Tác giả: Wonnie
“Đại Dương, cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”
“Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?” - Trái ngược với sự không thể tin nổi và trách móc của Uông Trác Thành, Tiêu Chiến sau vài giây kinh ngạc ban đầu thì thái độ chuyển sang hòa hoãn. Nếu không muốn nói là gần như không phủ nhận hay phản bác gì câu hỏi của Đại Dương.
“Tôi cũng không biết phải nói thế nào.” - Đại Dương gãi gãi đầu. - “Có lẽ là...dựa vào thái độ của anh lúc nãy đi.”
Đám rễ cây từ bên trong bức tường đất đá của tang thi xuất hiện, mà Tiêu Chiến cũng ở bên trong đó. Sự xuất hiện của đám rễ cây, hẳn anh là người đầu tiên nhận thức. Xét theo phản ứng thông thường, bị giam trong một bức tường chắc chắn, phía trên lại có thêm một con tang thi, nay lại thêm mấy rễ cây đột nhiên xuất hiện, mà anh lại bị thương không phải dạng vừa, vậy mà sau đó vẫn có thể bình tĩnh bước ra nói “Không sao”. Hơn nữa thái độ còn khá nắm chắc phần thắng. Vậy thì chỉ có thể giải thích, đám rễ cây đó, cùng với Tiêu Chiến, nhất định có quan hệ.
Lúc này Uông Trác Thành động tác trên tay dừng lại, cũng nhịn không được mà ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đối với việc đối diện cùng lúc với hai ánh mắt nghi ngờ cùng không thể tin nổi ngược lại gãi gãi đầu: “Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào…”
Nói như vậy, nghĩa là anh thừa nhận?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc càng thêm kinh ngạc của hai người, anh nói thêm: “Bị hút máu rồi kéo lê như vậy, ban đầu tôi cũng nghĩ lần này mình xong thật rồi.”
Trước đó chịu ảnh hưởng của vụ va chạm mảnh vỡ thiên thạch nhưng anh vẫn có thể đứng lên rời đi, lần này lại bị như vậy, Tiêu Chiến không dám tin may mắn có thể đến với một người hai lần trong một thời gian ngắn.
“Tôi cũng thử gồng sức đứng lên, nhưng cố kiểu nào cũng không thể.” - Anh vừa kể, vừa đổ thuốc sát trùng lên vết thương trên tay. - “Trong lúc tôi gần như đã bỏ cuộc, tai lại mơ hồ nghe được mọi người không ngừng gọi tên và cứu tôi. Ừm…tôi lại nghĩ bản thân không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc được.”
Anh nhìn xuống bàn tay của mình, nói tiếp: “Sau đó không một luồng sức lực từ đâu ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó đang tiếp thêm sức mạnh cho cơ thể mình. Tôi lần nữa thử đứng lên, lần này vậy mà lại rất dễ dàng. Tôi mới nghĩ, có lẽ là do tôi đã hấp thụ được sức mạnh từ cây cổ thụ kia.”
Nói đến đây, ánh mắt anh cũng hướng về phía cây cổ thụ vẫn đứng bất động ngoài kia. Một cơn gió thổi qua, tán cây ngay lập tức vì thế mà khẽ đung đưa, xào xạc.
“Hấp thụ...sức mạnh từ...cây cổ thụ?” - Uông Trác Thành cảm thấy ong ong cả đầu. Cậu ta tin tưởng Tiêu Chiến, nhưng chuyện này...thật sự nằm ngoài tưởng tượng của cậu ta.
Con người hấp thụ sức mạnh từ thực vật, sau đó có khả năng điều khiển chúng?
“Ừ”
“Nhưng có gì chắc chắn là anh có thể điều khiển được chúng?”
“Không phải con tang thi kia cũng có thể điều khiển được đất đá sao?” - Đại Dương sau một hồi chăm chú lắng nghe mới lên tiếng. Ánh mắt cậu ta nhìn anh lúc này lại xuất hiện sự sùng bái, ngưỡng mộ, thậm chí là phấn khích.
Uông Trác Thành nghe vậy mới nghĩ, nếu như tang thi có thể điều khiển đất đá, vậy thì chuyện con người cũng có thể làm điều tương tự không phải không có khả năng.
“Tuyệt thật! Anh có thể điều khiển được thực vật, vậy thì anh chính là một dị năng giả rồi! Không ngờ có ngày tôi có thể chứng kiến một dị năng giả ngay trước mắt, hân hạnh!” - Đại Dương lúc này không che giấu sự phấn khích mà nắm lấy tay anh, bày tỏ nỗi lòng.
Những gì chỉ có trong tiểu thuyết, không ngờ lại đang dần dần xảy ra trong hiện thực.
“Dị năng giả?” - Tiêu Chiến nắm bắt trọng điểm, đến lượt anh khó hiểu nhìn Đại Dương.
Đại Dương lập tức giải thích: “Đúng vậy, là dị năng giả. Theo như những gì tôi biết, thì những người như anh, sau này được gọi là dị năng giả.”
“Vậy à?” - Tiêu Chiến không hỏi gì thêm nữa. Trong lòng anh đang nổi lên một nghi vấn, Đại Dương cậu ta nhìn bề ngoài thì rất đơn thuần, nhưng kiến thức về tận thế xác sống thì lại biết khá nhiều. Phải chăng Đại Dương chính là chủ nhân của topic cảnh cáo về đại dịch xác sống kia? Nhưng trước đó cậu ta cũng đã nói bản thân thường xuyên đọc tiểu thuyết về vấn đề này, vậy nên chuyện hiểu biết nhiều vẫn có thể giải thích được.
Nói tóm lại có rất nhiều chuyện khó mà nói hết ra trong vài lời ngắn ngủi, hơn nữa đó chỉ là suy đoán của riêng anh. Thôi thì cứ tạm thời quan sát thêm một thời gian nữa vậy.
“Dị năng giả?” - Uông Trác Thành ngồi bên cạnh cũng lẩm bẩm theo, hiển nhiên là lần đầu nghe đến ba từ này. - “Dị năng giả mà cậu nói, liệu có thể có nhiều không? Ý của tôi là, có thể có nhiều người cũng sở hữu năng lực giống anh ấy.”
Nếu như có nhiều dị năng giả, vậy thì con người có thể mạnh mẽ chống lại tang thi, khả năng sống sót cũng cao hơn.
“Có thể.” - Đối với câu hỏi của Uông Trác Thành, Đại Dương nhanh chóng đưa ra đáp án. - “Nhưng cũng tùy vào số mệnh của mỗi người. Năng lực của mỗi dị năng giả cũng khác nhau, và dựa theo năm yếu tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.”
“Hiện tại có thể tạm thời kết luận là anh Chiến của chúng ta đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc.”
Bởi vì Mộc khắc Thổ, cho nên mới có thể chế ngự và hạ gục được con tang thi kia.
“Thậm chí sau này còn có thể thăng cấp dị năng của bản thân, trở nên cường đại hơn.”
Cả hai chăm chú nghe Đại Dương nói không ngừng nghỉ. Lúc này, Uông Trác Thành lại hỏi hỏi tiếp: “Vậy làm sao để thức tỉnh dị năng?”
“Cơ duyên để thức tỉnh dị năng cũng khác nhau, nhưng có một cách tương đối phổ biến.”
“Đừng có dài dòng, nói mau đi.”
“Anh gấp cái gì? Cũng đâu có người ngoài.”
Không có người ngoài, nhưng có người tâm cơ khó đoán.
“Nói mau.”
“Được rồi, được rồi.” - Đại Dương nhìn ra xác con tang thi bên ngoài, nói tiếp. - “Để cho tang thi cào trúng.”
Cậu ta vừa dứt lời, bầu không khí trên xe bỗng chốc yên tĩnh đến cực điểm. Phải hơn một phút sau, Tiêu Chiến mới lên tiếng hỏi lại lần nữa.
“Để cho tang thi cào trúng? Cậu xác định là như vậy à?”
“Không” - Mặc dù phương thức là chính cậu ta nói ra, nhưng khi hỏi có chắc chắn không, Đại Dương vẫn dứt khoát lắc đầu. - “Đây chỉ là cách thức tôi biết được do đọc tiểu thuyết, nhưng mà anh cũng hiểu mà. Dù cho những thứ vốn chỉ tồn tại trong giấy sách đang diễn ra, thế nhưng tôi cũng chỉ là người thường, không có gì đảm bảo cho những nhận định đó cả.”
Tiêu Chiến nhìn Đại Dương, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Tôi hiểu.”
Đại Dương nói hoàn toàn không sai.
“Nhưng nếu chuyện đó có thật, vậy thì có bao nhiêu phần trăm?” - Uông Trác Thành bất ngờ hỏi một câu, đồng thời khiến hai người nam nhân còn lại lộ ra ánh mắt không thể tin.
“Trác Thành!” - Sau khi ý thức được những gì Uông Trác Thành vừa nói, Tiêu Chiến hiếm khi mà nổi giận nghiêm giọng.
Đừng nói đến năm mươi phần trăm, ngay cả chuyện này có thật hay không, cũng không ai nói chắc được.
“Mau trả lời tôi. Có bao nhiêu phần trăm?” - Uông Trác Thành trực tiếp phớt lờ cái nhìn nghiêm trọng của Tiêu Chiến, chăm chăm hối thúc Đại Dương phải trả lời mình.
Đại Dương có chút bối rối, hết nhìn Tiêu Chiến lần đầu để lộ ra sự nghiêm nghị của một người đàn ông trưởng thành rồi lại nhìn Uông Trác Thành cứ liên tục hối thúc mình. Cậu ta lắp bắp: “Có lẽ...có lẽ là năm mươi đi. Không, bốn mươi. Tôi...tôi cũng không chắc nữa.”
“Năm mươi phần trăm…” - Uông Trác Thành lẩm bẩm. Năm mươi phần trăm, cũng cao hơn so với suy nghĩ của cậu ta.
“Uông Trác Thành!” - Tiêu Chiến lần nữa nghiêm giọng.
Bấy giờ, Uông Trác Thành mới đối diện ánh mắt cùng anh, nói: “Tiêu Chiến, em biết anh lo cho em, nhưng mà em cũng muốn trở nên cường đại. Anh cũng thấy rồi đó, mấy ngày trước lũ xác sống ngoài kia vẫn còn chậm chạp ngu ngốc, nhưng bọn nó vẫn dễ dàng khiến em suýt chết.”
“Sự việc chỉ mới bùng nổ mấy ngày, vậy mà đến hôm nay, bọn nó đã tiến hóa, không chỉ dùng móng vuốt xé xác chúng ta, mà còn điều khiển được vạn vật xung quanh.”
“Uông Trác Thành! Những điều đó anh hiểu rõ.” - Là người vừa rồi trực tiếp bị tang thi dùng năng lực tiến hóa suýt nữa hút máu đến chết, trước đó lại thêm vài ba lần suýt bị tang thi cào trúng, Tiêu Chiến hiểu rõ bản thân phải trở nên mạnh hơn thì mới có thể sống sót. Nhưng Uông Trác Thành có hiểu, điều cậu ta đang muốn thực hiện dù có xác suất là năm mươi thì cho đến tận lúc này, nó vẫn chỉ là những điều được con người tưởng tượng ra?
Vất vả biết bao nhiêu mới có thể sống sót đến tận hôm nay, giờ cậu ta lại muốn đưa mình cho tang thi.
“Nhưng em lấy cái gì ra đảm bảo em sẽ không chết, hoặc là không biến thành tang thi, sau đó quay sang tấn công mọi người?”
“Tiêu Chiến, anh không còn người thân, nhưng em thì khác. Em vẫn còn ba mẹ, vẫn còn em trai.” - Uông Trác Thành đáp trả. - “Sau này nếu bọn nó lại tiến hóa thêm, anh nghĩ em còn có thể dùng đống súng đạn này bắn chết bọn nó? Không thể! Vừa rồi anh cũng thấy mà, tốn một mớ súng đạn nhưng cũng chẳng làm được gì con tang thi kia.”
Súng đạn dần không thể tiêu diệt tang thi, nhưng nếu sở hữu dị năng thì lại là chuyện khác. Hơn nữa Uông Trác Thành còn có gia đình, người thân. Vào thời điểm này, cậu ta lại vô pháp để xác nhận người nhà mình có an toàn hay không.
Biết rõ là vậy, nhưng Tiêu Chiến cũng không thể ngồi yên nhìn người bạn thân thiết của mình liều mạng.
“Chẳng phải trước đó anh cũng tin vào một vài dòng được người ta viết trên mạng sao? Tại sao chuyện đó đáng tin, còn chuyện này thì không?”
Một câu này của Uông Trác Thành, ngay lập tức khiến Tiêu Chiến á khẩu.
“Trác Thành, chuyện bùng nổ xác sống này trước đó đã có một vài dấu hiệu rồi.” - Trợ lý Từ ở phía sau không biết đã tỉnh từ lúc nào bất ngờ lên tiếng. Cô nhíu mày ngồi dậy, vết thương cũng đã được Dương Tử băng lại.
“Cảm ơn” - Nói rồi chuyển tầm mắt về lại trên người Uông Trác Thành. - “Cho đến khi có đủ cơ sở để chứng minh chuyện em muốn làm là có thật thì chị khẳng định, mọi người đều ủng hộ em. Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, tạm thời để nó sang một bên đi.”
“Tình thế hiện tại không phải lúc để cãi nhau đâu.”
Trợ lý Từ lên tiếng, hai người Tiêu Chiến cùng Uông Trác Thành cũng không nói nữa. Chỉ là giữa họ đã xảy ra bất đồng.
“Đúng, đúng đó.” - Đại Dương thấy hai người im rồi mới mở miệng. Bọn họ vốn là bạn bè thân thiết của nhau, thế nhưng hiện tại lại vì một vài câu nói của cậu ta mà xảy ra mâu thuẫn cùng bất đồng, cậu ta tránh không được áy náy. Thế nhưng vừa rồi cả hai nói quá hăng say, cậu ta với thân phận là người ngoài không dám tự tiện xen vào. Lúc trợ lý Từ lên tiếng ngăn cản, Đại Dương mới dám nói, nhưng sự áy náy vẫn còn đó. - “Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy việc đó có khả năng, tôi sẽ nói ngay, hai người...hai người đừng cãi nhau nữa.”
Cả hai vẫn không nói gì, nhưng đó cũng là biểu hiện bọn họ sẽ không cự cãi nữa.
“Được rồi, chúng ta chuẩn bị bữa tối rồi nghỉ ngơi thôi.” - Trợ lý Từ nói rồi bắt đầu tìm kiếm trong mấy thùng vật tư xem tối nay sẽ ăn gì. Vốn định sau khi thu thập vũ khí xong sẽ tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi, không ngờ xảy ra việc bất ngờ, mà trời cũng đã sập tối, đêm nay bọn họ chỉ có thể nghỉ qua đêm trên xe.
Uông Trác Thành mở cửa xuống xe, trước khi đi bỏ lại một câu: “Em qua xe kia kiếm chút đồ rồi quay lại.
Nhóm bọn họ đi hai xe, một nhóm bảy người mà nhồi nhét trong một chiếc, thật sự cũng quá chật chội. Đó là chưa kể còn mấy thùng vật tư và vũ khí.
“Tôi, tôi đi với anh.” - Đại Dương thấy Uông Trác Thành rời đi cũng vội xuống xe theo.
Đợi hai người đi rồi, Dương Tử từ phía sau lúc này mới lên tiếng: “Không sao đâu. Vết thương của anh sao rồi?”
“Đã băng lại rồi.” - Tiêu Chiến nhìn trợ lý Từ, cô cũng biểu hiện anh đừng quá lo lắng.
Tiêu Chiến không thể làm gì hơn ngoài gật đầu.
.
Trong căn phòng kín dưới mật đạo, khắp nơi vốn ngăn nắp sạch sẽ hiện tại đã trở nên bừa bộn. Trên tường, trên cửa mơ hồ có thể nhìn thấy vết cào của móng tay sắc bén. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng “gừ gừ” trầm thấp nơi cổ họng.
Ở bên ngoài, mấy người còn lại sau khi tìm kiếm một hồi, bọn họ cũng tìm được đường thoát ra ngoài. Không biết chủ nhân của căn biệt thự này thiết kế mật đạo này để làm gì, nhưng không thể phủ nhận là nó đã cứu họ một bàn thua trông thấy. Tìm được đường ra rồi nhưng mấy người cũng không vội vàng chạy ra ngoài, một phần là vì bên ngoài trời đã lần nữa sập tối, một phần là vì bọn họ không có ý định sẽ bỏ lại hai người Hà Cảnh Sâm cùng Vương Nhất Bác.
Vì vậy, sau khi tìm được đường ra, bốn người gồm ba người cấp dưới của Hà Cảnh Sâm và Lâm Phi Tuyết liền trở về trước cửa căn phòng kín kia. Bốn người ngồi đó, vừa nghỉ ngơi ăn uống vừa chờ đợi.
Chỉ có riêng Thái Vũ là nhất quyết phản đối. Nhưng dù cho hắn có phản đối, cũng tuyệt không dám một mình bước chân ra khỏi mật đạo. Hắn tham sống, nhưng cũng chưa đến mức ngu ngốc đần độn. Bây giờ là trời tối, là lúc lũ tang thi kia hoạt động mạnh mẽ nhất. Một mình ra ngoài khác nào nộp mạng cho chúng. Vì vậy, dù khó chịu, dù phản đối, nhưng Thái Vũ cũng chỉ có thể lần nữa nhịn xuống, cắn răng đem đồ ăn cùng một cây súng phòng thân ngồi cách xa căn phòng kia một khoảng.
Lâm Phi Tuyết ngồi đó, cầm trên tay lương khô mà ba người kia đưa cho, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng mà liên tục nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, lương khô chỉ đưa vài miếng lên miệng. Cô hoàn toàn quên mất người bạn trai của mình đang ngồi cách đó một khoảng. Đương nhiên, cô cũng không nhận ra Thái Vũ vừa mới chuyển ánh nhìn từ trên người mình sang hướng khác.
Lại qua thêm một lúc nữa, đột nhiên Lâm Phi Tuyết ngồi thẳng người, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa lo lắng nhìn cánh cửa. Lâm Phi Tuyết đột nhiên bày ra dáng vẻ không yên, hiển nhiên thu hút sự chú ý của ba người cấp dưới của Hà Cảnh Sâm.
“Chuyện gì vậy?”
Lâm Phi Tuyết nghe nhưng không đáp ngay, cô mím môi, nói: “Tôi, tôi không chắc lắm. Nhưng hình như tôi nghe thấy bên trong có động tĩnh.”
“Vẫn luôn có âm thanh từ trong đó truyền ra mà. Căn phòng đâu có cách âm.” - Thái Vũ nhàn nhạt lên tiếng, vừa nói vừa uống một ngụm nước.
Lâm Phi Tuyết nghe vậy liền lập tức phản bác: “Không, không phải. Âm thanh lần này không giống những lần trước.”
“Không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi cảm nhận được nó...nó có sức sống hơn.”
“Có sức sống hơn?” - Ba người kia khó hiểu nhìn nhau.
“Vớ vẩn.” - Nhìn bộ dáng không yên gấp gáp của bạn gái, Thái Vũ buông nhẹ hai từ rồi dứt khoát mặc kệ.
Thấy bạn trai không tin, còn cho rằng mình nói “vớ vẩn”, theo lẽ thường nữ nhân đều ít nhiều giận dỗi, thế nhưng Lâm Phi Tuyết lại không hề có phản ứng. Cô vẫn luôn tập trung lực chú ý vào bên trong căn phòng.
Đúng lúc này, bên trong lại truyền đến tiếng gầm gừ nơi cổ họng. Lần này, dù vẫn không quá rõ ràng để nghe thấy nhưng vẫn đủ để Lâm Phi Tuyết cùng ba người kia nghe được. Bốn người không hề nói nhiều, như thể đã sớm hiểu ý nhau mà chạy đến bên cạnh cánh cửa đóng chặt, một trong số bốn người đưa tay gõ mấy tiếng lên cửa.
“Đội trưởng? Vương Nhất Bác? Tình hình trong đó sao rồi, có nghe tôi nói không?”
“...” - Không có âm thanh trả lời.
“Đội trưởng?” - Bốn người vẫn không từ bỏ, kiên nhẫn lặp lại thêm mấy lần nữa, đồng thời ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Qua thêm một lúc, ông trời thật sự đã không bỏ mặc sự kỳ vọng của họ. Bên trong bắt đầu truyền đến những âm thanh sột soạt cùng tiếng thở nặng nề liên tiếp.
“Đội trưởng? Vương Nhất Bác?”
“Tôi...tôi đây.” - Ở bên trong, Hà Cảnh Sâm ngồi dựa thân mình vào cửa, há miệng có chút khó khăn thở từng hơi một.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng! Anh có sao không? Chúng tôi vào nhé?”
Bên ngoài, bốn người nghe được Hà Cảnh Sâm đáp lại, trên gương mặt hiện rõ sự vui mừng cùng phấn chấn.
“Đừng...đừng vào. Tạm thời...cứ duy trì như thế này đi.” - Hà Cảnh Sâm nhìn người thanh niên ngồi bất động như cũ ở phía đối diện.
“Tại sao?”
“Vương Nhất Bác...vẫn không có động tĩnh gì cả.” - Hà Cảnh Sâm nói rồi dùng tay vịn vào chiếc tủ ở gần mình, gồng sức đứng lên, từng bước từng bước tiến về phía Vương Nhất Bác.
Mặc dù đã tỉnh, vết thương trên tay bị tang thi cào trúng đã ngừng chảy máu, thậm chí y còn có ảo giác nó đang lành lại. Nhưng bước đi của y vẫn còn rất nặng nề.
Hà Cảnh Sâm ngồi xuống bên cạnh một Vương Nhất Bác vẫn luôn ngồi gục đầu một chỗ, bắt đầu xem xét thử tình hình cho cậu. Nhìn năm đường trầy sâu trên ngực Vương Nhất Bác từ lúc nào đã thâm đen lại, máu cũng không hẳn là màu đỏ tươi nữa mà đã chuyển sang có chút thẫm. Thậm chí ở mạch máu nơi cổ và hai tay cũng hiện rõ, nhiệt độ cơ thể thì nóng đến mức khiến người ta phải giật mình.
Hà Cảnh Sâm nhíu mày, lúc nãy trong cơn mơ màng, y cũng cảm nhận được cơ thể mình nóng như thể sắp nổ tung vậy. Không chỉ nóng, mà cổ họng cũng trở nên khô khan, trong đầu luôn vang vọng tiếng nói, mau cho y máu tươi và thịt. Không biết là thịt gì, máu của ai, y chỉ muốn thứ đỏ tươi đó.
Hà Cảnh Sâm không biết, nếu trong phòng có tấm gương hoặc bất cứ vật gì có thể phản chiếu được, lúc đó hẳn y sẽ thấy được toàn thân mình gần như đã chuyển sang màu xám xịt, đặc biệt là vết thương nơi cánh tay đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa và chảy mủ. Thậm chí hai mắt y cũng gần như trắng đục, nhìn chằm chằm hướng cửa phòng.
Ở bên ngoài, có thứ y đang muốn. Y muốn xông ra, xé xác từng thớ thịt tươi ngon, xua tan cơn khát nơi cổ họng và cái nóng trong cơ thể bằng thứ chất lỏng đỏ đặc kia. Càng nghĩ, y lại càng kích thích, càng nôn nóng muốn được nhanh chóng thỏa mãn. Không chỉ có thịt tươi và máu, y cũng rất phấn khích khi nghe thấy âm thanh la hét vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng của con mồi.
“Hà Cảnh Sâm” không thể chịu nổi nữa. “Y” chống tay, bắt đầu xiêu vẹo như thể xương cốt đã gãy mà nâng cơ thể đứng dậy.
Tuy nhiên, khi “y” chỉ vừa mới bước được một bước, một cánh tay từ phía sau đã giữ “y” lại.
Hết chương 24
Bo tỉnh rồi húhú!!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn tác giả nhiều lắm, mong bạn ra chap mới thật nhiều, mình thích bộ này lắm hiuhiu