Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
Tiêu Chiến trầm mặc. Rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng hiện tại, sau khi nghe Hàn Canh nói về thân phận của thằng nhóc này, anh đột nhiên không biết phải hỏi gì. Cái gì mà "vợ thứ''? Rồi liên quan đến cái chết của phu nhân Vương gia? Mẹ anh...
"Người phụ nữ đó...làm sao lại trở thành vợ thứ của Vương Hoàng? Có thể nói cụ thể về người đó được không? Bà ấy hiện đang ở đâu?" - Tiêu Chiến dường như cảm nhận được sự run rẩy của bản thân khi thốt ra câu hỏi về mẹ.
Dù anh đã cố che đậy hết sức có thể nhưng làm sao qua được con mắt của Hàn Canh. Y chắc chắn hai người đó có mối quan hệ rất khó nói. Nếu tên này đã muốn biết về nhị phu nhân như vậy, tại sao y không lợi dụng điểm đó để đưa ra điều kiện, khiến hắn phải bảo vệ Nhất Bác trong thời gian thằng bé ở lại đây? Không mất quá lâu để Hàn Canh đưa ra quyết định cuối cùng, y nhanh chóng mở lời.
"Xem ra cậu rất muốn biết về nhị phu nhân nhà chúng tôi? Cậu ... và nhị phu nhân có quan hệ gì? Tình nhân?" - Hàn Canh nhàn nhạt hỏi.
"Im miệng. Đừng quên làm sao hai người làm sao đến bây giờ vẫn còn có thể mở miệng." - Bành Sở Việt không nhịn được mà lên tiếng. Tình nhân?
Hắn sẽ không bao giờ để người khác có cơ hội sỉ nhục Tiêu Chiến.
"Đương nhiên, tôi cũng là người biết đạo lý. Có ơn tất báo. Nhưng có điều không phải bây giờ. Nếu các cậu muốn biết nhiều hơn nữa, thì chúng ta trao đổi."
"Trao đổi?"
"Các cậu giúp tôi bảo vệ Leon trong khoảng thời gian thằng bé ở đây. Sau khi kết thúc huấn luyện, thằng bé an toàn trở về, tôi sẽ cho các cậu đáp án."
Tiêu Chiến không cảm thấy quá bất ngờ trước điều kiện của Hàn Canh. Có điều người đàn ông này quả thật rất biết tận dụng cơ hội. Chỉ cần một tí sơ hở, dù là trong lời nói hay hành động, ông ta cũng có thể tận dụng tốt, biến nó thành vũ khí, bắt đối phương không thể không theo ý ông ta. Mà cho dù bây giờ ông ta không nói, anh cũng có thể lợi dụng thằng bé này để moi thông tin. Hừ, biết tí võ phòng thân thì sao, suy cho cùng cũng chỉ là con nít.
"Được."
"Tiên Chiến!" - Người bất ngờ với câu trả lời của anh không phải Hàn Canh, mà là Bành Sở Việt. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi suy nghĩ của người bên cạnh. Cậu có biết Vương Thiệu Huy đã nghi ngờ rồi, hắn tuyệt nhiên sẽ không để cho hai người họ? Tại sao lại bất chấp như vậy?
"Thành giao. Hi vọng sau này còn cơ hội hợp tác." - Tiêu Chiến dễ dàng đồng ý như vậy, thật ra cũng khiến Hàn Canh khá bất ngờ. Y cứ ngỡ phải tốn thêm chút công sức để thuyết phục anh, nhưng không ngờ lại đơn giản như vậy. Thật sự người này và nhị phu nhân có quan hệ gì?
"Đi thôi." - Tiêu Chiến đứng lên, không kìm được thả nhẹ ánh mắt lên thân ảnh đang nằm bất động trên giường rồi kéo theo Bành Sở Việt đang bất mãn.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, không còn nghe được tiếng bước chân của hai người họ nữa, Hàn Canh mới ngồi xuống ghế, nói: "Con nghe rõ rồi chứ? Dù có khó chịu cũng đừng gây chuyện với họ."
"Tên đó sao lại muốn biết về mẹ? Lẽ nào ..." - Vương Nhất Bác, thằng bé chỉ mới vài giây trước còn nằm bất tỉnh, giờ đây lại rất tỉnh táo nói chuyện.
"Đừng suy nghĩ lung tung. Không cần biết lý do là gì, điều quan trọng bây giờ là có cậu ta giúp đỡ, con sẽ an toàn hơn. Chuyện kia ta cũng nhất định điều tra rõ ràng." - Hàn Canh nhìn thẳng Vương Nhất Bác nói. "Còn nữa, sẽ có lúc không tránh được phải nói chuyện riêng với anh con, nhất định không được mất cảnh giác. Ngay sau khi kết thúc thời gian huấn luyện, ta sẽ lập tức tới đón con."
Vương Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu đồng ý. Dù gì bây giờ cậu chưa đủ lớn, kĩ năng cũng chẳng bằng ai, ngoài việc phải phụ thuộc vào người khác để sống tiếp, cậu thật sự không còn lựa chọn nào khác. Nhưng đó chỉ là tạm thời, sau này nhất định sẽ khiến người ta phải quỳ gối mà nghe theo lời cậu. Nhất là anh, Tiêu Chiến. Đừng tưởng rằng cứu tôi thì tôi sẽ bỏ qua ý định ban đầu của anh. Và cả tên Bành Sở Việt đáng ghét kia nữa. Hừm... có bạn có bè lúc nào cũng dính lấy nhau vậy sao?
Hàn Canh yên lặng nhìn biểu tình của Vương Nhất Bác. Thằng nhóc này rốt cuộc lại đang nghĩ gì mà nét mặt thay đổi liên tục như vậy? Thật đúng là trẻ con. Y không nhịn được, bật cười thành tiếng. Ngay lập tức, Vương Nhất Bác thoát ra khỏi thế giới của bản thân, khó hiểu nhìn Hàn Canh.
...
"Cậu không nghĩ chúng ta cần nói chuyện à?" - Cả hai vừa trở về phòng, Bành Sở Việt ngay lập tức lên tiếng.
"Cậu cũng biết rồi mà. Liệu có cần thiết không?" - Tiêu Chiến thả người xuống nệm. Hôm nay quả thật là một ngày dài.
"Người phụ nữ kia là mẹ cậu? Nói vậy, cậu với thằng nhóc đó... là anh em...cùng mẹ khác cha?" - Bành Sở Việt cẩn thận nói ra suy đoán của mình.
Tiêu Chiến khẽ siết chặt nắm tay. Điều Bành Sở Việt nói, chính là điều anh đang không muốn thừa nhận nhất lúc này. Anh và Vương Nhất Bác, là anh em cùng mẹ. Nói vậy, mẹ đã phản bội cha để đi theo người đàn ông khác? Anh có nên hận bà ấy? Mẹ bỏ rơi đứa con chỉ mới 1 tuổi, bỏ rơi cả người chồng hết mực yêu thương bà, để trở thành nhị phu nhân của Vương gia, rồi liên quan đến cái chết của đại phu nhân? Mẹ...thật sự là người như vậy sao?
"Với những chứng cứ hiện có bây giờ thì là như vậy." - Tiêu Chiến thở hắt ra. - "giúp tôi lau người được không?"
"Hả? Đư ...được chứ." - Bành Sở Việt bất ngờ trước đề nghị của anh nhưng không từ chối. Cái con người này, có biết là anh như vậy có biết bao câu dẫn không hả?
...
Trong phòng tắm đầy hơi nước hiện chỉ còn hai người con trai, một Bành Sở Việt đang chăm chỉ lau lưng cho người còn lại nhưng không ai biết được, tim hắn sắp rớt ra rồi. Hai người họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cùng nhau trải qua biết bao khổ cực. Nhưng tình huống như thế này thì là lần đầu. Haizzz ai kêu hắn phải lòng người này cơ chứ. Thế nhưng người này vẫn cứ vô tâm vô phế như vậy.
Tiêu Chiến mông lung nhắm mắt, hưởng thụ sự phục vụ của người bạn thanh mai trúc mã. Chỉ có lúc này, đầu óc anh mới được thư giãn một tí. Qua một lúc, anh như nhận thấy sự yên lặng bất thường của Bành Sở Việt, bèn hơi quay lưng lại, đụng trúng ánh mắt chăm chú của người bạn. Anh cũng nhìn cậu bạn với ánh mắt khó hiểu, lần đầu thấy ánh mắt nó như vậy. Chỉ sau vài giây, hình như Tiêu Chiến cảm thấy, mặt Bành Sở Việt ngày càng to thì phải? Anh không phản kháng, nhưng cũng không đáp lại.
Hai người...
Trong phòng tắm đầy hơi nước...
Môi chạm môi...
"Hai người..." - Đột nhiên có tiếng người vang lên, cắt ngang bầu không khí đầy ám muội. Hai người bất ngờ nhìn về phía cửa nhà tắm.
Hết chương 5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét