Tiêu Chiến đã đoán đúng từng hành động của Vương Thiệu Huy, có điều anh lại đoán sai thời gian hắn ra tay. Chỉ vài hôm sau, hàng loạt tờ báo cùng đài truyền hình đều đồng loạt đăng tin: “Nhị thiếu gia của phương gia- Phương Thiên Trạch sốc thuốc, một đêm giết ba cô gái phục vụ của SKY Bar”. Đi kèm theo còn có ảnh chính chủ cực kỳ sắc nét. Khỏi phải nói tin tức này chấn động đến mức nào. Ngay sau khi tin tức được tung ra, rất nhiều xe của cánh truyền thông, xe của phía cảnh sát chẳng mấy chốc đã phong tỏa toàn bộ biệt thự Phương gia.
Khác với vẻ ồn ào bên ngoài, căn phòng nơi giam giữ Phương Vũ lại im ắng đến lạ. Phương Thiên Trạch ngồi trên ghế sofa, trên tay là ly rượu đã vơi hơn phân nửa, cất giọng mỉa mai Phương Vũ lúc này đã hoàn toàn phát điên quỳ gối trên đất.
“Làm ơn, giết tôi đi... xin cậu, giết tôi đi.” - Phương Vũ khó nhọc lết từng chút đến ôm lấy chân Phương Thiên Trạch, ông không thể chịu đựng sự tra tấn quá dã man từ thể xác đến tinh thần này.
Kể từ hôm Tiêu Chiến trở về từ Vương gia, anh liền cho trói Phương Vũ lại, còn Phương phu nhân thì giam lỏng trong phòng riêng, đồng thời đuổi toàn bộ người hầu đi. Đám người hầu dù gì cũng chỉ là kẻ làm thuê cho Phương gia, cũng không liên quan đến chuyện của Tiêu gia trong quá khứ.
Phương Vũ cả ngày đều bị trói chặt trên giường, tivi lần lượt phát lại hình ảnh cảnh sát đang khiêng xác của hai đứa con ra xe, xen lẫn vào đó còn có cả vài hình ảnh liên quan đến chuyện năm xưa. Chưa dừng lại ở đó, thỉnh thoảng ông lại nghe tiếng gào thét điên cuồng của người vợ mình hòa lẫn với tiếng lửa cháy, tiếng van xin tha mạng phát ra từ đoạn video trên TV, bức Phương Vũ đến phát điên.
Cho đến sáng hôm nay, ông lại xuyên qua cửa sổ, chính mắt nhìn thấy người vợ đầu ấp tay gối với mình cả đời điên loạn gieo mình xuống đất. Đến lúc Phương Vũ vùng ra khỏi dây trói, chạy đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống bên dưới, hình ảnh Phương phu nhân nằm giữa vũng máu đỏ tươi, hai mắt vẫn mở to bất động làm ông như phát điên, ôm đầu gào thét. Ông không dám nhìn nhiều hơn nữa mà trực tiếp chạy đến quỳ dưới chân cái người tên “Phương Thiên Trạch” kia cầu xin hắn mau giết ông đi.
Nhưng đáp lại ông chỉ là ánh mắt cực kì chán ghét của Tiêu Chiến. Nhìn thấy ánh mắt đó, Phương Vũ dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận hiểu rằng, người này sẽ không để ông chết đơn giản như vậy. Phương Vũ bất giác bật khóc nức nở như đứa trẻ lạc nhà.
“Những kẻ nhúng tay vào Tiêu gia năm đó, còn có những ai?” – Tiêu Chiến vẫn lười nhác xoay xoay ly rượu trong tay, lại nhấp một ngụm, ung dung ngã đầu về sau, nhắm mắt tận hưởng vị ngon tuyệt hảo của ly Whisky được ủ từ những năm 1970.
Phương Vũ yếu ớt nói từng tiếng một. Mỗi một cái tên được cất lên, chân mày Phương Thiên Trạch càng nhíu đến lợi hại, bàn tay từ xoay ly đã trở nên siết chặt.
“Được rồi, tôi sẽ hoàn thành tâm ý của ông.” - Tiêu Chiến nở nụ cười ma mị, một tay xách cổ áo Phương Vũ kéo đến giữa nhà lớn. Trên ghế sô pha giữa nhà, Vương Uyển Đình cũng đã ngồi đợi sẵn, ở phía đối diện là Phác Chính Thù. – “Bên phía Phương Thiên Trạch sắp xếp ổn rồi chứ?”
“Đã xong hết rồi. Anh đừng lo.” – Vương Uyển Đình lên tiếng đáp. – “Anh, tới lúc rồi?”
“Ừ, xin lỗi em trước nhé.”
Tiêu Chiến vừa nói dứt câu, âm thanh từ loa thông báo bên ngoài lại một lần nữa vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“PHƯƠNG THIÊN TRẠCH, chúng tôi nhận được điện thoại cầu cứu từ chính vị hôn thê của anh rằng anh đã bắt cóc cô ấy, cùng với cha ruột anh là ngài Phương Vũ. Chúng tôi đã cho phong tỏa biệt thự, anh không thể nào trốn thoát, hãy hợp tác đầu hàng”
“Trong vòng ba tiếng đếm, nếu anh không ra ngoài, chúng tôi sẽ trực tiếp phá cửa.”
Đáp lại tiếng loa phát thanh của cảnh sát là ba phát súng chói tai phát ra từ bên trong. Tất cả mọi người đều nín thở, mắt không rời khỏi cánh cửa biệt thự dù gì một giây nhỏ. Trước đó bọn họ vẫn còn nghe thoang thoáng tiếng người gào khóc cầu xin, vậy mà sau ba tiếng súng kia, lại không còn nghe bất kỳ âm thanh nào phát ra nữa, hoàn toàn im ắng.
Bất ngờ, cánh cửa nhà chính mở ra, ngay sau đó là thân ảnh của một người đàn ông trung niên mặc vest đen, hai tay đang giơ cao biểu thị sự đầu hàng, trên gương mặt lại không giấu được sự lo lắng, sợ hãi. Thỉnh thoảng ánh mắt người đàn ông ấy lại khẽ liếc về phía sau, như muốn ám thị cho mọi người sự nguy hiểm phía sau mình. Mọi người khó hiểu tập trung ánh nhìn vào sau cánh cửa, bên trong nhà chính của Phương gia. Chỉ vài giây sau, mọi người lại đồng loạt kinh ngạc mà ồ lên, chân khẽ lùi về sau một bước tìm kiếm sự an toàn, phía cảnh sát đồng loạt chĩa thẳng nòng súng vào bên trong. Dường như chỉ cần một âm thanh nhỏ phát ra từ bên trong thôi, hàng loạt viên đạn sẽ lập tức được bắn ra.
Bên trong nhà chính Phương gia, ngay vị trí cửa ra vào, xác của Phương Vũ nằm giữa vũng máu, hai mắt mở to, trừng trừng nhìn ra ngoài, trên người thậm chí còn thấy rõ ba vết thủng do đạn. Gia chủ của Phương gia, cũng là người cuối cùng của Phương gia, cuối cùng đã chết dưới tay chính con trai riêng của ông ta. Điều này cũng biểu thị, Phương gia từ nay xem như đã chấm dứt hoàn toàn.
Trong lúc mọi người còn bàng hoàng vì cái xác của Phương Vũ, từ bên trong nhà chính, hai bóng đen dần xuất hiện. Mọi người nhanh chóng nhận ra điều này, lần nữa nín thở.
Người đàn ông trung niên kia tiếp tục bước ra, tiến về phía mọi người. Người đó càng tiến tới, mọi người càng nhìn rõ sự sợ hãi trên gương mặt. Bất chợt, một bàn chân giơ lên từ phía sau, đạp người đàn ông té ngã, lăn về rất gần với phía cảnh sát. Người đó chật vật ngồi dậy, miệng không ngừng phát ra những âm thanh run rẩy:
“T... tôi là quản gia. Cậu chủ…cậu chủ đã giết ông chủ rồi, còn bắt…bắt tiểu thư…cậu chủ thật sự phát điên rồi!!!”
Người đàn ông đó chính là Lợi quản gia, Phác Chính Thù, còn “tiểu thư” trong miệng hắn, chính là Vương Uyển Đình. Ngay sau khi Lợi quản gia hoàn tất câu nói một cách khó khăn, cảnh sát liền hiểu ra vấn đề, nhanh chóng đưa hắn ra bên ngoài. Lúc này, một đôi chân run rẩy bước qua xác Phương Vũ, ngay sau đó lại có thêm một đôi chân khác. Bọn họ tiến thêm vài bước nữa, lúc này mọi người mới nhìn rõ, hai người vừa bước ra chính là Vương Uyển Đình cùng Phương Thiên Trạch.
Một người phụ nữ đứng đằng xa bên ngoài đột ngột la lên một tiếng, hai mắt không ngừng tuôn lệ, chạy đến bên cạnh cảnh sát trưởng.
“Uyển Đình! Con tôi, con tôi…”
Tiếng gào khóc của mẹ Vương Uyển Đình làm cánh truyền thông như sực tỉnh, tay đưa máy quay lên, liên tục nháy đèn.
Bên kia, “Phương Thiên Trạch” một tay ghì cổ Vương Uyển Đình, một tay đặt nòng súng ở một bên thái dương cô. Vương Uyển Đình bị Phương Thiên Trạch khống chế, bộ dáng vô cùng nhếch nhác, dưới chân thậm chí còn không đi giày, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Ban đầu cô chỉ rơm rớm nước mắt, nhưng ngay sau khi ra ngoài, thấy cảnh sát đã tới, dường như không kìm được nữa, bắt đầu không ngừng gào khóc cầu xin. Vương Uyển Đình gào khóc thảm thiết đến nỗi, có vài cảnh sát nhịn không nổi muốn xung lên trước giết địch, giải cứu mỹ nhân nhưng bị cấp trên ngăn lại trước.
“Phương Thiên Trạch, mau bỏ súng xuống đầu hàng!”
“Câm mồm! Muốn cô ta sống thì chuẩn bị một chiếc xe ngay lập tức!” – “Phương Thiên Trạch” khẽ dùng lực, ấn nòng súng vào thái dương Vương Uyển Đình. Thấy bên phía cảnh sát vẫn còn đang chần chừ, anh bước đến phía trước một bước, không dí súng vào Vương Uyển Đình nữa mà bắn một phát đạn xuống đất cảnh cáo, ánh mắt vô cùng điên loạn mà gào lên. - “MẸ KIẾP, còn không nghe rõ sao?”
“Các người... các người còn không đến cứu tôi?” - Vương Uyển Đình thấy phía cảnh sát vẫn còn chần chừ, cô vội vàng gào lên, nước mắt càng tuôn ra dữ dội, giọng nói thậm chí còn không che giấu được sự run rẩy, sợ hãi. – “Anh ta, anh ta điên rồi! Mau cứu tôi, tôi không muốn chết, mau cứu tôi…”
Vương Uyển Đình diễn thật đến nỗi làm cha và mẹ cô bên ngoài hoàn toàn tin tưởng, cô thật sự bị “Phương Thiên Trạch” lợi dụng, đồng thời hối hận vì đã đồng ý hôn sự này. Mẹ cô còn gấp gáp đến nỗi vừa khóc vừa gào thét bắt cảnh sát phải mau chóng giải cứu Vương Uyển Đình, không được để cho cô có bất kỳ thương tổn nào. Phía cảnh sát không chịu nổi áp lực từ người của Vương gia, đành chọn cách hòa hoãn với “Phương Thiên Trạch”, cung cấp xe cho anh.
....
Tình hình nóng bỏng ở Phương gia lúc này không chỉ là tâm điểm chú ý của cánh truyền thông mà còn là mối quan tâm hàng đầu của người gia chủ Vương gia. Chỉ có điều, thứ Vương Hoàng bận tâm không phải là Vương Uyển Đình hay tên gián điệp kia mà là số vàng ròng và kho vũ khí của Tiêu gia mà Phương Vũ đã chiếm làm của riêng năm xưa.
“Vẫn không tìm được số vàng và vũ khí đó sao?” - Vương Hoàng ngồi trên bàn làm việc, từng ngón tay ngõ đều xuống mặt bàn.
“Vâng”
“Ba năm vẫn là dã tràng xe cát, vậy tên Tiêu Chiến đó không cần giữ lại nữa” - Ngón tay ngừng hẳn động tác, Vương Hoàng lúc này mới mở mắt nhìn ra bên ngoài. Kẻ muốn dắt mũi ông, dù có là nhân tài đến đâu giữ lại cũng chỉ là mối họa. Huống hồ ông cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn. Diệt đi cái gai này, không những là tấm gương cho đám thuộc hạ sau này mà còn vừa vặn xóa sạch chứng cứ việc Vương gia có liên quan đến chuyện hôm nay, bảo toàn cho con trai của ông.
…
Tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc vang lên, học sinh từ các lớp bắt đầu ùa ra, tốp ba tốp bảy kéo nhau đến nhà ăn. Cả dãy hành lang đang yên lặng thoáng chốc bị lấp đầy bởi sự ồn ào, ngược lại, trong các lớp học lại trở nên yên tĩnh dần.
Ở một góc ngay cửa sổ, Vương Nhất Bác vẫn nằm gục trên bàn ngủ say mê. Mãi một lúc sau, cậu mới biếng nhác ngồi dậy, nhìn vào điện thoại vừa báo có tin nhắn đến. Vương Nhất Bác mắt nhắm mắt mở, mặt mày khó chịu khi nhìn thấy tin nhắn vừa đến là của Quách Thừa, hơn nữa trước đó còn có hai cuộc gọi nhỡ. Lười biếng mở tin nhắn ra xem, vậy mà nội dung bên trong làm cậu càng lúc càng tỉnh táo.
“RẦM” một tiếng, Vương Nhất Bác vơ vội giỏ xách trên bàn rồi mở cửa một cách mạnh bạo, chạy như điên xuống nhà xe của trường. Từ xa thấy con xe moto quen thuộc của mình, cậu càng tăng tốc hơn nữa. Lúc đến nơi, vội vàng móc chìa khóa từ trong túi quần ra, rồi lại móc ra từ trong chiếc túi Nike quen thuộc một khẩu súng lục màu đen, cực kỳ thành thục lắp đạn, lên nòng. Xong xuôi tất cả, cậu mới đội mũ bảo hiểm lên, gạc chống, rồ ga phóng thẳng về phía cổng trường. Vương Hoàng luôn cấm đoán chuyện cậu chạy moto hay tham gia thi đấu, nên chiếc moto này Vương Nhất Bác vẫn bí mật để ở trường, thỉnh thoảng mới lấy ra dạo một vòng.
Đường xá đầu giờ chiều tương đối thông thoáng, Vương Nhất Bác phóng xe bạt mạng trên đường cao tốc. Tâm trí Vương Nhất Bác lúc này không tài nào tập trung hoàn toàn vào việc phóng xe mà tin nhắn lúc nãy của Quách Thừa cứ ám ảnh trong đầu cậu. Quách Thừa nói rằng, Vương Hoàng có ý muốn chôn Tiêu Chiến theo Phương gia.
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh Tiêu Chiến toàn thân đầy máu, kẻ ra tay lại là Vương Hoàng và Vương Thiệu Huy, Vương Nhất Bác một lần nữa vặn tay ga, chiếc xe như xe gió hung hăng lao về phía trước. Tiêu Chiến đối với Vương Hoàng chỉ là một thuộc hạ nhỏ bé trong số rất nhiều kẻ dưới tay ông, hơn nữa, anh lại còn là người của Tiêu gia, điều này cậu biết ông vẫn luôn nghi ngờ, nhưng chẳng qua vẫn chưa có cái cớ để xử lý anh. Nay thời cơ đã điểm, vừa tiêu diệt Phương gia, vừa thủ tiêu luôn Tiêu Chiến.
Ruột gan cậu có cảm giác như bị ai đó thiêu đốt, có phải Vương Hoàng muốn một lần nữa thử thách sự nhẫn nại của Vương Nhất Bác?
Những thứ cậu thích đều sẽ bị Vương Thiệu Huy lấy đi, Vương Hoàng không những nhắm mắt làm ngơ mà còn hết lòng dung túng . Dù là lúc nhỏ hay hiện tại, dù là ván trượt hay moto, mọi thứ cậu yêu thích dù không sớm hay muộn, cũng đều bị người đó nhẫn tâm cướp đi hết. Lâu dần Vương Nhất Bác cũng hiểu, những người sinh ra và sống trong một gia tộc to lớn, nắm quá nhiều thứ trong tay, có rất nhiều thứ họ không thể tự làm theo ý riêng, cũng phải học cách từ bỏ cuộc sống chỉ thuộc về riêng mình.
Nhưng cũng chính vì hiểu điều đó mà con người ta dần trở nên vô cảm. Cậu cũng vậy. Sau khi hiểu rõ điều đó, cậu không còn quá để tâm đến bất cứ điều gì hay đặc biệt yêu thích thứ gì đó, dù cho có yêu thích, cũng tuyệt đối không thể hiện ra bên ngoài.
Trước đây Hàn Canh cũng đã từng dạy cậu: “Con càng để tâm đến điều gì, rồi sẽ có một ngày, nó trở thành vũ khí trong tay người khác, làm tổn thương con, thậm chí trở thành con dao đòi mạng.” Như Vương Hoàng, điểm yếu chí mạng của ông là Tiêu Thịnh Hàm. Con người một khi có khuyết điểm sẽ trở nên yếu đuối vô cùng.
Nhưng lần này lại khác, không phải đã nói lấy Phương gia làm vật thử sức cậu và Vương Thiệu Huy sao? Không phải đã nói sẽ không nhúng tay vào sao? Vương Hoàng chắc chắn biết rõ Tiêu Chiến là Phương Thiên Trạch, mà hiện tại Tiêu Chiến lại đang dưới trướng cậu, hạ lệnh thủ tiêu anh, khác nào cho cậu một cái tát. Khác nào nói rằng từ đầu đến cuối, người ông nhận định chỉ có Vương Thiệu Huy.Vương Nhất Bác thật sự muốn để Vương Hoàng biết, lòng nhẫn nhịn cuối cùng của cậu cũng đã bị ông đạp đổ rồi. Lần này Vương Nhất Bác cậu tuyệt đối không nương tay.
Xe moto phóng đi với tốc độ kinh người, những người đi đường khác chỉ có thể biết sợ mà đánh tay lái sang một bên, nhường đường cho con quái vật đang không ngừng gầm rú kia. Rất nhanh chỉ còn một khúc cua nữa, cậu sẽ đến được Phương gia thế nhưng từ xa đã nghe đã rõ tiếng súng nổ khắp nơi, xen lẫn là tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Lạ một điều, hai âm thanh đó dường như càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần. Không phải do cậu đang đến gần với Phương gia, mà là do nó đang tiến gần về phía cậu.
Trong chớp mắt, một chiếc audi màu đỏ lướt qua tầm mắt của Vương Nhất Bác, bám sát ngay sau đó là năm sáu xe cảnh sát hú còi inh ỏi. Mặc dù không thấy rõ mặt người cầm lái nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi kia, Vương Nhất Bác ngay lập tức minh bạch, người điều khiển xe chính là Tiêu Chiến. Thậm chí lúc chiếc xe lướt qua, cậu còn cảm nhận được ánh mắt của anh, dán chặt trên thân ảnh cậu. Vương Nhất Bác hoảng hốt đạp phang, rất nhanh đã quay xe lại, đuổi theo phía sau.
Màn rượt đuổi bắt đầu. Xe của “Phương Thiên Trạch” đi trước, liên tục luồn lách giữa mấy làn xe, phía sau là mấy chiếc xe cảnh sát điên cuồng bám sát đuôi, đôi lúc còn có vài tên hạ cửa kính, vươn người ra mà bắn tới, tiếng đạn va vào đất đá trên đường vang lên khô khốc, cuối cùng là Vương Nhất Bác đang đuổi theo phía sau. Cậu giữ vững tay lái, bảo trì tốc độ, sau đó bắt đầu buông tay ra, rút ra khẩu súng luôn mang theo bên mình, ngắm chuẩn xác vị trí bánh xe của mấy xe cảnh sát đang chạy phía trước mà nổ súng.
Ngay sau tiếng súng của cậu, một xe cảnh sát phía trước ngay lập tức loạng choạng mất tay lái, Vương Nhất Bác nắm chắc thời cơ, vặn tay ga vượt lên. Ngay lúc đó, cậu lại thấy từ trong xe, một tên đang nhào người ra, nhắm bắn xe của Tiêu Chiến đang chạy phía trước. Cậu vội vàng giương súng, nhưng lần này lại không thuận lợi như lần trước, đã để viên đạn sượt mất mục tiêu. Vương Nhất Bác cắn răng, một lần nữa ngắm bắn, đúng lúc này phía trước lại vang lên tiếng xe phanh gấp cùng âm thanh bánh xe gào thét mỗi khi ma sát với mặt đất qua mỗi khúc cua hiểm. Từng loạt âm thanh như chiếc lông tơ vẩy vào trái tim Vương Nhất Bác, bức bối đến phát điên.
Cậu một lần nữa tăng tốc, vươn lên chạy song song với chiếc xe mà ban nãy có tên vươn người ra nhắm bắn xe của anh, trực tiếp nổ hai phát súng liên tiếp. Phát thứ nhất đem cửa kính vỡ nát, phát thứ hai lại nhắm vào kẻ đang cầm lái, viên đạn chuẩn xác ghim vào bả vai hắn, chiếc xe ngay lập tức mất lái, do thắng vội mà đâm vào dải phân cách bên đường.
Màn rượt đuổi quá mức khủng khiếp làm những người tham gia giao thông trên đường đều hoảng sợ mà vội vàng giảm tốc độ, tấp vào bên đường, số khác lại nhanh chóng thay đổi lộ trình. Trong thành phố rất nhanh đã tràn ngập tiếng hú còi inh ỏi của xe cảnh sát, ở một số tuyến đường thông ra các tỉnh, cảnh sát cũng đã lập đồn chặn xe, phong tỏa toàn bộ lối ra vào thành phố.
Bên này, dù Tiêu Chiến vừa điều khiển xe nhưng anh cũng đã hạ được một chiếc bám theo phía sau. Thỉnh thoảng lại cực kỳ lo lắng thông qua kính chiếu hậu mà quan sát tình hình của Vương Nhất Bác phía sau, xác định cậu vẫn ổn mới yên tâm lái tiếp. Qủa thật nhiều lúc anh còn muốn cắt đuôi cả Vương Nhất Bác nữa kìa, bởi chuyện này quá nguy hiểm, dù rằng cậu đã quen với tốc độ cao nhưng vừa rượt đuổi lại vừa bắn súng như vậy thì cũng gần như thực chiến, anh không muốn cậu vì mình mà bị thương.
Nghĩ xong lại dứt khoát đánh tay lái, chuyển hướng đi về phía con đường dẫn ra khu ngoại thành. Khu đó ít xe, có muốn truy đuổi hay phóng xe cũng ít nguy hiểm hơn. Hơn nữa, con đường đó hai bên đường toàn là cây cối rậm rạp, cực kì thích hợp với kế hoạch của anh.
Tiêu Chiến đột ngột chuyển hướng, phía sau vẫn còn vài ba chiếc xe cảnh sát kiên trì bám theo cùng Vương Nhất Bác. Bọn họ chỉ lo rượt đuổi, bắn phá nhau vậy nên không ai phát hiện ra rằng, từ nãy đến giờ vẫn có một chiếc xe như có như không theo sau bọn họ.
Sau một hồi rượt đuổi khốc liệt, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã diệt được thêm một chiếc, hiện đuổi theo xe anh chỉ còn lại hai chiếc. Thế nhưng khi vừa bắt đầu tiến vào con đường dẫn ra bên ngoài, Tiêu Chiến bất ngờ phát hiện đằng xa phía trước, một loạt xe cảnh sát cùng hàng rào đã chắn ngang lối ra. Bọn họ ồn ào một trận, cảnh sát đã sớm phong tỏa khắp các con đường ra khỏi thành phố.
Tiêu Chiến siết chặt tay lái, ánh mắt kiên định rồi bắt đầu giảm tốc độ, khoảng cách với mấy xe truy đuổi phía sau nháy mắt rút ngắn. Vương Nhất Bác ở phía sau thấy tốc độ truy đuổi bỗng dưng giảm xuống, cậu nhanh tay một lần nữa nhắm bắn, lần này cực kì chính xác bắn vào hai bánh sau của chiếc xe chạy sau cùng. Ngay khi vừa vượt lên chiếc xe vừa bị cậu bắn nổ lốp đó, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhận ra bên đường, có mai phục. Kẻ mai phục chỉ có duy nhất một tên ở bên đường, đằng sau đám cây rậm rạp, cách vị trí chốt chặn một đoạn, đủ để cho đám người đó an toàn sau khi chiếc xe cùng Tiêu Chiến nổ tung bởi sức công phá của khẩu RT-20. Bọn người này, nếu hôm nay không giết được Tiêu Chiến, có lẽ bọn chúng sẽ huy động luôn cả trực thăng, bom mìn để giết anh cho bằng được. Hai hàng chân mày cậu nhíu chặt, giảm tốc độ xe lại rồi nhắm thẳng về phía kẻ mai phục. Những lần trước cậu có thể bắn hụt, nhưng lần này thì tuyệt đối không thể.
“Đoàng” một tiếng, viên đạn rất nhanh lao ra khỏi nòng súng của cậu, ghim chặt vào đầu tên mai phục. Lúc tên đó ngã xuống, Vương Nhất Bác cứ ngỡ mọi chuyện đã ổn, nhưng ngay sau đó, một tiếng nổ lớn khủng khiếp vang lên. Chiếc Audi đỏ mới vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn trước mắt cậu nay lại mang theo trái tim Vương Nhất Bác bay cao hơn 5m, lộn vài vòng trong không trung rồi đập mạnh xuống đường, tiếp tục va vào chiếc xe cảnh sát vẫn luôn bám sát phía sau, đẩy hai chiếc xe trượt đi một đoạn rồi bốc cháy ngùn ngụt.
Hết chương 25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét