Chiếc audi màu đen phiên bản giới hạn dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện B, bệnh viện lớn nhất của Bắc Kinh.
“Vương tổng, trước khi cậu vào đó, tôi có chuyện này…” - Quách Thừa vừa đỗ xe xong liền nhanh chóng lên tiếng.
“Nói nhanh lên.”
“Bệnh án của Chiến ca là tài liệu mật, không được công khai trong danh sách bệnh nhân của bệnh viện. Ngay cả trên hệ thống của bệnh viện cũng không có tên hay bất cứ hồ sơ nào mang tên anh ấy. Cậu đã thấy tên của Mike D Angelo trong bệnh án rồi đúng không? Giám đốc của bệnh viện này có ba trước đây là quân y, sau khi xuất ngũ thì trở về mở bệnh viện này, sau đó thì giao cho con trai của ông ta tiếp quản. Người giám đốc hiện tại, chính là bạn của Mike, cũng chính anh ta đã giúp Mike che giấu thông tin.”
“...” - Vương Nhất Bác im lặng lắng nghe. Quả nhiên tên kia vẫn vô cùng chấp niệm với anh trai của cậu.
“Bệnh án của Chiến ca chỉ được lưu trong máy tính được đặt ở phòng bệnh. Lúc tìm được bệnh án, tôi cùng A Tinh vẫn chưa dám tin, nên đã trực tiếp tìm đến bệnh viện này điều tra. Sau gần một tuần, chúng tôi mới tìm được hai người y tá từng phụ trách chăm sóc anh ấy lúc đó. Lại mất thêm một tuần nữa mới có thể thuyết phục họ kể lại chuyện năm đó.”
Cả hai vừa đi vừa nói. Quách Thừa dẫn cậu đến khu hoa viên phía sau của bệnh viện, ở đó có hai người y tá cũng đã có tuổi đang đợi sẵn.
“Vương tổng, chính là hai người trước mặt. Bởi vì là thông tin mật, bọn họ thật sự không dám nói chuyện này với bất kỳ ai.”
Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn hai người y tá kia, đồng lúc bọn họ cũng phát hiện ra hai người, vừa lúng túng vừa sợ sệt cúi chào. Quách Thừa nở nụ cười thân thiện tiến tới chào hỏi hai người họ, giới thiệu đơn giản thân phận Vương Nhất Bác.
“Dì Tuyết, dì Hoa?”
Vương Nhất Bác vừa khẽ cất giọng, hai người kia đã bắt đầu run sợ, cảm giác hối hận không thôi lại ập đến. Đáng lẽ bọn họ không nên nhận lời, để rồi vướng phải mớ rắc rối không đáng này.
“Tôi không muốn vòng vo nói nhiều.” - Vương Nhất Bác ngẩng đầu, khí chất vương giả năm xưa lại được dịp để lộ. - “Nói cho tôi biết, tất cả những gì hai người đã chứng kiến năm đó.”
“Tôi… tôi…” - Dì Tuyết run run cất giọng, ánh mắt vừa cầu cứu vừa trách móc Quách Thừa đang đứng kế bên.
“Đừng lo, Vương tổng sẽ không làm gì hai người đâu, chỉ cần hai người nói chính xác những gì xảy ra năm đó, Vương tổng đảm bảo hai người sẽ không phải chịu thiệt.”
Lần nữa nhận được sự đảm bảo của Quách Thừa, hai người dì Tuyết dì Hoa mới dám mở miệng tiếp: “Vậy...Vương tổng...xin...xin đi theo chúng tôi.”
Vương Nhất Bác cùng Quách Thừa được dẫn đến khu cách ly đặc biệt của bệnh viện, nằm trên tầng mười ba của tòa nhà trung tâm. Sở dĩ không ai phát hiện, là bởi vì trong thang máy không có để số mười ba, mà trực tiếp từ mười hai lên đến tầng mười bốn. Cả hai được dẫn đến bằng cách đi thang máy lên tầng mười hai, sau đó thì chuyển sang thang bộ để lên tầng mười ba.
Dì Tuyết cùng dì Hoa đi đến trước căn phòng đánh số 000 thì dừng lại, xoay người ngập ngừng nói: “Đây...đây là căn phòng trước đây người tên Tiêu Chiến mà hai người tìm từng nằm.”
Vương Nhất Bác vươn tay, đẩy cửa phòng bước vào. Bên trong chỉ là một không gian tương đối nhỏ, chất đầy thùng xốp, dường như là dùng để làm nhà kho. Cậu quét mắt một lượt căn phòng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mở cửa.”
Hai người dì Tuyết dì Hoa ngạc nhiên, nhưng rồi cũng im lặng. Dì Hoa tiến lên, lấy một thùng xốp trên kệ xuống, để lộ ổ khóa của căn phòng.
Cả tầng lầu im ắng như tờ, âm thanh bấm mật khẩu như thể vang lên khắp cả tầng.
Sau khi hoàn toàn tất quá trình nhập mật khẩu, bên trong căn phòng vậy mà lại mở ra thêm một cánh cửa nữa. Cửa phòng mở ra, bên trong là một căn phòng dùng để quan sát phòng bệnh đằng sau lớp kính, với những thiết bị y tế hiện đại nhất.
“Đây là phòng bệnh VIP của bệnh viện chúng tôi. Phòng này chỉ dành cho các bệnh nhân là người của chính phủ dùng, cũng chỉ có những nhân viên lâu năm như tôi và Hoa Hoa mới được phân công chăm sóc bệnh nhân ở đây.” - Dì Hoa tiến đến mở máy tính ra, nhập mật mã rồi bắt đầu tìm kiếm tài liệu. Rất nhanh, trên màn hình máy tính hiện lên một hồ sơ bệnh án, so với bệnh án mà Quách Thừa tìm được không có chỗ nào khác nhau.
“Bởi vì căn phòng này rất ít khi được sử dụng, cho nên số bệnh nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay, chúng tôi cũng nhớ rõ từng bệnh nhân một.”
“Đúng vậy, trong số những người từng nằm ở đây, cũng chỉ có anh chàng đó là không qua khỏi.” - Dì Tuyết tiếp lời dì Hoa, bắt đầu kể về người bệnh nhân đặc biệt năm đó.
“Lúc nhìn thấy cậu ấy được đích thân giám đốc đưa vào, cả người toàn là máu, hơn nữa cũng đã chìm vào hôn mê sâu. Xương sườn, xương chân cũng đều gãy, thậm chí một bên phổi cũng bị xương sườn đâm rách, khắp người không có chỗ nào là không có vết thương. Dù cho phẫu thuật kịp thời thì cơ hội sống cũng chỉ không đến 30%.”
Vương Nhất Bác bảo trì yên lặng, ánh mắt không rời nhìn ảnh của Tiêu Chiến trong hồ sơ bệnh án.
“Ca phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, truyền hơn chục đơn vị máu vẫn không đủ.”
“Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó khi ra ngoài lấy máu, mẹ của cậu ấy là một người phụ nữ tương đối gầy gò, ngồi trên xe lăn khóc hết nước mắt. Mỗi một lần y tá ra ngoài, bà ấy lại bổ nhào vào người họ, hỏi con trai bà sao rồi, nếu thiếu máu thì cứ lấy máu của bà ấy, lấy hết cũng được, nhưng nhất định phải cứu sống con trai bà.”
“Rất may là ca phẫu thuật thành công. Nhưng chỉ là tương đối thôi. Chúng tôi tạm thời giữ được hơi thở cho cậu ấy được ba ngày.”
“Tất cả chỉ số đều rất bình thường, vậy mà vào ngày thứ ba, sau khi tiêm thuốc xong thì xảy ra biến chứng…”
“Sau đó…” - Vương Nhất Bác lúc này lại bất ngờ lên tiếng nhưng sự lạnh lùng trước đó đã không còn.
“Làm gì còn sau đó. Tình huống xảy ra bất ngờ, không một ai trở tay kịp.” - Dì Tuyết nhớ lại hình ảnh khi đó cũng nhịn không được mà đau lòng. - “Trong cơn mê sảng, tôi nghe cậu ấy lẩm bẩm nói, hình như là "Một", có vẻ như cậu ấy muốn tìm hay nói về một thứ gì đó thì phải. Cậu ấy co giật liên tục, tôi và ba người nữa khó khăn lắm mới giữ được cậu ấy để bác sĩ cấp cứu. Nhưng cũng chẳng tới đâu.”
“...”
Một? Không phải một thứ gì đó? Không chỉ Quách Thừa, mà cả Vương Nhất Bác cũng đều có linh cảm "Một" mà dì Tuyết nghe được là chữ "Nhất", Nhất trong Vương Nhất Bác.
Trong suốt ba ngày đó, Tiêu Chiến đều không ngừng gọi tên Vương Nhất Bác.
“Vào giây phút cuối cùng, người mẹ tàn tật của cậu ấy cũng vào tới. Bà ấy chẳng nói được gì, tận mắt nhìn thấy con trai mình đắp khăn trắng trước mặt thì liền trực tiếp hộc máu rồi ngất lịm đi.”
Lúc này dì Hoa lại mở ra một tệp tin khác trong máy tính, lần này không phải hồ sơ bệnh án mà là vài tấm hình chụp cận mặt Tiêu Chiến khi ấy. Rõ ràng là một nhan sắc mê đắm lòng người nhưng gương mặt trong hình lại có thêm những vết rạch sâu, có nơi còn sưng tấy sưng đỏ, thê thảm không nói thành lời.
“Gương mặt cậu ấy rất nhiều vết thương, chúng tôi chụp lại để dự tính sau khi cậu ấy ổn định lại thì sẽ tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ.”
Nói xong câu này, hai người dì Tuyết dì Hoa cũng không nói gì thêm nữa, những gì cần nói họ đã nói cả rồi. Bầu không khí xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Bọn họ nhìn sang Quách Thừa, ý muốn hỏi giờ đã có thể rời đi được chưa.
Quách Thừa nhìn Vương Nhất Bác vẫn không có phản ứng nào. Đúng lúc này, Vương Nhất Bác khàn khàn lên tiếng: “Anh ấy...người tên Tiêu Chiến đó...thực sự đã…”
Một từ cuối cùng, nghẹn ứ lại nơi cổ họng, hệt như đang đeo một quả tạ chục tấn.
Nhưng nếu không nói ra, Vương Nhất Bác không cách nào xác nhận được.
“...chết?”
“...”
Không ai lên tiếng trả lời, bởi vì ba người Quách Thừa cùng dì Tuyết dì Hoa đều không rõ, cậu là đang hỏi bọn họ, hay là tự hỏi chính mình.
“Tiêu Chiến...đã chết?” - Dường như ngay chính Vương Nhất Bác cũng không rõ là cậu đang chờ đợi điều gì. Đơn giản chỉ là hành động vô thức lặp lại câu hỏi.
Vẫn không có ai trả lời.
Dì Tuyết dì Hoa nhìn nhau, cuối cùng một trong hai người rụt rè lên tiếng.
“V...vâng.”
“Cậu ấy thật sự đã không còn rồi.”
“Vậy à?” - Vô thanh vô thức tiến đến trước màn hình máy tính, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt ngổn ngang hàng trăm thứ cảm xúc nhìn gương mặt của anh trai. - “Không còn... chết rồi… chết rồi. Tiêu Chiến chết rồi…”
Vương Nhất Bác đối diện cùng sự thật về cái chết của anh trai ngay trước mắt lại chỉ lẩm bẩm một mình không rõ. Nhưng người ngoài vẫn có thể cảm nhận được, đây chỉ bình yên trước cơn bão.
Những tưởng vào giây tiếp theo, cậu sẽ nổi điên mà tàn phá tất cả. Thế nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ nhè nhẹ nói một câu: “Sắp xếp thỏa đáng cho họ.”
Một câu này nói xong, dì Tuyết dì Hoa đều ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Vừa nhìn là biết chàng thanh niên trẻ này là người có tiền, hơn nữa còn rất giữ chữ tín. Nhưng giọng điệu mà bọn họ vừa nghe được khiến họ vô cùng thắc mắc, người này cùng người khi nãy, thực sự là cùng một người sao? Không chỉ giọng nói mà ngay cả bộ dáng bên ngoài đều hoàn toàn khác biệt. Nếu khi nãy, Vương Nhất Bác chính là một bộ dáng vương giả cao lãnh bao nhiêu thì hiện tại, cậu lại hệt như đứa bé đang run rẩy kịch liệt nhưng vẫn cố che giấu sự bất ổn của mình.
“Thiếu…”
Quách Thừa muốn tiến đến xem cậu thế nào thì đã nhận được cái phất tay: “Tôi...hư...muốn ở một mình.”
Quách Thừa nhìn chủ nhân của mình, hiểu rằng hiện tại dù cho bản thân có nói gì cũng vô dụng, tốt nhất chỉ có thể để cậu ấy tự vượt qua chính nỗi đau này.
“Vâng. Vậy tôi sẽ canh chừng ở bên ngoài.” - Vừa nói vừa ra hiệu cho hai người dì Tuyết dì Hoa ra ngoài, tay kéo cửa đóng lại.
Dì Tuyết dì Hoa nhìn Vương Nhất Bác ngồi bên máy tính có chút lo lắng, bọn họ thậm chí còn cảm thấy, người thanh niên kia đang chỉ trực chờ sụp đổ.
Quả thật, cánh cửa vừa đóng lại, Vương Nhất Bác gần như ngay lập tức, hoàn toàn sụp đổ.
“Vương Nhất Bác, anh yêu em.”
“A...anh… anh… anh ơi… anh ơi…”
“Tiêu Chiến sống là người của Vương Nhất Bác, chết là quỷ của Vương Nhất Bác…”
“Ưuu… hức...anh… anh ơi…”
“Nhất Bác, buông tay anh ra đi…”
“Tiêu...hư...Tiêu Chiến...Tiêu Chiến…”
“Vương Nhất Bác, để anh bảo vệ em có được không?”
“Anh… anh nói bảo vệ em mà...hư...hức...anh nói...hư...nói yêu em mà…”
“Hức… anh ơi… anh ơi…”
Hết chương 16
*😢 Sorry mọi người vì hôm nay mới đăng chương mới. Cũng cảm ơn mọi người vì đã luôn chờ đợi và theo dõi từng chương của ONE MORE TIME. Bọn mình nhiều lúc ra chương mới hơi chậm nhưng yên tâm là sẽ không drop bao giờ nhé.
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ bọn mình💚💓
Đến lúc nào VNB mới hết đau khổ đây cô ơi, thương quá
Trả lờiXóaThương lắm luôn cô ơi.NB mạnh mẽ và tỉnh táo để sớm nhận ra TC nhé.huhu.
Trả lờiXóaSau này ai nhất định phải bù lại nhiều thật nhiều ngọt ngào cho NB nhé.thương để đâu cho hết.
Trả lờiXóađau lòng chết tui rồi.
Trả lờiXóaChắc chắn do mike lm giả rồi
Trả lờiXóaĐọc mà thương Nhất Bảo dễ sợ luôn, chừng nào Mike mới bị bóc ra đây (╥_╥)
Trả lờiXóaKế hoạch của Mike công phu thật...
Trả lờiXóa