Cạnh
“Buông ra.” - Vương Nhất Bác không biết đã đến từ lúc nào, từ phía sau dí súng vào đầu Bành Sở Việt, lạnh lùng ra lệnh.
Vương Nhất Bác theo lời Vương Uyển Đình tìm đến SKY Bar thì biết được Phương Thiên Trạch do quá say nên đã được đưa đến phòng VIP nghỉ ngơi. Con mẹ nó, “nghỉ ngơi” cái quái gì chứ? Có Vương Thiệu Huy đứng sau chỉ huy, các người thật sự tốt bụng đưa anh ta lên phòng nghỉ ngơi à? Trong lòng Vương Nhất Bác nóng như đốt, trực tiếp tóm cổ tên quản lý, bắt hắn đem theo chìa khóa phòng rồi đến khu vực phòng VIP.
Tên quản lý run rẩy dẫn cậu đến trước cửa căn phòng mà Phương Thiên Trạch được đưa đến, cửa phòng vừa mở ra, vừa vặn nhìn thấy Bành Sở Việt đang đè Phương Thiên Trạch trên giường nói mấy câu phóng đãng, cả người cậu ngay lập tức như bị lửa giận thiêu đốt. Hầu hạ hắn? Người yêu? Vương Nhất Bác chính là biết thừa Bành Sở Việt đang nói đến ai, nên lửa giận mới tràn lên đỉnh điểm.
Bành Sở Việt xoay người, khẩu súng lúc này yên vị giữa trán hắn, mà người phía sau còi súng kia toàn thân đều tỏa sát khí.
“Nhị thiếu gia, tôi là đang giúp đại thiếu gia làm việc. Cậu không thể cứ vậy xen vào.” - Bành Sở Việt đứng sang một bên, bày ra bộ dáng rất ngây ngô, hai tay đều giơ lên đầu hàng, nhưng giọng nói lại cực kì khiêu khích.
Phương Thiên Trạch thần trí lại bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn còn đủ sức để biết mình phải làm gì. Ngay khi thấy Bành Sở Việt rời khỏi người anh, anh vội vàng nhấc thân thể đã mất hết sức lực dậy, nhắm thẳng cửa phòng mà chạy. Nhưng còn chưa được hai bước thì đã loạng choạng ngã vào người đang đứng gần đó.
Vương Nhất Bác một tay đỡ lấy Phương Thiên Trạch cả người đều mềm nhũn, thoáng thấy biểu cảm trên mặt anh, sắc mặt Vương Nhất Bác lại như rớt xuống thêm một tầng băng.
“Người này, tôi mang về Vương gia. Vương Thiệu Huy muốn ý kiến, nói hắn đến gặp tôi.” - Vương Nhất Bác không phải không muốn nổ súng bắn chết Bành Sở Việt, mà đây là SKY vốn đã bị quan chức để mắt đến. Nếu còn gây loạn sẽ khiến bọn chúng có cớ nhúng tay vào.
Vương Nhất Bác muốn đưa người đi, Bành Sở Việt cũng không hề phản đối, lại nhân lúc Vương Nhất Bác vừa xoay người rời khỏi, hắn bí mật rút dao găm muốn đánh lén nhưng dao chỉ mới rút ra được nửa thì một trận đau đớn từ bụng đã truyền đến. Hắn quỵ xuống ôm vết thương không ngừng chảy máu, bên kia là nòng súng vẫn còn bốc khói của Vương Nhất Bác.
“Lần này chỉ là cảnh cáo. Cái mạng của anh, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy đi.”
Nói rồi tầm mắt nhìn sang Phương Thiên Trạch bên cạnh, ra tay đánh ngất anh, sau đó cúi người, bế anh rời đi.
Nhị thiếu gia của Vương gia công khai đưa người đi, tên quản lý và đám bảo vệ của SKY Bar dù trước đó đã nhận tiền của Vương Thiệu Huy cũng không dám hó hé hay bước lên ngăn cản. Chuyện hai vị thiếu gia của Vương gia đang tranh giành vị trí gia chủ ai ai cũng đều biết, nhất là người trong giới quý tộc và các băng đảng. Không ai điên mà xen vào cuộc chiến này, bọn họ còn chưa muốn chết. Đó là chưa kể đến sát khí cực kì khủng bố của nhị thiếu gia Vương gia, thử hỏi ai có can đảm mà ngăn cản cậu ta.
Vội vàng đưa Phương Thiên Trạch lên xe, giúp anh thắt dây an toàn rồi phóng xe trở về Vương gia. Trên đường đi cứ vài phút lại nhìn qua anh một lần, vừa lo vừa không biết phải làm sao. Dù đã đánh ngất anh nhưng vẫn phải giải quyết hậu quả của việc bị chuốc thuốc, cũng may là bọn chúng chỉ dùng hương mà không phải thuốc viên, tác dụng cũng không quá lớn, vẫn có thể về Vương gia kịp.
Nhưng Phương Thiên Trạch, à không, Tiêu Chiến bị chuốc thuốc, mà cậu đối với chuyện này kinh nghiệm là con số không. Dù kề cận bên vị hôn thê Hàn Tư Niệm một thời gian dài, cũng đã có hôn qua, nhưng lần nào cũng chỉ là môi chạm môi, tuyệt nhiên không hề có cái gọi là dục vọng, cũng không có cái suy nghĩ muốn thử một lần cho biết.
Vương Nhất Bác bình tĩnh lại bản thân, nghĩ cách giải quyết giúp anh. Thông thường khi bị chuốc thuốc, nếu không được giải tỏa, hậu quả về sau có lẽ ai cũng biết. Nhưng… làm sao để giúp anh ta giải tỏa?
Kiếm gái? Không có khả năng! Cậu vừa cứu anh ta khỏi đám người đó, lý nào giờ lại kiếm người để giúp anh ta. Lúc vào xông vào phòng, làm sao cậu không thấy mấy cô ả khỏa thân nằm la liệt trên sàn?
Hay là để Vương Uyển Đình đến giúp anh ta, dù gì bọn họ cũng có hôn ước? Không được! Tuyệt đối không được!
Vương Nhất Bác đột ngột đạp thắng, phanh gấp lại, gục đầu vô tay lái. Cậu vừa phát hiện, bản thân căn bản không có can đảm giao anh cho người khác, lại càng không muốn anh cùng người khác. Tại sao chứ? Anh ta rõ ràng không phải người yêu, mà là anh trai cậu. Bọn họ đã suýt chút nữa không thể quay đầu lại một lần rồi.
Cậu ngẩng đầu, chuyển tầm mắt về phía người bên cạnh. Bàn tay vô thức đưa ra, chạm vào mặt anh rồi lân la đến vùng da sau tai. Cho đến giờ chuyện Phương Thiên Trạch là Tiêu Chiến cải trang thành, chỉ là phán đoán của cậu, không hề có bằng chứng xác thực nào.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên, trình độ hóa trang này cũng quá thượng thừa rồi, nếu không trực tiếp chạm vào, sẽ không thể phát hiện được sự khác biệt giữa vùng da trên mặt và những vùng da khác. Cậu tập trung toàn bộ tinh thần về phía vùng da sau tai của anh, tay lại lần mò tìm kiếm vị trí khác biệt. Nếu như suy đoán của cậu là đúng, vậy thì rất nhanh thôi…
Chỉ mới nghĩ được một nửa, tay cậu đã chạm phải thứ bản thân muốn tìm, toàn bộ suy nghĩ lập tức ngưng đọng. Vương Nhất Bác cẩn thận bóc phần mép đó ra, lớp hóa trang cứ vậy mà bị lột mất, để lộ gương mặt thật của anh.
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn gương mặt của anh, một khắc cũng không rời. Thật sự là anh ta, suy đoán của cậu không hề sai một chút nào. Phương Thiên Trạch thật sự là Tiêu Chiến.
“Ưm…Vương…Nhất Bác?” – Tiêu Chiến khó chịu mở mắt, lúc nãy Vương Nhất Bác dùng lực không quá mạnh, nên thời gian anh tỉnh lại cũng nhanh.
Anh mơ màng thấy gương mặt của Vương Nhất Bác ngay trước mắt, ánh mắt của cậu cũng đang nhìn anh chằm chằm. Nhưng hình ảnh đó không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, mà cứ mơ mơ hồ hồ, không tài nào nhìn rõ được. Vì vậy, anh lại nghĩ mình đang hoa mắt do tác dụng của thuốc.
Chết thật, anh lại nghĩ đến người mình không được phép nghĩ đến nhất. Nhưng mà người anh nóng quá, thật sự rất nóng. Phía dưới cũng khó chịu đến cùng cực. Anh không chắc mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa, nhưng có lẽ anh nên rời khỏi trước khi anh lại làm tổn thương cậu một lần nữa.
Đường về dinh thự của Vương gia ngày thường vốn vắng vẻ, hiện tại đang là nửa đêm lại càng ít người hơn, cả con đường chỉ có xe của bọn họ là đang sáng đèn và đậu bên đường.
Tiêu Chiến huơ huơ tay, cắn răng tháo dây an toàn, mở cửa muốn rời đi. Vương Nhất Bác đang lâm vào mớ suy nghĩ của bản thân lại bị tiếng động kế bên làm bừng tỉnh, vội vàng xuống xe, đi vòng qua bên chỗ anh, muốn nhét Tiêu Chiến vào lại trong xe.
“Anh đừng có mà gây thêm chuyện, ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi.”
Mặc dù trước đó anh có say, nhưng mùi vị của xuân dược đã làm anh thanh tỉnh khỏi cơn say từ lâu, thay vào đó là sự mơ hồ, khó chịu không nói nên lời.
“Tôi tự lo được… Cậu…đi đi…ưm ~” – Sự bức rức bên trong cơ thể đột ngột dồn lên làm anh không kịp phản ứng, để vuột ra tiếng rên ma mị.
Tiếng rên này cả hai đều nghe rõ, khiến bọn họ trực tiếp đỏ mặt, bối rối. Không được rồi, nếu cứ để anh ta như vậy, sớm muộn cũng có chuyện. Vương Nhất Bác hạ quyết tâm, dứt khoát đẩy Tiêu Chiến ngồi lại trong xe, giúp anh cài lại dây an toàn.
Do Vương Nhất Bác đang vươn người để cài lại dây, khoảng cách của cả hai lúc này cực kì gần, gần đến mức có thể nghe được rõ hơi thở của nhau. Tiêu Chiến xấu hổ ngoan ngoãn cúi thấp đầu, ngồi cực kì khép nép, anh muốn che đi phản ứng đáng xấu hổ ở thân dưới.
Vương Nhất Bác làm sao không nhận ra anh đang xấu hổ vì điều gì, ánh mắt lại lướt đến trên gương mặt đang đỏ bừng lên vì xấu hổ của anh. Lúc này cậu mới để ý, người này nhan sắc quả thật càng ngày càng mê người, lúc này lại vì sự kích thích mà càng đặc biệt câu dẫn, nhất là…nốt ruồi dưới miệng kia. Cậu rất muốn chạm vào nó, sờ thử một lần.
Đến lúc thanh tỉnh lại một chút, một tay cậu đã đang mân mê nốt ruồi đó rồi, khuôn mặt cả hai lại càng sát nhau hơn. Gần thật, gần đến nỗi, cậu có thể ngửi ra được mùi hương trên người anh, rất quyến rũ, làm cậu nhịn không nỗi mà tiến sát hõm vai anh, tham lam hít hà. Mà Tiêu Chiến cũng không hề có hành động phản kháng nào, thậm chí do tác dụng của thuốc mà mong chờ những tiếp xúc thân mật hơn. Đầu khẽ ngửa về phía sau, một tay anh đặt lên vai cậu, một tay còn lại luồn vào tóc gáy, khẽ siết nhẹ. Bầu không khí trong xe thoáng chốc chỉ còn tiếng thở dốc đầy ái muội.
Vương Nhất Bác mở mắt sau một hồi tận hưởng mùi hương trên người anh, lại đụng trúng ánh mắt mơ màng của Tiêu Chiến cũng đang nhìn mình không rời. Chớp mắt vài cái, tầm mắt lại một lần nữa rơi trúng nốt ruồi dưới miệng của anh, bất giác lại muốn được chạm vào lần nữa nhưng không phải bằng tay. Lần này, cậu trực tiếp dùng môi của mình, chạm nhẹ vào nốt ruồi ấy, không hiểu sao lại thấy nó rất quyến rũ, cứ muốn chạm vào mãi.
Hành động này của Vương Nhất Bác làm anh sửng sốt, cả người ngay lập tức đỏ bừng lên sau cái chạm kia. Vương Nhất Bác không hề dừng lại sau cái chạm bằng môi ấy mà cứ tiếp tục mân mê nốt ruồi của anh một hồi, từng cái chạm của Vương Nhất Bác vừa như xô nước lạnh làm dịu đi cơn nóng trong người anh, lại vừa như chất kích thích cực mạnh làm anh hưng phấn, muốn được nhận nhiều hơn nữa. Từng cái đụng chạm đều càng ngày càng gấp gáp, dồn dập, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Hai vòng tay ôm đối phương lại càng siết chặt.
Sau một hồi đụng chạm thân mật, không biết ai đã chủ động trước, hai đôi môi ba năm trước từng quấn lấy nhau không rời, nay một lần nữa quấn quýt, dồn dập, chà sát vào nhau không ngừng. Dù là ba năm trước hay bây giờ vì sao mỗi lần hôn nhau, khoang miệng anh đều vương vấn mùi rượu, câu dẫn như muốn chuốc say Vương Nhất Bác.
Cửa xe đóng “sầm” lại một tiếng, Vương Nhất Bác gấp gáp chen cả cơ thể vào trong xe chật chội, Tiêu Chiến cũng vô cùng phối hợp vươn tay mò tìm cần điều khiển ghế ngồi, hạ ghế xuống thấp để cả hai có thêm không gian, đôi môi hai người vẫn thủy chung không hề tách rời.
Tiêu Chiến một phần bị khoái cảm từ nụ hôn kích thích, một phần lại do tác dụng của thuốc, từng tế bào trong cơ thể, nhịp tim cũng dần mất khống chế, cả cơ thể cảm giác như sắp nổ tung. Anh ôm lấy gáy Vương Nhất Bác, cả người dùng sức ấn cậu xuống ghế, thay đổi vị trí của cả hai, sau đó ngồi hẳn lên người cậu, chủ động hôn tới. Đôi tay cũng không rảnh rỗi mà đã di chuyển khắp cơ thể đối phương, vuốt ve, xoa nắn. Môi lưỡi thủy chung vẫn quấn quýt không rời, đến mức nước trong khoang miệng không thể nuốt xuống, lúc hai đôi môi hơi rời ra, dòng nước óng ánh kết thành một sợi chỉ mỏng.
Không gian trong xe quá mức chật chội, nay hai cơ thể trưởng thành lại cùng nhau chen chúc một chỗ càng khiến bản thân mỗi người đều bí bách. Nhưng điều đó cũng không khiến sự ham muốn của họ giành cho đối phương suy giảm.
Bị dư âm của nụ hôn kia kích thích, Tiêu Chiến chủ động nhào vào Vương Nhất Bác, lần nữa ấn cậu vào nụ hôn sâu. Anh vừa hôn vừa đưa tay cởi bỏ từng hàng cúc áo của cậu, lộ ra nước da trắng ngần cùng khối cơ khỏe mạnh. Sau một hồi lại chuyển nụ hôn xuống xương quai xanh rồi đến cổ, ngay tại vị trí yết hầu đang không ngừng lên xuống của Vương Nhất Bác khẽ cắn nhẹ một cái, làm cậu không kiềm chế được ngửa hẳn ra sau mà thở dốc. Vương Nhất Bác nhắm hờ hai mắt, không hề ngăn cản anh mà để mặt tiểu yêu tinh trên người cậu làm càn, thậm chí một tay còn khẽ ấn đầu anh, muốn những đụng chạm thêm mạnh bạo, kịch liệt hơn.
Bên trên nồng nhiệt như vậy, thử hỏi bộ phận nhạy cảm phía dưới làm sao không có phản ứng. Cả hai đều đã căng cứng từ lâu, cách lớp vải không ngừng ma sát, đụng chạm đến bỏng.
Vương Nhất Bác bị sự nồng nhiệt của Tiêu Chiến câu dẫn, cậu nằm bên dưới dùng ánh mắt khẽ nhắm hờ nhìn anh ở phía trên mình, trực tiếp đưa tay tháo thắt lưng anh, đến khóa kéo của quần cũng bị tuột xuống. Tiêu Chiến bị tiếng cởi thắt lưng bỗng dưng xấu hổ, vội vàng dùng tay chặn đứng mọi hành động của cậu, đầu gục trên vai Vương Nhất Bác, ngữ điệu như thì thầm bên tai câu dẫn.
“Nhất Bác...ừm... chúng ta về nhà…về nhà, có được không?”
Vừa hoàn thành câu nói, anh lại ngậm lấy vành tai đã chuyển đỏ đến xung huyết của Vương Nhất Bác, ngậm đến là say mê, ướt át. Hành động câu dẫn này của Tiêu Chiến không hiểu sao lại làm Vương Nhất Bác khẽ nổi da gà, tay khẽ ôm siết lấy eo anh đầy kìm chế.
Mẹ nó, yêu nghiệt đến mức một kẻ liệt dương nghe được câu nói này, thấy được bộ dáng này của Tiêu Chiến cũng có thể cứng dậy một lần nữa mà làm khóc anh, chứ đừng nói đến một thanh niên mười tám sức lực xung mãn như Vương Nhất Bác.
“Được. Chúng ta về nhà làm.” - Vương Nhất Bác nuốt một hơi, yết hầu mạnh mẽ chuyển động, nhìn xoáy vào ái tình ướt át nơi mắt phượng của anh, nói tiếp. - “Làm đến khi anh khóc mới thôi.”
…
“Lợi quản gia, có người của Vương gia đến ạ.” – Phác Chính Thù nhận được thông báo của người hầu khi đang chờ lấy bữa tối cho Phương Vũ. Kể từ hôm ngã bài với ông ta, việc chăm sóc cho Phương Vũ đều do một tay hắn đảm nhiệm.
“Được rồi, ta ra ngay.” – Nhận khay đồ ăn từ đầu bếp, Phác Chính Thù bình thản cho người hầu lui xuống, còn y lại thẳng tiến đến phòng khách.
Hàn Canh nhấp một ngụm trà mà người hầu vừa đưa lên, đây có lẽ là lần thứ hai y đến Phương gia. Lần trước quá nhiều việc phải làm, không có thời gian quan sát nội thất trong nhà. Phương Vũ, hắn ta giấu số vũ khí đó ở đâu nhỉ?
“Xin chào, tôi là Lợi quản gia của Phương gia, hiện cậu chủ đang đi vắng, còn lão gia và phu nhân lại đang bệnh nặng. Tôi xin phép được tiếp chuyện ngài đây ạ.” – Phác Chính Thù cúi đầu chào Hàn Canh, trên tay vẫn còn đang bưng bữa tối của Phương Vũ.
Hàn Canh đứng lên, hai tay đút túi quần, mắt nhìn khay đồ ăn trên tay Lợi quản gia, cười hỏi: “Là bữa tối của Phương lão gia?”
“Vâng. Bệnh tình diễn biến không tốt, chỉ có thể nằm một chỗ, còn phu nhân cũng ốm đau suốt.”
“Dẫn tôi đi gặp ông ấy một chút.” – Hàn Canh bước đến gần Phác Chính Thù, dùng âm thanh không nhỏ không to, chỉ vừa đủ để hai người họ nghe được. – “Anh không phiền chứ, Phác Chính Thù?”
Trái với suy nghĩ của Hàn Canh rằng Phác Chính Thù sẽ vô cùng kinh sợ khi thân phận thật của hắn bị vạch trần, Phác Chính Thù chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền đặc trưng.
“Vậy…mời ngài đây theo tôi.”
Phác Chính Thù dẫn Hàn Canh lên lầu, đến trước cửa phòng Phương Vũ, nhẹ gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào. Phương Vũ nằm trong phòng thấy Lợi quản gia bước vào lại không chút ngạc nhiên, cho đến khi thấy rõ dáng người của Hàn Canh xuất hiện phía sau thì như thấy cứu tinh mà vội vàng, cố hết sức ngồi dậy, gấp gáp muốn nói cho Hàn Canh biết người của Tiêu gia vẫn còn sống, mau mau đến cứu, ông ta cùng Phương gia.
“Không gấp, không gấp. Từ từ nói.” – Hàn Canh phẩy phẩy tay ra hiệu ý nói Phương Vũ cứ bình tĩnh, không viêc gì phải gấp. Y nhàn nhạ ngồi xuống giường, lại đưa mắt nhìn Phương Vũ.
“Hàn Canh…cậu Hàn…hắn, hắn là người của Tiêu gia. Tiêu gia chưa chết hết.” – Dù Hàn Canh đã nói không gấp nhưng Phương Vũ không thể không gấp, chỉ tay về phía Lợi quản gia đang đứng bên cửa, vội vàng vạch trần thân phận của hắn. – “Cả Phương Thiên Trạch nữa…hắn là giả mạo, hắn không phải con trai tôi.”
“Phương lão gia, ông đang nói gì vậy? Phương Thiên Trạch không phải con trai ông thì ai là con ông, hơn nữa, chẳng phải chính ông là người nhận hắn về sao? Sao bây giờ lại nói không phải?”
“KHÔNG PHẢI. Hàn Canh, cậu phải giúp tôi, cũng đừng có giả điên. Đừng quên năm xưa, là tôi và Vương gia các người cùng diệt Tiêu gia.”
Phương Vũ thấy thái độ Hàn Canh quá mức bình thản khi ông nhắc đến Tiêu gia và chuyện Tiêu gia có người còn sống thì gấp gáp như phát điên. Như thể y đã biết trước chuyện Tiêu gia vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn vậy.
Bên này, Phác Chính Thù vẫn luôn im lặng đứng yên tại chỗ, nay lại di chuyển về phía bên giường lớn, bình thản cầm ống tiêm, truyền một mũi thuốc vào dây nước biển của Phương Vũ. Chỉ chưa đầy ba phút sau, ông ta đã yên lặng nằm ngục trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Hàn Canh nhìn nhìn Phương Vũ rồi lại nhìn Phác Chính Thù, châm biến hỏi: “Chết rồi?”
“Không, chỉ là thuốc ngủ. Có điều, liều hôm nay hơi mạnh một chút.” – Phác Chính Thù để ống tiêm xuống, lúc này mới nhìn thẳng Hàn Canh, đanh giọng nói tiếp. – “Thân thiết vậy đủ rồi. Cậu còn mặt mũi để tới gặp tôi?”
“Sao tôi không dám chứ? Anh cũng đừng có đánh giá thấp tôi như vậy.”
“Im đi, tên phản bội.”
Không sai, Hàn Canh chính là kẻ phản bội. Tại sao nói y là kẻ phản bội, có lẽ phải quay lại thời điểm hơn hai mươi năm trước. Lúc đó thế lực của Vương gia vẫn chưa thực sự to lớn như bây giờ, mà Phương gia cũng chỉ mới có chút vị trí nhỏ bé, cũng không phải là thế lực Vương gia muốn tiêu diệt như hiện tại. Thế lực mà Vương gia muốn tiêu diệt nhất, chính là Tiêu gia.
Năm đó, trong giới quý tộc ai cũng ngầm hiểu rõ, Tiêu gia có mối quan hệ rất tốt với phía Chính phủ. Mấy đời nhà họ Tiêu đều là những thượng úy, quân nhân cấp cao nắm giữ những vị trí quan trọng của chính phủ. Chính vì vậy, muốn động vào Tiêu gia còn phải xem cái gan của người đó lớn thế nào. Mà người có cái gan lớn đó, chính là Vương Hoàng. Vương Hoàng đem lòng thầm mến Tiêu Thịnh Hàm, lúc đó đang là đại tiểu thư của Tiêu gia, cùng chồng là Tiêu Nhạc Huân, một thượng úy cấp cao trong tổ chức chống mafia của chính phủ, bọn họ với nhau một con trai nhỏ. Cả hai vợ chồng đều là cánh tay đắc lực cho Chính phủ, còn đứa con trai đó, chính là Tiêu Chiến.
Bản thân Vương Hoàng là một kẻ cực kì thông minh, nhưng cũng cực kì thủ đoạn, cố chấp. Thứ ông muốn, ông nhất định phải giành cho bằng được. Tình yêu của Tiêu Thịnh Hàm chính là thứ mà ông ta muốn có nhất, nhưng điều đó mãi mãi là không thể, bởi lẽ người Tiêu Thịnh Hàm yêu, từ đầu đến cuối chỉ có cha của Tiêu Chiến, Tiêu Nhạc Huân. Vương Hoàng nhiều lần bày tỏ tình cảm, mong nhận được chút quan tâm của Tiêu Thịnh Hàm nhưng trái lại, ông chỉ toàn nhận được sự thờ ơ của người mình yêu, lại ngày ngày phải chứng kiến Tiêu Thịnh Hàm hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, mà Tiêu gia lại càng ngày càng phát triển, làm Vương Hoàng không tránh khỏi ma quỷ trong lòng.
Nhưng mọi thứ không chỉ dừng lại ở đó, cha của Tiêu Chiến trong một lần đều tra lại phát hiện một bí mật mà cả đời ông không nên biết nhất. Những kẻ biến chất trong bộ máy chính trị vì âm mưu hám lợi, cấu kết Vương gia buôn lậu vũ khí tối tân, còn có cả những màn rửa tiền với con số không thể tin được. Bí mật đó chính là giọng nước tràn ly đối với Vương Hoàng, cũng là nguồn cơ đẩy cả Tiêu gia vào cửa tử. Những kẻ đầu xỏ biến chất phối hợp với Vương Hoàng, lên kế hoạch giết người diệt khẩu, Vương Hoàng một mũi tên trúng hai đích tất nhiên không thể bỏ qua miếng mồi ngon. Kế hoạch năm đó sẽ khó thành công nếu không có hai sự trợ giúp đắc lực của Hàn Canh, kẻ trước đây cũng từng là đồng nghiệp thân thiết với hai vợ chồng Tiêu Thịnh Hàm, và Phương Vũ.
Đối với việc Hàn Canh phản bội và đi theo Vương Hoàng, hai vợ chồng Tiêu Thịnh Hàm không hề trách móc, vì họ hiểu rõ Hàn Canh làm như vậy, sở dĩ cũng vì trả ơn Vương Hoàng. Bọn họ vẫn xem Hàn Canh là bạn bè thân thiết nhất, nhưng lại không ngờ y tiếp tay cho Vương Hoàng, hại cả Tiêu gia bị diệt. Vương Hoàng dưới sự trợ lực của Hàn Canh cùng Phương Vũ âm thầm ngụy tạo bằng chứng Tiêu gia âm thầm buôn bán vũ khí, và tiết lộ bí mật quốc gia với các nước khác. Đây rõ ràng là hành động của kẻ “hai mang”, chuyện này nếu lộ ra, Tiêu gia chắc chắn không còn nhận được sự bảo trợ từ phía Chính phủ, dù cho có chuyện gì xảy ra với Tiêu gia đi nữa, bọn họ cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này, vợ chồng Tiêu Thịnh Hàm ôm Tiêu Chiến gởi đến một nhà thờ trên đường, sau đó mang theo toàn bộ bằng chứng thu thập được trở về Tiêu Gia. Nhưng chưa về đến nơi đã bị đám người do chính Hàn Canh dẫn đầu phục kích, dùng mọi cố gắng cuối cùng, cầu xin Hàn Canh tha cho Tiêu Chiến. Sau hôm đó, chỉ có tin xác của thượng úy cấp cao của chính phủ được tìm thấy khi đang trên đường đào tẩu qua biên giới. Tiêu Thịnh Hàm và đứa con trai của hai người biến mất bí ẩn.
Cả Tiêu gia như mặt trời ban trưa trong vòng một ngày bỗng dưng sụp đổ, Tiêu Khải Chính bàng hoàng trước những bi kịch lần lượt ập đến. Tiêu gia nhiều đời trung thành đột nhiên biến thành trọng tội, con rể ôm oan mà chết, con gái cùng cháu trai duy nhất mất tích. Tình cảnh Tiêu gia rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, trước cơn thịnh nộ của Vương Hoàng, chỉ có thể dùng cách lẩn trốn để chờ ngày trở mình. Phải mất hết gần 3 năm sau, Tiêu Khải Chính bất ngờ nhận được một mật thư. Tiêu Chiến cháu trai duy nhất của ông vẫn còn sống và đang được nuôi dưỡng trong nhà thờ tại thị trấn nhỏ ở thành phố Trùng Dương. Mà đêm nay nhà thờ đó sẽ bị thiêu rụi, toàn bộ linh mục và trẻ mồ côi đề bị thảm sát, và đứa trẻ duy nhất còn sống chính là Tiêu Chiến. Tiêu Khải Chính không phải kẻ dễ tin người, nhưng đối với ông đó là cơ hội duy nhất không thể bỏ qua, bèn lệnh cho Phác Chính Thù mang theo vài người đáng tin tưởng, xuyên đêm đến nơi trong mật thư.
Trước mặt chính là cảnh tượng như trong bức thư đã nhận. Khắp nơi toàn là lửa, máu và xác chết. Phác Chính Thù vô vọng nhìn một vòng bên trong nhà thờ, toàn bộ đều không có dấu hiệu của sự sống. Trong giây phút tuyệt vọng, đập vào mắt hắn chính là sợi dây sáng lấp lánh trên tay đứa trẻ kia, nhưng khi tiến đến hắn liền nhận ra, đứa trẻ đó là chết rồi.
Không, không có khả năng, người đó tuyệt đối sẽ không một lần nữa lừa dối Tiêu gia. Phác Chính Thù chắc chắn điều đó. Nhưng sức nóng của lửa xung quanh đã bắt đầu không thể khống chế, hắn không còn thời gian nữa, cũng có thể đứa nhỏ đã không chịu đựng được.
Đến lúc Phác Chính Thù có ý rời đi, một bàn tay yếu ớt níu lấy chân hắn, đứa trẻ nhỏ bé nhưng sức sống mãnh liệt cầu cứu. Phác Chính Thù như vỡ òa mọi thứ, đứa trẻ sống sót cuối cùng chính là Tiêu Chiến. Hàn Canh thật sự đã giữ lời hứa cuối cùng của mình với Tiêu Thịnh Hàm, Tiêu Chiến nhất định sẽ sống sót an toàn trở về Tiêu Gia. Đó cũng coi như sự chuộc tội của Hàn Canh đối với tri kỉ, đồng nghiệp tốt của y bao nhiêu năm Tiêu Thịnh Hàm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Phương Vũ lúc đó bắt được một thành viên của Tiêu gia, người này ham sống sợ chết khai ra chuyện Tiêu gia vẫn còn vài người sống sót, đang chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Phương Vũ như vớ được vàng, bấy lâu nay dưới trướng Vương Hoàng nhưng ông luôn bị xem thường, nay cơ hội lập công đã đến, ông ta vội vàng đưa người truy sát. Cuối cùng ông ta cũng thành công thủ tiêu sạch sẽ Tiêu gia nhưng lại không ngờ, trước khi con thuyền nổ tung, Phác Chính Thù đã kịp giúp Tiêu Chiến cùng Bành Sở Việt trốn thoát.
Hết chương 22
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét