“Tại sao lại làm vậy?”
Phác Chính Thù tựa người lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thành phố, dòng ký ức bi kịch hơn 20 năm trước cuồn cuộn chảy về, rõ ràng hơn bất cứ lúc nào hết. Hắn không biết tại sao đến bây giờ vẫn muốn cố chấp hỏi Hàn Canh một câu vô nghĩa như vậy, tại sao? Dù bất cứ lý do gì thì mọi thứ đã không còn có thể quay lại.
“Cậu muốn hỏi, tại sao lại phản bội? Hay là, tại sao lại cứu Tiêu Chiến?” - Hàn Canh vẫn ngồi đó, khẽ nở nụ cười.
Nếu nói là phản bội, Hàn Canh thực chất chưa từng phản bội. Từ đầu đến cuối y chính là người của Vương gia cài vào chính phủ, trước khi quen biết Tiêu Thịnh Hàm, chồng cô hay cả Tiêu gia, Hàn Canh đã chính là sát thủ thân cận bên cạnh Vương Hoàng. Hàn Canh với Vương Hoàng đã ký qua khế ước, nên y trung thành vì Vương Gia, trong mắt chỉ có một người chủ duy nhất là Vương Hoàng, sao có thể gọi là phản bội? Thế nhưng chuyện này, chỉ có y và chủ nhân của y là hiểu rõ nhất.
Nếu hỏi y tại sao cứu Tiêu Chiến, thì có lẽ chính là day dứt đi, trong thời gian nằm vùng ở chính phủ, Hàn Canh qua nhiều năm tiếp xúc với trên dưới Tiêu gia, mọi người trong gia tộc đều xem y như người trong nhà, Tiêu Thịnh Hàm thật tâm xem Hàn Canh như anh trai ruội thịt, y cũng đã tự lúc nào xem cô như em gái nhỏ, ngày Tiêu Chiến ra đời còn đích thân tặng cậu một sợi dây chuyền bình an màu xanh rất đẹp.
Mọi chuyện đã rất tốt đẹp, rất yên bình nếu như... nếu như Tiêu Nhạc Huân không biết nhiều đến vậy, nếu như Vương Hoàng không si mê Tiêu Thịnh Hàm đến vậy... nếu như Tiêu gia và Vương gia có thể nước giếng không phạm nước sông, mãi mãi như hai đường thẳng song song. Mọi thứ trên thế gian này sẽ thật tốt biết mấy khi không có “nếu như”.
Phác Chính Thù lại tiếp tục trầm ngâm, hơn ai hết bản thân hắn biết rõ Hàn Canh không có lỗi. Phác Chính Thù và cả Tiêu Khải Chính cũng đã từng khuyên ngăn hành động của Tiêu Nhạc Huân. Thế giới này không phải chỉ có trắng hoặc đen, nó còn tồn tại màu xám, mọi thứ không phải lúc nào cũng cần rõ ràng, có những việc biết nhiều quá chính là tự rước họa vào thân.
Bây giờ đối với Hàn Canh, Phác Chính Thù không biết phải dùng trạng thái nào đón tiếp y, là căm phẫn và thù hận? Không thể. Hắn biết có nhiều lần Hàn Canh vẫn âm thầm giúp Tiêu Gia vượt qua vài kiếp nạn, còn việc cả nhà bị tàn sát là chuyện y không thể làm gì khác. Cảm kích? Lại càng hoang đường.
“Hôm nay cậu đến đây không phải chỉ để ôn lại chuyện cũ đúng không?” - Phác Chính Thù không nhìn Hàn Canh mà lại hướng ánh mắt ra phía cửa sổ. Hôm nay Hàn Canh đến tận đây, chính là biết rõ từ lâu Phác Chính Thù đã ở đây, thậm chí còn có ý để Tiêu Chiến đóng giả Phương Thiên Trạch, rõ ràng là có ý muốn để hai người gặp lại nhau.
“Tôi chỉ muốn, sau khi tiêu diệt xong Phương gia. Thù đã có thể trả, Tiêu Chiến cũng có được một khoản không nhỏ từ Vương gia. Hai người lúc đó nên rời khỏi Trung Quốc rồi, sau này đừng quay lại nữa.”
“Thù đã trả? Đừng quay lại đây? Nực cười.” - Phác Chính Thù quay sang nhìn Hàn Canh vẫn đang ngồi trên giường, cười khinh miệt. - “Nỗi ô nhục suốt hơn 20 năm qua, trên dưới mười tám mạng người của Tiêu gia, hơn 10 năm chịu sự dày vò, tuổi thơ không khác gì địa ngục của Tiêu Chiến chỉ có thể trả bằng Phương gia và một số tiền, liền có thể không tính nữa sao?”
“Tiêu Thịnh Hàm vẫn còn sống, cô ấy hiện tại là nhị phu nhân của Vương gia. 18 năm trước còn cùng Vương Hoàng sinh một bé trai, tên nó là Leon Wang - Vương Nhất Bác. 6 năm trước trên đảo huấn luyện chúng nó đã gặp nhau, ở cùng nhau suốt 3 năm, và đến thời điểm hiện tại hình như mọi thứ đã bắt đầu đi lệch quỹ đạo rồi”
Phác Chính Thù như chấn động hoàn toàn. Tiêu Thịnh Hàm còn sống, đã vậy còn có thể trở thành nhị phu nhân của Vương Hoàng, cùng hắn sinh con, đứa trẻ đó với Tiêu Chiến không phải sẽ là cùng mẹ khác cha sao? Hơn nữa 3 năm trước còn ở cùng nhau. Vương Nhất Bác? Vương Nhất Bác? Phác Chính Thù chỉ từng nghe nhị thiếu gia của Vương gia là Leon Wang, còn cái tên Vương Nhất Bác... chính là đôi lúc vô thức trong giấc mơ, Tiêu Chiến luôn gọi tên nó sao? Hai đứa trẻ này rốt cuộc...
“Bọn chúng có biết quan hệ của mình không?” - Phác Chính Thù không kìm được chất giọng run rẩy, nếu cả hai đều là con của Tiêu Thịnh Hàm, cả hai lại còn là anh em thì hiện tại này không phải quá tàn nhẫn sao?
“Có lẽ đã biết rồi. Hơn nữa hai đứa trẻ đó còn luôn bảo vệ đối phương.” - Những lần Tiêu Chiến bảo vệ Vương Nhất Bác có lẽ đã quá rõ. Còn Vương Nhất Bác, đứa trẻ đó có thể nói do một tay Hàn Canh nuôi lớn, y làm sao không biết tính khí của nó. Không thể có chuyện lợi dụng lúc Tiêu Chiến đang bị thương mà ra tay hèn hạ, mà nếu thật sự Vương Nhất Bác muốn ra tay, đừng nói mất đến ba nhát dao, chỉ cần một lần cũng có thể dứt khoát lấy đi cái mạng của Tiêu Chiến rồi. Hàn Canh không phải kẻ ngốc, những vết dao vụng về có ý đè lên những vết đạn năm xưa. Còn chuyện Vương Nhất Bác làm sao biết quan hệ của cậu và Tiêu Chiến, biết từ lúc nào đối với y cũng không quan trọng nữa.
“Chính Thù, tôi nghĩ anh đã nhìn thấu được mọi chuyện rồi. Trước khi hai đứa trẻ vô tội đó lại bị cuốn vào vòng xoáy này, xin cậu hãy cản chúng lại. Tôi biết tôi không có tư cách cầu xin cậu tha thứ, tôi cũng không có ý định đó, chỉ là tôi bằng mọi giá phải bảo vệ Leon. Đứa trẻ đó không thể chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Cậu cũng vậy đúng không, cả hai chúng nó....” - Hàn Canh không thể hoàn thành câu nói. Định mệnh rất biết cách trêu ngươi, từ 6 năm trước khi nhìn thấy Tiêu Chiến trên đảo, hình ảnh anh siết chặt chiếc cổ bé nhỏ của Leon và cả đôi mắt lạnh lẽo đến rợn người. Cả những lúc anh cố chấp bảo vệ cậu, sau 3 năm một lần nữa trở lại đảo, Hàn Canh làm sao không nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt họ dành cho đối phương. Từ khi ấy, Hàn Canh gần như cảm nhận sâu sắc, quả báo của Vương gia và bản thân y sắp đến rồi.
...
“Đã hơn 20 năm rồi, Thịnh Hàm. Em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Vương Hoàng ngôi bên giường, bàn tay đã chai sạn vì thời gian vẫn dịu dàng vuốt ve gương mặt người phụ nữ mà ông yêu. Tiêu Thịnh Hàm sau 20 năm, thời gian đối với bà chỉ như những con số vô nghĩa. Dung mạo vẫn xuất chúng kinh diễm, chỉ có sự tái nhợt báo hiệu của bệnh tật.
Tiêu Thịnh Hàm vẫn thủy chung nhắm mắt, căn bản không hề để ý đến mọi thứ xung quanh. Suốt hơn 20 năm vẫn luôn là như vậy, vì bà đã từ điên cuồng gào thét, đã từng gắng gượng bỏ trốn, rồi vô vọng trong chiếc lồng hoa lộng lẫy này. Sự yên lặng nói rõ, bà đã không còn muốn đấu tranh nữa, cũng không còn muốn tồn tại.
“ Leon, năm nay cũng đã 18 rồi. Anh thật sự hy vọng, ngày cưới của nó, chúng ta có thể cùng có mặt chúc phúc thằng bé. Thịnh Hàm, em có thể hận anh, có thể oán trách anh, nhưng xin em đừng mãi im lặng như vậy được không?” - Vương Hoàng kẻ đứng đầu Vương gia nắm trong tay quyền sinh sát, bây giờ chỉ với một cái nhíu mày cũng có thể khiến bộ máy chính phủ lao đao không ít. Nhưng trước mặt người phụ nữ tên Tiêu Thịnh Hàm này, ông chỉ như một gã đàn ông thất bại, quỵ lụy dưới chân bà cầu xin chút tình ái nhỏ nhoi. - “Thịnh Hàm, anh xin lỗi, anh đã không thể bảo bọc tốt Leon, đứa trẻ đó thật giống em, càng lúc càng bất phục. Leon luôn nhìn anh với ánh mắt căm phẫn, anh thật sự cũng muốn yêu thương nó, nói với nó thật nhiều thứ. Nhưng.... Thịnh Hàm, anh phải làm sao đây?”
Vương Hoàng mệt mỏi gục đầu xuống hõm vai Tiêu Thịnh Hàm, chưa bao giờ ông cảm thấy sự bất lực dâng cao đến vậy. Ông biết bản thân mình đã làm sai quá nhiều thứ, nhưng nếu có thể quay lại, Vương Hoàng vẫn sẽ như vậy một lần nữa, bất chấp tất cả để giữ lấy Tiêu Thịnh Hàm ở bên cạnh. Ông quá cuồng si người phụ nữ này, từ khi bà vẫn là một thiếu nữ đầy sức sống tuổi đôi mươi, từ lần đầu nhìn thấy vẻ quật cường đó, trái tim ông chính thức đầu hàng. Yêu chính là như vậy, dù có phải đánh đổi tất cả, dù bị đối phương câm hận đến xương tủy vẫn cam lòng. Chỉ cần có thể giữ chặt đôi phương bên cạnh, cho dù phải dùng thủ đoạn cực đoan nhất, ép trói người bên cạnh. Vì chỉ khi nhìn thấy người, trái tim ta mới cảm nhận được sự sống.
Yêu phải chăng chính là như vậy?
…
Mặt trời đã gần đứng bóng nhưng phòng của nhị thiếu gia Vương gia vẫn rất yên tĩnh, màn cửa vẫn được khép chặt, che đi ánh sáng bên ngoài. Trên giường lớn giữa phòng, hai nam nhân nằm kế bên nhau, nếu quan sát kĩ, dễ dàng nhận ra cả hai đều không mặc đồ và đang khỏa thân bên dưới lớp mềm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở nhè nhẹ không biết là của ai.
Vương Nhất Bác ngồi dậy, một bước đi thẳng vào nhà tắm gội rửa. Cảm giác mát lạnh làm tâm trí cậu phần nào thanh tỉnh, lại nhìn chính mình phản chiếu trên tấm gương lớn, khắp người đều trải đầy dấu hôn của Tiêu Chiến. Trên vai và ngực còn có cả vết cào cấu đến đỏ thẫm từng mảng, chứng minh Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã có một đêm vô cùng nóng bỏng. Người rên rỉ không ngừng dưới thân cậu, cùng cậu trầm luân đều là Tiêu Chiến, là người mà ba năm qua không ngừng ám ảnh cậu trong từng giấc mơ. Vui sướng có, thỏa mãn có, nhưng cũng cực kỳ đau đầu.
Với cậu, chuyện lên giường cùng nam nhân không phải vấn đề lớn, mà là người nam nhân này, là anh trai cùng mẹ khác cha của cậu. Hai người họ, thật sự đã loạn luân, đã làm loại chuyện mà trời đất không thể dung thứ, cả xã hội ghét bỏ. Nhưng thật lạ, trong thâm tâm của Vương Nhất Bác, dù là lúc đó hay lúc này, đều không có lấy một chút cảm giác hối hận. Ngược lại, cậu cảm thấy thật may mắn, thậm chí còn có chút vui mừng. Vui mừng vì cuối cùng cậu cũng gặp lại anh, vui mừng vì người cùng anh đêm qua là cậu chứ không phải bất kì người nào khác.
Nhưng hiện tại, không hiểu sao Vương Nhất Bác không thể không cách nào đối mặt với người vẫn đang say giấc trên giường lớn kia. Lúc anh tỉnh rồi, cậu phải nói gì? “Chào anh?”. Điên mất, cậu thật sự điên mất thôi. Vương Nhất Bác dựa hẳn lưng vào tấm kính, cả người ngồi bệt dưới sàn ôm đầu phiền não. Dòng nước mát từ vòi sen vẫn chảy hết công suất, gội rửa toàn thân cậu. Dòng nước đó có thể xóa sạch mọi bùn đất, dơ bẩn trên cơ thể nhưng lại không cách nào xóa nhòa được chuyện tội lỗi đêm qua.
Tiêu Chiến bị tiếng nước trong phòng đánh thức, mí mắt nặng trĩu khó nhọc rung động, chậm rãi mở mắt. Cũng may cả phòng đều được rèm cửa che phủ nên anh cũng không mất thời gian làm quen với ánh sáng mà có thể trực tiếp nhìn rõ xung quanh.
Đôi mắt phượng quét quanh một vòng xung quanh phòng. Nội thất lạ lẫm, mùi hương cũng khác. Đây…không phải phòng anh, mà là phòng của …Vương Nhất Bác? Vậy hiện tại, anh là đang nằm trên giường của cậu, toàn thân không mảnh vải?
“Là thật sao?” - Tiêu Chiến tự vấn chính mình, dùng một tay che đi tầm mắt của mình. Bây giờ anh phải nên cười hay nên khóc đây? Cười vì người đêm qua người cùng anh thân mật, cùng anh nếm trải mùi vị tiêu hồn của dục vọng đầu đời, đó là Vương Nhất Bác. Hay phải khóc vì người cùng anh trải qua lại chính là Vương Nhất Bác, em trai anh?
Từng hình ảnh đêm qua bắt đầu ùa về trong tâm trí, anh nhớ rõ đêm qua mình đã nói những gì, bày ra bộ dáng thế nào để câu dẫn Vương Nhất Bác, hai người họ đã phóng túng ra sao. Đáng trách hơn nữa, trong điểm đỉnh của tình dục và tình yêu, anh đã nói với cậu ba chữ đó.
“Vương Nhất Bác, anh yêu em”.
Đây rõ ràng là điều có chết anh cũng không được phép nói ra, tại sao hôm qua lại dễ dãi với bản thân như vậy? Không chỉ một lần, mà anh đã nói rất nhiều lần, mỗi lần đều dịu dàng nhưng kiên định, cố hết sức để cậu hiểu, anh có bao nhiêu yêu cậu, cũng có bao nhiên phần nghiêm túc trong đoạn tình cảm này. Anh thậm chí còn muốn dùng nó mà bắt cậu cùng anh rơi xuống vực thẳm.
“Đáng chết!”- Tiêu Chiến lại một lần nữa tự mắng chính mình. Anh khó khăn nhấc cả thân mình dậy, dựa lưng vào thành giường lớn, khép mắt thở dài. Cơn đau dưới hông truyền đến vừa rồi càng chứng minh, chuyện xảy ra đêm qua là thật.
Một người trong phòng tắm, một người ngay trên chiếc giường mà họ đã cùng hoan ái đêm qua, cùng chìm vào suy tư của bản thân thật lâu.
Tiếng “cạch” từ cửa phòng tắm thoát ra, hình ảnh Vương Nhất Bác cúi đầu xuất hiện ngay phía sau cánh cửa. Thấy cậu bước ra, Tiêu Chiến như phản xạ có điều kiện, lập tức bật dậy muốn bước về phía cậu mà quên mất mình hiện tại vẫn đang khỏa thân dưới lớp chăn cùng cơn đau nơi hông.
“Bịch” một tiếng, ngay sau đó là cơn đau từ thắt lưng truyền thẳng đến đại não. Không chỉ thắt lưng, hông eo như sắp gãy mà ngay cả hai chân anh cũng không còn tí sức lực. Vừ rồi lại bật dậy quá nhanh, cơ thể không kịp thích ứng dẫn đến tình huống không biết giấu mặt đi đâu.
Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn chuỗi sự kiện trước mắt, biểu cảm xấu hổ như tôm luộc của Tiêu Chiến cũng được cậu nhanh chóng thu hết vào tầm mắt, cậu liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Hai gò má đột nhiên mất khống chế mà vươn cao, Vương Nhất Bác vô thức nở nụ cười mà lần đầu tiên sau 3 năm xa cách, Tiêu Chiến mới lại được nhìn thấy. Nụ cười ấy của cậu, vừa sủng nịnh ngọt ngào, lại vừa chói mắt hơn cả nắng hè, đẹp hơn mười vạn gió xuân.
Tiêu Chiến bảo trì sự ngơ ngẩn cho đến khi cảm giác cả người được nhấc bổng lên, ngay sau đó vòng tay Vương Nhất Bác mạnh mẽ bao bọc lấy anh. Tiêu Chiến thậm chí còn ngửi được mùi xà phòng trên áo đồng phục trắng cùng mùi hương đặc trưng của riêng cậu. Vương Nhất Bác hiện tại gần như đã không còn là cậu bạn nhỏ nữa rồi. Ngoại trừ chiều cao vẫn thua anh khoảng 4cm, còn lại tất cả bộ phận trên cơ thể cậu đều rất hoàn hảo. Từ bờ vai to vững chãi cho đến từng thớ cơ dưới lớp áo kia, thậm chí cả …thứ đó, tất cả đều toát ra mùi hương của sự nam tính, quyến rũ đến chết người.
Tiêu Chiến như bị sự quyến rũ của cậu một lần nữa quyến rũ mà quên hết cả tiết tháo, ngoan ngoãn để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
“Hôm qua đã tắm rất sạch sẽ rồi, ngủ thêm tí nữa đi.” - Đặt Tiêu Chiến trở lại giường, cẩn thận kéo chăn đắp lại cho anh. - “Bây giờ tôi phải đến trường, tôi đã gọi cho Trịnh Phồn Tinh, khi nào anh khỏe lại có thể trở về.”
“Chúng ta...” - Tiêu Chiến chợt níu tay áo Vương Nhất Bác lại, nhưng khi chạm vào ánh mắt cậu, anh như hiểu ra điều gì đó, lặp tức buông tay, ngoan ngoãn chui lại vào chăn.
Vương Nhất Bác hài lòng trước biểu hiện của anh, bước về phía bàn lớn thu dọn sách vở vào balo rồi nhanh chóng ra cửa, từ đầu đến cuối đều không hề quay đầu lại.
Tiêu Chiến cắn răng nén đau đứng dậy, vén một góc màn nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác hướng ra cổng lớn, bên cạnh là Hàn Tư Niệm đang ôm lấy cánh tay cậu. Trước khi cả hai vào xe, Tiêu Chiến còn nhìn thấy Vương Nhất Bác gỡ cái gì đó khỏi tóc Hàn Tư Niệm, cô cười đến cả người đều tỏa nắng, nhướn người hôn cậu. Vương Nhất Bác không né tránh, còn đưa tay giữ eo cô lại, như sợ cô sẽ bất cẩn mà ngã mất. Sau khi đưa cô vào xe, bản thân cũng đi một vòng qua phía cửa còn lại đi vào.
Anh cúi đầu, không rõ cảm xúc là gì, lát sau lại cắn răng nhịn đau mặc lại quần áo rồi như chợt phát hiện ra điều gì quá mức kinh hãi, hai mắt anh mở to, động tác mặc quần áo cũng dừng lại hoàn toàn. Tiêu Chiến hoảng hốt đảo mắt quanh phòng một lượt tìm kiếm vị trí của chiếc gương. Sau khi thấy nó ở phía bên kia phòng, anh lại vội vàng cắn răng mà chạy đến trước gương, ánh mắt không tin nổi nhìn gương mặt đang phản chiếu trong đó. Đó không phải gương mặt của Phương Thiên Trạch, mà là gương mặt thật của anh. Nhưng từ lúc nào? Rõ ràng anh vẫn còn nhớ, đêm qua sau khi đến gặp Vương Thiệu Huy hay lúc ở trong phòng, anh vẫn còn mang gương mặt của Phương Thiên Trạch mà.
Tiêu Chiến thất thần ngồi bệt xuống gương, nhưng chuyện đó đâu còn quan trọng. Vương Nhất Bác đã biết, cậu đã biết Phương Thiên Trạch là ai. Anh vốn dĩ cho rằng, sau hôm nay sẽ nói với hãy quên chuyện đó đi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi.
Ngồi thất thần cả một lúc lâu, Tiêu Chiến lại đứng dậy, đi một vòng trong phòng cậu. Mỗi thứ ở đây đều là món Vương Nhất Bác thích sao? Mô hình moto, Lego, bên kia còn trưng bày cả một kệ tủ nón bảo hiểm nữa chứ... Tiêu Chiến đưa tay sờ một loạt mọi thứ. Trên bàn cũng thật ngăn nắp, bên cạnh loa phát nhạc lại còn có 1 cái kệ nhỏ, trên kệ là con dao găm sáng lóa. Tiêu Chiến mỉm cười cầm con dao lên xoay một vòng, thiết kế không có gì quá bắt mắt vì vốn nó chuyên được sử dụng là giết người mà. Đừng hỏi vì sao Tiêu Chiến dám khẳng định như vậy, vì con dao này chính anh đã ném cho Vương Nhất Bác trong buổi sát hạch ba năm trước để phòng thân.
Con dao này đã ở bên Tiêu Chiến nhiều năm, đến Bành Sở Việt cũng chưa từng đụng vào. Bây giờ nghĩ lại, anh không hiểu sao năm đó lại không hề suy nghĩ mà giao nó cho Vương Nhất Bác. Có thể coi là tín vật không? Cũng thật lạ, khi con người ta yêu một ai đó, bản thân luôn muốn mang cho người đó những thứ ngọt ngào nhất, còn Tiêu Chiến thì khác. Anh yêu ai đó, sẽ rất thực tế mà mang cho người đó thứ họ thích nhất, mà ở đây, anh đã đem vũ khí mình cực kì trân quý trao cho cậu, tất cả đều vì muốn Vương Nhất Bác có thể bình an.
Kệ đi, cùng lắm sau này, nếu cậu muốn, anh nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, cũng không bao giờ làm ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của cậu cùng vị hôn thê.
Sau một hồi chìm suy tư của chính mình, Tiêu Chiến biết bản thân đã đến lúc phải hành động. Sau chuyện đêm qua, Phương gia đã không còn có thể giữ được rồi, ngay sau khi giải quyết xong Phương gia, kẻ tiếp theo nhất định là Vương Thiệu Huy. Anh tuyệt đối không tha thứ cho tên cặn bã đó.
“Uyển Đình, anh có việc muốn gặp em”. - Tiêu Chiến dùng điện thoại bàn trong phòng ấn một dãy số, điện thoại anh có lẽ đêm qua đã bị Vương Thiệu Huy lấy đi rồi.
Không biết đầu dây bên kia đã trả lời những gì, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mặt mình lại có một đợt nóng ran như bốc khói.
“Đúng, vậy em mau đến đi..” - Anh cúp máy,
“Anh Thiên Trạch! A... Tiêu Chiến ca ca?”
Một lát sau, Vương Uyển Đình đã có mặt trước cửa phòng của Vương Nhất Bác, ái ngại gõ cửa hai tiếng. Chỉ vài giây sau, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, gương mặt đã lâu không thấy của Tiêu Chiến xuất hiện, làm Vương Uyển Đình khẽ giật mình dù trước đã đoán được phần nào sự tình.
Tiêu Chiến khẽ đảo mắt xung quanh, xác định không có ai mới kéo Vương Uyển Đình vào trong. Lúc này cô mới nhìn rõ được toàn bộ gương mặt của anh. Người này, từ lần gặp gỡ đầu tiên, cô đã luôn cảm thấy rất đẹp, cho đến tận sau này, thường xuyên kề cận bên anh nhưng mỗi lần anh lộ gương mặt thật của mình, cô vẫn luôn không tránh được cái cảnh tim đập chân run. Lần này cũng vậy.
“Anh, đồ của anh đây.”
Tiêu Chiến nhận dụng cụ hóa trang mà trước đó đã nhờ Vương Uyển Đình đi lấy giúp. Anh nhanh chóng tiến đến trước gương, một lần nữa bắt đầu đem lên gương mặt của Phương Thiên Trạch. Vương Uyển Đình thấy vậy vội chạy đến bên cạnh, giúp anh nhanh chóng hoàn thành lớp hóa trang. Lúc đi đến bên cạnh anh, đống chăn mềm lộn xộn trên giường làm cô khẽ đỏ mặt và kích động. Dù Tiêu Chiến không nói rõ nhưng qua những gì anh nói qua cuộc điện thoại lúc nãy, cộng thêm những gì cô quan sát được, Vương Uyển Đình dư sức đoán ra được chuyện gì đã xảy ra giữa anh họ và Tiêu Chiếm đêm qua. Nhưng đó không phải điều cô thực sự lo lắng nhất hiện giờ, hiện tại anh họ đã biết thân phận của anh rồi, như vậy bước tiếp theo phải làm sao đây?
“Anh, anh họ đã biết bí mật của chúng ta rồi, hiện tại anh tính như thế nào?”
“Không sao, chuyện cấp bách lúc này là giải quyết Phương gia. Mặc dù kế hoạch của Vương Thiệu Huy phá sản nhưng hắn cũng sẽ lợi dụng chuyện đêm qua, lấy cớ ép giá toàn bộ cổ phần còn lại của Phương gia xuống. Còn thuận tiện gán thêm cho Phương Thiên Trạch tội danh đã chơi gái lại còn giết một lúc ba mạng người, sau đó đẩy anh vào tù.”
Tiêu Chiến biết rõ, ba cô gái đó cho dù anh không giết họ, Vương Thiệu Huy cũng sẽ không cho họ con đường sống. Dù anh đã lấy đi chiếc camera kia, nhưng chắc chắn trong phòng đó không chỉ gắn một cái duy nhất. Tùy tiện cắt ghép một chút là đã có thể tạo ra chứng cứ tống giam Phương Thiên Trạch. Hơn nữa SKY đang là nơi quan chức dòm ngó đến, đám người đó dù cho có biết đoạn video là giả cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, thuận tay đẩy thuyền, xử lý gọn SKY Bar cùng Phương Thiên Trạch. Tội này gán lên thì Phương Thiên Trạch và cả Phương gia chính thức đi đời.
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Em liên lạc với cảnh sát cầu cứu trước, nói rằng Phương Thiên Trạch không chịu nổi áp lực khi gánh vác cả Phương gia nên đã hoàn toàn phát điên, hiện tại đang giam giữ Phương Vũ, em chính là trong lúc hắn không để ý mới có thể gọi điện cầu cứu.” – Tiêu Chiến ngay lập tức cho Vương Uyển Đình biết bước tiếp theo của bọn họ.
Mọi chuyện đến nay anh đã sắp xếp ổn thỏa, trong hai ngày nữa số vũ khí và cả kho tài sản mà Phương gia đánh cắp cách đây hơn 10 năm của Tiêu gia cũng sẽ được vận chuyển đến Vương gia. Người sở hữu tất nhiên không ai khác ngoài Vương Nhất Bác. Có được số hàng này, địa vị cậu ở Vương gia coi như sẽ được củng cố, còn cái tập đoàn Phương thị chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, trên thực tế nó đã là của Vương Nhất Bác. Phương Vũ có muốn dựa vào nó để giãy dụa cũng vô dụng.
Vương Uyển Đình cắn môi, ôm chầm lấy Tiêu Chiến: “Vậy là sau này Phương Thiên Trạch sẽ không còn nữa sao? Chúng ta không cần phải diễn là một đôi tình nhân nữa đúng không?”
Mỗi một câu nói, Vương Uyển Đình lại tăng thêm lực. Có lẽ cô biết rõ, đây là lần cuối cô có thể dùng tư cách vợ chưa cưới mà ôm lấy anh. Sau hôm nay, Phương Thiên Trạch không còn nữa, vai diễn suốt 3 năm cũng không còn nữa, chỉ còn lại Tiêu Chiến. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần cho ngày này nhưng vẫn không nhịn xúc động.
Vương Uyển Đình gục bên vai Tiêu Chiến, hai hàng lệ không biết từ khi nào đã tuôn ra: “Anh nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Tiêu Chiến không có phản ứng, để mặc Vương Uyển Đình ôm lấy mình mà khóc. Bản thân anh cũng đang có quá nhiều câu hỏi trong đầu, tuổi thơ chỉ có thuốc súng và máu. Vừa rồi khi chứng kiến cái cảnh Vương Nhất Bác lạnh lùng khuất sau cánh cửa, hay cảnh cậu và vợ chưa cưới âu yếm hôn môi, mọi thứ đều quay cuồng trong đầu Tiêu Chiến, ép anh không thể tự hỏi chính mình, kẻ tội đồ như anh cũng có quyền được hạnh phúc sao?
“Xin lỗi, phụ lòng của em rồi, Uyển Đình.”
Lời xin lỗi này, anh chỉ dám nói thầm trong lòng. Vương Uyển Đình đã giúp anh quá nhiều rồi, anh không muốn cô phải thất vọng thêm nữa khi mà điều cô mong muốn nhất ở anh lại không có cách nào thành hiện thực.
Hết chương 24
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét