[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 9

 Tác giả: Wonnie


Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ sau khi ra khỏi siêu thị thì đồng hồ đã nhảy đến ba giờ sáng. Không như lúc đi, hiện tại trở về cả hai không tránh khỏi chật vật khi phải mang theo mấy túi đồ vừa mua, đó là chưa kể mấy cây gậy bóng chày. Đường xá lúc ba giờ sáng hôm nay vẫn đặc biệt yên tĩnh, thậm chí quân đội cũng không đông như khi vừa xảy ra vụ va chạm.


Lúc này, bọn họ đang đi qua một con hẻm tương đối nhỏ để trở về khách sạn. Cũng như bên ngoài đường lớn, nhưng bên trong hẻm lại càng yên tĩnh. Những ngôi nhà san sát nhau, nhưng căn nào cũng đều đóng chặt cửa và tối tăm. Cả con hẻm tối như mực, thật sự giống như đang bước vào địa ngục. Nhưng cũng may khi vẫn còn có ánh trăng soi sáng bên trên.


“Có thể nói cho chị biết em mua gậy bóng chày để làm gì không?” 


Từ đầu đến cuối hẻm, chỉ có bóng dáng của hai người họ: “Chúng ta đâu thể nào cứ ngồi yên một chỗ được.”


Trợ lý Từ nghe xong câu này, dường như hiểu ra điều gì đó mà ngạc nhiên.


“Em thực sự muốn chạy loạn bên ngoài?” - Trong suy nghĩ của trợ lý Từ, cô chỉ đơn giản nghĩ bọn họ hiện tại gom góp lương thực, sau đó ở yên một chỗ chờ chính phủ và quân đội giải quyết chuyện này, chứ không hề nghĩ sẽ chạy lung tung bên ngoài. - “Chẳng phải em nói tang thi rất hung bạo sao? Em còn định chạy loạn?”


“Vậy chị nghĩ số lương thực này sẽ trụ được trong bao lâu chứ?” 


Trợ lý Từ im lặng, Tiêu Chiến nói đúng. Nếu chỉ dựa vào số lương thực ít ỏi này thì không chờ tang thi tìm tới, trước đó bọn họ đã chết vì đói và khát rồi.


“Chị hiểu rồi. Chúng ta mau chóng đi thôi.” - Trợ lý Từ không tránh khỏi có chút bất đắc dĩ. Cô vẫn muốn nuôi hy vọng, dù chỉ là một chút. Hy vọng sẽ không có cái gọi là xác sống hay tang thi xuất hiện, để họ có cơ hội được phục hồi lại.


Đáng tiếc, mơ ước rốt cuộc cũng chỉ là mơ ước.


Vào lúc cả hai còn cách khách sạn không bao xa, bước chân Tiêu Chiến đang không ngừng nghỉ trên đường bất chợt khựng lại. Ánh mắt không tránh khỏi kinh hãi mà xoay đầu nhìn lại đằng sau, vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ. Anh, lại vừa nghe thấy thứ âm thanh gào thét của người nhưng không phải người kia. Tuy nhiên, lần này dường như trợ lý Từ cũng nghe thấy cái gì đó. Cô vội hỏi Tiêu Chiến:


“Tiêu Chiến, em có nghe thấy gì không? Chị vừa nghe được thứ gì lạ lắm.”


Một lời này của trợ lý Từ vừa nói ra, Tiêu Chiến liền xác định mình không phải là nghe lầm hay ảo giác. 


Thứ kia, thực sự đã xuất hiện rồi sao?


Anh khẽ nuốt nước bọt một cái, còn chưa kịp nói trợ lý Từ tạm thời đừng chú ý nữa thì âm thanh trầm khàn đến cực điểm kia lần nữa vang lên, lần này thế mà rất to rất rõ, trực tiếp khiến cả hai đồng loạt cả kinh. Âm thanh vừa to vừa rõ thế này, có lẽ đã tiến khá gần với vị trí của bọn họ rồi.


Quả nhiên, Tiêu Chiến suy đoán không hề sai. Ở phía xa xa, trong màn đêm đen kịt phía sau, từ khi nào đã xuất hiện một bóng người, nhưng người này rất lạ. Mặc dù trời rất tối nhưng nhờ có ánh trăng, anh vẫn mơ màng cảm nhận được dáng đi khập khà khập khiễng, tay chân xiêu xiêu vẹo vẹo, hệt như gân cốt đều đã bị chặt đứt hết của người kia. Những người đã hư hết tay chân, sẽ còn có thể đứng lên đi lại sao?


Bóng người kia càng lúc càng gần, Tiêu Chiến bất giác nín thở, một tay nắm lấy cổ tay trợ lý Từ, đôi chân vô thức nhẹ nhàng lùi nhẹ về sau một bước. Trợ lý Từ vốn vẫn chưa hiểu gì nhưng khi nhìn đến thần tình của người kế bên, sau đó nhìn sang bóng người đang chầm chậm đi về phía họ bên kia, cô cuối cùng như hiểu ra cái gì đó, cũng bất giác nín thở theo.


Chút hy vọng vừa rồi của cô, vừa bị thực tế trước mắt dập tắt một cách phũ phàng nhất.


“Đừng nói gì cả, đừng quay đầu nhìn lại, cũng tuyệt đối đừng dừng lại. Cứ thẳng tiến về phía trước thôi, chị làm được chứ?” - Tiêu Chiến nói rất khẽ, chỉ vừa đủ cho trợ lý Từ nghe thấy.


Trợ lý Từ ngay lập tức vận dụng những gì anh nói, không lên tiếng mà chỉ ra sức gật đầu.


Tìm được sự thống nhất, cả hai đồng loạt xoay người, cố hết sức không tạo ra tiếng động mà lao người về phía trước. Mặc dù đã biết trước chuyện xác sống xuất hiện, nhưng vào thời khắc này, Tiêu Chiến vẫn không kìm được mà rùng mình. Thế nhưng anh lại có dự cảm, chỉ cần bọn họ hét lên một tiếng, không biết chừng sẽ kinh động đến bọn chúng. Hiện tại phía sau họ chỉ có một con, ai biết được sau đó sẽ có bao nhiêu chứ.


Anh cùng trợ lý Từ chỉ biết vừa bước thật nhanh vừa hết sức hạn chế gây ra tiếng động. Vào thời khắc đi hết hẻm nhỏ, nhìn thấy bên ngoài chính là đường lớn, cả hai dứt khoát chạy luôn mà không đẩy nhanh cước bộ nữa. Ra đến đường lớn, ít nhất còn có quân đội đi tuần làm nhiệm vụ.


Bọn họ nghĩ là vậy. Nhưng khi ra đến đường lớn, khung cảnh lại không khác so với hẻm nhỏ là bao. Không có lấy một bóng người.


Từ trong hẻm, bọn họ nghe thấy âm thanh mở cửa. Rất nhanh, thứ âm thanh trầm khàn kia ra sức gào lên một tiếng, chói tai vô cùng. Ngay sau đó, xung quanh vậy mà sột soạt liên hồi, cái được gọi là tang thi từ đâu xuất hiện, xiêu vẹo đi về phía con hẻm nhỏ. Không phải một, mà là vài chục con, phía cuối đường từ lúc nào chỉ toàn xác sống. Rồi từ con hẻm nhỏ bọn họ vừa mới đi qua, những tiếng hét, tiếng la thất thanh vang vọng cả một khu vực. 


Tiêu Chiến rùng mình. Từ khi nào, từ khi nào đã tới nơi này, tại sao lại nhanh như vậy? Chẳng phải nói là hai ngày sau vụ va chạm sao? Hiện tại chỉ mới bước sang ngày thứ hai, vì sao lại nhanh như vậy, hơn nữa còn rất tĩnh lặng, không một ai ý thức được thế giới này đã không còn như xưa.


Cả hai căn bản không dám dừng lại, cứ thế mà chạy thẳng về phía khách sạn. Lúc thấy được bảng hiệu treo trên tầng cao của khách sạn, đôi chân nhịn không được mà gấp gáp hơn. Cách khách sạn chưa tới một trăm mét, có một trại quân đội nhỏ đang đóng ở đó. Dù chỉ là một quân đoàn nhỏ, nhưng cũng phải mau chóng báo cho họ. 


“Gràooo”


“Aaaa”


Một con tang thi bất chợt từ một căn nhà ùa ra ngay trước mặt họ khiến Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ một phen giật mình. Đối diện trực tiếp với xác sống, trợ lý Từ nhịn không được mà “A” lên một tiếng, nhưng rất nhanh liền hiểu đây là một hành động ngu ngốc biết bao, ngay lập tức dùng hai tay bịt chặt miệng mình, chân lùi về sau mấy bước.


“Không được để nó quào trúng.” - Chỉ cần một vết xước hay vết cắn, con người sẽ không còn là con người nữa.


Tiêu Chiến cố gắng trấn định chính mình. Còn chưa kịp bình tâm lại sau cuộc chạm trán trong hẻm kia, hiện tại anh lại lần nữa giáp mặt thứ ghê rợn này. 


Tiêu Chiến nhẹ nhàng rút một cây gậy bóng chày đeo sau lưng ra đưa cho trợ lý Từ, sau đó lại rút thêm cho chính mình một cây. Hít sâu một cái, giơ cây gậy ra trước mặt, chỉ cần nó tiến thêm một bước, anh lập tức sẽ phang nó ngay. 


May mắn thay, con tang thi kia rất ngu ngốc. Hoặc là nói, tang thi lúc mới xuất hiện tương đối chậm chạp, thậm chí ngu ngốc có thừa, và đúng nghĩa là những cái xác sống biết di chuyển. Chúng nó sẽ tấn công kẻ thù chủ yếu dựa vào âm thanh, mà con người đối với thứ xác sống này chỉ toàn kinh sợ, hiển nhiên chẳng có mấy ai còn đủ bình tĩnh mà không thét lên khi đối diện với nó. Có tiếng thét dẫn đường, càng nhiều tang thi kéo tới, con người hoặc là trở thành bữa ăn của bầy tang thi, hoặc là trở thành chính chúng nó.


Tiêu Chiến nhanh chóng nhận ra được điều này, cố gắng trấn tĩnh trợ lý Từ phía sau: “Chị nhẹ nhàng đi vòng ra lưng nó, khoảng cách xa một chút, sau đó thì chạy thẳng về khách sạn.”


“Nhưng còn em?”


“Chị chạy trước, em sẽ theo ở ngay phía sau.”


“Được” - Trợ lý Từ rất nhanh đáp ứng. Cô hiểu rõ nếu cứ chần chừ mãi ở đây, ngộ nhỡ những con tang thi khác kéo tới thì lúc đó, đường sống của họ gần như là con số không tròn trĩnh.


Cô bước từng bước nhẹ, vừa bước vừa cùng Tiêu Chiến quan sát từng cử động nhỏ của con tang thi trước mắt. Nó cứ đứng đó, thỉnh thoảng lại gào lên thứ âm thanh vô nghĩa. Không mất quá nhiều thời gian để trợ lý Từ đi vòng ra sau nó. Ngay khi thấy trợ lý Từ đang đi lùi những bước cuối cùng để chạy đi, Tiêu Chiến cũng bắt đầu di chuyển, tay anh vẫn cầm chắc cây gậy giơ ngay phía trước phòng thủ.


“Soạt” một tiếng, ngay khi vừa vòng ra sau lưng nó, anh nhanh chóng cất bước, chạy thật nhanh về phía trợ lý Từ. Chẳng mấy chốc, khách sạn đã hiện lên ngay trước mắt, nhưng lại không thấy bất cứ hình bóng nào của đội bảo an vẫn luôn canh phòng ngay khu vực ra vào hay trợ lý Từ đâu.


Tiêu Chiến thật sự không ngờ, một chuyến ra ngoài này của anh lại trắc trở đến vậy.


Anh nhìn quanh một vòng, trước và trong đại sảnh khách sạn vậy mà hiện tại không có lấy một bóng người. Hơn nữa dường như dưới mặt sàn còn có máu dính bê bết. Vào lúc này, ở bên hông khách sạn, nơi dẫn đến cửa sau bất ngờ vang lên tiếng hét đầy kinh hoàng.


“AAA”


“Không được, đừng la…”


BỐP


BỐP


“Ha...ha…”


Tiêu Chiến chạy vội tới, chỉ kịp nhìn thấy trợ lý Từ cùng một nam một nữ nhân viên khách sạn đang ngồi bệt dưới đất đầy hoảng sợ, mà ở phía đối diện chính là một con tang thi đang “grào grào” hai tiếng tiến về phía họ. Không hề suy nghĩ, anh chạy thẳng tới, một gậy vung lên cao, dồn lực rồi phang một cái thật mạnh vào đầu con tang thi trong sự ngỡ ngàng của ba người đang ngồi bệt dưới đất.


Bởi vì chỉ là xác sống và đang ở thời kỳ đầu nên cơ thể khá “lỏng lẻo”, chỉ cần một lực vừa đủ là đã có thể đánh bay đầu nó. Nhìn phần đầu con tang thi bị đánh nát nằm trên đất, thậm chí còn văng cả chút bộ phận bên trong và máu màu đen thẫm ra xung quanh, cả bốn người vẫn chưa hết kinh hoàng xen lẫn buồn nôn. Mất đi phần đầu, cơ thể cũng trở nên dư thừa, con tang thi nặng nề ngã bịch một tiếng trên đất.


“Aaaaa” - Một nam một nữ nhân viên của khách sạn khi thấy xác con tang thi ngã xuống, cơn hoảng sợ và bàng hoàng rất nhanh đã quay lại, bắt đầu la lên đầy kinh hãi.


“Được rồi, đừng la nữa. Ồn ào sẽ dẫn dụ nhiều con tới đó.” - Trợ lý Từ khổ sở, lần thứ hai bịt miệng nữ nhân viên đã khóc đến một mặt đầy nước mắt, đồng thời nghiêm giọng, nhíu mày nhìn nam nhân viên.


“Thật...thật vậy sao?” 


“Không tin thì mời cứ la tiếp, có điều sau đó như thế nào thì đừng cầu cứu.”


“Tôi...tôi...chúng tôi không la nữa, không la nữa.” - Hai người kia cũng rất thức thời, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nuốt nỗi kinh hoàng vào bụng.


“Sao chị lại gặp được bọn họ vậy?” - Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng. Anh đi tới đỡ trợ lý Từ đứng lên, sau đó lại ngồi xuống thu gom mấy bịch đồ mà lúc nãy họ vừa mua bị rớt dưới đất.


“Chị vừa mới chạy vào sảnh khách sạn thì đụng phải hai người này. Bọn họ chạy ra từ khu văn phòng khách sạn thì phải, vừa thấy chị thì kéo chị đi luôn.”


“Trong phòng nghỉ dành cho nhân viên...toàn...toàn là thứ này.” 


“Đúng, đúng vậy. Khoảng một tiếng trước, có một nhân viên mới đến ca trực nên tiến vào khách sạn. Nhưng người này chỉ mới vừa đi qua khu bảo an thì đột nhiên ngã xuống. Mọi người ai cũng sợ hãi, cho rằng người này đã nhiễm bệnh.” 


“Quản lý quan tâm bèn tới xem thử, ai ngờ, ai ngờ...aaa” - Nữ nhân viên nhớ lại chuyện của một tiếng trước liền không tránh khỏi thất kinh, nỗi sợ lại ùa về.


“Dung Nhi, bình tĩnh lại. Không sao, không sao rồi.” - Là đồng nghiệp với nhau, nam nhân viên tên Đại Dương lên tiếng an ủi. 


Tiêu Chiến giữ im lặng quan sát tình hình. Dựa theo những gì hai người này vừa kể, anh đoán có lẽ người nhân viên trên đường đi làm đã bị tang thi quào trúng, sau đó khi vừa tới nơi thì độc phát mầm bệnh rồi lây cho những người ở đây. Hèn gì dàn nhân viên bảo an của khách sạn vốn luôn túc trực phía trước giờ đã không thấy đâu, ngay cả đại sảnh vốn luôn có người nay cũng không có ai.


Điều duy nhất đáng giận là, nơi anh dự định sẽ nghỉ ngơi trước khi rời đi cũng đã không còn an toàn. Hiện tại có lẽ có nhân viên khách sạn và người ở khu vực xung quanh bị lây nhiễm, hành khách vẫn luôn ở phòng và trên tầng cao, có lẽ vẫn chưa bị, thậm chí là chưa phát giác những chuyện đang xảy ra.


Có lẽ, nơi này cũng không hẳn là không an toàn.


“Vậy toàn bộ nhân viên thì sao?”


Hai người kia nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: “Chúng tôi cũng không rõ. Lúc đó đa số người có mặt là nhân viên của chúng tôi. À, hình như cũng có một vài vị khách nữa.”


Vậy hiện tại tang thi trong khách sạn đã đi đâu hết? Vì sao ngoài sảnh chỉ là một mảnh yên tĩnh?


“Em nghĩ trước tiên chúng ta khoan hãy hành động, trở về phòng nghỉ ngơi trước đã.” - Tiêu Chiến nói với trợ lý Từ. Bọn họ đã ở bên ngoài từ giữa đêm đến sáng nay rồi.


“Được” - Trợ lý Từ nhanh chóng tán thành, chỉ là một đường từ đây lên đến phòng, hy vọng không gặp phải một con tang thi nào đó đang vất vưỡng giữa đường.


“Vậy hai người thì sao?” - Tiêu Chiến quay sang hỏi hai người Dung Nhi cùng Đại Dương. Cả hai không mất nhiều thời gian, nhanh chóng gật đầu.


Sau đó, cả bốn người bắt đầu cùng nhau tìm đến cầu thang, trở về phòng Tiêu Chiến ở tầng tám.


Hết chương 9


2 nhận xét:

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...