Tác giả: Wonnie
“Tiêu Chiến!”
Cả không gian rộng lớn thoáng chốc vang vọng âm thanh gào lên của trợ lý Từ. Những người còn lại vì cả kinh khi mà đứng ngây ra. Trước mắt họ, một khối đất đá vốn dĩ nên nằm im dưới đất nay lại sừng sững như một con quái vật khổng lồ, tua ra xúc tu quấn lấy Tiêu Chiến.
“Cái...cái quái gì đang diễn ra vậy?” - Cao Chí Trung sau vài giây ngây ra liền kéo con trai ra sau một chiếc lều gần đó để núp, khuôn miệng khẽ mấp máy.
Thế giới này của họ, rốt cuộc đã biến thành cái gì vậy?
“Anh Chiến!” - Ở bên kia, Đại Dương lại gào lớn một tiếng.
Đứng trước con quái vật đất đá kia, bọn họ như cỏ dại ven đường.
Bên dưới mọi người vẫn chưa hết cả kinh cùng sợ hãi thì ở trên, người bị con quái vật trực tiếp lôi ra, Tiêu Chiến còn cả kinh gấp bội.
Anh không kịp suy nghĩ, cũng không kịp phản kháng. Đến khi cơn đau nhức từ khắp người truyền về, Tiêu Chiến mới lần nữa ý thức được, mình đã bị một thứ không rõ là đất đá hay quái vật tóm lấy, siết chặt trong xúc tu của nó. Trong cái đau do bị siết, Tiêu Chiến bất giác cảm thấy có thứ gì đó đang len lỏi trong mớ đất đá khổng lồ này đến trên người anh.
Không để anh kịp cảm nhận thêm, mạch máu ở cổ bỗng nhói lên một cái, ngay sau đó là cảm giác máu từ nơi đó đang bị rút ra khỏi cơ thể.
Nó muốn hút máu anh. Nhưng vì sao?
Ngay sau câu hỏi vì sao ấy, Tiêu Chiến mở to hai mắt. Nếu anh không mau chóng thoát khỏi, sớm muộn sẽ bị nó hút khô máu đến chết. Anh bắt đầu đảo mắt, mở miệng muốn nói mọi người mau dùng vũ khí tấn công nó, đừng sợ trúng phải anh, cũng muốn liều mạng thử kháng cự. Thế nhưng dưới sự kìm kẹp của xúc tu, sự phản kháng của một con người nhỏ bé là hoàn toàn vô dụng. Thậm chí nếu tấn công nó bằng súng đạn, cũng chưa chắc có hiệu quả.
Từ trên cao, anh có thể nhìn thấy ánh mắt cả kinh cùng không biết phải làm gì để giúp đỡ mình của mọi người phía dưới. Nếu là tang thi, bọn họ còn có thể giải vây giúp anh. Thế nhưng hiện tại thứ vây khốn mình, lại chẳng phải một hai con tang thi, mà là một con quái vật đất đá khổng lồ.
Những điều họ biết về con quái vật giờ đây đơn giản chỉ là nó được hình thành từ đất, và anh thì biết thêm rằng nó đang muốn hút cạn máu trong người mình.
Tầm mắt lúc này bỗng nhòe đi. Tiêu Chiến biết, đây là biểu hiện ban đầu của việc đang mất máu quá nhiều.
Bên dưới, nhóm người trợ lý Từ sau khi cả kinh vì diễn biến trước mắt cuối cùng cũng hoàn hồn, gấp gáp giương súng ống, muốn bắn chết thứ kỳ lạ kia.
“Nó...nó rốt cuộc...là thứ gì vậy?” - Dương Tử vẫn ngồi như trời trồng trong xe, hai mắt mở to kinh ngạc, cả cơ thể nhịn không nổi mà run lẩy bẩy.
Trợ lý Từ đi đến trước mặt cô, dúi vào tay Dương Tử một cây súng: “Không cần biết nó là thứ gì, nhưng Tiêu Chiến đang bị nó siết sắp chết kia kìa.”
Dương Tử nghe đến hai từ “Tiêu Chiến” mới có chút thanh tỉnh nhìn qua đó. Bên đó, Tiêu Chiến đích xác đang bị con quái vật siết chặt. Cô cúi xuống, nhìn cây súng trợ lý Từ vừa nhét vào tay mình, khẽ siết.
Cô sẽ không thua Vương Nhất Bác!
Dương Tử xuống xe, gạt nòng rồi giương súng. Đột nhiên, Uông Trác Thành đứng ở kế bên lại ra tay chặn lại.
“Nếu chúng ta bắn trật, rất có thể sẽ trúng anh ấy.” - Bọn họ không phải quân nhân, không thể đảm bảo mỗi phát súng bắn ra không có sơ hở. Sở dĩ trước đó không do dự cầm và nổ súng là vì đối tượng, mục đích là giết tang thi, còn lần này là cứu Tiêu Chiến.
Tang thi trúng một hai phát súng có thể chưa chết, nhưng con người thì không như vậy.
“Bây giờ các người còn suy nghĩ vấn đề đó? Đợi các người nghĩ xong, anh ấy đã bị cái thứ kia siết chết rồi.” - Dương Tử lại không suy nghĩ như vậy, nhưng điều cô ta nói cũng không hề sai.
Ngay cả Tuyên Lộ lo đến đỏ mắt cũng lên tiếng: “Đúng vậy, chúng ta chần chừ, chỉ e là cậu ấy không chờ được.”
Uông Trác Thành đương nhiên nghe hiểu, nhưng cậu thật sự không biết phải làm sao. Đại Dương cũng đồng dạng không biết làm thế nào, chỉ có thể vừa lo lắng nhìn Tiêu Chiến bên trên vừa nghĩ cách. Mặc dù cậu ta đã đọc qua kha khá tiểu thuyết mạt thế, nhưng tất cả những thứ đó đều là tưởng tượng của tác giả. Mấy ngày qua, cậu ta đã học được, chính là dù cho mạt thế có đang thật sự diễn ra thì cũng không thể áp dụng những gì cậu ta biết vào thực tế được.
Trong tình huống này, những vũ khí bọn họ cất công thu thập bỗng chốc thật vô dụng.
Một cơn gió nữa lại thổi qua, mặt trời đã xuống núi được hơn một nửa. Trong cơn gió xào xạc, con quái vật đất đá kia bắt đầu vung vẩy lên những xúc tu khác của nó. Có lẽ, nó muốn bắt thêm con mồi sau Tiêu Chiến.
Trong tầm mắt đã choáng váng vì mất máu, Tiêu Chiến cố gắng định hình lại tầm nhìn, cũng phát hiện ở đằng xa, ngay góc trái của đường chân trời, chính là nơi xảy ra vụ va chạm với mảnh thiên thạch. Di chuyển qua thêm một chút nữa, có lẽ chính là thành phố H, tâm dịch của loại bệnh lạ trước đó, cùng với nạn xác sống.
Anh đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, không biết tình hình ở “tâm dịch” thế nào rồi. Có lẽ...đã không còn cái gọi là “con người” nữa, mà nơi đó, cũng đã hoàn toàn trở thành cứ điểm của tang thi. Lúc này, những dòng cảnh báo của topic kia lại hiện về.
Bệnh lạ xuất hiện, va chạm thiên thạch, tang thi xuất hiện.
Ba sự kiện liên tiếp, xâu chuỗi lại, liệu rằng có thể nói, con virus gây bệnh lạ kia vốn dĩ đã hoành hành, sau đó nhờ có thêm sự “tiếp tay” của thiên thạch mà đột biến, gây ra nạn xác sống?
Lúc xảy ra vụ va chạm, anh là một trong những người sống sót khi cách nơi đó tương đối gần. Sau đó rời khỏi khách sạn, chạy đến nơi này là địa phận nằm ngoài tỉnh V. Qua những lần đụng độ tang thi trước đó khi còn trong địa phận tỉnh V, có thể thấy rõ chúng đã bắt đầu có sự đột biến. Ngày đầu xuất hiện chỉ là những cái xác sống chậm chạp ngu ngốc, nhưng chỉ mới sáng sớm nay, chúng đã mất đi vẻ chậm chạp ban đầu.
Rõ ràng, tang thi đã đột biến.
Đúng lúc này, một cơn gió nữa thổi qua, nhưng lần này, nó mang theo cả đất cát, làm cho cả khu vực thoáng chốc khá mù mịt. Nhưng đồng thời, âm thanh gầm gừ trầm thấp đặc trưng của tang thi cũng vang lên bên tai.
Không quá rõ ràng, nhưng cũng không hoàn toàn mơ hồ.
Tiêu Chiến chuyển tầm nhìn tìm kiếm xung quanh, một suy nghĩ vừa thoáng qua trong đại não khiến anh bồn chồn.
Biết đâu con quái vật đất đá này, cũng là một tác phẩm của sự biến hóa của tang thi?
Tiêu Chiến bị siết ở bên trên bỗng nhiên liên tục ngọ nguậy, không ngừng xoay đầu đảo mắt, như thể anh đang muốn tìm thứ gì đó. Ở bên dưới, mấy người Uông Trác Thành cũng nhận ra điều này.
“Hình như cậu ấy đang muốn tìm thứ gì đó thì phải.” - Tuyên Lộ mắt không rời khỏi Tiêu Chiến ở phía trên nói.
“Có lẽ nào…” - Đại Dương lẩm bẩm. Ánh mắt ngay lập tức tương tự Tiêu Chiến, đảo khắp nơi tìm kiếm.
Dương Tử sốt ruột: “Có lẽ nào cái gì? Mau nói thẳng ra đi, đừng có lấp lửng như thế nữa.”
“Tôi nghi ngờ, thứ trước mặt chúng ta là do tang thi điều khiển.” - Một câu này của Đại Dương khiến cho mọi người ai nấy đều lộ ra một biểu hiện không thể tin.
Tang thi điều khiển đất đá tấn công con người?
Có phải là quá hoang đường hay không?
“Cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi đấy.” - Cao Chí Trung đứng ở bên kia cũng nghe thấy, nhịn không được mà lên tiếng.
Không chỉ Cao Chí Trung mà mấy người Uông Trác Thành cũng không tin tưởng điều Đại Dương vừa nói: “Đại Dương, đây là thực tế, không phải tiểu thuyết.”
“Tôi có nói bản thân mình không phân biệt rõ thực tế với tiểu thuyết đâu. Nhưng các người vừa rồi cũng nghe mà phải không, cái âm thanh của tang thi đó?” - Đại Dương bị mọi người đồng loạt cho rằng mình ngu muội không phân rõ đâu là thực tế, đâu là lý thuyết thì có chút bực bội.
Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến ở bên trên vẫn đang ngó nghiêng tìm kiếm, vừa rồi thực sự bọn họ có nghe thấy âm thanh gầm gừ quen thuộc của tang thi, điều này cho thấy thật sự có tang thi đang ẩn nấp gần họ. Lẽ nào, cái thứ này thật sự do tang thi điều khiển?
Thấy Uông Trác Thành không nói gì nữa, Dương Tử lại sốt ruột: “Mau nghĩ cách gì đi, giờ không phải lúc để im lặng đâu.”
Uông Trác Thành quay sang nhìn trợ lý Từ, hỏi: “Chị thấy thế nào?”
Trợ lý Từ sau khi đưa vũ khí cho Dương Tử thì vẫn luôn bảo trì yên lặng.
“Chị nghĩ, việc đó cũng không phải không có khả năng.” - Trước đó khi Tiêu Chiến nói sẽ chẳng bao lâu nữa xác sống sẽ xâm chiếm thế giới này, mặc dù cô tin tưởng nhưng không phải hoàn toàn. Thẳng cho đến tận lúc nhìn thấy chúng, cùng chúng trực tiếp giáp mặt, cô mới vỡ lẽ.
Trên đời này, có rất nhiều chuyện không thể giải thích được. Cũng không thể vì nó vô lý mà trực tiếp cho rằng không có khả năng xảy ra.
Ngoại trừ Cao Chí Trung cùng vợ là Mai Như Ý thì trợ lý Từ là người lớn tuổi nhất, cũng là người chín chắn và có suy nghĩ thấu đáo nhất. Đã có kinh nghiệm một lần, trợ lý Từ cũng không vội đánh giá những việc chỉ xảy ra trong tiểu thuyết là không có khả năng nữa.
Đại Dương nghe trợ lý Từ cũng tỏ thái độ đồng tình, vì vậy liền nói tiếp: “Nếu như thật sự thứ này là do tang thi, thì chúng ta chỉ cần giết chết con tang thi đó là được. Và nó...ắt hẳn sẽ ở gần đây thôi.”
Tuyên Lộ gấp gáp nhìn xung quanh: “Nhưng nơi này chỉ toàn đất trống…”
Không có chỗ ẩn nấp, đáng lý tang thi sẽ không có chỗ trốn, đằng này bọn họ chỉ nghe được âm thanh của nó do tiếng gió thổi tới.
“Dựa theo tiếng gió vừa rồi, có lẽ là hướng từ…” - Bên kia, Cao Phú bất ngờ lên tiếng. Y khẽ nhắm hờ mắt, là một vận động viên bắn cung chuyên nghiệp, đối với vấn đề cảm nhận hướng gió này, Cao Phú tương đối chính xác.
“Ở cái cây!” - Cao Phú còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chiến từ phía bên trên đã hét lớn một tiếng, ánh mắt cũng đồng thời hướng về cái cây duy nhất phía xa.
Mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn về phía cây cổ thụ đằng kia. Uông Trác Thành cùng trợ lý Từ không nề nà suy nghĩ, lập tức cùng với súng ống trong tay, chạy nhanh về hướng đó. Tuyên Lộ và Đại Dương cũng nhanh chóng theo sau, Dương Tử thì chạy được một nửa, song không hiểu sao lại chuyển hướng chạy ngược trở về. Ở bên kia, cha con Cao Chí Trung chỉ đứng quan sát, mà cô gái bị Mai Như Ý rầy la ban nãy biểu hiện ngập ngừng, muốn giúp nhưng dường như lo lắng sẽ lại bị Mai Như Ý cằn nhằn.
Bốn người kia chạy đến gần cái cây nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu nào của tang thi. Lúc này, họ lại nhịn không được mà nảy sinh suy nghĩ, không lẽ họ đã phán đoán sai?
Không để bốn người kịp thắc mắc lâu, từ phía gốc cây, mặt đất đã nứt toác ra, những xúc tu được cấu thành từ đất đá hệt như thứ đang siết lấy Tiêu Chiến bên kia trồi lên từ khe nứt, vươn ra tấn công điên cuồng về phía bọn họ.
Uông Trác Thành cùng mọi người nhờ phản ứng nhanh nhẹn được tôi luyện mấy ngày qua mà nhanh chóng nổ súng. Tuy nhiên, súng đạn sao có thể dễ dàng làm tổn thương được đất đá. Sự tấn công của bốn người chốc lát trở nên vô hiệu, ngược lại làm tốn không ít đạn dược.
Rất nhanh, đạn trong súng đã hết, những xúc tu kia ngay lập tức tiến công mạnh mẽ về phía bốn người. Trợ lý Từ cùng Tuyên Lộ là mục tiêu đầu tiên và cũng là nhóm bị thất thế trước nhất. Xúc tu vươn tới, dễ dàng và nhanh chóng khiến cả hai rơi vũ khí, sau đó siết lấy họ rồi nhấc lên cao. Lần này nó không trì hoãn như với Tiêu Chiến mà lập tức bám dính những ống hút vào mạch máu sau cổ, đói khát mà hút liên hồi.
“A!” - Trợ lý Từ nhịn không được mà mở to hai mắt kinh ngạc. Nó… đang hút máu của cô sao?
Ánh mắt cả kinh đơ ra mất mấy giây rồi chuyển về hướng Tiêu Chiến. Lẽ nào từ nãy đến giờ thứ này vẫn luôn hút máu Tiêu Chiến? Cô quay ngoắt lại, hướng Uông Trác Thành gấp gáp hét lớn: “Trác Thành! Mau giết con tang thi đó!”
Trợ lý Từ bất ngờ gấp gáp, Uông Trác Thành nhanh chóng hiểu được tình hình nhất định có điều không ổn, vì vậy động tác lại biến chuyển từ phòng thủ chuyển thành tấn công, đồng thời hét lớn với Đại Dương.
“Đừng phòng thủ nữa!”
Đại Dương lập tức hiểu ý, phối hợp cùng Uông Trác Thành bắt đầu cố gắng xoay chuyển tình thế. Thứ đất đá kia đã bắt được ba con mồi, sự tấn công đối với hai người còn lại cũng không còn dồn dập như lúc đầu nữa mà đã buông lỏng hơn nửa phần.
Uông Trác Thành lợi dụng đúng thời cơ, di chuyển sang phía bên trái của cây cổ thụ, vẫn như cũ không có gì. Rồi như có linh tính mách bảo, cậu ta ngước mặt lên, quả nhiên, trên cao của cây cổ thụ, ẩn nấp kỹ càng sau tán lá rộng là một thân xác xác xơ.
Tang thi đang trốn trên cây để điều khiển đất đá.
“Ở trên cây!” - Gần như là ngay trong chớp mắt, Uông Trác Thành hét lớn báo hiệu với Đại Dương, đồng thời giương súng lên cao, nhắm thẳng con tang thi đang ẩn nấp trên cây cao.
Không biết có phải do đã bắt được ba con mồi béo bở hay không, tang thi vẫn chưa phát giác bản thân đã bị phát hiện mà vẫn ung dung ngồi trên cây, gầm gừ thỏa mãn tận hưởng máu tươi từ mấy xúc tu truyền về.
Uông Trác Thành nắm chắc thời cơ, không chút do dự bóp cò nổ súng. Đại Dương cũng hỗ trợ, sau khi xác định được vị trí con tang thi trên cây liền liên tiếp nổ súng.
Chỗ ẩn thân bị bất ngờ tấn công dồn dập, tang thi gào “Oác” lên một tiếng rồi vùng vằng kịch liệt. Những xúc tu đang siết chặt và hút máu Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ, Tuyên Lộ cũng bị tác động mà bất ngờ mà vung mạnh một cái, hất văng trợ lý Từ cùng Tuyên Lộ xuống. Cả hai đều là thân nữ nhi, hiển nhiên sau cú hất bất ngờ vừa rồi là không chịu nổi, tê liệt nằm phục dưới nền đất. Uông Trác Thành cùng Đại Dương cũng vội chạy đến chỗ hai người. Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi cả hai có sao không thì một thứ gì đó lại vụt qua tầm mắt họ, cuối cùng “Rầm” một tiếng, va đập vào thân cây rồi cũng đồng dạng tê liệt mà bất động.
Hóa ra, xúc tu bằng đất đá do tang thi điều khiển siết chặt lấy Tiêu Chiến không hất văng anh ra mà nó lại trực tiếp thu về, kéo lê Tiêu Chiến một đoạn dài từ chỗ bọn họ đậu xe đến bên cây cổ thụ, cuối cùng đập vào thân cây một cách rõ to. Cú va chạm cùng trước đó bị kéo lê một cách thô bạo khiến Tiêu Chiến gần như bất tỉnh hoàn toàn, chỉ có thể bất động dựa mình vào thân cây, mặc kệ máu từ cơ thể đang không ngừng rỉ ra từng chút một, thấm vào thân cây mà nhắm hờ hai mắt, yếu ớt thở từng hơi.
Trong tầm mắt đã không phân biệt nổi đâu là ảnh thực, đâu là hình ảnh bị nhòe đi vì máu, anh lại mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Vương Nhất Bác vô lực mà cúi đầu ngồi một góc. Đồng thời, trên ngực cũng hiện rõ mấy vết cào đỏ tươi thật sâu.
Hết chương 22
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét