[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 16

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie

Biệt thự nhà họ Phương mấy ngày nay có thể nói đặc biệt yên ắng, chỉ còn cậu chủ Phương Thiên Trạch cùng ông quản gia và người hầu. Phương Vũ cùng phu nhân của ông ta mấy ngày trước đã xuất ngoại để thăm cô con gái và con trai đang du học ở Mỹ. Buổi tối ở biệt thự Phương gia lại càng yên tĩnh.


Cạch


Cửa thư phòng của Phương Vũ nhẹ nhàng hé mở, ngay sau đó, một bóng người cao gầy nhẹ nhàng lách vào. Sau khi tiến vào thư phòng an toàn, y nhanh chóng tiến đến trước tủ hồ sơ có chứa tập hồ sơ của các nhân viên từng làm việc ở biệt thự Phương gia.



Lướt nhanh từng cái tên ở mỗi trang, đến tận trang cuối cùng, vẫn không tìm thấy cái tên y cần tìm. Lúc y đang muốn tìm thêm ở tập hồ sơ khác, bên tai lại nghe được âm thanh của tiếng bước chân đang tiến đến gần thư phòng của Phương Vũ.


Tiếng bước chân ngày càng rõ, đến ngay trước cửa thư phòng thì đột ngột im bặt. Sự im lặng vẫn tiếp tục kéo dài trong vài phút, sau đó "cạnh" một tiếng, cánh cửa gỗ của thư phòng lại được mở ra.


"Cậu chủ"


Người vừa mở cửa thư phòng không phải ai khác, chính là quản gia Lợi của Phương gia. Mà người lén lút vào thư phòng của Phương Vũ, lại là nhị thiếu gia Phương Thiên Trạch.


" Lợi quản gia, chú đến rồi. Mau giúp con tìm với." – Phương Thiên Trạch dường như không quan tâm đến cái nhìn đầy nghi hoặc của Lợi quản gia, cắm cúi mò tìm dưới sàn nhà.

"Cậu chủ" – Lợi quản gia nhíu mày không hài lòng, ông cần một giải thích của nhị thiếu gia ngay bây giờ. – "Cậu chủ, đây là thư phòng của ông chủ, tại sao cậu..."



Không để Lợi quản gia nói hết câu, Phương Thiên Trạch quay lại nài nỉ ông: "Lợi quản gia, xin chú tìm giúp cháu. Lúc đó cha đánh cháu, hình như là bị rớt ra rồi. Cháu đã tìm khắp nơi rồi đều không thấy. Chú, chú tìm giúp cháu. Cây cài tóc... của mẹ cháu, đó là vật duy nhất..."


Lợi quản gia có thể hiểu Phương Thiên Trạch đang cố gắng giải thích với ông, hai mắt còn đỏ lên, giọng nói khe khẽ run. Ông bèn gật đầu ra hiệu đã hiểu, giúp cậu chủ tìm đồ.


Có Lợi quản gia giúp sức, cuối cùng cũng tìm được ở dưới góc chân tủ đựng hồ sơ. Phương Thiên Trạch cầm chiếc cài trong tay, cảm ơn rối rít Lợi quản gia, còn nhờ ông đừng nói chuyện này cho Phương Vũ biết, sau đó nhanh chóng bỏ về phòng. Một lát sau, vị quản gia mới tiêu sái rời khỏi thư phòng của ông chủ.


...


"Tư Niệm, chị không mệt chứ?" – Vương Nhất Bác quan tâm không ngừng hỏi han Hàn Tư Niệm đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế.


Lễ hứa hôn của Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm được tổ chức trong khuôn viên dinh thự Vương gia. Toàn bộ khu vực lễ đường được trang trí bằng hoa hồng trắng, hương thơm tỏa hương ngào ngạt.


Một bên lễ đường còn trang bày hàng loạt hình chụp của hai người, từ lúc cả hai còn bé cho đến khi trưởng thành, hình chụp cho buổi hôn lễ cũng được trưng bày xen kẽ. Tất cả như đang cho khách mời thấy sự gắn kết bền chặt, không thể nào tách rời của cả hai.


Cả sáng ngày hôm nay, hai người đều cực kỳ bận rộn đón tiếp khách đến dự lễ hứa hôn của bọn họ. Vì chỉ mới là lễ hứa hôn nên cũng không mời quá nhiều người, chủ yếu là các đối tác kinh tế và gia chủ các nhà. Nhưng cũng chính vì vậy mà không thể qua loa sơ sài trong khâu tiếp đón được.


Bên trong khuôn viên, các khách mời cũng rôm rả bàn luận về hai nhân vật chính của ngày hôm nay. Nào là đại thiếu gia vẫn chưa quyết định hôn sự, vậy mà nhị thiếu gia đã làm lễ hứa hôn rồi, có phải là Vương Hoàng coi trọng nhị thiếu hơn hay không, rồi nhà gái là thuộc hạ thân tín nhất của Vương Hoàng,... 


Đến cả chuyện ai là gia chủ tương lai của Vương gia cũng trở thành chủ đề được bàn tán rôm rả. Ai không bàn chuyện của nhà trai nhà gái thì tranh thủ tạo mối quan hệ. Trong giới kinh doanh này, những buổi tiệc như thế này chính là cơ hội cực kì thích hợp để xây dựng mối quan hệ.


Đúng 10 giờ sáng, buổi lễ chính thức được bắt đầu, sau đó mọi người sẽ cùng nhau dùng bữa trưa. Trong buổi lễ, người ta chỉ thấy thấp thoáng gia chủ của Vương gia cùng vị nhị phu nhân, còn toàn bộ những việc còn lại, đều do Hàn Canh cùng người của Vương gia sắp xếp.


"Ừm... Leon này, dù gì...ừm...chúng ta...cũng hoàn thành hôn lễ rồi. Ừm...sau này, đừng gọi Tư Tư là "chị" nữa, được không? – Lúc nói ra đề nghị này, Hàn Tư Niệm cực kỳ xấu hổ, liên tục ngập ngừng mới nói ra hết được đề nghị của bản thân.


"Tôi hiểu rồi" – Không rõ phản ứng của Vương Nhất Bác ra sao, vì khi cô vừa nói xong, có người vào báo, người của Phương gia tới rồi, hai người mau ra đón tiếp. – "Tư Tư, mau lên. Đừng để khách phải đợi."

 

Hàn Tư Niệm thấy Vương Nhất Bác ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của cô, tâm tình lại càng vui hơn nữa. Cô nhanh chóng đến bên cạnh Vương Nhất Bác, khoác một tay cậu, cùng tiến ra ngoài. Phương gia trong tương lai chính là thông gia của Vương gia, thế lực kinh tế dù thua Vương gia nhưng cũng rất đáng để hợp tác, chính vì vậy nên không thể chậm trễ tiếp đón được.


Có điều đây hình như là lần đầu tiên bọn họ đến trễ như vậy. Lúc nãy khi buổi lễ bắt đầu, cô cứ nghĩ Phương gia thật sự không đến do muốn tránh mặt Vương Uyển Đình.


Lúc ra đến nơi, cô lại thấy Vương Uyển Đình đang nói chuyện với một thanh niên lạ mặt. Anh ta mặc trên người bộ vest  đen lịch lãm, sang trọng. Gương mặt không phải kiểu góc cạnh nam tính mà là kiểu nhẹ nhàng, ưa nhìn. Lạ một điều, người hầu vừa thông báo Phương gia đã đến lại dẫn bọn họ đi thẳng đến chỗ Vương Uyển Đình cùng người lạ mặt kia. Chẳng lẽ anh ta là vị hôn phu người nhà họ Phương của Vương Uyển Đình, Phương Thiên Trạch? Cô cùng Leon chưa từng gặp vị nhị thiếu của Phương gia, chẳng lẽ hôm nay Phương gia là do anh ta đại diện?


Người hầu đến bên cạnh người thanh niên, cung kính cúi đầu rồi lui xuống. Phương Thiên Trạch hướng hai người nở nụ cười thân thiện, nhanh chóng tiến đến cùng bọn họ bắt tay.


"Tôi là Phương Thiên Trạch, lần đầu được gặp mặt hai vị đây, mong sau này hai vị giúp đỡ tôi nhiều hơn."


"Hân hạnh." – Vương Nhất Bác đối với người lạ vẫn kiệm lời như vậy, biểu tình trên mặt cũng gần như không hề thay đổi.


Hàn Tư Niệm vốn dĩ biết thừa điều đó nên cô nhanh chóng nở nụ cười, nói: "Mấy người chúng ta sau này sẽ trở thành người một nhà mà, Phương thiếu gia không cần phải khách sáo như vậy đâu."


"Không dám, không dám. Dù sao thì Uyển Đình vai vế cũng nhỏ hơn hai vị đây mà."


"Hôm nay đến tận lúc làm lễ mà vẫn chưa thấy người của Phương gia tới, tôi có chút hơi buồn đấy." – Hàn Tư Niệm tiếp tục cùng Phương Thiên Trạch trò chuyện. Cô quả nhiên là người rất hòa đồng, rất dễ nói chuyện với người khác. Hoàn toàn trái ngược với vị hôn phu bên cạnh.


"Thành thật xin lỗi tiểu thư cùng nhị thiếu đây. Vốn dĩ là định sẽ tới sớm, ai ngờ giữa đường xe lại xảy ra chút vấn đề. Thành thật xin lỗi vì đã tới muộn như vậy." – Phương Thiên Trạch lùi về sau một bước, nhẹ cúi đầu.


"Được rồi mà, nhưng hôn lễ lần sau của chúng tôi, anh nhất định phải tới đúng giờ đấy nhé."


"Vâng. Hai vị không cần quá chú ý tới tôi đâu, cứ trò chuyện cùng những vị khác thoải mái đi."


"Vậy, chúng tôi đi trước nhé." – Hàn Tư Niệm tiếp tục cùng Vương Nhất Bác rời đi. Trước khi đi hẳn, cô còn xoay người nháy mắt với Vương Uyển Đình đang đứng một bên. – "Uyển Đình, tiếp đãi Phương thiếu giúp anh chị nhé."


Lúc hai người kia đi rồi, Phương Thiên Trạch mới xoay sang nói với Vương Uyển Đình: "Nhờ vào em cả nhé."


Vương Uyển Đình gật nhẹ đầu với anh, ra hiệu đã hiểu. Sau đó lại nhấp một ngụm rượu.


Mà bên kia, ánh mắt của Vương Nhất Bác cứ nhịn không được mà nhìn về bóng lưng của Phương Thiên Trạch. Có trời mới biết, lúc bắt tay với anh ta, cậu đã bị cảm giác đó làm cho phải nổi cả da gà. Cảm giác đó, giống hệt với cảm giác khi tiếp xúc cùng người kia. Làm cho cậu không ngừng nghi ngờ, ánh mắt cứ nhịn không được mà hướng về phía Phương Thiên Trạch. Gương mặt, giọng nói, thần thái đều hoàn toàn không giống. Thế nhưng cái cảm giác đó là sao chứ?


Ở một góc khác, Hàn Canh vốn dĩ đang tiếp chuyện với một vài đối tác của Vương gia, lại đột ngột xin phép vắng mặt trong chốc lát.


...


Bên trong khu cấm địa của Vương gia, một loạt thủ hạ đứng thành một hàng, tạo thành một bức tường người, ngăn cản người thanh niên trước mặt. Người thanh niên đó, đang cùng Hàn Canh mặt đối mặt, cả hai đều đang trong tư thế sẵn sàng động thủ.

 


"Cuối cùng cậu cũng tới rồi." – Một câu này của Hàn Canh, như thể đang nói rằng, y đã biết trước người trước mặt nhất định sẽ xuất hiện tại đây.


"Tránh ra."


Người kia dường như không muốn dây dưa mất thời gian, trực tiếp tiến về phía Hàn Canh. Mấy tên thủ hạ phía sau thấy vậy, đồng loạt giương súng về phía người kia. Hàn Canh lúc này lại đột ngột phất tay, ra hiệu cho bọn chúng hạ súng xuống, hôm nay Vương gia đang có nhiều khách quý, không thể kinh động đến bọn họ được.


"Không cần đóng kịch với tôi. Ra tay đi." – Người thanh niên kia không hề run sợ, nói ra lời thách thức. Hôm nay y phải vào cho được bên trong.


"Cậu không thấy là bản thân mình hấp tấp quá sao?"


"Không cần phải lo cho tôi."


Người kia vừa định rút dao găm ra thì điện thoại trong túi đúng lúc này lại vang lên. Y nhíu mày, không hề che giấu sự bực tức lúc này, đây là tin báo y cài riêng cho người nọ, nếu không có việc gì gấp, người nọ sẽ báo cho y sau. Vậy mà đúng lúc này lại có tin báo.


Tiếng chuông báo không nhỏ không to, nhưng đủ để một người nhạy cảm như Hàn Canh nghe được. Y cười nhẹ, nói:


"Xem ra ngay cả ông trời cũng không đứng về phía cậu ngày hôm nay."


"..." – Người kia không có phản ứng, ánh mắt lại nhìn xa xăm về phía bên trong khu cấm địa. Siết chặt dao găm trong tay, dứt khoát rút dao về, xoay người bỏ đi.


"Hàn tiên sinh, cứ để hắn ta đi vậy sao?"


"Mặc kệ hắn, cũng không cần phải báo cáo, dù gì cũng chưa có gì xảy ra." – Hàn Canh vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng người thanh niên kia xa dần. – 

"Canh phòng cho cẩn thận."


"Dạ"


Đám thủ hạ đồng loạt vâng một tiếng, tản ra trở về vị trí canh gác của mình. Có một điều bọn họ lại không ngờ đến, lúc họ đang bao vây thanh niên kia, có một người đã bí mật lẻn vào bên trong khu cấm địa. Mà người này, dáng dấp so với đại thiếu gia Vương Thiệu Huy không có lấy một phần khác biệt.


Vương Thiệu Huy sau khi vào bên trong, chính hắn cũng phải bất ngờ vì quyết định của bản thân. Lúc đó hắn đang đi dạo ở gần khu cấm địa, lại đột nhiên nhận thấy bọn thủ hạ đột nhiên có động tĩnh, ngay sau đó là Hàn Canh vốn đang tiếp khách ở khuôn viên lại xuất hiện ở đây, Vương Thiệu Huy ngay lập tức hiểu được, có kẻ đột nhập khu cấm địa.


Ban đầu quả thật hắn không hề có định sẽ đột nhập vào bên trong, bởi hắn hiểu rõ, đây là vảy ngược của cha hắn. Thế nhưng lúc này đây canh phòng nơi này lỏng lẽo, rất dễ đột nhập vào từ bên hông khu cấm địa. Vương Thiệu Huy đến cuối cùng vẫn là không nhịn được, làm liều một phen, bởi vì hắn thật sự ngứa mắt người phụ nữ đó.


"Phu nhân, hôn lễ đã xong rồi ạ. Hiện tại mọi người đang chuẩn bị dùng tiệc."


"Lúc nãy, hình như có người đột nhập, nhưng mà may mắn là người của chúng ta đã ngăn chặn kịp thời."


Quản gia ra hiệu cho người hầu đem thức ăn đến cho vị nhị phu nhân của Vương gia, người mà nãy giờ vẫn ngồi im như tượng trên xe lăn, ánh mắt nhìn xa xăm, Tiêu Thịnh Hàm. Cứ ngỡ nhị phu nhân vẫn im lặng như ngày thường, thế nhưng hôm nay bà lại bất ngờ lên tiếng hỏi: "Leon...nó có vui không?"


Dù rất bất ngờ khi nhị phu nhân chủ động hỏi chuyện như vậy, nhưng vị nữ quản gia kia vẫn kịp phản ứng, đáp:


"Lúc nãy cũng không nhìn rõ, nhưng nghe nói, nhị thiếu gia vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cẩn thận cho Hàn tiểu thư ạ."


Tiêu Thịnh Hàm nhận được câu trả lời nhưng bà lại tiếp tục không có phản ứng gì. Mọi người không chú ý nữa, đã đến giờ dùng bữa của nhị phu nhân, bọn họ quyết định đưa bà đi. Trước lúc bánh xe lăn xoay vòng, miệng bà lẩm bẩm hai chữ:

 


"Tiểu Tán"


Có điều Tiêu Thịnh Hàm lại nói rất nhỏ, người kế bên căn bản là không thể nghe rõ bà nói gì. Xe lăn vừa được đẩy xuống tầng 1, đã nghe bên ngoài cửa có tiếng người hầu hốt hoảng. Quản gia nghe vậy bèn vội vàng chạy ra xem, lần này cũng đến lượt bà hốt hoảng.


"La lối cái gì?"


Bên ngoài, Vương Thiệu Huy ngạo nghễ đứng chắn toàn bộ cửa ra vào. Sau khi cửa mở ra hoàn toàn, hắn ung dung bước vào, bỏ mặc ánh mắt lo sợ của quản gia cùng mấy người hầu. Bọn họ đều là mấy đời trong gia đình đã làm việc cho Vương gia, đương nhiên biết rõ người trước mắt là ai, cũng biết rõ ai tự ý ra vào khu cấm địa này sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Vương Hoàng như thế nào.


Lần trước nhị thiếu gia chỉ mới bước được vài bước cũng đã bị một trận thừa sống thiếu chết rồi, lần này lại tới lượt đại thiếu gia. Nhưng mà chẳng phải kẻ đột nhập đã bị bắt rồi sao? Sao Vương Thiệu Huy lại vào được tận đây? Nhưng bọn họ cũng không thể loại trừ trường hợp đại thiếu gia được lão gia cho phép vào đây.


Vương Thiệu Huy nào có quan tâm đám người hầu nghĩ gì, hắn chầm chầm bước tới, tiến về phía Tiêu Thịnh Hàm vẫn đang im lặng, ngay cả sự ngạc nhiên, sợ hãi trước sự xuất hiện của hắn cũng không có. Người đàn bà này vẫn luôn đáng ghét như vậy. Dựa vào cái gì mà mẹ phải chịu uất ức rồi mất, mà bà ta là kẻ đầu sỏ thì lại không có lấy một chút gì gọi là "tội lỗi"?


"Tiêu Thịnh Hàm, bà đáng lẽ phải chết thay mẹ tôi mới phải."


Dứt lời, Vương Thiệu Huy như thể dồn toàn bộ những cảm giác uất ức, tủi thân sau khi mẹ mất mà đạp ngã chiếc xe lăn Tiêu Thịnh Hàm đang ngồi. Xe lăn bị đạp ngã, Tiêu Thịnh Hàm cũng ngã xuống đất, nhưng tuyệt nhiên bà vẫn không có phản ứng lo sợ gì.


Bọn người hầu thấy nhị phu nhân bị đại thiếu gia làm ngã, một lần nữa hốt hoảng. Nữ quản gia kia muốn xông vào ngăn cản Vương Thiệu Huy nhưng lại bị hắn điên tiết hất ra.


Tiêu Thịnh Hàm không phản ứng, điều đó lại như thêm dầu vào lửa cho cơn thịnh nộ của Vương Thiệu Huy, hắn hùng hổ tiến tới gần bà, một chân giơ lên, ra sức đạp vào người Tiêu Thịnh Hàm, miệng không ngừng mắng nhiếc.


"Chết đi, ả tiện nhân."


"Chỉ vì bà mà mẹ tôi mới chết. Vì sao mẹ tôi lại chết, mà bà thì sống nhởn nhơ ra đó."


"Ả tiện nhân, đi cướp chồng của người khác, lại còn mặt dày sinh con. Thằng đó là nhị thiếu gia cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là con của ả điếm, thứ dơ bẩn."


Vương Thiệu Huy tiến tới, một tay nắm tóc Tiêu Thịnh Hàm, tay còn lại giáng liền hai cái bạt tai. Hai cái bạt tai này, không chỉ làm cho Tiêu Thịnh Hàm choáng váng mà đám người hầu cũng choáng váng theo chủ nhân. Đại thiếu gia, thật sự điên rồi.


"Bà biết không? Dù cho có đánh chết bà, cũng không hả được cơn giận của tôi, mà mẹ tôi cũng không thể sống lại. Vì vậy bà phải sống, sống một cách thật đau khổ!" – Những lời này Vương Thiệu Huy nói ra, người ta có thể nghe được hắn đang cố kiềm chế đến thế nào để không giết chết người phụ nữ trước mặt ngay lập tức.


"Đại...đại thiếu gia, xin...xin cậu...dừng tay" – Nữ quản gia lấy hết can đảm để lên tiếng can ngăn, hiện tại không ai dám chọc vào đại thiếu gia đang nổi điên cả.


"MẸ!"


Một tiếng gọi này, như dao sắc cắt ngang mọi hành động đang diễn ra. Ngoài cửa, Vương Nhất Bác hai nổi đầy tơ máu, nắm tay siết chặt.


Hôm nay là ngày hứa hôn của Vương Nhất Bác, không dễ gì Vương Hoàng mới đồng ý cho phép cậu có thể tự do ra vào khu cấm địa trong hôm nay. Lúc làm lễ chỉ gặp mẹ được một chút, cậu đành tranh thủ lúc mọi người bắt đầu dùng bữa, đến thăm mẹ một lát. Ai ngờ chỉ vừa mới đến khu nhà mẹ đang ở, lại thấy ồn ào một trận, mà đám thủ hạ canh gác bên ngoài khu cấm địa, lại không hề hay biết gì.


Vào đến cửa, ngay lập tức thấy Vương Thiệu Huy đang một tay nắm tóc mẹ giật ngược lên, miệng không ngừng chửi rủa, mặc kệ  nữ quản gia van xin, đám người hầu bên cạnh thì không ngừng lo sợ. Vương Thiệu Huy là kẻ bị bắt tại trận, lại không hề run sợ, hắn bình thản đút hai tay vào túi quần, xoay người lại, mặt đối mặt với Vương Nhất Bác, nói:


"Sao nào? Mày đang muốn giết tao lắm phải không?"


Từ bên ngoài, không chỉ Hàn Canh mà cả gia chủ của Vương gia, Vương Hoàng đang tiến vào. Lúc đến cửa thì không khỏi giựt mình.


Hết chương 16


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...