[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 30

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


“Vương Uyển Đình, cô có nghe thấy không? Có nghe thấy em ấy tuyệt vọng đến mức nào không?” - Vành mắt y đỏ lẻ, nhưng so với hung tàn thì bi thương nhiều hơn.


Cả Vương Uyển Đình cùng Mike hiếm khi lại có chung một xúc cảm.


“Vương gia các người, sao cứ nhất thiết phải như âm hồn mà bám riết em ấy không buông? Tiêu Chiến cũng vậy, Mặc Nhiễm cũng vậy. Không buông tha cho em ấy được ư?”


Vương Uyển Đình không phản kháng cũng không đáp trả mà đưa mắt sang nhìn người anh trai của cô đang thừa sống thiếu chết.


 “Vương Uyển Đình, nói tôi biết, em ấy đang ở đâu?” 


Diễn biến bất ngờ xảy đến. Mike D Angelo lúc này lại như không còn sức lực, có lẽ những âm thanh kia như liều thuốc tê cực mạnh tiêm vào cơ thể y, len lỏi đến từng tế bào mạch máu, vắt kiệt sức lực của y. Mike từ từ buông lỏng bàn tay, để lộ nơi chiếc cổ thanh mảnh của Vương Uyển Đình một mảnh đỏ lớn. 


Họ đối mắt, muốn nhìn thấu tâm tư đối phương. 


Chẳng có gì cả, ngoài trừ tơ máu, chỉ có đau lòng cùng bất lực.


Mike hít một hơi đứng dậy: “Đây chính là trả ơn cô trước đây giúp tôi cứu Tiểu Chiến. Cũng là lần cuối cùng tôi tha cho cô. Sau này tuyệt đối đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.” 


Nói rồi liền mặc kệ Vương Uyển Đình một thân nữ nhi nằm tê liệt trên sàn nhà lạnh, dứt khoát bỏ đi không chút quay đầu. Mike đi được một lúc rồi, Vương Uyển Đình mới có phản ứng.


Trả ơn cô bằng cách không giết cô? Vương Uyển Đình mỉa mai bật cười. Tiêu Chiến hay Mặc Nhiễm thì đã sao? Ở bên cạnh Vương Nhất Bác hay Mike có gì khác biệt? 


Rõ ràng là người ở ngay bên cạnh, nhưng rốt cuộc anh họ vẫn không nhận ra. Vậy mà nói cái gì mà yêu đến tận xương tủy? Không nhận ra thì thôi, Vương Nhất Bác còn làm ra hành động điên khùng kia. Có biết anh ấy đã trải qua những gì hay không?


Còn Mike D Angelo, anh ta luôn miệng nói Tiêu Chiến ở bên cạnh anh ta là hợp lý nhất, chỉ có anh ta mới đủ năng lực chăm sóc anh ấy. Thế nhưng nhìn vào thực tế mà xem. Điên cuồng che giấu quá khứ, cũng bởi vì luôn che giấu quá khứ, anh ta bắt anh ấy liên tục phải uống thuốc. Cái gì mà đau đầu? Cái gì mà bệnh cũ tái phát? Đó chẳng qua chỉ để bao biện cho sự lo sợ của Mike thôi. Cũng chính vì ham muốn độc chiếm Tiêu Chiến của anh ta đã tạo tiền đề cho việc Vương Nhất Bác bắt cóc anh ấy!


Cả hai người đều chỉ muốn chiếm anh ấy làm của riêng, không muốn thua đối phương, không xứng với Tiêu Chiến.


Lấy danh nghĩa tình yêu, thực chất đều chỉ là muốn thỏa mãn chính bản thân mình. Ích kỉ, hèn nhát.


Vương Uyển Đình gắng gượng ngồi dậy, chỉnh trang lại vẻ ngoài một chút sau đó bước ra ngoài, còn rất bình thản giúp Tống Thiến đóng cửa hàng mới dứt khoát bước đi. Trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ. 


Ai cũng không thể có được.


Vương Nhất Bác hay Mike D. Angelo, ai cũng đừng hòng có được. 


Ai cũng không xứng!



Sau khi giải quyết xong mớ hồ sơ chất đầy như núi, Vương Nhất Bác tự rót cho mình một ly rượu vang rồi tiến vào phòng nghỉ, ngồi xuống ghế mà mân mê chiếc nhẫn trong tay. Cậu mân mê rất lâu, chạm đến từng vết khắc nhỏ nhất. Rồi lại nhìn đến chiếc hủ màu đen đang để trên tủ đầu giường, lần nữa vươn tay chạm nhẹ lên. Từ động tác cho đến ánh mắt, đều có thừa sự ôn nhu và trân trọng đến cực điểm. 


Cuối cùng… sau hơn năm năm trời, cả vật và “người” đều đã tìm được, đều đã mang về bên mình. 


Nhưng tại sao… đâu đó nơi đáy lòng vẫn chỉ có lạnh lẽo? 


Cậu ôm lấy hủ tro cốt vào lòng, dùng cả tấm thân vững chắc của mình bao phủ lấy, siết chặt như muốn cho thứ vô tri kia nghe được nhịp đập nơi trái tim. Cậu, muốn dùng nhiệt độ chính mình, sưởi ấm nắm tro tàn bên trong thứ đồ sứ lạnh giá này.


“Anh...” - Lại qua một hồi, Vương Nhất Bác cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không tìm thấy hơi thở. 


Bởi vì tâm cậu sợ hãi, sợ hãi bản thân chỉ cần thở ra một hơi quá mạnh, sẽ khiến tro tàn bên trong bị thổi vào hư không rồi tan biến. 


Cứ như vậy, một cái rồi lại một cái, gương mặt người đó, đôi mắt,sóng mũi, bờ môi đều được cậu tỉ mỉ hôn qua. Cơ thể người đó ở trên người cậu, cười đến mắt híp thành một đường chỉ, xòe ra bàn tay khoe với cậu chiếc nhẫn lấp lánh.


“Nhóc con, súng trường là phải dùng thế này.”


“Con dao này, tặng em.”


“Vương Nhất Bác, em đang tập dưỡng sinh đấy à? Dùng lực một chút được không hả?”


“Nhất Bác, chỉ cần là em! Chỉ cần là Vương Nhất Bác, anh đều nguyện ý.” 


“Nhất Bác! Anh yêu em!”


“Xin lỗi…”


Vương Nhất Bác giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh đã bị bóng tối nuốt chửng từ bao giờ. Thứ ánh sáng duy nhất chính là từ các tấm biển quảng cáo to lớn cùng ánh sáng đèn đường hắt lên. 


Cậu, mỗi ngảy đều chỉ mơ thấy giấc mơ này. Cứ như muốn nhắc nhở cậu biết, hai người họ thật sự là như thế nào? Trong suốt gần mười năm bên nhau đó, những kí ức minh chứng tình yêu này tồn tại là gì? Thậm chí còn khiến con người ta phải nghi hoặc, đó thật sự là tình yêu sao?


Máu, nước mắt, chết chóc, tình dục, sai lầm và trốn chạy…  Đó là tình yêu của họ.


Phải, thứ tình yêu khiến quá nhiều người hy sinh. Cậu vì có thể mạnh mẽ ở bên anh, đã giết bao nhiêu người? Tiêu Chiến vì muốn bảo vệ Vương Nhất Bác, khắp người đều nồng nặc mùi máu tươi. Hai người ở bên nhau lại không cách nào đạp đổ tất cả để hiên ngang nói những lời ngọt ngào, chỉ có thể dùng cách trần trụi nhất, dùng bản năng nguyên thủy nhất của con người bộc lộ thứ cảm xúc đơn giản nhất. Thật lòng yêu một người là không sai, ấy vậy mà thứ tình yêu của họ lại là loại sai lầm lớn nhất. Chạy trốn thực tại, cuối cùng vẫn bị hiện thực tàn nhẫn đẩy ngã.


Nhưng là sai lầm của cả hai, tại sao cuối cùng lại chỉ còn một mình cậu chịu đựng dày vò. 


Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh mặc dù không nói ra, nhưng cậu biết, bọn họ đều cho rằng cậu điên rồi. Cũng đúng, cậu thật sự phát điên thì đã sao? Rõ ràng trước đây Tiêu Chiến đã thề sống là người của Vương Nhất Bác, chết là quỷ của Vương Nhất Bác. Tuyệt đối không rời xa cậu. Vậy nên cậu chỉ là đang cùng anh thực hiện lời thề đó. Tuyệt đối không rời xa, đến ngay cả tro cốt cũng là của cậu, cũng phải bên cạnh cậu, vậy nên khi nhận lại tro cốt từ Mike, Vương Nhất Bác một lần cũng không nghĩ đến chuyện sẽ chôn nó xuống.


Tiêu Chiến đã nói như vậy.


Không gian tĩnh lặng bỗng chốc bị phá hủy bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.


Vương Nhất Bác vừa say vừa mệt mỏi vơ lấy điện thoại vốn bị quăng chỏng chơ trên giường. Thậm chí ngay cả tên người gọi đến là ai, cậu cũng chẳng buồn ngó qua.


“Tao sẽ giết mày.”


Còn chưa để cậu lên tiếng, đầu dây bên kia đã nghe được âm thanh căm hận cùng tiếng thở nặng nhọc đè nén của người bên kia. Sát khí thậm chí còn như xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian mà truyền đến bên tai, vô cùng rõ ràng. 


Vương Nhất Bác cười khẩy. Cậu không cần nghĩ cũng biết người nói là ai.


“Rất hân hạnh.” - Cuộc gọi ngắn gọn, câu từ cũng chỉ vài ba chữ nhưng Vương Nhất Bác như tìm lại được chút ràng buộc với thế giới này. 


Cậu lần nữa ôm lấy hủ tro cốt đi ra ngoài, vừa đi còn vửa huýt sáo: “Anh à, chúng ta đi tìm chỗ thư giãn một chút nhé.”



“Phồn Tinh, anh có biết anh họ hiện tại đang ở đâu không? Tôi không gọi được cho anh ấy.”


“Uyển Đình tiểu thư, có việc gì gấp sao?” - Quách Thừa ngồi ở bên cạnh đang đối chiếu một số giấy tờ, nghe được âm thanh không bình thường của Vương Uyển Đình liền ngừng lại công việc, đồng thời ra hiệu cho Trịnh Phồn Tinh mở loa ngoài.


Loa vừa được mở, cả hai liền nghe được thông tin như đấm vào tai.


“Tôi biết là chính anh họ là người đã đưa Mặc Nhiễm đi.”  - Vương Uyển Đình nhìn gương chiếu hậu bên ngoài, Mike không hề che giấu mà công khai theo dõi cô.  -  “Nhưng lại không biết ai đã gởi đoạn video Mặc Nhiễm bị giam gởi đến chỗ Mike, hắn hiện tại đã phát điên lên rồi. Giờ tôi không thể trực tiếp đến đó, cũng không tiện đi tìm mọi người…” 


“Cái gì? Cậu chủ bắt cóc Mặc Nhiễm? Sao lại có chuyện như vậy được.” - Không chỉ Tịnh Phồn Tinh mà đến cả Quách Thừa cũng không khỏi bất ngờ. Hành động lần này Vương Nhất Bác không hề nói với bọn họ, nên hai người cứ nghĩ rằng sau khi tìm được tro cốt, Vương Nhất Bác trầm uất một thời gian cũng sẽ phải dần dần chấp nhận mà mọi chuyện kết thúc.


Hóa ra, những biểu hiện bất thường kia lại không bất thường chút nào. Chỉ là họ đã nghĩ quá đơn giản.


Trải qua cuộc sống yên bình không súng đạn hơn năm năm, sự nhạy bén khi xưa đã mai một ít nhiều.


“Chuyện này rất nguy cấp, không thể để Mike tìm ra anh họ cùng Mặc Nhiễm trước được. Cũng không thể để anh họ tiếp tục tổn thương Mặc Nhiễm.” - Vương Uyển Đình qua đối thoại cũng phần nào đoán ra được hai người kia hoàn toàn không biết chuyện này. Như vậy có thể xác định, đây là chuyện do anh họ bộc phát mà làm chứ không hề có tính toán. 


“Nhờ các anh, điều tra xem giúp anh họ đang giữ Mặc Nhiễm ở đâu.” - Nói rồi liền tắt máy, một lần nữa nhìn qua gương chiếu hậu rồi đánh tay lái. Việc đầu tiên bây giờ là phải cắt đuôi được Mike.


“Vương Nhất Bác! Anh tốt nhất đừng làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận.”


Bằng không, Vương Uyển Đình tôi mới là người đầu tiên khiến anh sống không bằng chết.


Ở bên kia, sau vài phút định thần, hai người Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh nhìn nhau, không nói một lời nhưng vẫn có cùng suy nghĩ. 



Cộp...Cộp


Mặc Nhiễm từ trong chăn mệt mỏi mở mắt.


Có tiếng bước chân. Âm thanh đó càng lúc càng gần, hơn nữa cũng khá nặng, không phải là Tiểu Hoa!


Anh ở đây đã được bao lâu, chính bản thân cũng không còn rõ ràng. Không biết có phải do đã ở đây quá lâu, hay là do căn phòng này quá yên tĩnh, hay thính giác của anh nhạy bén hơn, nhưng Mặc Nhiễm mấy ngày gần đây đối với động tĩnh bên ngoài đã dần trở nên quen thuộc.


Mặc Nhiễm run rẩy xốc chăn ngồi dậy, âm thanh gần như vậy là đang muốn đi đến đây?  Không phải Tiểu Hoa, vậy có khi nào…. có khi nào là cậu ấy không? 


Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng nhịp tim đập của anh cũng càng lúc càng nhanh.


Bây giờ bản thân anh phải làm gì? Nằm yên rồi tiếp tục để bị nhốt, hay… đánh liều chạy trốn?


Phải trốn! Nhất định phải bỏ trốn!


Mặc dù màu trắng của căn phòng khiến anh khó chịu, nhưng một kế hoạch chạy trốn rất nhanh đã hình thành trong đầu. Mặc Nhiễm rón rén bước gần về phía cửa đứng nép một bên, nín thở ngưng thần chờ đợi. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, cuối cùng chỉ cách một cánh cửa mà dừng lại. 


Mặc Nhiễm siết chặt nắm tay, hít sâu. Phải nắm chắc cơ hội này!


Cạch


Mở rồi! Anh thầm nói trong đầu. Không để Mặc Nhiễm chờ lâu, sau âm thanh bật mở của khóa cửa, cánh cửa luôn đóng kín chầm chậm mở ra.


Anh nhanh chóng lách thân mình, vọt ra bên ngoài.


“A!”


“Ưm!”


Sự đuối sức từ khắp nơi trên cơ thể dễ dàng đánh thức Mặc Nhiễm tỉnh lại từ mớ suy nghĩ ảo tưởng của chính bản thân mình. Mặc Nhiễm trên trán đổ đầy mồ hôi, khuôn miệng có chút khô khốc khẽ hé mở thở dốc.


“Ha...ha…” 


Mặc Nhiễm đưa mắt, nhìn về phía cánh cửa vẫn đang đóng chặt mà ngỡ ngàng.


Hóa ra...hóa ra tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là ảo tưởng của anh. Trên thực tế, cái gì cũng chưa xảy ra. Anh vẫn đang bọc mình trong lớp chăn ấm áp, chứ chưa hề đứng nín thở chờ đợi bên cửa, cánh cửa kia vẫn đóng chặt, thậm chí ngay cả âm thanh của tiếng bước chân cũng trở nên thật mơ hồ.


Mặc Nhiễm siết chặt chăn, rốt cuộc tiếng bước chân kia là thật, hay cũng chỉ là ảo tưởng của anh? 


“Ư…” - Không nghĩ được bao lâu, cơn đau đầu và âm thanh đinh tai lại ập đến.


Nữa rồi. Nó lại đến nữa rồi.


Trong khoảng thời gian ở nơi này, Mặc Nhiễm không biết đã ngất đi rồi tỉnh lại bao nhiêu lần. Khi thì cố ngủ để trốn tránh, khi thì bị “nó” hành hạ đến mức ngất đi.


Thứ màu trắng kì dị này ám ảnh anh đến cùng cực. 


Vài ngày nay, Mặc Nhiễm thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh. Rõ ràng chỉ là bức tường trắng, nhưng không hiểu sao trong nháy mắt trên đó lại xuất hiện những vệt máu bê bết. Những vệt máu tươi cũng có, những vệt máu đã ngả màu và khô lại cũng có.


Trong cơn mê, thỉnh thoảng anh lại thấy một ngôi nhà cũng tràn ngập màu trắng. Mặc Nhiễm đương nhiên vô cùng khó chịu, nhưng vào một khắc khi anh chỉ vừa khẽ xoay lưng đi, phía sau liền “Bùm” một tiếng. Anh kinh hoàng quay lại, cả ngôi nhà đã chìm trong biển lửa.


Mặc Nhiễm chết trân nhìn ngôi nhà đó bốc cháy, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tro tàn đen đặc. Anh vội đưa tay ôm ngực. Sao thế này? Rõ ràng thứ màu trắng đó không còn nữa, sao anh lại khó chịu đến mức không thở nổi như thế này?


Anh còn chưa tiêu hóa hết, không gian lại lần nữa biến chuyển. Lần này là lại trở về căn phòng màu trắng với những vệt máu bê bết trên giường. Hệt như những gì anh thấy mấy ngày qua. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó. Hình như, anh thấy có ai đó đang co mình trên giường. Nếu để ý một chút, có thể dễ dàng nhận thấy những vệt máu trên tường ở gần người đó có tần suất dày đặc hơn.


Anh ta… đã dùng máu của chính bản thân để che đi màu trắng?


Anh ta… cũng ghét màu trắng, giống mình sao? 


Đột nhiên, bên tai truyền đến âm thanh kéo lê của thanh kim loại. Mặc Nhiễm khẽ nhíu mày xoay đầu tìm kiếm, ánh mắt dừng lại ở một nơi có vẻ như là cửa ra. Là ở đó sao?


Boong….


“A!” - Mặc Nhiễm vội vã dùng hai tay bịt chặt lấy tai.


Boong…


“AAA!” 


Tiếng kim loại va chạm mạnh mẽ vào nhau, càng ngày càng dữ dội, điên cuồng, phát ra thứ âm thanh xuyên thủng màng nhĩ. 


“Đừng… A....Dừng...”


Trong cơn đinh tai, Mặc Nhiễm thấy hình như người kia cũng đang co mình khó chịu.


“A! Dừng lại! Làm ơn, dừng lại đi!” 


Trên thực tế, Mặc Nhiễm từ lúc nào đã không còn ngồi trên giường nữa mà co mình không ngừng quoằn quại dưới nền nhà, đôi mắt nhắm tịt nhưng nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn trên mặt. Cả cơ thể đôi khi còn bất giác run lên.


Hệt như trong cơn mơ hồ của chính bản thân mình.


“Cạnh”


Vào đúng lúc thống khổ nhất, vào giây anh cảm tưởng như màng nhĩ sắp rách nát, âm thanh khóa cửa bật mở lại vang lên. 


Âm thanh đinh tai do kim loai va vào nhau nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn, sắc trắng quỷ dị “bị” xâm chiếm bởi vô vàn màu sắc khác, mùi máu tanh cũng bị một loại mùi hương khác phá tan… mùi gỗ tuyết tùng hòa quyện với cỏ hương bài. 


Nhẹ nhàng, thanh thản.


Mặc Nhiễm nằm bất động trên nền đất lạnh, hơi thở dần trở nên ổn định, cơ thể cũng không còn run rẩy. Anh đã không còn sức để nghĩ ngợi bất cứ điều gì.


Khi đồng tử dần tìm lại được tiêu cự, anh cảm nhận được bản thân đang được bao bọc, hòa lẫn trong mùi hương dễ chịu kia.


Thật sự vô cùng thanh thản.


Hết chương 30


2 nhận xét:

  1. Thật buồn vì UD lại nghĩ như vậy.Có phải nộp s nhận ra là nhận ra ngay được đâu.NB đừng làm tổn thương MN nữa nhé.hic

    Trả lờiXóa
  2. Ko ngờ tới Bác dùng chính cách VTH tra tấn Chiến lúc trước bây giờ lại 1 lần nữa dùng lại với MN. Ôi trời ui Bác ca anh tỉnh táo lại đi đừng tổn thương MN nữa

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...