Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
Ngay sau câu nói đó, Mike ngẩng đầu lên nhìn Vương Uyển Đình, dùng ánh mắt nói cho cô biết, nếu cô không thành thật khai báo, đến lúc đó đừng trách tại sao y lại vô tình hay không nể công lao của cô.
Vương Nhất Bác còn sống, không nói đến mối quan hệ họ hàng giữa cậu và Vương Uyển Đình, cậu từ kẻ mất hết tất cả vậy mà chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã có thể trở mình. Không chỉ có thể trở mình, mà còn là trở mình một cách kinh ngạc như vậy, nói Vương Uyển Đình một chút cũng không biết gì thì rất hoang đường.
“Anh nói… anh họ? Anh đã gặp anh ấy sao?” - Vương Uyển Đình bày ra gương mặt bàng hoàng đến không thể tin được nhìn Mike.
Vương Uyển Đình trong năm năm nay thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô không chỉ học được cách kiềm chế cảm xúc mà còn biết phải đối phó với những người có tính cách như Mike thế nào. Là một bác sĩ tâm lý nhưng cô vẫn luôn gặp khó khăn mỗi khi muốn biết tâm lý của Mike. Đến tận lúc này, cô chỉ có thể nói rằng Mike tựa như một quả bom nổ chậm, chỉ cần không chạm đến vảy ngược của y, mọi thứ đều sẽ bình an, thậm chí là nhận được sự giúp đỡ không tưởng. Nhưng chỉ cần có ý định muốn đoạt đi Mặc Nhiễm, y nhất định sẽ không buông tha cho người đó.
Năm năm trước y vất vả biết bao nhiêu mới có thể hai lần nhặt lại mạng nhỏ của Mặc Nhiễm, đồng thời chiếm sự tin tưởng của anh, hiện tại lại xuất hiện kẻ muốn cướp người đi, đặt trường hợp là cô, Vương Uyển Đình cảm thấy mình cũng không thể dễ dàng buông tay như vậy.
“Cô nói xem?” - Không những gặp, mà còn trực tiếp đấu một trận.
Mike đứng lên, hai tay đút túi quần, thản nhiên nhìn Vương Uyển Đình.
Đối diện với Mike, lúc này cô lại đột nhiên không dám nhìn thẳng vào y.
Vương Uyển Đình âm thầm kêu không xong rồi. Không dám yên lặng, cũng không dám thẳng mật đối chất, tiến thoái lưỡng nan.
“Anh ấy… anh ấy thật sự còn sống sao? Anh...anh không nhìn lầm anh ấy với người khác đó chứ?”
“Vậy cô nghĩ ai có thể khiến Tiểu Tán của tôi ra nông nỗi như thế này?
Vương Uyển Đình nhìn Mặc Nhiễm nằm trên giường, đoạn đối thoại trước đó của Trịnh Phồn Tinh với cô lại vang vọng bên tai. Hai người họ không chỉ gặp lại, mà còn tiếp xúc không ít. Vương Uyển Đình hít sâu một hơi rồi thả lỏng, buông một câu khẳng định.
“Chuyện hai người họ gặp lại nhau, tuyệt không liên quan đến tôi.”
“Không liên quan đến cô?” - Mike nhẹ cười một tiếng, bước chân tiến đến gần Vương Uyển Đình hơn. - “Không lẽ cô đã quên bản thân mình họ gì?”
Y giơ ngón trỏ lên, không chút kiêng kị cứ mỗi một câu chất vấn lại chỉ vào người Vương Uyển Đình: “Vương Uyển Đình, cô họ Vương! Là cùng một dòng máu với thằng chết tiệt kia. Cô gọi nó là anh họ! Cả một gia tộc họ Vương, Mike D.Angelo tôi không tha cho một ai, cô nghĩ vì cái gì mà tôi để gia đình nhà cô sống đến tận bây giờ?”
“Cô nghĩ ba mẹ cô đã ra nước ngoài sinh sống thì tôi không có cách nào tóm một nhà mấy người trở về sao?”
Hoàng Húc Hi từ bên ngoài trở về, vừa mở cửa đã thấy bộ dạng không kìm nén được của Mike cùng một Vương Uyển Đình chỉ biết im lặng. Cậu ta vội vàng tiến vào khuyên can: “Mike! Bình tĩnh lại.”
Có người can ngăn, biểu tình lẫn lời nói của Mike mới dịu lại một chút: “Vương Uyển Đình. Cô hiểu rõ hơn ai hết, những kẻ dám chạm đến Tiểu Tán kết cục chỉ có một.”
Chết rất thê thảm.
Mike đã tự mình khẳng định Vương Uyển Đình là người đã tiếp tay cho Vương Nhất Bác, để cho cậu gặp lại Mặc Nhiễm. Và có thể chính cô là người...đã cứu sống Vương Nhất Bác vào năm năm trước.
Hết lần này đến lần khác qua mặt y. Cũng vì y nhất thời chủ quan, và lúc ấy Vương Uyển Đình có giá trị để tồn tại nên y đã nhân nhượng. Trong suốt năm năm cô đã giúp ích khá nhiều khiến y dần buông lỏng mà quên mất, cô là đứa em họ mà Vương Nhất Bác ưu ái nhất.
“Mike! Khoan hãy vội kết luận.” - Hoàng Húc Hi vừa nghe Mike nói liền biết y đang nghi ngờ Vương Uyển Đình và muốn cô thừa nhận. Thật ra dù cho chính xác là cô đã tiếp tay cho Vương Nhất Bác thì điều đó cũng dễ hiểu, nhưng Hoàng Húc Hi lo sợ rằng, một khi cô thừa nhận thì Mike tuyệt đối sẽ không để yên cho cô.
Mike không còn là cảnh sát, nhưng cậu ta thì vẫn là một thành viên của cảnh sát quốc tế. Một khi đã là cảnh sát, cậu ta không thể giương mắt nhìn công dân gặp nguy hiểm. Nhất là kẻ có nguy cơ phạm tội là đồng nghiệp cũ, là cấp trên. Đó là chưa kể, Vương Uyển Đình hoàn toàn không xứng đáng phải nhận kết cục như vậy.
Mike đưa tay lên, gạt đi bàn tay Hoàng Húc Hi đang đặt trên vai mình: “ Vậy có phải cậu muốn giải thích với tôi rằng Leon Wang đội mồ sống lại? Từ đáy vực lành lặn không chút hao tổn trở về? Còn có thể mai danh ẩn tích, trong năm năm chúng ta đào từng gốc cây ngọn cỏ tìm kiếm thì cậu ta đã từng bước dựng lại thế lực của mình? Không chỉ có cậu ta, mà cả hai tên thủ hạ những tưởng đã hoá thành tro tàn kia cũng rất khí thế đứng mặt tôi. Con nít cũng không nghĩ đó là trùng hợp, còn cô ta một chút cũng không liên quan.”
“Dù là vậy nữa thì…”
“Tôi không có.” - Vương Uyển Đình bất chợt lên tiếng, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào Mike. - “Tôi lặp lại một lần nữa, tôi, không hề hay biết bất cứ chuyện gì.”
“Mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi đã không ít lần hổ thẹn với anh họ, nhưng tôi chưa từng hối hận vì quyết định năm đó.”
Năm đó, sau khi cứu Tiêu Chiến trở về từ tay Vương Thiệu Huy, là y, Mike D Angelo, là y đã năm lần bảy lượt cầu xin cô thực hiện ca phẫu thuật kia. Vương Uyển Đình cũng không hề đồng ý ngay mà phải mất một thời gian, cô mới có thể đưa ra được quyết định.
Cô tiến hành phẫu thuật, khóa đi những ký ức của Tiêu Chiến, tạo ra Mặc Nhiễm của hiện tại.
Nhưng đồng thời cô cũng đưa về một Leon Wang đã chìm vào hôn mê sâu, không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Vương Uyển Đình hiểu rõ, cô tuyệt đối không thể để lộ chuyện này với Mike.
“Ưm~”
Trong lúc Mike cùng Vương Uyển Đình đối mắt cùng nhau, từ trên giường bệnh, Mặc Nhiễm khẽ “ưm” một tiếng, hai hàng lông mi rung động, đôi mắt nheo lại vì đột ngột tiếp xúc ánh sáng.
Mặc Nhiễm khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, đồng thời khứu giác cũng nhanh chóng nhận ra mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Lại qua thêm một lát nữa, bên tai truyền đến âm thanh “bíp bíp” đều đặn của máy đo nhịp tim, Mặc Nhiễm càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
“Cô…”
Âm thanh quen thuộc của Mike vang lên rất gần khiến anh không thể đảo mắt tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện bên cạnh mình không chỉ có Mike mà còn có cả Hoàng Húc Hi và...Vương Uyển Đình?
Nhưng hình như bọn họ đang có mâu thuẫn, mà Vương Uyển Đình là người yếu thế hơn thấy rõ. Không cần biết là bọn họ tranh chấp vì chuyện gì, anh phải bảo vệ Vương Uyển Đình.
“M...Mike…”
Mike nghe âm thanh yếu ớt của Mặc Nhiễm bất chợt từ phía sau vang lên liền vội vàng xoay người, nắm lấy tay anh đang run rẩy vươn ra, lo lắng nói: “Tiểu Nhiễm, em tỉnh rồi. Có còn khó chịu chỗ nào không?”
“Khô...Không sao. Uyển...Uyển Đình tới rồi à?”
Mike nghe anh hỏi Vương Uyển Đình, lại nhìn thần sắc Mặc Nhiễm đã thực sự tốt hơn rất nhiều thì không biểu hiện gì thêm nữa, chỉ đơn giản nói: “Ừ, cô ấy cũng là một bác sĩ mà. Cô ấy vừa nghe tin em nhập viện là vội tới liền đó.”
“Cô nói chuyện với em ấy đi.” - Mike quay lại nói với Vương Uyển Đình, đồng thời lùi sang một bên để cho hai người nói chuyện.
Vương Uyển Đình nhìn thái độ lúc này của Mike, trong lòng liền hiểu là Mặc Nhiễm vừa cứu cô một màn thấy rõ. Có lẽ...Mike tạm thời sẽ không làm gì cô.
“Anh…” - Vương Uyển Đình tiến tới bên giường, nắm lấy tay Mặc Nhiễm, thậm chí hai mắt còn đỏ ửng muốn khóc. Cô cũng không biết tại sao, nhưng hiện tại thấy anh dù nằm trên giường bệnh nhưng vẫn bảo vệ mình, Vương Uyển Đình lại nhịn không được cảm xúc.
Bỗng nhiên cô nhớ lại những chuyện trước kia.
Người này, dù là Tiêu Chiến hay Mặc Nhiễm đã mất trí nhớ, anh vẫn luôn bảo vệ cô. Khiến cho Vương Uyển Đình lại càng thêm thương anh.
“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” - Mặc Nhiễm đưa tay, vuốt nhẹ tóc mai Vương Uyển Đình. " Mike và Lucas ức hiếp em sao?"
“Không có, chỉ là… anh doạ chết em rồi” - Vương Uyển Đình vẫn cầm chặt tay anh, tay còn lại lau khóe mắt, lắc lắc đều. - “Ca ca, anh có chỗ nào không khỏe cứ nói với em.”
Hoàng Húc Hi chứng kiến hai người thân thiết, nhìn sang lại thấy tâm trạng Mike đã hòa hoãn lại nên cũng yên tâm phần nào. Mike khẽ ra hiệu, cả hai cùng nhau ra ngoài, cửa phòng cũng được khép lại.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Leon Wang.”
“Để làm gì?” - Hoàng Húc Hi nghe xong lại sợ hãi. Cậu ta sợ Mike sẽ lại không kìm chế được cảm xúc của chính mình mà ra tay với Vương Nhất Bác.
“Không cần phải lo.” - Mike tiến ra ngoài khu vực hút thuốc, lại lấy ra một điếu, châm lửa. Đã rất lâu rồi y không hút. - “Nó muốn cái hũ tro cốt đó.”
Mike vừa nhắc đến hũ tro cốt, khóe lại nhịn không được mà cười khẩy.
“Thật sự?” - Hoàng Húc Hi vừa nghe cũng lập tức hiểu. Trước đây cậu ta không nghĩ sẽ dùng tới, không ngờ…
“Cậu giúp tôi chuẩn bị một chút.”
“Được rồi.”
...
Sáng hôm sau, sau khi thực hiện xong thêm một vài xét nghiệm, dưới sự bảo lãnh của Vương Uyển Đình, Mặc Nhiễm được phép xuất viện về nhà. Tuy nhiên, để bảo đảm tránh việc Mặc Nhiễm ngất xỉu mà không có ai phát hiện, Mike cương quyết muốn anh tạm thời đến ở căn hộ của y, ít nhất là cho đến lúc sức khỏe anh ổn định lại thật sự. Mặc Nhiễm ban đầu không muốn, anh ngại chỗ lạ, sẽ bị khó ngủ. Thế nhưng khi nghĩ đến sự việc kia, Mặc Nhiễm lại thỏa hiệp.
Anh cần phải bù đắp cho Mike.
Vì vậy, sau khi xuất viện, Mặc Nhiễm được Vương Uyển Đình đưa về căn hộ của Mike. Mà y, người muốn anh đến ở nhà mình lại báo rằng bận chút công việc, ít nhất là trong buổi tối mới có thể trở về.
“Đây là mật mã mở khóa, anh bấm đi.” - Vương Uyển Đình đưa ra một tờ giấy ghi nhớ, bên trong là mật mã mở khóa nhà được Mike viết sẵn.
Mặc Nhiễm nhìn tờ giấy ghi nhớ, lại nghĩ đến tờ giấy Vương Nhất Bác trước đó đã gửi cho anh.
Ngực trái lại khẽ nhói…
Nhưng Mặc Nhiễm cũng hiểu, bản thân không thể như vậy được. Vì vậy anh khẽ lắc lắc đầu, cầm lấy tờ giấy từ tay Vương Uyển Đình, bấm số.
Sau vài tiếng “bíp bíp” nhập mật khẩu, cửa nhà nhanh chóng bật mở.
Mặc Nhiễm bước vào, việc đầu tiên anh làm đó là đảo mắt ngắm nghía nội thất bên trong. Sắp xếp đơn giản nhưng rất tiện lợi. Ở ngay cửa sổ còn đặt một chiếc máy chạy bộ cùng vài quả tạ, quả nhiên là cảnh sát có khác, rất chú ý đến việc rèn luyện sức khỏe.
“Anh đói không? Từ sáng giờ anh chưa ăn gì thì phải?” - Trước khi đến nhà Mike, họ đã ghé vào nhà anh lấy chút quần áo cùng đồ dùng. Ngẫm lại thì nhà cả hai cách nhau rất gần, thậm chí còn chưa đến năm phút chạy xe.
Mặc Nhiễm xoa xoa bụng, thật sự có chút đói: “Ừ, chúng ta gọi đồ ăn nhé.”
Anh ngại chỗ xa lạ, cộng thêm phép lịch sự nên không dám tự tiện trong nhà Mike, nhất là y không có nhà.
“Vâng, em sẽ gọi món nào đơn giản cho anh thôi.” - Sức khỏe chưa hồi phục, không thể tùy tiện ăn uống được. - “Anh ngồi nghỉ đi, cũng đừng ngại, dù sao sắp tới anh cũng ở đây mà.”
Vương Uyển Đình vừa nói vừa bấm điện thoại đặt món.
Mặc Nhiễm gật gật đầu, nhưng cũng không có lập tức ngồi xuống mà lại đi một vòng tham quan, tuy nhiên một món cũng không vì tò mò mà đụng qua.
Bởi vì quán ở gần nên đồ ăn rất nhanh đã được đưa tới, Vương Uyển Đình đã chạy xuống nhận. Lúc này, một chiếc hộp nhỏ nhỏ vuông vuông bằng nhung đặt ngay ngắn trên kệ sách không hiểu sao lại thu hút sự chú ý của Mặc Nhiễm. Anh đi tới gần, phép lịch sự trước đó cũng gạt bỏ, vươn tay chạm đến chiếc hộp.
Chạm vào rồi lại không nhịn được mà cầm lên, ánh nhìn say đắm. Trong nhà hiện tại chỉ có mình anh, không gian yên tĩnh, Mặc Nhiễm lại càng chìm đắm vào chiếc hộp nhỏ. Rồi như thể có ai thúc giục, anh cử động ngón tay, mở nắp chiếc hộp.
Quả nhiên, bên trong là một chiếc nhẫn.
Hết chương 24
Ra chap tốc độ lém, yêu cô
Trả lờiXóaNhất Bác k dễ bị lừa đâu nhé anh Mike 😋
Trả lờiXóaM vẫn chưa hiểu cái cô Vương Uyển Đình này lắm. Trc kia a Chiến tốt với cô ấy đến chừng nào, NB lại là a họ nữa. Cô ấy cũng biết chn tình cảm của 2ng. Biết vì Mike mà 2ng mới chết. Vậy sao đã cứu 2ng họ thì lại ko kể rõ sự việc để 2ng họ về bên nhau. Ôi trời m có nhiều cái thắc mắc quá mà ko viết hết đc.
Trả lờiXóaMấu chốt là ở chỗ Uyển Đình mà.tại sao đã giúp NB như vậy lại ko nói rõ cho cậu ấy biết.huhu.cô ý ko ghét Mike sao,biết rõ tình cảm của TC và NB như vậy mà.huhu.giờ mọi ân oán hận thù của đời trước cũng tan theo Vương giá rồi mà.hic
Trả lờiXóa