Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie
Vương Nhất Bác ngủ thiếp đi giữa đống đổ nát không người suốt một đêm.
Khuya hôm đó, Mặc Nhiễm cùng Mike cũng lên máy bay trở về Thượng Hải.
Không rõ có phải do tác dụng của thuốc mà Mike đưa cho hay không, nhưng suốt quá trình di chuyển, Mặc Nhiễm đều cảm thấy đầu óc mơ màng không rõ.
Lúc máy bay cất cánh, nhìn những tòa nhà to lớn đang dần trở nên nhỏ bé phía dưới, Mặc Nhiễm lại nhớ về Vương Nhất Bác, về những gì đã xảy ra ngày hôm qua ở tòa nhà kia. Đối với Vương Nhất Bác, anh luôn muốn có thể dành thêm thời gian để cùng cậu trở nên thân thiết hơn, hy vọng cậu có thể có thêm nhiều bạn bè, cũng hy vọng bản thân có thể trở thành một người bạn được cậu tin tưởng.
Thế nhưng mỗi lần anh muốn dành chút thời gian cho cậu thì đều bị cắt ngang, sau đó cứ ngây ngây ngô ngô mà cuốn theo những người xung quanh, hoàn toàn quên mất chuyện bản thân đang muốn làm.Mặc Nhiễm chợt nhận ra điều này trong mơ màng, cuối cùng cũng chịu thua trước cơn buồn ngủ cùng hai mí mắt nặng trĩu như đeo tạ mà chìm dần vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi ý thức lần nữa trở về, bên tai lại nghe thấy âm thanh đầy yêu thương của Mike đánh thức anh dậy.
“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, mau thức dậy đi. Chúng ta hạ cánh rồi.”
“Hạ cánh?” - Mặc Nhiễm hé mi mắt, đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện mọi người đang ồn ào di chuyển xuống máy bay, lúc này anh mới nhận thức được tình hình mà ngồi thẳng dậy, tay khẽ dụi mắt. - “Em thiếp đi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.” - Mike nắm tay Mặc Nhiễm dẫn anh xuống máy bay. Hai người đi rất thong thả vì không bị vướng bận bởi hành lý.
Ra đến bên ngoài, Mike bắt một chiếc taxi, đợi cho Mặc Nhiễm lên xe rồi đứng từ bên ngoài nói với tài xế: “Nhờ chú đưa em ấy về chung cư YZ giúp cháu.”
Tài xế là một người đàn ông có tuổi, nghe Mike nói liền gật đầu ra hiệu đã hiểu. Ông ấy nhanh chóng khởi động xe chuẩn bị chạy đi thì nghe Mặc Nhiễm ngồi ở ghế sau ngăn cản: “Khoan đã, xin chú chờ con một chút.”
Nói rồi vội vàng mở cửa kính: “Anh không về luôn sao?”
“Anh còn có việc cần giải quyết một chút, xong việc anh sẽ về ngay.” - Mike cúi người nói với Mặc Nhiễm, tiện tay khẽ xoa xoa một bên má anh. - “Được rồi, em mau về đi, ngày mai em còn phải tới cửa tiệm đó.”
“Ừm, vậy khi nào anh về thì phải nhắn cho em biết.” - Mặc Nhiễm hiểu công việc của Mike luôn thường xuyên đột xuất như vậy nên không hỏi nhiều nữa, chỉ đơn giản dặn dò y một chút.
“Ừ”
Nói xong lần nữa ra hiệu cho bác tài, Mặc Nhiễm cũng không ngăn cản nữa, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trong xe. Đợi xe chở anh đi khuất rồi, Mike mới đưa tay ra hiệu với xe ở phía ngay phía sau, tài xế ngay lập tức hiểu ý, chạy xe lên chỗ y. Mike nhanh chóng mở cửa rồi ngồi xuống ở ghế phụ, bác tài cũng nhanh chóng xuất phát mà không hỏi vị khách vừa lên xe muốn đi đâu.
“Cụ thể như thế nào?”
Bác tài của xe chẳng phải ai khác, chính là người bạn thân của y, Hoàng Húc Hi.
“Vẫn đang truy xuất thông tin.”
“Tôi sẽ báo cho Minh Hưởng, nhờ cậu ấy giúp một tay.”
Lý Minh Hưởng chính là giám đốc hiện tại của bệnh viện B, là bạn thân ngoài ngành của Mike cùng Hoàng Húc Hi.
Xe của Hoàng Húc Hi rất nhanh đã đến một tòa chung cư xa lạ, là nơi ở của Hoàng Húc Hi. Cả hai cùng lên căn hộ của cậu ta, trên tay Hoàng Húc Hi còn cầm theo một chiếc laptop. Vào nhà, cậu ta nhanh chóng bật máy lên, mở ra một trang theo dõi đặc biệt, sau đó xoay màn hình ra cho Mike xem.
Mike xem màn hình rồi nhíu mày, trên đó đang hiện rõ máy tính ở phòng bệnh 000 của bệnh viện B bị người lạ đột nhập, sao chép thông tin trong đó. Mà thông tin bị sao chép không phải của ai khác, chính là hồ sơ bệnh án năm đó của Tiêu Chiến.
“Phía đối phương cũng là một cao thủ, vậy nên việc tìm ra ID tốn chút thời gian.”
Nghe Hoàng Húc Hi nói, Mike khẽ siết chặt nắm tay. Y vẫn nhớ một trong ba thuộc hạ thân cận của Leon Wang năm đó là Tất Bồi Hâm cũng là một cao thủ trong lĩnh vực này, nhưng cậu ta đã không còn từ lâu, vì vậy loại trừ khả năng là người của Leon Wang. Nhưng nếu không phải Leon Wang, vậy thì rốt cuộc là ai? Là ai đang muốn tìm thông tin của Tiêu Chiến?
“Phải mất bao lâu nữa?”
Mike tập trung suy nghĩ. Hàng loạt cái tên xuất hiện trong đầu y, nhưng tất cả đều nhanh chóng bị gạt bỏ, chỉ trừ một cái tên duy nhất, Leon Wang. Những bằng chứng đều nói rằng không phải kẻ đó, nhưng linh cảm của y thì lại ngược lại. Kẻ có đủ lý do để tìm Tiêu Chiến, chỉ có một mình duy nhất Leon Wang mà thôi.
“Mike, anh bình tĩnh lại.”
“Tôi hỏi phải mất bao lâu nữa?”
“Nội trong ba ngày.” - Hoàng Húc Hi hiểu bạn của cậu ta đang lo sợ điều gì nhưng cũng vô cùng rối rắm, không biết phải nói thế nào để khuyên y. Bởi vì cả hai người họ thật sự không nghĩ ra được một ai khác có lý do hay liên quan để tìm kiếm thông tin của Tiêu Chiến ngoài người đã cùng họ đối đầu năm đó.
“Có kết quả phải báo ngay cho tôi.” - Mike nói rồi xoay người ra cửa, thô bạo đóng sầm cửa rồi một mạch bỏ ra về.
Mike không bắt xe ngay mà thả cước bộ trên đường. Giữa cái lạnh không độ, y rút từ trong túi quần ra hộp thuốc lá, lấy một điếu rồi châm lửa. Không biết có phải do đã lâu rồi y mới hút lại hay do thuốc dỏm mà điếu thuốc vào miệng lại chẳng có hương vị. Dù vậy nhưng nhờ có nó mà tâm tình kích động vừa rồi đã bình tĩnh lại hơn nhiều.
Tại sao y lại phải lo sợ chứ? Người hiện tại là của y, là người yêu của y, là Mặc Nhiễm của y. Ngay cả cuộc sống bình yên của anh cũng là do y một tay tạo dựng lên. Tiêu Chiến đã “chết” rồi. Từ khoảnh khắc anh tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật năm đó thì Tiêu Chiến đã “chết” rồi. Trên đời này từ lâu đã không còn tồn tại người tên Tiêu Chiến, mà chỉ có Mặc Nhiễm. Mặc Nhiễm từ đầu đến chân đều là của y, trong ký ức cũng chỉ tràn ngập hình bóng của y mà thôi.
Đúng, chính là như vậy!
Y không cần biết người đang tìm Tiêu Chiến là ai, có phải Leon Wang hay không, chỉ cần biết y tuyệt đối sẽ không buông tay, cũng không ngần ngại cùng cậu ta đấu thêm một trận nữa. Dù là ai, cũng đừng mơ có thể đưa Mặc Nhiễm rời khỏi vòng tay y.
…
Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh cẩn trọng khép cửa văn phòng chủ tịch lại mà lo lắng không thôi. Những lo sợ của họ thật sự không dư thừa chút nào. Ba ngày qua, Vương Nhất Bác nếu không phải nhốt mình trong văn phòng điên cuồng làm việc thì chính là gục ngã trên bàn rượu ở tầng dưới của tòa nhà Vương thị. Mọi thứ chưa dừng lại ở đó, sau khi bị rượu đánh gục, cậu lại bất chấp bản thân nửa tỉnh nửa mê mà lái xe như điên trên đường, nửa đêm nửa hôm, trong cái lạnh âm độ mà chạy đến khu dinh thự trước kia của Vương gia.
Ban đầu, Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh chỉ đơn giản nghĩ rằng chủ nhân của họ chỉ chạy đến dinh thự của Vương gia, nhưng không, cậu ấy còn chạy loạn khắp. Khu bến cảng của thành phố Trùng Dương, căn nhà trên núi của Phác Chính Thù, hay căn biệt thự bỏ hoang đã lâu của Tiêu gia. Cũng rất may là trại huấn luyện năm đó nằm hoàn toàn ở ngoài đảo xa và bọn họ đều âm thầm theo dõi, nếu không thì Vương Nhất Bác nửa đêm lại chạy ra đảo cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
“Anh đi mua ít cháo cùng canh giải rượu cho cậu ấy.” - Quách Thừa nhìn chỗ thức ăn tối qua Trịnh Phồn Tinh đem tới vẫn còn nguyên trên khay mà thở dài. Nửa đêm chạy loạn thì thôi, ba ngày qua Vương Nhất Bác một miếng thức ăn cũng không đụng tới, bao tử hiện tại ngoài rượu chắc chắn cũng chẳng có gì.
Trịnh Phồn Tinh gật đầu, nhìn chỗ thức ăn còn nguyên kia, đại não lại nảy sinh một suy nghĩ kì lạ.
“A Thừa, em nghĩ… nếu chúng ta nhờ người kia, biết đâu, biết đâu cậu ấy có thể ổn hơn thì sao?”
Quách Thừa nhìn Trịnh Phồn Tinh, ngay lập tức hiểu được ý của cậu là gì. “Người kia”, chắc hẳn là Mặc Nhiễm.
“Anh hiểu, anh cũng từng nghĩ qua…”
Trịnh Phồn Tinh nghe Quách Thừa cũng có ý nghĩ đó liền nhịn không được mà gấp gáp: “Nếu đã vậy…”
“A Tinh, em từ từ đã.” - Nhận thấy Trịnh Phồn Tinh gấp gáp, cậu ta liền vội vàng ngắt lời. - “Em chắc rằng muốn cậu ấy xem Mặc Nhiễm là thế thân?”
“...”
“Như vậy là không công bằng với Mặc Nhiễm, với Chiến ca cũng vậy.”
Trịnh Phồn Tinh cúi mặt, cậu hiểu chứ. Mặc Nhiễm chỉ là một người bình thường, anh ta vô tình trải qua phẫu thuật thẩm mỹ rồi có một gương mặt tương tự Tiêu Chiến, hoàn toàn không liên quan đến hành trình sóng gió tràn đầy máu tanh cùng mưa đạn của bọn họ. Thế nhưng bây giờ, nhìn Vương Nhất Bác như vậy, sớm muộn cậu ấy cũng lần thứ hai nằm trên giường bệnh. Lần trước là hai năm, vậy lần này là mấy năm đây?
“Em hiểu mà, nhưng anh nói xem, liệu có còn cách nào khác sao?”
Lần này thì tới lượt Quách Thừa bảo trì im lặng, bởi vì cậu ta thật sự cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
“Không có, phải không? Chúng ta chỉ nhờ anh ta tới khuyên cậu ấy thôi. Dù không thể hồi phục ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng được một phần nào đó, đủ để cho cậu ấy có thể vượt qua chuyện lần này.”
“A Tinh…” - Quách Thừa ngập ngừng. Cậu ta vẫn chưa thể quyết định đồng ý với ý kiến của Trịnh Phồn Tinh được, mặc dù đó cũng chính là suy nghĩ duy nhất hiện hữu trong tâm trí cậu ta.
“A Tinh, em thật sự chắc chứ?”
Trịnh Phồn Tinh kiên định gật đầu: “Chúng ta đâu có làm gì bất công đối với Mặc Nhiễm, chỉ đơn giản là nhờ anh ta tới khuyên nhủ cậu ấy vài câu thôi mà.”
Quách Thừa nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đột nhiên thông suốt. Đúng vậy, bọn họ chỉ nhờ Mặc Nhiễm ra mặt khuyên Vương Nhất Bác vài câu. Nếu không quyết định ngay, chỉ e rằng Vương tổng sẽ thật sự sụp đổ lúc nào không hay.
“Được rồi, anh sẽ lập tức đi Thượng Hải.” - Quách Thừa kiên định nhìn Trịnh Phồn Tinh. - “Nội trong sáng ngày mai, nhất định anh sẽ đưa được Mặc Nhiễm đến đây.”
Mặc Nhiễm, chính là hy vọng cuối cùng của họ.
...
Sáng hôm nay vẫn là một buổi sáng đặc trưng của mùa đông. Rõ ràng vẫn thấy được sự hiện diện của mặt trời nhưng những tia nắng vẫn không đầy lùi được cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Dù trong nhà đã bật máy sưởi từ sớm thế nhưng mọi người ai cũng khoác lên mình những chiếc áo thật dày.
Buổi sáng của cửa tiệm “Không Tên” cũng giống như bao hôm khác, có điều những món nước nóng được gọi nhiều hơn cả. Hơn nữa, tối nay chính là Giáng Sinh, Mặc Nhiễm sau khi trở về cũng nhanh chóng bắt tay vào việc trang trí lại cửa tiệm của mình. Sau khi loay hoay cả một ngày khắp nơi trong cửa tiệm, Mặc Nhiễm hài lòng nhìn thành quả của mình, không chỉ anh mà cả Tống Thiến lẫn Nichkhun, thậm chí là những người khác quen cũng phải lên tiếng khen ngợi anh. Nhận được rất nhiều lời khen, tâm tình của anh tốt vô cùng.
Mặt khác, anh cũng rất mong chờ đến buổi tối nay, bởi vì anh cùng Mike sẽ cùng nhau trải qua đêm Giáng Sinh đầu tiên bên nhau. Bởi vì là dịp lễ đặc biệt, nên Mặc Nhiễm quyết định sẽ đóng cửa tiệm sớm.
Càng về chiều tối, bầu không khí náo nhiệt cùng hào hứng len lỏi trong từng đường phố, ngõ ngách.
Quách Thừa đứng trước cửa tiệm nhưng chưa vội bước vào. Cậu ta đứng bên ngoài, lẳng lặng quan sát người bên trong. Rất nhanh, Quách Thừa đã nhận ra người mình cần tìm là ai. Đợi Tống Thiến cùng Nichkhun rời đi rồi, Quách Thừa âm thầm hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên cậu ta giáp mặt Mặc Nhiễm.
“Xin lỗi, hôm nay cửa tiệm chúng tôi đóng cửa rồi ạ.” - Trong tiệm chỉ còn duy nhất Mặc Nhiễm. Nghe thấy tiếng chuông cửa, anh liền nhanh chóng lên tiếng, trong đầu cũng thắc mắc, rõ ràng lúc nãy đã treo biển đóng cửa rồi mà.
Quách Thừa bình tĩnh lên tiếng: “Tôi biết. Tôi tới là để tìm anh.”
Mặc Nhiễm ngưng lại động tác trên tay, kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt. Người này, dường như anh chưa từng gặp qua, vì sao lại biết anh mà tới tìm?
“Tôi? Hình như cậu lầm người rồi. Tôi không biết cậu mà.”
Quách Thừa tiến tới một bước, trong lòng lại khẽ cảm thán, quả thật không phải là anh ấy. Khí chất, ngữ điệu,... hoàn toàn đều không giống. Điểm giống nhau duy nhất, chính là gương mặt kia.
“Đúng là chúng ta không biết nhau. Vậy tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Quách Thừa, trợ lý của Vương tổng.” - Biết Mặc Nhiễm đang đề phòng, cậu ta không thể không nói ra thân phận của mình.
“Vương tổng?” - Mặc Nhiễm nghe đến cái tên này liền thất thần. - “Cậu ấy...muốn tìm tôi?”
Anh vừa nói xong liền nhận được cái lắc đầu đầy dứt khoát của Quách Thừa, tâm tình mong chờ của một phút trước đó hoàn toàn bay sạch.
“Tôi là người muốn tìm anh. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”
“À à, được, được. Mời cậu ngồi.” - Mặc Nhiễm thấy Quách Thừa đã kéo ghế ngồi xuống, anh cũng bối rối ngồi xuống theo.
“Vương tổng hiện tại đang rất suy sụp.” - Bởi vì mục đích cuối cùng là muốn nhờ Mặc Nhiễm đến khuyên nhủ Vương Nhất Bác, nên Quách Thừa cũng không muốn tổn thương anh ta bằng việc nói thẳng ra rằng, bọn họ muốn “mượn” gương mặt của anh, lấy anh làm thế thân. - “Kể từ khi từ nơi này trở về, cậu ấy hoàn toàn chỉ nốc rượu thay nước, cơm canh đều không ăn lấy một miếng. Không những vậy, khi đã say khướt thì phóng xe như điên trên đường, suốt một đêm đều không trở về nghỉ ngơi, sáng hôm sau lại tiếp tục đến công ty xử lý công việc.”
“Sức khỏe của Vương tổng ba năm nay mới hồi phục lại, bây giờ cậu ấy như vậy, chỉ e sớm muộn lại phải nhập viện.”
Mặc Nhiễm vừa nghe vừa siết chặt hai tay bên dưới, trái tim bắt đầu khẽ nhói lên từng hồi, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh mở miệng.
“Nhưng tại sao?” - Vì cái gì lại đột nhiên suy sụp như vậy? Chẳng phải mấy ngày trước, mấy ngày trước vẫn rất tốt sao?
“Chuyện này… cậu ấy, vừa biết được người anh trai mà cậu ấy luôn tìm kiếm, từ lâu đã không còn nữa.”
“Anh...anh trai?”
Hết chương 18
*Hôm nay sẽ có hai chương mới, là món quà muộn mừng năm mới của bọn mình gửi đến mọi người nhé. Dù đã muộn nhưng chúc mừng mọi người năm mới vui vẻ~
Cảm ơn au nhiều nha~ năm mới vui vẻ 💕
Trả lờiXóa