[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 35

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


“Anh chủ?” - Tống Thiến có chút sốt ruột, lên tiếng nhắc nhở Mặc Nhiễm.


“...”


Trái với sự sốt ruột của Tống Thiến, Mặc Nhiễm vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân. Lại qua thêm một lúc, anh mới chậm chạp mở miệng, ngập ngừng nói: “Bằng... cách nào?”


Tống Thiến vừa nghe anh hỏi câu này, khóe miệng không kìm được mà khẽ nhếch.


“Kiểm tra ADN”


“...” - Mặc Nhiễm trân mắt nhìn Tống Thiến. Đúng vậy, muốn biết có quan hệ huyết thống hay không, chỉ cần tiến hành kiểm tra ADN là được.


“Thế nào? Anh chủ, chỉ cần anh đồng ý, em nguyện giúp anh.”


“...” - Mặc Nhiễm trầm mặc. Anh vẫn có chút không chắc chắn cho lắm. - “Vì sao em lại muốn anh phải tìm cho ra sự thật vậy, Tống Thiến?”


Vừa kết thúc câu nói, Mặc Nhiễm vừa ngẩng đầu, cùng Tống Thiến thẳng thắn đối mắt. Tống Thiến bởi vì vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của anh, nay bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh liền khẽ giật mình. Ánh mắt hiện tại của anh, vừa ôn nhu lại vừa sắc bén dò xét, hệt như thể anh đã nhìn thấu ý định của cô.


Đây… là Mặc Nhiễm sao? Hay là Tiêu Chiến?


“Đương nhiên là vì em muốn anh chủ hạnh phúc rồi.” - Tống Thiến rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, đáp. - “Trước kia anh giúp em nhiều thế nào, em đều ghi nhớ. Em…không phải hạng người vô ơn, em muốn được trả cái ơn này. Vì vậy, hãy để em giúp anh, được không? ”


Mặc Nhiễm không lập tức trả lời mà vẫn nhìn kỹ Tống Thiến. Gần một phút trôi qua, anh cúi đầu không lên tiếng, bản thân anh đang do dự.


“Anh không muốn biết được sự thật sao? Sự thật anh là ai? Là Mặc Nhiễm hay Tiêu Chiến, sự thật về những điều anh đã trải qua trong suốt năm năm, về những người mà anh luôn hết lòng tin tưởng. Anh không muốn biết sao?”


Sự thật... 


Một bí mật được che lấp cẩn thận bị thời gian phủi bụi.


“Anh muốn biết sự thật.” - Mặc Nhiễm lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự kiên định hiếm thấy.


Không chỉ là sự thật mà còn là sự công bằng. Công bằng cho tất cả mọi người.


Tống Thiến mở nụ cười: “Em giúp anh.”



Bởi vì phát sinh một vài vấn đề ngoài dự định, thế nên thời gian Vương Nhất Bác trở về cũng trễ hơn. Lúc cậu cho xe vào gara, Mặc Nhiễm từ trong bếp vui vẻ chạy ra đón.


“Ừm, cậu về rồi.” - Anh có chút ngại nhưng vẫn quyết định nói ra câu đó. 


Đối với sự chào đón của Mặc Nhiễm, Vương Nhất Bác chỉ khẽ “Ừm” nhẹ một tiếng đáp lại, sau đó một mạch đi thẳng lên phòng. Lại qua thêm một lúc, cậu từ trong phòng bước ra, mái tóc vẫn còn ướt nước. Vốn định qua phòng sách kiếm một chút tư liệu, song mùi hương ở tầng dưới dễ dàng thu hút sự chú ý của cậu.


“Anh nấu bữa tối hả?” 


“Hả?” - Mặc Nhiễm giật mình khi Vương Nhất Bác bất chợt hỏi. Lúc nãy thấy cậu một mạch đi thẳng lên lầu, anh cho rằng cậu không muốn ăn, sợ rằng nếu mở lời sẽ làm cậu khó chịu. Khó khăn lắm, thái độ của Vương Nhất Bác đối với anh mới trở nên hòa hoãn một chút. - “À ừm… cậu, có muốn ăn không?”


Vương Nhất Bác từ trên lầu nhìn Mặc Nhiễm bên dưới, mãi một lúc sau mới đáp: “Được”


Nói rồi liền đi xuống cầu thang. Mà Mặc Nhiễm lại có chút kinh hỉ đến mức lúng túng tay chân. Buổi sáng Vương Nhất Bác đã ăn rồi, rất có thể cậu không muốn ăn bữa tối nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn quyết định nấu.


Cũng như bữa sáng, anh không ngừng bận rộn dọn hết món này rồi món khác, hết món thì lại chuyển sang lau dọn chén dĩa, bếp nấu.


Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng liên tục tới lui trong bếp, cuối cùng quyết định lên tiếng: “Anh không ăn?”


Mặc Nhiễm không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ muốn dùng bữa tối, càng không nghĩ đến việc cậu phát hiện chuyện mình không dám ngồi cùng cậu trên bàn ăn.


“À, tôi chưa đói. Tôi...tôi ăn sau...cũng được.” - Mặc Nhiễm ấp úng đáp lời.


“Ngồi xuống ăn luôn đi.” - Lại một lần nữa, Vương Nhất Bác nói ra những lời nằm ngoài suy nghĩ của anh, triệt để làm Mặc Nhiễm ngây người, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.


“Kh...không cần đâu. Lát tôi ăn sau cũng được mà.”


“Ngồi đi.” - Vương Nhất Bác hất đầu, ra hiệu cho anh ngồi vào ghế đối diện, sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn.


Bên này, Mặc Nhiễm vẫn bất động tại chỗ mà xoắn quýt. Thậm chí anh bắt đầu suy diễn, đây có lẽ nào là mơ? Nhưng nếu là mơ thì giấc mơ này cũng quá đỗi chân thật rồi.


Mặc Nhiễm hít sâu một hơi, chậm chạp nhấc từng bước về phía bàn ăn. Nhưng hành động cố ý kéo dài thời gian của Mặc Nhiễm không tiến hành được lâu, bởi vì dường như Vương Nhất Bác đã nhận ra chủ đích của anh mà khẽ liếc. Mặc Nhiễm cũng rất nhanh nhận ra, luống cuống tăng nhanh bước bộ đến bên bàn ăn, máy móc ngồi xuống. Tiếp đó khẽ liếc nhìn Vương Nhất Bác rồi mới nhè nhẹ cầm đũa, bắt đầu ăn.


Một bữa ăn này, cứ như vậy mà yên bình trải qua.


Ăn xong, Vương Nhất Bác không trở về phòng mà ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách, đơn giản xem TV. Còn Mặc Nhiễm sau khi dọn dẹp xong lại ấp úng tiến ra phòng khách.


Bầu không khí hài hòa đến lạ.


Ngay cả Vương Nhất Bác, sau một hồi ngồi ở ghế sofa, cậu cũng nhận ra tình cảnh này. Dù vậy, thật lạ là cậu lại không hề cảm thấy chán ghét, vì cái gì có sự thay đổi thì không rõ. Chỉ là, ngay cả bản thân cậu cũng không nỡ phá tan sự bình yên này.


“Anh có biết, bản thân mình chỉ là một hình nhân không? Mà còn là loại phế phẩm.” - Đồng tử đen sâu thăm thẳm đó luôn u ám, lạnh lẽo dõi theo từng cử động của anh dù tầm mắt vẫn đang chăm chú hướng màn hình TV. - “Gương mặt dù chỉnh sửa cả trăm ngàn lần cũng hoàn toàn không thể so sánh được với anh ấy. Chỉ có vẻ đơ cứng giả tạo…”


“Làm người ta chán ghét.”


Bước chân lập tức khựng lại.


Hoá ra cậu chưa hề thay đổi, cái gì mà hoà hoãn hơn, thực chất chỉ là vừa đấm vừa xoa.


“Tiêu Chiến, hẳn anh đã nghe qua cái tên này rất nhiều lần. Anh ấy là anh trai tôi, là người tôi yêu hơn cả sinh mạng, cũng là người mà Mike D Angelo ngày đêm khao khát.”


“Là chủ nhân thật sự của gương mặt này.” - Vương Nhất Bác đứng dậy, tiến đến trước Mặc Nhiễm, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt anh, gương mặt pha lẫn giữa dịu dàng và khinh bỉ tương phản, trở nên vặn vẹo.


“Tôi đã cho người điều tra, hoá ra anh thật sự là Mặc Nhiễm, nhưng anh đã từng nhìn được gương mặt vốn có của mình chưa?”


“Hắn ta yêu mà không được, cầu lại không có cho nên… tìm đại một tên thần trí bất minh, mang đi lóc da ghép thịt, tạo ra người mà hắn muốn. Cho anh một gương mặt, cho anh một thân phận khác. Mặc Nhiễm, ngoài cái tên Mặc Nhiễm ra, anh chẳng có gì cả, gương mặt là giả, ký ức không chừng cũng là giả, mọi thứ của anh đều là sự dối trá.”


Mặc Nhiễm nhìn Vương Nhất Bác càng nói càng vui vẻ, vậy có phải hôm nay ra ngoài một chuyến là vì chuyện này hay không. Vì điều tra mọi thứ về anh, sau đó xé toạc sự thật trần trụi này, vì muốn anh có thể đau khổ sao? Có phải chỉ cần anh đau khổ cậu liền có thể vui vẻ.


Cuối cùng bản thân anh là ai?


“Nói tôi nghe thử, những lúc cao trào hắn có thể thì thầm bên tai anh anh gọi ‘Tiêu Chiến’ không?”


Nhìn gương mặt đã chuyển đỏ của Mặc Nhiễm, Vương Nhất Bác liền hài lòng. 


Đúng rồi, chính là như vậy. 


Anh nên như vậy. Đau khổ dằn vặt, sống không bằng chết mới là đúng nhất. 


Nhưng khi nhắc đến chuyện kia, Vương Nhất Bác không kìm được sự oán hận thấu xương trong câu nói.


“Có chứ, anh ta nói  Tiểu Chiến, anh yêu em. Không chỉ một lần, mà rất nhiều lần, rất nhiều lần bên tai tôi, gọi tôi là Tiểu Chiến.” - Chỉ là không phải lúc trên giường trần chuồng xác thịt. Nhưng câu sau Mặc Nhiễm không nói. Cậu đã muốn khinh bạc, vậy tùy ý khinh bạc đi.


Mặc Nhiễm trước đây vẫn luôn thắc mắc, vì sao trong những lúc vô thức Mike luôn gọi anh là “Tiểu Chiến”. Hoá ra, anh thật sự chính là một thế thân phế phẩm nhất. Cho đến cái ngày vô tình nhìn thấy xấp tài liệu đó, anh vẫn còn chút mơ hồ, nhưng lúc này, Vương Nhất Bác đã giúp anh một tay xé xuống bức màn sương, giúp anh thông suốt, hoá ra năm năm đấu tranh đó, hay thậm chí từng người xuất hiện trong cuộc sống của anh tất cả đều đã được tính toán từ trước. 


Không gian đột nhiên im bặt, không một ai lên tiếng tiếp tục câu chuyện. Vương Nhất Bác trở lại ngã người trên ghế sofa. Được một lúc thì tắt TV, đứng lên muốn rời về phòng. Mặc Nhiễm cũng có ý muốn trở về phòng mình. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, anh lại lựa đúng lúc này mà vấp tấm thảm kê dưới sàn, mất thăng bằng té ngã.


“Phịch” một tiếng, tình cảnh và diễn biến không ngờ lại xuất hiện. 


Mặc Nhiễm hậu đậu vấp té, ngã về phía trước, mà phía trước lại là Vương Nhất Bác. Thấy người kia loạng choạng muốn ngã, cậu theo quán tính đưa tay, khẽ kéo, kết quả hai người lại ngã đè lên nhau trên sofa, một trên một dưới.


“A!” - Ngay khi vừa ngã xuống, Mặc Nhiễm ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ khuôn ngực vững chắc của đối phương. Anh hoảng hốt, lại luống cuống tay chân muốn vội vã ngồi dậy.


“Từ từ.”


Hơi thở nóng ấm cùng tông giọng trầm quyến rũ cận kề ngay bên tai khiến Mặc Nhiễm khó mà bình tĩnh.


“Kh…không sao.” - Mặc kệ lời nói của Vương Nhất Bác, anh vẫn cứng đầu muốn lập tức đứng dậy. - “Xin, xin lỗi.”


Loạng choạng vài giây cũng thành công đứng dậy, dù vậy anh vẫn không dám trực tiếp đối mắt cùng Vương Nhất Bác. 


Cậu nhìn người trước mặt, không phản ứng nhiều rồi đứng lên, xoay người, bỏ đi lên phòng.


Vương Nhất Bác đi rồi, chỉ còn Mặc Nhiễm đứng ở phòng khách, nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu. Mãi đến tận một lúc sau, anh mới khẽ thở dài, ngồi xuống ngay vị trí Vương Nhất Bác đã ngồi.


Vương Nhất Bác em đây là muốn đòi mạng anh sao? Nếu em đã tàn nhẫn như vậy, xin đừng dịu dàng bất chợt nữa. Còn nếu bản chất em thật sự dịu dàng, vì sao lúc đầu lại lựa chọn tàn nhẫn? 


Lời này Mặc Nhiễm cũng không nói, nhưng trái tim anh khi nghĩ đến lại đau đến tê rần, hốc mắt cũng trở nên cay xè. Mặc Nhiễm mãi mãi không biết, lời này là năm năm trước vào lúc Vương gia bị chính phủ phán quyết, Vương Nhất Bác đã quỳ trước mặt Tiêu Chiến mà hét lên.


Thật sự chỉ cầu xin người, nếu đã lựa chọn hãy kiên trì đến cùng. Cầu xin người đừng mềm lòng cũng đừng hối hận.


Sự cận kề tiếp xúc vừa rồi khiến anh vẫn mặt đỏ tim đập, dù rằng trước đó là những từ ngữ và sự thật mà anh không hề thích.


Lại qua một lúc nữa, Mặc Nhiễm mới mở bàn tay nắm chặt từ nãy giờ của bản thân ra. Bên trong, là một hai sợi tóc vừa rồi anh đã lấy được.


Việc anh là ai, có lẽ việc xác nhận này cũng chẳng cần thiết nữa. Sự thật đã quá rõ ràng.


Anh lần nữa ngước nhìn lên lầu, xác định cửa phòng Vương Nhất Bác đã đóng chặt mới lấy từ trong túi quần ra chiếc bao nhỏ, bỏ tóc vào trong. Mặc Nhiễm cứ ngồi như thế, chăm chăm nhìn chiếc bọc nhỏ. Cuối cùng thở ra một hơi, lấy điện thoại mà trước đó cậu đã đưa cho anh, soạn một tin nhắn, gửi đi.


Được rồi. Nếu đã như vậy, cứ để kết quả này trực tiếp xác nhận một lần cuối đi.



Sáng hôm sau, Mặc Nhiễm như cũ mở mắt thức dậy, tầm mắt đảo quanh phòng một vòng. Sau tối hôm qua, anh đột nhiên không muốn ở đây nữa. Thậm chí là có chút không muốn nhìn mặt Vương Nhất Bác.


Mặc Nhiễm vươn tay, mở lên điện thoại đặt trên tủ đầu giường.


Đã sắp đến giờ hẹn với Tống Thiến.


Chuẩn bị một chút, Mặc Nhiễm không mở cửa ra ngay mà chỉ khẽ hé, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài. Cửa phòng đối diện đóng chặt, dưới lầu cũng không có động tĩnh nào.


Có lẽ là Vương Nhất Bác chưa dậy.


Nhận định xong, anh mới nhẹ nhàng lách mình qua cửa, lại nhẹ nhàng xuống lầu. Mặc Nhiễm vẫn như cũ, trước tiên tiến vào phòng bếp, muốn chuẩn bị một chút thức ăn. Song hôm nay tâm trạng anh lại hoàn toàn đặt vào chiếc điện thoại kế bên.


Hôm đó, cả căn nhà rộng lớn, suốt cả buổi chỉ có mình Mặc Nhiễm loay hoay, đi tới đi lui, cuối cùng lại ngủ quên trên ghế sofa. Vương Nhất Bác vừa mở cổng đã thấy người bên trong nằm bất động. Ban đầu cậu không nghĩ nhiều, thế nhưng sau khi đỗ xe rồi khóa cửa gây ra một loạt tiếng động mà Mặc Nhiễm vẫn không có dấu hiệu bị đánh thức khiến Vương Nhất Bác đột ngột thay đổi suy nghĩ.


Cậu vội vàng phóng vào trong phòng khách, ánh mắt cả kinh quan sát kỹ người đang nằm. Thậm chí bàn tay to lớn vươn ra còn có chút run rẩy.


Không có sự cho phép của cậu, Mặc Nhiễm anh không được xảy ra bất cứ vấn đề gì.


Tuyệt đối không cho phép!


Hít sâu một hơi, Vương Nhất Bác run rẩy đặt tay lên người anh, lúc này bên tai lại nghe được âm thanh ngáy ngủ. Cậu lại lần nữa mở to mắt nhìn bên dưới.


Hóa ra, chỉ là đang ngủ.


Bản thân mình vừa rồi, rốt cuộc đã nghĩ cái gì vậy? Vương Nhất Bác chau mày, nổi khùng muốn lôi anh dậy, sau đó lại tiến hành một màn ngược chết anh ta.


Đúng vậy, cậu đưa anh ta về đây không phải để anh ta nấu cơm cho mình, cũng không phải để khiến mình lo lắng. Mà là để ngược chết anh ta, hành hạ anh ta. 


Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy suy nghĩ của bản thân cuối cùng đã được đả thông. Vì vậy liền đưa tay muốn hành động. Song lần này, tay vươn ra cũng chỉ được nửa đường lại đình trệ, mà ánh mắt lại không dứt ra được gương mặt đang say ngủ.


Cậu lại nhớ đến đoạn tài liệu đã đọc trước đó.


Cũng vì vậy, Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy, hành động và suy nghĩ vừa rồi của bản thân có bao nhiêu quá quắt. 


Quách Thừa nói đúng, Mặc Nhiễm chẳng liên quan gì với vấn đề của bọn họ cả. Cậu đáng lý nên buông tha anh.


Thế nhưng còn Tiêu Chiến của cậu thì sao? 


Thật sự… không thể buông được. Không buông được!


Hết chương 35


6 nhận xét:

  1. sắp đến đoạn gay cấn rồi, ko biết bao đau thương bao nhiêu nữa đây. tui đi chuẩn bị khăn giấy đã

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuẩn bị nón bảo hiểm luôn nha bạn=)))

      Xóa
    2. nón bảo hiểm là chắc chắn phải có rồi. theo bạn từ phần một đến giờ nên lường trước rồi :):):). Hai bạn giữ sức khỏe nha, tình hình dịch bệnh phức tạp quá trời

      Xóa
  2. Tống Thiến có mục đích gì thế.t sợ là ko tốt.Liệu cô ý có làm giả kết quả xét nghiệm cho TC hết hy vọng ko.huhu.cần bnh hộp khăn giấy nữa au ơi

    Trả lờiXóa
  3. Đã đội mũ bảo hiểm nha. Cô cua vừa thôi ko bay cả mũ mất 😂. Nếu TT có lừa TC thì t cũng mong là TC tìm ra sự thật trc và sẽ lật mặt từng ng rồi trở về bên NB ☺️.

    Trả lờiXóa
  4. Haizz người ngay trước mắt mà anh ko nhận ra. Tới lúc nhận ra có phải quá muộn r ko. Cũng ko trách anh đc, Mike lừa người quá hoàn hảo mà

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...