Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
“Anh...anh trai?” - Mặc Nhiễm nhớ mình từng đọc được một vài tin đồn về gia đình cũng như thân thế của Vương Nhất Bác trên mạng, nhưng không nhớ có tin nói rằng cậu có anh trai. Không lẽ là vì lý do này?
“Vâng, chắc anh cũng từng nghe tin đồn về thân thế của cậu ấy rồi.”
“Những tin đồn ấy không hẳn là bịa đặt. Cậu ấy có hai người anh tất cả, mà người anh cùng mẹ khác cha cũng chính là nguyên nhân cho sự suy sụp của cậu ấy.”
Mặc Nhiễm cảm thấy đầu óc mình hơi mơ màng.
“Tại...tại sao không khuyên em ấy?”
Quách Thừa lần thứ hai lắc đầu, trên khuôn mặt hiện rõ sự bất lực: “Chúng tôi đã khuyên rồi, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng đều không nghe. Lời nói của chúng tôi căn bản không thể tác động đến cậu ấy.”
“Vì vậy, tôi hy vọng anh có thể cùng tôi tới Bắc Kinh, giúp chúng tôi khuyên nhủ cậu ấy.”
Mặc Nhiễm nghe xong mà không tránh khỏi cả kinh, muốn anh tới khuyên Vương Nhất Bác. Nhưng với tư cách gì? Chẳng phải cậu ấy đã không còn muốn gặp anh, hai người họ Wechat của nhau còn không, bạn bè không phải, anh em cũng không, thử hỏi làm sao anh khuyên được đây.
Nhận thấy Mặc Nhiễm đang muốn từ chối, Quách Thừa vội vàng nói tiếp: “Ngoại trừ anh ra, chúng tôi thật sự không tìm được ai khác, mà cũng không có ai thích hợp hơn anh. Cầu xin anh giúp chúng tôi.”
“Tôi...tôi…”
“Làm ơn, chẳng phải trước đây anh mặc dù không quen biết gì cậu ấy nhưng vẫn sẵn sàng giúp đỡ cậu ấy. Bây giờ hai người cũng được tính là quen biết, vì sao lại không thể? Cầu xin anh đó.”
Quách Thừa vừa nói vừa cúi thấp đầu, thậm chí còn thiếu chút nữa là quỳ hẳn xuống để cầu xin Mặc Nhiễm đồng ý.
Mặc Nhiễm lòng tràn đầy rối rắm, vừa lo vừa sợ. Anh sợ Vương Nhất Bác sẽ không nghe lời khuyên của mình, sợ lần thứ hai phải đối diện cùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cậu. Nhưng so với những chuyện đó, anh còn lo cho sức khỏe của cậu hơn. Mặc Nhiễm nhắm chặt hai mắt, chỉ cần nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác suy yếu cùng cực nằm trên giường bệnh, mỗi ngày phải uống hàng chục thứ thuốc lại không có bất kỳ người thân nào bên cạnh là nơi ngực trái lại nhói lên từng hồi, thậm chí còn có chút thở không thông.
“Được. Tôi cùng cậu đi Bắc Kinh.”
Quách Thừa ngẩng đầu, ánh mắt có phần không dám tin nhìn Mặc Nhiễm, chờ anh lần nữa xác nhận.
“Thật mà, tôi cùng cậu đi Bắc Kinh. Nhưng mà đợi tôi về nhà lấy đồ đã.”
“Không cần, tôi sẽ giúp anh lo mọi thứ. Chúng ta đi ngay bây giờ.”
“Đi ngay bây giờ? Gấp như vậy sao?” - Mặc Nhiễm thốt lên.
“Đúng, đi ngay bây giờ. Sớm chừng nào hay chừng ấy, tôi sợ cậu ấy lại chuẩn bị say khướt nữa rồi.”
Câu nói của Quách Thừa khiến Mặc Nhiễm nhìn ra bên ngoài, trời đã bắt đầu sập tối. Lúc nãy chẳng phải Quách Thừa nói, ngày nào Vương Nhất Bác cũng uống đến say mèm, sau đó lái xe như điên trên đường sao? Người bình thường nhiều lúc đã không kiểm soát được tốt tay lái, huống hồ người đã uống đến say mèm như em ấy, lại còn phóng xe nữa.
Xảy ra tai nạn, là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Xe tới rồi, chúng ta ra sân bay chứ?”
Bên ngoài, một chiếc xe đã đợi sẵn.
“Được, chúng ta đi thôi.”
Mặc Nhiễm đóng cửa tiệm, gấp gáp cùng Quách Thừa ra sân bay đến Bắc Kinh. Bởi vì đã có chuẩn bị trước, bọn họ rất nhanh đã yên vị trên máy bay. Mặc Nhiễm cũng hoàn toàn quên mất cuộc hẹn đêm Giáng Sinh của mình.
…
Đêm Giáng Sinh, ai ai cũng đều háo hức cùng người thân, bạn bè, người yêu quây quần ăn uống. Nhân viên Vương thị cũng vậy. Tòa nhà của Vương thị đã tắt đèn từ sớm, chỉ trừ tầng lầu của chủ tịch là vẫn sáng đèn.
Mặc dù vẫn sáng đèn nhưng từ đầu đến cuối hành lang là một mảnh tĩnh lặng tuyệt đối. Trịnh Phồn Tinh đẩy xe lăn đến ngay trước thang máy, bắt đầu sốt ruột liên tục nhìn điện thoại rồi lại nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt kia. Lúc nãy sau khi họp xong, Vương Nhất Bác đi thẳng tới quầy rượu, hôm nay cậu không tùy ý như mấy hôm trước mà tỉ mỉ lựa chọn một hồi, cuối cùng cũng lựa được vài chai ưng ý, sai người đem đến văn phòng.
Từ đó đến giờ, Vương Nhất Bác vẫn chưa hề bước ra.
Trịnh Phồn Tinh đoán chắc, chủ nhân lại chìm trong men rượu nữa rồi. Cách đây hơn ba tiếng, cậu nhận được tin nhắn của Quách Thừa, báo rằng đang cùng Mặc Nhiễm trên máy bay trở về. Trịnh Phồn Tinh đọc tin nhắn mà vui mừng khôn xiết, nhưng đã qua hơn ba tiếng rồi, tại sao bọn họ vẫn chưa xuất hiện. Chẳng phải từ Thượng Hải đến Bắc Kinh chỉ có hơn hai tiếng thôi sao, vì sao còn chưa tới?
Trong lúc Trịnh Phồn Tinh ngày càng gấp, phía cửa thang máy “ting” một tiếng, thân ảnh của hai người cậu ta đang mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện.
“A Tinh!” - Quách Thừa thấy Trịnh Phồn Tinh vừa mừng rỡ vừa gấp gáp đẩy xe tới cũng vội vàng tiến về phía cậu.
“A Thừa, A Thừa” - Trịnh Phồn Tinh vẫn có chút không tin vào mắt mình, chỉ mới sáng nay thôi, Quách Thừa mới lên máy bay đến Thượng Hải, vậy mà bây giờ đã trở về rồi. - “A Thừa, em thật không dám tin anh trở về rồi. Vậy…”
Trịnh Phồn Tinh bỏ lỡ câu nói, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn người phía sau Quách Thừa.
“Chiến ca…” - Mặc dù người là do cậu tìm được, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Phồn Tinh chạm mặt Mặc Nhiễm. Trong nháy mắt cơ thể không tránh được căng cứng, vô thức thốt ra cái tên thân thuộc.
Mặc Nhiễm tròn mắt nhìn Trịnh Phồn Tinh ngồi trên xe lăn cùng hành động thân mật của Quách Thừa, hai người này, sẽ không phải là một đôi đó chứ.
Ngược lại, Quách Thừa thở hắt ra một cái, nói nhỏ vào tai Trịnh Phồn Tinh.
Không biết Quách Thừa đã nói gì, chỉ thấy Trịnh Phồn Tinh ngước mắt nhìn Mặc Nhiễm thêm một cái rồi khẽ gật đầu.
“Xin chào, tôi cũng là một trợ lý của Vương tổng, tên là Trịnh Phồn Tinh.”
Trịnh Phồn Tinh đẩy xe lăn đến gần với Mặc Nhiễm hơn, thân thiện đưa tay ra trước mặt anh. Sau một vài giây ngạc nhiên, Mặc Nhiễm nở nụ cười vui vẻ, đưa tay nắm lấy tay Trịnh Phồn Tinh.
“Hân hạnh, tôi là Mặc Nhiễm.”
“Hân hạnh.” - Nói rồi nhìn về phía cửa phòng chủ tịch, Trịnh Phồn Tinh trực tiếp nói thẳng. - “Vương tổng đang ở bên trong, chúng tôi nhờ cả vào anh.”
“Vâng, ừm... tôi sẽ cố gắng hết mình, nhưng nếu không được thì xin đừng trách tôi.”
“Không sao, chúng tôi hiểu mà.” - Không hiểu sao Trịnh Phồn Tinh lại có cảm giác Mặc Nhiễm nhất định sẽ khuyên được Vương Nhất Bác. - “Vậy anh vào đi, chúng tôi đi đặt phòng khách sạn cho anh và giải quyết một số công việc. Nhưng nếu anh cần hỗ trợ thì cứ gọi cho chúng tôi, đừng ngại.”
“Vâng”
Đợi Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh đi rồi, Mặc Nhiễm mới đi tới đối diện cùng cánh cửa phòng chủ tịch. Anh hít sâu một hơi, cảm nhận lồng ngực bất giác đập nhanh điên cuồng. Thái độ xa lạ của Vương Nhất Bác vẫn luôn hiện hữu trong suy nghĩ tràn về trong nháy mắt khiến Mặc Nhiễm lại lo lắng gấp bội.
Nhưng Mặc Nhiễm không lo lắng được lâu, bàn tay trong vô thức đã chạm lên tay nắm cửa, khẽ vặn mở. Đến khi bên tai nhè nhẹ vang lên âm thanh bật chốt, Mặc Nhiễm căn bản là không thể chần chờ mãi ở bên ngoài.
Mặc Nhiễm đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên Mặc Nhiễm đến Vương thị, cũng là lần đầu tiên đến văn phòng, nơi làm việc của Vương Nhất Bác mà chủ nhân của nó đến tận lúc này vẫn chưa hay biết. Anh muốn nhìn ngắm căn phòng một chút cũng vô cùng khó khăn, bởi vì Vương Nhất Bác chẳng buồn bật đèn dù trời đã tối đen. Nhờ có ánh trăng, Mặc Nhiễm miễn cưỡng lắm mới thấy được xung quanh. Anh đưa tay, muốn bật đèn lên thì bị âm thanh trầm khàn quen thuộc ngăn cản.
“Đừng mở đèn.”
Bàn tay Mặc Nhiễm khựng lại, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, khứu giác lúc này mới nhận ra khắp căn phòng đều nồng nặc mùi rượu.
Mặc Nhiễm nheo mắt, toàn bộ tế bào đều tập trung tối đa về phía vừa phát ra giọng nói. Chân bước từng bước chầm chậm trong bóng tối. Cuối cùng, khi khoảng cách không còn xa, Mặc Nhiễm mới rụt rè lên tiếng, dù rằng anh vẫn chưa thấy được người đâu.
“Nhất Bác?”
“...”
Về phía Vương Nhất Bác, cậu đã sớm chìm trong cơn say sau khi nốc cạn chai rượu Whisky đắt tiền.
Chính cậu cũng biết, mấy ngày nay bản thân tối nào cũng say, cũng biết Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh vô cùng lo lắng cho cậu. Thế nhưng hiện tại không có rượu, cậu căn bản là không thể sống nổi. Ban ngày thì không sao, nhưng chỉ cần mặt trời bắt đầu xuống núi, tâm trạng cố gắng gồng gượng hoàn toàn sụp đổ không kiểm soát. Cậu lại như lúc trước, như một đứa bé lạc mẹ, cố gắng bấu víu lấy cuộc sống này.
Vương Nhất Bác đắm mình trong công việc, trong men rượu, trong những pha phóng xe với tốc độ kinh hoàng, trong cái lạnh âm độ,... tất cả chỉ vì muốn quên đi con tim đã triệt để vụn vỡ.
Mỗi đêm như vậy, Vương Nhất Bác chỉ có một mong ước. Cậu ước rằng, mình có thể như vậy mà chết đi.
Thật ra chết đi rất tốt… Chết rồi, liền có thể gặp lại Tiêu Chiến của cậu.
Cũng không phải chịu đựng nỗi cô đơn giày vò.
Thế nhưng hiện thực luôn thích ngược đãi người ta.
Trong màn đêm le lói chút ánh sáng từ mặt trăng cùng cơn mơ màng, Vương Nhất Bác bỗng nhiên nghe được âm thanh quen thuộc của anh trai cậu. Anh đang gọi cậu, bằng hai từ “Nhất Bác” đầy yêu thương. Vì vậy, cậu trong giây phút sắp chết đuối, vội vàng lên tiếng đáp trả, nắm chặt lấy chiếc phao cứu mạng.
“Tiêu Chiến?”
Vương Nhất Bác không giống như Mặc Nhiễm, dù ở trong điều kiện thiếu thốn ánh sáng và thần trí không rõ nhưng cậu vẫn có thể dễ dàng định vị được vị trí của người kia. Ngược lại, Mặc Nhiễm ngốc nghếch cứ bước từng bước vừa chậm rãi, vừa cẩn thận về phía trước mà không biết phía sau mình có một ánh mắt nóng rực đang nhìn anh như thể muốn khảm cả cơ thể anh vào cậu.
Càng nhìn tấm lưng kia, bao nhiêu uất ức, nhớ nhung, đau đớn, cô đơn đều dồn lên tận cổ họng. Vương Nhất Bác vươn tay, chuẩn xác nhắm ngay vòng eo thon gọn mà kéo về phía mình, siết chặt lấy.
“Aa~”
Mặc Nhiễm bất chợt bị kéo lại rồi ôm lấy khiến anh không khỏi giật mình, nhưng khi nhận ra người đang ôm mình là ai, sự lo sợ bỗng chốc biến mất không chút dấu vết. Chưa hết, trái tim lại còn đập liên hồi vì hành động của Vương Nhất Bác. Cậu từ phía sau dựa đầu vào hõm vai anh, không chỉ hơi thở mà cả cơ thể cũng nồng đậm mùi cồn khiến Mặc Nhiễm vừa lo lắng vừa không biết phải làm sao.
“Anh ơi~”- Vương Nhất Bác thật sự đã say khướt, đến cả đứng cũng không nổi, cả người đều tựa vào lưng anh chống đỡ.
“Tôi đây.”
Mặc Nhiễm đáng thương ngây ngô đáp lại Vương Nhất Bác, trái tim mềm nhũn cả ra mà không nhớ rằng, một tiếng “Anh ơi” kia chẳng phải gọi anh, mà là gọi một người đã chết có gương mặt tương tự Mặc Nhiễm.
“Cậu say quá rồi.”
Mặc Nhiễm xoay người lại, muốn cùng Vương Nhất Bác đối mặt nhưng lại khiến Vương Nhất Bác nhất thời mất trọng tâm mà ngã nhào vào lòng anh, đôi tay thuận thế lần thứ hai ôm siết lấy người trong lòng.
“Ca, tìm được anh rồi. Cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Đừng hòng chạy trốn khỏi tôi nữa.”
Nói rồi vươn tay, ánh mắt say mê chạm đến gương mặt anh. Bàn tay to lớn lạnh lẽo nhưng lại mang theo ôn nhu vô cùng. Cậu dùng cả hai tay giữ chặt hai bên má anh, rút ngắn khoảng cách giữa hai gương mặt. Cuối cùng đến khi trán cả hai nhẹ nhàng chạm vào nhau, Vương Nhất Bác nhẹ thở ra một cái, âu yếm để sống mũi thẳng tắp cọ vào mũi anh. Đôi mắt của kẻ say vốn dĩ đã mông lung mơ màng nay lại càng thêm ý tình nồng đậm.
Mặc Nhiễm đã hoàn toàn bị cậu câu dẫn, không cách nào phản kháng, cũng không nỡ rời đi.
Trái tim Mặc Nhiễm đang điên cuồng đập như trống hội. Cả khuôn mặt, nhất là vành tai đã đỏ ửng cả lên, tố giác chủ nhân của nó đang vô cùng xấu hổ. Xen lẫn trong sự xấu hổ đó, là niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời. Anh thật sự đã quên lý do tại sao mình tới đây, cũng như mình là người đã có người yêu.
Những cảm xúc này, anh chưa từng có mỗi khi thân mật cùng Mike.
“Em rất nhớ anh~ Rất nhớ anh~” - Đi cùng mỗi một câu nói là mỗi một lần bờ môi kia nhẹ nhàng, ôn nhu chạm đến từng điểm trên gương mặt anh.
Lúc này, Mặc Nhiễm càng cảm nhận được rõ mùi cồn từ cơ thể cùng hơi thở Vương Nhất Bác, nhưng anh một chút cũng không khó chịu. Ngược lại, nó như chất xúc tác kì bí, làm Mặc Nhiễm ngày càng cảm nhận được rõ ràng từng cái đụng chạm của đối phương. Bờ môi kia chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhưng lại như ấn ký từng chút từng chút khắc vào người anh, sâu đến tận tâm hồn cũng run rẩy. Thậm chí còn rất hưởng thụ loại hành động này của cậu, hai mắt khẽ nhắm hờ tận hưởng.
“Nhớ anh nhiều lắm~ Đừng rời xa em nữa, có được không?” - Nói xong liền trực tiếp rúc đầu vào cổ anh, không chút kiêng kị mà ra sức hít sâu mùi hương của Mặc Nhiễm.
Bờ môi khô rát bao ngày của cậu tìm đến môi anh, một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, vậy mà lại khiến Mặc Nhiễm run rẩy đến lợi hại. Mọi xúc cảm đều lâng lâng lạ lẫm, tâm trí anh chỉ còn cảnh tượng như pháo hoa rực rỡ trong đêm. Bên tai chỉ còn những nhớ thương ngọt ngào của Vương Nhất Bác, Mặc Nhiễm cũng cảm giác mình sắp say đến nơi rồi.
“Em yêu anh! Tiêu Chiến, em yêu anh!”
Pháo hoa rực rỡ chỉ trong phút chốc sẽ vụt tắt, trước mắt Mặc Nhiễm cũng chỉ còn lại bóng đen hiện tại. Hai chữ “Tiêu Chiến” như liều thuốc cực mạnh, khiến kẻ loạng choạng say trong ái tình vừa chớm như anh bừng tỉnh.
Anh là nhận lời Tịnh Phồn Tinh cùng Quách Thừa đến đây an ủi Vương Nhất Bác vì người anh đã mất của cậu ta, chứ không phải để mờ ám như thế này. Anh không nghĩ Vương Nhất Bác khi say lại dính người và bạo gan đến vậy, cậu cực kỳ dễ dàng khiến một người vốn đầu óc đã chậm chạp như Mặc Nhiễm thật sự bị quay đến chóng mặt. Nhưng mà…
Không phải có chút vô lý sao?
Mặc Nhiễm bối rối nhìn Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác cũng ngạc nhiên vì động tác của anh.
“Anh, anh lại muốn thất hứa lần nữa phải không?”
“Anh lại muốn bỏ em!”
“Ha...cái gì mà chúng ta cùng nhau? Tất cả chỉ là lừa em thôi...”
Vương Nhất Bác nói một tràng, ban đầu là tức giận, nhưng chỉ vài giây sau thì lại là bộ dáng cô đơn, uất ức đến tận cùng.
“Anh có biết em đã sống thế nào không?” - Cậu nhổm người tới, không kịp để Mặc Nhiễm phản ứng mà đã nắm chặt tay anh, áp trở lại gò má mình, mang cả gương mặt dụi vào lòng bàn tay anh rồi khẽ hôn nhẹ, sau đó đưa bàn tay anh chạm đến lồng ngực trái, Vương Nhất Bác cúi đầu. - “Nơi này của em cũng rất đau. Một giây không nhìn thấy anh đều đau đớn không ngừng.”
Bởi vì Vương Nhất Bác hiện tại đã phanh mất một cúc áo phía trên nên Mặc Nhiễm có thể phát hiện ra một đường thịt kỳ quái xuất phát từ ngực cậu. Anh vô thức vươn tay còn lại lên, nhẹ nhàng mở thêm một cúc áo nữa để nhìn rõ đường thịt kỳ quái kia.
Cúc áo vừa mở ra, Mặc Nhiễm liền ngay lập tức xác định, trên ngực cậu là hai ba vết sẹo dài, lại cực kỳ rõ ràng. Một nỗi xót xa khó hiểu từ đâu ập tới, như thể Mặc Nhiễm biết rất rõ vì sao Vương Nhất Bác lại có những vết sẹo này.
“Đau lắm không?”
Vương Nhất Bác ánh mắt si mê nhìn anh, nơi bị anh chạm vào vậy mà nổi lên tầng nhiệt nóng cháy cùng khát khao mãnh liệt khiến cậu khẽ nhíu mày.
“Đau. Đau tới mức em tưởng mình sắp chết. Vì vậy anh nhất định phải ở bên cạnh em, không được bỏ em đi nữa.” - Khoảng cách giữa cả hai vốn đã không là bao, nay cứ mỗi một câu, Vương Nhất Bác lần nhích thêm một chút. - “Bảo bối, đừng để em phải một mình… Xin anh…”
Lời nói vừa dứt, Vương Nhất Bác cũng xóa bỏ khoảng cách cuối cùng giữa cả hai, đem hai đôi môi dán vào với nhau, nồng nhiệt liếm mút, ra sức dày vò môi trên lẫn môi dưới của anh.
“Ưm ~”
Lần này thì tới lượt Mặc Nhiễm mở lớn hai mắt. Bởi vì cả kinh, và nụ hôn quá mức nồng nhiệt nên hai tay anh chỉ vô thức siết lấy hai bên tay áo cậu. Nhưng anh cũng chỉ kinh ngạc lúc đầu, không quá vài giây sau, Mặc Nhiễm bị nụ hôn kia chinh phục, lần thứ hai hoàn toàn đắm chìm, tận hưởng sự ôn nhu và nồng nhiệt cùng thứ tình cảm độc duy.
Chẳng mấy chốc cả căn phòng vốn là nơi xử lý công việc lại trở nên ám muội đến cực điểm, bên tai chỉ còn tiếng môi lưỡi va chạm.
Mặc Nhiễm đắm chìm vào trong nụ hôn, Vương Nhất Bác lại càng đắm chìm hơn nữa. Càng đắm chìm, cậu lại càng không kiểm soát được lửa nóng trong chính mình. Cậu muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa!
“Bảo bối ~”
“Ư...ưm ~”
“Soạt” một tiếng, âm thanh ma sát của quần áo như hồi chuông nhắc nhở, cả hai lúc này mới lấy lại một chút ý chí mà buông nhau ra, thở từng hơi hổn hển sau nụ hôn dài. Nhưng điều này cũng chẳng được bao lâu khi mà lửa tình trong họ đã được đánh thức. Ngay khi ánh mắt đắm chìm vào nhau lần nữa, cả hai nhanh chóng lao vào nhau.
Vương Nhất Bác đưa tay vuốt một đường từ eo xuống chân anh, Mặc Nhiễm như thể đã quá quen thuộc với hành động này nên ngay lập tức hiểu ý, phối hợp đu hai chân ôm lấy hông cậu. Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy, vừa hôn môi vừa gấp gáp tiến vào giường trong phòng nghỉ bên trong.
“Aaa ~” - Lưng vừa tiếp xúc với nệm mềm mại nhưng Mặc Nhiễm vẫn để thoát ra “A” một tiếng.
Như thể sợ anh sẽ lại đẩy mình ra như lúc nãy, Vương Nhất Bác liền dùng chân ra sức đè Mặc Nhiễm dưới thân, một tay siết chặt lấy tay anh, tay còn lại cố định mặt, không cho phép anh dẫy ra khỏi.
Mặc Nhiễm thật sự vẫn chìm đắm trong sự ngọt ngào của mỗi nụ hôn cùng những động tác tràn ngập ôn nhu lẫn lửa tình mà Vương Nhất Bác mang tới, nhưng vào khoảnh khắc Mặc Nhiễm ngửa cổ, nhắm hờ hai mắt hưởng thụ từng cái hôn nồng nhiệt của cậu thì anh bức ảnh được đặt trên tủ đầu giường đập vào mắt anh, Mặc Nhiễm đột nhiên lần thứ hai bừng tỉnh giữa cơn say. Lần này không như lần trước, hiện thực như giáng thẳng vào mặt anh một cái bạt tai đầy đau đớn.
Mày điên rồi Mặc Nhiễm!
“Vương Nhất Bác, buông tôi ra!”
Hết chương 19
Dỗi cô au vì ngày nào t cũng vào hóng chập mới thì nay có tận 2 chập liền 🥺
Trả lờiXóa2 chập này hay quá. T đọc nhiều phân đoạn mà nghẹn hết cả tim 😭. Trc kia là a C theo đuổi NB trc thì nay t cũng tin MN là ng có tình cảm trc và sẽ theo đuổi NB trc. Chập sau có xôi thịt cũng đc, ko có cũng đc miễn là tình cảm giữa họ tiến thêm 1 bước là đc ♥️
rất cám ơn góp ý của bạn, đúng thật là những chap trước đây diễn biến rất chậm. tụi mình đã tiếp thu và sẽ cố gắng hoàn thiện hơn. ^^
Trả lờiXóaKhó lắm mới xích lại gần nhau thêm 1 bước,đừng buông ra nhé
Trả lờiXóathiết nghĩ phải có H thì 2 người mới đẩy nhanh tiến độ được , cho nên tác giá cứ thuận theo tự nhiên nhé kakaka...
Trả lờiXóatrời ơi.... có phần 2 rồi... mừng quá.. cám ơn tác giả nghen 🤣🤣🤣
Trả lờiXóa2 bạn này hợp nhau nhất khoản H mà. Có H vào là nhớ ra nhau nhanh hơn 😂
Trả lờiXóaSao em không xem được tập 20 Ad ơi, nó lỗi giật hoài
Trả lờiXóaChương 20 của One more time ý Ad
Trả lờiXóaMình vừa check thì vẫn vào bình thường mà bạn. Chương 20 có H nên bạn phải nhập pass mới đọc dc nhé.
Xóa