[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 15

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie

Tiêu Chiến gấp gáp thở, lòng ngực phập phồng mạnh đến mức Vương Nhất Bác cảm nhận được rõ nhịp đập hỗn loạn của anh. Vì áo anh chỉ mới cởi một nửa thì đã mệt mỏi mà ngủ quên mất, hiện tại Tiêu Chiến chỉ mặc hờ chiếc áo, lại còn bị ướt do sự cuồng nhiệt của cả hai nên áo dính cả người, lấp ló sau đó là cơ thể quyến rũ. 


Vương Nhất Bác ôm chặt anh trong lòng, mặc dù đã tách nhau ra nhưng mắt vẫn dán chặt vào đôi môi nay đã hơi sưng lên do bị mút quá mạnh. Tiêu Chiến dường như vẫn chưa thoát ra khỏi dư vị của nụ hôn vừa rồi, hai mắt có chút mê man.



Do cả hai vẫn dính sát vào nhau nên cậu rất nhanh phát hiện cơ thể Tiêu Chiến có điểm bất thường. Vương Nhất Bác cũng cảm thấy cơ thể mình cũng rất lạ, nơi kia cũng bắt đầu có dấu hiệu hơi nhức nhối, trở nên căng cứng khó chịu. Cả hai đều cảm nhận rõ sự biến chuyển cơ thể đối phương, và vì đều là lần đầu tiên trải nghiệm mùi vị của ái tình nên ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, bọn họ một lần nữa chấp nhận để bản năng dẫn dắt, kéo đối phương vào một nụ hôn khác.


Lần này so với khi nãy đã có chút thuần thục hơn. Đầu lưỡi nhịp nhàng uyển chuyển, luồn đến tận nơi sâu nhất của tâm hồn đối phương. Vương Nhất Bác mút lấy từng dư vị ngọt ngào nhất nơi anh, cả chút đắng chát của rượu, cảm nhận trọn vẹn ái dục đang nhấn chìm cả hai. Tất cả hòa nguyện vào nhau khiến cậu bay bổng như thiên đường, Vương Nhất Bác cũng gần như say rồi, say đắm sự quyến rũ chết người này, cả cách anh không kiêng dè phơi bày ái dục. Từng chút từng chút mời gọi cậu chạm đến, cùng anh nếm trải, cùng anh trầm luân.


Quần áo trên người dần trở nên vướng víu. Một tay Vương Nhất Bác đã không yên phận, bắt đầu chạy loạn trên người anh, tay kia vẫn giữ chặt eo anh, nhịn không nổi mà bóp nhẹ vài cái, cho thấy chủ nhân đang cố hết sức kiềm chế, cũng đang rất dịu dàng thăm dò ý tứ đối phương.


Sự kích thích đầu đời quá mức nóng bỏng này làm Tiêu Chiến phát điên, anh mạnh dạn kéo áo Vương Nhất Bác, vứt hẳn ra ngoài. Cậu như thú hoang được tháo xích, ngay lập tức đáp trả sự cuồng nhiệt của anh bằng việc dời nụ hôn xuống xương quai xanh, anh rất hợp tác ngả người về sau để cậu tự do khám phá. Một đường dời từ môi xuống cổ này, Tiêu Chiến lại nhịn không được mà rùng mình. Mỗi chỗ môi cậu chạm đến, anh có cảm tưởng như nơi đó đều bốc hỏa, ngứa ngáy đến khó chịu, hai tay đang đặt trên vai cậu khẽ siết.



Vương Nhất Bác dời môi đến đâu đều khẽ mút sâu lấy một cái, làm Tiêu Chiến nhịn không nổi mà rên nhẹ. Tay cậu chạy loạn khắp nơi, được anh dung túng nên mặc sức xoa nắn đủ chỗ. Đến lúc muốn sờ đến vật cũng đang có phản ứng giống mình dưới lớp quần của anh, bàn tay lướt qua ngang phần bụng phẳng lì kia, chạm đến vết sẹo rõ ràng trên bụng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác như chạm phải dao, cả người đều trấn tỉnh, hốt hoảng đẩy anh ra mà chửi một tiếng "Khốn nạn".


Tiêu Chiến từ lúc cảm nhận được động tác của cậu khựng lại rồi mạnh bạo đẩy anh ra, không hiểu sao đột nhiên lại có chút thanh tỉnh.


"Khốn nạn, anh có biết bản thân đang làm gì không? " - Vương Nhất Bác tay siết chặt thành đấm. Khốn nạn, con mẹ nó. Thật khốn nạn, hai người bọn họ đã làm ra loại chuyện ghê tởm gì đây.


"Anh.... " - Tiêu Chiến thất thần nhìn Vương Nhất Bác, anh không cách nào hoàn thành câu nói.


Tiêu Chiến hoang mang nhìn bộ dáng hiện tại của Vương Nhất Bác rồi lại nhìn chính mình. Từng hình ảnh nóng bỏng vừa rồi nhanh chóng ùa về trong đại não, mạnh bạo kéo anh ra khỏi men say.


Tiêu Chiến giật mình hoảng sợ, anh vội vàng hướng Vương Nhất Bác để giải thích nhưng lại bắt gặp ánh mắt cực kì ghét bỏ, cực kì kinh tởm của cậu.


"Tôi là em trai anh. Tiêu Chiến!!! TÔI LÀ EM TRAI ANH! " - Vương Nhất Bác như thể nổi khùng, thô bạo xông tới, bóp lấy cằm Tiêu Chiến, ép anh nhìn thẳng cậu, phẫn nộ gào lên. Tiếng gào của cậu làm anh hoàn toàn tỉnh rượu.


Tiêu Chiến nghe như sấm rầm bên tai, anh thậm chí còn có thể nghe được âm thanh của sự vỡ vụn.


"Tại...sao...em..."


Điều mà anh vẫn muốn giấu kín suốt ba năm nay, nay đã bị chính người anh không muốn tiết lộ nhất phát hiện. Vương Nhất Bác đã biết. Nhưng bằng cách nào? Thế nhưng điều đó hiện có còn quan trọng?


Không cần biết tại sao cậu biết được chuyện đó, nhưng Vương Nhất Bác đã biết hai người là anh em cùng mẹ khác cha. Nếu chuyện đáng xấu hổ này không xảy ra, trong tương lai, quan hệ của bọn họ có thể sẽ tốt lên, hoặc ít nhất, anh cũng được cậu xem là "anh trai", giữa hai người vẫn còn có sợi dây liên hệ với nhau. Nhưng ánh mắt kinh tởm của Vương Nhất Bác dành cho anh hiện tại, đã trực tiếp phá nát cái gọi là "tương lai" kia.


Ánh mắt Tiêu Chiến từ bàng hoàng chuyển sang vụn vỡ, anh cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, sao anh lại có thể làm ra loại chuyện như vậy với em trai mình? Tại sao lại thành ra như vậy? Anh và cậu không những đang luyến ái, mà còn phát dục với chính anh em mình. Bọn họ là vừa làm ra loại chuyện trời đất không thể dung thứ.


Tiêu Chiến vẫn bất động cho đến khi Vương Nhất Bác không thể chịu nổi nữa, điên cuồng chạy ra ngoài. Anh như bừng tỉnh, Vương Nhất Bác đã biết rồi, tuyệt đối không thể để có người thứ ba biết thêm được nữa.

 

Cả người như cổ máy được lập trình sẵn, nhanh tay lấy cái áo mà lúc nãy anh đặt trên kệ, mặc nhanh vào người. Lúc vội vã chạy ngang tấm gương lớn trong phòng tắm, anh mới khựng lại. Trên ngực áo, in rõ ràng hai chữ LEON WANG, là quần áo của Vương Nhất Bác, hèn gì mặc vào có chút không vừa.


Tiêu Chiến cười khổ, đưa tay sờ lên tấm gương, nơi đang phản chiếu tên cậu. Tay siết thành nắm đấm. "Crắc" một tiếng, tấm gương lớn nứt một đường dài.

Kẻ trong gương kia, à không, chính cơ thể này, mới ghê tởm làm sao. Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm. Sao mày lại có thể yêu chính em trai mình? Còn rất vô sỉ mà tận hưởng mùi vị ái tình đó.


Tiêu Chiến lại ra sức đánh mạnh vào gương, mặc cho đã có vài mảnh vỡ đã cắt vào tay anh. Không biết trải qua bao lâu, cả tấm kính lớn đều nứt đến không nhìn ra hình thù, Tiêu Chiến mới gần như trong tư thế quỳ xuống, đưa tay nắm chặt dòng chữ LEON WANG trên áo, đó cũng là vị trí tim anh.


"Đáng chết..."


...


Ánh nắng của mặt trời xuyên qua tầng mây mù, lan tỏa khắp cả một khu vực nhưng dường như không thể giúp người ta cảm thấy ấm áp hơn vào mùa đông lạnh giá.


Vương Nhất Bác ngồi trong lớp học, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy hôm nay tiết trời ngày càng lạnh hơn, mới đó mà đã sắp thêm một mùa đông nữa đến. Đây đã là mùa đông thứ ba kể từ khi cậu rời khỏi nơi đó. Đã sắp ba năm rồi.


"Leon, cậu tính không học tiết thể dục à? Sao còn ngồi đó?"


Trở về với cuộc sống bình thường, cậu lại trở lại trở về là Leon Wang, cái tên Vương Nhất Bác chỉ có một số ít người biết được. Nhưng dù cho có biết thì họ vẫn chỉ gọi cậu là Leon, ngoại trừ anh ta.


Giọng nói nhắc nhở của lớp trưởng như kéo Vương Nhất Bác về với thực tại. Cậu bình thản đứng lên, đi thay đồ để chuẩn bị cho tiết học thể dục sắp tới.


Hôm nay nhiệt độ đã bắt đầu xuống thấp nên thầy thể dục quyết định cho cả lớp được học ở nhà thi đấu bóng rổ của trường. Sân bóng rổ chỉ vài phút trước là yên ắng, vậy mà nháy mắt, đám người lớp bọn họ lần lượt đi vào, làm huyên náo cả một góc.


Sau khi ổn định và điểm số, thầy thể dục bắt đầu cho cả lớp tập chống đẩy. Bọn gái sau khi bắt đầu chưa được 5 phút thì bắt đầu than trời, nài nỉ thầy cho nghỉ vài phút, còn đám con trai bọn họ có người thể lực yếu nhưng vẫn cắn răng tiếp tục, người thể lực mạnh thì vẫn bình thản.


"Hạ thấp mông xuống. Không làm đúng yêu cầu của tôi thì đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi vài phút." – Thầy thể dục như thể không nghe thấy lời kêu trời của đám con gái, không ngừng đe dọa.


Bên này, Vương Nhất Bác yên lặng chống đẩy, hơn nữa còn thực hiện điên cuồng không ngừng nghỉ. Đối với những bài tập như thế này, cậu đã sớm quen thuộc rồi. Dù cho có tập với cường độ cao hơn nữa thì cũng không thành vấn đề.


Thầy thể dục đứng giữa sân, mỉm cười hài lòng nhìn nhị thiếu gia của Vương gia đang luyện tập rất chăm chỉ một góc bên kia. Quả nhiên là học trò cưng của ông, chưa bao giờ làm ông phải thất vọng. Bóng rổ, bóng đá, chạy bền, nhảy xà, ... tất cả các môn thể dục đều được cậu hoàn thành một cách xuất sắc, hơn nữa còn tham gia thi đấu, đem giải thưởng cao nhất về cho trường.


"Được rồi, tất cả nghỉ ngơi 10 phút, sau đó bắt đầu chia đội đấu bóng rổ." – Thầy vỗ vỗ tay, chỉ huy đám học sinh sang một góc nghỉ ngơi.


Vương Nhất Bác dừng lại động tác chống đẩy, ngồi bệt xuống đất liên tục thở dốc. Lúc nãy, kí ức kia lại đột nhiên ùa về, khiến cậu cực kì bực mình, cực kì khó chịu. Anh ta, cũng từng dạy cậu như vậy, hệt như những gì thầy thể dục vừa dạy. Thậm chí còn có lúc ngồi hẳn lên lưng, bắt Vương Nhất Bác vừa giữ anh không được xê dịch, vừa chống đẩy trên nên cát lúng của bãi biển.


Vương Nhất Bác đưa tay, lau mồ hôi đang không ngừng chảy, làm bết cả tóc. Ba năm nay, đôi khi cậu vẫn nằm mơ, lúc thì mơ thấy khoảng thời gian đang trong kì sát hạch, lúc thì là hình ảnh anh ta cùng tên Bành Sở Việt hôn môi, thậm chí có hôm còn mơ thấy cái cảnh tưởng khủng khiếp ngày hôm đó.


Rõ ràng đã cố để quên đi, thế nhưng cậu càng quyết tâm bấy nhiêu, giấc mơ đó lại càng chân thực bấy nhiêu, Mỗi lần tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đều như thể nổi điên mà đập phá mọi thứ xung quanh, hại Hàn Tư Niệm mấy lần hoảng sợ. Điều Vương Nhất Bác muốn làm nhất lúc này, là bồi đắp tình cảm với Hàn Tư Niệm, chứ không phải khiến cô lo lắng như vậy, Thế nhưng dù có gắng đến đâu, kết quả lại trở về với vạch xuất phát, cậu cũng chỉ có thể cố gắng đối xử thật tốt với Hàn Tư Niệm, làm cô hạnh phúc.

 


Mấy năm nay, dù có vài lần chạm mặt Vương Thiệu Huy ở nhà chính, nhưng đây không phải trại huấn luyện, hắn không dám động tay động chân gì với cậu. Mà điều làm Vương Nhất Bác ngạc nhiên chính là, tên Bành Sở Việt kia, sau khi kết thúc kỳ kiểm tra sát hạch vài ngày thì hoàn toàn biến mất, nay lại xuất hiện ở nhà chính của Vương gia, còn là thuộc hạ thân tín của Vương Thiệu Huy.


Bọn người Tất Bồi Hâm, Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh, cậu cũng có gặp qua, nhưng tuyệt nhiên không ai biết tung tích của anh ta, sau khi trở về được vài ngày thì hoàn toàn mất tích.


"Leon~"


Tiết thể dục kết thúc, cũng vừa đúng lúc đến giờ tan học, Vương Nhất Bác thay đồ rồi trở về lớp lấy cặp sách, đăm chiêu rảo bước về phía cổng trước. Còn cách cổng trước khoảng vài mét, cậu đã nghe âm thanh quen thuộc gọi tên cậu của Hàn Tư Niệm. Bên cạnh Hàn Tư Niệm là Hàn Canh cùng vài tên vệ sĩ.


"Sao chị lại đến đây, em đã nói sau khi tan học sẽ đến đón chị mà."


Hàn Tư Niệm vui vẻ bước đến ôm một bên tay Vương Nhất Bác, vui vẻ nói:


"Không sao, chị nhớ em mà."


"Được rồi, hai đứa đi chơi vui vẻ, ta đi trước." – Hàn Canh thấy con gái cùng con rể tương lai hòa thuận như vậy thì không tiện ở lại cản trở, y lên tiếng rồi bước vào một chiếc xe đen khác đang đậu ngay trước xe của Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm.


"Cha đi cẩn thận." – Hàn Tư Niệm vẫy vẫy tay tiễn Hàn Canh. Từ sau khi trở về từ đảo kia, Vương Nhất Bác luôn đối xử rất tốt với cô, điều khiến cô cực kỳ hạnh phúc, càng thêm tin tưởng vào quyết định của chính mình.


"Ông ấy đi đâu vậy? – Vương Nhất Bác vừa mở cửa cho Hàn Tư Niệm lên xe vừa hỏi, vài ngày nữa là sang năm mới, Vương Nhất Bác cũng qua 18 tuổi, lễ hứa hôn của bọn họ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Hôm nay cả hai sẽ đi chọn lễ phục cho Hàn Tư Niệm.


"Nghe nói là bên Phương gia muốn đơn phương hủy hôn với Uyển Đình, cha qua đó sắp xếp."


"Phương gia?"


...


"Phương Thiên Trạch, ai cho phép con tự ý hủy hôn với Vương Uyển Đình như vậy?" – Phương Vũ nổi giận đùng đùng. Đứa con riêng này của ông sau khi được ông đón về chưa bao giờ dám làm trái ý ông như vậy.


Rõ ràng trước kia nó là một đứa ít nói, nói gì làm nấy, thành tích học tập lại không vừa, có thể nói là cực kỳ ngoan ngoãn. Chính vì nó ngoan ngoãn như vậy, nên ông mới quyết định đón nó về Phương gia. Vậy mà sau cái đêm bị bắt cóc vào 3 năm trước kia, sau khi được cứu trở về, nó cứ như trở thành một con người khác. Không những chạy loạn khắp nơi gây chuyện ở trường học mà hiện tại còn tự ý hủy hôn với Vương Uyển Đình.


"Cha, chuyện gì con cũng có thể nghe theo cha, nhưng chỉ riêng chuyện này là khô..." – Lời nói còn chưa kịp nói hết, chỉ thấy trán đau nhói một cái, máu đỏ bắt đầu rỉ ra.

Phương Vũ sau khi ném cái gạt tàn thuốc vào đứa con trai thì hai tay chống hông, không ngừng thở dốc do tức giận:


"Cút! Cút ngay cho ta!"


Phương Thiên Trạch chỉ cúi đầu, không hề có bất kỳ phản ứng nào khác. Sau hai tiếng "Cút" kia, anh cũng cúi đầu phục mệnh, xoay người bước ra ngoài.

 

Mặc kệ nó có đồng ý hay không,Phương Thiên Trạch chắc chắn phải kết hôn với Vương Uyển Đình, dù cô ta chỉ là một thành viên của một nhánh nhỏ của Vương gia, nhưng điều đó cũng giúp ích được cho công ty sau này rất nhiều.


"Ngài Phương, nghe nói phía ngài muốn hủy hôn với chúng tôi?" – Đúng lúc Phương Vũ đang rối như điên khi không biết phải ăn nói như thế nào với người của Vương gia, thì từ bên ngoài thư phòng, một người đàn ông trung niên từ từ tiến vào. Nghe giọng nói quen thuộc, Phương Vũ ngay lập tức thay đổi thái độ, niềm nở đón tiếp người nọ.


"Anh Hàn, anh tới sao không báo với tôi một tiếng, làm tôi không kịp tiếp đón."


"Vậy à? Vậy lần sau tôi sẽ chú ý hơn." – Hàn Canh tiến tới bắt tay với Phương Vũ, cùng ông ngồi xuống ghế.


"Anh Hàn, mong anh lượng thứ, là do thằng nhóc nhà tôi ngu ngốc không hiểu chuyện."


"Ừm...hiểu chuyện được như anh thì tốt." – Trái ngược với Phương Vũ đang vô cùng khép nép, cung kính bên cạnh, Hàn Canh thoải mái tự rót cho mình một ly trà, vừa nhâm nhi vừa nghe Phương Vũ lo lắng giải thích. – "Vậy...hôn sự vẫn diễn ra như cũ phải không? Nhưng mà tôi sợ nhà trai các anh..."


Hàn Canh bỏ lửng câu nói, nhưng cũng đủ để Phương Vũ hiểu ý tứ của y. Ông ta ngay lập tức lên tiếng chắc chắn:


"Anh Hàn cứ yên tâm, sẽ không có trở ngại gì đâu. Nhờ anh, trở về nói tốt với lão gia một tiếng. Tôi đội ơn anh suốt đời."


"Tôi hiểu rồi."


Hàn Canh uống xong ly trà thì dứt khoát đặt tách xuống, phủi phủi quần đứng lên. Phương Vũ thấy vấn đề khiến ông ta điên đầu trước đó được giải quyết quá dễ dàng, không khỏi mở cờ trong bụng, nhanh nhảu mở ngăn kéo ra, lấy một phong bì dày cộm, nhét vào tay Hàn Canh.


"Anh Hàn, tất cả nhờ cả vào anh."


Hàn Canh nhìn nhìn phong bì trên tay, nhét vào túi áo rồi xoay lưng bỏ đi. Trước khi rời khỏi, y còn nói vọng lại:


"Cố gắng thu xếp ổn thỏa, anh Phương."


"Vâng vâng, anh Hàn đi thong thả."


Phương Vũ vui mừng gọi cho trợ lý, kêu hắn ta thu xếp người trông chừng Phương Thiên Trạch, từ giờ cho đến ngày diễn ra hôn lễ, không được để cho anh tự ý hành động như trước. Hôn sự này nhất định phải thành công.


Hàn Canh lên xe, quẳng phong bì lúc nãy Phương Vũ nhét vào tay y cho đám thuộc hạ, nói họ cứ chia nhau mà dùng. Y lại đưa tầm mắt ra ngoài xe, nhìn một vòng biệt thự của Phương gia.


Lúc xe chạy ra gần đến cổng biệt thự, y vô tình chạm phải ánh mắt của người con trai riêng của Phương Vũ, Phương Thiên Trạch, đang đi cùng người quản gia.


Hàn Canh mỉm cười, đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ. Rất nhanh thôi, nơi này sẽ trở thành một phần của Vương gia, mà tập đoàn Phương thị cũng sẽ không còn.


"Thiếu gia, cậu làm sao vậy?" – Người quản gia kia nhận thấy Phương Thiên Trạch đột nhiên có chút thất thần, y nhanh chóng hỏi thăm anh.


"..." – Phương Thiên Trạch nghe thấy nhưng lại không trả lời ngay, cứ nhìn theo chiếc xe của Vương gia vừa ra khỏi cổng. Một lát sau, anh mới đáp. – "Không có gì."


Hết chương 15


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...