[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 5


Bên này, Dương Tử đợi rất lâu, đợi đến tận tối muộn nhưng vẫn không nhận được hồi âm của anh. Cô thiếp đi lúc nào không hay. Đến sáng sớm hôm sau, mơ màng tỉnh lại từ trên giường, nhìn sang bên cạnh thấy trợ lý của mình vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, cô với tay lấy điện thoại để ở tủ đầu giường. 


Màn hình hoàn toàn trống trơn, không có lấy một thông báo.


Dương Tử vẫn chưa hết hy vọng, mở tài khoản Wechat của Tiêu Chiến lên lần nữa xác nhận. Cuộc hội thoại vẫn dừng lại ở tin nhắn chiều tối qua của cô. Kéo ngược hội thoại lên phía trên, nội dung nói chuyện hệt như chỉ có một mình cô độc thoại. Dương Tử nói rất nhiều, ghi âm cũng có, tin nhắn cũng có, nhưng chỉ những tin nói về kịch bản mới nhận được hồi đáp của anh, ngoài ra những tin nhắn khác nằm ngoài kịch bản, Tiêu Chiến đều trả lời rất ngắn gọn. Nhiều lúc chỉ vỏn vẹn một chữ “Ừ”.


Cô bỏ điện thoại xuống, tiến ra ban công ngắm cảnh bình minh. Đến khi mặt trời hoàn toàn lộ diện, cô mới lần nữa trở vào phòng, cầm điện thoại lên kiểm tra. Trợ lý cũng vừa lục đục tỉnh giấc. 


Mọi thứ vẫn như cũ. Không hề có dấu hiệu hồi đáp.


Chẳng thể chịu nỗi nữa, cô đùng đùng xông ra khỏi phòng trong ánh mắt còn chưa tỉnh ngủ hẳn của trợ lý, muốn tìm Tiêu Chiến hỏi chuyện. Đi được nửa đường, cô mới chợt nhớ mình vẫn chưa biết phòng anh là số mấy, lần nữa nhìn màn hình điện thoại vẫn im lìm không tin nhắn nên lại mang biểu cảm giận dỗi xuống lễ tân hỏi thử. Nhân viên trực lễ tân thoáng thấy bóng dáng của cô từ xa đã khựng lại, âm thầm khẩn cầu đừng có tới tìm bọn họ. Một màn vừa nãy đã là quá đủ rồi. Thế nhưng khi thân ảnh Dương Tử ngày một gần hơn, niềm hy vọng nhỏ bé cuối cùng cũng bị dập tắt. 


“Phòng của Tiêu Chiến là bao nhiêu vậy?” 


“Xin lỗi, chúng tôi không được…”


“Là phòng 328 ạ.”


Nhân viên lễ tân chưa kịp nói hết câu thì đã bị quản lý cắt ngang, trực tiếp nói số phòng của anh cho Dương Tử. Dù gì cô ta cũng là một minh tinh, lời qua tiếng lại với nhau, ai biết ngày mai cô ta sẽ nói xấu họ cái gì. Dân tình sẽ tin lời của một minh tinh hay một khách sạn ở tỉnh nhỏ như bọn họ chứ.


Dương Tử nhanh chóng có được đáp án, cô cũng không ở lại quầy lễ tân lâu nữa mà trực tiếp rời đi. Trước khi xoay người rời đi, cô vẫn khẽ liếc nhẹ nhân viên lễ tân. 


“Tiêu Chiến, anh Chiến! Là em đây. Anh có nghe em nói không vậy?” - Cả dãy hành lang im ắng trong chốc lát đã bị Dương Tử phá tan. Thậm chí có vài phòng nghe ồn ào cũng nhịn không được mà mở hé cửa, kín đáo quan sát.


Ở bên trong, cả đêm Tiêu Chiến gần như không tài nào chợp mắt nổi. Cứ chốc chốc dòng chữ kia cùng hình ảnh hỗn loạn anh chứng kiến ngay trước siêu thị lại hiện lên trong trí não. Vừa nhắm mắt lại thì bên tai lại vang lên thứ âm thanh hối thúc, nói anh còn chần chừ suy nghĩ gì nữa, nhất định phải mau chóng chuẩn bị thật tốt trước khi quá muộn. Trời đã tờ mờ sáng, nhưng Tiêu Chiến vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Anh cứ trằn trọc mãi trên giường, cuối cùng lại mở máy tính lên, truy cập vào topic kia, kiểm tra tin nhắn mà hôm qua anh đã gửi cho chủ topic.


Vẫn chưa có hồi đáp.


Tiêu Chiến bắt đầu có chút sốt ruột. Nếu thật sự những lời của chủ topic là sự thật, vậy thì sự kiện tiếp theo chính là việc va chạm với mảnh vỡ của thiên thạch. Trước khi nó xảy ra, nếu muốn sống sót, nhất định phải tìm một chỗ trú ẩn an toàn, đồng thời dự trữ lương thực cùng nước uống, vũ khí. Dựa theo dòng sự kiện đó, có lẽ hiện tại tác giả đang điên cuồng thu thập vật tư rồi, căn bản không có chú ý đến chuyện có người nhắn tin cho mình. Thậm chí người đó đã sớm vứt bỏ những thứ gọi là mạng xã hội này, bởi vì khi thiên thạch rơi xuống, nạn xác sống hoành hành, mạng xã hội chính là thứ bỏ đi. Ngay cả thứ gọi là tiền, cũng trở về đúng bản chất của nó, là một tờ giấy vô nghĩa.


Tiêu Chiến ôm đầu gục xuống. Mọi thứ như rơi vào khoảng lặng, bên tai anh nghe rõ âm thanh “tíc tắc” của đồng hồ hay tiếng nhỏ giọt của nước trong phòng tắm. 


Lần thứ hai ngẩng đầu lên, trước mặt vẫn là màn hình sáng của máy tính. Dường như đã có quyết định cuối cùng, anh không chần chừ nữa, dứt khoát cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Vương Nhất Bác. Điện thoại vẫn đổ chuông một hồi lâu nhưng gần mười cuộc đều không có ai bắt máy. 


Nhìn màn hình máy tính, trước khi xảy ra va chạm với thiên thạch, anh nhất định phải thu thập vật tư cho thật tốt. Cũng may chỗ của Vương Nhất Bác khá xa so với tỉnh V, thời gian để chuẩn bị cũng nhiều hơn. Nghĩ như vậy mới làm anh yên tâm hơn một chút. Nhưng khổ nỗi tác giả không nói cụ thể thời gian va chạm là khi nào, chỉ nói hai ngày sau vụ va chạm thì tận thế bắt đầu.


Không gọi được cho Vương Nhất Bác, anh đành gọi cho Tuyên Lộ cùng Uông Trác Thành. Bọn họ đang ở ngay sát bên cạnh tỉnh V, tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng sau cuộc va chạm kia. 


Tiêu Chiến cảm thấy ông trời dường như đang trêu chọc anh. Bên nhóm Tuyên Lộ cùng Uông Trác Thành cũng không bắt máy, chỉ có những tiếng tút thật dài. Thở hắt ra một tiếng, cả Vương Nhất Bác lẫn Tuyên Lộ, Uông Trác Thành đều không bắt máy, không lẽ chỗ bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết. Nghĩ đến cảnh Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, nơi ngực trái lại đập càng mãnh liệt, nỗi bất an cứ thế dâng trào.


Đương lúc tâm trí bị sự bất an xâm chiếm, tiếng chuông từ điện thoại bất ngờ vang lên. Tiêu Chiến giật mình, không dám chậm trễ mà vội vàng bắt máy. Anh gấp đến nỗi không kịp nhìn tên người gọi.



“Tiêu Chiến, em đây. Có chuyện gì vậy?”


Nhận ra giọng nói của đầu dây bên kia là Uông Trác Thành, tâm tình căng như dây đàn của Tiêu Chiến được thả lỏng phần nào. 


“Đừng hỏi gì cả. Gửi địa chỉ của em và Tuyên Lộ cho anh, sau đó thì nhanh chóng đi mua vài thứ.” - Tiêu Chiến không vòng vo mà trực tiếp bắt đầu dặn dò Uông Trác Thành.


Nếu như nạn xác sống đuổi tới, tỉnh V chính là nơi không thể ở lâu thêm được nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng muốn được ở bên Vương Nhất Bác. Về phần ba mẹ Tiêu… bọn họ, đã sớm ở bên cạnh anh rồi. 


“Được, vậy bọn em nhất định thu thập thật tốt chờ anh tới. Anh cũng nhớ cẩn thận.” - Uông Trác Thành đối với căn dặn của Tiêu Chiến tỉ mỉ ghi chép, cũng không chút nghi ngờ hay thắc mắc nhiều mà nhanh chóng làm theo. Đối với tình hình hiện tại, y cũng thập phần lo lắng, dự cảm không tốt luôn tồn đọng trong người.


Kết thúc cuộc gọi với Uông Trác Thành, Tiêu Chiến lại lần nữa thử gọi cho Vương Nhất Bác nhưng vẫn không có ai bắt máy. Anh chỉ có thể nhắn cho cậu hai cái tin, một là nói cậu mau chóng chuẩn bị vật tư, hai là thấy tin nhắn thì phải lập tức gọi cho anh. Xong xuôi, Tiêu Chiến lấy túi cùng điện thoại tiến ra cửa. Anh cũng phải chuẩn bị thật tốt. 


Cửa phòng vừa mở ra, một trận ồn ào liền đập vào mặt.


“Tiêu Chiến! Anh...sao anh bây giờ mới mở cửa? Có biết em chờ anh biết bao lâu không?”


“Xin lỗi, nhưng hiện tại anh có chút việc cần phải làm ngay.” - Vừa nói vừa đẩy nhẹ Dương Tử sang một bên, hướng về phòng của trợ lý Từ. 


Dương Tử ngỡ ngàng trước hành động của Tiêu Chiến. Cô không thể tin nổi bản thân vậy mà lại bị người mình thích hết lần này đến lần khác lấy cớ bận việc để tránh mặt cô thì thôi, người nọ lại còn dứt khoát đẩy cô sang một bên để chạy đi tìm ả đàn bà khác. Dương Tử kiềm nén cơn giận, nhìn Tiêu Chiến gấp gáp gõ cửa phòng trợ lý Từ.


Trợ lý Từ rất nhanh chóng mở cửa, hai người đơn giản nói vài câu, sau đó cô trở vào trong lấy đồ, Tiêu Chiến cũng không rời đi mà đứng ngay trước cửa phòng lo lắng bấm điện thoại. Song dường như không kiên nhẫn mà thực hiện thêm một cuộc gọi nhưng đối phương không bắt máy. 


Dương Tử nhíu mày quan sát từng hành động cùng biểu cảm của Tiêu Chiến. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến đang gấp gáp gọi cho ai, tại sao năm lần bảy lượt gạt cô sang một bên? Đương lúc cô muốn lên tiếng thì trợ lý Từ cũng trở ra. Cô thấy hai người lại trao đổi gì đó với nhau, sau đó vội vã cùng tiến về phía thang máy. 


Đến lúc này thì Dương Tử chẳng thể chịu nổi thêm nữa. Vào nghề từ khi còn nhỏ, dù nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến nhưng suy cho cùng cô cũng chính là tiền bối của anh, mọi người gặp cô đều phải ra sức lấy lòng, nay vì cớ gì cô lại bị bơ triệt để như vậy. Nếu Tiêu Chiến không phải đang được cô yêu thích thì anh cũng đừng hòng mà còn có cơ hội để phớt lờ cô.


Dương Tử chạy đến chặn trước mặt Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ: “Đứng lại đó! Anh có phải là đang cố tình chọc tức em đúng không? Anh nói anh có việc bận, là để đi hẹn hò với cô ta à?”


Vương Nhất Bác bên kia mãi không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn khiến sự lo lắng trong anh dần tăng lên theo cấp số nhân, vậy mà Dương Tử cứ lựa ngay lúc này để quấy rối.


“Dương Tử, tôi thật sự đang có việc gấp, cũng xin cô đừng nói chuyện không căn cứ như vậy.” 


“Vậy chứ bây giờ hai người tính đi đâu? Không phải là đi hẹn hò à? Đừng tưởng qua mắt được em!”


Trợ lý Từ vốn yên lặng đứng chờ ở một bên, không muốn xen vào nhưng nay vì những câu nói của Dương Tử mà trợn to hai mắt kinh ngạc. 


“Hôm nay anh mà không giải thích rõ cho em thì không xong đâu.”


Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ lại thêm được một phen kinh ngạc: “Dương Tử, vì cái gì tôi phải giải thích cho cô? Rồi không giải thích rõ thì không xong là như thế nào?”


Dương Tử chứng kiến Tiêu Chiến thay đổi thái độ trong nháy mắt mà cả kinh. Ngữ khí hiện tại so với trước đây, chính là khác nhau một trời một vực.


“Tiêu Chiến, sao anh dám nói như thế? Anh có còn muốn hợp tác với tôi nữa không?” - Dương Tử bắt đầu kích động. - “Anh đừng tưởng anh có chút danh  tiếng rồi muốn nói gì thì nói. Cũng chỉ là một bộ phim đam mỹ rác rưởi.”


“Cô đừng có quá đáng!”


Biết rõ giới này phức tạp, ngoài mặt tươi cười thân thiện nhưng chưa chắc bên trong là thật lòng hay giả tạo, chuyện bịa đặt để dìm đối thủ cũng chẳng phải hiếm, vì vậy Tiêu Chiến trước giờ vẫn luôn đặt những lời bàn tán ngoài tai, một lòng tập trung trau dồi thực lực. Khi quay Trần Tình Lệnh cũng vậy, anh chính là toàn tâm toàn ý cho vai diễn, cũng hiểu rõ nỗ lực của từng thành viên trong đoàn. Người khác nói gì về anh anh không để tâm, nhưng anh sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ nói những lời không hay về điều anh trân trọng. 


“Nếu như cô đã muốn rõ ràng, được, vậy tôi nói thẳng. Bộ phim này rất có thể không cách nào tiếp tục được nữa, mà tôi cũng không muốn hợp tác với cô. Đừng quên cô làm sao vào được đoàn này. Có thời gian thì cô nên trau dồi diễn xuất và xem lại cách hành xử của chính mình đi.”


Hành lang không bóng người, nhưng nhiều phòng vì ồn ào ban nãy mà mở cửa nghe ngóng, hiện tại Tiêu Chiến lại nói thẳng ra như vậy, bọn họ dù không quan tâm chuyện của minh tinh nhưng chắc chắn sẽ nói này nói nọ trên mạng, danh tiếng của cô không tránh khỏi chuyện tổn thất nặng nề. Trước đây cũng đã có không ít lời bàn tán về cô nhưng Dương Tử không quan tâm, bởi vì chỉ là nói miệng, không có bằng chứng, ai sẽ tin chứ. Cô không thừa nhận cũng không lên tiếng, đó mãi mãi cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ. 


Nhưng hiện tại không giống như vậy. Chính miệng Tiêu Chiến công khai chỉ trích cô, mà hai người họ lại đang hợp tác, khác nào tạt thẳng cho cô gáo nước lạnh, khẳng định những tin đồn kia chẳng phải tin đồn. Đó là chưa kể, Tiêu Chiến đang là đối tượng của cô.


“Anh đang nói cái gì vậy? Anh có biết mình đang nói gì không?” - Dương Tử tận lực kiềm chế cơn giận, vừa đỏ mắt nhìn Tiêu Chiến, vừa lo lắng không thôi lia mắt về những cánh cửa đang hé mở một cách kín đáo.


“Tôi đương nhiên biết mình đang nói gì. Vì vậy, sau này hy vọng cô đừng làm phiền tôi nữa, giữa chúng ta chưa thân thiết đến mức đó đâu.” - Nói rồi xoay người muốn bỏ đi.


Trợ lý Từ nhanh chóng hiểu ý, chạy đến trước thang máy nhấn nút.


Dương Tử thấy anh muốn rời đi cùng người phụ nữ kia, cơn tức giận cùng ghen tuông như muốn bùng nổ, che mất lý trí. Anh ta vừa sỉ nhục cô, vừa muốn rời đi cùng tình nhân ngay trước mắt, nào có dễ như vậy.


“Đứng lại, anh không được đi. Chúng ta vẫn chưa nói xong mà.” -  Dương Tử vậy mà không biết bỏ cuộc. Cô chạy vội theo, tóm được một tay của Tiêu Chiến, dùng sức giật ngược lại.


Tiêu Chiến vừa đút tay vào túi áo trước, vừa xoay người tiến vào thang máy đang mở sẵn liền bị Dương Tử bất ngờ kéo tay. Dù khó chịu với sự ngoan cố của Dương Tử nhưng anh vẫn hiểu rõ mình không thể nặng tay với nữ nhân, vì vậy anh chỉ khẽ dùng lực, cực kỳ dễ dàng vùng tay ra khỏi cô, sau đó nhanh chóng tiến vào trong thang máy.


Dương Tử bị anh vùng tay ra khỏi, yếu đuối bị đẩy lùi ra sau mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã bị Tiêu Chiến làm cho cả kinh mấy lần. Đầu tiên là sỉ nhục cô, sau đó là dứt khoát vùng tay khỏi cô, mặc kệ cô ngã trên đất mà quay lưng bỏ đi, không một chút chần chừ.


Cửa thang máy đóng lại, Dương Tử vẫn như cũ ngồi bệt dưới đất, trong mắt tràn ngập sự tức giận. Cô phóng ánh mắt sắc như dao, liếc mắt về phía mấy căn phòng vẫn mở hé cửa để nghe ngóng. Bọn họ phát hiện người trong cuộc đã phát hiện hành vi của mình liền vội vàng đóng chặt cửa, làm như không biết gì. Lúc này, sau khi xác nhận hết đã không còn ai đang nhiều chuyện nữa, Dương Tử mới nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại màu đen của mình. 


Cô cười khẩy một tiếng. Tiêu Chiến a Tiêu Chiến, anh đừng hòng bỏ rơi tôi. Một khi không có sự cho phép của tôi, anh đừng mơ tưởng đến chuyện tách ra khỏi tôi. Một bước cũng đừng hòng!


Dương Tử đứng lên, bỏ chiếc điện thoại màu đen vào trong túi áo khoác, sau đó lấy từ túi bên kia ra một chiếc điện thoại màu hồng khác, bấm số gọi cho trợ lý của mình.


“Trong vòng nửa tiếng, tìm cho tôi hacker giỏi nhất của khu này. Tìm được rồi thì đưa đến gặp tôi.”


Hết chương 5


2 nhận xét:

  1. Tui ngóng bộ này nhiều lắm á, cô đừng quên bộ này nha (ಥ_ಥ)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không nghĩ có người trông bộ này luôn đó. Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ nha. Cứ yên tâm là sẽ không drop đâu nhưng thời gian ra chương mới hơi lâu, vì hiện tại đang dồn cho ONE MORE TIME.

      Xóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...