Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
Trưa hôm sau, Quách Thừa rất đúng giờ đã có mặt tại khách sạn để đưa Mặc Nhiễm trở về Thượng Hải. Trịnh Phồn Tinh cũng có mặt để tiễn Mặc Nhiễm. Mặc cho anh nói không cần, nhưng hai người kia nhất quyết không nghe, cuối cùng vẫn là một xe ba người thẳng tiến ra sân bay.
Trịnh Phồn Tinh nhìn máy bay cất cánh, hướng về phía Thượng Hải mà lòng vẫn nặng trĩu không thôi. Cậu không dám hỏi Mặc Nhiễm hai người đã nói gì tối qua. Vương Nhất Bác thì cậu lại càng không dám mở miệng.
Tối qua đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chỉ có hai người đó biết.
Trịnh Phồn Tinh về đến công ty, phát hiện xe của Vương tổng chỉ còn một chiếc dưới hầm đậu xe. Vương Nhất Bác có tổng cộng ba chiếc, trong đó một chiếc được cậu thường xuyên sử dụng, hai chiếc còn lại phần lớn thời gian đều để ở hầm đậu xe của công ty. Nay chỉ còn một chiếc, không lẽ Vương Nhất Bác đã lấy đi rồi?
Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng bấm thang máy, di chuyển lên tầng lầu của chủ tịch. Cửa thang vừa mở, cậu vội vàng hỏi hai nhân viên trực ở quầy lễ tân: “Sáng tới giờ có thấy Vương tổng không?”
Nhân viên rất nhanh đã trả lời: “Thưa không ạ.”
“Được rồi, hai người làm việc tiếp đi.” - Trịnh Phồn Tinh di chuyển đến trước cửa phòng chủ tịch, dù biết Vương Nhất Bác có thể không có bên trong nhưng vẫn cẩn thận gõ cửa ba tiếng, sau đó lại chờ thêm một lát, bên trong không có động tĩnh gì mới đẩy cửa tiến vào.
Cả căn phòng đều tỏa ra khí lạnh, chứng tỏ chủ nhân của nó không ở đây đã lâu.
Phía cửa thang lần nữa “ting” một tiếng, người bước ra lần này là một cô gái còn rất trẻ. Hai nhân trực ở quầy lễ tân thấy người lạ nên nhanh chóng tiếp khách.
“Chào mừng đến với công ty Vương thị. Xin hỏi, vị tiểu thư đây có hẹn trước với Vương tổng chưa ạ?”
“Tôi không có.” - Vương Uyển Đình gỡ mắt kính xuống nói.
“Nếu vậy…”
“Uyển Đình tiểu thư” - Nhân viên lễ tân chưa kịp lên tiếng thì đã bị Trịnh Phồn Tinh chặn trước. Cậu đẩy xe tới phía Vương Uyển Đình, đồng thời ra hiệu cho hai nhân viên không cần chú ý, cứ tiếp tục làm việc.
“Đã nói đừng gọi tôi là tiểu thư nữa. Anh họ có ở bên trong không?”
Vương Uyển Đình vừa hỏi đến Vương Nhất Bác, Trịnh Phồn Tinh liền không giấu được sầu muộn cùng nhiều điều khó nói. Nhìn biểu tình của Trịnh Phồn Tinh, Vương Uyển Đình lập tức nhận ra vấn đề, thần sắc thoải mái thường ngày biến mất, thay vào đó là biểu tình nghiêm túc đặc trưng của dòng máu Vương gia trong người.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu…”
…
Tại sân bay của thành phố Thượng Hải, trên bảng điện tử hiển thị chuyến bay mang số hiệu BX0810 từ Bắc Kinh đến Thượng Hải vừa hạ cánh cách đây không lâu. Bên ngoài khu vực làm thủ tục nhận vé của các hãng hàng không, tấp nập người đang xếp để chờ đến lượt làm thủ tục. Ở khu ghế ngồi gần đó, thân ảnh cao lớn của Mike xuất hiện, thu hút không ít ánh nhìn của nữ nhân xung quanh.
Y không quá để tâm đến những ánh mắt ái mộ đang nhìn mình mà chỉ chăm chú vào điện thoại, xem xét tập thông tin Hoàng Húc Hi gửi cho y vào sáng sớm hôm nay. Mike khẽ chuyển tầm mắt, thấy đã đến giờ làm thủ tục, y bình thản đứng lên, tay kéo vali hành lý, tiến về phía quầy làm thủ tục. Lúc y còn cách quầy làm thủ tục không bao xa, thân ảnh quen thuộc của một người đang đi ra cùng một người đàn ông khác từ phía cửa ra vào khiến cơ thể y ngay lập tức khựng lại.
Mike không vội vàng tiến đến mà chầm chậm quan sát, sau khi xác định y không có hoa mắt hay ảo tưởng, bước chân mới bắt đầu chuyển hướng, thẳng tiến về phía thân ảnh kia. Y hành động vô cùng dứt khoát, lúc tới gần liền vươn tay, chuẩn xác nắm lấy cổ tay người kia khiến anh giật nảy mình, buộc miệng mà la lên một tiếng.
Mặc Nhiễm từ khi rời khách sạn ở Bắc Kinh cho đến lúc lên máy bay trở về Thượng Hải vẫn luôn thần trí không tỉnh táo, một phần do quá buồn ngủ và cơ thể mệt mỏi sau chuyện tối qua, một phần cũng do chuyện đó mà không tài nào chợp mắt nổi. Anh như người mất hồn, cứ vậy mà theo chân Quách Thừa. Quách Thừa đi đâu, anh đi theo đó.
Trong lúc mơ màng, từ phía cổ tay bất ngờ bị người khác kéo lại khiến anh không tránh khỏi giật mình, nhưng cũng nhờ đó mà kéo lại thần trí đã bay theo phương nào của anh. Mặc Nhiễm hoảng hốt quay lại, song khi nhận ra người kéo tay mình là ai thì lại càng hoảng hơn. Tuy nhiên, sau giây phút hoảng hốt, những hình ảnh tối qua của anh cùng Vương Nhất Bác trên giường và những lời nói về cái hẹn vào đêm Giáng Sinh của anh với Mike mới ùa về.
“Mike…” - Có trời mới biết, Mặc Nhiễm hổ thẹn và chán ghét bản thân đến nhường nào. Vì vậy, anh chỉ có thể nhẹ gọi tên y một tiếng, sau đó cúi đầu thật thấp.
Bây giờ Mặc Nhiễm mới nhận ra, anh đã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn tối qua. Càng tồi tệ hơn nữa, chỉ khi nhìn thấy Mike, anh mới nhớ ra điều này.
Quách Thừa đi phía trước, chỉ cách Mặc Nhiễm hai bước chân, anh vốn yên lặng suốt chặng đường nay đột nhiên “A” một tiếng, cậu ta liền theo phản xạ lúc trước mà cực nhanh xoay người lại. Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi Mặc Nhiễm có sao không thì đã bị nam nhân trước mặt làm cho cả kinh, gần như là bất động hoàn toàn.
Mike D Angelo! Vì sao anh ta lại có mặt ở đây? Không đúng! Vì sao anh ta lại kéo tay Mặc Nhiễm?
Không lẽ…
Trái đất vốn nhỏ bé, nhưng Quách Thừa chưa từng nghĩ đến chuyện Mike D Angelo cũng quen biết Mặc Nhiễm, người có khuôn mặt tương tự Tiêu Chiến. Nhìn thái độ của Mặc Nhiễm, xem ra không chỉ là quen biết bình thường.
Quách Thừa cùng Mike đối đầu, chỉ riêng Mặc Nhiễm vẫn không biết gì. Bất chợt, Mike khẽ dùng lực, kéo anh ra phía sau mình, sau đó nói với anh: “Em ra ngoài chờ anh, lát nữa anh đưa em về.”
“Vâng” - Nếu như là một Mặc Nhiễm của ngày thường, anh đối với Mike có thể có chút cứng đầu, nhưng ở hiện tại thì lại vô cùng ngoan ngoãn.
Đợi thân ảnh Mặc Nhiễm đi xa rồi, Mike mới lên tiếng: “Cậu là thuộc hạ thân tín của Leon Wang?”
Mike chưa từng trực tiếp gặp Quách Thừa, nhưng hồ sơ của cậu ta thì y đã xem không dưới mười lần. Mặc dù ngoài mặt y vẫn rất bình thường, nhưng thực tế nội tâm y lại cảm thấy rất nực cười.
Thật không ngờ, những suy nghĩ của y sau khi xem kết quả điều tra mà Hoàng Húc Hi gửi đến vừa rồi lại nhanh chóng được chứng thực đến vậy. Trong báo cáo có nói rõ, địa chỉ IP của thiết bị đã đột nhập vào máy tính của phòng 000 bệnh viện B nằm ở Bắc Kinh, mà cụ thể hơn là tại Vương thị, một công ty chỉ mới được thành lập cách đây chưa đầy ba năm. Không nói đến một chữ “Vương” kia, hai năm kia cũng là quãng thời gian không ngắn cũng không dài, đủ để một kẻ đã chết đi lần nữa “hồi sinh”.
Hiện tại thuộc hạ thân tín của kẻ đã chết Leon Wang ở đây, đã mạnh mẽ chứng minh những suy đoán cùng lo sợ của y hoàn toàn không thừa thãi, đồng thời giáng cho y một cái tát thật mạnh, làm cho y triệt để tỉnh ra. Cái gai những tưởng đã mãi mãi triệt mất đi, vào lúc bình yên nhất lại trở lại, lần nữa khiêu chiến với y.
Nhưng y lần thứ hai cũng phải dành cho Leon Wang một lời khen, tên nhóc đó vậy mà từ địa ngục trở về, vô thanh vô thức tiếp cận Mặc Nhiễm, trong khi y hoàn toàn không hề hay biết. Thật sự rất khá!
Mike khẽ cười, nếu như nó đã muốn chiến, y cũng không ngại lần nữa đấu với cái gai này. Chỉ có điều, tình thế hiện giờ đã không còn như xưa nữa rồi.
Bên này, Quách Thừa bảo trì yên lặng, cậu ta vẫn chưa biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Đúng lúc này, điện thoại trong tay rung lên, Quách Thừa vội vàng mở ra xem, là Trịnh Phồn Tinh gửi tin nhắn tới, nói hình như Vương tổng lại chạy đi đâu nữa rồi, cậu ta đưa người về rồi thì mau chóng trở lại.
Quách Thừa tắt điện thoại đi, dứt khoát mặc kệ Mike đang hỏi chuyện mình mà xoay người rời khỏi. Tuy nhiên, cậu ta chỉ vừa xoay người thì gần như ngay lập tức đã khựng lại. Bởi vì Quách Thừa phát hiện, Vương Nhất Bác đang đứng ở xa đằng kia, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng này.
Đương nhiên, Mike từ sớm cũng đã phát hiện sự hiện diện của Vương Nhất Bác.
Rõ ràng sân bay chưa bao giờ là một nơi yên tĩnh, vậy mà hiện tại dường như Quách Thừa có thể nghe rõ mồn một tiếng “cộp cộp” của đế giày chạm đất.
Vương Nhất Bác mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi đen bên trong hờ hững không cài hai cúc áo đầu, hai tay đút túi quần, không nhanh không chậm tiến về phía bọn họ. Lúc khoảng cách chỉ còn khoảng vài mét, cậu chuẩn xác dừng bước, chính thức cùng Mike mặt đối mặt sau năm năm.
“Vương tổng” - Quách Thừa nhanh chóng tiến đến bên cạnh chủ nhân, cúi chào một cái rồi bước ra đứng phía sau cậu.
“Hiện giờ gọi là Vương tổng à?” - Mike vẫn giữ thái độ như cũ, thậm chí còn có ý cười trên mặt y. - “Cũng đúng thôi, hiện tại đâu thể gọi là nhị thiếu gia được nữa.”
Sở dĩ năm đó Leon Wang có thể ngang hàng mà đấu với y, là vì sau lưng cậu có thế lực của Vương gia, nhưng bây giờ thì không. Vương gia đã sớm là một đống gạch vụn đổ nát, dù cho cậu ta có là Vương tổng đi chăng nữa thì cũng không thể tạo thành uy hiếp cho y.
“Chúng ta gặp lại nhau sớm hơn tao nghĩ.”
“Vậy mày nghĩ gì?”
“Nghĩ rằng mày đã sớm đầu thai.”
“Khiến mày thất vọng rồi. ”
Tình thế trước mắt thật sự có chút không thể tin nổi. Hai kẻ thù không đội trời chung với nhau, nay lại có thể đứng nói chuyện một cách bình yên như thế này.
“Tao cũng cực khổ lắm đó, Leon Wang. À, tôi quen miệng suốt, hiện tại phải gọi là Vương Nhất Bác mới phải.” - Ngưng một chút, y nói tiếp. - “Tạo ra cho cậu một thân phận mới, cậu mới có thể bình an sống mấy năm qua, tốt xấu gì cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ.”
Vương Nhất Bác vẫn đối mặt cùng Mike, sát khí sắc bén ẩn trong lời nói, ví dụ mỗi câu nói đều là lưỡi dao, thì chắc hẳn trên người Mike đã khuyết mất vài chỗ.
“Tên tao không phải để mày gọi.” - "Vương Nhất Bác, Nhất Bác" cái tên này không phải ai cũng có thể tùy ý gọi.
Đồng thời nói với Quách Thừa: “Đuổi theo, lập tức đưa người đó trở về Bắc Kinh.”
Quách Thừa nhận được lệnh, không chút chần chừ xuất phát ngay. Trước kia mọi thứ chỉ là người qua đường thuật lại, bệnh án có thể làm giả, nhưng hiện tại Mike đã xuất hiện, vậy thì thân phận thật của Mặc Nhiễm có lẽ không cần phải nói nhiều thêm nữa.
Trái với suy nghĩ của Vương Nhất Bác lẫn Quách Thừa, Mike không hề có chút phản ứng nào cho thấy y đang sợ hãi mất đi thứ mình đã vô cùng cực khổ mới giành lấy được.
“Mày thật sự ngây ngô đến như vậy sao?”
“Mày cho rằng Mặc Nhiễm thực sự chính là Tiêu Chiến?”
Chỉ hai câu đơn giản, nhưng lại thành công khiến Quách Thừa hoang mang dừng chân, đồng thời khiến Vương Nhất Bác có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng đó chỉ là một chút. Mặc dù khi đó đã hoàn toàn chìm trong cơn say, nhưng cậu vẫn nhớ khá rõ những phản ứng của anh. Những phản ứng đặc biệt chỉ xuất hiện khi cả hai hoan ái cùng nhau, chẳng lẽ những thứ như vậy cũng có thể tình cờ giống nhau hay bắt chước được hay sao, nực cười!
Tối qua cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thẳng cho đến khi Mặc Nhiễm rời đi, Vương Nhất Bác một mình suy nghĩ lại tất cả, cuối cùng mới nhận ra điểm kỳ lạ này.
“Mày không cần phải nói những lời sáo rỗng lừa tao. Người của tao, chẳng lẽ tao còn không nhận ra?”
“Haha… còn không phải sao? Vậy mày nói xem, Mặc Nhiễm có cái gì giống Tiêu Chiến, ngoại trừ gương mặt đã qua phẫu thuật đó?”
Lần này thì Vương Nhất Bác không đáp, bởi vì thực sự đúng như Mike nói, Mặc Nhiễm ngoại trừ gương mặt ra thì những thứ còn lại hoàn toàn khác xa Tiêu Chiến. Nhưng còn những phản ứng trên giường thì phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ thật sự là tình cờ giống nhau?
“Không có, đúng không? Nghe cho rõ đây Vương Nhất Bác, Mặc Nhiễm là Mặc Nhiễm, Tiêu Chiến là Tiêu Chiến. anh trai yêu quý của mày thực sự đã chết từ năm năm trước rồi. Mặc Nhiễm chỉ là một người bình thường đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, tình cờ có một gương mặt giống Tiêu Chiến mà thôi.”
“Tình cờ giống?”
“Đúng, chỉ là tình cờ. Em ấy vô tội.” - Hai người cứ như vậy lời qua tiếng lại ngay giữa sân bay, thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cả phía an ninh sân bay cũng đã bắt đầu chú ý hai người họ.
“Xem ra, anh ta rất quan trọng đối với mày, đúng không? “
Vương Nhất Bác hai mắt lập tức sáng lên tia sát ý, còn gì thỏa mãn hơn phát hiện ra điểm yếu của kẻ thù. Năm năm trước, y cũng chính là lấy Tiêu Thịnh Hàm ra làm tử huyệt mới khiến Tiêu Chiến cùng cậu lâm vào bước đường này. Vậy ngày hôm nay, Vương Nhất Bác có thể tha cho Mặc Nhiễm sao?
“Vương Nhất Bác, mày dám...” - Mike siết chặt nắm tay.
“Tao đương nhiên dám. À mà, không phải mày vừa hỏi điều gì khiến tao tin rằng anh ta là Tiêu Chiến sao? Chắc là biểu hiện trên giường đi.”
Mặc dù tin tưởng chính mình, nhưng tâm Vương Nhất Bác vẫn không tránh khỏi có chút bấn loạn sau một hồi đối chất cùng Mike, nhưng cậu vẫn cố giữ nguyên nét vẻ thờ ơ, điềm tĩnh. Cậu không muốn vì kẻ thứ ba mà lung lay suy nghĩ của mình về anh. Thế nhưng kẻ đứng trước mặt cậu đây là kẻ tuyệt đối không thể tin tưởng nhưng cậu lại không thể tìm ra chút sơ hở nào của y.
Nếu là của cậu, cậu sẽ đoạt về.
Nếu là của hắn, thì thẳng tay hủy diệt.
“Thằng khốn nạn!” - Mike nghe Vương Nhất Bác nói mà hai mắt đỏ ngầu, lao về phía Vương Nhất Bác mà vung nắm đấm. Không phải tốn công sức điều tra, y hiểu rõ những gì Vương Nhất Bác nói là thật. Cũng bởi vì hiểu rõ, nên một đấm tới này của y chẳng hề ngần ngại mà tung ra hết sức lực.
Vương Nhất Bác lãnh một cú đấm đến rách môi, vẫn mếch mép cười khinh bỉ.
Phải, cái cậu muốn chính là biểu cảm này của Mike. Nhưng chỉ là bắt đầu thôi, cậu sẽ còn khiến y đau đớn hơn chết ngàn vạn lần.
BỐP
Vương Nhất Bác vung tay đấm trả, rất nhanh hai người liền lao vào nhau mà sống chết. Người hiếu kỳ xung quanh vây lại thành một đoàn, lực lượng an ninh cũng đã rất nhanh mà có mặt ngăn cản.
Lúc Quách Thừa chạy đến bãi xe đã bắt gặp được Mặc Nhiễm, đối với một sát thủ giỏi bậc nhất Vương gia như y muốn bắt lại anh là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng giây phút cậu ta nắm lấy khủy tay anh, khoảnh khắc anh ngơ ngác nhìn cậu ta lại khiến cậu ta mềm lòng. Mặc Nhiễm thực sự quá ngây thơ, ánh mắt ngơ ngác có chút hoảng loạn, và cả viền mắt đỏ hoe cùng vệt nước chưa khô trên má.
Tiêu Chiến mãi mãi sẽ không có bộ dạng này, hoặc chí ít trong những năm tháng vào sinh ra tử bên nhau, Quách Thừa chưa từng nhìn thấy. Là tủi thân, uất ức, hoảng sợ. Trong lòng cậu ta dâng lên nỗi day dứt tội lỗi vô cùng. Mặc Nhiễm thật sự quá lương thiện, y không đành lòng kéo anh vào cuộc chiến này.
“Mặc Nhiễm! Lúc nãy tôi quên nói Tạm biệt. Đi đường bình an.”
“Cảm ơn.”
Lần đầu tiên Quách Thừa trái lệnh Vương Nhất Bác, cậu ta buông tay anh ra. Thậm chí còn đứng nhìn anh an toàn lên xe taxi, bản thân mới quay đầu trở về tìm Vương Nhất Bác.
...
Vương Nhất Bác cùng Mike vốn dĩ sức lực hơn người, sáu người của tổ an ninh sân bay đang trong ca trực cực kỳ vất vả cũng không cách nào tách được họ ra, chỉ có thể báo cáo cấp trên để yêu cầu chi viện đồng thời xin ý kiến chỉ đạo.
Bên này, chỉ trong một cái nháy mắt ngắn ngủi, Vương Nhất Bác đã nắm chắc thời cơ, nhanh tay cướp được khẩu súng bên hông của một nhân viên an ninh đứng gần đó, thuần thục lên nòng, chĩa thẳng nòng súng về hướng Mike. Nhiều năm là cảnh sát, lại thêm Mike vô cùng hiểu rõ đối thủ của mình, vào một khắc Vương Nhất Bác vươn tay ra, y liền biến người kia muốn làm gì. Đối thủ rút súng, lẽ nào y lại không dám? Vì vậy, khẩu súng treo bên hông của nhân viên an ninh ở gần cũng bị y cướp đoạt trong nháy mắt.
Gần như trong cùng một giây, cả hai đồng loạt giương súng chĩa vào nhau trong sự ngỡ ngàng của đám nhân viên an ninh. Bọn họ phải mất mười mấy giây sau mới nhận ra, súng của của bản thân đã bị hai người này lấy mất từ khi nào, hơn nữa bọn họ còn đang chĩa nòng súng vào nhau.
“AAAAaaa”
Toàn sân bay ngay lập tức náo loạn, đi kèm theo là tiếng hét hoảng sợ của hành khách xung quanh. Những người còn lại của lực lượng an ninh sân bay cũng rút súng, đồng loạt chĩa về phía hai người họ. Nhưng Vương Nhất Bác cùng Mike nào có phải những kẻ chỉ mới lần đầu đụng tới súng đạn, trên tay họ đã sớm đầy những vết chai do cầm súng, số lần lăn lộn giữa mưa đạn lại càng nhiều, vì thế chuyện mấy người của an ninh chĩa súng về họ không làm cả hai có chút mảy may quan tâm.
Cả hai chăm chăm chĩa súng vào nhau, súng đều đã lên nòng. Những tưởng sau đó sẽ là một màn đạn loạt cùng hỗn loạn nhưng không, Mike bất ngờ lên tiếng: “Vậy nếu tao đưa mày… tro cốt của Tiêu Chiến, mày sẽ từ bỏ chứ?”
Hết chương 22
Cố lên.cố lên.NB tỉnh táo lên nhé,đừng bị hắn lừa.Hãy tin vào lĩnh cảm của mình.
Trả lờiXóaTui muốn giết ông Quách Thừa quá , sát thủ kiểu gì chỉ 1,2 câu thách là tin v trời 😓 😓😓😓
Trả lờiXóaNhất Bác! Thương lắm. Cố lên nhé 💪
Trả lờiXóaChúc tác giả năm mới sức khoẻ,vạn sự như ý nha.♥️♥️
Tuyêt quá cô oi, thương tiêu chiến
Trả lờiXóaÔi khoongggggg. NB ơi đừng để bị tên đó lừa 😫
Trả lờiXóaHình như mốc thời gian k khớp lắm ấy nhỉ. Chap trước là đầu giờ chiều bay về TH nhưng qua chap này là trưa hôm sau ạ ?
Trả lờiXóa