Tác giả: Wonnie
Mọi thứ diễn ra không quá nhanh nhưng vẫn là không đủ để những con người bình thường như họ kịp nhận thức và phản ứng kịp. Dương Tử mặc dù lo cho Tiêu Chiến nên đã chạy ngược về những trước diễn biến bất ngờ, cô cũng không phản ứng kịp, cứ vậy mà nhìn người thương bị kéo lê trên mặt đất rồi sau đó bất động bên thân cây.
“A Chiến! A Chiến!” - Dương Tử hớt hải chạy tới bên cạnh anh, tâm tình xúc động mà hai mắt đã đỏ hoe. Thậm chí hai tay cô cũng run run, mãi mới có thể chạm vào gương mặt toàn máu của anh.
Tang thi trốn trên cây dù đã bị thương nhưng dường như nó vẫn chưa có ý định buông bỏ mà lần nữa phát động tấn công. Nó vừa vận sức, đất đá xung quanh cây cổ thụ lại lần nữa nứt toạc ra, có dấu hiệu muốn trồi lên. Tuy nhiên, do con tang thi đã bị thương, khả năng điều khiển của nó cũng bị ảnh hưởng. Nếu như lúc nãy sự tấn công đến nhanh và mạnh mẽ thì lần này lại tương đối chậm chạp, đủ để con người nhận ra và chạy thoát.
Đất đá xung quanh cây cổ thụ lại vụt vụt đứng lên, nhưng Tiêu Chiến vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, mà Dương Tử bởi vì đang đứng ngay bên cạnh liền bị bức phải lùi ra xa.
“A Chiến!” - Cô nhìn Tiêu Chiến bất động dán vào thân cây, trong khi đất đá xung quanh không ngừng biến chuyển khiến cô không thể bước tới gần, mà cô cũng không dám bước tới.
Lần này, tang thi không điều khiển hình thành những xúc tu nữa mà nó lại chuyển sang dùng đất đá bao bọc lấy xung quanh cây cổ thụ, như thể muốn dựng lên một lớp tường thành phòng thủ. Lớp đất đá cứ như vậy, không nhanh không chậm mà dần vươn cao lên, che lấp cây bên trong.
Uông Trác Thành cùng Đại Dương một tay đỡ lấy hai người trợ lý Từ cùng Tuyên Lộ, mắt thấy tang thi đang có hành động, mà Tiêu Chiến thì vẫn bất động bên trong. Nếu không hành động nhanh cứu anh ra, chắc chắn Tiêu Chiến sẽ trở thành miếng mồi ngon cho con tang thi kia. Đến lúc đó, thứ bọn họ mất không chỉ là một người bạn mà còn là chính sinh mạng của mình.
Một nhóm bọn họ, chưa đầy một tiếng trước vẫn bình an, nhưng giờ đây hơn phân nửa đã nằm bất động. Một nhà Cao Chí Trung vẫn không có ý đến giúp đỡ.
“Chết tiệt!” - Uông Trác Thành đặt Tuyên Lộ trên tay mình xuống, nhịn không được mà chửi một tiếng, đồng thời giương súng lên, nã đạn liên tục muốn bắn vỡ bức tường đất đá kia rồi sau đó xông vào cứu Tiêu Chiến.
Cậu ta suy tính là vậy, thế nhưng mặc kệ cho bao vết nứt xuất hiện do bị đạn ghim trúng thì rất nhanh sau đó, nó lại được phần đất đá khác bồi đắp vào, hoàn hảo trở lại như ban đầu, không chút hư tổn.
Đại Dương không biết từ lúc nào đã di chuyển đến bên cạnh Uông Trác Thành, cậu đặt trợ lý Từ xuống nằm bên cạnh Tuyên Lộ, sau đó vội ngăn lại Uông Trác Thành đang liên tục nã đạn.
“Dừng lại đi! Không có tác dụng đâu.”
“Buông ra! Dừng lại thì Tiêu Chiến chết là cái chắc.” - Uông Trác Thành cực kỳ dứt khoát hất tay Đại Dương ra, kiên trì nạp đạn rồi lại lên nòng, bóp cò. - “TIÊU CHIẾN! Có nghe em nói gì không?”
Đại Dương thấy Uông Trác Thành không ngừng nỗ lực thì chỉ có thể giúp một tay. Cậu ta chạy đến gần bức tường đất đá kia, ngay tại vị trí Uông Trác Thành vừa bắn, nhân lúc đất đá vẫn chưa kịp bồi đắp lại vết nứt mà dùng báng súng đánh mạnh vào. Hai người cứ như vậy một bắn một đánh liên tục.
Ở bên trong, Tiêu Chiến chưa thể động đậy nổi nhưng bên tai vẫn mơ hồ nghe được tiếng gọi của Uông Trác Thành. Anh thử động đậy ngón tay nhưng cơn đau ngay lập tức truyền thẳng lên đại não. Ngay cả một cử động nhỏ anh cũng không thực hiện được chứ nói chi đến việc đứng lên rồi thoát ra ngoài.
Tiêu Chiến không biết máu từ những vết thương vì bị kéo lê và va đập với thân cây trước đó vẫn đều đặn chảy, thấm vào vỏ cây, len lỏi vào tận sâu bên trong cây cổ thụ, tạo ra sự biến hóa không ngờ.
Cứ như vậy, chẳng biết đã qua bao lâu, Tiêu Chiến vẫn luôn nghe được Uông Trác Thành gọi anh ở bên ngoài, cũng ý thức được họ đang nỗ lực không ngừng để cứu anh. Có lẽ vì biết rõ điều đó, và cũng vì tâm nguyện chưa đạt thành, một cỗ ý chí mãnh liệt từ sâu tận bên trong bắt đầu dâng trào. Tiêu Chiến không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc, cũng không muốn buông xuôi. Dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị thương nặng, trước đó hứng chịu dư âm từ vụ va chạm thiên thạch, anh vẫn có thể tự mình ngồi dậy được thì lần này cũng không thành vấn đề gì cả.
Tiêu Chiến nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi cắn răng lần nữa thử cử động lại.
Lần này anh đã có thể nhấc thân mình lên một chút, nhưng cũng không trụ lại được quá năm giây. Tiêu Chiến lần nữa tựa mình vào thân cây, thở phì phò. Thậm chí hai mắt còn có dấu hiệu hoa lên.
Lúc này, hình ảnh Vương Nhất Bác ngồi gục đầu bất động một chỗ lại sượt qua trong tâm trí. Tiêu Chiến đột nhiên minh bạch, anh cực kỳ cực kỳ không thích hình ảnh đó một chút nào, một chút xíu cũng không.
Từ những ngày đầu gặp gỡ, mặc dù cậu là tiền bối của anh, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn dành cho Vương Nhất Bác sự cưng chiều và bảo vệ nhất định. Đương nhiên là với tư cách một người anh trai lớn tuổi hơn.
Cho đến tận sau này, khi sự hợp tác giữa cả hai đã xong, thậm chí cho đến tận lúc cậu nói mình thích anh, Tiêu Chiến vẫn luôn muốn bảo vệ cho cậu.
Anh muốn bảo vệ Vương Nhất Bác, mà cậu cũng luôn muốn bảo vệ anh.
Tiêu Chiến nhận ra điều này đã lâu, nhưng anh vẫn luôn trốn chạy, không dám trực tiếp đối diện. Thẳng cho đến khi mạt thế bắt đầu kéo tới, anh mới có đủ dũng khí để đối mặt. Không cần biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ, anh chỉ muốn được gặp cậu, nói cho cậu nghe toàn bộ suy nghĩ thật sự của bản thân.
Chính vì vậy mà hình ảnh kia hiển nhiên trở thành cái gai trong mắt anh, cũng giúp anh thức tỉnh. Nếu dễ dàng từ bỏ và buông xuôi, anh sẽ chẳng còn cơ hội được bảo vệ Vương Nhất Bác, cũng chẳng còn cơ hội để nói ra lòng mình.
Vì vậy, Tiêu Chiến lại cắn răng, như thể dùng toàn bộ sức lực mà lần thứ ba chống thân mình dậy.
Có lẽ ông trời cũng nghe thấy tiếng lòng của anh, Tiêu Chiến lần này đã có thể tự mình đứng dậy, dù rằng cơn đau và sự ê ẩm đang khiến anh hoa cả mắt. Còn chưa để anh kịp thích nghi với tình trạng hiện tại, trái tim bỗng nhiên đánh thịch một cái, cảm giác kì lạ từ đó lan ra khắp cơ thể. Tiêu Chiến bất giác nhìn xuống bàn tay mình, sự đau đớn trước đó dường như đang tiêu biến đi mất, nhường chỗ cho thứ cảm giác kì lạ kia.
Càng ngày anh càng cảm giác rõ sự biến hóa bên trong cơ thể mình. Tiêu Chiến trầm ngâm chuyển ánh mắt sang cây cổ thụ, không biết phải giải thích như thế nào, nhưng anh cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể mình có liên quan đến nó. Anh nhìn một lượt từ dưới lên trên, rất nhanh đã xuyên qua từng tán lá cành cây mà thấy rõ con tang thi đang cố ẩn nấp.
Tiêu Chiến lại ngạc nhiên. Dường như vừa rồi những tán lá rậm rạp của cây cổ thụ đọc được suy nghĩ của anh mà theo đó tự nép mình, mở ra tầm nhìn, để cho Tiêu Chiến thấy rõ con tang thi.
Ở bên ngoài, Uông Trác Thành cùng Đại Dương vẫn không ngừng công kích để phá vỡ lớp đất đá bao bọc lấy cây cổ thụ. Tiêu Chiến như bừng tỉnh, ý thức được mình phải mau chóng phối hợp cùng hai người họ để thoát ra. Anh xoay người, bước đến sát bức tường, nhìn thấy rõ từng vết nứt do hai người tấn công để lại, nhưng rất nhanh sau đó cũng trở thành vô dụng khi mà đất đá cũng liên tục bù đắp.
Trừ phi tiêu diệt tang thi, bằng không thì không có cách nào để phá vỡ bức tường đất đá này. Nhưng hiện tại hai tay anh hoàn toàn trống không.
Không, vẫn còn một cách nữa.
Tiêu Chiến quay lại, nhìn xuống phần gốc cây đã bị lộ ra gần phân nửa do đất đá bị tang thi điều khiển trước đó.
Mộc khắc Thổ.
Anh nghĩ, nếu suy nghĩ đó là đúng, vậy thì …
Tiêu Chiến khẽ nhắm mắt, tập trung tinh thần. Không tới năm giây sau, mặt đất nơi gốc cây lại có biến chuyển, lần nữa nứt toạc ra. Tuy nhiên, lần này thứ nổi lên không phải là đất đá nữa mà là những gốc cây to lớn nằm sâu bên dưới. Chúng vùng lên, ngoe nguẩy, to lớn và mạnh mẽ còn hơn cả những xúc tu đất đá của tang thi. Bởi vì sự trồi lên khỏi mặt đất của chúng khiến Tiêu Chiến nhất thời không đứng vững, anh loạng choạng ngã vào thân cây. Vào lúc tay anh chạm vào lớp vỏ sần sùi, Tiêu Chiến cảm nhận một cách rõ ràng luồng sinh lực hệt như trong cơ thể mình.
Trong vài giây ngắn ngủi sau đó, anh càng xác định rõ nhận định trước đó. Tiêu Chiến tập trung tinh thần, những rễ cây vừa rồi ngay lập tức vươn mình, vừa mạnh mẽ vừa thô bạo đập mạnh vào bức tường đất. Bức tường vì bị tấn công mạnh liền xuất hiện những vết nứt, thế nhưng lần này nó không có cơ hội để được bồi đắp lại như khi bị Uông Trác Thành và Đại Dương tấn công.
Một rễ cây khác ngay sau đó tiếp tục đánh vào phần vết nứt kia, nơi bị đánh liền vỡ ra một lỗ to. Tiêu Chiến dù đã đoán được phần nào nhưng vẫn nhịn không được mà ngạc nhiên. Sức công phá thật sự lớn hơn anh nghĩ.
Không chỉ Tiêu Chiến mà cả hai người Uông Trác Thành cùng Đại Dương cũng đồng dạng cả kinh. Thậm chí là cả kinh hơn. Bọn họ liên tục tấn công không ngừng nghỉ nhưng không hề có tác dụng gì, vậy mà đột nhiên xuất hiện thêm thứ kỳ dị nào đó. Đình chỉ động tác mất gần một phút, bọn họ mới định hình được thứ kỳ dị hóa ra lại chính là rễ cây.
Tang thi điều khiển đất đá bọn họ còn chưa đối phó xong, nay còn thêm không biết thứ gì điều khiển rễ cây, khả năng bại trận một cánh triệt để là rất cao.
“Chết tiệt! Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì chứ?” - Uông Trác Thành nghiến răng, nhìn không được mà chửi thề một tiếng.
Đúng lúc này, Đại Dương hô to: “Nhìn kìa!”
Uông Trác Thành nhìn theo hướng chỉ tay của Đại Dương, lập tức thêm một màn ngạc nhiên. Nhưng lần này là vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, bởi vì trước mắt cậu ta, đằng sau lỗ hổng vừa bị đám rễ cây chọc thủng chính là Tiêu Chiến, là người mà cả hai đang cố gắng hết sức để cứu ra.
“Anh Chiến!” - Cả hai mừng rỡ, vội chạy đến muốn đỡ anh ra nhưng chưa kịp chạy tới thì một nhánh nữa của rễ cây lần nữa chọc thủng bức tường phòng thủ của tang thi khiến họ phải dừng chân tránh né. Đất đá bắt đầu lũ lượt rớt xuống, nguy cơ sụp đổ hoàn toàn kéo đến trong nháy mắt. - “Anh Chiến!”
“Không sao…”
Uông Trác Thành chỉ nghe được hai chữ thoáng qua bên tai, ngay sau đó hai phần rễ cây kia lại chuyển hướng, vươn lên trên phần cành lá. Bọn họ nghe rõ mồn một âm thanh sột soạt dữ dội, đồng thời cũng nghe được tiếng gầm gừ tức giận của tang thi. Còn chưa tới một phút, ngay cả những cành cây phía trên cao cũng bắt đầu ngọ nguậy cử động, tang thi lại càng gào lên thảm thiết hơn.
Cuối cùng, bên trên “Soạt” một tiếng rõ to, mà con tang thi trước đó vẫn luôn ẩn nấp khiến Uông Trác Thành cùng Đại Dương tốn biết bao nhiêu đạn dược cũng không giết được đã bị chính những nhánh và rễ cây kia lôi xuống. Bởi vì lực đạo khá mạnh nên khi tang thi bị lôi xuống “Phịch” một tiếng, đất bụi xung quanh bay lên mù mịt, mà đám đất đá trước đó dưới sự điều khiển của tang thi đã gần như bất động, trở lại trạng thái bình thường.
“Gràooo” - Đất cát bay bớt đi, để lại một con tang thi bị những rễ cây kia trói chặt, nằm phủ phục dưới đất, cũng đồng thời không cách nào phản kháng.
Uông Trác Thành vẫn chưa theo kịp sự tình, hoang mang hết nhìn tang thi bị trói rồi lại nhìn mớ rễ cây nối dài đến cây cổ thụ: “Đây rốt cuộc là sao?”
“Bởi vì Mộc khắc Thổ, cho nên mới có thể chế ngự được nó.”
Tiêu Chiến tiến đến đứng bên cạnh Uông Trác Thành. Mặc dù anh giải thích cho cậu ta, nhưng Uông Trác Thành vẫn mù mịt không hiểu. Riêng Đại Dương lại nhìn anh với ánh mắt có đến mấy phần sùng bái, có thể nhìn ra được là cậu ta đang kìm nén tâm tình kích động.
“Tiêu Chiến!” - Dương Tử thấy anh bước ra từ bên trong, lo lắng chạy đến bên xem xét. Lúc nãy cô vẫn chưa kịp xem kỹ vết thương của anh nhưng máu cứ không ngừng chảy ra. Vừa rồi Uông Trác Thành cùng Đại Dương loay hoay mãi vẫn chưa cứu được anh khiến cô đã lo nay càng lo hơn, nhưng rốt cuộc cũng không dám làm hay bộc lộ ra điều gì. - “Anh...máu chảy nhiều quá!”
Nhìn máu khắp người người thương, Dương Tử nhịn không được mà lần nữa xót xa.
“Không sao đâu.”
Tiêu Chiến vừa nói xong một câu thì rễ cây lại cử động, tang thi cũng lại “Grào” thêm một tiếng rồi im bặt, bất động. Ở phần cổ lẳng lặng chảy ra thứ máu màu đen xám đặc trưng.
“Mau đưa hai người họ lên xe.” - Đợi đến khi nghe Tiêu Chiến nói lại lần nữa, Uông Trác Thành vẫn ù ù cạc cạc mới phản ứng lại, chạy đến phụ anh và Đại Dương đưa Tuyên Lộ và trợ lý Từ lên xe.
Bọn họ tập trung cứu người, không chú ý đến bên này toàn bộ sự tình đã được hai cha con Cao Chí Trung, Cao Phú tỉ mỉ quan sát. Sau khi thấy sự tình căng như dây đàn trước đó được giải quyết rốt ráo, cả hai xoay người, đem số vũ khí đã thu thập được trở vào xe. Bên ngoài chỉ còn cô em họ của Cao Chí Trung đứng một chỗ, ánh mắt vừa ngập ngừng vừa suy nghĩ nhìn về hướng xe của nhóm Tiêu Chiến.
.
Trên xe, bởi vì thân phận nam nữ nên cả ba người nam nhân đều ngồi hết lên ghế trước, nhường lại khu vực ghế sau cho Dương Tử kiểm tra và băng bó vết thương cho Tuyên Lộ cùng trợ lý Từ. Ở giữa không quên để thêm một tấm bìa ngăn cách.
“Mớ rễ cây đó là như thế nào vậy? Hình như là lúc nãy nó cứu chúng ta.” - Uông Trác Thành vừa hỏi vừa giúp anh xử lý vết thương. Lúc nãy chưa có cơ hội quan sát kỹ, hiện tại nhìn kỹ mới thấy dấu vết của việc bị kéo lê rõ ràng đến nhường nào. Làn da khỏe khoắn trước đó vì vậy mà tróc ra từng mảng, thậm chí có chỗ còn thấy rõ đệm thịt ở bên trong. - “Làm sao mà anh chịu được hay vậy?”
Uông Trác Thành nhịn không được mà hỏi ngay lập tức. Dù là nam nhân với nhau, nhưng bị như vậy cũng quá mức chịu đựng của cậu ta rồi, làm sao mà Tiêu Chiến có thể không biến sắc đi lại được cơ chứ?
Đại Dương đưa thuốc sát trùng qua, nhìn thấy vết thương của anh cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt. Đổi lại là cậu ta, khẳng định đã nằm một chỗ từ lâu rồi. Có lẽ nào…
“Cái kia, Tiêu Chiến này, có phải...mấy rễ cây kia...là do anh điều khiển?” - Một câu này của Đại Dương nói ra, không chỉ giải đáp thắc mắc vẫn luôn tồn tại từ lúc nãy của cậu ta, nhưng đồng thời cũng khiến Uông Trác Thành và chính đối tượng được hỏi là Tiêu Chiến kinh ngạc.
Hết chương 23
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét