[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 23

 Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


“Tro cốt?” - Vương Nhất Bác ngạc nhiên, cái gì mà tro cốt?


“Đúng, là tro cốt...của Tiêu Chiến.” - Có thể thấy Mike khi nói ra câu này vô cùng chật vật khi mà y cúi thấp, khó khăn thốt ra từng chữ.


Diễn xuất này của y, thật sự khiến người ta phải ngả mũ chào thua.


Mike âm thầm cười khẽ một tiếng trong lòng. Vương Nhất Bác, mày muốn đấu với tao, thật sự còn non lắm.


“Anh ấy vẫn chưa chết thì lấy đâu ra tro cốt?”


“Tao phải nói với mày bao nhiêu lần thì mày mới chịu hiểu?” - Dường như Mike lại đang dần mất kiên nhẫn với sự cố chấp của Vương Nhất Bác mà nắm lấy cổ áo cậu bắt đầu to tiếng. - “Tiêu Chiến, thực sự đã chết từ năm năm trước rồi!”


Mày đừng mơ lần nữa được gặp lại Tiêu Chiến. Em ấy, chỉ có thể là của tao!


Mike nói rất nhiều nhưng Vương Nhất Bác bên này vậy mà để cho một kẻ không đội trời chung với bản thân như Mike nắm lấy cổ áo mình, chỉ vừa khó hiểu vừa không thể tin nhìn Mike. Cậu không hiểu, cũng chưa tiêu hóa hết những gì Mike vừa nói. Sự cố chấp của y dành cho Tiêu Chiến hoàn toàn không kém cậu, vậy mà giờ đây anh ta lại dễ dàng chủ động buông xuôi khi đối đầu cùng cậu. Chẳng lẽ suy đoán của cậu là sai? Tiêu Chiến của cậu thật sự đã chết, như những gì cậu được nghe ở bệnh viện B? 


Không! 


Chuyện Mike D Angelo giỏi nhất chính là đóng kịch. Chính vì diễn rất giỏi cho nên một tay y đã phá nát cả Vương gia, rồi sau đó là cướp đi người anh trai duy nhất của cậu.


Nhưng từ nãy đến giờ, biểu hiện của Mike lại chẳng có lấy chút gì gọi là giả dối. Theo như ý của Mike thì từ sau khi chứng kiến cái chết của Tiêu Chiến vào năm năm trước, anh ta đã hoàn toàn từ bỏ. Sau đó lại vô tình gặp được Mặc Nhiễm, vậy nên anh ta liền đem Mặc Nhiễm trở thành thế thân của Tiêu Chiến.


Bên kia, sau khi nói xong, Mike đã chủ động bàn giao lại súng cho lực lượng an ninh, đồng thời đưa ra cho bọn họ xem tấm thẻ nào đó, lại thực hiện thêm một cuộc điện thoại. Tất cả diễn ra nhanh gọn chỉ trong vòng tầm mười phút, sau đó lực lượng an ninh cứ thế mà rời đi, ngay cả khẩu súng trên tay Vương Nhất Bác cũng không lấy lại. 


Vương Nhất Bác đứng đó, siết chặt nắm tay, cuối cùng hạ quyết định.


“Đưa nó cho tao.”


Mike đứng xoay lưng lại với Vương Nhất Bác. Y nghe một câu này, khóe miệng nhịn không được mà khẽ nhếch lên nhưng giọng nói vẫn tràn ngập sự bi thương và buông bỏ chấp niệm: “Hiện tại không có ở đây, một tháng sau nhất định gửi đến chỗ mày.”


“Ngày mai, tao muốn chính mình đến đó.” - Vương Nhất Bác âm trầm đáp lại. - “Để đến ngày thứ hai, cái thay thế sẽ là tro cốt của Mặc Nhiễm.”


Nơi ngực trái Mike vậy mà bất giác thịch một tiếng.


Y mở to mắt nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó hai hàng lông mày nhíu lại.


Y đang sợ. 


Nực cười, thật nực cười. Y vậy mà lại sợ hãi trước Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác chính là nói được làm được.


Cậu nói xong cũng không quan tâm đến Mike mà liền xoay người bỏ đi, để lại Mike vẫn đứng yên tại chỗ.


Ở một bên, Quách Thừa nhìn thân ảnh chủ nhân mình dần biến mất trong đám đông phía xa mà không biết nói gì. Chỉ mỗi việc xác định thân phận của một người mà bọn họ bị đưa đi hết một vòng lớn. Hết hy vọng rồi nuôi hy vọng, sau đó lại hết hy vọng rồi lại tiếp tục hy vọng. Mike cứ như vậy mà chơi đùa với cảm xúc của tình địch, khiến cho họ phải gục ngã. Dẫn bọn họ đi một vòng lớn nhưng khi đã đi gần cuối con đường vẫn chưa biết phía trước mình là gì. Mike D Angelo, thật sự có một bộ não thiên tài.


Quách Thừa thở dài một hơi, chỉ hy vọng lần này, chủ nhân có thể thực sự làm sáng tỏ thân phận của Mặc Nhiễm, sau đó hoàn toàn kết thúc vấn đề này.



Xe taxi dừng lại trước chung cư, Mặc Nhiễm chậm rãi xuống xe, sau đó cũng chậm rãi di chuyển lên căn hộ của mình. Thế nhưng cửa nhà vừa đóng lại, anh lập tức khụy người ngã lăn ra đất, miệng há to khó khăn hít vào từng luồng không khí. Cơn đau kìm nén suốt từ lúc chạm mặt Mike cùng Vương Nhất Bác lập tức vây khốn. Đầu anh đau như búa bổ, từng trận rồi lại từng trận, thay phiên nhau lần lượt hành hạ não bộ, thậm chí hô hấp cũng càng lúc càng không thông, tầm mắt mơ màng ảo ảnh.


“A… đ...au… đau quá~”


Mặc Nhiễm cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể cuộn người trên sàn đất thống khổ.


Thuốc…


Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng anh mới nhớ đến việc mình phải uống thuốc. Đúng vậy, uống thuốc rồi sẽ hết đau. 


Mặc Nhiễm run rẩy cả thân mình, cố chống cơ thể dậy rồi bò trên nền đất lạnh hướng về tủ thuốc. Thế nhưng anh chỉ vừa khó khăn nhích thân mình lên được một chút, cơn đau ở bộ phận nhạy cảm khó nói bên dưới lại nhói một cái khiến cho Mặc Nhiễm mặt mày trắng bệch,  nằm sụp trở lại. Mặc Nhiễm siết nắm tay đến mức muốn bật máu, anh đau, đau kinh khủng. Đầu đau, bên dưới cũng đau.


Anh phải uống thuốc! Anh không thể bỏ cuộc như vậy được!


Lần đầu tiên trong mấy năm qua, Mặc Nhiễm yếu đuối lại quyết tâm đến vậy.

Nếu nhìn hình ảnh phản chiếu của anh qua gương, không khác bộ dáng quật cường của Tiêu Chiến năm xưa một chút nào.


Chỉ tiếc, không ai thấy được hình ảnh đó, dẫn đến sự việc tổn thương sau này.


Mặc Nhiễm cắn răng nuốt xuống cơn đau, cố lết đến bên cạnh tủ thuốc từng chút một. Đến khi anh còn cách tủ thuốc chỉ một cái với tay, sức lực lúc này đã cạn kiệt, trước mắt liền tối sầm. 


Trước khi hôn mê hoàn toàn, anh cảm nhận được Kiên Quả đang cọ người vào tay anh, như thể cố gắng lay anh dậy, chiếc miệng nhỏ không ngừng kêu meo meo.



Mike phóng xe như điên về chung cư của Mặc Nhiễm mà lòng như lửa đốt. Vừa rồi sắc mặt của anh đã gần như trắng bệch cả ra, nhưng y lại quá chú tâm đến Vương Nhất Bác. Mãi sau khi Vương Nhất Bác đi rất lâu rồi, y mới chợt hoàn hồn.


Con xe BMW của Mike vẫn gây chú ý như mọi lần mà thắng gấp trước tòa chung cư. Y vội vã xuống xe, rồi lại vội vã lao lên căn hộ của người thương nhưng vừa mở cửa đã bị Mặc Nhiễm dọa cho chết khiếp. Người yêu của y nằm bất động trên sàn, Kiên Qủa thấy có người tới liền meo meo liên tục. Y không kịp suy nghĩ nhiều liền cõng anh trên lưng đưa tới bệnh viện.


“Mike?”


“Mike!”


Hoàng Húc Hi sau khi nghe tin Mặc Nhiễm trở về liền lập tức muốn đến kiểm tra, không ngờ vừa xuống xe đã thấy Mike hoảng hốt cõng Mặc Nhiễm trên lưng chạy vọt từ bên trong ra.


“Làm sao vậy?” - Cậu ta chạy đến bên cạnh, nhanh tay phụ Mike đặt Mặc Nhiễm bất tỉnh vào trong xe. Có điều Mike lúc này đã chẳng còn tâm trí trả lời cậu ta, chỉ đành ấn luôn Mike vào trong xe, còn bản thân đi vòng qua mở cửa ngồi vào ghế lái, nói: “Để tôi lái cho, anh ngồi trông chừng anh ấy đi.”


Nói xong liền khởi động xe, thẳng tiến đến bệnh viện lớn của Thượng Hải. 


Không khí trong xe cực kỳ im ắng, qua kính chiếu hậu, Hoàng Húc Hi nhìn thấy Mike vẫn gắt gao ôm lấy Mặc Nhiễm trong lòng, miệng muốn nói nhưng vẫn không đành lòng lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh ôm chặt như vậy, anh ấy làm sao thở được.” 


Mike gần như có thể gọi là tinh anh trong giới cảnh sát, một người tính cách lãnh đạm, làm việc quyết đoán, lúc nào cũng trầm tĩnh suy tính, lại có thể trở thành như thế này. Hoàng Húc Hi nhận thấy thần trí Mike đã tỉnh táo trở lại, vốn định không nói nữa lại bất ngờ nghe y ở phía sau lên tiếng.


“Chỉ cần tôi lơ là một khắc, quay lại, em ấy sẽ liền...” - Sẽ liền như vậy, lúc nào cũng có thể biến mất khỏi y. Hết lần này đến lần khác.


Nói xong cúi xuống, ôn nhu vén đi lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh, vừa vặn xe cũng đã đến trước cửa khoa cấp cứu của bệnh viện. Mặc Nhiễm rất nhanh chóng được đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện đặt lên giường cấp cứu rồi đẩy vào phòng cấp cứu, y theo quán tính muốn theo vào trong thì bị y tá ngăn lại bên ngoài, Hoàng Húc Hi cũng đặt tay lên vai, nói y đừng gấp gáp, Mike mới chợt bừng tỉnh dừng bước chân. 


Y mệt mỏi đi đến ghế chờ ngồi xuống. Vừa rồi, lúc đặt anh lên giường cấp cứu, y đã nhìn thấy trên cổ anh có một vết đỏ, thậm chí cánh tay buông lỏng kia, quanh cổ tay cũng xuất hiện vết bầm lớn.


Câu nói ban sáng của Vương Nhất Bác lúc này lại như máy ghi âm, vừa vang vọng vừa dai dẳng lặp đi lặp lại trong tâm trí y.


“Biểu hiện trên giường của anh ta…”


Khốn kiếp! 


Hoàng Húc Hi nhìn cửa phòng cấp cứu khép chặt rồi mới bước đến bên cạnh Mike, ngồi xuống.

 

“Leon Wang đã trở lại rồi?” - Cậu ta cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc của chính mình. Đặc biệt ở chỗ, nó rõ ràng là câu hỏi nhưng lại không giống hỏi.


Leon Wang… À không lần này là thân phận của Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác trở lại rồi.


Cậu ta trở về… đòi lại mọi thứ thuộc về mình. 


Kể cả anh trai của cậu ta, Tiêu Chiến.


Mike im lặng, một câu cũng không nói. Dù vậy Hoàng Húc Hi cũng đã nhận được câu trả lời.


Hai người cứ ngồi như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Mike đứng lên, tiến đến trước mặt bác sĩ đang từ bên trong bước ra.


“Bệnh nhân hiện đã ổn, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi thêm một hai ngày.”


“Nguyên nhân dẫn đến ngất xỉu là gì?” - Lúc này Mike đã hoàn toàn khôi phục, trong mắt y thậm chí còn nhận thấy sự băng hàn thấu xương.


“Một phần là do bệnh nhân thường xuyên suy nghĩ, ăn uống lại không đủ. Phần còn lại, trước khi đưa vào đây hình như bệnh nhân bị bạo hành thì phải.”


Mike chăm chú lắng nghe từng lời bác sĩ nói.


“Trên cổ tay bệnh nhân chúng tôi phát hiện có vết bầm. Ngay cả bộ vị bên dưới cũng có dấu hiệu bị xâm phạm.”


Hoàng Húc Hi đứng một bên nghe mà như không tin vào tai mình. Bị xâm phạm? Bộ vị bên dưới? Cậu ta từng nghe nói, trong mối quan hệ nam nam, chính là dùng đến bộ phận đó. Đêm qua Mặc Nhiễm lại chạy đến Bắc Kinh gặp Vương Nhất Bác, vậy…


Hoàng Húc Hi đưa ánh mắt nhìn về phía Mike, lần này nhưng cậu ta lại không nhìn ra sự kích động nào.


Vị bác sĩ kia lại nói tiếp: “Nếu mọi người cần, chúng tôi có thể hỗ trợ để làm hồ sơ khởi kiện.”


“Không cần.” - Mike dứt khoát từ chối lời đề nghị của bác sĩ.


Bác sĩ nghe vậy cũng không nói gì, lại nói tiếp: “Ngoài ra còn một số vấn đề nữa. Nhưng chúng tôi cần phải làm thêm một vài xét nghiệm, sau đó chờ kết quả mới có thể kết luận.”


“Được rồi, tất cả nhờ vào bác sĩ. Tôi có thể vào thăm em ấy không?”


“Có thể. Nhưng tốt nhất nên giữ yên lặng, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.”


“Cảm ơn bác sĩ.”


Đợi bác sĩ đi rồi, một nữ y tá tiến tới, dẫn Mike cùng Hoàng Húc Hi đến phòng bệnh của Mặc Nhiễm.


Người kia hai mắt dù vẫn nhắm nghiền nhưng thần sắc so với lúc nãy đã ổn hơn rất nhiều. Nhìn đến đủ thứ kim ống ghim vào tay anh, Mike lại cảm thấy bản thân thật sự đã quá chủ quan. Nếu như y không chủ quan, thằng nhãi kia đừng hòng có cơ hội tiếp cận Mặc Nhiễm.


Vương Nhất Bác, ngày mai, tao sẽ đưa cho mày món quà tuyệt vời nhất.


Hoàng Húc Hi nhìn Mike ngồi bên giường bệnh, cũng cảm thấy có lẽ nên cho cả hai một không gian riêng, vì vậy xoay người ra ngoài, định bụng sẽ mua chút gì đó cho cả hai.


Cậu ta vừa đi chưa được bao lâu, cửa phòng bệnh lại được mở ra, Vương Uyển Đình từ bên ngoài hớt hải chạy vào, vừa thấy Mike liền cất tiếng hỏi: “Mặc Nhiễm, anh ấy làm sao rồi?”


Mike vẫn bảo trì yên lặng. Thấy Mike vẫn không nói, Vương Uyển Đình gần như mất kiên nhẫn. Sau khi nói chuyện với Trịnh Phồn Tinh, lòng cô nóng như lửa đốt, lòng không yên nên đã lập tức mua vé máy bay trở về Thượng Hải. Ai ngờ vừa xuống sân bay thì lại nhận được tin nhắn của Hoàng Húc Hi, vì vậy cô lại tức tốc chạy một mạch từ sân bay đến đây.


“Tôi hỏi anh, anh ấy sao rồi?”


“Leon còn sống.” - Một câu nói không liên quan nhưng lại khiến Vương Uyển Đình gần như ngay lập tức lạnh gáy.


Hết chương 23


6 nhận xét:

  1. Phải còn sống chứ các bạng hiền :)) Mike làm khó Leon hơi lâu dồi nha bạn, tức qué tức qué!!

    Trả lờiXóa
  2. Mình đợi tới ngày ngọt muốn dài cổ luôn hiuhiu.
    Btw, Chúc mừng năm mới nha 2 bạn ơi!

    Trả lờiXóa
  3. Lại muốn lừa anh, để xem a có dễ bị lừa vâyh ko nhá

    Trả lờiXóa
  4. NB tỉnh táo lên e ơi.Đừng làm tổn thương đến MN nữa.Mong hạnh phúc sớm trở về với 2 anh em.

    Trả lờiXóa
  5. Chết chết. Sao m tưởng Vương Uyển Đình biết Nhất Bác còn sống nhỉ. M nhầm lẫn ở đâu mẩt rồi. Dù sao m cũng đặt cược rất nhiều vào Uyển Đình, vì Tiêu Chiến chỉ ở cạnh Nhất Bác mới có đc hp mà NB lại là anh họ của Uyển Đình nên rất mong cô ấy gỡ cái nút thắt này cho 2ng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn không nhầm đâu 😂 Cô ấy chính là mấu chốt đó.

      Xóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...