[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 34

 Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


“Tránh ra, tránh ra!”


Hoàng Húc Hi gấp gáp chạy đến quầy tiếp tân của bệnh viện, không kịp thở hỏi: “Mike D Angelo, đang nằm phòng nào?”


“À, nạn nhân của vụ tai nạn vừa nãy. Hiện tại vẫn đang ở phòng cấp cứu…” 


Nhân viên y tá còn chưa nói hết, Hoàng Húc Hi đã chạy như điên về hướng phòng cấp cứu. Bệnh viện này cậu ta sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay, bởi vì giám đốc của bệnh viện này, chính là bạn của cậu ta, Lý Minh Hưởng.


Quả nhiên, Hoàng Húc Hi vừa chạy đến đã thấy Lý Minh Hưởng từ trong phòng cấp cứu bước ra.


“Minh Hưởng, Mike thế nào rồi?” 


“Lucas?” - Lý Minh Hưởng còn đang tính báo cho Hoàng Húc Hi thì cậu ta đã tới. - “Mất khá nhiều máu, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều, cô gái được đưa tới cùng thì không may như vậy.”


Hoàng Húc Hi thở phào nhẹ nhõm: “Cô gái? Cô gái nào?”


“Vương Uyển Đình” - Từ phía sau, Trịnh Phồn Tinh ngồi trên xe lăn lên tiếng, giải đáp câu hỏi của Hoàng Húc Hi.


“Cậu là…” - Hoàng Húc Hi mất không quá lâu để nhận ra Trịnh Phồn Tinh. - “Tại sao họ lại xảy ra tai nạn?”


“Câu đó tôi hỏi các người mới đúng.” - Trịnh Phồn Tinh cũng như Vương Nhất Bác, đã rất lâu rồi không nổi giận. Người đang cấp cứu trong đó, còn có bạn đời của cậu. 


“Chúng tôi không làm gì cả.” - Hoàng Húc Hi quay sang Lý Minh Hưởng, hỏi tiếp. - “Tình hình cụ thể thế nào?”


“Nếu cậu hỏi cô gái tên Vương Uyển Đình thì có hiện tượng máu bầm trong não do va chạm mạnh, có lẽ sẽ hôn mê một thời gian, cũng có thể là lâu hơn. Còn người nam còn lại, tình trạng đỡ hơn một chút.”


“Yên tâm, tôi nhất định sẽ tận lực cứu chữa.” - Lý Minh Hưởng nói rồi vỗ vỗ vai an ủi Hoàng Húc Hi. Là chỗ quen biết, lúc biết tin cậu ta cũng không tin nổi.


“Cảm ơn, nhờ cả vào cậu.”


Ở cách đó không xa, cô gái vẫn luôn bí mật theo dõi Vương Uyển Đình cùng Mike khẽ nở nụ cười hài lòng, đẩy mắt kính rồi nhanh chân rời khỏi.



Vương Nhất Bác có chút nhức đầu mở mắt, hôm qua bởi vì uống khá nhiều, hậu quả là vừa mở mắt ra thì cơn nhức đầu đã ập tới. Cậu nằm dài trên giường, mất một lúc mới đỡ hơn. 


“Chào buổi sáng, anh~” - Vươn tay mân mê rồi ôm vào lòng hũ tro cốt, sau đó mới ngồi dậy xuống giường.


Cậu không nhận ra căn phòng bừa bộn vỏ chai bia đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ.


Bởi vì trong phòng kéo rèm kín mít, Vương Nhất Bác không nhận ra trời đã sáng từ lúc nào. Mãi cho đến khi mở cửa ra khỏi phòng, cậu mới nhận ra. Chân vừa bước được mấy bước trên hành lang thì dưới lầu đã nghe âm thanh của xoong chảo liên tục vang lên. Không thể nào là người giúp việc, vì cô ta đã như bốc hơi khỏi thế gian sau vụ việc của Mặc Nhiễm.


Cảnh giác đặt từng bước chân xuống cầu thang, lúc thấy bóng dáng đang lấp ló dưới bếp, Vương Nhất Bác mới chợt nhớ. 


Phải rồi, trong nhà còn có anh ta.


Sau khi Quách Thừa rời đi, nhìn Mặc Nhiễm chìm sâu trong cơn mê, trên tay mỗi ngày không ngừng ghim vào những kim truyền nước, cậu lại không thể mặc kệ lần nữa. Đợi đến khi lý trí trở về, Vương Nhất Bác mới nhận ra bản thân đã đưa anh ta từ phòng dưới tầng hầm lên phòng trên lầu. Hơn nữa còn là phòng đối diện với phòng cậu.


Nhẹ nhàng đặt chân xuống bậc cầu thang cuối cùng, giờ đây bóng dáng trong bếp đã hoàn toàn có thể xác định là Mặc Nhiễm. 


“Cậu tỉnh rồi!” - Vừa vặn Mặc Nhiễm xoay người, hai ánh mắt lập tức chạm nhau. - “Mau tới đây ngồi đi.”


Nhìn theo động tác tay của Mặc Nhiễm, lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện trên bàn vậy mà đầy một bàn đồ ăn.


“Anh… thôi bỏ đi.” - Vốn dĩ muốn nói ai cho phép anh tự tiện sử dụng nhà bếp, song lại nghĩ đến Mặc Nhiễm vẫn luôn cắm cúi nấu cả bàn đồ ăn này và thảm trạng trước đó của anh, Vương Nhất Bác quyết định không nói nữa.


Cậu điều chỉnh biểu cảm, bàng quan bước tới ngồi vào bàn. Cả một bàn đồ đầy ắp, món nào món nấy đều nóng hổi và trông rất ngon miệng. Sống một mình hơn năm năm nay, Vương Nhất Bác thèm khát mâm cơm gia đình như thế này hơn ai hết. Không chỉ năm năm, mà từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa bao giờ biết vị của mâm cơm gia đình là như thế nào. Dẫu vậy vẫn không nhịn được sự tò mò đối với bữa cơm này, không quan tâm trước đó mình căm ghét Mặc Nhiễm thế nào, tâm tình dần thả lỏng rồi thoải mái đắm chìm vào mấy món trước mặt.


Mặc Nhiễm ban đầu vẫn luôn sợ Vương Nhất Bác sẽ lại nổi khùng mà đạp bể mâm cơm này, nhưng thật may mắn, cậu không chỉ không nổi giận mà còn ăn rất ngon lành. Không để bản thân chìm đắm trong niềm vui này quá lâu, Mặc Nhiễm xoay người, múc từ trong nồi ra một chén canh giải rượu nghi ngút khói, nhẹ nhàng đẩy đến bên cạnh bát cơm của Vương Nhất Bác.


Bởi vì đang tận hưởng bữa cơm nhà quý giá, cậu không hề phát hiện một bàn đồ ăn này đều là những món cậu thích hay việc tại sao Mặc Nhiễm lại nấu canh giải rượu.


“Lát nữa tôi có chút việc phải ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.”


Vương Nhất Bác đột nhiên nói khiến anh nhất thời không biết phải đáp ra sao, vì vậy chỉ đơn giản gật đầu ra hiệu đã hiểu.


Cậu lại nói tiếp: “Trong lúc tôi đi vắng, hy vọng anh vẫn biết điều, đừng có nghĩ đến chuyện trốn khỏi đây.”


“Chỉ cần anh bước một bước ra bên ngoài thôi, đừng để tôi bắt lại được. Bởi vì tôi nhất định sẽ bẻ gãy đôi chân đó của anh, có biết chưa?”


Nếu anh nói anh tình nguyện ở lại, tình nguyện bị giam lỏng như thế này suốt đời, Vương Nhất Bác sẽ phản ứng thế nào?


Rất nhanh lại nhận được cái gật đầu của Mặc Nhiễm, Vương Nhất Bác hài lòng, tâm tình thoải mái tiếp tục gắp thức ăn.


Sau khi dùng bữa xong, Vương Nhất Bác liền thay đồ ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa còn nói thêm: “Kế bên phòng anh chính là phòng sách, nếu chán có thể vào đó. Trong đó có điện thoại của anh.”


“Ngoại trừ phòng của tôi, anh có thể tùy ý sử dụng.”


Thật may mắn khi đêm qua Vương Nhất Bác say như chết. Nếu cậu phát hiện chuyện tối  qua, khẳng định hiện tại không thể có thái độ hòa hoãn như vậy được.


Vương Nhất Bác nói rồi liền lái xe rời khỏi. Còn Mặc Nhiễm thật sự ngoan ngoãn trở vào trong nhà.


Người rời đi tâm trạng rất tốt, người ở lại cũng tốt không kém.



Vương Nhất Bác rời đi chưa được bao lâu, từ căn nhà ở gần đó xuất hiện hình bóng của nữ nhân quen thuộc. Cô quan sát thêm một lúc nữa, đảm bảo Vương Nhất Bác không bất chợt quay lại rồi mới bước ra hoàn toàn từ chỗ tối, tiến về phía nhà cậu, vươn tay bấm chuông.


Mặc Nhiễm ở bên trong đang rửa chén, song chỉ mới rửa được vài cái đã nghe bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng chuông. Vương Nhất Bác quên gì sao? 


Không đúng, không đúng. Nếu em ấy quên đồ thì cứ trực tiếp mở cửa vào nhà, tại sao phải mắc công bấm chuông cơ chứ? 


Là… người lạ sao?


Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm bắt đầu xoắn quýt. Không xong rồi. Anh không phải chủ nhà, sao có thể tự tiện mở cửa tiếp khách. 


Trong lúc Mặc Nhiễm xoắn quýt, chuông cửa vẫn liên vang lên không ngừng nghỉ. 


Ở trong nhà ngó ra, dường như người kia không có dấu hiệu biết khó bỏ cuộc là gì, Mặc Nhiễm cắn môi, hay là cứ ra đó đại đi, sau đó liền nói chủ nhà không có ở đây, khi khác hãy quay lại.


Người kia vẫn kiên trì nhấn chuông.


Mặc Nhiễm quan sát tình hình lần cuối, chốt hạ sẽ như dự định mà làm. Suy nghĩ xong, anh liền xuất hiện sau rèm cửa, tiến ra cổng.


“Anh...anh chủ!” 


Vẫn còn cách cổng một khoảng nhưng Mặc Nhiễm lại nghe được cách gọi quen thuộc. Không chỉ cách gọi độc nhất, mà còn từ giọng nói quen thuộc. Người gọi Mặc Nhiễm, có lẽ chỉ có một, chính là Tống Thiến.


“Tống Thiến?” - Mặc Nhiễm thả chậm cước bộ, nheo nheo mắt cố gắng quan sát người đang đứng bấm chuông. Thật sự là Tống Thiến?


“Anh chủ! Là em đây!” - Ở bên ngoài, Tống Thiến không giấu được sự vui mừng khi gặp lại “anh” chủ của mình.


Lúc này Mặc Nhiễm đã tiến đến gần hơn, cũng đồng thời xác định người đang đứng bên ngoài thực sự là Tống Thiến.


“Tống Thiến, sao em lại ở đây?” 


“Em tới giao bánh cho khách. Lúc nãy vừa tính ra về thì thấy một người rất giống cái cậu Vương gì đó hay tới quán chúng ta á, vậy nên em mới tới ấn chuông thử, không ngờ anh thật sự ở đây.”


“Anh à, anh mất tích hơn một tuần, anh Mike lo cho anh lắm đó. Đi thôi, chúng ta mau trở về thôi.” 


Tống Thiến niềm nở nói không ngừng, ngược lại Mặc Nhiễm có chút bất đắc dĩ không biết phải làm sao.


“Ừm”


Thấy Mặc Nhiễm không có phản ứng gì, Tống Thiến dần dần tắt nụ cười: “Anh chủ, anh sao vậy? Giờ tên kia đi rồi, đây là cơ hội tốt để anh rời đi.”


“Anh không có chìa khóa? Không sao, chúng ta leo rào, em giúp anh.”


“Đợi đã Tống Thiến!” 


Trước sự nhiệt tình của cô nhân viên thân thiết, Mặc Nhiễm chỉ có thể vội vàng ngăn cản. 


“Tạm thời… trước tiên em cứ trở lại cửa hàng, giúp anh trông coi một thời gian. Anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt, được không?”


Tống Thiến nghe mà thoáng ngây người: “Anh chủ?”


“Ý của anh là, không muốn trở về? Anh muốn ở lại đây? Bên cạnh… kẻ đã bắt cóc anh? Có phải cậu ta uy hiếp anh không, đừng lo, em sẽ lập tức báo cảnh sát.”


Mặc Nhiễm nghe đến hai chữ “bắt cóc” liền vội vã xua tay giải thích: “Không phải!”


Anh đã hứa với Vương Nhất Bác, nhất định sẽ không để cậu phải một mình. Dù cho lời hứa ấy chỉ có một mình anh biết, thì Mặc Nhiễm anh cũng muốn giữ đúng lời hứa đó.


“Chỉ là tạm thời, trong một thời gian ngắn thôi. Hơn nữa, anh là tự nguyện đến đây cùng em ấy, không phải bắt cóc gì cả.”


“Anh chủ…” - Tống Thiến lộ ra ánh mắt không thể tin nổi. - “Anh có biết anh đang nói gì không? Thật ra, thật ra mấy ngày trước, anh Mike có hẹn cái cô Uyển Đình gì đó đến quán chúng ta, em đã vô tình nghe được.”


“Anh chủ, hình như anh với cái cậu họ Vương kia, là anh em cùng mẹ khác cha?”


Một câu này nói ra, Mặc Nhiễm cứ ngỡ mình nghe nhầm.


“Kh… không” - Mặc Nhiễm ngắc ngứ. Anh biết, Tống Thiến đã nghe lầm anh thành Tiêu Chiến. - “Em hiểu lầm rồi.”


Tống Thiến lắc lắc đầu: “Ban đầu em cũng nghĩ mình hiểu lầm. Nhưng nhìn thái độ của họ thật sự rất nghiêm trọng. Lúc thì họ gọi Mặc Nhiễm lúc thì lại gọi anh là Tiêu Chiến. Còn cái gì mà phẫu thuật tẩy não. Anh à, chuyện đó là thật sao?”


Tiêu Chiến, không biết từ lúc nào, mỗi lần nghe đến cái tên này bản thân liền không khống chế được.


Mặc Nhiễm đã bắt đầu hít thở không thông nhưng vẫn cố trấn tĩnh: “Em nói...những gì em nghe được, là… Mike đã nói?”


“Đúng vậy” - Tống Thiến vội vã gật đầu. - “Hôm đó hai người họ nói chuyện trên lầu, hình như còn cãi nhau một trận nữa thì phải. Lúc đó là quán đã đóng cửa, em vốn đã về rồi nhưng phát hiện bản thân để quên đồ nên quay lại, sau đó thì nghe được. Anh thật sự không biết những chuyện này sao?”


Mặc Nhiễm hít một hơi sâu. Anh đã nghe cái gì vậy? Anh… thật sự không phải tên Mặc Nhiễm, mà là Tiêu Chiến? Không phải, chắc chắn đã có hiểu lầm. Nhưng mà, Mike… là người đã nói ra điều này, vậy có nghĩa, y đã lừa dối anh suốt bấy lâu nay?


Đúng rồi, năm năm trước khi anh tỉnh dậy, cái gì cũng không nhớ. Chỉ có Mike nhất mực ở bên bầu bạn trò chuyện, mỗi ngày kể cho anh nghe những chuyện mà “anh không thể nhớ được”. Lẽ nào, những gì y kể, chỉ là nói dối? Nhưng y làm vậy vì cái gì chứ?


Lợi dụng? Mặc Nhiễm một lần nữa nhớ lại nội dung trong sấp tài liệu anh đã vô tình nhìn thấy khi ở nhà Mike.


Không! Một kẻ vừa yếu đuối vừa vô tích sự như anh, có cái gì để một kẻ có thể là lãnh đạo tương lai của cảnh sát quốc tế lợi dụng. Chẳng có gì cả.


Còn có cả chiếc nhẫn mà Vương Nhất Bác tháo xuống khỏi tay anh hôm đó, chiếc nhẫn đó là của Tiêu Chiến. Mike và Tiêu Chiến có quen biết, thậm chí quan hệ còn không hề đơn giản. 


Mặc Nhiễm bắt đầu cảm nhận từng tế bào thần kinh co giật, mồ hôi cũng túa ra, đầu óc bắt dần tê rần, đau nhức.


“Tống Thiến, có lẽ là em đã hiểu làm rồi. Mike… nói dối anh để là cái gì chứ?”


Tống Thiến lập tức cật lực lắc đầu: “Em không có nghe lầm. Lúc đó đã trễ rồi, trong quán chẳng có ai, bên ngoài xe cộ cũng ít, hai người đó cãi nhau to tiếng đến mức em vừa vào cửa đã nghe, sao có thể lầm được?”


“Không đâu, không đâu. Nhất định là có sự nhầm lẫn.” - Lần này thì đến lượt Mặc Nhiễm lắc đầu. Trán anh cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.


Tiêu Chiến là ai cơ chứ? 


Anh… sao có thể là… Tiêu Chiến?


“Aaaa…” - Càng nghĩ, Mặc Nhiễm đầu càng đau. Những hình ảnh về người con trai co mình bên cạnh bức tường trắng bê bết máu chập chờn ùa về, thậm chí âm thanh chói tai lúc ở căn phòng dưới tầng hầm lại văng vẳng bên tai.


“Aaaa…hư…” 


Mặc Nhiễm đột nhiên ôm đầu, rên rỉ đau đớn khiến Tống Thiến cũng bất ngờ, cách cánh cổng lo lắng: “Anh chủ! Anh chủ sao vậy? Có phải, có phải đau ở đâu không?”


“Ư!” - Mặc Nhiễm gần như đã không còn tỉnh táo, chỉ biết ôm chặt đầu chịu đựng.


“Anh chủ, anh chủ!” - Tống Thiến bắt đầu hoảng hốt, vội nhìn xung quanh để tìm người giúp, song còn chưa kịp đứng lên, cổ tay đã bị anh nắm lại.


“Đừng!” - Vừa nói vừa khó khăn hô hấp.


“Tại sao?” - Tống Thiến khó hiểu, trong lời nói của cô còn để lộ sự bức xúc. - “Anh có biết bộ dáng hiện tại của bản thân thế nào không?


“Kh...không phải… Tống Thiến...em...em nghe anh nói.” - Mặc Nhiễm trên mặt đổ đầy mồ hôi, cắn răng nắm chặt cổ tay Tống Thiến. - “Anh, không phải Tiêu Chiến. Người đó… người đó đã không còn từ lâu rồi. Huống hồ chuyện này đã được người trong cuộc xác nhận. Em...em đừng làm loạn lên.” 


“Anh chắc chứ?” - Tống Thiến lúc này ngược lại dường như đã từ bỏ việc đi kêu người đến giúp mà ngồi xuống, dùng tay còn lại để lên trên bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô, dứt khoát hỏi. - “Em không tin bản thân mình đã nghe lầm. Còn anh, anh có chắc là cứ để mặc mọi thứ hư ảo như vậy? Anh… lẽ nào không muốn làm rõ sự thật?”


Mặc Nhiễm ngỡ ngàng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hy vọng nhìn Tống Thiến: “Sự thật…”


“Đúng vậy, sự thật… đằng sau những lời nói kia.”


“...”


Mặc Nhiễm không hiểu sao khi nghe những lời vừa rồi của Tống Thiến, sâu tận trong đáy lòng anh lại dâng trào một tia sáng hy vọng. Anh cúi đầu, siết chặt nắm tay.


Biết đâu… anh thực sự chính là… Tiêu Chiến?


Biết đâu… những gì anh đã thấy trong cơn mơ kia, chính là những ký ức vẫn luôn ngủ yên suốt thời gian qua?


Hết chương  34


7 nhận xét:

  1. Mong sự thật sớm được sáng tỏ.cô sớm bù đắp cho 2 em tôi nhé.thương nhiều.

    Trả lờiXóa
  2. A. vẫn còn một kẻ trong bóng tối. liệu đây sẽ là nhận vật thiện hay ác, giúp đỡ hay phá hoại đây. hóng quá chừng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn đoán thử xem 😏😏😏

      Xóa
    2. hôm nay đọc được chương 35 thì mình đoán Tống Thiến đến trả thù, nhưng trả thù cho ai và lí do trả thù thì thật sự đoán không nổi

      Xóa
  3. Mong a Chiến sớm điều tra lại bản thân mình. Huhu. A là người thông minh mà. Nhanh nhanh nha anh. Còn cô gái kia có phải là cô gái trc kia thích Nhất Bác ko giờ quay lại trả thù. T quên mất tên rồi. P1 đã chết chưa nhỉ. 😁

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hàn Tư Niệm - vợ chưa cưới của Bác á bạn. Cô bé mất ở p1 rồi🥺

      Xóa
  4. Chiến ca anh nhất định phải lấy lại thân phận của mình. Ko thể cứ sống mơ hồ như zay đc

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...