[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 19

 Tác giả: Wonnie


“Cái gì?” - Thái Vũ đang say trong giấc ngủ thì bất ngờ bị gọi dậy. Xuất thân là một thiếu gia nhà khá giả, hắn đương nhiên khó chịu nhưng lại nhớ đến tình cảnh hiện tại, hiển nhiên không dám càu nhàu.


Bắt buộc phải nuốt xuống sự khó chịu khi bị quấy rầy giấc ngủ, liền ngay sau đó lại nghe được thông tin như sét đánh ngang tai càng khiến hắn bắt đầu có chút hối hận khi sống chết xin đi nhờ. Khó chịu là vậy, nhưng cũng không dám thể hiện mấy mà chỉ im lặng.


“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?” - Trái ngược với Thái Vũ không rõ thái độ, Lâm Phi Tuyết sau vài giây hốt hoảng liền chuyển sang lo lắng không thôi, nhưng chung quy vẫn không dám nhìn mặt Vương Nhất Bác sau chuyện mấy tiếng trước.


Câu hỏi của Lâm Phi Tuyết không được đáp lại. Bởi lẽ vẫn chưa có ai nghĩ ra được cách thoát thân. 


RẦM


Âm thanh đột ngột vang lên từ bên ngoài khiến ai nấy đồng loạt hướng ánh mắt về phía cánh cửa duy nhất để ra vào căn biệt thự. 


Cổng sắt bên ngoài cuối cùng đã sập rồi.


Theo quán tính của một quân nhân, bốn người Hà Cảnh Sâm cầm chắc vũ khí trong tay, vây ba người là Vương Nhất Bác, Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết vào giữa bảo vệ. Vương Nhất Bác vốn muốn nói không cần phải bảo vệ cậu nhưng từ bên ngoài lại truyền đến “Ầm” một tiếng, ngay sau tiếng “Ầm” đó, hàng loạt âm thanh tương tự vang lên liên tục không ngừng nghỉ. Không cần nghĩ cũng đủ biết, bọn tang thi đang không ngừng đu bám lên cánh cửa bên ngoài.


“Gràoooo” - Từ bên cửa sổ, bất chợt xuất hiện một con áp sát cả khuôn mặt xám xịt đầy vết lở loét vào, ghé mắt quan sát bên trong. Rất nhanh, nó đã phát hiện con mồi đang trốn bên trong, vì vậy như thể bị tiêm chất kích thích mà gào lên một tiếng, cơ thể không ngừng vùng vẫy, ra sức ấn phần đầu vào cửa kính, mơ hồ như muốn ấn vỡ lớp kính mà nhào vào bên trong.


Thái Vũ mặc dù đã được đưa cho vũ khí, lại đang đứng trong vòng bảo vệ của bốn người Hà Cảnh Sâm nhưng chứng kiến một màn vừa rồi, mà xung quanh hắn ai cũng không có động tĩnh gì khiến chút nhẫn nại bay sạch.


“Sh*t!” 


Hắn chửi thề một tiếng, đồng thời đưa tay, gạt ra hai người trong nhóm Hà Cảnh Sâm, muốn chạy vọt lên lầu. Hai người kia bất ngờ bị xô đẩy từ phía sau, chỉ kịp thấy một bóng đen nhanh cơ hội vụt qua, ngay sau đó là âm thanh trầm thấp. 


“Anh muốn làm gì?” - Đợi đến khi hai người họ quay sang thì đã thấy Vương Nhất Bác đang dùng một tay giữ lấy cổ tay Thái Vũ, lạnh nhạt hỏi.


Thái Vũ không ngờ vậy mà lại bị giữ lại, hắn to tiếng: “Buông ra!”


“Buông ra! Mấy người muốn chết thì chết một mình đi!” - Vừa nói vừa nhìn về phía cửa sổ, gấp gáp vùng vẫy


“Anh chạy lên đó, lúc muốn xuống cũng mất nửa cái mạng.” - Vương Nhất Bác nói xong một câu này mới buông tay.


Thái Vũ ham sống nhưng cũng không thuộc dạng ngu ngốc, nghe Vương Nhất Bác nói xong dường như cũng tỉnh ra, không vùng vẫy như vừa rồi nữa.


“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?” - Dù vậy nhưng sự thiếu kiên nhẫn vẫn hiện rõ trong thái độ của hắn. - “Thấy không? Bọn chúng sắp vào tới đây rồi, còn không chạy bây giờ thì lúc nào đây?”


Mọi người ở đây ai cũng đều có mắt có tai, đương nhiên biết tang thi sắp ào tới. Hà Cảnh Sâm thở dài, lên tiếng: “Cũng đã được mấy ngày rồi, chẳng lẽ cậu không còn không biết, lúc này chạy loạn sẽ có tác dụng gì sao?”


Con người đứng trước tang thi, càng sợ hãi càng la hét, sẽ kích thích tang thi, góp phần không nhỏ vào cái kết cục tan xác của chính mình.


Đến hôm nay đã là hơn năm ngày, đa phần mọi người đều đã nhận ra điều này, nhưng sao cái tên nam nhân này vẫn cứng đầu như vậy chứ?


Bên ngoài, tang thi vẫn điên cuồng đập mạnh đầu cùng thân mình vào lớp cửa kính. Mà lớp kính này cũng không phải dạng kính cường lực quá chắc chắn, sau một hồi kiên trì của đám tang thi thì đã có dấu hiệu nứt rạn.


Hà Cảnh Sâm nói: “Ở phía cuối căn biệt thự này tôi thấy có một phòng được dùng làm nhà kho, chúng ta có thể tạm thời trốn vào đó trước.”


Mặc dù vũ khí họ đem theo đều thuộc dạng tối tân nhất, thế nhưng cũng không thể quá tùy tiện. Phải biết rằng số đạn dược đó chính là dùng cho cả hành trình cả đi lẫn về, đó là chưa kể nếu liều mạng chém giết tang thi, không tránh khỏi chuyện sẽ bị cào trúng và một phần đạn dược vẫn còn để trên xe.


“Trốn?” - Thái Vũ nghe lời đề nghị của Hà Cảnh Sâm lại muốn nhảy dựng.


Mà Hà Cảnh Sâm bên này đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn với hắn: “Chỉ cần cậu ngậm cho tốt cái miệng này lại là được. Còn không muốn, mời cậu tự thân xử lý.”


“Thái Vũ, anh nhịn chút đi. Đừng nói nữa, tính mạng quan trọng hơn hết.” - Lâm Phi Tuyết lúc này mới đi đến bên cạnh Thái Vũ, ôm lấy tay hắn ta nhỏ giọng khuyên can.


Thái Vũ vẫn luôn bị đám tang thi điên cuồng ngoài kia làm cho cuống lên, nay đến cả bạn gái cũng đến khuyên hắn nói ít đi một chút, sự ức chế hiển nhiên tăng thêm một tầng. Nhìn cô bạn gái dù nơm nớm lo sợ nhưng vẫn cố bày ra bộ dáng kiên cường, lại nhớ đến chuyện hắn vừa chứng kiến mấy tiếng trước, Thái Vũ vốn muốn ngay lập tức xử lý Lâm Phi Tuyết nhưng đột nhiên nghĩ ra ý gì đó, quyết định nhịn xuống.


Bên này, Vương Nhất Bác cũng đồng tình với ý kiến của Hà Cảnh Sâm. Lúc nãy xem xét một vòng, cậu cũng có suy nghĩ đó nhưng vẫn chưa chắc chắn cho lắm. Hiện tại Hà Cảnh Sâm có cùng suy nghĩ, đương nhiên nó nhanh chóng trở thành phương án được lựa chọn.


Đã có quyết định xong, bảy người nhanh chóng di chuyển về phía cuối của biệt thự, đương nhiên không quên cảnh giác đám tang thi đang điên cuồng đập cửa. Lúc bọn họ di chuyển đến trước cửa căn phòng được chọn làm nhà kho, cửa vừa mở ra, cửa sổ cũng vang lên âm thanh rạn nứt rõ ràng.


“Mau vào trong.” - Hà Cảnh Sâm thúc giục.


Cửa phòng vừa đóng sầm lại, bên ngoài phòng khách cũng “Xoảng” một tiếng, cửa kính đã vỡ nát, tang thi lập tức tràn vào như lũ. Mặc dù không đến mức ngàn cân treo sợi tóc nhưng khi cửa phòng vừa đóng lại, bên tai lập tức truyền đến âm thanh gào gào của tang thi, tất cả đều âm thầm thở phào một tiếng.


Căn phòng kín mít không có cửa sổ mà chỉ có duy nhất một chiếc quạt thông gió gắn ở góc phòng, diện tích cũng không quá mức chật chội mà ngược lại tương đối rộng rãi, đồ đạc bên trong được chất gọn gàng. Trong phòng có duy nhất một chiếc bóng đèn tròn nhỏ, bảy người giữ im lặng, tự tìm cho mình một góc quanh bóng đèn treo bên trên rồi ngồi xuống, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh của tang thi. Bởi vì trước đó mọi người ai cũng chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức, hiện tại cơn buồn ngủ lại rất nhanh kéo đến. Cứ như vậy, mặc cho bên ngoài ồn ào bao nhiêu, bên trong căn phòng kho lại yên tĩnh bấy nhiêu.


Tuy nhiên, mọi thứ không kéo dài quá lâu. 


Thông qua quạt thông gió bên trên, bọn họ biết được bên ngoài trời đã bắt đầu sáng, cũng là thời điểm tang thi ít hoạt động hơn. Đó là những gì con người đúc kết được sau mấy ngày vật lộn với chúng. Bảy người họ đợi cũng chính là lúc này. Chờ ánh sáng mặt trời lên rồi, họ sẽ nhân cơ hội này mà mở đường máu chạy ra xe. Nhưng không ngờ sự tình lúc này vậy mà xảy ra biến đổi.


Tang thi chẳng những không rút bớt mà số lượng ngược lại vẫn như cũ, dường như bọn chúng đã không còn bị ảnh hưởng bởi ánh nắng mặt trời. 


“Không xong rồi, chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi.” 


“Hay lắm! Các người kêu chạy vô đây, rồi bây giờ làm sao? Ra không được, ở cũng không xong! Hay, hay lắm!” - Thái Vũ nghe kế hoạch thất bại, hắn lại nhịn không được mà lớn tiếng châm chọc.


“Anh đừng nói nữa mà.” - Lâm Phi Tuyết lập tức can ngăn, ánh mắt cô ái ngại nhìn qua bên Vương Nhất Bác cùng Hà Cảnh Sâm nhưng rất nhanh lại chuyển ra chỗ khác.


Hà Cảnh Sâm trực tiếp bỏ qua Thái Vũ, chủ động hỏi Vương Nhất Bác: “Cậu có ý kiến gì không?”


“...”


Vương Nhất Bác không đáp lời Hà Cảnh Sâm mà đi đến bên một kệ gỗ để đồ, ánh mắt quét một lượt kỹ càng từng ngóc ngách. Nhìn sơ qua cách sắp xếp đồ đạc ở nhà kho này rất bình thường nhưng không, bình thường chỉ dành cho ba mặt tường còn lại, riêng mặt tường mà Vương Nhất Bác đang đứng phía thì không.


Vương Nhất Bác tỉ mỉ quan sát, thật ra từ đầu cậu đã phát giác có gì đó không bình thường trong căn phòng này. Lại trải qua thêm mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu cũng nhìn ra mặt tường này, thế nhưng vẫn chưa thể nắm chắc cụ thể là ở đâu.


“Vương Nhất Bác, đội trưởng hỏi cậu kìa.” - Một trong ba cấp dưới của Hà Cảnh Sâm có chút không hài lòng khi y hỏi nhưng Vương Nhất Bác mãi vẫn không đáp lại nên lên tiếng nhắc nhở.


“...” 


Vương Nhất Bác vẫn không đáp, nhưng ánh mắt cậu lúc này vừa vặn dừng lại ngay một thùng giấy đặt chính giữa kệ đồ. Không biết là trùng hợp hay cố ý, thùng giấy đó cũng nằm ngay trung tâm của bức tường. 


Cậu vươn tay, muốn nhấc chiếc thùng lên nhưng không thể. Nhìn bên ngoài thì là thùng giấy, nhưng khi đưa tay muốn nhấc lên mới phát hiện, nó vậy mà làm bằng gỗ. Tuy nhiên, rất may mắn là chiếc thùng này lại không bị khóa. 


Đã lúc nào rồi mà còn đi mở một cái thùng giấy cơ chứ?


Lúc này bên ngoài lại truyền đến những tiếng đập cửa rầm rầm cùng âm thanh trầm khàn đặc trưng của tang thi. Cửa nhà kho bảo vệ họ trải qua một đêm yên bình cuối cùng cũng rung lên từng hồi vì sự va đập của tang thi bên ngoài. 


Từng tiếng RẦM RẦM đều đặn truyền đến, đi kèm theo đó là sự rung lắc ngày càng dữ dội.


“Nhìn đi, mấy người nhìn đi!” - Những lúc như thế này, quả thật không thể thiếu giọng nói giận dữ của Thái Vũ. - “Con m* nó, thật sự là tìm chết mà!”


Tuy nhiên, lần này thì Hà Cảnh Sâm hay ai cũng không thể lên tiếng phản bác, bởi vì thực tế chứng minh bọn họ đã sai rồi. Lần trước thì còn có đường để chạy, thế nhưng lần này chính là ngõ cụt. Nhìn Vương Nhất Bác vẫn đứng đó xem xét thùng giấy, Hà Cảnh Sâm cũng không nói nữa, trực tiếp nói với ba người cấp dưới: “Chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.”


“Rõ!” 


“Hai người đừng lo lắng, tôi sẽ tận lực bảo vệ hai người.” - Y quay sang nói với Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết. Chủ ý này là của y, y sẵn sàng chịu trách nhiệm.


Bản lề đã lung lay một cách kịch liệt, ngày càng trở nên lỏng lẻo.


“Vương...Vương Nhất Bác, cậu...cậu mau qua đây đi.” - Lâm Phi Tuyết lo lắng nhưng vẫn không dám mở miệng, chần chừ mãi một hồi mới dám mở miệng nói nốt một câu.


“Nhất Bác, đừng xem nữa.” - Nhìn bản lề đã sắp bật ra khỏi, Hà Cảnh Sâm cũng sốt ruột lên tiếng nhắc nhở.


CRẮC


SOẠT


Hai loạt âm thanh liên tiếp vang lên, cửa đã bị tông gãy, mà Vương Nhất Bác là người đứng gần cửa nhất, hai tay trống trơn.


“GRÀOOOO!!!”


Cửa vừa bị tông gãy, tang thi bên ngoài lập tức ào vào căn phòng không quá rộng rãi.


“Vương Nhất Bác!” - Hà Cảnh Sâm cùng ba người cấp dưới nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu, đồng thời bảo hộ hai người Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết, chỉ riêng Vương Nhất Bác là y không thể làm gì được, chỉ có thể hô lên một tiếng.


Bên kia sáu người với vũ khí trên tay nhưng chỉ bốn trong số sáu người có thể chiến đấu. Vương Nhất Bác ở bên này bị một con tang thi ùa vào theo sự đổ sập của cửa ra vào mà vươn thẳng móng vuốt đến.


Là một người có cung phản xạ cực kỳ tốt, Vương Nhất Bác không gặp quá nhiều khó khăn để nghiêng người tránh đi một đòn tấn công của tang thi. Dù vậy, trong khoảnh khắc vài giây ngắn ngủi đó, cậu nhận ra, tang thi chỉ sau một đêm không những không còn sợ hãi ánh sáng mặt trời mà còn nhanh nhẹn hơn thấy rõ.


Sau khi thành công tránh được một đòn vừa rồi, Vương Nhất Bác nhanh chân chủ động bước lùi về rồi cúi người, quơ lấy con dao cùng khẩu súng đặt ngay balo của mình gần đó một phát nổ súng, giết chết tang thi. Cậu lại tiếp tục xoay người, chính xác chặt đứt bàn tay đang vươn ra của một con tang thi khác, đồng thời giơ chân đạp nó ra xa. Kế tiếp tay cầm súng giương lên, không chút chần chừ bóp cò, mấy loạt đạn liên tiếp bắn ra, chuẩn xác ghim vào đầu của mấy con tang thi ở gần đó.


Cả căn phòng sạch sẽ gọn gàng chẳng mấy chốc đã lộn xộn, trên tường dưới sàn nhà cũng dính đầy máu đen, nhầy nhụa. 


Bị hạn chế về không gian lẫn lực lượng, dù cho kỹ năng chiến đấu thuần thục như bốn người Hà Cảnh Sâm hay có một chút kỹ năng như Vương Nhất Bác thì cũng khó mà đảm bảo cho bản thân không bị thương. Huống hồ bên Hà Cảnh Sâm còn phải bảo hộ cho hai người không chút kỹ năng chiến đấu là Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết.


Hà Cảnh Sâm bắn nát đầu một con tang thi đang muốn quào trầy Lâm Phi Tuyết ở bên trái, ngay lập tức lại chuyển hướng, giương súng tiếp tục hạ gục một con bên phải.


“Aaa!” - Còn chưa kịp quan sát thì lại nghe Thái Vũ ở bên cạnh la lên một tiếng, móng vuốt của tang thi cách hắn còn chưa tới một mét. Y vội vàng lần nữa giương súng lên muốn bắn nhưng chỉ nghe “cạch cạch” hai tiếng, súng của y đã hết đạn. Hà Cảnh Sâm không kịp nghĩ nhiều liền lách thân mình, dùng súng vươn tới muốn đẩy móng vuốt của tang thi ra xa. 


“Ư!” - Hà Cảnh Sâm thành công thực hiện được ý đồ, nhưng con tang thi này dường như không ngu ngốc. Một bên móng vuốt của nó bị y hất ra, nhưng nó cũng kịp dùng một bên còn lại hạ xuống, kéo xuống một vết rách tương đối sâu trên cánh tay y. 


Hết chương 19


1 nhận xét:

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...