[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 16

 Tác giả: Wonnie


“À...ừm vậy, cô nhìn kỹ nhé.” 


Trợ lý Từ nhìn Dương Tử bối rối vài giây, nhưng sau đó vẫn nhận lời hướng dẫn cô cách băng bó vết thương. Thậm chí đánh giá của cô đối với cô gái này cũng đang lung lay thay đổi. Phải biết rằng trước đây, Dương Tử luôn đề phòng mọi cô gái xung quanh Tiêu Chiến, thậm chí trước đó còn vu khống và bịa đặt mối quan hệ giữa trợ lý Từ cùng Tiêu Chiến. Bao nhiêu kiêu ngạo và không hiểu chuyện đều hiện rõ trong cách hành xử  của cô ta. 


Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại Dương Tử có thể thay đổi, việc này đối với bọn họ hay chính bản thân cô ta cũng là tốt.


Trợ lý Từ nghĩ như vậy liền không suy nghĩ nhiều nữa, cũng tập trung hướng dẫn cho Dương Tử. 


Xe chạy trên đường lớn, bởi vì đã ra đến ngoại thành nên số lượng xe bị bỏ lại bên ngoài hay tang thi cũng thưa thớt hẳn.


“Mọi người, có lẽ chúng ta phải tìm trạm xăng trước.” - Đại Dương nhìn kim đồng hồ đang nhích dần về số 0 lo lắng nói. Nếu không kịp bổ sung nhiên liệu, chỉ sợ bọn họ không thể tới được nơi cần tới.


“Đi tiếp đi. Phía trước có một trạm xăng, nếu tôi nhớ không nhầm thì gần lắm rồi.” - Tiêu Chiến nhìn đường phía trước rồi mặc áo vào. Vết thương sau lưng anh đến hôm nay đã không còn rỉ máu nữa, về cơ bản đã không cần lo gì.


Về phần tại sao Tiêu Chiến biết phía trước có trạm xăng thì do những lần trước rời đoàn, anh đều đi và về trên con đường này để về đoàn phim nên nhớ khá rõ. Hơn nữa, đoạn đường này chỉ có một trạm xăng duy nhất.


Chạy thêm một đoạn ngắn, quả nhiên trạm xăng đã xuất hiện trong tầm mắt họ. Đại Dương cao hứng đạp ga, cho xe nhanh chóng tiến về phía đó. Trái lại, trợ lý Từ lại khá suy nghĩ, xe họ giờ đây đã chật cứng lương thực cùng vũ khí, không biết có thể chứa thêm bao nhiêu thùng xăng.


Vẫn như mấy lần trước, xe của bốn người chạy chậm lại khi tới gần, sau đó mới dừng hẳn. Trên xe, ai nấy đều tự giác cầm lên vũ khí đã lấy được trước đó. Trước đó chủ quan, nhưng giờ tất cả đều hiểu rõ, đối phó với tang thi đã không còn có thể chỉ sử dụng gậy gộc nữa rồi.


Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa, cửa xe chầm chậm mở ra, Đại Dương cũng là người đặt chân xuống đầu tiên. Kế tiếp là trợ lý Từ, Dương Tử rồi đến Tiêu Chiến. Bốn người tay cầm vũ khí cảnh giác quan sát xung quanh, tất cả đều là một mảnh yên tĩnh. 


“Không có ai cả.” - Bọn họ xuống xe tiến vào trạm xăng đã hơn năm phút nhưng vẫn không thấy xuất hiện bóng dáng tang thi nào.


Điều này thật lạ. Bởi vì bình thường đoạn đường này chỉ có một trạm xăng duy nhất, gần như lúc nào cũng tấp nập xe ra vào, vậy mà hiện tại lại không thấy thứ gì.


Dù cảm thấy không ổn, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này được. Bốn người liền bắt tay vào công việc, trước tiên bổ sung đầy bình xăng cho xe của họ, sau đó tiến đến mấy can đựng xăng được đặt ở một góc trong cùng của trạm, bơm đầy từng bình, sau đó đem chất lên xe.


Thế nhưng chưa được bao lâu, sự việc lại phát sinh. Trợ lý Từ nhấc một can xăng tiếp theo lên, tang thi không đã trốn từ khi nào, từ bên dưới mấy can xăng chất đống bất ngờ xộc lên, vươn ra móng vuốt sắc nhọn. Không chỉ trợ lý Từ mà ngay cả ba người còn lại đều bị dọa điếng người. Tiêu Chiến ở bên kia đang bơm xăng căn bản không nghĩ được nhiều, vừa nghe một tiếng “A” của trợ lý Từ liền chạy sang, không quên nhắc nhở Đại Dương cùng Dương Tử đang muốn giương súng bắn đạn.


Người bị tấn công lần này là trợ lý Từ, nhịp tim Tiêu Chiến bỗng chốc trở nên thật gấp gáp. Anh chạy vọt tới chỗ trợ lý Từ, dứt khoát rút ra thanh kiếm bóng loáng sắc bén, vung lên cao rồi chém xuống.


Con tang thi sau khi bị trợ lý Từ dùng can xăng phang thẳng vào mình, nó còn chưa kịp làm gì khác thì đã bị một nhát kiếm cùng một mũi tên kết liễu, máu đen bắn ra tung tóe.


“Chị, có bị cào trúng không?” - Sau khi thấy con tang thi gục xuống, Tiêu Chiến liền gấp gáp xem xét trợ lý Từ, không chú ý đến trên người tang thi ngoài cái đầu đã bị mình chém đứt lìa ra thì còn nhiều thêm một mũi tên chính xác cắm ngay cổ họng nó.


Trợ lý Từ bất ngờ bị tấn công, cô hoàn toàn không kịp rút vũ khí, chỉ có thể theo phản xạ dùng can xăng đang cầm trên tay phang vào đầu tang thi, sau đó mất đà ngã phịch xuống đất. Cô nhìn xác con tang thi bên cạnh, liền phát hiện mũi tên cắm trên đó. Theo hướng mũi tên bắn tới, cô rất nhanh đã phát hiện được tình hình bên kia:


“Chị không sao. Nhưng mà...có người tới kìa.” - Trợ lý Từ nói nhỏ chỉ vừa đủ cho Tiêu Chiến nghe, hai người Đại Dương cùng Dương Tử từ bên kia đi tới, đồng loạt nhìn về phía trợ lý Từ đang hướng ánh mắt.


Lúc này, Tiêu Chiến mới khẽ xoay người. Cách họ chưa tới hai mươi mét là hai chiếc xe không biết đã tới từ lúc đang yên lặng đậu. Người trên xe ngồi kín cả ghế, mà tất cả đều yên lặng nhìn về phía bọn họ. Ở ngay giữa nóc của chiếc xe màu đen đi trước, một người thanh niên đang đứng, trên tay còn cầm cây cung cho thấy người vừa bắn mũi tên vừa rồi là anh ta. 


Lần đầu tiên kể từ ngày nạn xác sống bùng nổ và rời khỏi khách sạn, Tiêu Chiến mới chạm mặt một nhóm người sống sót.


Không phải chỉ một hai người, mà là cả một nhóm người. Đông hơn cả bốn người bọn họ, hơn nữa còn có vũ khí.


Hai bên cứ như vậy yên lặng nhìn nhau thêm vài giây, sau đó bên kia một người đàn ông trung niên chủ động mở cửa xuống xe, đi về phía bốn người Tiêu Chiến. Mấy người còn lại trên xe sau đó liền lục đục xuống theo.


“Không nghĩ sẽ gặp được người còn sống sót, mọi người không sao chứ?” - Người đàn ông vừa tiến tới vừa nói ra chiều thân thiện, thế nhưng ánh mắt ông ta rất rõ ràng đang chú ý đến số can xăng cùng vũ khí trên tay họ.


“Cảm ơn vì đã tương trợ, chúng tôi không sao.” 


Người đàn ông xua tay: “Ơn nghĩa gì chứ, đã lúc này rồi mà còn khách sáo. Có thể giúp thì cứ giúp thôi.”


“Đúng vậy, giờ nơi này đã không còn thực sự là của chúng ta nữa rồi.” - Từ phía sau người đàn ông, một người phụ nữ tầm ba mươi cũng tiến đến góp lời, trên mặt hiện rõ sự buồn bã khi nói.


Dường như là một cặp vợ chồng. 


“Vậy sao...”


“A đúng rồi, chúng ta vẫn chưa giới thiệu gì cả. Tôi là Cao Chí Trung, còn đây là vợ tôi, Mai Như Ý. Mấy người còn lại trên xe đều là con trai con gái chúng tôi, còn lại  người chúng tôi gặp trên đường rồi đi chung.”


“Chúng tôi cũng vậy.” - Tiêu Chiến đỡ trợ lý Từ đứng lên, nói tiếp. - “Tôi là Tiêu Chiến, còn đây là trợ lý của tôi.”


Cái tên Tiêu Chiến vừa được nói ra, một cô gái trẻ đang xuống xe đã không giấu được sự ngạc nhiên mà khẽ đình chỉ động tác, riêng hai vợ chồng Cao Chí Trung cùng Mai Như Ý lại không có biểu tình gì. 


Cô gái vừa xuống xe chạy vội đến, vừa giáp mặt Tiêu Chiến liền “A” lên một tiếng không thể tin, sau đó lại nhìn đến mấy người xung quanh anh, lúc nhìn đến Dương Tử cũng biểu hiện một biểu cảm tương tự.


“Con bé này, aa cái gì? Muốn dẫn dụ đám xác sống kia tới sao?” - Mai Như Ý nhíu mày nhìn cô gái trẻ, trên mặt hiện rõ sự không hài lòng.


“Mọi người, thật...thật sự là Tiêu Chiến này… Aaa...còn có cả Dương Tử!” - Cô gái trẻ dù bị la rầy nhưng vẫn không kìm được sự kích động.


“Cậu ta đã nói tên rồi, ai chẳng biết chứ? Im lặng một tí thì không được sao? Đã lớn rồi mà cứ như con nít. Mày mà còn như vậy lần nữa, đừng trách tao quăng mày ra cho đám tang thi kia!” - Mai Như Ý vươn tay, kéo cô gái trẻ đang phấn khích lui về phía sau.


Cô gái lúc này mới ý thức được sự phấn khích không đúng lúc của mình, nhìn biểu cảm khó chịu của Mai Như Ý, muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng lại thôi, im lặng đứng ở phía sau.


Đương nhiên hai vợ chồng Cao Chí Trung cùng Mai Như Ý đã nhận thức được mấy người trước mặt họ là người nổi tiếng, nhưng đó là quá khứ rồi, bây giờ ai quan tâm bọn họ có là người nổi tiếng hay không. Thứ đáng quan tâm nhất, chính là những vũ khí trên tay bốn người đó kìa. Không những vậy, số xăng dầu tại đây, cũng là một mục tiêu quan trọng.


“À, ừm Tiêu Chiến này, cậu đừng để ý nó. Lúc nào nó cũng như vậy cả.”


“Không sao, mọi người đừng trách mắng em ấy.” - Chứng kiến thái độ vừa rồi, xem ra cô gái kia thật sự là người trong nhà của hai vợ chồng Cao Chí Trung và Mai Như Ý, có điều hình như quan hệ không quá tốt lắm. Nhưng suy cho cùng đó là vấn đề của họ, không liên quan đến anh.


“Cậu không phiền là được. Chúng tôi là người từ tỉnh F tới, bây giờ khắp nơi đều là tang thi,  nghe nói có quân đội đang đóng ở tỉnh V nên muốn chạy đến xem sao.” 


Tiêu Chiến không biểu cảm gì nhiều, ngay cả ba người còn lại cũng vậy. Hai nhóm người, hiện tại xem ra đều có chung một mục đích. Nhưng dù là vậy, anh cũng không có ý định sẽ đi chung cùng họ.


“Vậy, không cản đường mọi người nữa.” - Nói rồi dứt khoát xoay người, tiếp tục việc đang làm dang dở.


Cao Chí Trung đang nhắm đến vũ khí cùng xăng dầu, sao có thể để nhóm người Tiêu Chiến rời đi dễ dàng như vậy.


“Khoan đã!” - Ông ta vừa cất lời, Tiêu Chiến đã ngay lập tức xoay lại, ánh mắt biểu hiện ngài cứ nói, tôi đang lắng nghe đây. Thế nhưng Cao Chí Trung lại cứng miệng. Mai Như Ý ở bên cạnh thấy bộ dạng này của chồng lại không kìm được biểu tình có phần chán ghét, sao bà lại có một ông chồng vô dụng như thế này cơ chứ?


“Cậu Tiêu này, không biết mọi người dự tính sẽ đi đâu, nhưng chúng ta có thể cùng đến khu doanh trại của quân đội lấy vũ khí không? Dù rằng mọi người đã có vũ khí rồi, nhưng chúng tôi cái gì cũng không có, mọi người đi cùng chúng tôi, nếu quân đội vẫn còn thì chẳng phải chúng ta được cứu rồi sao? Nếu không còn thì chúng ta cũng có thể chia nhau vũ khí của quân đội.” - Mai Như Ý so với Cao Chí Trung, thẳng thắn hơn rất nhiều. - “Mọi người thấy thế nào?”


“Đúng vậy, chúng ta có thể hỗ trợ cho nhau, vẫn tốt hơn là tách ra đi riêng.” - Lần này lên tiếng lại là một cô gái khác, nhỏ tuổi hơn so với cô gái vừa bị Mai Như Ý rầy la một chút. - “Hơn nữa anh trai của tôi cũng bắn cung rất giỏi, vừa rồi là anh ấy cứu chị đó.” 


“Ngọc Nhi, mẹ đã dặn là không được khoe khoang cơ mà.” - Mai Như Ý mặc dù ngoài miệng trách mắng con gái Cao Ngọc Nhi nhưng biểu cảm trên mặt thì lại vô cùng hài lòng.


Cao Ngọc Nhi dường như cũng đã quá quen thuộc với cách hành động của mẹ nên cô ta không có lấy một chút lo sợ hay biết lỗi mà “hứ” nhẹ một tiếng, đứng sang một bên.


“Ý mọi người thế nào?”


Cao Chí Trung lại lên tiếng, tuy nhiên, không để ông ta đợi lâu, Tiêu Chiến dứt khoát mở miệng.


“Tiêu Chiến?” - Lời từ chối chưa kịp thoát ra, từ phía sau đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.


Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn theo hướng âm thanh quen thuộc, ngay lập tức nhận ra người vừa gọi mình là ai.


Ngay cả trợ lý Từ lúc này sau vài giây bất ngờ cũng không giấu được sự vui mừng đang kéo đến trên gương mặt. Thậm chí, Dương Tử nhìn thấy hai người vừa xuống xe cũng ngạc nhiên không kém. 


Hết chương 16


1 nhận xét:

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...