Cái chết của Phương Khải và Phương Chi Lệ không chỉ là mở đầu cho sự sụp đổ của Phương thị mà còn là con dao lấy mạng của Phương Vũ. Qúa đau lòng trước sự ra đi đột ngột của hai đứa con, Phương Vũ gần như suy sụp, Phương phu nhân ngày ngày vẫn chìm trong đau khổ và nước mắt. Mọi chuyện trong Phương gia hiện tại đều do một tay Phương Thiên Trạch xử lý, Lợi quản gia cũng ở bên phụ một tay.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng sau, tin tức Phương Vũ đổ bệnh và nằm liệt giường lan rộng khắp giới quý tộc. Ai cũng nói, kì này Phương Vũ chắc chắn không còn trụ được bao lâu, người thừa kế duy nhất của Phương gia lại là đứa con riêng của Phương Vũ – Phương Thiên Trạch. Do bệnh liệt giường cùng với "mệnh lệnh" từ Vương Nhất Bác, những bất thường ở Phương thị, Phương Vũ cũng không được biết.
Phương Thiên Trạch gõ cửa hai tiếng rồi mở cửa bước vào, bên trong phòng là Phương Vũ đang nằm thở khó nhọc trên giường. Anh nhẹ đi tới bên cạnh giường, nhìn Phương Vũ đang khó khăn thở. Thấy Phương Thiên Trạch xuất hiện bên cạnh, ông ta yếu ớt nắm lấy tay của anh.
"Thiên...Trạch...công ty...công ty sao rồi?" - Hiện tại ngay cả việc nói chuyện cũng khiến ông ta mệt đến hết hơi.
"Công ty vẫn ổn. Cha cứ yên tâm dưỡng bệnh." – Phương Thiên Trạch gạt tay Phương Vũ ra khỏi tay mình, đi đến hạ rèm cửa sổ, làm căn phòng thoáng chốc tối đi.
Hôm nay là một ngày "đặc biệt". Anh có món quà muốn tặng cho người đàn ông đang nằm trên giường kia.
"Ông có còn nhớ...Tiêu gia? Và cả những đứa trẻ ở nhà thờ năm đó..." – Anh lại lấy một chiếc ghế đặt kế bên giường của Phương Vũ, nhẹ nhàng hỏi.
"Tiêu... gia? Nhà thờ?" – Phương Vũ nghe đến hai chữ "Tiêu gia" thì hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Làm sao ông quên được cơ chứ, năm đó nếu không tham gia vào việc kia, thì Phương gia cũng không thể phát triển được như bây giờ. Trong phút chốc, hình ảnh từng đứa trẻ gục xuống rồi đến khung cảnh nhà thờ bốc cháy ngùn ngụt trong biển lửa lần lượt hiện về trong đại não. Nhưng đó không phải chuyện khiến ông ngạc nhiên nhất. – "Tại sao con biết ...Tiêu...gia?"
Phương Thiên Trạch làm sao biết Tiêu gia mới là chuyện ông thắc mắc nhất hiện giờ. Nó là đứa con mà ông nhận về sau khi Tiêu gia đã bị tiêu diệt nhiều năm, hơn nữa chuyện đêm hôm đó có rất ít người biết, vậy nên đứa con này, làm sao nó biết được Tiêu gia? Không lẽ Tiêu gia có người còn sống và đến tìm ông để báo thù?
Nhìn biểu tình trên mặt Phương Vũ, anh cũng đoán được ông ta đang nghĩ gì. Phương Thiên Trạch cười khẽ, đáp: "Đúng rồi đấy, Tiêu gia quả thật có người còn sống. Và người đó, đang ở ngay trước mặt ông đây."
Câu trả lời của Phương Thiên Trạch là ông choáng váng, nghe như có sét đánh ngang tai. Người của Tiêu gia còn sống, lại còn đang ở trước mặt ông, nhưng trước mặt ông, là Phương Thiên Trạch mà. Phương Vũ bày ra ánh mắt hoang mang cực độ nhìn Phương Thiên Trạch, ý nói mau nói rõ ràng cho ông biết, chuyện này rốt cuộc là sao?
"Ông còn tính giả ngốc đến bao giờ? Tôi nói, người của Tiêu gia đang ở ngay trước mặt ông, tại sao còn chưa chịu hiểu? Sao nào, bệnh đến nỗi phát ngốc luôn rồi?"
"Làm ...sao có thể?"
Phương Vũ làm sao có khả năng ngu ngốc đến nỗi không hiểu, ông bệnh chứ không phải bị lú lẫn. Trong phòng chỉ có ông và Phương Thiên Trạch, "người của Tiêu gia" chỉ có thể là Phương Thiên Trạch kia. Mặc dù ông hiểu rõ nhưng vẫn muốn phủ nhận, vớt vát chút hi vọng cuối cùng, nếu đó là sự thật, vậy thì Phương gia, Phương gia của ông, thật sự chấm dứt rồi. Thế nhưng từng lời nói câu chữ thoát ra khỏi miệng của Phương Thiên Trạch như gáo nước lạnh, tạt vào mặt ông, bắt buộc ông phải thừa nhận sự thật.
"Cuối cùng cũng chịu hiểu. Ông làm tôi sốt ruột thật đấy."
"Từ khi nào?"
"Từ khi nào à? Kẻ như ông mà cũng đòi làm cha người ta, để tôi nói cho ông biết, những gì ông phải nhận ngày hôm nay, cũng chưa đủ để đền tội cho những đứa trẻ bị ông giết năm đó đâu. Tên kia cũng vậy." – Phương Thiên Trạch đứng dậy khỏi ghế, cứ một câu, anh lại tiến đến gần Phương Vũ một bước, trong mắt cũng hằn lên từng tia máu.
"Mày...mày... rốt cuộc là ai? Là ai?" – Phương Vũ một lần nữa trợn to mắt kinh ngạc.
"Tiểu thiếu gia của Tiêu gia, Tiêu Chiến."
Lợi quản gia kín đáo mở cửa bước vào, đúng lúc nghe được câu hỏi của Phương Vũ nên trực tiếp nói cho ông ta biết đáp án.
Phương Vũ thấy Lợi quản gia bước vào thì như vớ được sợi dây cứu mạng, run run giọng ra lệnh cho Lợi quản gia mau kêu người đến, bắt nhốt tên giả mạo này lại. Lợi quản gia không phản ứng, chỉ đứng thẳng lưng ở cửa mà nhìn chằm chằm ông ta, cái nhìn như muốn ghim hàng trăm hàng ngàn con dao vào người đàn ông đang nằm trên giường.
Qua một hồi không thấy Lợi quản gia có động tĩnh gì, Phương Vũ mới khó hiểu nhìn về phía Lợi quản giả, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt kia. Lúc này ông mới chợt nhớ ra, kẻ vừa trả lời ông, không phải là cái tên giả mạo kia, mà là Lợi quản gia.
Phương Vũ nằm phịch xuống giường thở dốc không ngừng. Thật không ngờ, ông vậy mà sơ suất như vậy, để cho lũ người Tiêu gia còn sống sót, lại còn dắt mũi mình bấy lâu nay.
"Ông yên tâm, tôi sẽ không đụng đến ông ngay đâu. Cũng không cần lo lắng quá. Mọi thứ đều đang rất ổn."
Trước khi Vương Nhất Bác thâu tóm xong Phương thị, anh sẽ không để Phương Vũ chết, cũng không để ông ta chết một cách dễ dàng như vậy. Sở dĩ hôm nay lật bài ngửa với Phương Vũ, là vì ngày hôm nay của hơn hai mươi năm trước, là ngày mà Phương Vũ cùng đám người kia đã tàn sát toàn bộ số người còn may mắn sống sót của Tiêu gia cùng đám nhóc vô tội kia.
Đến tận bây giờ anh vẫn chưa ngày nào quên được cái khoảnh khắc đó. Mặc kệ phía đuôi con thuyền đang bốc cháy dữ dội, xung quanh toàn xác người, máu chảy lênh láng khắp nơi, Phác Chính Thù cố hết sức nhanh chóng ôm Tiêu Chiến cùng Bành Sở Việt đến mạn tàu, mặc cho cả hai áo phao cứu sinh, vừa mặc vừa gấp gáp dặn dò:
"Dùng hết sức mà bơi vào bờ, chỉ còn sống mới còn hy vọng. Tiêu Chiến, con nhất định phải sống!" - Sau đó dứt khoác thả Tiêu Chiến cùng Bành Sở Việt xuống biển, trong kí ức Tiêu Chiến chỉ còn gương mặt không biến sắc của Phương Vũ, trên tay ông ta vẫn còn đang cầm khẩu súng, ung dung bước lên trực thăng. Khẩu súng đó, đôi bàn tay đó, người đàn ông đó, hắn ta đã giết toàn bộ người thân của anh. Có chết anh cũng không thể nào quên được.
Trực thăng bay lên cao, để lại chiếc thuyền mang theo mười tám mạng nguời Tiêu Gia - những người thân duy nhất của anh bốc cháy, ngọn lửa nuốt trọn tất cả, theo sau đó là âm thanh nổ vang trời. Mọi thức trong mắt chớp mắt hóa tro tàn.
Có điều dù nhớ được mặt của Phương Vũ, nhưng kẻ tiến vào nhà thờ, sát hại vị linh mục cùng đám trẻ thì anh thật sự không nhớ được. Dù không nhớ rõ nhưng chắc chắn bọn chúng có liên quan với nhau, đó cũng là lý do anh muốn Phương Vũ phải sống, cho đến khi anh biết được kẻ đó là ai.
...
Phương Thiên Trạch đưa tấm card cho tên bảo vệ đứng trước cửa ra vào, hắn cùng một tên khác xem xét một hồi thì cung kính đưa lại cho anh, sau đó chìa tay:
"Cậu Phương, thất lễ rồi. Mời cậu đi theo tôi."
Cửa bar vừa được mở ra, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng hò hét của đám người bên trong ngay lập tức đập vào tai. Mà đám người này, là một tập hợp với đủ các loại tầng lớp. Có kẻ đến để uống rượu, có kẻ đến để tìm vui, cũng có kẻ đến để làm nghề,...
Phương Thiên Trạch đi theo tên bảo vệ tiến lên lầu hai của bar, đến gần ngay khu vực trung tâm thì dừng lại. Hắn tiến về phía đám người đang ngồi ở khu vực trung tâm, nói nhỏ vào tai nam thanh niên đang ngồi ở đó một tiếng. Người kia nghe xong thì phất tay ý nói đã hiểu, tên bảo vệ lại đến bên cạnh anh, nói:
"Cậu Phương, xin cứ tự nhiên."
Chỉ một tiếng sau, Phương Thiên Trạch đã say đến cả người đều đứng loạng choạng không vững, mặt cũng đỏ ửng lên vì rượu. Ở ghế đối diện, Vương Thiệu Huy đắc ý nhìn Phương Thiên Trạch đang chật vật vì tác dụng của rượu. Hắn cứ ngỡ phải mất ít nhất cũng phải vài tiếng đồng hồ mới có thể chuốc say tên nhị thiếu kia, ai ngờ lại dễ đến vậy.
Vương Thiệu Huy nhìn Bành Sở Việt rồi hất mặt ra hiệu cho mấy cô gái kế bên đến đỡ Phương Thiên Trạch về phòng nghỉ.
"Không sao, tôi tự về được."
Biết rõ kẻ kia không có ý tốt gì, anh chủ động rút tay khỏi vòng tay của mấy cô ả đang quấn lấy mình, dùng chất giọng đã say khướt trả lời Vương Thiệu Huy. Nhưng vì đã rất say, sau khi thoát khỏi sự kìm kẹp của mấy cô ả kia, Phương Thiên Trạch mất đà, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp ngã đến nơi, đến cuối cùng không hiểu sao lại va phải Bàng Sở Việt, cả cơ thể đều dựa hẳn vào lòng hắn.
Bành Sở Việt bị đụng chạm bất ngờ, khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn giữ phép tắc, không tiện đẩy Phương Thiên Trạch ra: "Được rồi, Phương thiếu gia, để tôi đỡ cậu về."
Mặc dù miệng thì nói đưa anh về nhưng lại vòng tay Phương Thiên Trạch qua cổ mình, tay còn lại thì đặt trên eo anh, dìu Phương Thiên Trạch về hướng khu vực phòng VIP đã được sắp xếp sẵn.
...
"Anh họ, anh họ!" - Vương Uyển Đình liên tục gõ cửa phòng Vương Nhất Bác.
Cô biết rõ Vương Nhất Bác rất không thích người khác làm phiền mình, phòng riêng của anh họ cũng chỉ có Hàn Tư Niệm mới có thể tự do ra vào. Nhưng lần này thật sự quá gấp rồi, trong đầu cô ngoại trừ người anh họ này thì không còn ai có thể nhờ đến nữa.
Ngay khi thấy Vương Nhất Bác mặt mày nhăn nhó xuất hiện sau cánh cửa, Vương Uyển Đình không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào, tay cũng thuận thế đóng cửa lại.
Vương Nhất Bác nhíu mày khó hiểu, đứa em họ này bình thường ít nói, cũng ít khi biểu hiện thất thố như vậy.
"Thiên Trạch xảy ra chuyện rồi, anh họ! Anh phải giúp tụi em."
Sáng nay Phương Thiên Trạch sau khi nhận được lời mời đi uống rượu của Vương Thiệu Huy thì liền gọi cho cô. Biết rõ đối phương có ý không tốt nhưng vẫn là không thể từ chối, Phương Thiên Trạch và Vương Uyển Đình đã thống nhất khoảng 10h sẽ gọi cho anh, như tìm một cái cớ để anh có thể an toàn rút lui.
"Có chuyện gì?" - Nghe đến ba chữ "Phương Thiên Trạch", không hiểu sao Vương Nhất Bác cũng có chút căng thẳng.
"Tối nay anh Thiệu Huy có hẹn với Thiên Trạch đến SKY Bar, anh Thiên Trạch đã hứa với em sẽ về sớm, nhưng em gọi rất nhiều cuộc đều không bắt máy, em rất lo." - Vương Uyển Đình không biết phải nên nói thế nào với Vương Nhất Bác, cũng không dám nói toàn bộ sự thật, càng không dám để lộ thân phận của Tiêu Chiến. Trong nhất thời đều nói mấy câu không đầu không đuôi.
"Đàn ông ra ngoài uống rượu, đương nhiên không tiện nghe điện thoại của người yêu rồi. Chỉ là chuyện như vậy, mà nửa đêm đến đây gõ cửa phòng anh sao?"
"Anh họ, không phải... em không biết nói sao, nhưng em sợ anh Thiệu Huy sẽ làm khó anh ấy." - Vương Uyển Đình muốn nói lại không thể nói chỉ cả người đều luống cuống.
"Anh ta sẽ không ăn thịt chồng tương lai của em đâu. Trễ rồi, anh muốn ngủ." – Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu tại sao Vương Uyển Đình lại gấp gáp đến vậy, hóa ra là lo lắng chồng tương lai bị khó dễ. Lo lắng cho anh ta như vậy, vậy thì trực tiếp đi tìm đi, tìm cậu làm gì.
"Nhưng ..."
"Em nghe không hiểu sao?"
Vương Uyển Đình chỉ có thể ấm ức gật đầu một cái rồi xoay người bước đi. Lúc xuống đến phòng khách thì đột ngột ngồi sụp xuống. Thật sự không còn cách nào khác nữa sao?
Vương Nhất Bác đóng lại cửa phòng, thả mình trên giường, cố gắng trở lại giấc ngủ. Nhưng lời của Vương Uyển Đình cứ mãi văng vẳng bên tai cậu, SKY là quán Bar nổi tiếng bậc nhất Bắc Kinh, Vương Nhất Bác tất nhiên hiểu rõ họ đến đó để làm gì. Tuyệt đối không có chuyện chỉ đơn giản uống rượu trò chuyện, cứ mười người đến đó thì đã tám người sẽ đi "vui vẻ". Anh ta chắc chắn cũng hiểu rõ điều đó, vậy mà vẫn nhận lời Vương Thiệu Huy, vậy thì tự mà lo cho mình đi, liên quan gì đến cậu.
Vương Nhất Bác khó chịu xoay mình, mắt nhắm tịt lại nhưng đại não lại không nhịn được tiếp tục suy nghĩ. Anh ta đến đó uống rượu, kiểu nào cũng say xỉn bét nhè, làm gì còn tỉnh táo mà nghe điện thoại của Vương Uyển Đình cơ chứ.
Đợi đã!
Nghĩ đến say, Vương Nhất Bác lại nhớ đến cái đêm ba năm trước, Tiêu Chiến cũng uống say rồi ngủ quên trong nhà tắm, sau đó hai người họ liền...
Chết tiệt, sao tự nhiên lại nghĩ đến người đó chứ? Phương Thiên Trạch, Tiêu Chiến hai cái tên cứ lúc ẩn lúc hiện trong đại não cậu.
Vương Nhất Bác lại ngồi bật dậy. Mặc kệ hai người đó có liên quan gì, nhưng Vương Thiệu Huy lại bắt đầu hành động rồi, lần này trực tiếp nhắm đến người thừa kế cuối cùng của Phương gia - Phương Thiên Trạch. Cậu không thể để anh ta thắng thế được.
Vương Nhất Bác rời giường thay quần áo, đến lúc nhìn thấy điện thoại, không kiềm được ấn một dãy số. Đáp lại chỉ có những tiếng tút thật dài, càng nghe càng khó chịu, không có ai bắt máy. Dãy số điện thoại cậu vừa bấm, là số của tên nội gián ở Phương gia.
Phương Thiên Trạch đang ở SKY Bar, Vương Uyển Đình gọi mãi không bắt máy, đúng lúc tên nội gián ở Phương gia lúc này cũng không bắt máy. Trùng hợp vậy sao?
Từ sau trận đấu bóng rổ đó, Vương Nhất Bác vẫn luôn đấu tranh với những nghi vấn của chính mình. Cậu ngồi xuống giường, vô thức ôm đầu, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh của Phương Thiên Trạch trong trận bóng rổ cùng những điểm bất thường.
Ngay từ khi phát hiện sự có mặt của anh ta trong trận đấu, ánh mắt cậu chưa một lúc nào rời khỏi thân ảnh ấy. Suốt cả ngày hôm đó, ánh mắt cùng sự chú ý thủy chung chỉ đặt lên duy nhất một người. Vậy mà lại vô tình thu vào tầm mắt cậu hình ảnh anh ta vô thức xoay chai nước trên tay, mà trùng hợp thay, Tiêu Chiến lại chính là có sở thích cầm vật gì cũng điều vô thức xoay nó. Đây là có thể xem là thói quen của anh ta mà cậu vô tình phát hiện trong ba năm sống chung trên đảo.
Hơn nữa, phần da hôm đó, bây giờ nhớ kĩ lại, rõ ràng cậu thấy bong ra một mảng, lại còn là một mảng khá to, nếu là da thật, bằng cách gì lại không hề đỏ không hề chảy máu?
Vương Nhất Bác lần nữa mở mắt, ngẩng đầu, tất cả mọi nghi vấn đều chỉ ra chung một đáp án, một cách giải thích. Phương Thiên Trạch chính là Tiêu Chiến hóa trang thành.
Đúng là những việc trên nghe có vẻ như rất hoang đường nhưng cậu chắc chắn anh ta có thể làm được, chỉ cần một chút hóa trang, đổi giọng nói.
Tiêu Chiến, vậy mà anh dám qua mặt tôi bấy lâu nay sao?
Suy nghĩ đã thông suốt, Vương Nhất Bác vội vã ra khỏi phòng, động tác càng ngày càng nhanh hơn, cũng không chú ý đến người hầu xung quanh lúc thấy thân ảnh cậu chạy vội đi, bọn họ đang thắc mắc đã nửa đêm rồi mà nhị thiếu gia còn tính ra ngoài sao. Cậu tùy ý bước lên một chiếc xe, rời khỏi Vương gia.
Vương Uyển Đình vẫn đang ngồi trong xe của mình, đang lúc đánh liều muốn trực tiếp đến SKY Bar thì lại thấy Vương Nhất Bác vội vã ra ngoài, cô vui mừng như thả được cục đá ngàn tấn xuống.
....
Bành Sở Việt dìu Phương Thiên Trạch đến căn phòng đã được sắp xếp từ trước, dừng lại trước cửa phòng. Lúc này ba cô ả đi theo phía sau như hiểu ý, vội vàng đỡ lấy Phương Thiên Trạch vào trong.
"Phương Thiếu gia, chơi vui vẻ." - Bành Sở Việt lộ rõ nụ cười khinh bỉ nhìn anh bị đưa vào phòng, lại còn bày ra dáng vẻ lịch sự nhét vào túi áo Phương Thiên Trạch một chiếc hộp bao cao su nhỏ. Sau khi cửa phòng đóng lại, Bành Sở Việt ở ngoài tìm một góc châm điếu thuốc chờ đợi.
Vừa bước vào phòng, mùi nước hoa thơm nồng lập tức xộc thẳng lên mũi. Mùi hương ban đầu rất nồng, nhưng càng ngửi lại càng thấy rất thơm, càng thấy dễ chịu, khiến Phương Thiên Trạch trong lúc mơ hồ theo quán tính cũng hít sâu một hơi.
Đỡ Phương Thiên Trạch nằm xuống giường, ba cô ả nhanh chóng bắt đầu mỗi người một việc. Một người tiến tới bật camera đã đặt sẵn ở phía đối diện, hai người còn lại rất nhanh đã thành thục nhào vào lòng anh mơn trớn, vuốt ve, bày ra bộ dáng cực kì ngả ngớn.
Một ả còn nóng vội, đã bắt đầu cởi quần áo bên ngoài, chỉ chừa lại nội y bên trong, lại ngay lập tức nhào vào lòng anh. Một ả thì đã sờ đến khóa quần, lúc đang tính cởi nó ra thì một bàn tay chặn lại.
"Từ từ đã nào, tôi muốn đi tắm trước." - Phương Thiên Trạch không biết đã tỉnh từ lúc nào, nắm lấy bàn tay đang muốn cởi dây nịch cùng khóa quần anh, khàn giọng lên tiếng.
Nói rồi anh vật vã ngồi dậy, mặc cho hai ả cùng người còn lại đang ngẩn ngơ nhìn nhau, lảo đảo đi vào phòng tắm trong phòng. Cửa phòng tắm vừa đóng, gương mặt say khướt lúc này cũng biết mất, vội vàng khóa cửa rồi lại tiến đến mở vòi xả nước vào bồn, nhưng bản thân anh không có ý bước vào tắm. Anh chỉ là đang cho mình thời gian để suy nghĩ cách tốt nhất rời khỏi đây.
Phòng tắm không có cửa sổ, mà dù có đi nữa lúc nãy anh đã quan sát rất kĩ, đây là tầng 85, vốn không cách nào leo ra ngoài rồi nhảy xuống. Đang mải mê suy nghĩ, Phương Thiên Trạch cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên một cách kì lạ, phần nam tính phía dưới hoàn toàn không có một sự kích thích nào lại bắt đầu thức giấc, đầu óc anh cũng dần trở nên bay bổng, không còn thanh tỉnh như vừa rồi.
"Mẹ kiếp, dùng đến cả hạ sách này sao... A~"
Phương Thiên Trạch biết rõ bản thân đang xảy ra chuyện gì, hẳn là do mùi hương trong căn phòng này. Thảo nào lúc nãy Bành Sở Việt lại bày ra bộ dáng đó.
"Bành Sở Việt, cậu là tên hèn hạ!"- Phương Thiên Trạch dựa hẳn vào tường thở gấp, tay cũng nhanh chóng cởi bỏ hai hàng nút, liên tục tát nước vào mặt để bắt bản thân phải thanh tỉnh, nhất định không được để Vương Thiệu Huy đạt được mục đích. Lúc này, chỉ cần anh sẩy chân, ngay lập tức anh sẽ trở thành miếng mồi ngon để Vương Thiệu Huy thâu tóm Phương gia, làm phá sản kế hoạch của Vương Nhất Bác. Còn chưa kể anh đây 24 năm trời vẫn là một xử nam a, thất thân như vậy quá thiệt thòi rồi. Anh thà chết chứ tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
"Phương thiếu gia, cần em vào hầu hạ anh không?" - Mấy cô ả bên ngoài gần như cũng đã ngấm chất kích dục, không kiêng nể muốn mở cửa bước vào.
Nhận thấy không thể cứ trì hoãn ở lại trong này mãi, hơn nữa điện thoại anh để trong túi áo khoác đã bị mấy cô ả lột ra vứt ngoài đó, chi bằng cứ xông ra giải quyết một phen. Bọn họ cũng không phải sát thủ, giải quyết bọn họ cũng không thành vấn đề. Anh nép sau cánh cửa, tay khẽ mở khóa, mấy cô ả thấy khóa cửa đã được mở, kích động mà ào vào bên trong.
Mắt thấy hai ả đi vào liền từ phía sau đánh mạnh vào sau gáy khiến họ bất tỉnh. Nghe được tiếng động, cô ả còn lại bên ngoài cũng không mảnh vải che thân bước vào phòng tắm. Vừa nhìn thấy hai người bạn cuả mình bất động dưới sàn thì liền hoảng hốt lùi về, Phương Thiên Trạch lại rất nhanh xông lên một tay bịt miệng ả, tay còn lại cũng mau chóng ra đòn. Ba cô gái này nên cảm ơn trời đất, tuy anh là một sát thủ nhưng lại cũng rất biết thương hoa tiếc ngọc, mà nguyên tắc đầu tiên là không giết phụ nữ và trẻ em.
Ba mối phiền phức đều bị đánh ngất, Phương Thiên Trạch lại tiếp tục thở dốc tiến về phía chiếc camera vẫn đang được bật, vươn đôi tay vì sự kích thích của thuốc mà không ngừng run rẩy. Mùi hương trong phòng có thuốc kích dục, mà anh thì không thể không thở, tác dụng của thuốc cũng nhanh chóng phát huy. Tay run run bấm nút tắt máy, sau đó không quên mà đem nó theo rời khỏi phòng. Mẹ nó, lần này nhất định anh tuyệt đối không tha cho tên Vương Thiệu Huy kia. Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại anh phải lập tức rời khỏi đây, hơn ai hết anh biết rõ bản thân mình sắp không xong rồi.
Phương Thiên Trạch vừa mở được cửa, lao ra ngoài thì lại chạm mặt Bành Sở Việt đang đứng canh trước cửa. Hắn thấy anh lao ra thì bày ra biểu tình u ám nhìn Phương Thiên Trạch:
"Nhị thiếu gia, cậu muốn đi đâu?" - Hắn bước đến một bước, Phương Thiên Trạch lại lùi về sau một bước. Sau một hồi giằng co, hắn đã dồn anh lùi hẳn vào trong phòng, phía sau chính là giường lớn.
"Xem ra ba cô ả đó không thể thỏa mãn cậu. Hay là để tôi vậy." – Bành Sở Việt liếc nhìn ba cô ả nằm ngất trong phòng, sau đó lại nở nụ cười đê tiện.
Phương Thiên Trạch cắn răng, thật không ngờ chỉ mới ba năm mà Bành Sở Việt lại thay đổi đến chóng mặt như vậy. Anh biết ba năm trước hắn có tình cảm với anh, nhưng hiện tại xem ra là nam nữ đều "ăn".
Phương Thiên Trạch bắt đầu gấp gáp nghĩ cách thoát thân, hơn ai hết, anh biết rõ thực lực của bản thân và Bành Sở Việt. Thế nhưng Lần này anh lại trúng phải xuân dược, tình thế hoàn toàn bất lợi.
"BÀNH SỞ VIỆT, CẬU DÁM LÀM CÀN, TÔI TUYỆT ĐỐI GIẾT CHẾT CẬU"
Nói rồi Phương Thiên Trạch như phát điên mà gào lên, sau đó cũng không quan tâm Bành Sở Việt có nghe không, giơ chân muốn một cước đạp thẳng vào bụng Bành Sở Việt. Anh chỉ còn biết liều mạng mà đánh, nhất định phải dùng cách nhanh nhất để rời khỏi đây.
Bành Sở Việt rất dễ dàng né được một cước đó, vươn tay bóp chặt lấy cổ Phương Thiên Trạch ấn vào tường dùng rồi sức mà siết, khóe miệng cợt nhã bên tai anh: "Tôi thích nhất là loại kiên cường bướng bỉnh này đấy, vì cậu rất giống một người... nên nếu ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tôi sẽ cho cậu chết dễ coi một chút, chịu không?"
Không biết có phải mùi thuốc của căn phòng này quá nhiều hay không, Bành Sở Việt vừa bước vào chưa đầy mười phút, cơ thể cũng bắt đầu trở nên hưng phấn. Hắn một tay vẫn siết nơi cổ anh, dùng lực thô bạo quăng anh lên giường, ngay sau đó dùng cả cơ thể đè lên người anh.
Phương Thiên Trạch chịu đựng tác dụng của thuốc, cả cơ thể đều trở nên mềm nhũn, mặc dù không hề đau ốm gì nhưng toàn thân đều mất hết sức lực, có muốn chống cự cũng không nổi. Bành Sở Việt quăng anh lên giường làm anh choáng váng một hồi, còn chưa kịp định thần thì cả cơ thể hắn đã nằm đè lên người anh, một tay khóa chặt hai tay anh trên đầu, tay còn lại giữ chặt cằm anh, bắt anh phải tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Hết chương 21
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét