Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
Trong căn phòng được kéo rèm kín mít, ngăn cách hoàn toàn với ánh sáng bên ngoài, từ phía cửa xuất hiện một bóng người thon dài. Người đó mở cửa, không chút động tĩnh tiến đến bên giường Vương Nhất Bác, dịu dàng vuốt ve từng đường nét trên mặt cậu.
Người đó bảo trì im lặng một lúc lâu, ánh mắt mới chuyển sang bức ảnh cùng hũ tro cốt đang nằm cạnh nhau trên tủ đầu giường.
Tiêu Chiến khẽ cười. Rõ ràng bản thân vẫn đang hiện diện ngay tại nơi đây, nhưng lại phải đối diện cùng một “Tiêu Chiến” khác. Anh vươn tay, cầm lên chiếc hũ tro cốt đen tuyền xem xét. Song ánh mắt lại chạm phải gương mặt say ngủ của Vương Nhất Bác, tâm can bỗng chốc dâng trào thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Anh vẫn cầm hũ tro cốt trên tay, tay còn lại lần nữa vươn ra, vuốt ve bờ má của Vương Nhất Bác.
“Đứa ngốc này… Anh rõ ràng đang ở đây, sao lại không nhận ra cơ chứ?” - Một câu này, vừa có chút hờn dỗi vừa xen lẫn sự cưng chiều, yêu thương không gì sánh được. - “Không tránh em được. Bởi vì ngay cả chính anh... cũng chẳng biết bản thân mình là ai…”
Hôm qua, sau khi xem kết quả giám định ADN, anh cách nào cũng không dám bước ra khỏi phòng. Phần vì không biết phải đối mặt như thế nào với Vương Nhất Bác, phần vì vẫn không dám tin tưởng một cách chắc chắn vào sự thật này.
Ngay cả trong giấc ngủ chập chờn đêm qua, sau bao lần giật mình tỉnh giấc vì độ chân thực của “giấc mơ”, anh mới phục mệnh chấp nhận sự thật này.
Con người phần lớn sẽ nhanh chóng quên đi “giấc mơ”, nhưng anh thì không như vậy. Từ trước đến nay, gần như mỗi lần nằm mơ anh đều thấy một sự kiện khác nhau, sau đó bởi vì độ chân thực đến ngỡ ngàng mà cả người đẫm mồ hôi giật mình tỉnh giấc. Trước đây vẫn luôn đơn giản cho rằng là do anh “khác người”, nhưng hóa ra chẳng phải vậy.
Tất cả, hóa ra chẳng phải mơ, mà lại là chính những ký ức vẫn luôn chôn sâu trong trí não. Thậm chí tưởng chừng như đã bị người ta xóa mất.
Mặc dù vẫn không thể nhớ lại hoàn toàn, nhưng sau đêm qua, anh đã thông suốt rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như, việc Mike đã lừa dối anh như thế nào trong suốt năm năm qua.
Y đã không ít lần để lộ sơ hở, thế nhưng lần nào lần nấy đều âm thầm dời đi sự chú ý của anh. Hoặc có thể nói, bởi vì tin tưởng, bởi vì anh ngu ngốc, cho nên để cho y dễ dàng dắt mũi.
Chẳng hạn như, sự thân thiết và quen thuộc khó hiểu khi “lần đầu” gặp Vương Uyển Đình.
Có lẽ, Vương Uển Đình cũng là một phần trong bí mật này chăng. Cô ấy có thân phận gì trong mối quan hệ này, suốt năm năm qua những điều tốt đẹp Vương Uyển Đình dành cho anh là thật lòng hay giả dối, anh cũng không rõ.
Thậm chí là sự xuất hiện của Vương Nhất Bác.
Tất cả đều chẳng phải ngẫu nhiên, mà là vì anh là Tiêu Chiến, cho nên tất cả mọi thứ xảy ra đều là hiển nhiên.
Bao lâu nay anh vẫn là Mặc Nhiễm, tuy rằng sức khỏe có chút không tốt, nhưng vẫn sống một cách vui vẻ vô lo. Rồi đột nhiên trong một đêm mưa Vương Nhất Bác xuất hiện ôm lấy anh, thốt ra hai tiếng “Anh ơi” rồi ngất đi, năm năm bình yên kể từ khoảnh khắc đó coi như khép lại. Đứa trẻ này đi tìm anh suốt năm năm, Tiêu Chiến bất giác vừa hạnh phúc vừa chua xót.
“Tôi đã nói, anh không được vào đây.”
Vương Nhất Bác không hề di chuyển cơ thề, cậu vẫn bình thản nằm trên giường ôm lấy hủ sứ đen chỉ trừng mắt nhìn anh.
Tiêu Chiến thoáng giật mình, nhưng khi nhìn đến cậu, giờ đây anh đã không còn sợ hãi, một chút cũng không. Thay vào đó lại chỉ cảm thấy đau lòng, là đau lòng thay cậu. Với thân phận một kẻ đứng ngoài của Mặc Nhiễm trước đây, anh hiểu rõ tình yêu Vương Nhất Bác giành cho Tiêu Chiến có bao nhiêu sâu đậm, đến mức khiến anh ghen tỵ, khiến anh phải chấp nhận hèn mọn mà khát cầu.
Vậy mà hóa ra tình yêu anh luôn khát cầu đó chính là của anh, thật sự là của anh.
Tiêu Chiến có chút không kiềm chế được kích động mà nở nụ cười đầy ngây ngốc đặc trưng của Mặc Nhiễm, sau đó tiến gần đến gương mặt cậu hơn.
Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhúc nhích, cậu luôn biết Mặc Nhiễm không có khả năng thương tổn đến cậu và cũng tò mò muốn nhìn xem anh đang muốn làm gì, cho đến khi ánh sáng bị gương mặt anh che mất.
Tiêu Chiến cúi xuống hôn Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu nụ hôn vụng về.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên mở to mắt, trước mặt lại chỉ có hàng mi của người nọ, anh gần như tì sát cơ thể vào người cậu, nhưng giữa hai người lại có một vật cản. Anh càng dùng sức áp đến cậu, chiếc hủ bằng sứ ở giữa lại cấn vào da thịt cả hai đến phát đau. khiến cả hai không cách nào chìm đắm.
Cậu chỉ cần một cái hất tay, Tiêu Chiến đã ngã ngược về sau. Vương Nhất Bác tức giận đến vành mắt phát đỏ. Vẫn là chất giọng trầm thấp đến thấu xương.
“Những ngày này quá dễ dàng cho anh, nên toàn thân ngứa ngáy sao?” - Anh vậy mà lại muốn dùng cơ thể đó quyến rũ cậu, Vương Nhất Bác liền thấy bao tử cuộn lại quặn lên cảm giác buồn nôn.
“Anh nghĩ chỉ vì bản thân giống với anh ấy, liền có thể dễ dàng quyến rũ tôi?” - Vương Nhất Bác một đường bước thẳng đến bồn rửa mặt dùng nước tẩy rửa, đến cửa cũng không thèm đóng là muốn anh nhìn cho thật rõ, cậu ghê tởm anh đến mức nào.
Đến lúc môi bị chà đến đỏ ửng, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đứng đó nhìn cậu, giống như bị hành động của cậu làm cho hóa đá.
“Chỉ cần nhìn thấy anh cũng khiến tôi buồn nôn.”
“Vậy cậu giữ lại tôi làm gì?” - Để dày vò anh sao? Dùng vũ lực hay dùng kiểu tâm lý này. Những ngày qua Tiêu Chiến thật sự bị Vương Nhất Bác bức đến muốn phát điên lên.
Một câu này vừa nói ra, Vương Nhất Bác liền quay ngoắt lại nhìn anh, ánh mắt đã hằn từng tia máu.
“Cậu không trả thù tôi, luôn miệng nói kinh tởm tôi nhưng thật lòng cậu lại không nỡ để tôi rời đi.”
“Vương Nhất Bác cậu quá hèn nhát, không dám đối mặt với sự thật và cả đối mặt với tôi. Tất cả, cũng chỉ để hỉ vì cậu muốn dùng tôi để thay thế cho sự tồn tại của Tiêu Chiến. Đúng không?”
Vương Nhất Bác nhíu mày nghi hoặc, người đứng trước mặt cậu so với Mặc Nhiễm trước đây thật sự đã táo bạo, mạnh mẽ hơn nhiều. Chằng những có thể đối chất với mình, mà hôm nay từng câu từng chữ đều như nhát dao rạch nát bức màn mà cậu luôn có thủ.
“Thay thế?” - Vương Nhất Bác phá lên cười. - “Anh nghĩ anh là ai? Không một ai có thể thay thế được Tiêu Chiến.”
“Không một ai!”
“Tôi có thể.” - Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt kiên định, lặp lại từng chữ một cách cố chấp trước ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin nổi của Vương Nhất Bác. - “Tôi có thể thay anh ấy, yêu cậu. Thậm chí có thể yêu cậu nhiều hơn anh ta.”
“Câm miệng!” - Vương Nhất Bác thuộc tuýt người nóng nảy, cố chấp, quãng thời gian quản lý Vương gia trước đây, cùng với sự tình năm năm đã mài dũi cho cậu sự trầm ổn hơn người, cương nhu có chừng có mực. Thế nhưng bản chất mãi mãi là bản chất. Những thứ thuộc về bản chất sẽ không bao giờ mất đi. Hoặc là nó ngủ yên, hoặc nó chỉ bộc lộ một cách vô thức khi con người ta không kiềm chế được chính bản thân.
Mà sự nóng nảy này, sự cố chấp này, Vương Nhất Bác chỉ bộc lộ trước Tiêu Chiến, tuyệt đối không có người thứ hai.
Không rõ nguyên nhân có phải là do bị người trước mặt nói trúng tim đen hay không.
“Vương Nhất Bác, cậu đang sợ hãi!” - Tiên Chiến chắc nịch khẳng định.
“Sợ hãi nếu để tôi đến gần cậu, cậu... sẽ không tự chủ mà yêu tôi.”
Cứ mỗi một câu, anh lại bước đến phía trước một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
“Cậu ngày ngày ôm lấy hũ tro cốt này, không phải để tưởng nhớ anh ta, mà là để nhắc nhở bản thân cậu. Nhắc nhở người cậu yêu, là Tiêu Chiến.”
“Nhưng mà Vương Nhất Bác, cậu không nhận ra sao? Cậu không yêu anh ta nhiều như cậu nghĩ, cái cậu thật sự yêu, cái cậu chấp niệm, chỉ là tình yêu của cậu thôi.”
Nếu không phải vậy, sau khi xác định rõ Mặc Nhiễm không phải Tiêu Chiến, vì sao không dứt khoát buông tay? Vì sao đã biết được mọi chuyện Mike đã làm mà vẫn chỉ đơn giản đem anh đến đây, ngày ngày làm những chuyện vô nghĩa?
Tiêu Chiến bước đến ngay trước mặt Vương Nhất Bác, nói: “Vương Nhất Bác, tôi hỏi cậu. Cậu luôn cho rằng Tiêu Chiến còn sống, anh ta vẫn chưa chết. Được, cứ cho là anh ta còn sống đi, nhưng nếu Tiêu Chiến không còn là chính mình thì sao?”
Vương Nhất Bác nghe xong liền giận dữ, kích động đưa tay đẩy mạnh Tiêu Chiến khiến anh loạng choạng lùi về sau. Trong tâm trí cậu hiện tại, “Mặc Nhiễm” là vì đang ghen tị với anh của cậu nên mới nói quàng nói bậy.
Trái ngược với một Vương Nhất Bác tâm tình hỗn loạn, Tiêu Chiến dù có chút mất thăng bằng song biểu cảm cương quyết trên mặt gần như không bị lung lay.
Nếu đem so sánh với “Mặc Nhiễm” của mấy ngày trước, chắc chắn không ai cho rằng cả hai là một.
Tiêu Chiến lấy lại tâm thế trong nháy mắt, không chút do dự bước chân, lần nữa thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, nói: “Nếu Tiêu Chiến không còn là Tiêu Chiến trong trí nhớ của cậu, anh ta không uy vũ, không tài giỏi, cũng không phải một sát thủ bậc nhất hai tay đầy máu tanh, ngay cả kí ức về tình yêu của hai người cũng không còn.”
“Nếu Tiêu Chiến chỉ là một chàng trai bình thường, thậm chí ngu ngốc hơn cả tôi. Ngay đến cả vẻ bề ngoài năm xưa cũng chẳng còn, anh ta chỉ đơn giản là Tiêu Chiến. Một Tiêu Chiến như vậy, xuất hiện trước mặt cậu, cậu... liệu cậu có nhận ra anh ta… hay không?”
Có hay không? Vương Nhất Bác, anh đã không còn là Tiêu Chiến mà em dùng mười lăm năm để yêu đến khắc cốt ghi tâm. Anh của hiện tại, còn không bằng một người bình thường khỏe mạnh. Ngoại trừ dòng máu chảy trong huyết quản, anh cái gì cũng khác. Ngay cả gương mặt và cơ thể này cũng chỉ lớp da được chắp vá, là thứ mà em cho là giả tạo.
Anh không có ký ức về tình yêu điên cuồng bất chấp luân thường, cũng không có mối hận thù khảm trong xương tủy. Không có chấp niệm, không có vướng bận. Một Tiêu Chiến như vậy, có thể có được tình yêu của Vương Nhất Bác một lần nữa không.
“Vương Nhất Bác, nếu Tiêu Chiến đã không còn là Tiêu Chiến nữa, thì cậu sẽ như thế nào?”
Vương Nhất Bác tâm tình kích động nghe mà bất giác giật mình, ngơ ngẩn một lúc.
Phải, cậu chưa từng nghĩ đến. Nếu Tiêu Chiến không còn là Tiêu Chiến nữa thì phải làm sao đây?
Ngay cả cậu cũng mất gần hai năm mới phục hồi lại, Trịnh Phồn Tinh thì tàn phế hai chân, Quách Thừa dù không mất nhiều thời gian như cậu nhưng cũng từng đứng ngay bên bờ vực tử.
Tiêu Chiến của cậu, dù anh được cứu lên trước, song không có gì chắc chắn anh không chút thương tổn.
Cảm giác bàn tay dù đã vươn ra, cố hết sức giữ chặt lấy người nhưng cuối cùng thứ còn sót lại chỉ là sự trống rỗng lạnh lẽo.
Vương Nhất Bác thất thần, hai mắt đỏ hoe đã chẳng còn rõ là do tức giận hay đau đớn nơi con tim, mấp máy môi: “Không. Tiêu Chiến sẽ không trở nên như vậy. Nếu thiếu đi một trong những thứ đó, anh ấy căn bản đã không còn là Tiêu Chiến nữa.”
Tiêu Chiến không chỉ là một cái tên, còn là một con người, còn là cả một chặng đường yêu hận đan xen dây dưa không dứt. Anh ấy... còn là rất nhiều thứ, rất nhiều thứ nhỏ nhặt mới ghép nên một Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Chiến nghe được câu trả lời, thần sắc ngỡ ngàng. Dù rằng đã đoán trước được phần nào, song khi đối mặt trực tiếp, anh vẫn không ngăn được sự mất mát và hít thở không thông.
Hệt như có ai đó dùng tảng đá nặng ngàn tấn, ra sức đè lên ngực anh.
“Không phải là Tiêu Chiến... thì cậu sẽ... không yêu.”
Đau đớn là vậy, nhưng anh cũng không thể lừa mình dối người. Trước đó đã quyết, chỉ cần Vương Nhất Bác muốn như thế nào, anh cũng đều sẽ theo ý cậu. Hiện tại cậu đã cho anh câu trả lời rồi, anh hiển nhiên cũng nên tuân thủ.
Mặc dù vẫn chưa nhớ ra được, nhưng qua tài liệu trước đó, anh vẫn biết bản thân cũng chỉ là kẻ “thứ ba”, xen vào giữa Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm. Là anh trai, lại còn mặt dày làm kẻ thứ ba, anh căn bản không có quyền đòi hỏi gì trong mối quan hệ này.
Tiêu Chiến mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu hiểu ý một cái, sau đó liền dứt khoát xoay người, rời đi.
Vương Nhất Bác còn chưa kịp trả lời, nhưng ngay khi vừa ngẩng lên đã không còn thấy bóng lưng người nọ nữa.
Cậu…
Cậu rất muốn trả lời…
Vẫn yêu!
Cậu vẫn yêu.
Chỉ cần anh ấy là Tiêu Chiến, dù anh ấy ngốc nghếch cũng được, xấu xí cũng được. Chỉ cần anh ấy là Tiêu Chiến, những thứ khác đều không quan trọng.
Ôm lấy chiếc hủ trên giường, lớp da thịt ma sát với chất liệu lạnh lẽo của gốm sứ giúp cậu bình tĩnh đôi chút. Cậu thì thầm bên chiếc hủ: “Chỉ cần là anh,...chỉ cần là anh…”
Chiến ca! Em yêu anh!
Cánh cửa phòng vừa kép lại, Tiêu Chiến như quả bom phát nổ mà lập tức vò nát tờ giấy xét nghiệm.
Ring...Ring~
“Tống Thiến, tìm anh có việc sao?”
“…”
Hết chương 37
T cũng nghĩ TT với HTN có liên quan với nhau từ trc rồi. Thật chẳng đoán đc nội dung phía sau là gì luôn á 😂. 2ng lại làm tổn thương nhau rồi. Nếu TC mà bỏ cuộc thì chẳng giống TC p1 luôn á. Phải mặt dày, vô sỉ mới cưa đc crush a ơi
Trả lờiXóaKo biết còn tổn thương nhau đến bao giờ nữa.NB ngốc như vậy,nên rất cần cậu kéo gần khoảng cách lại đó,đừng tự suy diễn rồi buông xuôi nhé TC
Trả lờiXóaTui nói thật là tui hơi đuối với màn ngược nhau thế này rùi 😂😂😂😂😂
Trả lờiXóaMong có lối thoát cho mọi chuyện đi mà 🥺🥺🥺🥺
XóaVẫn vào hóng chương mới mà bận quá ah au ơi.hichic
Trả lờiXóaAu ơi sao lâu có chương mới vậy ạ😭
Trả lờiXóaTức anh ghê công nhận anh còn ngốc hơn MN nữa. Chiến đã nói tới đó r anh còn chưa nhận ra . Anh phải suy nghĩ thấu đáo 1 chút chứ
Trả lờiXóaTịnh Kỳ, dạo này ổn không cô ơi!
Trả lờiXóaCô ơi, vẫn ra ra vào vào chờ cô @Tịnh Kỳ
Trả lờiXóa@Tịnh Kỳ ơi cô đâu rồi
Trả lờiXóaVẫn vào đợi cô này au ơi
Trả lờiXóaT vẫn ngoiì đây chờ tg nhé
Trả lờiXóaTừ Cuồng Ngưỡng đến One more time đều rất hay. Mình vẫn ở đây chờ bạn nhé.
Trả lờiXóaTruyện dừng mấy năm rồi,ko thấy au đâu cả.Au ko viết truyện nữa,nhưng cũng ko onl luôn à.Buồn ghê.
Trả lờiXóa