Tác giả: Wonnie
“Tôi là Thái Vũ, còn cô ấy là Lâm Phi Tuyết. Chúng tôi vốn đang du lịch ở tỉnh D thì nạn xác sống bùng nổ, vất vả lắm mới có thể chạy được đến đây.”
“Đúng vậy, trời thì càng ngày càng tối, cũng may nhờ có mọi người đồng ý cứu giúp.”
Sau khi hai người Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết lên xe, bọn họ chỉ đơn giản đi thêm một chút nữa để tiến vào khu ngoại thành của tỉnh D rồi tìm một căn nhà nghỉ ngơi qua đêm.
Với đầy đủ vũ khí tối tân trong tay, nhóm người Vương Nhất Bác rất nhanh đã giải quyết xong ba con tang thi bị nhốt trong nhà. Thậm chí còn xử lý luôn cả mấy con đang lởn vởn ở xung quanh, đem toàn bộ khu vực quanh nhà trong vòng bán kính mười mét dọn dẹp sạch sẽ.
Căn nhà mà Vương Nhất Bác chọn thực tế là một căn biệt thự tầm trung. Sở dĩ chọn nó làm nơi nghỉ ngơi cho tối nay là bởi, căn biệt nằm ở khu đất gần như hoàn toàn tách biệt với nhà dân xung quanh, hơn nữa còn được bao quanh bởi hàng rào thép, hạn chế được rất nhiều sự xâm nhập của tang thi trong lúc họ nghỉ ngơi, lơ là cảnh giác.
Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết đứng ở một bên, nhìn năm người dễ dàng xử lý đám tang thi mà mấy ngày nay bọn họ phải tốn công tốn sức, thậm chí là gần như cả mạng sống để chạy thoát khỏi nanh vuốt của chúng. Cả hai âm thầm quan sát năm người đang đi phía trước, trong đầu bắt đầu có những tính toán riêng.
Sự tính toán lại càng lớn khi cả hai chứng kiến mấy người Vương Nhất Bác lấy từ trong xe xuống lương thực cùng thức uống. Mấy người này rốt cuộc có thân phận như thế nào? Súng ống hiện đại, lại không thiếu lương thực thức uống, tất cả đều là những thứ có khả năng đảm bảo mạng sống cho họ.
“Tôi...tôi biết nấu ăn, để tôi giúp mọi người chuẩn bị một bữa nhé.” - Lâm Phi Tuyết chủ động lên tiếng, cũng chủ động đón lấy nguyên liệu nấu ăn từ tay Hà Cảnh Sâm rồi ào vào bếp.
Mấy người Hà Cảnh Sâm thấy cô nhiệt tình như vậy cũng không nói gì, người thì ngồi nghỉ ngơi, người lại chạy ở một bên trò chuyện.
Ngày thứ năm kể từ tang thi hoành hành, ngoại trừ tỉnh V cùng một vài tỉnh, thành phố xung quanh bị ảnh hưởng sau va chạm cùng mảnh thiên thạch là bị mất điện cùng hệ thống liên lạc, những tỉnh và thành phố khác về cơ bản vẫn còn có thể sử dụng điện nước. Nhưng e rằng cũng chẳng còn trụ được bao lâu.
Lâm Phi Tuyết bận rộn trong bếp, Thái Vũ cũng không dám ngồi không mà chạy đến vừa phụ bạn gái một tay, vừa bắt chuyện làm thân cùng bốn người kia.
Vương Nhất Bác lại tách mình, lên lầu chọn cho mình một phòng trống, ngồi trên giường lấy ra hai sợi dây chuyền trên cổ mà mân mê. Hai sợi dây đó về kích cỡ đều giống nhau như đúc, chỉ trừ hai chiếc nhẫn được lồng vào là kích thước khác nhau. Hai chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản, một to một nhỏ, lồng vào hai sợi dây chuyền, yên vị trên cổ Vương Nhất Bác. Từ lúc lấy nó về từ chỗ chế tác cho đến khi tang thi xuất hiện, cậu đều mang hai sợi dây này trên người.
Đây vốn dĩ là món quà muốn tặng anh.
Chẳng nhân dịp gì cả, chỉ đơn giản là muốn tặng anh. Dù anh vẫn chưa chính thức nhận lời cậu, nhưng Vương Nhất Bác vẫn muốn tặng nó cho anh.
Hai sợi dây chuyền, hai chiếc nhẫn, cậu một chiếc, anh một chiếc.
Bọn họ đều là người trong giới giải trí, bởi vì lịch trình dày đặc mà không thể tùy tiện gặp mặt. Thậm chí dù cho thường xuyên nhắn tin và gọi video, rất nhiều lúc cậu ngủ thì anh đã làm việc, hoặc anh đã ngủ nhưng cậu vẫn chưa xong việc. Vì vậy Vương Nhất Bác đặt làm riêng một cặp nhẫn cùng dây. Những khi nhớ anh, cậu có thể lấy nó ra ngắm, để phần nào làm nguôi ngoai khát vọng trong lòng.
Cũng vốn dĩ muốn sau khi quay phim xong, sẽ đem nó tặng cho anh, không ngờ cái gì cũng chưa làm được, bọn họ đã hoàn toàn mất liên lạc.
Trong tình hình hiện tại, không biết những người yêu nhau khác sẽ như thế nào, nhưng Vương Nhất Bác cậu thật sự không thể cứ vậy mà buông tay. Cậu thà tự mình lên đường tìm kiếm bóng hình người thương còn hơn so với việc mỗi ngày đều ngồi một chỗ trông chờ từng tin tức một.
Thậm chí, Vương Nhất Bác rất sợ. Cậu sợ hãi nếu mình chỉ ngồi yên một chỗ thì ở ngoài kia, người cậu yêu xảy ra chuyện, Vương Nhất Bác không tài nào biết được. Dù cho có biết được đi chăng nữa, lúc đó mọi thứ đã quá muộn.
Cậu không dám tưởng tượng một ngày nào đó, anh của cậu không còn trên cõi đời này. Còn cậu thì chỉ ngây ngốc, vô dụng ngồi trông chờ từng đợt tin tức.
Vương Nhất Bác sợ hãi, cậu không muốn phải hối hận, đồng thời cũng muốn gặp anh, nhớ anh đến phát điên, vì vậy cậu không chút chần chừ chạy đến nơi nguy hiểm. Lần này, đợi sau khi gặp được anh rồi, cậu sẽ đưa anh về ra mắt ba mẹ, cũng không muốn giấu giếm chuyện cậu đang theo đuổi Tiêu Chiến.
Càng nghĩ, Vương Nhất Bác lại càng khẽ siết chặt cặp nhẫn trong tay.
Viễn cảnh về một tương lai tươi đẹp làm cậu không tránh khỏi có chút kích động.
Cốc! Cốc! Cốc!
Âm thanh gõ cửa vang lên, giọng của người nữ nhân duy nhất trong nhóm bọn họ là Lâm Phi Tuyết theo đó cất lên.
“Ừm...Vương...Nhất Bác, phải không?” - Lâm Phi Tuyết ngập ngừng. Bởi vì đi khác xe nên cô vẫn chưa có cơ hội nói chuyện cùng người nam nhân nhỏ tuổi nhất trong nhóm này. Cô chỉ đơn giản biết rằng, người đứng đầu nhóm bọn họ là cậu. Về phần tên tuổi, là do lúc nãy Thái Vũ ở một bên trò chuyện cùng mấy người Hà Cảnh Sâm mà biết được. - “Bữa tối...đã chuẩn bị xong rồi, cậu xuống ăn nhé?”
“...” - Trong phòng không có động tĩnh.
“Nhất...Nhất Bác?” - Lâm Phi Tuyết ngập ngừng gọi thêm lần nữa.
Lần này đã có tiếng đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Ba chữ ngắn gọn, sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Lâm Phi Tuyết chỉ đành nói: “Vậy, cậu xuống đi. Chúng tôi chờ ở dưới.”
/
Nói rồi tiếc nuối xoay người đi xuống. Cô vốn dĩ tính tranh thủ một chút để làm quen với cậu, xem ra không dễ như cô nghĩ rồi.
Lâm Phi Tuyết đi xuống, Thái Vũ ngồi chờ ở bàn ăn, vừa vặn liếc thấy bộ dáng tiếc nuối vì việc không thành của bạn gái. Hắn không phản ứng gì mà chỉ xoay người, làm như đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Lúc Vương Nhất Bác từ trên lầu bước xuống, mấy người Hà Cảnh Sâm cũng vừa vặn ngồi vào bàn. Mặc dù điện nước vẫn còn có thể sử dụng nhưng vẫn thiếu thốn rất nhiều thứ, vì vậy bữa tối cũng đơn giản vô cùng. Bảy người nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, sau đó dọn dẹp rồi ai nấy đều lục đục trở về phòng nghỉ ngơi.
Phòng bếp lúc này chỉ còn Vương Nhất Bác lưu lại, không biết là tình cờ hay cố ý, Lâm Phi Tuyết cũng đang ngồi nghỉ ngơi.
“Lúc nãy…” - Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc, nhàn nhạt chủ động lên tiếng.
Lâm Phi Tuyết có chút giật mình xen lẫn bất ngờ, lắp bắp đáp lại: “Có...có chuyện gì sao?”
“Hy vọng chị sau này đừng gọi tôi bằng cái cách như lúc nãy.”
“Hả?”
“Tôi nói, đừng có gọi tôi bằng cái giọng điệu như lúc nãy. Tôi và hai người các người vốn không hề quen biết, hoàn toàn chỉ là người dưng. Còn nữa, đừng quên chị đã có người yêu. Vì vậy đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi. Chuyện đó cũng không cần thiết đâu.”
“Vậy nhé.” - Nói xong liền lạnh lùng xoay người lên lầu, bỏ lại một Lâm Phi Tuyết còn đang đứng trơ ra vì những lời vừa rồi.
Phòng bếp chỉ còn lại một mình Lâm Phi Tuyết vẫn đứng đó. Sau một hồi bất động, cô mới đưa tay lên dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, cắn răng trở về phòng mình.
Về phần Vương Nhất Bác, là người trong giới giải trí từ sớm, chỉ cần một hành động nhỏ của đối phương, cậu cũng đoán được mục đích của họ là gì. Lâm Phi Tuyết chính là một ví dụ điển hình. Chị ta cùng cậu không quen biết, chỉ đơn giản là người dưng, vậy mà chỉ sau một buổi đi nhờ xe lại có thể bày ra thái độ như thể họ đã quen biết từ lâu, thân mật gọi cậu là “Nhất Bác”. Người này, chắc hẳn đang mơ mộng đến một danh phận nào đó bên cạnh cậu.
Thời thế thay đổi, nhưng tâm tính con người lại không thể nói đổi là đổi.
Trước đây nữ nhân theo đuổi cậu không phải ít, thế nhưng bởi vì không quan tâm nên vẫn luôn mặc kệ vấn đề này. Dần dà, vài người vì thái độ không lạnh không nóng của cậu mà lấn tới, tung ra không ít tin đồn về chuyện tình cảm của cậu.
Vương Nhất Bác vẫn chưa từng động lòng với bất kỳ ai, cũng chưa từng trong một mối quan hệ nào.
Anh, chính là người đầu tiên khiến cậu vừa gặp đã nảy sinh cảm giác.
Cũng rất có thể sẽ là tình cuối của cậu.
Từ khi nhận ra tình cảm đặc biệt của bản thân dành cho anh, Vương Nhất Bác dần cảm tưởng, mình sẽ khó mà động lòng thêm một lần nữa.
Cậu yêu anh, cũng vì vậy mà chỉ chấp nhận anh ở bên cạnh mình. Toàn tâm toàn ý yêu anh.
Bởi vì yêu, cho nên Vương Nhất Bác lần đầu tiên chủ động lên tiếng đính chính vấn đề tình cảm, một lúc phủ nhận toàn bộ các tin đồn trước đó.
Vấn đề của Lâm Phi Tuyết cũng tương tự. Cậu sẽ không để bất cứ ai có cơ hội gây hiểu lầm hay chen chân vừa giữa hai người.
Sau khi giải quyết xong vấn đề của Lâm Phi Tuyết, Vương Nhất Bác trở về phòng nghỉ, đơn giản vệ sinh một chút rồi lên giường đi ngủ.
Tuy nhiên, giấc ngủ của cậu cũng không kéo dài được bao lâu. Đại khái khi Vương Nhất Bác chỉ mới chìm sâu vào giấc ngủ được một chút, âm thanh ồn ào cùng ánh sáng của mặt trăng bên ngoài dễ dàng đánh thức cậu.
Bởi vì chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ nên nhất thời Vương Nhất Bác chưa thể thanh tỉnh ngay được. Cậu mắt nhắm mắt mở xuống giường, đi đến quan sát tình hình bên ngoài thông qua cửa sổ, kết quả khung cảnh bên ngoài khiến cậu ngay lập tức thanh tỉnh hoàn toàn.
Bên ngoài, bầu trời đen khịt không có lấy một ánh sao, thế nhưng ánh sáng của mặt trăng lại rõ ràng, sáng tỏ hơn bao giờ hết. Mặt trăng của lúc này hệt như đang được phóng đại dưới lớp kính hiển vi, vừa to vừa sáng.
Bên dưới, rõ ràng tang thi xung quanh đã bị mấy người họ tiêu diệt sạch sẽ nhưng giờ đây, không biết bọn chúng từ đâu kéo tới nhiều không tưởng. Toàn bộ khu vực xung quanh biệt thự không có chỗ nào mà không có tang thi. Chưa hết, bọn chúng dường như đang có xu hướng tập trung về biệt thự.
Nhìn cảnh tượng bên dưới, hai hàng lông mày Vương Nhất Bác nhíu lại.
Rất nhiều câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu, nhưng Vương Nhất Bác biết mình không có thời gian để tìm câu trả lời. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cầm lên khẩu súng lục bên người, di chuyển xuống dưới lầu.
Cửa phòng vừa mở, cũng vừa vặn đụng phải Hà Cảnh Sâm mở cửa bước ra từ phòng đối diện. Hai người nam nhân nhìn nhau, không cần phải nói hai lời cũng hiểu lý do vì sao đối phương lại vội vàng mở cửa vào nửa đêm.
“Hình như...bọn chúng đang tập trung về phía chúng ta thì phải.”
Vương Nhất Bác nghe Hà Cảnh Sâm nói, liền biết phỏng đoán của mình không sai.
“Không phải hình như, mà là bọn chúng thật sự đang tiến về đây.”
“Nhưng vì cái gì?” - Hà Cảnh Sâm thắc mắc. Hiện tại hiểu biết của bọn họ về tang thi, chính là những xác sống chậm chạp, chỉ số thông minh cùng khả năng tư duy bằng không. Không thể vì trước đó bọn họ diệt hết đám tang thi xung quanh mà chúng kéo đến trả thù. Nhất định phải có một thứ gì đó, bọn chúng mới kéo nhau đến đây.
Hai người vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã xuống đến phòng khách. Vương Nhất Bác nhẹ tay mở khóa cửa, đẩy ra một khoảng nhỏ: “E là không còn thời gian để anh tìm hiểu lý do nữa rồi.”
Hà Cảnh Sâm đi tới, thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, bọn tang thi đang tụ tập rất đông ngay trước cổng biệt thự, thi nhau gào ầm đu bám lên cổng sắt. Cổng được thiết kế khá kiên cố, nhưng theo thời gian đã có phần lỏng lẽo, lại thêm lực đu bám của tang thi, căn bản không thể trụ được quá lâu. Một khi chúng thành công phá vỡ cổng sắt, “lớp bảo vệ” cuối cùng họ là gạch đá của biệt thự này cũng trở nên mỏng manh.
Lúc này, ba người quân nhân còn lại trong nhóm cũng xuất hiện phía trên cầu thang.
“Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi đang ngủ thì nghe âm thanh của tang thi càng ngày càng gần.”
Hà Cảnh Sâm bước sang một bên, muốn để cho ba người kia tự mình đánh giá tình hình. Ba người nghi ngờ nhìn nhau, nhưng rồi cũng tiến lên xem thử, kết quả bị cảnh tượng bên ngoài làm cho giật mình.
“Đây là sao chứ? Hóa ra không phải nghe lầm.”
“Nhưng chẳng phải trước đó chúng ta đã tiêu diệt hết tang thi ở khu này rồi sao? Vì cái gì chúng lại kéo đến đông như vậy?”
Thắc mắc của ba người, cũng chính là thắc mắc của Vương Nhất Bác cùng Hà Cảnh Sâm.
“Để nói sau đi. Mau gọi hai người kia dậy.” - Việc cấp bách hiện tại là làm thế nào để thoát khỏi đám tang thi ngoài kia.
“Rõ.” - Một người nhanh chóng phụng mệnh, chạy vội lên lầu gọi Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết tỉnh dậy, mấy người còn lại cũng chia nhau đi một vòng quanh nhà, xem thử còn lối nào để thoát ra bên ngoài hay không.
Đáng tiếc, bọn họ tìm quanh một hồi cũng không tìm được lối đi nào khác. Cả biệt thự to lớn nhưng chỉ có một cửa ra duy nhất, khác hoàn toàn so với những biệt thự thông thường.
Hết chương 18
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét