[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 21

 Tác giả: Wonnie


“Hai cậu chạy lên phía trước xem tình hình đội trưởng thế nào. Chúng tôi sẽ theo sau.” - Một người lên tiếng. Mặc dù phía trước có Thái Vũ nhưng chắc chắn không thể nhờ cậy gì được.


“Được”


Nhìn hai người kia đi rồi, Lâm Phi Tuyết nhịn không được mà lo lắng hỏi: “Cậu...cậu thật sự chịu được sao? Máu chảy nhiều như vậy…”


Máu chảy nhiều như vậy, không cần chờ đến khi Vương Nhất Bác biến thành tang thi, e rằng trước đó cậu đã chết vì mất máu.


“Đúng vậy, tôi giúp cậu băng lại cầm máu trước, sau đó chúng ta tìm một nơi an toàn rồi tính sau.” - Người còn lại cũng đồng tình với Lâm Phi Tuyết, vừa nói vừa cởi balo ra, lục tìm bông băng.


Vương Nhất Bác dựa đầu vào vách tường phía sau, nói: “Vậy nhờ anh.”


Lâm Phi Tuyết im lặng.


Người kia động tác thuần phục băng bó cho Vương Nhất Bác, sau đó cả ba bắt đầu di chuyển đến chỗ Hà Cảnh Sâm. Tuy nhiên, đi chưa bao lâu thì đã thấy phía trước có người chạy tới: “Phía trước chúng tôi tìm được một căn phòng, chúng ta tới đó xem vết thương của đội trưởng và cậu Vương trước đã.”


“Đội trưởng thế nào rồi?”


“Không tốt lắm.” - Nháy mắt căn phòng người nọ tới đã hiện ra trước mắt.


Ba người đẩy cửa bước vào, căn phòng dường như mới được xây nên đồ đạc vẫn không có nhiều. Chỉ đơn giản một chiếc giường đơn cùng một cái ghế. Cửa vừa mở ra, họ lập tức phát hiện Hà Cảnh Sâm đang đau đớn nằm gục dưới sàn, trên cổ, trán và đặc biệt là vết cào trên tay đang hiện rõ từng đường gân, mạch máu. Thậm chí bọn họ có thể nhìn rõ được từng dòng máu đang được luân chuyển bên trong. 


“Đội trưởng!”


“Đừng tới gần!” - Thấy đồng đội của mình muốn tới xem Hà Cảnh Sâm, người cấp dưới ở lại không thể không ngăn cản. - “Cậu nhìn máu của đội trưởng đi.”


Hai người kia nghe vậy mới chú ý đến từng mạch máu đang hiện rõ dưới lớp da Hà Cảnh Sâm. Là một màu đen, không phải màu đỏ tươi như con người bình thường. 


“Toàn thân đội trưởng giờ cứ như lò than ấy. Nóng cực kỳ.”


“Đội trưởng…” - Lẽ nào đội trưởng của họ thật sự sẽ biến thành tang thi, mà họ cũng phải  chính tay mình kết liễu người đội trưởng này?


“AAAaaa!” - Hà Cảnh Sâm không ngừng ôm siết lấy cánh tay bị cào, khàn cổ la hét.


Y càng gào, đường gân trên khắp cơ thể càng hiện rõ. Cũng càng cho thấy cơn đau dữ dội mà y đang chịu đựng.


“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” 


“Khoan hãy từ bỏ, nhưng tạm thời đừng ai tới gần anh ấy.” 


“Vì sao?”


“Mặc dù máu đã chuyển thành màu đen, nhưng da bên ngoài vẫn rất bình thường.” - Người biến thành tang thi, không chỉ máu mà màu da chuyển thành màu xám xịt.


“Thật sự còn hy vọng sao?”


“Trước tiên để đội trưởng ở trong phòng này. Còn chúng ta sẽ di chuyển ra bên ngoài, nếu thật sự anh ấy cứ vậy mà biến thành tang thi…” - Bọn họ cũng chỉ còn có thể bỏ lại Hà Cảnh Sâm.


Thái Vũ ở một bên nghe phải nhường lại căn phòng cho Hà Cảnh Sâm liền không chịu, lên tiếng phản bác: “Mấy người điên à? Sao lại phải nhường phòng cho mấy tên sắp biến thành tang thi này chứ? Không phải trước đó nói con người bị tang thi cào trúng sẽ biến thành tang thi sao? Giờ bọn họ đã như vậy rồi, còn không mau giết đi?”


“Chết tiệt!” - Một trong ba người cấp dưới đã không nhịn nổi, trực tiếp tiến tới nắm cổ áo Thái Vũ. - “Nghe này, mày muốn giết anh ấy thì cứ ở lại trong này một mình, còn bọn tao sẽ cút ra ngoài.”


Thái Vũ làm sao dám một mình ở lại với người sắp biến thành tang thi.


“Anh ấy chỉ là người qua đường của mày, nhưng đối với bọn tao là anh em đã vào sinh ra tử cùng nhau.” - Dù rằng con người bị tang thi cào sẽ biến thành chúng, bọn họ sẽ phải bỏ lại người anh em của mình, thế nhưng sao có thể nói bỏ là bỏ. Nhất là khi chính y cũng đang chống lại cơn đau từ vết thương đem tới. Thời thế tang thi xác sống, có những lúc bắt buộc người ta phải nhẫn tâm, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. 


“Nếu anh ấy thật sự biến thành đám xác sống chỉ biết giết người ăn thịt ngoài kia, thì chính tay bọn tao sẽ tiễn anh ấy lên đường, không để mày tổn hại dù chỉ một sợi tóc. Bởi vậy, việc duy nhất mày cần làm là câm miệng lại và ngồi im đi. Đừng quên lúc đầu là ai đã cầu xin đi cùng bọn tao!” - Nói xong liền thô bạo quăng hắn ngã xuống đất.


“Chúng ta ra ngoài.” - Nói là ra ngoài, thực tế bọn họ vẫn ở trong mật đạo này, tương đối an toàn. - “Trong lúc chờ đợi, chúng ta tìm thử xem mật đạo này còn đường khác dẫn ra ngoài hay không.”


“Được” 


“Aa...ha…”


Mấy người họ vừa nói xong, lại nghe bên tai truyền đến tiếng rên kìm nén. Quay lại nhìn thì mới nhớ ra, Vương Nhất Bác cũng là người phải ở lại trong căn phòng này, cùng với Hà Cảnh Sâm.


“Ra ngoài mau đi!” - Vương Nhất Bác ngồi bệt dưới tường, cắn răng nói một câu.


Tình hình chuyển biến xấu nhanh hơn cậu nghĩ. Rõ ràng chỉ mới vừa rồi không cảm giác nhiều lắm, không ngờ chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng, cậu đã hoa mắt chóng mặt. Tầm nhìn trước mắt giờ đây chỉ còn một màu đo đỏ của máu, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu cùng từng thớ thịt tươi ngon bên dưới lớp da của mấy người trước mắt.


Ba người quân nhân hiểu ý lui từng bước một, phía sau là Lâm Phi Tuyết ánh mắt không nỡ. Về phần Thái Vũ, hắn đã sớm lui ra ngoài, yên lặng đứng cách cửa phòng một khoảng.


“Vậy chúng tôi...đi đây. Xin lỗi…”


Hai tiếng “xin lỗi” thốt ra, cửa phòng cũng dần khép lại, đem ánh sáng từ đèn điện bên trong che lấp mất. Trong không gian tương đối chật hẹp của mật đạo, năm người ngồi bệt dưới đất. Thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến âm thanh gào thét trầm thấp, không rõ là của đám tang thi bên ngoài, hay là của hai người đang ở bên trong căn phòng này.


.


Trở lại ngoại ô tỉnh V, hai nhóm người Tiêu Chiến và nhà họ Cao sau khi lấy xăng xong đã lên đường tiếp tục hướng đến khu doanh trại quân đội. Hiện tại trước mắt họ, hàng loạt các lều trại màu xanh lá rêu đặc trưng của quân đội đã hiện lên phía trước. Tuy nhiên, không ngoài dự đoán là nơi này cũng đã sớm bị biến thành một mảnh hoang tàn. Lều trại vẫn còn đó, thế nhưng lại rách lưới đổ vỡ, khắp nơi đều dính máu bê bết, thậm chí vài chỗ còn thấy mảnh xương trắng và những miếng thịt vụn còn sót lại.


Một cơn gió thổi qua, không gian yên tĩnh xào xạc vài tiếng động nhỏ của vải lều trại và tán lá của cây cổ thụ đằng xa. Trong làn gió lạnh ấy, vẫn ngửi thấy rõ mùi máu tanh chưa phai hết.


“Oẹ!” - Mai Như Ý cùng cô con gái là Cao Ngọc Nhi đã chịu không nổi mà muốn ói. 


Ngay cả Tiêu Chiến cũng khó mà nhịn được, tay chân khẽ run rẩy.


Cảnh tượng so với suy nghĩ của bọn họ, thật sự quá mức kinh khủng. 


“Ngay cả quân đội cũng không chống đỡ nổi.” - Cao Chí Trung ở một bên ra chiều từng trải thở dài. - “Hai mẹ con có chịu nổi không? Hay là lên xe nghỉ ngơi đi.”


Mai Như Ý cùng con gái nghe vậy liền gật đầu lia lịa, nắm tay kéo con gái lên xe, lại nói với con trai là cung thủ: “Cao Phú, con cùng ba chịu khó thu thập một chút.”


“Dạ, con biết rồi.” 


Con trai đã lớn lại ngoan ngoãn nghe lời, Mai Như Ý hài lòng kéo Cao Phú tới gần, nói nhỏ vào: “Con nhớ chú ý mấy kẻ bên kia, đừng để chúng chiếm dụng phần hơn.”


Cao Phú nhận được sự tin tưởng của mẹ, răm rắp nghe lời.

Bên này, nhóm người Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong vũ khí phòng thân, bắt đầu tiến vào khu doanh trại. 


Cao Chí Trung thấy nhóm Tiêu Chiến đã đi rồi cũng vội vàng hối thúc con trai.


Tiết trời dù đang là ban ngày nhưng lại là giữa đông, ánh nắng mặt trời có cũng như không, ngược lại vài cơn gió thổi qua dễ dàng khiến cho cả nhóm người khẽ rùng mình. Nhất là khi bước vào một nơi từng là bữa ăn của tang thi.


Bước đầu tương đối thuận lợi, cả nhóm người rất nhanh đã tìm được lều cất vũ khí. Bởi vì là quân đội nên vũ khí ở đây chủ yếu là súng đạn và dao găm các loại. Ngoài ra còn có áo chống đạn cùng dây cước, phục vụ cho việc leo trèo. 


Bọn họ rất nhanh đã thu gom hết toàn bộ số vũ khí tìm được. Bởi vì doanh trại này dựng lên mục đích là để chi viện lực lượng cứu hộ cho nạn nhân bị ảnh hưởng sau vụ va chạm mảnh thiên thạch nên vũ khí không thực sự quá nhiều. Ngược lại, họ tìm thêm được không ít thuốc cùng bông băng. 


“Tốn công tốn sức đến đây, rốt cuộc chỉ thu về được có nhiêu đây.” - Cao Chí Trung nhìn số vũ khí mình và con trai cùng cô em họ thu thập được lên tiếng, đồng thời đánh ánh mắt qua nhóm Tiêu Chiến. - “Mọi người này, có thể nhường cho chúng tôi thêm một ít vũ khí nữa được không? Nhà chúng tôi có năm người, mà lại chỉ có nhiêu đây.”


“Không được.” - Trợ lý Từ nghiêm khắc lên tiếng. - “Nhà các người có năm người, nhưng vì cái gì chỉ có ba người đi, hiện tại lại muốn đòi thêm của chúng tôi?”


“Bọn họ là nữ nhân, không chịu nổi mấy thứ máu me này.” - Cao Chí Trung cũng trạc tuổi trợ lý Từ, nhận ra cô có ý trách cứ hắn, liền bắt đầu xù lông.


“Bọn họ là nữ nhân, vậy ba người chúng tôi là cái gì?” - Trợ lý Từ hoàn toàn không có ý nhường, chỉ vào bản thân cùng Dương Tử và Tuyên Lộ. Lúc ở trạm xăng đã nhường cho mấy người nhà đó một nửa số xăng rồi, hiện tại còn muốn không làm mà có ăn?


“Cô!” - Cao Chí Trung nghẹn họng, tức tối chỉ vào mặt trợ lý Từ. 

Tiêu Chiến ở một bên cũng không lên tiếng. Đây là lý do ngay từ đầu anh không muốn chung đường với người nhà họ Cao.


“Anh gì đó ơi, chị ấy nói đâu có sai. Một nhà mấy người đều lành lặn, bên chúng tôi lại có kẻ vết thương chưa lành nhưng vẫn đứng xuống đấy thôi. Vậy vì cớ gì chúng tôi phải chia bớt cho mấy người?” - Mấy ngày qua đi chung, Đại Dương đều thuộc dạng năng nổ nhưng không phải hoạt ngôn, không ngờ lúc này cũng lên tiếng.


Cao Chí Trung lần thứ hai nghẹn họng, ngắc ngứ: “Mày…”


“Thôi đi, bọn họ nói cũng không sai mà.” - Cô gái ban nãy bị Mai Như Ý chỉ trích cũng lên tiếng.


Ngay lập tức liền nhận được cái trừng mắt cảnh cáo của Cao Chí Trung. 


“Cha, chúng ta nhịn lần này đi.” - Ngay cả con trai cũng lên tiếng, Cao Chí Trung lại quay ngoắt sang nhìn con trai nhưng tự hắn cũng biết mình đuối lý, không nói lại nên chỉ đành hậm hực nhịn xuống, cúi người đem số vũ khí thu thập được trở về xe. Hắn ta vừa đi vừa khó chịu, không thể để vợ nhìn thấy sự chênh lệch số súng ống này được. Mai Như Ý mà phát hiện, thể nào cũng cằn nhằn hắn riết không tha.


Ba người nhà họ Cao trở về xe, nhóm Tiêu Chiến cũng không nán lại thêm, nhanh chóng đưa toàn bộ số vũ khí lên xe. Sau khi gặp lại Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ, nhóm bọn họ lại có thêm không gian để chứa đồ. Thế nhưng với số lượng người như thế này, cùng với tình hình này, vật tư chưa bao giờ là dư dả.


Cái gọi là “Không gian” mà Đại Dương nhắc đến lúc trước, xem ra vẫn tốt hơn. Chỉ có điều đây là thực tế, không phải tiểu thuyết huyễn hoặc.


Lúc bọn họ sắp xếp lại hành lý cuối cùng trên xe để rời đi, một cơn gió lạnh thổi qua khiến ai nấy đều khẽ co mình dù trước đó họ đã mặc mấy lớp áo dày bên trong.


Tiêu Chiến đưa mắt nhìn về phía chân trời. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, bọn họ tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Nghĩ vậy, Tiêu Chiến nhanh tay sắp xếp ổn thỏa mấy món cuối cùng. Vào một khắc vươn tay để mở cửa xe, cái lạnh trong không khí lại truyền đến khiến Tiêu Chiến lần thứ hai phát lạnh. Anh xoay đầu, nghi hoặc quét mắt một lượt khung cảnh phía sau. 


Vẫn là những chiếc lều trại mang màu sắc cùng hoa văn đặc trưng của quân đội bị cào rách và dính máu đang phất phơ trong gió.


Vẫn là mặt đất hỗn độn những vụn thịt, xương trắng còn sót lại sau cuộc càn quét.


Phía xa xa đằng kia vẫn là bóng dáng cây cổ thụ to lớn.


Rất yên tĩnh. Không có gì bất thường.


Có phải anh đã nghĩ quá nhiều rồi hay không?


Sau khi xác nhận một lượt mọi thứ đều bình thường, Tiêu Chiến mới lại xoay mình, lần thứ hai vươn tay mở cửa xe.


Cùng lúc đó, từ phía sau, mặt đất bỗng nhiên xuất hiện những vết nứt. Chúng hệt như có sinh mệnh, di chuyển ào ào về phía nhóm người. Cuối cùng vào cách Tiêu Chiến một khoảng vừa đủ, không quá gần cũng không quá, mạnh mẽ hống hách trồi lên. Rõ ràng chỉ là đất đá bình thường nhưng giờ đây lại thả ra những “cánh tay đất”, như xúc tu của loài bạch tuộc mà bung ra, đồng thời vươn về phía con mồi.


Bên trong, trợ lý Từ mãi vẫn chưa thấy Tiêu Chiến lên xe, bèn xoay người nói với anh: “Tiêu Chiến, sao vậy? Mau lên x...”


Câu nói không thể hoàn tất. 


Bên ngoài, cảm giác nguy hiểm khiến Tiêu Chiến lần nữa quay đầu. Trong khoảnh khắc đó, phía sau lưng vốn dĩ là ánh nắng vàng tươi của hoàng hôn đã bị che mất, thay vào đó là một thứ đất đá to lớn. Chúng khẽ dừng lại một giây, sau đó lại vươn tới, quấn lấy Tiêu Chiến mà lôi ra.


“TIÊU CHIẾN!”


.


“TIÊU CHIẾN!”


Vương Nhất Bác vốn đã chìm vào hôn mê nay đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt cùng miệng đều mở to, liên tục thở dốc. Trên trán hiện rõ gân xanh phập phồng, đồng thời không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.


Vừa rồi...những gì cậu thấy là gì?


Hết chương 21


1 nhận xét:

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...