"Lão gia, Hàn lão sư. Hai người tới rồi, nhị thiếu gia cậu ấy..."
Bên ngoài khu biệt giam, Vương Hoàng cùng Hàn Canh chỉ vừa mới đến, một tên lính canh đã hớt hải chạy đến báo cáo. Nghe đến ba chữ "nhị thiếu gia", Vương Hoàng đã biết ngay đứa con này lại đi gây chuyện rồi. Không chờ tên lính kia nói hết, ông đã đi thẳng vào bên trong.
Hàn Canh không đi theo ngay mà đứng lại hỏi tên lính kia. Hắn nói: "Hàn lão sư, nhị thiếu gia đột ngột chạy đến, còn mang theo biểu tình rất dọa người, chỉ hỏi tên họ Tiêu kia đang bị nhốt ở phòng nào rồi xông thẳng vào trong. Chúng tôi đứng ngoài nghe được cái gì mà đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện anh muốn giết tôi"
Hàn Canh nghe xong, ngay lập tức chạy vào bên trong tìm Vương Hoàng. Lúc tìm được, chỉ thấy Vương Hoàng đang đứng trước cửa phòng mở toang, bên trong phòng giam tối mịt mù là Tiêu Chiến một tay ôm bụng nằm ngất trên giường, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, môi cũng trắng bệt đi. Dưới đất là một con dao vẫn còn dính máu. Y vội vàng chạy vào xem, cả một mảng bụng Tiêu Chiến toàn là máu, nhìn kĩ mới thấy rõ vết đâm, vết đâm không quá sâu, nhưng là ba nhát liên tiếp.
"Lão Vương, có lẽ phải cho người tới cấp cứu. Vết thương không sâu nhưng nếu không cầm máu, có lẽ không sống được."
Vương Hoàng hai tay đút túi quần, bình tĩnh quan sát Tiêu Chiến vẫn đang nằm dưới đất. Một lát sau ông mới lên tiếng hỏi: "Không thấy gì bất thường?"
"Không, chỉ là Leon có lẽ vẫn còn hận vì lúc mới tới đây, cậu ta suýt chút nữa thì giết thằng bé."
"Tại sao lại lựa đúng lúc này để ra tay?"
"Lão Vương, Leon vẫn là không đánh lại cậu ta. Bây giờ cậu ta chịu phạt mỗi ngày 20 gậy như vậy, làm sao còn sức để phản kháng?"
Vương Hoàng vốn là một người đa nghi. Đối với ông, mọi thứ đều phải có câu trả lời, nếu không có thì chính là có vấn đề. Với việc con trai đột nhiên xông vào tấn công Tiêu Chiến cũng vậy. Nhận được câu trả lời từ Hàn Canh, Vương Hoàng trầm ngâm, bỏ lại một câu rồi rời khỏi.
"Tùy cậu sắp xếp, lão Hàn."
Hàn Canh sau khi đưa Tiêu Chiến đi chữa trị thì cùng Vương Hoàng, Hàn Tư Niệm trở lại đất liền. Vốn dĩ y cùng Vương Hoàng đến xem Tiêu Chiến là vì Vương Hoàng hoài nghi anh có mối quan hệ nào đó với Tiêu Thịnh Hàm. Cùng họ Tiêu, gương mặt lại tương tự nhau đến bảy tám phần, nhưng trên đời này đâu thiếu gì người họ Tiêu, gương mặt tương tự nhau dù cho không có quan hệ máu mủ cũng chẳng phải chuyện lạ. Chính vì vậy mà Vương Hoàng mới dễ dàng bỏ qua như vậy, ông cũng không nói gì đến chuyện Vương Nhất Bác xông vào đâm Tiêu Chiến.
Mọi thứ trên đảo lại trở về như lúc trước.
...
"Em có mệt không ?" - Hàn Tư Niệm đứng một bên, cách đó không xa xem Vương Nhất Bác đang chuyên chú ngắm mục tiêu tập bắn.
Ba năm nay mặc dù rất nhớ Leon, cũng đã nhiều lần xin phép Vương Hoàng cùng Hàn Canh để tới đảo thăm cậu, nhưng hai người kia nhất quyết không đồng ý, Hàn Tư Niệm trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối. Cô vừa chăm chỉ đến trường, vừa tranh thủ học thêm khóa sơ cứu. Sau này Leon nếu có tiếp quản Vương gia, chắc chắn tránh không khỏi chuyện bị thương. Tuần trước vừa trở về nhà, Hàn Canh nói lần này cô có thể đến trại huấn luyện để thăm Leon, thật sự khiến cô vui mừng đến mức run người.
Hôm nay muốn thử thách bản thân, Vương Nhất Bác không tập trong phòng tập bắn nữa mà trực tiếp đến trường bắn của khu huấn luyện, bia ngắm bắn hình người được đặt khá xa lại liên tục di chuyển. Vương Nhất Bác vẫn dứt khoát bóp cò, mỗi lần bắn đạn đều ghim chúng chỗ hiểm.
Hàn Tư Niệm bên cạnh không ngừng cổ vũ. Trường bắn vốn dĩ không ồn ào náo nhiệt như vậy, trước đây chỉ có tiếng súng vang lên, nay lại còn có thêm tiếng cổ vũ của nữ nhân.
"Woa, lại trúng nữa kìa. Ngầu thật đấy, quả nhiên không hổ là người của Vương gia."
Trường bắn hiện tại không chỉ có Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm mà Tiêu Chiến cùng đám người Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh, Tất Bồi Hâm cũng có mặt. Ba người kia xem Vương Nhất Bác tập luyện mà không ngừng cảm thán. Vương Nhất Bác thật sự trong vòng 3 năm qua, kĩ năng gần như đã ngang hàng, thậm chí bỏ xa bọn họ.
"Này Phồn Tinh, em đã là người của tôi. Trước mặt tôi lại đi khen nhân nam khác, em có còn lương tâm không?" – Quách Thừa một bụng ấm ức, nhưng đúng là với năng lực của thằng nhóc đó. Tất Bồi Hầm đứng cạnh cảm thán, lại bắt đầu rồi.
Tiêu Chiến ngồi yên lặng một bên, tập trung kiểm tra lại khẩu súng trường M14, lúc này mới ngẩng đầu, cười nhẹ rồi thong thả đứng lên. Vương Nhất Bác ngắm bắn rất chuẩn thế nhưng kĩ thuật ngắm bắn với súng trường vẫn còn rất non, chưa thực sự hiểu được cách phát huy công dụng của loại súng này. Chính vì vậy, dù lần nào cũng trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn chưa thể một phát hạ được đối phương, rất uổng phí đạn dược.
Súng trường tầm xa luôn là yếu điểm của Vương Nhất Bác. Điều này, chỉ một mình Tiêu Chiến biết. Trong 3 năm qua, Vương Nhất Bác đúng là bức phá vượt bậc, nhưng vẫn là tuổi trẻ bốc đồng, còn rất nhiều khuyết điểm, chỉ cần tinh ý sẽ phát hiện được.
Tiêu Chiến đứng dậy, vị trí đang đứng so với tấm bia còn lệch hẳn một góc lớn, chưa đầy 3 giây liền giơ súng bóp cò nổ súng bắn ba phát liền. Viên đạn vụt đi, một viên phá nát của viên đạn Vương Nhất Bác vừa bắn, hai viên còn lại ghim thẳng vào phần đầu của tấm bia.
Diễn biến bất ngờ vừa rồi làm mọi người đang có mặt trên trường bắn đột nhiên im bặt. Ai cũng nhìn ra được, hành động vừa rồi của Tiêu Chiến có bao nhiêu khiêu khích, trực tiếp chặn đứng những lời tán thưởng dành cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác chuyển tầm mắt sang nhìn Tiêu Chiến, nhận lại là cái liếc nhẹ của anh. Ánh mắt đó, rõ ràng vừa mang ý thách thức vừa mang ý xem thường cậu. Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, trán ẩn ẩn gân xanh, cậu có thể nghe ra được lời chế nhạo của anh ta, xem cậu chỉ như con nít mới tập tành bắn súng.
Tiêu Chiến sau khi tặng cho Vương Nhất Bác cái nhìn, anh hơi cúi đầu, như có như không mỉm cười. Anh chính là luôn biết cách chạm đến chỗ ngứa của Vương Nhất Bác. Nhẹ nhàng ngãi đến cậu phát điên lên, trực tiếp khiến sư tử con xù lông. Nhưng mà, sư tử con vẫn là sư tử, vẫn hung hăng như vậy, tuyệt đối không cho phép đối thủ cợt nhả mình.
Vương Nhất Bác thả cho anh một cái lườm cháy khét, hậm hực xoay người, không thèm nhắm bắn, cứ thế mà trực tiếp nổ súng liên tiếp.
"Mặc dù cậu là nhị thiếu gia nhưng cũng không thể lãng phí đạn của trại huấn luyện a~ " - Tiêu Chiến không biết từ khi nào đã đến gần Vương Nhất Bác, bắt đầu vươn tay, rất tự nhiên điều chỉnh lại tư thế chuẩn cho cậu.
"Được, vậy không lãng phí đạn dược nữa. Lãng phí chút sức lực đi."
Vương Nhất Bác sớm đã biết anh muốn làm gì, trực tiếp bài trừ hành động thân thiết của Tiêu Chiến, còn rất nhanh ra đòn bất ngờ tấn công anh. Vương Nhất Bác có tiến bộ đến đâu nhưng vẫn là đánh không lại anh. Tiêu Chiến dễ dàng trách đòn tấn công bất ngờ. Vương Nhất Bác liên tục tung đòn nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Chiến đều thủ chứ không hề công kích.
"Có biết vấn đề của cậu là gì không?" - Tiêu Chiến vừa thủ vừa nói, Vương Nhất Bác luôn như vậy. Khi cận chiến chỉ toàn lực tấn công, rất ít khi chịu chú ý phòng thủ, hơn nữa còn là loại liền mạng để đánh.
Hai người cứ như vậy, một thủ một tấn công, vờn nhau hơn 10 phút. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến vờn tới vờn lui, cậu cũng nhận ra anh không hề có định ra đòn phản, máu nóng lại càng lên cao, ra đòn càng lúc càng nhanh.
"Anh im đi, đừng có tự cao."
Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh, Tất Bồi Hâm không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh Hàn Tư Niệm cùng xem kịch hay. Nghe nói sau khi Vương Nhất Bác từ trong khi biệt giam đi ra, Tiêu Chiến cũng rất nhanh được Hàn Canh đưa đến phòng y tế. Sau khi anh tỉnh lại, không hiểu sao lại đột nhiên được đặc cách nghỉ ngơi cho đến khi vết thương hoàn toàn hồi phục, nhưng sau đó vẫn phải trở lại khu biệt giam tiếp tục hình phạt.
Lúc Tiêu Chiến được đặc cách nghỉ ngơi cho đến khi hình phạt kết thúc, anh một lần cũng không có gặp qua Vương Nhất Bác. Rõ ràng bọn họ ở rất gần, nhưng vẫn không cách nào gặp được. Thời gian anh nghỉ ngơi ở phòng y tế, mỗi ngày tỉnh dậy đều mong Vương Nhất Bác sẽ đến thăm mình. Thế nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, người đến cũng không phải cậu, thoáng cái anh lại phải trở về khu biệt giam. Lúc rời đi, ánh mắt cứ không nỡ mà lưu luyến nhìn về khu ký túc xá.
Thời gian án phạt kết thúc, Tiêu Chiến trở về kí túc xá, nhưng lại cứ ngập ngừng trước cửa phòng. Nghĩ đến chuyện chỉ cần mở cửa ra là anh có thể thấy Vương Nhất Bác mà anh đang mong nhớ, hô hấp đột nhiên lại hỗn loạn, sự vui mừng hiện rõ trên mặt anh. Ngay lúc tay chạm khóa cửa, đầu anh lại hiện lên hình ảnh kia. Tiêu Chiến cười khổ, rõ ràng đã dặn lòng không được phép nghĩ tới nữa, nhưng não bộ lại không nghe lời anh.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Tiêu Chiến còn chưa kịp định thần thì thân ảnh của Vương Nhất Bác đã xuất hiện ngay trước mặt anh. Hình như đã cao thêm một thì phải, vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi.
Vương Nhất Bác vừa mở cửa ra thì bắt gặp Tiêu Chiến, trong ánh mắt thoáng xẹt qua tia bất ngờ nhưng rất nhanh đã bị chủ nhân che giấu, cậu dời tầm mắt, nhấc chân lách ra phòng. Ngay lúc đó, nếu cậu chần chừ xoay đầu nhìn anh, có lẽ sẽ thấy được sự thất vọng không cách nào che giấu của Tiêu Chiến.
Hai người sau đó vẫn sống chung một phòng, có điều không còn nói chuyện nhiều như trước. Chuyện Vương Nhất Bác đâm Tiêu Chiến hay chuyện Tiêu Chiến đột nhập khu chỉ huy, cả hai đều như thể đã âm thầm thống nhất từ trước, không một ai trong hai người hỏi nhau về những vấn đề này. Những sát thủ còn lại dù biết chuyện nhưng cũng chỉ bàn tán sau lưng họ chứ không ai dám trực tiếp đến hỏi.
Trong một năm trở lại đây, mối quan hệ của cả hai lại càng tồi tệ hơn khi mà họ không ngừng khiêu khích nhau, chọc cho người còn lại nổi điên lên.
Mà lần này, có vẻ nghiêm trọng hơn rồi. Đã trực tiếp động thủ rồi, xem ra là sẽ đánh một trận ngươi chết ta sống đây. Quách Thừa lắc lắc đầu bất lực. Ba người bọn họ hơn một năm trước đã nhận nhiệm vụ đầu tiên, trở về đất liền, biết được hiện tại Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cũng sắp được trở về, bọn họ đặc biệt tới góp vui. Quách Thừa còn lén đem theo được vài chai rượu, định bụng tối nay sẽ cùng nhau uống. Hiện tại xem ra là không được rồi.
Còn nghĩ trận đấu này nếu không có người can ngăn, có lẽ sẽ dây dưa tới tối mất nên Trịnh Phồn Tinh muốn xen vào nhưng bất ngờ Vương Nhất Bác lại bị Tiêu Chiến phản công. Trong lúc Vương Nhất Bác ra đòn, Tiêu Chiến nhanh chóng bắt được sơ hở. Một chân dùng lực hướng đến đùi trong của Vương Nhất Bác, đạp mạnh một cái, tay cũng kết hợp thuần thục khoá cả hai tay, áp cả người cậu dưới đất.
"Vẫn còn non lắm, sư tử con." - Lời này của anh, có đến tám phần mang ý khoa trương, trêu đùa cậu.
"ANH.." - Vương Nhất Bác làm sao không biết Tiêu Chiến đang trêu đùa cậu, mà đây cũng không phải lần đầu. Biết rõ anh ta trêu đùa mình nhưng cậu vẫn không kìm được mà tức giận. Lần này cũng vậy.
Sư Tử con, trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác 12 tuổi hay 15 tuổi vẫn mãi chỉ là sư tử con, không hề có chút nguy hiểm. Dù cho 3 năm nay cậu không ngừng nỗ lực, điên cuồng luyện tập, nhưng đến tận bây giờ Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến luôn có một chút khó chịu trong lòng.
Biết rõ bản thân cái gì cũng thua anh một bậc. Mãi mãi nhỏ hơn anh 6 tuổi là điều không thể thay đổi, nhưng Vương Nhất Bác muốn cho Tiêu Chiến biết, cậu không phải bạn nhỏ, càng không phải sư tử con mà anh hay gọi. Cậu là Vương Nhất Bác, là Vương Nhất Bác không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân, không ngừng để người khác thấy Vương Nhất Bác một khi đã muốn thì sẽ được làm cho bằng được, và một khi đã làm thì sẽ làm tốt nhất.
Tiêu Chiến khóa ở trên người Vương Nhất Bác, không biết do vô tình hay cố ý mà bị nét đẹp của cậu làm cho mất tập trung, lực tay vô thức buông lỏng hơn. Ba năm nay, số lần anh mặt đối mặt với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, nay có cơ hội được nhìn gần như vậy, dù chỉ là góc nghiêng, anh cũng nhất thời bị nét đẹp đó làm cho mê mẩn.
Nhận ra Tiêu Chiến đang mất phòng bị, Vương Nhất Bác nhanh chóng dùng sức, muốn vật anh xuống đất. Vương Nhất Bác bất ngờ phản công, kéo Tiêu Chiến tỉnh lại từ cõi u mê. Anh theo phản xạ dùng lực muốn tránh, nhưng cũng đồng thời khiến bản thân mất đà, ngã nhoài người xuống phía trước.
Trại huấn luyện, nhất là khu trường bắn, chỉ cách bờ biển có đúng một đồi cát. Vì vậy, khi Tiêu Chiến ngã người xuống phía trước, Vương Nhất Bác vẫn ngoan cố muốn ăn đủ thua với anh, kéo theo cả bản thân cùng anh lăn dài trên đồi cát, xuống đến chân đồi mới dừng lại.
Lúc cả hai hoàn toàn dừng lại, Vương Nhất Bác đã nằm phía trên Tiêu Chiến, cả cơ thể đều đè lên người anh, sát đến nỗi giữa họ không hề có lấy một kẽ hở.
Vương Nhất Bác ê ẩm ngẩng đầu, lại chạm ngay ánh mắt của Tiêu Chiến. Anh có phần hốt hoảng, khoảng cách này thật sự quá gần rồi, Vương Nhất Bác đúng là càng lúc càng đẹp nghịch thiên rồi. Chỉ mới vài phút trước anh còn mông lung nghĩ muốn được ngắm nhìn cậu trực diện, ông trời như thể nghe thấu nỗi lòng của anh, trực tiếp đáp ứng. Thế nhưng như thế này cũng đường đột quá. Đột ngột đối diện Vương Nhất Bác, lại ở khoảng cách gần như vậy, anh có chút không thích ứng kịp.
Còn chưa kịp tiêu hóa xong, Tiêu Chiến lại nhận ra cả hai đang dính sát vào nhau, còn có cả hơi thở Vương Nhất Bác liên tục phả vào mặt anh, làm người ta không khỏi mặt đỏ tim đập.
Có điều chỉ có anh là bối rối vì sự thân mật quá mức đột ngột. Anh còn chưa kịp mở lời, Vương Nhất Bác đã hai tay chống xuống, nhanh chóng đứng lên.
"Leon, em có sao không? " - Hàn Tư Niệm từ lúc thấy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lăn xuống liền hoảng hốt chạy theo. Vừa đến nơi thì bắt gặp ngay cái cảnh hai người dính lấy nhau, không hiểu sao sâu trong tiềm thức Hàn Tư Niệm nói cô phải mau chóng xen vào, nếu không nhất định cô sẽ đánh mất Leon.
Hàn Tư Niệm vội vàng lên tiếng, chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, kéo cậu đứng dậy.
"Không sao. Chúng ta đi thôi. " - Vương Nhất Bác phủi cát dính trên người, trấn an Hàn Tư Niệm rồi rời đi cùng cô.
Hàn Tư Niệm chạy đến bên Vương Nhất Bác, ba người kia mới ồn ào chạy đến, kéo Tiêu Chiến về thực tại. Ánh mắt lại nhịn không được mà dõi theo bóng lưng của hai người kia. Hàn Tư Niệm không sớm không chậm lại xuất hiện đúng lúc bọn họ sắp rời khỏi, gương mặt lại còn không ngừng thể hiện sự vui vẻ và hạnh phúc như vậy, xem ra không chỉ đơn giản là đến đón Vương Nhất Bác trở về. Tiêu Chiến tự hỏi, anh có nên chuẩn bị sẵn tinh thần?
...
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Hàn Canh đã xuất hiện ở trại huấn luyện. Hàn Tư Niệm vui mừng chạy đến bên cạnh Hàn Canh, một tay kia vẫn không quên lôi kéo Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vừa về đến trước cửa phòng thì đã nghe giọng của Hàn Canh từ trong đó phát ra. Sáng nay y đến để giao nhiệm vụ cho những người sắp rời đảo, đương nhiên trong đó có cả anh. Cửa phòng chỉ vừa hé mở một góc nhỏ, lời của Hàn Canh đã trực tiếp chặn đứng toàn bộ động tác của anh.
"Leon, ngày mai con sẽ cùng ta và Tư Tư trở về Vương gia, hai đứa trong thời gian tới cứ theo học ở Vương Đại, từ từ bồi dưỡng tình cảm, đợi đến khi con đủ 18 tuổi rồi, bọn ta sẽ tổ chức lễ hứa hôn cho hai đứa."
"Hứa hôn?"
"Ừ, trước tiên cứ vậy đã. Đợi thêm vài năm nữa, đến khi con thật sự trưởng thành rồi, ta mới yên tâm gả con gái cưng cho con được.''
...
Tiêu Chiến vứt cái ly qua một bên, trực tiếp cầm cả chai rượi ngửa cổ lên uống. Tửu lượng của anh vốn không tốt, chỉ cần vài ly là đã choáng váng rồi, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại có thể một lúc uống cả chai như vậy.
Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi trên bãi biển đã hai tiếng rồi. Bọn Quách Thừa hôm qua không thực hiện được kế hoạch nên quyết định dời sang tối nay, ai ngờ trời còn chưa sập tối, Tiêu Chiến đã đến gặp bọn họ, lôi kéo nhau ra bờ biến ăn uống một chập. Tiêu Chiến gần như không ăn mấy, chỉ có uống thì nhiều. Uống nhiều đến nỗi, bọn họ tưởng tửu lượng của anh cực kì tốt.
"Tiêu Chiến, cậu rất xem trọng nhị thiếu của chúng ta nhỉ." - Quách Thừa hỏi mà như thể đang khẳng định nhận định của bản thân. Ba người bọn họ dù không sống cùng phòng với Tiêu Chiến nhưng thời gian biết anh đã là 10 năm. Tiêu Chiến của 10 năm đó so với Tiêu Chiến của 3 năm nay là hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Chiến và Bành Sở Việt trước đây dù rất thân thiết, hai người suốt 10 năm luôn như hình với bóng thế nhưng ai cũng có thế chắc chắn, Tiêu Chiến đối với Bành Sở Việt chính là thân thiết như anh em trong nhà.
Nhưng đối với nhị thiếu gia thì ngược lại. Từ lúc nhị thiếu gia của bọn họ xuất hiện, ai ai cũng nhận ra Tiêu Chiến đang dần thay đổi. Ngoài mặt anh vẫn là kẻ vô tâm vô phế nhưng chỉ cần liên quan đến người đó thì lại đặc biệt quan tâm. Có đôi khi, Quách Thừa dường như còn cảm nhận được sự cố chấp của Tiêu Chiến đối với nhị thiếu kia. Mặc cho cậu ta có vô tâm, tàn nhẫn với anh ra sao, chỉ cần đó là điều cậu ta muốn, Tiêu Chiến sẽ không để tâm đến mà bất chấp.
Tiêu Chiến khựng lại một khắc, nốt ruồi dưới môi nâng cao nhưng vẫn không thể nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh. Tiếp tục ngửa cổ nuốt vài ngụm rượu:
"Là anh em thôi..." - Mấy chữ này nói ra, anh không rõ là đang giải thích cho Quách Thừa hay là đang tự nhủ với chính mình.
Nhận ra Tiêu Chiến không muốn nói thêm, cậu cũng không tiện nói nữa. Đúng lúc đó Trịnh Phồn Tinh vì say rượu mà ngả ngả nghiêng nghiêng ngồi xuống cạnh Quách Thừa, hai má ửng hồng làm cậu không nhịn được mà đưa tay véo má: "Đáng yêu quá đi mất!"
Tất Bồi Hầm bên cạnh giả vờ khinh bỉ lên tiếng: "Tình lữ thúi!"
Hai kẻ bên như thể đây là chốn không người mà ân ân ái ái, đúng là làm cẩu độc thân như cậu nhìn không nổi.
"Yêu một người là như thế nào?" - Tiêu Chiến nhìn hai người kia, cười nhẹ lắc lắc chai rượu đã vơi hơn một nữa, nốc thêm một hơi.
Quách Thừa loay hoay một hồi với Trịnh Phồn Tinh, đang tính mở miệng nói thì đã thấy bóng lưng Tiêu Chiến lảo đảo phía trước, càng lúc càng khuất. Cậu hơi ngạc nhiên, suốt 10 năm nay, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Chiến vẫn dáng vẻ ngạo mạn, uy vũ nhưng lại có chút lạc lõng, cô đơn đến lạ.
...
Tiêu Chiến bước vào phòng, mọi người đều đã ngủ say, anh không tiện bật đèn đánh thức họ, dù sao khả năng quan sát trong bóng tối của anh cũng rất tốt, lại là nơi mình ở nhiều năm, Tiêu Chiến nhắm mắt cũng có thể đến vị trí của mình. Thả cơ thể nặng nhọc xuống giường, anh cảm giác đầu mình nặng kinh khủng.
Tiêu Chiến lăn đi lăn lại trên giường, cố tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ nhưng mà.... sao hôm nay giường mình lại có mùi của Vương Nhất Bác? Thật thơm a, thoải mái muốn chết luôn. Tiêu Chiến vùi mặt sâu vào gối, tham lam hít sâu, thỉnh thoảng còn dụi dụi mặt vào gối, cố gắng hết sức để tận hưởng khoảnh khắc này trọn vẹn nhất.
"Nóng quá " – Nằm được một lúc, Tiêu Chiến lại lăn qua lăn lại không yên, mà hình như điều hòa bị hư rồi, anh càng lúc càng thấy nóng. Một người lạnh không sợ chỉ sợ nóng như anh làm sao chịu nổi.
Tiêu Chiến lúc này rượu đã ngấm rất sâu vẫn cố gượng ngồi dậy, lần mò tìm quần áo muốn đi tắm một chút. Nhưng hôm nay vị trí để đồ của anh lại bị tên nào quấy phá thì phải, tìm mãi chẳng thấy đâu làm anh chật vật, mò đông mò tây loay hoay rất lâu mới tìm được a~.
Hàn Canh sau khi nói chuyện ở phòng Vương Nhất Bác thì lại cùng cậu đến trường bắn, Hàn Tư Niệm luôn miệng khen Vương Nhất Bác đã tiến bộ không ngừng nên muốn kiểm tra một chút, lại cùng hai cha con họ ăn tối ở khu chỉ huy, mãi đến gần 9 giờ tối Vương Nhất Bác mới trở về phòng.
Cửa phòng mở ra là một mảng tối om, Vương Nhất Bác quyết định lấy đồ đi tắm rồi mới ngủ thì phát hiện tên khốn nào lại giở trò, giấu mất quần áo cậu. Vương Nhất Bác đành đến tủ lấy một bộ khác, có chút bực bội mở cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm mù mịt hơi nước, bước vài bước nữa thì phát hiện có người đang gục đầu trên thành hồ tắm. Vương Nhất Bác bước đến gần, cúi đầu nhìn mới nhận ra là Tiêu Chiến. Hình như là ngủ rồi, áo cũng chỉ mới cởi được một nửa.
Vì áo mới cởi được một nửa nên Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy vết sẹo mờ trên vai anh, là vết đạn do 3 năm trước đỡ cho cậu. Vương Nhất Bác tự hỏi, Tiêu Chiến này có phải thịt mỏng đến mức chạm vào liền để lại dấu vết hay không, rõ ràng chỉ rách da một chút, vậy mà 3 năm sau vết sẹo vẫn không biến mất.
"Này... Dậy đi." - Vương Nhất Bác lay nhẹ vai anh, thật là nếu không nể tình vết sẹo này, cậu đã để mặc anh ngâm nước đến sáng mai rồi.
"Ưm...." - Tiêu Chiến rên nhẹ một tiếng, nặng nhọc mở mắt. – "Vương Nhất Bác?"
Hình như có người gọi anh dậy, có điều người này có gương mặt rất giống cậu. Nhưng mà sao nhiều Vương Nhất Bác quá vậy a~ Một Vương Nhất Bác, hai Vương Nhất Bác, ba Vương Nhất Bác, cả chục Vương Nhất Bác luôn nè~ Vương Nhất Bác chuyên chú nghe giảng, Vương Nhất Bác lúc tập bắn, Vương Nhất Bác đang cười, ...Nhiều Vương Nhất Bác quá đi mất~
Nhưng mà có một Vương Nhất Bác thật kì, rất chân thật, mặt lại còn đang để rất gần anh. Tiêu Chiến đưa tay, chạm đến gương mặt Vương Nhất Bác, nâng niu trong tay không nỡ rời.
"Vương Nhất Bác! Tại sao em càng lớn lại càng đẹp như vậy? Hức..." - Tiêu Chiến tay vẫn mân mê mặt cậu, miệng bắt đầu nói. Nhưng đây là giọng điệu của người say." – "Đẹp đến mức...hức...mù mắt chó anh luôn rồi a~"
Vương Nhất Bác nhíu mày, đã say đến ngu người luôn rồi. Còn chưa kịp gỡ tay anh xuống, cậu hốt hoảng phát hiện tay anh đã trượt xuống cổ cậu, mân mê đến cả xương quai xanh. Vương Nhất Bác 15 tuổi cơ thể đang phát triển nên tùy chưa thể gọi là hoàn hảo nhưng cơ bắp đã dần hiện rõ. Thật sự quyến rũ đến chết người, càng sờ càng thích a~
Tiêu Chiến mắt lờ đờ lại nhìn đến gương mặt cậu, như thể bị hấp dẫn bởi đôi môi kia, anh chủ động vươn tay, một tay đẩy cậu kéo sát cậu xuống gần mình, một tay sờ sờ môi cậu. Thật mềm a~, nhưng mà không biết nó có vị gì? Thật muốn nếm thử. Anh nheo mắt, kệ đi, dù gì cũng chỉ là mơ, giấc mơ này anh hứa sẽ chôn sâu trong lòng, cũng đảm bảo sẽ không để tình cảm này ảnh hưởng không tốt đến cậu.
Đúng, anh yêu cậu, Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác. Mặc kệ bọn họ có phải anh em hay không, cũng mặc kệ cậu đã có vị hôn thê. Anh sẽ không chạy trốn nữa, anh sẽ thừa nhận tình cảm này.
"Vương Nhất Bác làm sao đây, anh bất cẩn...hình như đã yêu em mất rồi "
"Vương Nhất Bác! Anh yêu em."
Tình cảm trong lòng như sóng cuộn, lại thêm men rượu kích thích, Tiêu Chiến kiên định nói, đồng thời dùng hai tay cố định mặt Vương Nhất Bác, dứt khoát ấn môi mình lên môi cậu.
Khoảnh khắc hai môi chạm nhau, anh cảm giác như có luồng điện cao thế chạy dọc sống lưng. Luồng điện tê người ấy làm anh không khỏi rùng mình, càng ra sức ấn môi mình vào môi cậu. Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng lúc anh ra sức ấn môi hai người lại với nhau, bản thân anh lại tham lam hơn nữa mà bắt đầu mút mát môi dưới của Vương Nhất Bác.
Đây là mùi vị của nụ hôn sao? Thật ngọt a~ nhưng mà... không đủ, rất không đủ. Tiêu Chiến theo bản năng muốn tách đôi môi đối phương ra, nhưng thủy chung người kia vẫn không chịu mở miệng để bản thân có thể tự do khám phá. Anh bực bội, hé miệng khẽ cắn môi dưới của cậu. Vương Nhất Bác ăn đau bất ngờ a một tiếng, Tiêu Chiến nắm chắc thời cơ, đưa lưỡi vào khuôn miệng cậu, bắt đầu công thành đoạt đất, đánh dấu chủ quyền.
Ban đầu Vương Nhất Bác bị hành động của anh làm đơ người hoàn toàn, cậu thật sự không biết phải phản ứng thế nào. Càng chần chừ càng lâu, Vương Nhất Bác cảm giác như cậu càng bị nụ hôn bất ngờ này quyến rũ. Cho đến lúc anh thành công vươn lưỡi vào trong khoang miệng cậu, thì lý trí của Vương Nhất Bác hoàn toàn bị chiếc lưỡi quyến rũ của Tiêu Chiến làm cho phát điên.
Vương Nhất Bác dùng lực, nhào cả người về phía Tiêu Chiến, một tay siết trên eo anh, tay còn lại ghì chặt sau gáy, thành công khóa chặt cả Tiêu Chiến vào lòng. Lưỡi Vương Nhất Bác nhanh chóng quấn lấy lưỡi Tiêu Chiến, giành lại thế chủ động, ép anh phải trở lại bên trong khoang miệng chính mình, điên cuồng khuấy đảo.
Tiêu Chiến hiện vẫn còn bị men rượu ảnh hưởng, a anh đương nhiên không chịu kém cạnh, rất nhanh cũng quấn lấy lưỡi cậu đáp trả. Cả phòng tắm giờ đây không chỉ mờ ảo bởi hơi nước, mà còn đầy ám muội bởi tiếng mút lưỡi của người, vô cùng ướt át.
Vương Nhất Bác như phát cuồng mà ra sức mút mát cánh môi trên của Tiêu Chiến. Dường như cảm thấy chưa đủ, cậu lại chuyển xuống môi dưới, tiếp tục ra sức gặm mút. Dây dưa suốt một lúc rồi bất ngờ cắn mạnh, làm Tiêu Chiến phải rùng mình "Ưm" một tiếng.
Nụ hôn nóng bỏng không vì vậy mà gián đoạn, cả hai càng ra sức ấn môi mình vào môi đối phương, cho đến khi lồng ngực bắt đầu đau nhói, phổi cũng kêu gào đòi dưỡng khí, cả hai mới luyến tiếc rời khỏi môi đối phương. Trước khi rời môi nhau, cả hai còn luyến tiếc mà nhấp nhẹ môi của đối phương.
Hết chương 14