Tác giả: Wonnie
Lão Vương nghe động tĩnh bên ngoài liền vội vàng tiến ra. Vừa ra đến phòng khách đã thấy mọi người ai nấy đều đang phóng tầm nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn cẩn thận che giấu hành tung.
“Chuyện gì vậy?” - Lão Vương đi đến bên cạnh Hà Cảnh Sâm, hỏi.
Hà Cảnh Sâm biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh theo dõi chặt chẽ đối tượng bên ngoài: “Hình như có người đến ở bên ngoài.”
Lão Vương nghe vậy liền theo ánh nhìn của Hà Cảnh Sâm, quả thật phát hiện một nhóm người đang cẩn trọng lái xe di chuyển quanh khu vực này.
Xem ra hiện tại con người đã bắt đầu thích nghi dần với biến hóa. Chỉ là... cũng vì vậy càng khó đoán tâm ý của đối phương hơn. Tận thế đột ngột xảy đến, ai cũng không kịp trở tay, thức ăn và vũ khí trở thành tâm điểm săn lùng của tất cả mọi người.
Thậm chí đã có người để bảo toàn mạng sống của chính mình, sẵn sàng biến đồng đội thành thức ăn cho tang thi để chạy thoát thân.
Vì vậy, đối với tang thi, bọn họ phải thận trọng. Đối với con người, lại càng phải thận trọng hơn.
Bên ngoài, nhóm người kia vừa đi vừa chém giết tang thi, sau đó vô từng nhà một lục tìm. Có nhà trắng tay trở ra, nhưng cũng có nhà thu thập được cả một bao đồ. Nhóm người kia có người dùng gậy bóng chày, cũng có người dùng súng, thậm chí là mã tấu.
Trong nhà, mấy người lão Vương vẫn luôn tập trung theo sát từng động tĩnh bên ngoài.
Nếu nhóm người kia vẫn còn tiếp tục tiến sâu vào ngõ nhỏ, chắc chắn sẽ phát hiện ra bọn họ. Đến lúc đó chắc chắn phải đối đầu. Bởi vì họ không chỉ có thức ăn, mà còn có vũ khí, rất nhiều.
“Grào”
Bởi vì liên tục gây ra động tĩnh, số lượng tang thi chú ý và bắt đầu kéo đến khu vực này đang dần tăng lên. Hiển nhiên nhóm người bên ngoài cũng nhận ra điều đó. Vì vậy, khi chỉ còn cách căn nhà nhóm lão Vương đang ở khoảng ba bốn căn, họ quyết định tháo chạy.
Thức ăn cần thiết, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
“Đi rồi.” - Vương phu nhân thả lỏng.
“Chúng ta cũng mau chuẩn bị lên đường thôi. Điểm đến là khu Tây Bắc như đã lên kế hoạch trước đó, mọi người mau chuẩn bị đi.” - Lão Vương thuần thục chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc, ai nấy đều đồng tình và nhanh tay sắp xếp hành lý.
Chỉ riêng Vương Nhất Bác vẫn không có chút động tĩnh. Hà Cảnh Sâm cũng tương tự.
Lão Vương cũng đã phát hiện con trai không có động tĩnh, chưa kịp hỏi thì cậu đã lên tiếng trước: “Thưa cha, con vẫn chưa thể đi cùng mọi người.”
“Con trai” - Vương phu nhân ngạc nhiên đi đến bên cạnh. - “Chẳng phải đã tìm được người con muốn tìm rồi ư? Nếu đã tìm được người rồi, vì cớ gì còn không chịu đi cùng?”
Lão Vương cũng khẽ chau mày.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đáp: “Mẹ, người con cần tìm, vẫn chưa tìm được.”
Hai vợ chồng lão Vương đồng lòng ngạc nhiên: “Vậy… Lâm Phi Tuyết là…”
“Chỉ là người qua đường chúng tôi đã cứu thôi.” - Hà Cảnh Sâm lên tiếng giúp.
“Người qua đường?”
“Đúng vậy, chỉ là người qua đường.” - Vương Nhất Bác lần nữa khẳng định.
“Bác gái, bác trai” - Lâm Phi Tuyết bất ngờ chạy vội tới, quỳ sụp dưới chân hai vợ chồng lão Vương, rưng rưng cầu xin. - “Làm ơn, nếu giúp người xin hãy giúp cho trót. Xin hãy cho con đi theo, con nhất định không làm cản trở mọi người đâu. Làm ơn.”
Diễn biến bất ngờ khiến ai nấy đều ngạc nhiên và tò mò.
“Làm ơn, con không còn người thân nào cả. Xin hãy cho con đi theo.” - Lâm Phi Tuyết hạ mình quỳ gối, hai tay chắp vào nhau không ngừng van xin, mắt đỏ hoe ngấn lệ khiến ai nhìn vào cũng khó mà không động lòng.
Thời buổi kinh tế lẫn nhân quyền đều phát triển, chuyện quỳ gối cầu xin thế này, mấy ai nguyện làm?
Lâm Phi Tuyết hạ mình không ngừng cầu xin nài nỉ, Vương phu nhân từ bất ngờ chuyển sang bối rối: “Trước tiên cứ đứng lên nói chuyện đã. Đừng quỳ mãi như vậy.”
“Này...đúng đó, đúng đó. Có gì đứng lên rồi nói sau.” - Hai người cấp dưới đi theo lão Vương cũng bị tình huống trước mắt làm cho bối rối theo, dù họ chẳng phải là đối tượng đang “được” người ta cầu xin.
“Không. Hai bác chưa đồng ý, con sẽ không đứng lên. Cầu xin hai người.” - Lâm Phi Tuyết dữ dội và kiên quyết.
Cô, nhất định phải bám chắc “chiếc phao cứu sinh” này.
Hai vợ chồng lão Vương khó xử nhìn nhau, thở dài. Dù gì bọn họ đều là quân nhân, từ lâu đã được huấn luyện phải đặt dân chúng lên trên hết. Mặc dù hiện tại cái gọi là quốc gia hay quân đội đã không còn, song những nguyên tắc đó đã ăn sâu vào tư tưởng, không thể rũ bỏ một sớm một chiều.
“Thôi được rồi. Cô Lâm...mau đứng lên đi.” - Nếu đã xác định cô gái này không phải đối tượng của con trai, vậy thì không cần phải quá chú ý, chỉ cần cô ta không cản đường hoặc gây rắc rối là được.
Lâm Phi Tuyết nghe đến danh xưng “cô Lâm” thì mặt khẽ biến sắc, song chỉ trong tích tắc đã trở lại mừng rỡ khi nghe họ đồng ý cho cô đi theo. Cô biết, người nhà họ Vương đang muốn giữ khoảng cách với cô.
“Cháu cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn hai bác!” - Vừa nói vừa tính dập đầu, song Vương phu nhân đã nhanh tay ngăn lại.
“Được rồi, mau đứng lên thu dọn hành lý đi.”
“Vâng, cháu đi ngay ạ.”
Lâm Phi Tuyết lập tức xoay người, tất bật thu dọn hành lý.
“Vậy bây giờ con tính thế nào?” - Vương phu nhân khoanh tay, xoay sang Vương Nhất Bác.
“Con sẽ tiếp tục đi về tỉnh V. Cha mẹ không…”
Vương Nhất Bác chưa kịp nói hết, lão Vương đã ngắt lời: “Bọn ta sẽ đi cùng con.”
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của con trai, Vương phu nhân tiếp lời: “Làm sao? Dù gì cũng tới tận đây rồi.”
“Không có.” - Vương Nhất Bác chỉ nhẹ mỉm cười. - “Con cũng đi chuẩn bị đây.”
“Ông này, lát nữa tăng tốc độ xe lên. Tôi muốn nhanh nhanh gặp mặt con dâu.” - Vương phu nhân híp mắt nhìn theo con trai. - “Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến con trai liều mạng như vậy chứ?”
“Cũng không biết có thể tìm được không.” - Lão Vương thở dài. Ông cũng không ngờ con trai lại si tình như vậy. Nhưng bọn họ tốn bao công sức như thế, chẳng biết người cần tìm có còn sống hay không?
Vương phu nhân thoáng khựng lại. Đúng vậy, tang thi khắp nơi, liệu đối tượng của con trai có còn giữ được mạng, hay là đã sớm biết thành một trong số những con tang thi suốt ngày chỉ biết cắn xé ngoài kia.
.
Ở cách nơi nhóm người nhà họ Vương không xa, nhóm của Tiêu Chiến sau khi đối mặt với tử thần đã tìm một căn nhà ở khu ngoại ô để nghỉ ngơi hai ba ngày. Đương nhiên, nhóm của Tiêu Chiến một căn, nhóm người Cao Chí Trung một căn.
“Vết thương trên người em thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?” - Sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản, mọi người ai nấy về bên hành lý của mình, yên lặng thu thập. Bọn họ đang ở vùng tâm dịch, không thể nấn ná ở lại quá lâu. Trợ lý Từ cầm tới bông băng, định bụng giúp anh kiểm tra vết thương.
“Nói ra thật thần kỳ.” - Tiêu Chiến thở ra một hơi, khẽ mỉm cười. - “Đã gần như khỏi rồi chị à.”
“Thật sự?” - Trợ lý Từ nửa tin nửa ngờ.
“Thật mà. Không tin em cởi ra cho chị xem.” - Vừa nói, hai tay vội vàng cởi nút áo khiến trợ lý Từ ngăn không kịp.
“Thôi thôi. Chị tin rồi.” - Trợ lý Từ vội nói, đồng thời đánh cho Tiêu Chiến một cái mới có thể ngăn được anh. - “Nếu vậy, hiện tại em không chỉ có năng lực điều khiển được cây cối, mà vết thương cũng nhanh chóng lành nữa.”
“À à, phải gọi đó là dị năng mới đúng, dị năng!” - Anh có thể nhìn ra, trợ lý Từ đang rất hứng thú với cái gọi là dị năng hiện tại của anh.
“Kể ra, nếu có thể sở hữu dị năng… cũng khá ổn đó chứ?”
Tiêu Chiến ngạc nhiên: “Chị nói gì vậy?”
“Thật ra Trác Thành cậu ta nói cũng không sai mà.” - Trợ lý Từ nhẹ nhàng nói tiếp. - “Ở cái thời tận thế này, nơi nơi đều là tang thi thèm khát máu và thịt người, nếu có dị năng, chẳng phải cơ hội để sống sẽ nhiều hơn sao? Ai… cũng muốn sống mà.”
Nhận ra Tiêu Chiến đang kinh ngạc nhìn mình, trợ lý Từ cười nói: “Em yên tâm, Mặc dù chị khá hứng thú với nó, nhưng chị sẽ không làm liều đâu.”
“Ổn rồi thì mau chóng lên đường thôi.”
Nói rồi đứng dậy, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến. Ở phía sau, Uông Trác Thành cùng Đại Dương cũng từ trên lầu xuống tới.
Bọn họ hai ngày nay bởi vì trận cãi vã kia mà không nói với nhau câu nào.
Sau khi sắp xếp xong, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Bọn họ khởi hành từ sáng, đến giữa trưa thì còn cách thành phố B nửa ngày đường. Chạy thêm một đoạn ngắn tìm chỗ dừng xe để mọi người cùng nghỉ ngơi và tranh thủ bàn bạc về hành động tiếp theo.
Thành phố B là một thành phố lớn giáp biển, cũng là điểm đến tiếp theo của họ. Mật độ dân cư đông đúc của đô thị, kéo theo số lượng tang thi cũng đặc biệt nhiều. Nếu không muốn nói là dày đặc như kiến. Đi vào đó, không khác kẻ ngốc đâm đầu vào chỗ chết. Khổ nỗi muốn đến chỗ của Vương Nhất Bác, đi qua thành phố B chính là con đường ngắn nhất. Vì vậy, cần thám thính tình hình trước khi tiến vào cửa tử trước mắt.
Dương Tử im lặng ngồi một góc trên xe. Từ đầu đến cuối, cô không hề tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người. Ai lại vui vẻ, nhiệt tình bàn chuyện vạch đường cho đối tượng của bản thân chạy đến bên tình địch chứ.
Dương Tử không nói, Uông Trác Thành bởi vì trận tranh cãi mà chỉ nói vài câu ý kiến nửa vời, thậm chí không rõ đối tượng hắn nói là Tiêu Chiến, Đại Dương hay trợ lý Từ và Tuyên Lộ.
Một buổi sáng này có thể nói là trải qua khá yên bình với nhóm Tiêu Chiến. Vì sau khi khởi hành, bọn họ chỉ tập trung lái xe chứ không thu thập thêm vật tư. Song không phải ai cũng đồng tình. Cụ thể hơn chính là nhóm người Cao Chí Trung. Lúc nãy bọn họ có phát hiện một tiệm tạp hóa bên đường, vốn cũng tính xuống xe xem xét thử, song lại thấy trên hai xe của họ đều đã chất đầy vật tư, có lấy thêm cũng chẳng thể nhét vào đâu. Vì vậy liền nhất trí tiếp tục lên đường. Về phần nhóm Cao Chí Trung, hắn ta muốn thì cứ lấy, không ai tranh giành.
Thực tế ban đầu Cao Chí Trung khi nghe bên Tiêu Chiến không đồng ý dừng lại thu thập vật tư, hắn liền ầm ĩ. Nói cái gì mà cũng đã sống chết cùng nhau vài lần, cớ gì chỉ dừng lại một chút chờ bọn hắn thu thập thêm chút đồ cũng không được. Đó là chưa kể nhóm Cao Chí Trung còn cứu nguy Tiêu Chiến một lần.
Ầm ĩ một hồi, nói đi nói lại cũng là muốn lợi dụng nhóm Tiêu Chiến canh chừng giúp mình phòng khi tang thi bất chợt ập tới. Mà cụ thể hơn chính là người duy nhất sở hữu dị năng trong nhóm họ, Tiêu Chiến.
Uông Trác Thành vốn dĩ đang khó chịu, nay thêm Cao Chí Trung lựa ngay lúc này mà kiếm chuyện, thật sự là chọc cho người ta phát điên. Cậu ta chẳng buồn nhịn, cứ như vậy mà trực tiếp bùng nổ, dọa cho Cao Chí Trung một phen run rẩy. Nếu không phải Tiêu Chiến cùng Đại Dương kịp thời giữ Uông Trác Thành lại, chắc chắn Cao Chí Trung sẽ không đơn giản là gãy một hai cái răng.
Hai bên xảy ra tranh cãi, cuối cùng liền dứt khoát tách ra. Nhóm Tiêu Chiến tiếp tục lên đường, còn Cao Chí Trung cùng người nhà ở lại thu thập vật tư.
Ăn uống nghỉ ngơi xong, Tiêu Chiến ngồi vào ghế lái, cắm chìa khóa nổ máy xe. Song chỉ nghe được vài tiếng “tạch tạch” yếu ớt từ động cơ, sau đó không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Uông Trác Thành cùng Đại Dương,Tuyên Lộ ngồi ở xe kia thấy bên xe Tiêu Chiến mãi vẫn chưa lăn bánh, bèn xuống xe xem thử.
“Cộc, cộc” - Uông Trác Thành đến bên cạnh, gõ vào cửa kính bên phía ghế phụ của trợ lý Từ.
“Hình như động cơ có vấn đề rồi. Không nổ máy được.” - Trợ lý Từ hạ cửa kính xuống lo lắng nói.
“Không nổ máy được?” - Uông Trác Thành khẽ nhíu mày, đi vòng qua ghế lái. Tiêu Chiến cũng mở cửa xuống xe, để cho Uông Trác Thành ngồi vào xem thử.
Mặc dù đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, song hai người vẫn biết hiện tại không phải lúc để cãi nhau. Hơn nữa, vốn dĩ nguyên nhân cả hai cãi nhau cũng không phải do ghen ghét hay đố kỵ.
Uông Trác Thành vặn mở chìa khóa, vẫn không khởi động được động cơ xe.
Bên ngoài, Tiêu Chiến đã mở nắp ca-pô xe lên, xem xét một lượt. Ánh mắt anh lướt qua vị trí của bình ắc quy, rất nhanh nghi vấn đều dồn vào nó. Có phải… bình ắc quy đã hỏng rồi?
Vừa nghĩ đến đây, những vết trầy đầy khả nghi xung quanh và trên bình ắc quy cũng lọt vào tầm nhìn của Tiêu Chiến.
“Rốt cuộc là bị sao vậy?” - Sau một hồi nỗ lực, Uông Trác Thành đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, hỏi.
Đại Dương cũng chạy xuống xem thử.
“Này, không phải là hư bình ắc quy rồi đó chứ?” - Đại Dương không dám tin. Hư bình ắc quy, hiện tại không nói có thể tìm được bình thay thế hay không, ngay cả điện để nạp vào, cũng không có. - “Chẳng lẽ phải bỏ xe?”
“Trước tiên phải thử xem đã.” - Uông Trác Thành xăng tay áo, bắt đầu lục lọi đồ nghề muốn sửa.
Nhưng còn chưa tìm được hộp dụng cụ, Đại Dương lại lên tiếng: “Có lẽ chúng ta có thể hỏi họ.”
Nói xong giơ tay chỉ về hướng xa xa, là nơi họ đang hướng đến, nội ô của thành phố B. Trên con đường vắng vẻ đang xuất hiện một đám bụi, càng ngày càng rõ.
“Họ?” - Tiêu Chiến bởi vì mắt cận nên cũng không nhìn rõ.
“Đúng là có xe đang tiến về phía chúng ta.” - Trợ lý Từ không biết đã xuống xe từ lúc nào, cũng đang hướng về phía Đại Dương chỉ nheo mắt nhìn.
“Tôi nói mà. Nhưng… hình như có gì đó nữa thì phải.” - Đại Dương tiến lên một khoảng, cố hết sức nhìn về phía xa.
Đám bụi trở nên gần hơn, thu hẹp khoảng cách giúp Đại Dương quan sát.
“Hình như …”
“Tang thi!” - Đại Dương còn chưa lên tiếng, trợ lý Từ đã hốt hoảng cắt ngang.
Mà ngay sau đó, Đại Dương cũng đồng dạng hốt hoảng đến gấp: “Th...thật sự là tang thi! Đuổi theo phía sau họ, là tang thi! Rất...nhiều.”
Một câu này, khiến cho ai nấy đều chấn động. Thậm chí Uông Trác Thành còn có chút không tin mà đình trệ động tác nhìn thử.
“A! Đúng...đúng là có tang thi đang bám theo phía sau kìa.” - Dương Tử ở trong xe bắt đầu run rẩy nói. Cô đang nhớ lại tình cảnh bản thân suýt chết trước khi được Tiêu Chiến cứu.
Lúc này ngay cả một người nhìn xa không rõ như Tiêu Chiến, cũng đã nhận ra thực sự có tang thi đang tiến về phía bọn họ.
Khoảng cách đã không còn bao xa.
Hết chương 28
Ôi liệu có phải xe của NB ko.cho họ gặp nhau đi mà.hichic
Trả lờiXóasẽ sớm gặp thôi =))))
XóaMong gặp quá!! Có dị năng gòi, gặp lại cún con thôi anh Chiến ơiiiiii
Trả lờiXóa