[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 26

Hai chiếc xe dính chặt vào nhau, lửa bốc cháy dữ dội. Mãi một lúc sau, đảm bảo không còn một tiếng nổ nào nữa, đám cảnh sát mới bắt đầu đề phòng tiến gần đến hiện trường. Từ đằng xa, tiếng hú còi của xe cứu thương cùng xe cứu hỏa vang lên inh ỏi, biến một nơi ngày thường vốn dĩ không quá ồn ào trong nháy mắt trở nên náo loạn. Ngay khi vừa đến nơi, nhân viên cứu hỏa cùng đội ngũ y tá bác sĩ nhanh chóng xuống xe, tiến hành công tác dập lửa, cấp cứu người bên trong. Phía cảnh sát cũng ngay lập tức phong tỏa hiện trường. 

Tạp âm ồn ào lúc này thành công kéo chút tâm trí Vương Nhất Bác trở lại. Lúc này, cơ thể cậu mới bắt đầu chậm chạp phản ứng, từng bước từng bước di chuyển đến chiếc Audi đỏ đã cháy đến không còn hình dạng, cũng không cách nào nhìn rõ xem người bên trong thế nào. Trong nhận thức của cậu, phút chốc chỉ còn một tầng khói đen nghi ngút bốc ra từ hai chiếc xe, nhất là chiếc Audi đỏ kia, mùi cao su của bánh xe cháy khét, hòa cũng mùi xăng lẫn trong không khí. Tất cả những thứ đó cuộn lại, hòa vào nhau, xộc thẳng vào khước giác, tạo thành một mùi cực kỳ khó chịu.

Sức nóng từ ngọn lửa rất lớn, Vương Nhất Bác vô thức bước đến nơi lửa nóng ấy. Ngay lập tức, cơ thể cảm nhận được sức nóng khủng khiếp ấy liền khiến cậu giật mình, hai chân đứng khựng lại. Vương Nhất Bác đứng giữa một đám người liên tục chạy qua chạy lại, ngây người nhìn hết cột khói đen bốc lên từ ngọn lửa, sau lại nhìn đến nơi phát ra âm thanh inh ỏi của xe cảnh sát và xe cứu hỏa. Đến cuối cùng lại chuyển dời ánh mắt về bên trong ngọn lửa đang hừng hực cháy kia, dường như để tìm kiếm thứ gì đó.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác thấy khóe môi mình thật khô, rồi lại giật giật tách mở như muốn phát ra âm thanh, nhưng sau đó không hiểu sao đột ngột cảm thấy vô lực mà im lặng, dưới bụng ẩn ẩn khó chịu. Cuối cùng khứu giác vẫn đầu hàng hỗn hợp mùi khó chịu kia. Hai chân như mất hết sức lực, không chịu nổi sức nặng của cả cơ thể mà loạng choạng, run rẩy. Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, nhíu mày cực khó chịu, bắt cơ thể cùng trí não phải thanh tỉnh. Thế nhưng mọi cố gắng của cậu chung quy lại không có tác dụng, chống đỡ chưa được bao lâu rồi mất khống chế. Sự khó chịu dưới bụng ngày càng dữ dội hơn, rồi không hề báo trước mà trào thẳng lên ngực. Cậu muốn nôn! Vương Nhất Bác vội vàng chạy đến dải phân cách bên vệ đường, một tay chống vào, khẽ siết chặt, cúi người nôn khan.

Thế nhưng gần năm phút đồng hồ trôi qua, cậu vẫn không nôn ra được bất cứ thứ gì, dưới bụng vẫn giữ nguyên cảm giác khó chịu ấy. Cậu ngồi phịch xuống đất, thở dốc nặng nề, tầm mắt lại nhịn không nổi mà nhìn về phía hiện trường. 

Tiêu Chiến, thật sự anh ta đã... rồi sao? 

Lửa cháy lớn như vậy, va chạm khủng khiếp như vậy, anh ta thật sự có thể thoát ra kịp sao?

Lúc này không chỉ bụng khó chịu mà lồng ngực cũng bắt đầu vô cùng khó thở, như thể có ai đó chèn tảng đá lớn trước ngực cậu vậy. 

Lạ một điều, không biết có phải Vương gia đã can thiệp phía cảnh sát hay không, mà mọi người đều mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không để ý đến việc vừa rồi Vương Nhất Bác cố ý tấn công cảnh sát thi hành công vụ. Thậm chí có nhân viên y tế thấy cậu vẻ mặt cực kỳ khó chịu ngồi bên vệ đường còn nhiệt tình chạy đến hỏi thăm. Vương Nhất Bác không muốn ở đây nữa, không muốn trông thấy cái cảnh người ta khiêng ra một cái xác cháy đen rồi nói đó chính là anh ta.

Vương Nhất Bác cố gắng nhấc thân mình lên, khó khăn đi về phía xe moto, khởi động xe rồi phóng đi. Lúc quay xe trở lại, đúng lúc xe của cánh truyền thông lũ lượt kéo đến. Hiện trường vốn dĩ đã náo loạn, nay lại càng ồn ào hơn. 

Sau một hồi phóng xe, Vương Nhất Bác đột nhiên nhận ra, cậu không biết phải đi đâu lúc này, cũng không rõ tâm trạng của mình. Cậu không thể không thừa nhận, cậu muốn bảo vệ người đó, nhưng dù đã cố hết sức, cậu cũng không thể làm được điều đó. Điều càng đáng giận hơn nữa là, kẻ chủ mưu đằng sau, lại chính là cha và anh trai. Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác khẽ vặn tay ga tăng tốc, thẳng tiến về Vương gia.

Vương Nhất Bác không quan tâm ánh mắt bàn tán của đám người hầu, toàn thân đều tỏa ra sát khí, hai mắt đầy tơ máu, trên tay siết chặt khẩu súng, một đường chạy xe thẳng vào khu nhà của gia chủ Vương gia, hướng thẳng thư phòng của Vương Hoàng đi.. 

“Cầm súng xông vào thư phòng của ta, con như vậy là thái độ gì? Lại muốn làm loạn nữa sao?” - Vương Hoàng vẫn phong thái uy nghiêm ngồi trên bàn làm việc, ông biết trước đứa con này nhất định sẽ đến tìm ông chất vấn, nhưng cả gan đến cả súng cũng dám mang đến trước mặt ông thì chuyện này nằm ngoài dự đoán của Vương Hoàng. Đứa con này, nó xem trọng một tên thuộc hạ quèn như thế sao? Dù cho trước đây kẻ đó có bảo vệ nó, nhưng với tính cách của nó, cũng không đến mức khiến nó phải nổi điên như vậy. Điều đáng nói hơn là đây không phải lần đầu nó giúp tên kia. Vương Nhất Bác...từ khi nào mà nó đã xem trọng cái tên Tiêu Chiến kia như vậy?

Hàn Canh đứng bên cạnh thở dài. Kỳ này lại thêm một phen đau đầu. Đứa trẻ sao càng lúc càng bốc đồng, dễ nổi nóng như vậy?. Y cứ nghĩ sau khi giải quyết Phương gia, sau khi khuyên nhủ Phác Chính Thù thì mọi chuyện có thể tự nhiên mà lắng xuống, nào ngờ vẫn là người tính không bằng trời tính. Hàn Canh khẽ liếc nhìn về phía Vương Hoàng, y biết Vương Hoàng đối với Tiêu Chiến từ lần Vương Nhất Bác xông vào đâm Tiêu Chiến trọng thương vẫn luôn một lòng nghi kỵ. Hơn nữa, dù cho y đã năm lần bảy lượt khẳng định Tiêu Chiến không phải đứa trẻ kia của Tiêu Thịnh Hàm, nhưng lòng nghi ngờ của Vương Hoàng sẽ không vì thế mà hoàn toàn biến mất. Chỉ là ông tạm để nó sang một bên, chưa chú ý đến. Nay Vương Nhất Bác làm loạn như vậy, vừa vặn khiến ông chú ý đến.

Chưa dừng lại ở đó, vụ việc của Phương gia lần này, Tiêu Chiến cả gan dắt mũi Vương Hoàng, ôm trọn số vàng cùng kho vũ khí kia. Thử hỏi Vương Hoàng sẽ để yên sao?

“Cha đã nói sẽ không nhúng tay vào. Cha đã nói thử sức tụi con!” - Vương Nhất Bác nghiến răng ken két, tông giọng vốn trầm nay lại phủ thêm vài tầng băng. -“Đến cuối cùng cũng không thể bỏ mặt Thiệu Huy bảo bối của cha sao? Đến cuối cùng vẫn là dung dưỡng hắn, nhưng tại sao vì hắn mà giết người không liên can?”

“Ta đã nhúng tay vào cái gì? Phương gia không phải đều về tay con rồi sao. Hơn nữa từ khi nào con quản cả chuyện ta muốn giết ai?” - Vương Hoàng đanh thép lên tiếng, đối mặt với ánh mắt căm phẫn của cậu, trái tim ông lại có chút quặn lại, cố gắng kìm nén tiếng thở dài. Qủa nhiên là con trai của Tiêu Thịnh Hàm, cả hai mẹ con, mãi mãi vẫn chỉ nhìn ông với đôi mắt oán hận tận xương tủy. - “Chưa hết, “hắn” mà con nói, chính là anh trai con, con mang một tên sát thủ sai đâu giết đó so sánh với anh trai ruột thịt của mình? Từ khi nào cái tên Tiêu Chiến đó còn có trọng lượng hơn cả người thân của con?”

“Anh em? Vương Thiệu Huy đã từng xem con là em trai hắn sao? Có sao?” - Vương Nhất Bác đã mất hết khống chế mà gào lên. Anh em, chỉ có Tiêu Chiến mới cho cậu cảm giác thế nào là anh em ruột thịt, chỉ có anh ta mới ngu ngốc hết lần này đến lần khác vì cậu mà bị thương, vì cậu mà không màng tất cả, thậm chí là cái chết. Nhưng còn kẻ kia thì sao? Hắn năm lần bảy lượt muốn giết cậu, bây giờ người làm cha như ông ta còn dám chất vấn cậu tại sao đối xử bất công với Vương Thiệu Huy? Nực cười!

Vương Nhất Bác đỏ mắt, vung tay gạt đống đồ trên bàn của Vương Hoàng xuống đất rồi giơ súng, chĩa thẳng mặt Vương Hoàng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hàn Canh. Vương Hoàng thấy phản ứng kịch liệt của Vương Nhất Bác cũng trực tiếp nổi điên, đứng bật dậy mà to tiếng. Thậm chí cả người còn khẽ run rẩy do đang cố kiềm chế cơn tức giận.

“Mất dạy! Mày ăn nói với cha mày bằng cái giọng đó sao? Rồi bây giờ mày có thể làm gì? Giết anh mày để đòi lại công bằng cho nó à, ngay cả tao mày cũng muốn giết?”

“Đủ rồi Leon, con về phòng đi!” - Hàn Canh gấp gáp nắm lấy bàn tay đang siết chặt khẩu súng của Vương Nhất Bác lên tiếng khuyên nhủ, sự tình này không thể kéo dài quá lâu được.

Hai cha con một lớn một nhỏ đỏ mắt trừng nhau, cũng đều không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ lùi một bước nhường đối phương. Mà cái kẻ khiến Vương Nhất Bác chướng mắt nhất là Vương Thiệu Huy kia, sớm không đến, muộn không đến, lại ngay đúng lúc căng thẳng nhất, ung dung tiến vào thư phòng.

“Woa~hai người đang làm gì vậy?” - Vương Thiệu Huy giở chất giọng cùng gương mặt thiếu đánh ra, tò mò hỏi Vương Nhất Bác cùng Vương Hoàng. Đương nhiên, hắn làm sao không biết tình hình lúc này giữa hai người kia, bởi vậy hắn ngay lập tức thuận tay đẩy thuyền. Hắn phải chọc cho Vương Nhất Bác điên lên, còn người cha kia thì phải sống chết bảo vệ hắn. Chỉ cần như vậy, cái gọi là “cạnh tranh công bằng” này sẽ không cần thiết nữa, mà cũng chẳng còn ai để “cạnh tranh” với hắn.

Đúng như ý Vương Thiệu Huy, Vương Nhất Bác nhanh như chớp làm ra một hành động mà có lẽ cả đời Vương Hoàng cũng không thể nào quên, cũng trực tiếp khiến kẻ chọc điên cậu phải thầm kêu trong đầu hai tiếng “Không xong!”

Sở dĩ Vương Thiệu Huy hoảng sợ như vậy, là vì lực đạo cùng ánh mắt và động tác của Vương Nhất Bác, không hề có ý sẽ giỡn chơi với hắn cả. Toàn bộ đều là sát khí. 

Vương Nhất Bác xoay người, không chút chần chừ nổ súng về phía Vương Thiệu Huy. Viên đạn rất nhanh bay ra khỏi nòng súng, một lần nữa, phản xạ cực nhanh do được huấn luyện từ nhỏ của Vương gia lại cứu Vương Thiệu Huy một mạng. 

Nhưng do đã tránh được một chút, viên đạn chỉ găm được vào bụng Vương Thiệu Huy. Vương Nhất Bác hoàn toàn không nương tình, nòng súng giơ cao một lần nữa. Lần này chỉ còn tiếng “cạch” cho thấy súng đã hết đạn, cậu nhận ra do sáng nay tận lực giải vây cho Tiêu Chiến, đạn sớm đã dùng hết rồi.

Vương Thiệu Huy thấy cậu lần nữa giơ súng liền vội vàng né tránh, hắn cúi người, muốn chạy đến đằng sau Vương Hoàng. Nhưng rất may, hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc mỗi khi súng hết đạn. Vương Thiệu Huy hả hê đứng lại, nhưng còn chưa đầy một giây sau, một bàn tay vụt tới, tóm lấy cổ áo hắn, dùng sức vật mạnh Vương Thiệu Huy xuống sàn rồi ngay lập tức bồi cho hắn một cú đấm đau điếng. Nhưng làm sao Vương Nhất Bác chỉ đấm hắn một cái rồi thôi? Tay trái vừa hạ xuống một cú, tay phải vẫn còn cầm súng của cậu cũng ngay lập tức táng vào mặt Vương Thiệu Huy. Cứ như vậy, hết tay trái một đấm rồi đến tay phải một táng, Vương Thiệu Huy chống cự một cách yếu ớt bên dưới, chỉ chốc lát sau, gương mặt hắn đã đầy máu.

Chuỗi động tác của Vương Nhất Bác diễn ra cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ chính xác, hệt như những gì Tiêu Chiến từng chỉ cho cậu, nhưng cũng vô cùng tàn bạo, mỗi lần đều gần như dùng hết sức lực mà ra đòn. Từng hành động của cậu bây giờ, đều là sự kết hợp hoàn hảo giữa anh và cậu, khiến đối phương dù có mạnh đến đâu cũng không có cách nào chống trả.

Vương Hoàng cùng Hàn Canh đứng ngay đó nhưng lại không kịp ngăn cản Vương Nhất Bác, đồng thời cũng nhất thời thất thần, họ cảm giác như, Vương Nhất Bác hiện tại không phải là Vương Nhất Bác, mà lại có chút bóng dáng của Tiêu Chiến đâu đây. Chứng kiến chuỗi hành động của cậu, hai người đàn ông vẫn luôn không biết phải làm sao để ngăn lại. Đợi đến lúc bọn họ tỉnh táo lại rồi, Vương Thiệu Huy đã một mặt đầy máu.

Bên này, Vương Nhất Bác như thể càng đánh càng hăng, cơn tức giận càng lên đến đỉnh điểm, cậu lại một lần nữa dùng sức, nắm cổ áo Vương Thiệu Huy kéo hắn đứng lên rồi lại quăng mạnh về phía bàn kính dùng để tiếp khách. Chiếc bàn ngay lập tức vỡ tan nát, mà cậu cũng xấn đến, chĩa nòng súng vào thái dương Vương Thiệu Huy đã gần như sắp chết, gằn từng tiếng:

“Mày dám tính kế với anh ta? Ai cho phép mày chứ? Ngay cả tao còn chưa từng, vậy mà mày dám?”

Âm thanh vỡ toang của bàn kính thành công lôi lại ý thức của Vương Hoàng cùng Hàn Canh, một kẻ thì vội vàng nhào tới lôi Vương Nhất Bác ra, một kẻ lại gọi to, nói đám thủ hạ mau chóng tách hai người ra.

Thư phòng của Vương Hoàng một lần nữa nháo thành một đoàn. Phải mất rất nhiều sức, đám thủ hạ cùng Hàn Canh mới lôi được Vương Nhất Bác ra khỏi Vương Thiệu Huy, sau đó tận lực giữ chặt nhị thiếu gia. Mà cậu lúc này mặc kệ mọi hậu quả, chỉ muốn xông đến Vương Thiệu Huy ra đòn. Hết đấm rồi đến đá vào không trung, mỗi lần đề liều mạng dùng sức, cậu chính là muốn đánh chết Vương Thiệu Huy.

Lần đầu tiên đám thủ hạ hiểu được vì sao nhị thiếu gia của họ lại gọi là Leon, dũng mãnh như một con sư tử đầu đàn, mà con mãnh thú này lại còn đang bị thương nên càng điên cuồng hơn.

Vương Thiệu Huy được đám thủ hạ khác đỡ dậy, lại không nhịn được mà loạng choạng ngã, ói ra một búng máu.

Bành Sở Việt vốn đi theo Vương Thiệu Huy đến Vương gia, nhưng vì một số vấn đề nên bây giờ mới tới, hắn tiến vào thư phòng, đúng lúc nghe được câu hỏi kia cậu. Bành Sở Việt ngay lập tức biết “anh ta” mà Vương Nhất Bác nói chính là “Phương Thiên Trạch” đã chết kia nên lập tức nổi điên, ra tay tấn công Vương Nhất Bác lúc này vừa được đám thủ hạ lôi ra.

Bành Sở Việt nổi điên, là vì hắn nghĩ, Vương Nhất Bác vẫn dây dưa không dứt với Tiêu Chiến, lại hại anh hết lần này đến lần khác vì bảo vệ cậu mà bị thương, hơn nữa còn làm anh xoay lưng với hắn, vậy mà giờ đây, trong khi anh đang không rõ tung tích, thằng oắt đó lại dám dây dưa mờ ám với tên “Phương Thiên Trạch” kia. Tiêu Chiến chính là dạng người rất khó quên, ba năm nay không gặp mặt, hắn tin chắc rằng anh vẫn nhớ nhung không dứt với nó. Vậy mà con mẹ nó, thằng nhãi này dám mờ ám với kẻ khác!

Bành Sở Việt vừa đánh tới, lại như chọc đúng chỗ điên của Vương Nhất Bác, cậu xoay người, thoát khỏi sự kìm cặp của đám thủ hạ, thành công chụp được một đấm của Bành Sở Việt, không chút chần chừ bẻ hẳn tay hắn về phía sau, chân cũng phối hợp mà đạp vào đùi trong, ép Bành Sở Việt phải quỳ dưới đất. Sau đó lại liên tục đá vào vết thương trên bụng mà mấy ngày trước chính cậu đã ra tay. Nếu như lúc nãy Vương Thiệu Huy ăn liên hoàn đấm của Vương Nhất Bác, thì hiện tại lại đến lượt Bành Sở Việt. Hết một đá rồi lại thêm một đá, Bành Sở Việt choáng váng, vết thương trên bụng bị động, máu cũng loan thành mảnh lớn, đau đớn mà ôm chặt chân Vương Nhất Bác.

Tới lúc này thì không chỉ đám thủ hạ, mà cả Hàn Canh cũng bị dọa đến sợ, lúng túng không biết làm sao. Nhị thiếu gia một mình đánh cả đại thiếu gia cùng tên sát thủ thân cận, đánh đến không ra hình dạng, mà lại còn là càng đánh càng hăng. Đến khi Vương Nhất Bác dừng tay, họ chưa kịp thở phào thì cậu lại bất ngờ cướp lấy khẩu súng bên hông một tên vệ sĩ, từng bước đi về phía Vương Thiệu Huy.

Nòng súng một lần nữa dính vào giữa trán, Vương Thiệu Huy lúc này chỉ có thể như cá nằm trên thớt mà trợn mắt kinh hãi, đồng tử mở to trừng trừng nhìn Vương Nhất Bác.

Cậu hệt vị thần tối cao, ban xuống cho kẻ bần tiện dưới chân một cái nhếch mép lạnh đến thấu xương. Trong mắt Vương Nhất Bác lúc này chỉ có căm hận. Cậu hận Vương Thiệu Huy hết lần này đến lần khác tước đoạt mọi thứ của cậu, nhưng cũng hận bản thân đã quá mềm lòng, hận bản thân không thể đủ sức bảo vệ những người bên cạnh. Chính vì cậu như thế, cho nên mới liên lụy đến anh ta. Nếu cậu có thể mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, anh ta có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.

“Bỏ súng xuống” - Toàn bộ trên dưới Vương gia lại được một phen rúng động. Vương Hoàng đang dí súng vào thái dương của chính đứa con trai thứ hai của mình. Bên này, Vương Nhất Bác cũng có hành động tương tự với Vương Thiệu Huy. Một nhà ba người tàn sát lẫn nhau, Vương gia hôm nay đã loạn đến không thể loạn hơn.

“Bắn đi! Chúng ta cùng nhau nổ súng!” - Vương Nhất Bác không hề khiếp sợ, lại hướng Vương Hoàng nở nụ cười thách thức. - “Tôi không còn gì để mất cả. Còn ngài, mất cả hai đứa con trai.” 

Vương Nhất Bác không hề kiêng nễ, thậm chí còn bày ra bộ dáng thách thức, bước đến trước họng súng của Vương Hoàng, một tay trực tiếp đặt nòng súng trên trán mình cho ngay ngắn, tay kia siết chặt, giữ lấy bàn tay đang run rẩy kìm nén của Vương Hoàng mà hét lớn: “NỔ SÚNG ĐI!”

“VƯƠNG NHẤT BÁC” - Vương Hoàng gằn lên từng tiếng một, bàn tay ông càng lúc càng run rẩy đến dị thường.

“Leon!” - Hàn Tư Niệm hôm nay có lòng đến chăm sóc Tiêu Thịnh Hàm, cô muốn đẩy bà ra vườn hoa, lại đúng lúc bị tiếng ồn ào từ cửa sổ thư phòng làm cho lòng không yên. Cô còn đang chần chừ không biết phải làm sao, lại chợt thấy đám thủ hạ kéo nhau chạy vào khu nhà của Vương Hoàng. Đến lúc này thì cô có thể chắc chắn, đã xảy ra chuyện gì đó rồi, hơn nữa còn rất dọa người. 

Hàn Tư Niệm không suy nghĩ nữa, dứt khoát đẩy Tiêu Thịnh Hàm cùng hướng về phía ồn ào, cũng chính là thư phòng của Vương Hoàng mà hoàn toàn quên mất một trong những cấm kị của ông, tuyệt đối không được đưa Tiêu Thịnh Hàm ra khỏi khu cấm địa. Lúc đến nơi, vừa vặn bị cảnh tượng dọa cho phát sợ. Vương Thiệu Huy quỳ gối ôm bụng, trừng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt hắn toàn là máu. Vương Hoàng đang chĩa súng vào Vương Nhất Bác, mà cậu cũng đang một tay chĩa súng vào Vương Thiệu Huy, tay kia lại cố định nòng súng của Vương Hoàng ngay trán mình.

Cô giật mình, hoảng hốt, vội đẩy Tiêu Thịnh Hàm đến gần, để bà ngồi đó, bản thân lại trực tiếp xông vào, muốn gỡ súng khỏi tay Vương Nhất Bác nhưng mãi không được, cô bèn ôm chầm lấy cậu mà khóc: “Đừng, đừng như vậy. Leon... anh bình tĩnh được không?”

Trải qua một lúc, Vương Nhất Bác không có phản ứng gì mà chỉ thất thần, mặc kệ Hàn Tư Niệm ôm mình gào khóc. Chuyển biến tiếp theo chẳng phải một màn ba người tàn sát lẫn nhau, mà là Vương Nhất Bác đột ngột từ bỏ, thất thiểu đi về phía người phụ nữ không biết xuất hiện từ lúc nào nhưng vẫn im lặng ngồi trên xe lăn rồi quỳ xuống. Vương Nhất Bác gục cả đầu trên đùi Tiêu Thịnh Hàm như thể cậu đang cầu nhận được an ủi từ người mẹ của mình. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác mất mát cùng sự quẫn bách đến điên dại, cảnh tượng chiếc Audi đỏ nổ tung lại hiện về trong tâm trí, làm trái tim cậu co rút đến khó thở.

Vương Nhất Bác đột ngột buông xuôi, Hoàng cũng đồng dạng buông xuôi, lại cũng bần thần nhìn Vương Thiệu Huy một thân bê bết máu hiện đã ngất xỉu dưới đất, lại nhìn đến Vương Nhất Bác như đứa trẻ uất ức cuộn người trong lòng Tiêu Thịnh Hàm. Cảm xúc lúc này của chính bản thân, ông lại  không cách nào hình dung được. Chỉ biết rằng lúc này, ánh mắt ông đã cay xè.

Khóe mắt cay đỏ của Vương Hoàng lại chạm đến Tiêu Thịnh Hàm, bà ngồi trên xe lăn, trong lòng là Vương Nhất Bác vẫn đang quỳ cuối, lần đầu tiên bà cho cậu chút an ủi. Nhưng gương mặt bà vẫn không mảy may một tia đồng cảm, chỉ hướng Vương Hoàng mỉm cười.

Nụ cười mà hơn 20 năm Vương Hoàng cầu khẩn, đến nay lại khiến ông bàng hoàng rợn người. Bà đang cười ông, bà cười vì cuối cùng quả báo của Vương gia cũng đến. Tranh quyền đoạt lợi, anh em tương tàn, anh em loạn luân...

Quả báo thật sự đã đến, rất  gần rồi.

Tiêu Chiến tỉnh lại đã là chuyện của 4 ngày sau đó, tuy nhiên vẫn nằm bất động trên giường, đôi mắt vô định hướng lên trần nhà. Đảo mắt quanh một vòng, mùi thuốc sát trùng dù không quá nồng như ở bệnh viện nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.Xung quanh lại rất yên tĩnh, chỉ có một mình anh trong phòng, bên cạnh là bình nước biển đang chuyền dở. Tiêu Chiến khẽ cử động thân mình nhưng cơn ê ẩm ngay lập tức truyền đến khiến anh chỉ có thể nằm lại thở dốc. 

Anh chỉ nhớ sau khi ra hiệu cho nhau, một khắc trước khi anh lao khỏi chiếc xe cũng là lúc đạn ra khỏi nòng, chiếc xe ngay lập tức nổ tung. Nhưng do áp suất của vụ nổ quá lớn, anh bị hất văng ra xa rồi bất tỉnh lúc nào không hay. Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, anh vẫn kịp nhìn thấy bộ dáng không nói nên lời của Vương Nhất Bác. Ánh mắt đó, là đang lo lắng cho anh sao?

“Tỉnh rồi?” - Phác Chính Thù từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay đang bưng một cái khay, trên đó là thuốc và nước, hướng đến bên giường ngồi xuống. 

Bọn họ hiện đang ở ngôi nhà riêng mà y dùng danh nghĩa Lợi Đặc mua về, là nơi dùng để dưỡng già. Ngôi nhà này, cùng với vị trí trước kia của nhà chính Tiêu gia cũng cách không xa là bao.

“Con có cảm thấy còn chỗ nào không khỏe không?” - Phác Chính Thù đưa tay vuốt phần tóc rũ xuống trên trán Tiêu Chiến, do tiếp đất không tốt, gương mặt cũng có chút ít hết thương.

“Không có ạ”- Tiêu Chiến lúc này mới chuyển tầm mắt nhìn đến Phác Chính Thù, sau đó lại như muốn nói tiếp nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị y chặn trước.

“Không cần phải nói, mọi chuyện đều đã qua rồi. Chờ đến khi con khỏe hẳn, chúng ta lập tức rời đi, sau này không cần về nơi này nữa.” - Phác Chính Thù nắm lấy tay Tiêu Chiến, nở nụ cười dịu dàng. 

Sau khi gặp mặt Hàn Canh, y đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng y nhận ra rằng, nếu có thể, hãy cứ để mọi chuyện theo tự nhiên đi. Nếu ông trời thật sự có mắt, Vương Hoàng không sớm hay muộn thì cũng phải trả giá cho tội lỗi của ông ta. Chuyện của quá khứ, suy cho cùng chỉ là ân oán của đời trước, không liên quan gì đến tụi nhỏ, để bọn hắn giải quyết với nhau là được rồi, không cần thiết phải lôi kéo thêm nhiều người vào cuộc chiến đẫm máu này. Điều quan trọng bây giờ là Tiêu Chiến có thể bình an, sau này mỗi ngày sống cuộc sống bình thường cũng tốt.

“Cha? Ý cha là gì, rời đi? Tại sao? Không phải kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?”- Tiêu Chiến hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng cơn đau rất nhanh liền khiến anh quay cuồng. Nhưng Tiêu Chiến không rõ, là do cơn đau từ cơ thể hay do lời nói của Phác Chính Thù.

“Chúng ta tiêu tốn biết bao nhiêu công sức và thời gian, đến bây giờ gần như đã biết toàn bộ hung thủ rồi, chúng còn chưa trả giá. Vậy mà lúc này cha lại nói muốn rời đi?” - Tiêu Chiến thật sự không thể quên, bao nhiêu năm qua, mục đích để anh có thể cố gắng sống đến tận bây giờ là gì. Vậy mà hiện tại, cha cứ vậy mà nói anh từ bỏ?

Vì cái gì Tiêu gia nhà tan cửa nát, thân bại danh liệt, vì cái gì Tiêu Chiến chưa nhớ rõ mặt cha mẹ đã thành trẻ mồ côi. Đó là chưa kể đến mấy đứa trẻ và linh mục ở nhà thờ, rồi mười tám mạng người của Tiêu gia tan biến trong biển lửa. Nói anh nhiều chuyện cũng được, nhưng anh không thể cứ vậy mà từ bỏ tất cả. 13 năm khắc nghiệt trên đảo địa ngục đó nữa, những vết tích trên người anh mãi mãi vẫn còn đó. Cơn ác mộng mỗi đêm giữa máu và lửa thiêu đốt cả tâm hồn anh, đem tuổi thơ của anh biến mất giữa oán hận xương tủy. Tất cả chỉ vì tham vọng ngông cuồng của kẻ đó - Vương Hoàng. Hơn nữa, ở chỗ của tên ác ma đó, còn có mẹ… và Vương Nhất Bác.

“Nếu năm đó, cha sống chết ôm con vào lòng, có lẽ con đã không còn có cơ hội để xuất hiện trước mặt ta như bây giờ nữa.” - Đến bây giờ Phác Chính Thù vẫn không ngừng cảm ơn chính mình, năm đó y chấp nhận buông tay, thả anh xuống biển chính là quyết định đúng đắn nhất. Biển cả mênh mông, nhưng còn sống mới là còn hy vọng, nếu y khăng khăng giữ anh lại bên cạnh, có lẽ cả Tiêu gia năm đó thật sự đều chìm trong biển lửa rồi. - “Đôi khi, buông bỏ mới chính phương án tốt nhất.”

Mang thù hận trong lòng nhiều năm, Phác Chính Thù dĩ nhiên đã từng mệt mỏi, thậm chí còn nghĩ chuyện báo thù này là vô vọng. Vương gia có biết bao nhiêu người chứ, lại còn bao nhiêu thế lực xung quanh giúp đỡ, nhưng còn Phác Chính Thù y thì sao? Cái gì cũng không có, ngay đến cả huyết mạch còn sót lại duy nhất của Tiêu gia, y cũng không rõ còn sống hay đã chết. Vậy thì chuyện báo thù rửa hận này còn có thể sao? Không phải y nhu nhược yếu đuối, mà đó là chuyện gần như nằm ngoài sức của y.

Dù vậy nhưng y vẫn luôn tự nhủ chính mình, nuôi chút hy vọng nhỏ bé rằng Tiêu Chiến vẫn đang ở đâu đó chờ y, Vương gia nhất định phải trả món nợ này. 

Nhưng sau khi thấy Tiêu Chiến khỏe mạnh, bình an xuất hiện trước mặt mình, lại trải qua chuyện của Phương gia, thấy Tiêu Chiến liều mình trả thù đến mức khắp người toàn là vết thương, Phác Chính Thù liền chùn bước.

Trong bốn ngày Tiêu Chiến bất tỉnh, Phác Chính Thù không ngừng tự vấn, y thật sự còn muốn trả thù sao, trả thù được rồi thì thế nào? Vương gia sụp đổ thì làm sao? Mười tám mạng người mãi mãi không thể sống lại, mọi thứ trong quá khứ đã không cách nào cứu vãn, vậy tại sao cứ chấp niệm hận thù rồi tại gây nên mưa tanh gió máu, oán nghiệp chồng chất đến khi nào mới thôi.

Còn cả chuyện của thiếu phu nhân Tiêu Thịnh Hàm, bà đã là nhị phu nhân của Vương Hoàng, hơn nữa lại cùng hắn sinh con trai. Phác Chính Thù không dám ý kiến về vấn đề đó, dù gì đó cũng là chuyện của chủ nhân. Hàn Canh nói quả thật không sai, trước khi mọi chuyện đi quá xa, có lẽ bọn họ nên dừng lại. Nếu không, sau này có hối hận, cũng đã không kịp nữa rồi.

“Buông tay? Cha, con nhất định không thể buông tay ngay lúc này được. Thật sự không thể...” 

“Vậy con tính thế nào? Ôm lấy hận thù mà sống, tay đầy máu tươi. Giết cả nhà bọn họ sao? Cả Vương Nhất Bác ư?”

Hết chương 26


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...