Bên trong một khu dinh thự riêng của Vương gia gần bờ biển hiện giờ, người ta có thể thấy gần như toàn bộ những nhân vật lớn của chính phủ và giới quý tộc, thậm chí những người đứng đầu tổ chức ngầm của thế giới cũng đều tụ họp ở đây. Buổi tiệc rượu kỷ niệm 95 năm ngày thành lập của Vương gia này là một phần trong chuỗi sự kiện kỷ niệm. Có điều, trên danh nghĩa là kỷ niệm sự thành lập của Vương gia, nhưng trên thực tế, đây cũng là nơi diễn ra hàng chục, hàng trăm cuộc giao dịch ngầm giữa các bên.
Giữa sảnh chính và ngoài sân, được sắp xếp khoảng mười bàn tiệc lớn nhỏ đủ loại, trên bàn bày hàng loạt các món ăn, tất cả đều là cao lương mĩ vị, ngay cả rượu dùng trong bữa tiệc cũng là loại thượng hạng. Dù là bữa tiệc dành cho các ông lớn nhưng cũng không thiếu sự hiện diện của các công tử, tiểu thư theo cha của họ đến tham gia tiệc. Ai nấy đều khoác lên mình bộ dáng lộng lẫy nhất, cả người đều toát ra thần thái của những kẻ đứng đầu.
Bên phía Vương gia, Vương Hoàng dẫn đầu bước ra, tiếp theo sau là đại thiếu gia Vương Thiệu Huy, sau cùng là nhị thiếu gia Vương Nhất Bác cùng nhị thiếu phu nhân tương lai Hàn Tư Niệm. Cả ba cha con đều diện một thân vest đen lịch lãm nhưng sự xuất hiện của Vương Nhất Bác lại thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả. Đều mặc chung một kiểu vest, nhưng Vương Nhất Bác lại tỏa ra khí thế vương giả bức người cùng nhan sắc ngày càng thăng hoa. Đó là chưa kể thứ mùi hương ấm áp pha chút nồng nhiệt đặc trưng được điều chế từ bạch đậu khấu và hương gỗ thơm của tầng hương thứ hai. Chỉ cần là kẻ có tiền thì đều biết, đây chính là mùi hương đặc trưng của dòng nước hoa Blue Chanel, một trong những dòng nước hoa bán chạy nhất của hãng.
Một thân vest đen lịch lãm lại còn mang theo mùi hương cám dỗ mê người, sự đối nghịch tinh tế này thật sự khiến người ta cuồng si nhưng lại chẳng dám đến gần. Sự xuất hiện của Vương Nhất Bác thật sự làm nổ tung tâm trí các tiểu thư có mặt ở đây, đến cả các nam nhân cũng bị lép vế đôi phần nhưng cũng chỉ đành chấp nhận, ai kêu người ta là nhị thiếu gia của Vương gia cơ chứ.
Vương Nhất Bác đi đến đâu cũng đều nhận được ánh mắt si mê của đám tiểu thư khuê các, nhưng người đi cùng cậu lại hoàn toàn trái ngược. Dù trước đó cô đã chính thức ra mắt trong lễ hứa hôn nhưng khi đứng cạnh những bậc đế vương, Hàn Tư Niệm đôi khi lại bị lu mờ, thậm chí người ta còn không hề chú ý đến sự hiện diện của cô. Thế nhưng đó không phải chuyện có thể thay đổi được trong ngày một ngày hai, hơn nữa hai người chỉ mới hứa hôn, cô cũng chưa chính thức trở thành nhị thiếu phu nhân nên Hàn Tư Niệm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mặc kệ tất cả.
Đó chỉ là suy nghĩ của cô trước khi bước ra cùng Vương Nhất Bác. Ngay khi cùng cậu xuất hiện, Hàn Tư Niệm lập tức nhận thức được sự nguy hiểm cùng cực xuất phát từ ánh mắt thèm thuồng của các cô gái xung quanh. Hàn Tư Niệm vừa tự hào lại vừa bất an, trong đầu cô ngay tức khắc vang lên tiếng chuông cảnh báo, bàn tay đang khoác tay Vương Nhất Bác lại siết thêm một tầng sức, cố điều chỉnh tâm tình mà ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo để sánh bước cùng cậu. Cô chính là muốn tuyên bố chủ quyền, người này là của tôi, các cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đứng trong một góc phía sau nhìn theo, Tiêu Chiến đương nhiên hiểu rõ phản ứng đó của Hàn Tư Niệm, thế nhưng anh không thấy khó chịu mà ngược lại có chút buồn cười. Nữ nhân mãi mãi vẫn là nữ nhân, làm sao có thể trách Hàn Tư Niệm sợ đông sợ tây khi mà Vương Nhất Bác hoàn hảo đến vậy, quyến rũ đến vậy. Đó là điều hiển nhiên và cũng vô cùng dễ hiểu.
Sau khi người của Vương gia xuất hiện, tất cả lại bắt đầu tản ra, đứng với nhau thành nhiều nhóm nhỏ trò chuyện. Lúc này, tầm mắt của một vài tiểu thư lại nhìn trúng Tiêu Chiến đang làm nhiệm vụ mà đứng yên lặng trong góc. Nhan sắc cùng khí chất của người này, nhìn sơ qua là thấy không hề tầm thường, vậy mà lại chỉ là một thủ hạ làm việc cho Vương gia. Qủa thật rất đáng tiếc…
Vương Thiệu Huy tham gia bữa tiệc này, đương nhiên Bành Sở Việt với tư cách là thân tín của hắn cũng góp mặt. Vương Nhất Bác chỉ là nhị thiếu gia nhưng cậu chỉ vừa mới xuất hiện đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, Vương Thiệu Huy làm sao không nhận ra điều này, sự căm ghét của hắn dành cho đứa em trai nháy mắt lại dồn lên đến đỉnh cao. Nếu ánh mắt có thể bắn ra đạn, có lẽ trên người Vương Nhất Bác đã sớm ghim hàng chục viên đạn từ Vương Thiệu Huy rồi. Dù vậy nhưng hắn không có cách nào giải tỏa, chỉ đành cố nén giận, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt rồi tiếp tục việc trò chuyện cùng khách mời.
Còn Bành Sở Việt từ đầu đến cuối đều thủy chung dán chặt ánh mắt vào thân ảnh Tiêu Chiến, thế nhưng hôm nay ánh mắt lại phức tạp vô cùng. Nó lộ liễu đến mức khiến đối phương dù có xa nhưng vẫn có thể nhận ra. Khi Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt kia đang nhìn chằm chằm mình, quay lại đối mắt với hắn, hắn mới bất ngờ ngỡ ngàng rồi lại cúi mặt xuống.
“Nhị thiếu gia, nghe danh đã lâu.”
Vương Nhất Bác cùng đám người trong đó xã giao vài câu. Trong lúc làm nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho bữa tiệc, Tiêu Chiến đột nhiên bắt gặp ánh mắt quen thuộc của một người. Dù ánh mắt rất đỗi quen thuộc, nhưng lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Cả hai âm thầm trao đổi, lát sau lại thấy người đó tiến ra ngoài, còn Tiêu Chiến tiến đến thì thầm vào tai Vương Nhất Bác một câu, nhận được cái gật đầu của cậu rồi cũng mới rời đi theo hướng của người kia.
…
Tiêu Chiến đứng bên ngoài rít một hơi thuốc, mắt lơ đãng ngắm nhìn ánh trăng tĩnh lặng trên đầu. Anh ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay, sau cuộc nói chuyện với người kia, anh lại không thể không hút một điếu. Dời tầm mắt xuống tàn thuốc cháy đỏ trên tay, trước mặt là sóng biển đen rì rào, tiếng gió thổi cũng ngày một to hơn. Đột nhiên Tiêu Chiến có một ý nghĩ, nếu anh châm một mồi lửa, và rồi “bùm” một cái, cả khu dinh thự này đều bốc cháy, cảnh tượng đó chắc sẽ mỹ miều lắm. Anh khẽ bật cười, rồi đưa tay, rít thêm một hơi thuốc.
Người mà anh vừa nói chuyện, chính là Phác Chính Thù. Y đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi, mà bản thân Tiêu Chiến cũng biết, khả năng kiềm chế của anh mỗi khi nhìn thấy Vương Hoàng cũng dần cạn kiệt.
Buông xuống thù hận với kẻ đã giết hại cả gia tộc mình đã khó, ngày ngày lại chứng kiến kẻ đó xuất hiện trong tầm mắt, biết rõ từng chuyện hắn gây ra cho những người anh yêu thương nhất, Tiêu Chiến có thể kiềm chế sát tâm đối với Vương Hoàng cho đến tận ngày hôm nay, đã là một kỳ tích rất lớn rồi. Nếu không phải chuyện của Vương Nhất Bác vẫn chưa giải quyết xong, có lẽ anh đã sớm đưa mẹ rời khỏi nơi đáng sợ này.
Trong hơn một năm này, Tiêu Chiến làm sao không nhìn ra Vương Nhất Bác đang cố tình kéo dài thời gian. Cậu thật sự là không nỡ dứt khoát xuống tay với Vương Thiệu Huy, hay là không đành lòng để anh mang mẹ rời đi? Tiêu Chiến cũng không rõ, chỉ là sau hôm cùng cậu chấp nhận lời giao ước, anh và cậu cũng tuyệt nhiên không hề phát sinh thêm một lần dây dưa mờ ám nào. Dù đôi lúc vẫn nhịn không nổi mà ôm hôn một trận, nhưng rất may hai người bọn họ đều kịp dừng lại đúng lúc. Có thể nói, mọi thứ đều đi theo quỹ đạo mà anh mong muốn, chỉ trừ chuyện cậu vẫn chưa xuống tay với Vương Thiệu Huy.
“Không ngờ ra đây hít thở không khí một chút, lại vô tình bắt gặp được thân tín bậc nhất của nhị thiếu gia.” - Bành Sở Việt hai tay đút túi quần, thong thả sải bước đến đứng bên Tiêu Chiến.
“Tôi cũng không ngờ chỉ đứng hóng gió một chút, lại may mắn được thân tín bậc nhất của đại thiếu gia bắt chuyện.” - Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tầm mắt, không nhanh không chậm tiếp lời Bành Sở Việt.
“...”
“Sao vậy? Tôi tiếp lời, chẳng lẽ cậu không thích?”
Thấy Bành Sở Việt không lên tiếng, anh mới lười biếng quay sang hỏi, lại bắt gặp biểu tình khó hiểu của hắn.
“Ba năm kia, cậu đã đi đâu? Sao đột nhiên lại trở thành thân tín của thằng nhóc kia?”
“Sở Việt, em ấy đã sớm không còn là “thằng nhóc” mà cậu có thể dễ dàng đối phó năm đó. Hơn nữa, đây là cách thuộc hạ dùng để nói về chủ nhân sao?”
“Tiêu Chiến!” - Bành Sở Việt không ngờ anh sẽ không nể tình xưa mà ngay tức thì giáo huấn hắn, làm hắn nhất thời đen mặt, nắm tay khẽ siết. - “Chẳng phải cậu nên căm thù nó hay sao? Chỉ vì hai cha con nó, mà cả nhà cậu đều chết hết, lại còn giam giữ bác gái lâu như vậy.””
Hắn không hiểu, rốt cuộc trong suốt sáu năm qua, mọi chuyện đã bắt đầu sai lệch ở đâu. Người mà hắn muốn bảo vệ nhất, lại trở thành kẻ thù đứng bên kia chiến tuyến. Mà kẻ tưởng chừng như là kẻ thù không đội trời chung với người đó, lại trở thành đối tượng dù cho có chết, người đó cũng muốn bảo vệ.
“Em ấy không có lỗi gì hết.” - Ngưng một lát, anh tiếp tục. - “Đừng đem mọi thứ đổ lên đầu em ấy. Nếu các người không quá đáng, mọi chuyện cũng không đến mức như bây giờ.”
Chỉ vừa nghe sơ qua, Bành Sở Việt liền hiểu ý của anh, hắn lại nổi điên: “Cậu đừng có biện hộ cho nó. Nó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu!”
“Im đi…”
"Tiêu Chiến cậu từ khi nào đã không còn biết phân biệt thế nào là luân thường đạo lý, cậu và thằng nhóc đó mãi mãi là không thể. Tỉnh ngộ đi, đừng tiếp tục sai rồi lại sai." - Bành Sờ Việt tiến thêm vài bước có ý muốn kéo gần khoảng cách với Tiêu Chiến. Tại sao anh biết trước đoạn đường này chỉ có ngõ cụt nhưng cũng không nguyện ý quay lại nhìn hắn một lần.
"Với tôi không có đúng sai, chỉ có Vương Nhất Bác." - Tiêu Chiến đối mặt với Bành Sở Việt nói rõ một lần. Tiêu Chiến không tin quỷ thần, cũng không tin số mệnh. Tín ngưỡng duy nhất của anh chỉ có một là Vương Nhất Bác.
Đột nhiên anh có chút nhức đầu, tự trách khi không lại đi nói chuyện với Bành Sở Việt làm gì khi biết rõ, cuộc đối thoại này sẽ chẳng đi về đâu. - “Tôi muốn yên tĩnh. Cậu đi đi.”
“Cậu!”
“Anh ấy nói anh im đi, chẳng lẽ anh không nghe thấy?”
Bành Sở Việt đương muốn nói tiếp lại bị một giọng nói khác chặn lời, thái độ hơn nữa còn hết sức chọc người, như thể muốn hỏi, hắn là bị điếc hay sao mà còn chưa cút khỏi đây. Bành Sở Việt sao có thể chịu sỉ nhục như vậy, hắn quay người lại, trán nổi đầy gân xanh, bày ra một bộ biểu tình hung dữ.
Thế nhưng đến khi quay người lại, xác định ai là người nói câu kia, Bành Sở Việt lại không nói được gì. Bởi lẽ, kẻ tới là Vương Nhất Bác. Hắn hậm hực, tức giận nhưng chỉ có thể nuốt ngược vào trong rồi bỏ đi. Vị trí cùng kế hoạch của hắn và Vương Thiệu Huy đã lung lay đến cùng cực rồi, không thể khiến giá đỡ cuối cùng cũng sụp đổ được.
Bành Sở Việt đi rồi, Vương Nhất Bác lại tiến gần về hướng Tiêu Chiến, dừng lại sau lưng anh một khoảng ba bước chân. Dù vậy, Tiêu Chiến trước sau như một vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Trước mắt cậu bây giờ chính là dáng vẻ tịch mịch của anh, giữa bốn bề gió nổi anh vẫn cao ngạo, kinh diễm như vậy.
“Anh sao vậy?” - Cậu lại âm thầm tiến lên một bước gần với anh hơn, nhẹ giọng lên tiếng. Những tưởng anh đang khó chịu khi thấy cậu đi cùng Hàn Tư Niệm, ai ngờ lúc này Tiêu Chiến lại bất ngờ xoay người.
“Nói đi, em còn muốn trì hoãn đến bao giờ?”
Vương Nhất Bác đương nhiên biết chuyện anh muốn nói tới là gì, nhưng cậu vẫn cố tình vờ như không hiểu: “Ý anh là sao?”
“Em còn muốn giả ngốc? Em nghĩ anh không nhận ra em đang cố tình trì hoãn hay sao?” - Tiêu Chiến bày ra một mặt cáu gắt, khó chịu. Đây là lần đầu tiên anh có biểu cảm này khi ở bên cạnh cậu, nhưng chỉ có anh hiểu, đây là đang diễn cho Vương Nhất Bác xem.
Anh quả thật rất khó chịu, nhưng không phải là vì chuyện cậu sánh vai bên Hàn Tư Niệm. Hai người họ đã hứa hôn từ lâu, kết hôn là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Anh từ lâu đã hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu nơi ngực trái, vì vậy, anh luôn muốn có thể rời đi trước khi ngày đó đến. Suốt một năm nay, dù cho có mệt chết nhưng phàm là chuyện có liên quan đến cậu, anh đều đích thân sắp xếp ổn thỏa, cốt cũng chỉ vì muốn cậu mau chóng giải quyết Vương Thiệu Huy và nắm giữ chiếc ghế gia chủ kia, sau đó anh sẽ ngay lập tức đưa mẹ rời khỏi. Thế nhưng Vương Nhất Bác, bên ngoài như thể lúc nào cũng dốc hết sức làm việc, nhưng thực chất bên trong lại không ngừng làm những động tác nhỏ, trì hoãn việc giải quyết Vương Thiệu Huy cùng thâu tóm Vương gia.
Hành động của cậu, anh đã sớm nhìn thấu nhưng vẫn không vạch trần, là vì anh nghĩ cậu muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, cho nên cần chút thời gian. Thế nhưng dây dưa suốt một năm trời, mọi thứ đã cực kỳ ổn thỏa, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn chưa có ý định kết thúc chuyện này. Rốt cuộc điều cậu muốn là gì? Tại sao phải trì hoãn như vậy? Có phải là muốn anh tận mắt chứng kiến cái cảnh cậu cùng người khác vào lễ đường? Hay cậu muốn thấy anh đau khổ tới chết?
Vì vậy, anh gấp tới phát điên. Cũng không muốn giả ngốc nữa mà trực tiếp chất vấn Vương Nhất Bác.
“Tiêu Chiến, anh bình tĩnh lại một chút. Vẫn chưa đến lúc để ngả bài đâu. Tin tưởng tôi có được không?” - Mặc kệ anh đang khó chịu tới nhường nào, Vương Nhất Bác vẫn quyết định không nói sự thật.
“...” - Tiêu Chiến trầm mặt. Trước giờ anh có khi nào nghi ngờ Vương Nhất Bác sao? Thế nhưng tại sao cậu lại không hiểu? - “Anh trước giờ vẫn luôn tin em. Chỉ là…”
Chỉ là thật sự… muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, sau đó đưa mẹ rời khỏi.
“Ưm…” - Chưa đợi Tiêu Chiến phản ứng, một đôi môi nóng bỏng đã đè lên môi anh, đầu lưỡi cũng gấp gáp tiến vào, hai thân thể dính sát vào nhau. Bầu không khí nơi hai người đang đứng nhanh chóng trở nên ái muội cực kỳ.
Ngược lại, không khí bên trong bữa tiệc hiện tại có thể nói có chút nhàm chán khi mà mọi người đều đứng theo nhóm lớn nhóm nhỏ để trò chuyện, nhất là với các công tử tiểu thư. Dù tương lai bọn họ sẽ là người thừa kế của gia đình cũng như công ty nhưng suy cho cùng, vẫn chỉ là những nam thanh nữ tú mới trưởng thành, những bữa tiệc nhàm chán như thế này có chút không thích hợp. Hàn Tư Niệm cũng chỉ là một cô nàng trạc tuổi bọn họ, lại vẫn chưa chính thức bước chân vào Vương gia, đương nhiên không thể cùng Vương Nhất Bác hay Vương Hoàng tham gia vào việc tiếp đãi các nhân vật lớn, mà chỉ có thể ra sức tiếp đãi nhóm công tử tiểu thư này cho thật tốt.
“Này, cậu có biết cô gái đi cạnh Leon Wang hôm nay là ai không?” - Cuối cùng cũng có người chú ý đến sự hiện diện của Hàn Tư Niệm.
Bản thân cô đứng gần vị trí nhóm công tử tiểu thư để tiếp chuyện vài vị phu nhân đi theo chồng nhưng cũng không tránh được cao hứng khi có người chú ý đến cô. Hàn Tư Niệm kín đáo nở một nụ cười, khẽ ngẩng cao đầu kiêu hãnh, tiếp tục trò chuyện cùng các vị phu nhân. Phải rồi, đây mới chính là khí thái của một nhị thiếu phu nhân tương lai mà cô nên có. Không, biết đâu không phải cô chỉ dừng lại ở vị trí nhị thiếu phu nhân. Nếu Vương Nhất Bác chiến thắng trong cuộc đấu này, vị trí đệ nhất phu nhân của Vương gia, cũng sẽ trở thành vật sở hữu cô không chừng.
“Ầy cậu không biết à? Đó là phu nhân tương lai của cậu ta đó. Bọn họ đã hứa hôn được 1 năm rồi, hôn lễ chính thức cũng chắc không lâu nữa đâu.”
“Gì? Leon Wang không phải năm nay chỉ mới 19 sao? Không phải sớm quá à? Hừm...theo tớ thấy thì là do cô ta gấp lắm rồi, sợ người ta cướp mất miếng mồi ngon đấy.” - Một cô nàng tiểu thư khác lên tiếng.
“Miếng mồi ngon? Là sao vậy?”
“Con nhỏ này, cậu ở nước ngoài nhiều quá bị ngốc luôn rồi à? Tớ nói cho mà nghe, cô ta ấy à, thật ra cũng chẳng phải cành vàng lá ngọc gì đâu, chẳng qua chỉ là con gái của thuộc hạ thân tín bên cạnh Vương lão gia thôi.”
“Hả? Thật sao? Cho con trai kết hôn với con gái của thân tín. Như vậy chẳng phải quá thiệt thòi cho cậu ta sao. Mà nếu thật sự là như vậy, quả thật Leon Wang chính là miếng mồi ngon rồi.”
“Chưa hết đâu. Dạo này tớ còn nghe được một tin đồn, vị thân tín ấy phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nên ngay lập tức bị Vương lão gia trừng phạt, địa vị của vị ấy hiện tại cũng không còn vững chắc như trước rồi.”
“Chuyện của cậu suy cho cùng cũng chỉ là tin đồn. Tin của tớ mới là thật sự nè. Chị gái tớ có bạn là bạn học cùng lớp với chị ta ở trường đại học kể lại rằng, hồi còn học năm nhất, chị ta được phân chung tổ thuyết trình với một cô bạn khá hiền lành trong lớp. Đến hôm thuyết trình không biết tại sao cô bạn đó lại đi trễ, mãi đến khi buổi thuyết trình kết thúc rồi mới thấy xuất hiện ở cửa lớp. Cô bạn ấy đứng chết trân nhìn lớp học trống không, chỉ còn mỗi giảng viên bộ môn đang thu dọn giáo án. Giảng viên ấy mới gọi cô bạn vào hỏi, đến cuối cùng biết như thế nào không?” - Cô tiểu thư kia dừng lại hỏi đám bạn của mình, cả đám lại đang nghe đến là hiếu kỳ, ngay lập tức hối thúc cô nàng mau chóng kể tiếp.
“Cô bạn đó nói, Hàn Tư Niệm nói với cô ấy, buổi thuyết trình được dời lại ba tiếng so với lịch trình trước đó, cho nên mới đi trễ như vậy. Hơn nữa, bài thuyết trình đó còn là lấy điểm thi cuối học kỳ hai và cô bạn đó, lại là người có thành tích tốt nhất lớp ở học kỳ một. Nhưng đó chỉ là lời nói từ một phía, lại không có bất kỳ bằng chứng gì, ai sẽ tin cô bạn đó chứ. Đó là chưa kể đến thân phận của Hàn Tư Niệm, giảng viên cũng có mấy phần muốn lấy lòng cô ta nên chuyện này tất nhiên được ém xuống, sang đến năm hai thì cô bạn đó đã chuyển trường, cũng chuyển luôn ngành học.”
“Thật không ngờ luôn. Chỉ mới năm nhất mà đã tính kế người khác như vậy, thử hỏi sau này Leon Wang còn bị cô ta tính như thế nào?”
“Bây giờ người ta cũng đã đặt một chân vào Vương gia rồi, xem ra không phải là dạng vừa đâu.”
“Phải vậy không? Hôm diễn ra lễ hứa hôn, tớ cũng có tham dự, thấy chị ấy cũng không đến nỗi nào mà, lại còn rất nhiệt tình với tớ nữa?”
“Cậu đừng có ngây thơ như vậy, không khéo lại bị cô ta lợi dụng.”
Một loạt đối thoại này, tất cả đều được Hàn Tư Niệm nghe không sót một chữ. Mà mấy vị phu nhân đang đứng cạnh cô, cũng nghe rất rõ. Thế nhưng bọn họ đều đồng loạt xem như không nghe thấy gì, tiếp tục tươi cười trò chuyện cùng cô. Ngược lại, Hàn Tư Niệm thật sự không giữ nổi bình tĩnh nữa. Khẽ liếc mắt thì thấy mấy cô nàng tiểu thư vừa rồi nói xấu cô đang cùng nhau rời đi đến hướng nhà vệ sinh, siết chặt nắm tay, bày ra bộ dáng thân thiện nhất nói với mấy vị phu nhân xin phép rời đi trong chốc lát. Bọn họ đương nhiên đáp lại Hàn Tư Niệm bằng thái độ thân thiện nhất, nói cô cứ tự nhiên.
Hàn Tư Niệm liền xoay người rời đi, hướng thẳng đến nhà vệ sinh. Mà đợi đến khi cô rời đi rồi, mấy vị phu nhân mới khẽ nhìn nhau, ăn ý không nói tiếng nào mà chỉ nhấp nhẹ một ngụm rượu.
Tuy nhiên, còn chưa tới mười phút sau, Vương Thiệu Huy đã thấy cô mở cửa đi ra, cúi gằm mặt đi thẳng ra ngoài. Lúc ngang qua, hắn còn mơ hồ nghe tiếng nấc nho nhỏ. Không muốn mất thời gian, hắn dứt khoát chạy theo Hàn Tư Niệm.
“Tư Tư, em chờ đã. Tư Tư!”
“Không, mặc kệ em!” - Hàn Tư Niệm dứt khoát bỏ ngoài tai lời của Vương Thiệu Huy, bước chân ngày càng nhanh hơn.
“Tư Tư!” - Vương Thiệu Huy vươn tay, kéo Hàn Tư Niệm về phía mình, đồng thời bắt cô phải đối mặt với hắn. Nhưng ngay khi thấy gương mặt đẫm nước mắt của Hàn Tư Niệm, hắn lại chấn động, bối rối không biết phải làm thế nào. - “Em làm sao vậy? Sao lại khóc? Thằng kia đâu?”
Hàn Tư Niệm lắc đầu không nói, nước mắt vẫn không tài nhịn lại được. Thấy cô như vậy, Vương Thiệu Huy lại càng lo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tư Tư, em bình tĩnh nói anh nghe nào.”
“Em… em...em thật sự không có, em thật sự không có mà…” - Lúc Hàn Tư Niệm mới chịu ngẩng đầu, không ngừng nấc lên, khó khăn nói từng chữ một. - “Bọn họ...bọn họ nói em hại bạn cùng lớp, nhưng mà em thật sự không có mà, thật sự không có. Không ai tin em cả, bọn họ còn nói, em không có tư cách…”
Nói đến đây, Hàn Tư Niệm dường như không thể chịu nổi nữa. Cô hai tay ôm mặt, òa khóc. Vương Thiệu Huy dù vẫn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng hắn cũng mơ hồ đoán ra được, chắc chắn đám công tử tiểu thư kia lại giở thói bắt nạt Hàn Tư Niệm, hại cô bị hiểu lầm.
“Được rồi, được rồi. Có anh ở đây, sẽ không để bọn họ bắt nạt em đâu.”
“Tư Tư, anh tin em, dù cho chuyện gì đi nữa, anh vẫn tin em. Đừng khóc nữa.”
Thấy Vương Thiệu Huy lo lắng cho mình như vậy, Hàn Tư Niệm mới gật gật đầu. Chuyện hôm nay cô bị bắt nạt, hắn nhất định điều tra kỹ càng rồi cho đám công tử tiểu thư đó một bài học. Dám đụng đến người của Vương gia, xem ra lá gan cũng không nhỏ.
“Em… em muốn đi dạo một tí, rồi đi tìm Leon.”
“Được, anh đi với em. Bên ngoài gió bắt đầu lớn rồi, cẩn thận kẻo bệnh.”
Vương Thiệu Huy cởi áo khoác ngoài của mình, đưa cho Hàn Tư Niệm khoác thêm, cùng cô đi dạo một vòng xung quanh khu dinh thự. Hai người đi hết một vòng nhưng cũng không thấy Vương Nhất Bác đâu, Hàn Tư Niệm bèn túm đại một nhân viên phục vụ hỏi thăm thử. Đáng tiếc anh ta lại nói không thấy nhị thiếu gia đâu, kết quả phải hỏi đến tận người thứ năm mới có chút tung tích của cậu. Người này nói lúc nãy có thấy nhị thiếu gia đứng nói chuyện cùng một người mặc vest đen, sau đó thế nào thì hắn không rõ.
Hai người lại đi thêm một hồi nhưng vẫn như cũ, không hề thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác đâu. Lúc Hàn Tư Niệm tính bỏ cuộc, trong một góc tối ở khu vực sân sau, cô lại thấy một thân ảnh rất giống Vương Nhất Bác đang cùng một người nào đó...giằng co, lại còn phát ra tiếng thở dốc đầy mờ ám.
“Ưm~~~”
Tiếng rên cực kỳ rõ ràng lọt vào tai Hàn Tư Niệm, cô ngay lập tức biết được, hai người kia là đang làm gì. Trong chốc lát, sự hoài nghi cùng tức giận dâng trào làm cô không muốn giữ yên lặng. Vì vậy, Hàn Tư Niệm cất tiếng gọi:
“Leon?”
Âm thanh của Hàn Tư Niệm như con dao chặt đứt toàn bộ hành động của hai người kia. Hai người đột ngột phát hiện có người phía sau tới, đồng loạt dừng lại mọi hoạt động, hốt hoảng buông nhau ra. Khu vực này khá tối và vắng vẻ, cô không thể nào nhìn rõ được là hai người họ đang làm gì nên bèn tiến tới thêm một bước nữa, hai người kia dường như đang loay hoay chỉnh trang lại quần áo.
Một cơn gió lớn thổi đến, cũng là lúc Hàn Tư Niệm nhìn rõ được gương mặt của hai người trong tối kia. Hoàn toàn là hai gương mặt xa lạ, không phải là người cô muốn tìm. Mà hai người kia dường như rất sợ vì đã bị phát hiện, chỉnh đốn lại quần áo trên người xong lại gấp gáp cúi đầu cùng nhau bỏ chạy, để lại Hàn Tư Niệm cùng Vương Thiệu Huy vẫn đang đứng đó.
Một lúc sau, Hàn Tư Niệm mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Cô đã nghĩ quá nhiều, lại không tin tưởng vào Leon của cô.
“Tư Tư, em sao vậy?”
“Không sao, chúng ta quay về đi. Em muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Được, anh đưa em đi.”
Hết chương 32
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét