“Uyển Đình, lâu rồi không gặp em.”
“Anh, lâu rồi không gặp.”
Hôm nay, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến nhà riêng của gia đình Vương Uyển Đình, dưới tư cách là một thủ hạ của cậu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã gần một năm kể từ thời điểm thâu tóm Phương gia trôi qua. Trong ván đầu tiên này, phần thắng đương nhiên thuộc về Vương Nhất Bác. Không chỉ cổ phần nắm trong Phương thị, mà toàn bộ kho vàng và vũ khí kia cũng về tay cậu. Sau khi biết tin tức về kho vàng và vũ khí kia, Vương Thiệu Huy như thể nổi điên, hắn thật sự không ngờ Phương gia vậy mà có cả một kho toàn và vũ khí. Hắn thế nhưng không hề hay biết một chút nào. Nhưng điều khiến hắn thật sự nổi điên là tất cả những thứ đó, đều về tay của Vương Nhất Bác.
Hắn có thể không thắng, nhưng kho vàng và vũ khí kia, thì không thể không có. Bởi chỉ cần có nó, dù cho có thua trong lần cạnh tranh này thì hắn vẫn còn có cơ hội đảo ngược tình thế. Nhưng thực tế là hắn không có gì cả, dù chỉ một chút.
Vương Thiệu Huy bắt đầu lo lắng đến phát điên. Trước đó cứ nghĩ tố cáo hai kẻ đó rồi, cha hắn kiểu gì cũng sẽ trừ khử huyết thống cuối cùng của Tiêu gia, không ngờ sau khi hắn cùng Bành Sở Việt rời khỏi khu nhà thì nửa đêm, cả dinh thự Vương gia lại được một phen huyên náo do nhị phu nhân đột nhiên đổ bệnh. Điều điên khùng hơn nữa là, sáng hôm sau, ngay giữa nhà chính của Vương gia, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vẫn hiên ngang đứng đó, chẳng những không mảy may mất một sợi tóc mà Vương Hoàng còn thuận ý để Tiêu Chiến ở lại Vương Gia, trợ giúp Vương Nhất Bác.
Chỉ trong vòng chưa đầy một năm, Vương Nhất Bác đã cho thấy hiện được năng lực và tố chất của kẻ đứng đầu. Nhị thiếu gia của Vương gia, chỉ mới vừa qua 19 tuổi mà đã có trong tay một công ty riêng, đó là chưa kể những thương vụ của Vương gia được Vương Hoàng giao phó, những cái bắt tay trị giá hàng triệu đô từ những lần buôn bán vũ khí. Biểu hiện xuất sắc của Vương Nhất Bác không chỉ giúp Vương gia khẳng định vị trí vững chắc của gia tộc trong thế giới ngầm mà còn ngày càng bành trướng thế lực, nhất là khu vực châu Âu và châu Mĩ.
Mà cuộc cạnh tranh giữa hai anh em họ Vương sau một năm vẫn chưa đến hồi kết. Cả hai bên đều giằng co rất quyết liệt, tuyệt không muốn thua đối phương. Sở dĩ Vương Thiệu Huy có thể trụ được lâu như vậy, một phần là do có gia tộc bên ngoại đứng sau, một phần là do Vương Nhất Bác chưa thực sự xuống tay với hắn.
Bây giờ, trên dưới Vương gia, ai ai cũng đều âm thầm sợ hãi và kiêng dè Vương Nhất Bác. Nếu như trước đây, các gia chủ là nhánh nhỏ của Vương gia chỉ phải cúi đầu với một mình Vương Hoàng thì hiện tại, bọn họ cũng phải cúi đầu với cả Vương Nhất Bác.
Bởi lẽ, sự tàn độc của Vương Nhất Bác khi so với Vương Hoàng, chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Nhất là khi bên cạnh lại có thêm một Tiêu Chiến. Vương gia từng trên xuống dưới chưa ai có thể quên có một lần, một quý tử của ông trùm tại Macau cả gan chặn cướp lô vũ khí đang trên đường vận chuyển của Vương gia, lại còn trực tiếp gửi thư khiêu khích Vương Nhất Bác. Ngay giữa nhà chính, trước mặt Vương Hoàng cùng một số gia chủ là nhánh phụ của Vương gia, Vương Nhất Bác vò nát tờ fax trong tay, cất chất giọng trầm vô cùng lạnh lẽo: "Trừ hắn, còn lại đều giết."
Tiêu Chiến đứng kế bên ngay lập tức cúi đầu nhận lệnh, chỉ để lại một chữ “Rõ” rồi xoay người đi mất. Anh chỉ mang theo 5 người cấp dưới rời khỏi. Chiều tối ngày hôm sau, số vũ khí bị đánh cắp liền xuất hiện trước nhà chính cùng tên quý tử kia. Hắn ta tuyệt nhiên không trầy không xước nhưng lại đang hoảng loạn cực kỳ, hệt như vừa trải qua thảm cảnh địa ngục kinh khủng nhất, khiếp sợ mà quỳ khóc dưới đất.
"Ma quỷ, hắn là ma quỷ… không…. Không đáng sợ hơn cả ma quỷ…"
Mặc kệ hắn gào thét như thế nào, Tiêu Chiến toàn thân áo đen sạch sẽ, vẫn bộ dáng cao ngạo lạnh lẽo, từng bước trở lại phía sau Vương Nhất Bác.
Vài ngày sau, thế giới ngầm bắt đầu có tin, con trai của một trong những kẻ đứng đầu Macau đắc tội với nhị thiếu gia của Vương gia, hắn còn chưa kịp kháng cự, toàn gia đã bị diệt sạch chỉ trong một đêm. Mà kẻ trực tiếp đắc tội với Vương Nhất Bác, lại không rõ còn sống hay đã chết, chỉ biết trong đêm toàn gia bị diệt, hắn cũng đồng dạng biến mất.
Một năm trôi qua, Vương gia có khá nhiều thứ đã thay đổi, tỉ như sự bành trướng thế lực của Vương Nhất Bác, hay bệnh tình của nhị phu nhân đã thuyên giảm rõ rệt, hoặc là sự xuất hiện của một người, có thể xem là thân tín bậc nhất của Vương Nhất Bác. Người này, cũng có thể xem như là một Hàn Canh thứ hai vậy. Không, sự tín nhiệm của Vương Nhất bác dành cho người này mà nói, còn hơn cả sự tín nhiệm của Vương Hoàng dành cho Hàn Canh trước đây. Hai người chủ tớ này cứ như hình với bóng, ở đâu có Vương Nhất Bác, ở đó ắt có Tiêu Chiến. Thậm chí, trước đây chỉ có Hàn Tư Niệm mới có thể vào phòng của cậu thì hiện tại, vị thân tín Tiêu Chiến này cũng có thể ra vào phòng của nhị thiếu gia cực kì tự nhiên.
Cũng trong một năm này, sau khi công khai Tiêu Chiến trở thành thủ hạ thân cận nhất, trong Vương gia cũng bắt đầu xuất hiện một lời đồn. Đó là, Tiêu Chiến có mối quan hệ cực kỳ gần gũi với nhị phu nhân Tiêu Thịnh Hàm, cho nên mới được tín nhiệm như vậy.
Lại nói đến Hàn Canh, kể từ sau khi Vương Hoàng khỏi bệnh, người ta rất ít khi thấy y xuất hiện tại Vương gia, hoàn toàn trái ngược so với trước đây. Đối với sự vắng bóng của Hàn Canh, có người nói y là đang thực hiện nhiệm vụ bí mật do Vương Hoàng giao cho, cũng có người nói y phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên mất đi sự tín nhiệm của chủ nhân, đang trong thời gian chịu phạt.
Chỉ có người trong cuộc mới rõ, sự việc như thế nào nhưng việc cha đột ngột mất đi sự tín nhiệm bên cạnh gia chủ Vương gia cũng phần nào ảnh hưởng đến Hàn Tư Niệm. Suốt một năm nay, cô trái lo phải nghĩ, cô không rõ cha đã phạm phải sai lầm gì, nhưng chuyện đó luôn khiến cô lo sợ, liệu rằng có khi nào mình cũng sẽ mất đi vị trí hôn thê của Vương Nhất Bác hay không. Lại thêm sự thiên vị của cậu dành cho Tiêu Chiến, cộng thêm chuyển hóa không ngờ bên phía Tiêu Thịnh Hàm, những điều đó gộp lại, luôn khiến cô phải bất an mà đi ngủ. Sự đề phòng xen lẫn đố kị mỗi khi chạm mặt anh cũng vì vậy mà chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Hôm nay Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tới nhà riêng của gia đình Vương Uyển Đình, cốt là để giải quyết vấn đề lựa chọn người thừa kế của Vương gia. Dù hiện tại trên dưới Vương gia đều rất kiêng dè cậu, nhưng người công khai đứng về phía Vương Nhất Bác lại gần như không có ai, mà vị trí gia chủ của Vương gia kia, cậu tuyệt nhiên không có ý định sẽ để yên cho hắn ngồi lên. Trước đây chỉ đơn thuần muốn thông qua cuộc chiến này để nói với đám người kia, Vương Nhất Bác cậu tuyệt không dễ bắt nạt, không muốn chết thì đừng đụng vào. Nhưng trải qua sự kiện của Phương gia, suy nghĩ kia đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại, cái Vương Nhất Bác cậu muốn, chính là cái ghế gia chủ.
Sau khi chào hỏi cha mẹ Vương Uyển Đình, Vương Nhất Bác cùng hai vị phụ huynh tiến vào thư phòng bàn bạc, còn Tiêu Chiến ở lại bên ngoài, đi dạo cùng Vương Uyển Đình. Hai người họ đã lâu không có thời gian gặp mặt nói chuyện.
“Anh, tháng trước em có gặp Phương Thiên Trạch.”
Vương Uyển Đình đột ngột nhắc đến người quen này, Tiêu Chiến có chút bất ngờ, không hiểu tại sao mà cô lại gặp được Phương Thiên Trạch trong khi anh ta đang ở nước ngoài.
“Anh ta về nước?”
“Uhm, nhưng chỉ về chơi vài ngày. Hahaha...anh ta còn dẫn theo một người, giới thiệu là bạn trai. Ban đầu em còn nghĩ là bạn thật, nhưng sau một hồi nói chuyện, em lại nhận ra hai người họ không phải là quan hệ bạn bè bình thường.” - Vương Uyển Đình nghĩ lại lúc đó, có chút phấn khích mà nói. - “Bọn họ là người yêu.”
Nghe được điều này, Tiêu Chiến vô cùng bất ngờ. Phương Thiên Trạch vậy mà cũng…
“Anh chàng đó tên là Qúy Hướng Không, cũng là du học sinh, gia thế cũng không hề tầm thường đâu.”
“Qúy Hướng Không?” - Tiêu Chiến lẩm bẩm. Hình như anh cũng từng nghe qua cái tên này rồi.
“Dạ, anh ta là một streamer rất nổi tiếng dạo gần đây.”
Chả trách lại nghe quen tai như vậy. Hóa ra là người nổi tiếng. - “Nếu có cơ hội, anh cũng muốn được gặp một lần.”
“Không nói chuyện của người khác nữa. Anh dạo này thế nào? Anh họ có đối xử tốt với anh không?” - Vương Uyển Đình thu lại bộ dáng phấn khích vừa rồi, bày ra một bộ biểu tình nghiêm túc hỏi anh.
“Em nói xem.”
“...” - Dựa vào những gì cô thấy hôm nay, xem ra anh họ đối xử không tồi với Tiêu Chiến, nhưng cô vẫn chưa yên tâm. Tình cảm của Tiêu Chiến thế nào, cô không dám nói mình là người hiểu rõ nhất, nhưng cô có tự tin để nói, mình hiểu rõ anh. Nhưng với anh họ thì cô lại hoàn toàn mù tịt. - “Anh, nhất định phải cẩn thận Hàn Tư Niệm. Đừng để lộ ra bất cứ điều gì ở trước mặt chị ta.”
“Được rồi, em đa nghi quá rồi. Thật ra Hàn Tư Niệm là một cô gái tốt, cô ấy đã chăm sóc cho mẹ anh rất tận tình suốt bao năm qua.” - Và cũng rất yêu thương Vương Nhất Bác. Nhưng anh lại đi làm chuyện có lỗi với cô ấy. Dù cho Hàn Tư Niệm có ghét anh, thì đó cũng là điều dễ hiểu. Vì vậy, anh không chỉ đơn giản là nợ Hàn Tư Niệm một lời xin lỗi.
“Anh không nghĩ chị ta làm vậy chỉ là để lấy lòng anh họ và bác trai sao?”
“Uyển Đình, em đừng nghĩ nhiều nữa.” - Tiêu Chiến thở dài, đưa tay xoa xoa đầu Vương Uyển Đình một cái rồi chủ động đi trước.
“Anh!”
Vương Uyển Đình chỉ kịp kêu lên một tiếng, cô còn muốn nói nữa nhưng vừa vặn lại bắt gặp thân ảnh của người anh họ đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Hai người đứng kế bên là cha và mẹ cô, dường như vẫn chưa bàn xong chuyện.
Vương Nhất Bác sau một hồi nhìn về phía bên này, rốt cuộc cũng chịu để tâm trí vào việc chính rồi tiếp tục đi cùng cha mẹ Vương Uyển Đình. Vương Uyển Đình đứng đó, nhìn thân ảnh anh họ mình rời đi, cô cảm thấy mình nên nói chuyện đó cho Tiêu Chiến biết, vội vàng xoay người, đuổi theo anh.
“Anh, chờ đã. Em còn chưa nói xong.”
Tiêu Chiến nghe Vương Uyển Đình từ xa chạy lại phía mình, không khỏi cười bất đắc dĩ nhưng cũng thả chậm bước chân chờ cô chạy tới.
“Anh họ và cha mẹ em xem ra còn bàn bạc rất lâu, hay là chúng ta đến thăm bác gái đi.”
Lần này thì anh thật sự bị Vương Uyển Đình làm cho bất ngờ khi nghe lời đề nghị của cô. Tiêu Chiến xoay người, khó hiểu nhìn Vương Uyển Đình. Dù vậy, chỉ khoảng mười phút sau, hai người họ đã cùng ngồi trên xe, hướng về phía dinh thự của Vương gia.
…
Khu cấm địa hiện tại của Vương gia vẫn là khu vực hạn chế người ra vào, canh phòng cũng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều. Chỉ duy nhất có một điều thay đổi, đó là những người được phép ra vào khu này, hiện tại lại nhiều thêm hai người. Hai người đó chính là Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến. Sở dĩ có sự thay đổi này, một phần có thể nói là do lời hứa cùng sự khẩn cầu của Tiêu Thịnh Hàm, Vương Hoàng mới mềm lòng đồng ý để cả hai có thể ra vào khu cấm địa. Tuy nhiên cũng không được quá thường xuyên.
Lần này Vương Uyển Đình đến thăm Tiêu Thịnh Hàm cùng Tiêu Chiến, đương nhiên trước đó đã ghé qua thư phòng của Vương Hoàng báo một tiếng, nhận được cái gật đầu của ông, cả hai mới hướng về phía khu cấm địa.
“Tiểu Tán, con đến rồi.” - Tiêu Thịnh Hàm vốn dĩ đang chuẩn bị dùng bữa thì vừa bắt gặp Tiêu Chiến cùng Vương Uyển Đình đang đứng trước cửa. Quản gia thấy nhị phu nhân rất vui mừng nên liền hiểu ý, đẩy bà đến gần hai người kia.
Tiêu Thịnh Hàm nắm lấy tay Tiêu Chiến, lại đột nhiên xót xa: “Tiểu Tán, con lại gầy đi rồi.”
“Mẹ, con không sao đâu mà. Người gầy là mẹ mới đúng.” - Tiêu Chiến ngồi xuống, cố gắng bình ổn lại tâm tình xúc động của mình.
Trên đường tới đây, Vương Uyển Đình đã kể cho anh nghe một vài chuyện của quá khứ. Nhưng là chuyện quá khứ của mẹ, chứ không phải của ai khác. Mà sau khi nghe xong đoạn quá khứ này, cảm xúc trong anh cực kỳ hỗn loạn. Lòng hận thù vốn đã nguyện ý buông bỏ cách đây một năm lại đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ. Khi cùng Vương Uyển Đình đến thư phòng của Vương Hoàng, anh không vào trong mà chỉ đứng chờ bên ngoài, nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh quỷ dữ trong lòng. Rất may vào thời khắc tưởng chừng như anh không thể chịu nỗi nữa mà xông vào đó, đập gãy hai chân của Vương Hoàng như cái cách ông ta đã từng làm với mẹ, Vương Uyển Đình đã kịp thời trở ra.
Đúng, chuyện mà Vương Uyển Đình kể cho anh nghe hôm nay, chính là vào khoảng thời gian mẹ vừa mới bị đưa đến Vương gia. Lúc ấy, nhìn rõ bộ mặt thật của đám người Vương Hoàng cùng Hàn Canh, bà vừa hận vừa lo lắng đến phát điên. Ngày ngày đều điên cuồng tìm cách bỏ trốn, nhưng bất luận là lần nào, đến cuối cùng cũng bị bắt ngược trở về. Tiêu Thịnh Hàm mỗi ngày đều không biết mệt và hết hi vọng là gì, cho đến một hôm nọ, Vương Hoàng đến gặp bà, nói rằng toàn bộ người của Tiêu gia đã chết, mà chết thảm nhất, là đứa trẻ kia của bà.
Vương Hoàng nói mà không có chứng cứ, Tiêu Thịnh Hàm dù có lo sợ cực kỳ nhưng vẫn nhất quyết không tin, bỏ ngoài tai mọi lời nói của ông. Đến cuối cùng, Vương Hoàng lại nhẹ nhàng quăng ra trước mặt bà một xấp ảnh cùng một sợi dây chuyền. Tiêu Thịnh Hàm thấy hai vật đó thì ngay lập tức sụp đổ. Bà đến chút khí lực còn sót lại cũng không còn, hai tay run rẩy không ngừng cầm lên xấp ảnh. Mỗi tấm ảnh không chụp gì nhiều, chỉ có một khung cảnh duy nhất, đó chính là nhà thờ nơi bà cùng Phác Chính Thù đã sắp xếp để Tiêu gia đến lánh nạn. Chỉ có điều, thay vào một dáng vẻ bình yên của ngày thường, là hình ảnh cả nhà thờ đều bốc cháy dữ dội. Từ lúc ngọn lửa mới được châm lên, cho đến lúc bùng cháy dữ dội, để rồi tất cả chỉ còn lại bộ khung cháy đen, khói xám bốc lên mù mịt. Trong bức ảnh cuối cùng chụp nhà thờ đã cháy rụi đó, loáng thoáng có thể nhận ra vài xác người cháy đen nằm co quắp bên trong.
Tiêu Thịnh Hàm hít thở không thông, như không tin vào sự thật mà quăng xấp ảnh đó đi, hoảng loạn lùi về sau, hai mắt bà hằn rõ từng tia máu, miệng không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ không thể xác định. Bất chợt ánh mắt bà lại dừng lại trên sợi dây chuyền được Vương Hoàng ném xuống trước đó. Bà lần nữa lấy can đảm, tiến tới cầm sợi dây đó lên. Chỉ vài giây sau, Tiêu Thịnh Hàm tay vẫn còn cầm chặt sợi dây mà ngất đi.
Sợi dây đó, chính là món quà sinh nhật một tuổi mà hai vợ chồng Tiêu Nhạc Huân và Tiêu Thịnh Hàm thiết kế riêng cho con trai họ, Tiêu Chiến. Đây là vật mà hai vợ chồng bà chính tay thiết kế riêng cho con trai, luôn được nó đeo bên mình, bà làm sao không nhận ra. Vật còn đây, nhưng người lại không thấy, dù không muốn nhưng không thể không tin lời Vương Hoàng nói là dối trá. Tiêu gia, những tưởng có thể an bình vượt qua kiếp nạn này, những tưởng bắt được bà rồi, ác quỷ kia sẽ tha cho họ cùng đứa con của bà. Nhưng không. Đó tất thảy chỉ là ảo tưởng của một mình bà. Ác quỷ kia, sẽ không bao giờ buông tha cho bất cứ ai của Tiêu gia.
Lúc Tiêu Thịnh Hàm tỉnh dậy, bà lại lần nữa phát điên, mặc kệ lời khuyên ngăn của đám người hầu xung quanh mà lao thẳng ra khỏi khu cấm địa. Lúc này bà vẫn chưa chính thức trở thành nhị phu nhân của Vương gia, Vương Hoàng cũng không nói gì về sự hiện diện của bà tại Vương gia, vậy nên trên dưới Vương gia đều cho rằng bà chỉ đơn thuần là tù nhân quan trọng của lão gia mà phát lệnh truy nã toàn khu. Cả Vương gia nhanh chóng nháo thành một đoàn.
Cuối cùng, Tiêu Thịnh Hàm cũng chỉ là thân nữ nhi, trong tay hoàn toàn không có vũ khí, bà nhanh chóng bị bắt lại, trói ngô trên đất rồi được đưa đến trước mặt Vương Hoàng. Nhìn người phụ nữ mình yêu nhất bị trói nằm trên đất, hai mắt không ngừng tuôn lệ nhưng miệng lúc thì chửi mắng, lúc lại cầu xin ông tha cho bà, Vương Hoàng trong nháy mắt nhận ra, người này, nếu muốn giữ ở bên mình suốt đời, chỉ có một cách duy nhất, đó là phế đi đôi chân của bà, sau đó giam lại. Nếu không, bà vĩnh viễn đều muốn rời khỏi ông. Vì vậy, bên trong khu cấm địa, người ta nghe một tiếng thét đau đớn vang lên. Kể từ đó, khu cấm địa trở thành nơi ở của Tiêu Thịnh Hàm, mà Vương gia, cũng có thêm một vị nhị phu nhân. Vị phu nhân này, vừa vặn lại bị liệt hoàn toàn hai chân.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cố gắng không nhìn xuống đôi chân của mẹ mình. Vương Uyển Đình còn nói với anh, thảm trạng của mẹ khi ấy vô cùng thê thảm. Hai chân đẫm máu, dễ dàng nhận thấy xương đã gãy, phần gân cũng không còn nguyên vẹn, chỉ có thể lết từng chút từng chút một đến bên cạnh Vương Hoàng, cầu xin ông buông tha cho bà. Chỉ có điều bà càng nói, Vương Hoàng lại càng xuống tay mạnh hơn. Cho đến khi bà ngất đi, ông mới đau khổ ôm bà trong tay, gào thét cho gọi bác sĩ.
Chưa hết, Vương Hoàng còn ban lệnh cấm, không cho bất kỳ ai nhắc đến sự kiện năm đó. Sau này, sở dĩ Vương Uyển Đình biết được bí mật này cũng là do tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Hàn Canh cùng Vương Nhất Bác. Ban đầu cậu cũng không hề biết mẹ bị liệt hai chân là do cha mình, cho đến khi nghe đám người hầu lâu năm nhiều chuyện với nhau. Vương Nhất Bác lòng tràn đầy nghi ngờ cùng sợ hãi đem nghi vấn của mình đến hỏi Hàn Canh, vậy mà rất nhanh nhận được một cái gật đầu xác nhận của y.
Cậu im lặng nghe Hàn Canh nói, một tiếng thắc mắc tại sao cha làm vậy cũng không có. Đêm hôm sau, Vương gia lại được một phen nháo nhào khi nhị thiếu gia đột nhập khu cấm địa bị phát hiện. Ngay lập tức, Vương Nhất Bác bị đập một trận thừa sống thiếu chết.
Lúc đó, Vương Uyển Đình cũng có mặt, chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh anh họ của cô bị đánh. Dù khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng khung cảnh kinh khủng đó, dù đến chết, cô cũng không thể nào quên được. Vương Nhất Bác bị trói nằm trên đất, hệt như Tiêu Thịnh Hàm năm xưa, sau đó, từng đòn roi của Vương Hoàng cứ vậy mà lạnh lùng quất vào da thịt, bắt anh họ cô phải khai ra mục đích khi lẻn vào khu cấm địa là gì. Mà anh họ cô, từ đầu đến cuối, chỉ nói có một câu duy nhất: “Con muốn cứu mẹ.” Điều đó lại càng làm Vương Hoàng điên tiết hơn, lực đạo cũng càng ngày càng mạnh. Mãi một lúc sau, dưới sự van xin của Hàn Canh, ông mới miễn cưỡng dừng tay.
Sau khi Vương Nhất Bác bình phục rồi, lại lập tức được đưa đến đảo huấn luyện. Nói là huấn luyện, nhưng thực tế đó cũng là hình phạt của Vương Hoàng dành cho cậu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có lỗi. Không chỉ mẹ, mà Vương Nhất Bác đều phải chịu quá nhiều tổn thương, thế nhưng anh lúc đó thì sao, bình yên sống ngày ngày trên đảo, thậm chí suýt chút nữa đã thẳng tay giết chết chính em trai mình.
“Mẹ, con xin lỗi...con xin lỗi...xin lỗi…” - Tiêu Chiến gục đầu trên chân Tiêu Thịnh Hàm. Anh không để mẹ thấy bộ dạng yếu đuối này, nhưng dù có cố đến đâu, anh vẫn không kìm nén được cảm xúc lúc này. Anh không rõ nó là gì, nhưng nó khiến anh cực kỳ khó thở, lồng ngực như muốn nổ tung.
Tiêu Thịnh Hàm thấy con trai đột nhiên xúc động, bà cũng không kiềm được mà bị cuốn theo. Bà đã sinh ra đứa con này, nó là minh chứng cho tình yêu của bà cùng người đàn ông bà yêu thương nhất, làm sao bà không biết nó đang đau lòng vì điều gì cơ chứ. Biết rõ là vậy nhưng sau một hồi lâu, bà vẫn không cách nào lên tiếng nói con trai mình đừng đau lòng nữa.
Vương Uyển Đình đứng một bên. Đột nhiên cô cảm thấy, dường như mình đã sai khi kể chuyện đó cho Tiêu Chiến nghe. Anh ấy đã quá đau khổ rồi, cũng không cần phải nhận thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
“Xin lỗi, làm mọi người mất vui rồi. Mẹ, hôm nay Uyển Đình cũng tới thăm mẹ đó.”
Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu, đứng lên đẩy Tiêu Thịnh Hàm đến bên cạnh bàn ăn. Ba người cùng nhau dùng bữa, sau đó Tiêu Chiến lại cùng Vương Uyển Đình đẩy Tiêu Thịnh Hàm ra ngoài dạo quanh một vòng trong khu cấm địa. Đến lúc trời sập tối, thân ảnh của Vương Nhất Bác mới xuất hiện từ bên ngoài tiến vào. Tiêu Thịnh Hàm thấy cậu đi tới, chắc chắn sẽ hỏi Tiêu Chiến nên đã chủ động lên tiếng trước:
“Tiểu Tán đưa Vương Uyển Đình về rồi.”
“Vậy ạ?” - Vương Nhất Bác không mấy ngạc nhiên, chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Kể từ khi Tiêu Chiến ở lại Vương gia, thái độ của Tiêu Thịnh Hàm đối với cậu đã tốt hơn nhiều. Không đến mức như lúc trước nhưng cũng đã chấp nhận nói chuyện với cậu, dù rằng đều không chứa mấy phần thiện cảm cho lắm. Đối với chuyện này, dù đôi khi vẫn cảm thấy chạnh lòng, nhưng cậu cũng đã sớm quen. Mà Tiêu Chiến lại hiểu rất rõ chuyện này, vậy nên anh luôn rất quan tâm cậu. Không phải là quan tâm, chăm sóc để bù đắp lại những tổn thương kia, mà là tình cảm chân thật, là thật lòng quan tâm, lo lắng cho cậu. Anh làm mọi thứ hết sức kín đáo, cẩn thận không để cậu biết, nhưng làm sao Vương Nhất Bác không nhận ra dụng tâm của anh? Nếu anh đã không muốn để cậu biết, vậy thì Vương Nhất Bác cũng thuận theo, vờ như không biết gì, âm thầm hưởng thụ “đặc quyền” của riêng cậu.
“Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác con lại đưa anh đến thăm mẹ.”
Nói xong rồi xoay người trở ra, định bụng trở về phòng tắm rửa một phen. Lúc Vương Nhất Bác lần nữa trở ra từ phòng tắm, cậu bất ngờ nhận được cái ôm từ phía sau.
Không cần quay đầu, cậu cũng biết chủ nhân của cái ôm này là ai, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, cũng mặc cho vòng tay người khẽ siết chặt mình.
“Anh làm sao vậy?”
“...” - Người kia mặc dù cao hơn cậu một chút nhưng vẫn như đứa trẻ, đầu khẽ cúi, dụi mặt vào sau cổ, lắc nhẹ. - “Không sao.”
Vương Nhất Bác nghe giọng điệu của anh không giống bình thường, liền đoán ra ngay: “Có phải Vương Uyển Đình nói cái gì với anh rồi không?”
“Không có” - Nhận ra cậu muốn xoay người lại, vòng tay đang ôm Vương Nhất Bác của anh lại tăng thêm chút lực, vội nói. - “Em cứ đứng như vậy, cho anh ôm một chút là được rồi. Ôm xong anh đi ngay.”
“Không cần, đêm nay anh ở lại đây đi, dù gì ngày mai cũng phải đi sớm.” - Dứt câu liền dùng lực, kéo anh cùng ngã xuống giường. Cũng may hôm nay đến nói chuyện với cha mẹ Vương Uyển Đình tất cả đều rất thuận lợi, nếu không cũng không được nghỉ sớm như vậy.
Bên ngoài khu nhà của Vương Nhất Bác, Hàn Tư Niệm đứng dưới sân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng cậu. Thấy đèn trong đang sáng lại chợt tắt, ánh mắt cô khẽ động, trên mặt lại để lộ ra biểu tình không thể tin được. Hàn Tư Niệm đứng một lúc lâu, như thể chờ ánh đèn kia một lần nữa sáng lên nhưng chờ mãi, chờ đến tận nửa đêm cũng không có dấu hiệu nào cho thấy, điều cô mong chờ sẽ thành hiện thực. Lúc này Hàn Tư Niệm mới chịu xoay người bỏ đi, nắm tay bên dưới vẫn luôn siết chặt.
Hết chương 31
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét