[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 25

 Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Từ sáng sớm, ngay phía trước cửa tiệm bánh ngọt và coffee Không Tên đã xuất hiện hai chiếc xe sang trọng tới đậu. 


Mike đứng trước mui xe, nhìn Vương Nhất Bác ở bên trong. Y vứt điếu thuốc hút dở xuống đất, dẫm chân, sau đó trở vào xe mình, lái xe rời đi. Vương Nhất Bác cũng chậm rãi cho xe chạy theo.


Nhìn hai chiếc xe rời đi, Tống Thiến cùng Nichkhun ngạc nhiên. Thậm chí Tống Thiến còn chưa kịp gọi, Mike đã rời đi mất. Ban đầu thấy y, cô cứ ngỡ là y chở “anh” chủ đến như mọi khi, hôm nay không những không chở “anh” chủ, mà còn không vào quán, cứ như vậy mà rời đi mất.


Hai chiếc xe một trắng một đen lao băng băng trên đường, chạy ra tận khu ngoại ô nhưng vẫn không dừng lại. Bọn họ chạy thêm một đoạn khá xa, sau đó mới dừng lại trước cổng của khu nghĩa trang trên núi. Bởi vì nằm tách biệt ở trên núi nên chỉ có thể đậu xe ở dưới, sau đó leo từng bậc thang lên phía trên.


Vương Nhất Bác theo phía sau Mike, một trước một sau đi bộ tầm mười phút thì dừng lại. Y khẽ quay đầu, ra hiệu cho cậu là đã tới rồi. Vương Nhất Bác đẩy nhanh cước bộ, bước đến đứng ngang hàng cùng Mike.


Xung quanh trong vòng bán kính mười mét vẫn không có ngôi mộ nào, chỉ có phía trước mặt là một nhà mộ nho nhỏ, được xây dựng tương đối khang trang. Ngay vị trí trung tâm phía dưới lúc này lại nhiều ra hai tấm bia, bên trên đề hai cái tên quen thuộc “Tiêu Thịnh Hàm” và “Tiêu Chiến”.


Chỉ đơn giản là hai cái tên, ngoài ra không còn bất cứ thông tin nào khác.


“Cậu Angelo, hôm nay lại đến thăm mộ?” 


Người đàn ông đã quá tuổi trung niên mặc trên người chiếc áo đồng phục của người quét dọn nghĩa trang bước đến. Nước da đen sạm do cháy nắng và tuổi đã lớn nên không tránh khỏi nhăn nheo, màu tóc muối tiêu ẩn bên dưới chiếc nón kết. Trên tay ông vẫn còn cầm cái chổi quét lá, phía sau là một thùng rác lớn, hướng về Mike nở nụ cười đôn hậu.


“Vâng” - Mike đặt xuống bên mộ một bó hoa, rồi rất hòa nhã quay sang trò chuyện với người đàn ông. Y trút từ trong túi ra một tờ chi phiếu, cẩn thận đặt vào tay ông. - “Bác Trần, cảm ơn bác những năm qua đã chăm sóc tốt nơi này. Đây là chút lòng của tôi, bác vất vả rồi. Hôm nay tôi đến để đưa hai người họ đi.”


“Ây cậu Angelo này, đây vốn là công việc của tôi mà, sao có thể nói là vất vả được.” - Người đàn ông họ Trần nhận lấy tờ chi phiếu từ Mike, lại thân thiện hỏi tiếp. - “Nhưng tại sao lại đưa họ đi như vậy?”


Mike khẽ đánh mắt về phía Vương Nhất Bác: “Vì người thân thật sự của họ đã đến tìm rồi. Cậu ấy muốn đem mẹ và anh trai đi, người ngoài như tôi không thể cản. Bác giúp tôi chuẩn bị, hôm nay phải làm xong. "  


Bên này, Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi tấm bia trước mặt. Chính là chân dung mà suốt mấy năm qua cậu luôn tìm kiếm. Bức ảnh trắng đen đã hơi nhòe nhưng khí chất cùng ánh mắt của người trong ảnh lại cực kỳ tươi sáng, sống động. Bên cạnh là người phụ nữ với nét đẹp kinh diễm lòng người, thế nhưng nét mặt lại phảng phất vẻ u uất cùng lạnh lùng.


Một kinh diễm, lạnh lùng. Một cao ngạo, quật cường. 


Giống nhau đến không thể tả nổi. 


“Người đã mất rồi, lại chẳng thể yên nghỉ.” - Bác Trần dùng khăn lau qua phần bia mộ. Trong mắt không giấu được chút cảm thương.


“Thật sự là ở đây sao?”


Vương Nhất Bác lẩm bẩm như thôi miên chính mình.


“Không ở đây thì còn có thể là đâu? Tôi nói anh rể cậu đấy, anh ta cũng thật đã quá si tình đi. Dụng tâm, dụng sức. Lần này, coi như cũng có thể buông bỏ rồi."


“Anh rể?” - Vương Nhất Bác nhíu mày khi nghe đến xưng hô này, không hiểu lời ông lão là có ý gì.


Người đàn ông đôn hậu lại không chút nhìn ra sự tình, xoay người lấy ra dụng cụ bốc mộ luôn được treo ngay bên hông thùng rác. 


“Cậu Angelo đó không phải anh rể cậu sao? Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là khi hai ngôi mộ này được xây cất xong. Cả hai ngôi mộ bình thường đều không hề có người viếng thăm hau vệ sinh dọn dẹp. Chỉ duy nhất cậu ấy thường xuyên lui tới, mỗi lần đều mang theo một bó mẫu đơn trắng ngồi lại rất lâu. Một lần bắt chuyện thì mới biết hoá ra chàng trai trẻ này là “chồng” của cậu ấy.” 


Bác Trần dừng lại một chút nhìn hai tấm bia trước mắt như hồi tưởng, rồi tiếp tục câu chuyện mà vẫn không phát hiện ánh mắt cả kinh của Vương Nhất Bác.


“Cậu Angelo thật sự khiến tôi có một cái nhìn khác về tình yêu đồng giới, thì ra dù có là tín ngưỡng nào, giới tính ra sao chỉ cần thật lòng yêu một người đều như vậy. Năm tháng cứ trôi, tôi nghĩ chắc hẳn đã nguôi ngoai nhưng cậu ấy vẫn đều đặn đến nơi này, tự tay làm tất cả việc dọn dẹp, xong xuôi lại ngồi thẫn thờ rất lâu. Kể cả không có dịp gì, cậu ấy cũng đến. Mấy năm nay dù tần suất đã giảm nhưng định kỳ vẫn đều đặn ghé đến. Thật khiến người ta đau lòng. Còn kẻ làm con, làm em như cậu…Haizzz” - Ông lão bỏ dở câu nói, nhưng những chữ cuối đều gằn giọng nặng nề, rõ ràng oán trách.


Vương Nhất Bác vẫn đứng đó, chuyển ánh mắt về hướng Mike D Angelo đang dọn dẹp vệ sinh quanh mộ. Nhìn y như vậy, cậu lại nở nụ cười khẩy.


“Hừ…”


“Ây da, ở đây còn thiếu một vài dụng cụ nữa. Tiện thể tôi đi gọi thêm người, hai người chờ tôi một chút.” - Nói rồi người đàn ông họ Trần liền xoay người đi.


Khu mộ chỉ còn hai người Vương Nhất Bác cùng Mike D Angelo.


“Diễn suốt bao nhiêu năm như vậy, mày không cảm thấy mệt sao?” - Vương Nhất Bác hai tay đút túi, lạnh lùng tiến đến gần. Cậu vẫn không tin những gì Mike nói từ hôm qua cho đến tận lúc này, dù cho y đã giữ đúng thỏa thuận, đưa cậu đến trước mộ phần, và hiện tại còn sắp giao tro cốt của anh cho cậu.


Ngay cả khi vừa rồi, tự mình thu vào mắt nụ cười quen thuộc, thế nhưng cậu vẫn không tin.


Đại não Vương Nhất Bác không ngừng tự trấn tỉnh chính mình.


Đối với công kích của tình địch, Mike không buồn phản ứng. Mà bác Trần rất nhanh cũng đã trở lại cùng một người đàn ông khác, nói: “Chúng ta bắt đầu luôn chứ?”


“Bác hỏi cậu ấy xem, dù sao tôi cũng không phải máu mủ gì với họ, không có quyền quyết định.” - Mike hất cằm phía Vương Nhất Bác.


Bác Trần nhìn về phía cậu. Vương Nhất Bác nhẹ buông một câu: “Bắt đầu đi.”


Cậu ngược lại muốn xem Mike D Angelo có thể diễn đến khi nào.


Hai người kia nhận được sự đồng ý của “người nhà” là Vương Nhất Bác, liền bắt tay vào việc.


Khu mộ thoáng chốc chỉ còn tiếng sột soạt đào đất đá cùng tiếng lá cây xào xạc trong gió. Lại qua thêm một lúc nữa, phần đất được đào lên đã khá nhiều, để lộ bên dưới là chiếc hũ đen dính đầy đất cùng bụi bẩn.


Cơn gió lạnh thổi qua, trái tim cùng thần kinh luôn cố bình tĩnh của Vương Nhất Bác đánh thịch một cái. Vào khoảnh khắc chiếc hũ đen ngày càng lộ rõ, cậu lại không thể khống chế nổi tâm tình của chính mình.


Tiếng đất cát được đào lên vẫn vang lên đều đều bên tai. Khi chỉ còn một hai lần xúc đất nữa là có thể lấy chiếc hũ lên, Vương Nhất Bác bỗng hét lớn: “Đủ rồi!”


Bác Trần cùng người đàn ông kia lập tức dừng tay, khó hiểu nhìn cậu.


Vương Nhất Bác lại không nói gì, xoay lưng muốn bỏ đi. Vào lúc này, điện thoại rung lên, phát ra loại tín hiệu vẫn luôn im ắng suốt năm năm nay.


“Ơ này, sao lại như thế được?” - Bác Trần không đồng tình lên tiếng, ai đời đi bốc mộ mà lại gần xong rồi không muốn bốc nữa? Ông nhìn hai hũ tro cốt, quả nhiên là đã mất rồi cũng không thể yên nghỉ.


“Lát nữa sẽ có người đến đưa họ đi.” - Vương Nhất Bác vẫn không xoay người lại, thậm chí còn bỏ đi. - “Hôm nay kết thúc tại đây.”


Nói xong thật sự cất bước bỏ đi, một chút cũng không quay đầu nhìn lại.


Vương Nhất Bác tiến ra xe, khởi động máy, cho xe hướng về phía chấm đỏ cùng địa chỉ đang nhấp nháy trong bản đồ điện thoại. 


Ngay cả Trịnh Phồn Tinh lúc này đang thay mặt Vương tổng điều hành cuộc họp ở Vương thị cũng không tránh khỏi cả kinh. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên và khó hiểu của mọi người trong phòng họp, Trịnh Phồn Tinh vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại. Cậu ta mặc kệ tất cả, cho xe lăn chạy ra ngoài, bấm nút gấp gáp gọi cho Vương Nhất Bác. Vương tổng không bắt máy, cậu ta lại gọi cho Quách Thừa.


“A Thừa…”


Khu mộ chỉ còn Mike cùng hai người đàn ông. Y nói họ cứ tiếp tục đào, cuối cùng cầm lên hai chiếc hũ, lại đắc ý nhìn chiếc hũ được đào lên ở mộ phần của “Tiêu Chiến”. Bác Trần bên này vừa lau tay vừa hỏi Mike: “Hiện tại là thế nào đây? Cậu ta thật sự là người nhà của họ sao?”


“Vâng, bác yên tâm. Cậu ta nói có người tới lấy, thì nhất định sẽ có. Trong lúc đó, nhờ bác giữ hộ giúp tôi nhé.”


Nói rồi không vội rời đi mà cùng bác Trần trở về căn phòng nghỉ nho nhỏ ở gần cổng nghĩa trang nghỉ ngơi. 


Mặc dù trước đây y đã từng tận mắt chứng kiến một màn không rời xa của hai người nhưng tận sâu bên trong, Mike không tin Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến, một người đã bị y nhúng chàm, lại không có chút ghét bỏ nào. Bởi vì Vương Nhất Bác giống y, cho nên y thừa hiểu điều đó. Cả Vương Nhất Bác và y đều là những gã có sự độc chiếm cao đối với đồ của mình, chỉ cần họ đã thích thì dù là sớm hay muộn, món đồ đó cũng sẽ về tay họ. Sự cố chấp của y dành cho Tiêu Chiến cũng vậy.


Chính vì rất rõ đối phương nên khi thấy bộ dáng kia của Vương Nhất Bác, y lại càng nhịn không được mà trào phúng trong lòng. Vương Nhất Bác, mày nói mày yêu em ấy, vậy thì để tao thử xem, người mày yêu đứng ngay trước mặt mình, liệu mày có nhận ra hay không.


Vương Uyển Đình đứng ở ngay trước cổng sau khu chung cư đang ở của Mike để chờ nhận đồ ăn mà cô đã đặt trước đó. Cô đã xuống được một lúc rồi nhưng người giao hàng mãi vẫn chưa thấy đâu dù lúc nãy anh ta nói sắp tới. 


Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen phóng như điên từ bên ngoài vào khu chung cư. Vương Nhất Bác từ bên trong xuống xe, gấp gáp thô bạo sập cửa một tiếng, nhìn chấm đỏ càng lúc càng gần rồi chạy vội vào bên trong.


Một mạch đi thẳng lên từng lầu rồi lại từng lầu, cuối cùng dừng lại ở tầng mười. Vương Nhất Bác vẫn không dừng lại, mắt liếc nhìn chấm đỏ trong điện thoại rồi tiếp tục cất bước. Đến tận căn hộ cuối cùng ở hành lang mới dừng lại, nhìn dãy số trên cửa giống như đúc với con số hiển thị trên màn hình điện thoại, cậu cố gắng khắc chết tâm tình sung sướng đến phát điên mà nhấn chuông.


Vương Nhất Bác biết, cậu biết ngay là Mike nói dối.


Tiêu Chiến của cậu vẫn còn sống. Anh đang ở ngay trong căn phòng này, ngay trước mặt cậu.


Chuông kêu được vài giây nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu có người mở cửa, Vương Nhất Bác lại vừa sốt ruột vừa vui mừng nhấn chuông thêm lần nữa. Mấy người hàng xóm xung quanh ra vào có quen biết Mike lại tò mò nhìn sang. Mà người thanh niên trước mắt này trông rất lạ, khẳng định là lần đầu tiên xuất hiện ở khu chung cư của họ.


Vương Nhất Bác không quan tâm cái nhìn tò mò của mấy người hàng xóm, nơi ngực trái vì hồi hộp mà đập như điên, tiếp tục gấp gáp nhấn chuông cửa. 


Đúng lúc này, từ bên trong truyền đến âm thanh “lạch cạch” mở cửa, cũng trực tiếp gõ vào trái tim cậu hai tiếng. Vương Nhất Bác vui mừng, hân hoan muốn ôm chầm lấy Tiêu Chiến ngay khi cánh cửa mở ra. Nhưng không, ngay khi nhìn thấy gương mặt của người kia xuất hiện sau cánh cửa, bao nhiêu niềm vui cùng mong chờ thoáng chốc bay hết sạch, chỉ còn lại sự tức giận đang kìm nén.


Sau khi Vương Uyển Đình rời đi được một lúc, Mặc Nhiễm ngồi trên ghế sofa, mân mê chiếc nhẫn trong tay. Anh không quá rành về các phụ kiện thời trang nhưng cảm thấy chiếc nhẫn này thiết kế rất ổn, đơn giản mà không quá cầu kỳ. Sau đó lại chẳng biết thế nào, Mặc Nhiễm lại đeo nó vào, chiếc nhẫn vậy mà cực kỳ vừa vặn với tay anh, như thể nó được thiết kế riêng vậy.


Mặc Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, kể từ khi anh nhìn thấy nó, anh không thể kiểm soát được hành động cùng suy nghĩ của bản thân. Mọi thứ như thể có ai đó âm thầm điều khiển anh, mà Mặc Nhiễm cũng không phản kháng lại.


Không đúng, không đúng, trọng điểm là tại sao chiếc nhẫn này lại có mặt ở nhà Mike. Thông thường thì khi muốn cầu hôn ai đó, người con trai sẽ mua nhẫn, sau đó trang trọng đặt vào một chiếc hộp nhỏ, đem đến trước mặt người yêu của mình. Đó là những gì Mặc Nhiễm biết, hiện tại, chẳng lẽ...Mike muốn cầu hôn? Cho nên mới mua nhẫn? Nhưng đối phương là ai?


Mặc Nhiễm ngây ngốc. Sau đó mới chợt nhớ ra, đúng rồi, anh và Mike đang hẹn hò.


Nói như vậy, anh là... đối tượng cầu hôn của Mike? Nhưng bọn họ chỉ mới hẹn hò chưa được bao lâu, hơn nữa…


Hơn nữa, anh còn làm ra hành động không đúng với Mike.


Lúc này, Mặc Nhiễm lại ngơ ngác chuyển tầm nhìn về phía chiếc kệ, nơi vừa rồi anh đã phát hiện ra chiếc nhẫn. Ngay kế bên đó, còn để một tập hồ sơ. Không, trên kệ để một loạt tập hồ sơ, nhưng ánh mắt anh lại lần nữa như bị điều khiển, chỉ nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ ngoài cùng, gần vị trí chiếc hộp đựng nhẫn nhất.


Mặc Nhiễm tiến tới, lần thứ hai vươn tay, lấy xuống tập hồ sơ. Cả căn hộ yên tĩnh đến lạ, chỉ còn âm thanh lật giấy sột soạt. Mặc cho chuông cửa không ngừng reo vang, Mặc Nhiễm hệt như chìm vào thế giới riêng, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào.


Bên trong tập hồ sơ chứa rất nhiều thông tin, hơn nữa cũng không phải là thông tin của duy nhất một người. Vương Hoàng, Vương Thiệu Huy, Hàn Canh, Hàn Tư Niệm, Tiêu Thịnh Hàm,... Hàng loạt cái tên lần lượt xuất hiện, nhưng vào khoảnh khắc trang giấy với cái tên Tiêu Chiến cùng ảnh cá nhân của anh ta được lật tới, Mặc Nhiễm cảm giác như tay mình bị bỏng, giật mình buông xuống tập hồ sơ. 


Bởi vì khá dày nên tập hồ sơ rơi phịch xuống đất, thành công kéo về tâm trí Mặc Nhiễm, để cho anh nghe thấy tiếng chuông cửa vẫn luôn reo từng hồi. 


Mặc Nhiễm nhìn tập hồ sơ dưới đất, hai mắt mở to không thể tin, bên tai liên tục văng vẳng tiếng chuông cửa. Cuối cùng, anh luống ca luống cuống chuyển mình, chạy ra mở cửa nhưng vẫn không quên dè chừng tập hồ sơ vô hồn dưới đất như thể nó đang cất giấu một sinh mạng nào đó.


Cửa vừa mở ra, Mặc Nhiễm lại được thêm một phen cả kinh khi mà người đang đứng trước mặt anh cũng chính là người trước đó đã dứt khoát nói, giữa hai người họ từ nay về sau không quen biết, cũng không gặp mặt, Vương Nhất Bác.


“Tôi...Tôi…” - Rõ ràng đây là nhà của Mike, còn anh là người yêu của y, có thể xem anh như là người chủ thứ hai. Thế nhưng lúc này Mặc Nhiễm lại lúng túng, lắp ba lắp bắp muốn giải thích về sự hiện diện của bản thân.


Lắp bắp mãi một hồi, rốt cuộc vẫn chưa thể giải thích được, mà Mặc Nhiễm cũng không dám trực tiếp đối mắt với Vương Nhất Bác sau một giây ngắn ngủi nhận ra sự mất kiên nhẫn cùng tức giận trên gương mặt cậu.


“Vì sao lại là anh?”


Hết chương 25


3 nhận xét:

  1. Á á. Đang hay thì đứt dây đàn. Vậy chiếc nhẫn kia là NB đã gắn định vị từ xưa ak. Rồi anh Chiến sẽ điều tra bí mật những thứ mà Mike cất giấu chứ? Anh Chiến vốn thông minh mà mong anh sẽ sớm điều tra ra thân phận thật của m. Hiu hiu. (Mà p2 này t vẫn có một nỗi sợ á, t sợ lại bị ám ảnh bởi 1 chương Mike dám làm thế với A Chiến ở p1. Vậy nên t rất rất mong là p2 này t ko vấp phải cảnh đó nữa nếu ko tim t lại tan nát 🥺🥺🥺 Mong cô au hiểu lòng t 😔)

    Trả lờiXóa
  2. MN cố lên,tỉnh táo để nhanh nhận ra bản thân mình nhé.còn NB,nhất định phải bình tĩnh,đừng làm tổn thương MN nữa nhé.mà sao Mike biết NB nhận được tín hiệu của chiếc nhẫn để đến gặp MN hả au?

    Trả lờiXóa
  3. huhu, nay mới biết Cuồng Ngưỡng được ra phần 2 luôn ý, tui đu theo từ hồi mấy chương đầu tới giờ, cứ nghĩ kết SE luôn rồi T~T nay kiếm được cô mừng phát khóc luôn. Hi vọng người có tình sẽ sớm về bên nhau ������

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...