Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
“A Thừa, em tới rồi đây.”
Đã hơn hai tuần kể tuần vụ tai nạn, Trịnh Phồn Tinh vẫn luôn chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện. Hôm nay cũng vậy. Sau khi kết thúc buổi họp trễ ở công ty, cậu liền vội vã nhờ thư ký đưa tới bệnh viện.
“Cậu Trịnh tới rồi.” - Bác sĩ trực hôm nay của khu VIP đã quen thuộc với Trịnh Phồn Tinh, vừa thấy cậu liền khẽ cất lời.
Sau khi biết lãnh đạo của bệnh viện kia là chỗ quen biết của đám người Mike D Angelo, Trịnh Phồn Tinh đã làm thủ tục chuyển viện ngay trong ngày cho Vương Uyển Đình cùng Quách Thừa đến bệnh viện E. Đây là bệnh viện mà ba năm trước Vương thị đầu tư vào, đội ngũ bác sĩ tuyệt không thua kém so với bệnh viện B. Hơn hết còn tránh được tai mắt của cảnh sát quốc tế.
“Bác sĩ” - Trịnh Phồn Tinh cúi chào đáp lễ. - “Hôm nay có tiến triển gì không?”
“Cậu Quách hiện tại về cơ bản đã không còn lo ngại gì nữa. Chỉ cần chờ cơ thể phục hồi thì sẽ tỉnh lại thôi.”
Trịnh Phồn Tinh nắm lấy tay Quách Thừa, khẽ xoa: “Cảm ơn bác sĩ. Vậy còn Uyển Đình tiểu thư?”
Lần này bác sĩ lại để lộ chút sầu não, đáp: “Vẫn không có tiến triển.”
Trong số ba người bị tai nạn, Vương Uyển Đình là người bị thương nặng nhất. Vốn dĩ tình trạng sau cấp cứu đã ổn, nhưng không ngờ chưa được ba ngày lại chuyển biến xấu. Cô lập tức được đưa vào phòng ICU, từ đó đến nay vẫn chưa tiến triển gì.
*ICU: Phòng cấp cứu tích cực, dành cho những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy cấp và cần được chăm sóc chuyên sâu.
“Bác sĩ, xin dốc hết sức cứu lấy Uyển Đình tiểu thư.” - Trịnh Phồn Tinh cúi đầu, trịnh trọng nói.
Vương Uyển Đình chính là người thân duy nhất còn sót lại của Vương Nhất Bác.
Với họ chính là ân nhân.
“Cậu Trịnh xin đừng khách sáo. Dù cậu không nhờ thì chúng tôi cũng sẽ cố hết sức để cứu chữa cho Uyển Đình.” - Vị bác sĩ trước mắt, là một trong những bạn học của Vương Uyển Đình. - “Vậy nên xin hãy yên tâm.”
“Cảm ơn bác sĩ.” - Mặc dù bác sĩ đã cam kết, nhưng Trịnh Phồn Tinh vẫn không thể yên lòng cho nổi. - “Lát nữa tôi có thể vào thăm cô ấy một chút không?”
“Được, vậy tôi đi dặn dò bên y tá chuẩn bị một chút.” - Bác sĩ nói rồi liền nhanh chóng rời đi.
Trịnh Phồn Tinh ở lại cùng Quách Thừa thêm một lát, phân phó người túc trực bên ngoài phòng bệnh rồi mới lăn xe về hướng khu ICU. Buổi đêm ở bệnh viện thật sự vô cùng tĩnh lặng. Trong lúc chờ bác sĩ chuẩn bị, cậu lại lăn xe vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
“Làm phiền rồi.” - Trịnh Phồn Tinh vừa vào bên trong thì thấy nhân viên vệ sinh đang lau dọn bên trong thì khẽ cúi chào.
Nhân viên đó đội mũ đen, đeo khẩu trang gần như kín cả mặt nhanh chóng lịch sự chào lại, sau đó tiếp tục cúi ngằm mặt cặm cụi lau bồn rửa mặt.
Chạy tới chạy lui hơn hai tuần, dù không mấy vất vả nhưng với một người bị tật như Trịnh Phồn Tinh thật sự có quá sức. Cậu cho xe lăn tiến vào khu riêng của người tàn tật, mở nước rửa mặt mà không chú ý đến sự bất thường của nhân viên vệ sinh.
Người kia từ lúc Trịnh Phồn Tinh tiến vào, vẫn luôn bí mật hướng ánh mắt quan sát cậu. Vào một giây Trịnh Phồn Tinh vừa vốc nước vào mặt, người kia lập tức di chuyển đến phía sau cậu, từ trong túi lấy ra chiếc khăn trắng, nhanh lẹ dùng nó bịt chặt phần mũi miệng của đối phương.
Trịnh Phồn Tinh cả kinh, lập tức vùng vẫy muốn phản kháng nhưng vô dụng. Một kẻ đã tàn phế và ngồi xe lăn như cậu, ngay cả bản thân cũng chưa chăm sóc xong, nói gì đến phản kháng khi bị tấn công.
Trịnh Phồn Tinh nhìn chăm chăm vào gương đang phản chiếu hình ảnh của kẻ tấn công mình, chưa đầy một phút mi mắt đã nặng trĩu, cuối cùng bất lực ngất đi.
Trịnh Phồn Tinh ngất rồi, người kia cũng không có vội vàng bỏ ra khăn trắng tẩm thuốc mê mà vẫn giữ thêm một lát. Sau khi đảm bảo cậu đã hoàn toàn ngấm thuốc mới chầm chậm thu tay, gỡ khẩu trang và nón ra.
Khẩu trang và nón vừa được tháo ra, để lộ gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
“Haizz, cứ nghĩ tàn tật thì không tốn sức. Ai ngờ…” - Tống Thiến cởi ra áo đồng phục của nhân viên vệ sinh bên ngoài, đi đến bên thùng rác lấy ra một bao đen. Từ trong đó lại lấy ra một chiếc áo blue, nhanh chóng khoác lên mình. - “Không hổ là thuộc hạ thân cận số một của Vương Nhất Bác.”
Cô nhanh chóng thay cho mình một bộ dạng khác, sau đó lại tiến hành ngụy trang một chút cho Trịnh Phồn Tinh đang hôn mê. Xong xuôi liền đẩy cửa nhà vệ sinh, thản nhiên đẩy người rời khỏi bệnh viện mà không hề ái ngại sự quan sát của hệ thống camera.
...
“Xin kính chào quý khách.” - Như thường ngày, Tống Thiến vẫn chăm chỉ làm việc.
Nichkhun cũng tất bật tới lui giữa khu vực bếp làm bánh và quầy pha chế. Mặc Nhiễm vắng mặt một thời gian dài, số bánh trong tủ đã sớm bán hết. Đương lúc không biết nên làm thế nào, Nichkhun vậy mà xắn tay áo, động tác thành thục, từng bước hoàn thành chiếc bánh ngọt. Vì vậy, Tống Thiến không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy Nichkhun vào bếp làm bánh.
Hôm nay là giữa tuần, sau đợt khách buổi sáng thì quán tương đối vắng vẻ.
“Anh tới rồi.” - Tống Thiến thấy Hoàng Húc Hi tới liền thân thiện cúi chào. - “Anh muốn uống gì không?”
“Cho tôi một ly coffee là được rồi.” - Trái với sự thân thiện như ngày thường của Tống Thiến, Hoàng Húc Hi hiện tại đã không còn dáng vẻ tích cực vốn có, thay vào đó là sự mệt mỏi thấy rõ.
“Được” - Tống Thiến đáp rồi nhanh chóng tiến đến quầy pha chế, chẳng mấy chốc đã mang ra một ly coffee nóng hổi. Nhận thấy Hoàng Húc Hi không được vui, cô cũng không tiện hỏi.
Cậu ta ngồi được một lúc, gọi cho ai đó rồi không nói từ biệt, cứ thế để lại tiền sau đó đẩy cửa gấp gáp rời đi.
Tống Thiến chờ người đi hẳn rồi mới bưng khay và khăn lau đến dọn dẹp. Chuông cửa lại vang lên, nhưng lần này người vào đã nhanh hơn Tống Thiến.
“Cho hỏi ai là Tống Thiến, mình có bưu phẩm ạ.”
“Tôi đây. Cảm ơn anh nhiều nhé.” - Tống Thiến nhanh chóng chạy đến nhận bưu phẩm, đồng thời nở nụ cười tươi cảm ơn nhân viên giao hàng.
Nhìn bìa giấy được niêm phong kỹ càng, Tống Thiến khẽ mỉm cười. Cô vừa xé mở bìa, vừa cất bước lên tầng một. Đợi lên đó rồi, Tống Thiến mới lấy từ bên trong ra vài tờ giấy, đọc nội dung bên trong mà lại nhịn không được cười rộ, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.
Tống Thiến ở trên tầng một lúc khá lâu, sau đó mới xuống nói với Nichkhun rằng hôm nay cô có việc riêng cần giải quyết phải về sớm, nhờ anh ta đóng cửa tiệm giúp.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, Tống Thiến vô cùng quen thuộc mà một đường đi thẳng đến khu biệt thự mà mấy hôm trước cô vừa ghé đến.
…
“Ưm~” - Mặc Nhiễm dụi dụi mắt, vài giây sau như thể nhớ ra điều gì đó mà hốt hoảng ngồi bật dậy, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Buổi trưa sau khi nấu xong cơm nước, anh đã ngồi trên sofa ngẩn người, chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào. Trời bên ngoài đã sập tối, mà đèn trong phòng khách đã được chuyển sang chế độ vàng nhẹ từ bao giờ.
Mặc Nhiễm còn chưa tỉnh ngủ hẳn, tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến khiến anh bất giác giật mình.
Là Vương Nhất Bác.
Từ trên cầu thàng bước xuống, cậu thấy người kia đã tỉnh cũng không nói gì, một mạch đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh lục lọi. Mặc Nhiễm cho rằng Vương Nhất Bác đói rồi, vì vậy liền vội vàng đứng lên tiến vào phòng bếp.
“Tôi sẽ hâm lại đồ ăn ngay. Cậu chờ một chút nhé.”
Vừa nói tay cũng vội bật bếp, song lại nghe người kia lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Không cần.”
Vương Nhất Bác nói rồi, liền quay lưng trở về phòng. Mặc Nhiễm cũng không dám lên tiếng thêm, lẳng lặng hâm nóng đồ ăn rồi trở về phòng. Không biết Vương Nhất Bác vì cái gì mà nổi nóng, nhưng dựa trên kinh nghiệm của anh, biểu hiện vừa rồi của cậu thì tốt nhất không nên hỏi gì thêm. Có lẽ… lại nhớ Tiêu Chiến đi.
Nghĩ đến đây, ngực trái anh lại “thịch” một tiếng.
Đúng rồi, lúc vừa nấu xong bữa trưa, Tống Thiến đã tới tìm anh.
Mặc Nhiễm nhẹ nhàng bước trở lại bên cửa, đưa tay bấm khóa, sau đó quay trở về bên giường, nhấc lên tấm nệm dày, để lộ một tấm bìa giấy được cất cẩn thận bên dưới.
Đây là thứ mà hôm nay Tống Thiến tới để đưa cho anh, cũng là thứ mấy hôm nay khiến Mặc Nhiễm nhịn không được mà loạn nhịp mỗi khi nghĩ tới nó.
Kết quả giám định ADN, giữa anh và Vương Nhất Bác.
Theo như tài liệu trước đó anh đọc được ở nhà Mike, Vương Nhất Bác có tổng cộng hai người anh. Một người anh cùng cha khác mẹ, Vương Thiệu Huy. Một người cùng mẹ khác cha, Tiêu Chiến. Cũng theo ghi chép trong tư liệu, Vương Thiệu Huy được xác định đã chết từ năm năm trước, còn Tiêu Chiến sau khi được Mike cứu, cuối cùng đã tử vong trong bệnh viện.
Mặc Nhiễm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, hít sâu một hơi.
Mặc Nhiễm bắt đầu xé mở bìa giấy trong ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ.
Nếu anh là Tiêu Chiến, vậy anh sẽ nói với Vương Nhất Bác như thế nào đây? Đưa ra cho cậu kết quả giám định ADN này? Vương Nhất Bác nhất định sẽ cho rằng anh vì điên cuồng muốn có tình yêu của cậu mà làm giả kết quả. Nếu anh không phải Tiêu Chiến…
Vậy cứ xuôi theo Vương Nhất Bác đi.
Dù gì... anh cũng yêu cậu mà…
Mặc dù tình yêu này sẽ không bao giờ được đáp lại, cũng phải làm thế thân của người khác đến chết.
Kệ thôi. Ai bảo anh lại yêu Vương Nhất Bác cơ chứ.
Tờ giấy kết quả giám định đã hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt anh. Mặc Nhiễm đọc mọi thứ thật cẩn thận, nửa chữ cũng không dám bỏ sót.
.
.
.
Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ, chỉ còn nghe âm thanh của đồng hồ tíc tắc chạy.
Soạt
Mặc Nhiễm đứng bật dậy, há miệng thở gấp. Ánh mắt nhìn chăm chăm tờ giấy nằm trên đất.
Lát sau lại như diều đứt dây mà ngồi sụp xuống.
Mặc Nhiễm vẫn như không tin vào mắt mà đọc đi đọc lại dòng kết luận được in ngay ngắn trên giấy.
“Mình...mình là…mình thực sự là...”
…
“Vẫn chưa tìm thấy?”
Vị bác sĩ khẩn thiết mong chờ câu trả lời của nhóm bảo an, song đáp lại chỉ là cái lắc đầu vô vọng.
“Đã kiểm tra hệ thống an ninh chưa?”
“Đã kiểm tra rồi. Nhưng không phát hiện được gì bất thường.”
Vị bác sĩ lại nói: “Tôi có thể xem qua không?”
“Được. Mời đi lối này.” - Đội trưởng đội bảo an của bệnh viện nhanh chóng gật đầu, tất bật đưa người đến phòng an ninh.
Người mất tích là cấp dưới thân cận của Vương tổng, bọn họ phải tìm ra lời giải thích thỏa đáng trước khi báo chuyện này cho cậu.
Phòng an ninh rất nhanh đã đầy người. Trước mặt họ là hệ thống camera của khu VIP.
“Đợi đã” - Bác sĩ nhíu mày khi màn hình chiếu cảnh những người ra vào khu VIP của bệnh viện. - “Người này… là bác sĩ khoa nào? Sao tôi chưa gặp bao giờ?”
Vừa nói vừa chỉ tay vào cô gái mặc áo blue đang đẩy một bệnh nhân ngồi trên xe lăn rời khỏi khu VIP. Không phải bác sĩ nào cũng được phép ra vào khu VIP, phàm là bác sĩ tham gia trực ở đây, đều do một tay y sắp xếp. Vì vậy không thể có chuyện có bác sĩ trực mà y không biết mặt. Đó là chưa kể, bệnh nhân ngồi xe lăn cũng rất đáng nghi.
Đội trưởng đội bảo an cũng nhíu mày khi quan sát kỹ gương mặt của vị bác sĩ trong camera: “Mau lấy danh sách bác sĩ của bệnh viện tới đây.”
Phân phó cấp dưới xong lại quay ra nói với bác sĩ Dương: “Người này tôi cũng rất lạ mặt. Để chắc chắn chúng ta cần xác nhận lại một chút đã.”
“Vâng”
Danh sách bác sĩ làm việc tại bệnh viện nhanh chóng được đưa tới. Hai người họ lại chăm chú lật từng trang hồ sơ, đối chiếu từng người một. Thế nhưng lật đi lật lại hai ba lần, vẫn không thấy bất kỳ hình ảnh nào trùng khớp với nữ bác sĩ trong camera.
“Vậy là rõ rồi. Người ngồi xe lăn kia, tôi có thể đảm bảo chính là cậu Trịnh.” - Bác sĩ Dương nhìn màn hình camera, nói tiếp. - “Chuyện còn lại nhờ các anh nhé.”
Đội trưởng đội bảo an cũng biết rõ phải làm gì, nói: “Bác sĩ Dương yên tâm. Chúng tôi sẽ cho người canh chừng cẩn thận hơn khu vực của cậu Quách và Vương tiểu thư.”
Sau khi cấp trên biết chuyện đã lệnh cho bọn họ nhất định phải tìm cho được người, nếu không số tiền đầu tư sắp tới của Vương thị, rất có thể mà mất trắng.
“Vâng, nhờ cả vào mọi người.”
Hết chương 36
Tò mò về Tống Thiến quá.cô ý làm việc cho ai nhỉ.Nhưng mà có vẻ ko tốt gì với NB cả.Mong chờ truyện quá đi
Trả lờiXóaBây giờ Uyển Đình tỉnh lại nói ra sự thật thì Bác mới hết hiểu lầm đc.
Trả lờiXóa