[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 14

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie

"Lão gia, Hàn lão sư. Hai người tới rồi, nhị thiếu gia cậu ấy..."


Bên ngoài khu biệt giam, Vương Hoàng cùng Hàn Canh chỉ vừa mới đến, một tên lính canh đã hớt hải chạy đến báo cáo. Nghe đến ba chữ "nhị thiếu gia", Vương Hoàng đã biết ngay đứa con này lại đi gây chuyện rồi. Không chờ tên lính kia nói hết, ông đã đi thẳng vào bên trong.


Hàn Canh không đi theo ngay mà đứng lại hỏi tên lính kia. Hắn nói: "Hàn lão sư, nhị thiếu gia đột ngột chạy đến, còn mang theo biểu tình rất dọa người, chỉ hỏi tên họ Tiêu kia đang bị nhốt ở phòng nào rồi xông thẳng vào trong. Chúng tôi đứng ngoài nghe được cái gì mà đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện anh muốn giết tôi"


Hàn Canh nghe xong, ngay lập tức chạy vào bên trong tìm Vương Hoàng. Lúc tìm được, chỉ thấy Vương Hoàng đang đứng trước cửa phòng mở toang, bên trong phòng giam tối mịt mù là Tiêu Chiến một tay ôm bụng nằm ngất trên giường, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, môi cũng trắng bệt đi. Dưới đất là một con dao vẫn còn dính máu. Y vội vàng chạy vào xem, cả một mảng bụng Tiêu Chiến toàn là máu, nhìn kĩ mới thấy rõ vết đâm, vết đâm không quá sâu, nhưng là ba nhát liên tiếp.


"Lão Vương, có lẽ phải cho người tới cấp cứu. Vết thương không sâu nhưng nếu không cầm máu, có lẽ không sống được."


Vương Hoàng hai tay đút túi quần, bình tĩnh quan sát Tiêu Chiến vẫn đang nằm dưới đất. Một lát sau ông mới lên tiếng hỏi: "Không thấy gì bất thường?"


"Không, chỉ là Leon có lẽ vẫn còn hận vì lúc mới tới đây, cậu ta suýt chút nữa thì giết thằng bé."


"Tại sao lại lựa đúng lúc này để ra tay?"


"Lão Vương, Leon vẫn là không đánh lại cậu ta. Bây giờ cậu ta chịu phạt mỗi ngày 20 gậy như vậy, làm sao còn sức để phản kháng?"


Vương Hoàng vốn là một người đa nghi. Đối với ông, mọi thứ đều phải có câu trả lời, nếu không có thì chính là có vấn đề. Với việc con trai đột nhiên xông vào tấn công Tiêu Chiến cũng vậy. Nhận được câu trả lời từ Hàn Canh, Vương Hoàng trầm ngâm, bỏ lại một câu rồi rời khỏi.


"Tùy cậu sắp xếp, lão Hàn."


Hàn Canh sau khi đưa Tiêu Chiến đi chữa trị thì cùng Vương Hoàng, Hàn Tư Niệm trở lại đất liền. Vốn dĩ y cùng Vương Hoàng đến xem Tiêu Chiến là vì Vương Hoàng hoài nghi anh có mối quan hệ nào đó với Tiêu Thịnh Hàm. Cùng họ Tiêu, gương mặt lại tương tự nhau đến bảy tám phần, nhưng trên đời này đâu thiếu gì người họ Tiêu, gương mặt tương tự nhau dù cho không có quan hệ máu mủ cũng chẳng phải chuyện lạ. Chính vì vậy mà Vương Hoàng mới dễ dàng bỏ qua như vậy, ông cũng không nói gì đến chuyện Vương Nhất Bác xông vào đâm Tiêu Chiến.


Mọi thứ trên đảo lại trở về như lúc trước.


...


"Em có mệt không ?" - Hàn Tư Niệm đứng một bên, cách đó không xa xem Vương Nhất Bác đang chuyên chú ngắm mục tiêu tập bắn.


Ba năm nay mặc dù rất nhớ Leon, cũng đã nhiều lần xin phép Vương Hoàng cùng Hàn Canh để tới đảo thăm cậu, nhưng hai người kia nhất quyết không đồng ý, Hàn Tư Niệm trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối. Cô vừa chăm chỉ đến trường, vừa tranh thủ học thêm khóa sơ cứu. Sau này Leon nếu có tiếp quản Vương gia, chắc chắn tránh không khỏi chuyện bị thương. Tuần trước vừa trở về nhà, Hàn Canh nói lần này cô có thể đến trại huấn luyện để thăm Leon, thật sự khiến cô vui mừng đến mức run người.


Hôm nay muốn thử thách bản thân, Vương Nhất Bác không tập trong phòng tập bắn nữa mà trực tiếp đến trường bắn của khu huấn luyện, bia ngắm bắn hình người được đặt khá xa lại liên tục di chuyển. Vương Nhất Bác vẫn dứt khoát bóp cò, mỗi lần bắn đạn đều ghim chúng chỗ hiểm.


Hàn Tư Niệm bên cạnh không ngừng cổ vũ. Trường bắn vốn dĩ không ồn ào náo nhiệt như vậy, trước đây chỉ có tiếng súng vang lên, nay lại còn có thêm tiếng cổ vũ của nữ nhân.


"Woa, lại trúng nữa kìa. Ngầu thật đấy, quả nhiên không hổ là người của Vương gia."


Trường bắn hiện tại không chỉ có Vương Nhất Bác và Hàn Tư Niệm mà Tiêu Chiến cùng đám người Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh, Tất Bồi Hâm cũng có mặt. Ba người kia xem Vương Nhất Bác tập luyện mà không ngừng cảm thán. Vương Nhất Bác thật sự trong vòng 3 năm qua, kĩ năng gần như đã ngang hàng, thậm chí bỏ xa bọn họ.


"Này Phồn Tinh, em đã là người của tôi. Trước mặt tôi lại đi khen nhân nam khác, em có còn lương tâm không?" – Quách Thừa một bụng ấm ức, nhưng đúng là với năng lực của thằng nhóc đó. Tất Bồi Hầm đứng cạnh cảm thán, lại bắt đầu rồi.

 

Tiêu Chiến ngồi yên lặng một bên, tập trung kiểm tra lại khẩu súng trường M14, lúc này mới ngẩng đầu, cười nhẹ rồi thong thả đứng lên. Vương Nhất Bác ngắm bắn rất chuẩn thế nhưng kĩ thuật ngắm bắn với súng trường vẫn còn rất non, chưa thực sự hiểu được cách phát huy công dụng của loại súng này. Chính vì vậy, dù lần nào cũng trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn chưa thể một phát hạ được đối phương, rất uổng phí đạn dược.


Súng trường tầm xa luôn là yếu điểm của Vương Nhất Bác. Điều này, chỉ một mình Tiêu Chiến biết. Trong 3 năm qua, Vương Nhất Bác đúng là bức phá vượt bậc, nhưng vẫn là tuổi trẻ bốc đồng, còn rất nhiều khuyết điểm, chỉ cần tinh ý sẽ phát hiện được.


Tiêu Chiến đứng dậy, vị trí đang đứng so với tấm bia còn lệch hẳn một góc lớn, chưa đầy 3 giây liền giơ súng bóp cò nổ súng bắn ba phát liền. Viên đạn vụt đi, một viên phá nát của viên đạn Vương Nhất Bác vừa bắn, hai viên còn lại ghim thẳng vào phần đầu của tấm bia.


Diễn biến bất ngờ vừa rồi làm mọi người đang có mặt trên trường bắn đột nhiên im bặt. Ai cũng nhìn ra được, hành động vừa rồi của Tiêu Chiến có bao nhiêu khiêu khích, trực tiếp chặn đứng những lời tán thưởng dành cho Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác chuyển tầm mắt sang nhìn Tiêu Chiến, nhận lại là cái liếc nhẹ của anh. Ánh mắt đó, rõ ràng vừa mang ý thách thức vừa mang ý xem thường cậu. Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, trán ẩn ẩn gân xanh, cậu có thể nghe ra được lời chế nhạo của anh ta, xem cậu chỉ như con nít mới tập tành bắn súng.


Tiêu Chiến sau khi tặng cho Vương Nhất Bác cái nhìn, anh hơi cúi đầu, như có như không mỉm cười. Anh chính là luôn biết cách chạm đến chỗ ngứa của Vương Nhất Bác. Nhẹ nhàng ngãi đến cậu phát điên lên, trực tiếp khiến sư tử con xù lông. Nhưng mà, sư tử con vẫn là sư tử, vẫn hung hăng như vậy, tuyệt đối không cho phép đối thủ cợt nhả mình.


Vương Nhất Bác thả cho anh một cái lườm cháy khét, hậm hực xoay người, không thèm nhắm bắn, cứ thế mà trực tiếp nổ súng liên tiếp.


"Mặc dù cậu là nhị thiếu gia nhưng cũng không thể lãng phí đạn của trại huấn luyện a~ "  - Tiêu Chiến không biết từ khi nào đã đến gần Vương Nhất Bác, bắt đầu vươn tay, rất tự nhiên điều chỉnh lại tư thế chuẩn cho cậu.


"Được, vậy không lãng phí đạn dược nữa. Lãng phí chút sức lực đi."


Vương Nhất Bác sớm đã biết anh muốn làm gì, trực tiếp bài trừ hành động thân thiết của Tiêu Chiến, còn rất nhanh ra đòn bất ngờ tấn công anh. Vương Nhất Bác có tiến bộ đến đâu nhưng vẫn là đánh không lại anh. Tiêu Chiến dễ dàng trách đòn tấn công bất ngờ. Vương Nhất Bác liên tục tung đòn nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Chiến đều thủ chứ không hề công kích.


"Có biết vấn đề của cậu là gì không?" - Tiêu Chiến vừa thủ vừa nói, Vương Nhất Bác luôn như vậy. Khi cận chiến chỉ toàn lực tấn công, rất ít khi chịu chú ý phòng thủ, hơn nữa còn là loại liền mạng để đánh.


Hai người cứ như vậy, một thủ một tấn công, vờn nhau hơn 10 phút. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến vờn tới vờn lui, cậu cũng nhận ra anh không hề có định ra đòn phản, máu nóng lại càng lên cao, ra đòn càng lúc càng nhanh.


"Anh im đi, đừng có tự cao."


Quách Thừa, Trịnh Phồn Tinh, Tất Bồi Hâm không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh Hàn Tư Niệm cùng xem kịch hay. Nghe nói sau khi Vương Nhất Bác từ trong khi biệt giam đi ra, Tiêu Chiến cũng rất nhanh được Hàn Canh đưa đến phòng y tế. Sau khi anh tỉnh lại, không hiểu sao lại đột nhiên được đặc cách nghỉ ngơi cho đến khi vết thương hoàn toàn hồi phục, nhưng sau đó vẫn phải trở lại khu biệt giam tiếp tục hình phạt.


Lúc Tiêu Chiến được đặc cách nghỉ ngơi cho đến khi hình phạt kết thúc, anh một lần cũng không có gặp qua Vương Nhất Bác. Rõ ràng bọn họ ở rất gần, nhưng vẫn không cách nào gặp được. Thời gian anh nghỉ ngơi ở phòng y tế, mỗi ngày tỉnh dậy đều mong Vương Nhất Bác sẽ đến thăm mình. Thế nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, người đến cũng không phải cậu, thoáng cái anh lại phải trở về khu biệt giam. Lúc rời đi, ánh mắt cứ không nỡ mà lưu luyến nhìn về khu ký túc xá.


Thời gian án phạt kết thúc, Tiêu Chiến trở về kí túc xá, nhưng lại cứ ngập ngừng trước cửa phòng. Nghĩ đến chuyện chỉ cần mở cửa ra là anh có thể thấy Vương Nhất Bác mà anh đang mong nhớ, hô hấp đột nhiên lại hỗn loạn, sự vui mừng hiện rõ trên mặt anh. Ngay lúc tay chạm khóa cửa, đầu anh lại hiện lên hình ảnh kia. Tiêu Chiến cười khổ, rõ ràng đã dặn lòng không được phép nghĩ tới nữa, nhưng não bộ lại không nghe lời anh.


Cửa phòng đột ngột mở ra, Tiêu Chiến còn chưa kịp định thần thì thân ảnh của Vương Nhất Bác đã xuất hiện ngay trước mặt anh. Hình như đã cao thêm một thì phải, vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi.


Vương Nhất Bác vừa mở cửa ra thì bắt gặp Tiêu Chiến, trong ánh mắt thoáng xẹt qua tia bất ngờ nhưng rất nhanh đã bị chủ nhân che giấu, cậu dời tầm mắt, nhấc chân lách ra phòng. Ngay lúc đó, nếu cậu chần chừ xoay đầu nhìn anh, có lẽ sẽ thấy được sự thất vọng không cách nào che giấu của Tiêu Chiến.


Hai người sau đó vẫn sống chung một phòng, có điều không còn nói chuyện nhiều như trước. Chuyện Vương Nhất Bác đâm Tiêu Chiến hay chuyện Tiêu Chiến đột nhập khu chỉ huy, cả hai đều như thể đã âm thầm thống nhất từ trước, không một ai trong hai người hỏi nhau về những vấn đề này. Những sát thủ còn lại dù biết chuyện nhưng cũng chỉ bàn tán sau lưng họ chứ không ai dám trực tiếp đến hỏi.


Trong một năm trở lại đây, mối quan hệ của cả hai lại càng tồi tệ hơn khi mà họ không ngừng khiêu khích nhau, chọc cho người còn lại nổi điên lên.


Mà lần này, có vẻ nghiêm trọng hơn rồi. Đã trực tiếp động thủ rồi, xem ra là sẽ đánh một trận ngươi chết ta sống đây. Quách Thừa lắc lắc đầu bất lực. Ba người bọn họ hơn một năm trước đã nhận nhiệm vụ đầu tiên, trở về đất liền, biết được hiện tại Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cũng sắp được trở về, bọn họ đặc biệt tới góp vui. Quách Thừa còn lén đem theo được vài chai rượu, định bụng tối nay sẽ cùng nhau uống. Hiện tại xem ra là không được rồi.


Còn nghĩ trận đấu này nếu không có người can ngăn, có lẽ sẽ dây dưa tới tối mất nên Trịnh Phồn Tinh muốn xen vào nhưng bất ngờ Vương Nhất Bác lại bị Tiêu Chiến phản công. Trong lúc Vương Nhất Bác ra đòn, Tiêu Chiến nhanh chóng bắt được sơ hở. Một chân dùng lực hướng đến đùi trong của Vương Nhất Bác, đạp mạnh một cái, tay cũng kết hợp thuần thục khoá cả hai tay, áp cả người cậu dưới đất.


"Vẫn còn non lắm, sư tử con." - Lời này của anh, có đến tám phần mang ý khoa trương, trêu đùa cậu.


"ANH.." - Vương Nhất Bác làm sao không biết Tiêu Chiến đang trêu đùa cậu, mà đây cũng không phải lần đầu. Biết rõ anh ta trêu đùa mình nhưng cậu vẫn không kìm được mà tức giận. Lần này cũng vậy.


Sư Tử con, trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác 12 tuổi hay 15 tuổi vẫn mãi chỉ là sư tử con, không hề có chút nguy hiểm. Dù cho 3 năm nay cậu không ngừng nỗ lực, điên cuồng luyện tập, nhưng đến tận bây giờ Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến luôn có một chút khó chịu trong lòng.


Biết rõ bản thân cái gì cũng thua anh một bậc. Mãi mãi nhỏ hơn anh 6 tuổi là điều không thể thay đổi, nhưng Vương Nhất Bác muốn cho Tiêu Chiến biết, cậu không phải bạn nhỏ, càng không phải sư tử con mà anh hay gọi. Cậu là Vương Nhất Bác, là Vương Nhất Bác không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân, không ngừng để người khác thấy Vương Nhất Bác một khi đã muốn thì sẽ được làm cho bằng được, và một khi đã làm thì sẽ làm tốt nhất.


Tiêu Chiến khóa ở trên người Vương Nhất Bác, không biết do vô tình hay cố ý mà bị nét đẹp của cậu làm cho mất tập trung, lực tay vô thức buông lỏng hơn. Ba năm nay, số lần anh mặt đối mặt với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, nay có cơ hội được nhìn gần như vậy, dù chỉ là góc nghiêng, anh cũng nhất thời bị nét đẹp đó làm cho mê mẩn.


Nhận ra Tiêu Chiến đang mất phòng bị, Vương Nhất Bác nhanh chóng dùng sức, muốn vật anh xuống đất. Vương Nhất Bác bất ngờ phản công, kéo Tiêu Chiến tỉnh lại từ cõi u mê. Anh theo phản xạ dùng lực muốn tránh, nhưng cũng đồng thời khiến bản thân mất đà, ngã nhoài người xuống phía trước.


Trại huấn luyện, nhất là khu trường bắn, chỉ cách bờ biển có đúng một đồi cát. Vì vậy, khi Tiêu Chiến ngã người xuống phía trước, Vương Nhất Bác vẫn ngoan cố muốn ăn đủ thua với anh, kéo theo cả bản thân cùng anh lăn dài trên đồi cát, xuống đến chân đồi mới dừng lại.


Lúc cả hai hoàn toàn dừng lại, Vương Nhất Bác đã nằm phía trên Tiêu Chiến, cả cơ thể đều đè lên người anh, sát đến nỗi giữa họ không hề có lấy một kẽ hở.


Vương Nhất Bác ê ẩm ngẩng đầu, lại chạm ngay ánh mắt của Tiêu Chiến. Anh có phần hốt hoảng, khoảng cách này thật sự quá gần rồi, Vương Nhất Bác đúng là càng lúc càng đẹp nghịch thiên rồi. Chỉ mới vài phút trước anh còn mông lung nghĩ muốn được ngắm nhìn cậu trực diện, ông trời như thể nghe thấu nỗi lòng của anh, trực tiếp đáp ứng. Thế nhưng như thế này cũng đường đột quá. Đột ngột đối diện Vương Nhất Bác, lại ở khoảng cách gần như vậy, anh có chút không thích ứng kịp.


Còn chưa kịp tiêu hóa xong, Tiêu Chiến lại nhận ra cả hai đang dính sát vào nhau, còn có cả hơi thở Vương Nhất Bác liên tục phả vào mặt anh, làm người ta không khỏi mặt đỏ tim đập.

Có điều chỉ có anh là bối rối vì sự thân mật quá mức đột ngột. Anh còn chưa kịp mở lời, Vương Nhất Bác đã hai tay chống xuống, nhanh chóng đứng lên.


"Leon, em có sao không? " - Hàn Tư Niệm từ lúc thấy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lăn xuống liền hoảng hốt chạy theo. Vừa đến nơi thì bắt gặp ngay cái cảnh hai người dính lấy nhau,  không hiểu sao sâu trong tiềm thức Hàn Tư Niệm nói cô phải mau chóng xen vào, nếu không nhất định cô sẽ đánh mất Leon.


Hàn Tư Niệm vội vàng lên tiếng, chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, kéo cậu đứng dậy.


"Không sao. Chúng ta đi thôi. " - Vương Nhất Bác phủi cát dính trên người, trấn an Hàn Tư Niệm rồi rời đi cùng cô.


Hàn Tư Niệm chạy đến bên Vương Nhất Bác, ba người kia mới ồn ào chạy đến, kéo Tiêu Chiến về thực tại. Ánh mắt lại nhịn không được mà dõi theo bóng lưng của hai người kia. Hàn Tư Niệm không sớm không chậm lại xuất hiện đúng lúc bọn họ sắp rời khỏi, gương mặt lại còn không ngừng thể hiện sự vui vẻ và hạnh phúc như vậy, xem ra không chỉ đơn giản là đến đón Vương Nhất Bác trở về. Tiêu Chiến tự hỏi, anh có nên chuẩn bị sẵn tinh thần?


...


Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Hàn Canh đã xuất hiện ở trại huấn luyện. Hàn Tư Niệm vui mừng chạy đến bên cạnh Hàn Canh, một tay kia vẫn không quên lôi kéo Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vừa về đến trước cửa phòng thì đã nghe giọng của Hàn Canh từ trong đó phát ra. Sáng nay y đến để giao nhiệm vụ cho những người sắp rời đảo, đương nhiên trong đó có cả anh. Cửa phòng chỉ vừa hé mở một góc nhỏ, lời của Hàn Canh đã trực tiếp chặn đứng toàn bộ động tác của anh.


"Leon, ngày mai con sẽ cùng ta và Tư Tư trở về Vương gia, hai đứa trong thời gian tới cứ theo học ở Vương Đại, từ từ bồi dưỡng tình cảm, đợi đến khi con đủ 18 tuổi rồi, bọn ta sẽ tổ chức lễ hứa hôn cho hai đứa."

 


"Hứa hôn?"


"Ừ, trước tiên cứ vậy đã. Đợi thêm vài năm nữa, đến khi con thật sự trưởng thành rồi, ta mới yên tâm gả con gái cưng cho con được.''


...


Tiêu Chiến vứt cái ly qua một bên, trực tiếp cầm cả chai rượi ngửa cổ lên uống. Tửu lượng của anh vốn không tốt, chỉ cần vài ly là đã choáng váng rồi, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại có thể một lúc uống cả chai như vậy.


Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi trên bãi biển đã hai tiếng rồi. Bọn Quách Thừa hôm qua không thực hiện được kế hoạch nên quyết định dời sang tối nay, ai ngờ trời còn chưa sập tối, Tiêu Chiến đã đến gặp bọn họ, lôi kéo nhau ra bờ biến ăn uống một chập. Tiêu Chiến gần như không ăn mấy, chỉ có uống thì nhiều. Uống nhiều đến nỗi, bọn họ tưởng tửu lượng của anh cực kì tốt.


"Tiêu Chiến, cậu rất xem trọng nhị thiếu của chúng ta nhỉ." -  Quách Thừa hỏi mà như thể đang khẳng định nhận định của bản thân. Ba người bọn họ dù không sống cùng phòng với Tiêu Chiến nhưng thời gian biết anh đã là 10 năm. Tiêu Chiến của 10 năm đó so với Tiêu Chiến của 3 năm nay là hoàn toàn khác biệt.


Tiêu Chiến và Bành Sở Việt trước đây dù rất thân thiết, hai người suốt 10 năm luôn như hình với bóng thế nhưng ai cũng có thế chắc chắn, Tiêu Chiến đối với Bành Sở Việt chính là thân thiết như anh em trong nhà.


Nhưng đối với nhị thiếu gia thì ngược lại. Từ lúc nhị thiếu gia của bọn họ xuất hiện, ai ai cũng nhận ra Tiêu Chiến đang dần thay đổi. Ngoài mặt anh vẫn là kẻ vô tâm vô phế nhưng chỉ cần liên quan đến người đó thì lại đặc biệt quan tâm. Có đôi khi, Quách Thừa dường như còn cảm nhận được sự cố chấp của Tiêu Chiến đối với nhị thiếu kia. Mặc cho cậu ta có vô tâm, tàn nhẫn với anh ra sao, chỉ cần đó là điều cậu ta muốn, Tiêu Chiến sẽ không để tâm đến mà bất chấp.


Tiêu Chiến khựng lại một khắc, nốt ruồi dưới môi nâng cao nhưng vẫn không thể nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh. Tiếp tục ngửa cổ nuốt vài ngụm rượu:


"Là anh em thôi..." - Mấy chữ này nói ra, anh không rõ là đang giải thích cho Quách Thừa hay là đang tự nhủ với chính mình.


Nhận ra Tiêu Chiến không muốn nói thêm, cậu cũng không tiện nói nữa. Đúng lúc đó Trịnh Phồn Tinh vì say rượu mà ngả ngả nghiêng nghiêng ngồi xuống cạnh Quách Thừa, hai má ửng hồng làm cậu không nhịn được mà đưa tay véo má: "Đáng yêu quá đi mất!"


Tất Bồi Hầm bên cạnh giả vờ khinh bỉ lên tiếng: "Tình lữ thúi!"


Hai kẻ bên như thể đây là chốn không người mà ân ân ái ái, đúng là làm cẩu độc thân như cậu nhìn không nổi.


"Yêu một người là như thế nào?" - Tiêu Chiến nhìn hai người kia, cười nhẹ lắc lắc chai rượu đã vơi hơn một nữa, nốc thêm một hơi.


Quách Thừa loay hoay một hồi với Trịnh Phồn Tinh, đang tính mở miệng nói thì đã thấy bóng lưng Tiêu Chiến lảo đảo phía trước, càng lúc càng khuất. Cậu hơi ngạc nhiên, suốt 10 năm nay, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Chiến vẫn dáng vẻ ngạo mạn, uy vũ nhưng lại có chút lạc lõng, cô đơn đến lạ.


...


Tiêu Chiến bước vào phòng, mọi người đều đã ngủ say, anh không tiện bật đèn đánh thức họ, dù sao khả năng quan sát trong bóng tối của anh cũng rất tốt, lại là nơi mình ở nhiều năm, Tiêu Chiến nhắm mắt cũng có thể đến vị trí của mình. Thả cơ thể nặng nhọc xuống giường, anh cảm giác đầu mình nặng kinh khủng.


Tiêu Chiến lăn đi lăn lại trên giường, cố tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ nhưng mà.... sao hôm nay giường mình lại có mùi của Vương Nhất Bác? Thật thơm a, thoải mái muốn chết luôn. Tiêu Chiến vùi mặt sâu vào gối, tham lam hít sâu, thỉnh thoảng còn dụi dụi mặt vào gối, cố gắng hết sức để tận hưởng khoảnh khắc này trọn vẹn nhất.


"Nóng quá " – Nằm được một lúc, Tiêu Chiến lại lăn qua lăn lại không yên, mà hình như điều hòa bị hư rồi, anh càng lúc càng thấy nóng. Một người lạnh không sợ chỉ sợ nóng như anh làm sao chịu nổi.


Tiêu Chiến lúc này rượu đã ngấm rất sâu vẫn cố gượng ngồi dậy, lần mò tìm quần áo muốn đi tắm một chút. Nhưng hôm nay vị trí để đồ của anh lại bị tên nào quấy phá thì phải, tìm mãi chẳng thấy đâu làm anh chật vật, mò đông mò tây loay hoay rất lâu mới tìm được a~.


Hàn Canh sau khi nói chuyện ở phòng Vương Nhất Bác thì lại cùng cậu đến trường bắn, Hàn Tư Niệm luôn miệng khen Vương Nhất Bác đã tiến bộ không ngừng nên muốn kiểm tra một chút, lại cùng hai cha con họ ăn tối ở khu chỉ huy, mãi đến gần 9 giờ tối Vương Nhất Bác mới trở về phòng.


Cửa phòng mở ra là một mảng tối om, Vương Nhất Bác quyết định lấy đồ đi tắm rồi mới ngủ thì phát hiện tên khốn nào lại giở trò, giấu mất quần áo cậu. Vương Nhất Bác đành đến tủ lấy một bộ khác, có chút bực bội mở cửa phòng tắm.


Trong phòng tắm mù mịt hơi nước, bước vài bước nữa thì phát hiện có người đang gục đầu trên thành hồ tắm. Vương Nhất Bác bước đến gần, cúi đầu nhìn mới nhận ra là Tiêu Chiến. Hình như là ngủ rồi, áo cũng chỉ mới cởi được một nửa.


Vì áo mới cởi được một nửa nên Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy vết sẹo mờ trên vai anh, là vết đạn do 3 năm trước đỡ cho cậu. Vương Nhất Bác tự hỏi, Tiêu Chiến này có phải thịt mỏng đến mức chạm vào liền để lại dấu vết hay không, rõ ràng chỉ rách da một chút, vậy mà 3 năm sau vết sẹo vẫn không biến mất.


"Này... Dậy đi." - Vương Nhất Bác lay nhẹ vai anh, thật là nếu không nể tình vết sẹo này, cậu đã để mặc anh ngâm nước đến sáng mai rồi.


"Ưm...." - Tiêu Chiến rên nhẹ một tiếng, nặng nhọc mở mắt. – "Vương Nhất Bác?"


Hình như có người gọi anh dậy, có điều người này có gương mặt rất giống cậu. Nhưng mà sao nhiều Vương Nhất Bác quá vậy a~ Một Vương Nhất Bác, hai Vương Nhất Bác, ba Vương Nhất Bác, cả chục Vương Nhất Bác luôn nè~ Vương Nhất Bác chuyên chú nghe giảng, Vương Nhất Bác lúc tập bắn, Vương Nhất Bác đang cười, ...Nhiều Vương Nhất Bác quá đi mất~


Nhưng mà có một Vương Nhất Bác thật kì, rất chân thật, mặt lại còn đang để rất gần anh. Tiêu Chiến đưa tay, chạm đến gương mặt Vương Nhất Bác, nâng niu trong tay không nỡ rời.


"Vương Nhất Bác! Tại sao em càng lớn lại càng đẹp như vậy? Hức..."  - Tiêu Chiến tay vẫn mân mê mặt cậu, miệng bắt đầu nói. Nhưng đây là giọng điệu của người say." – "Đẹp đến mức...hức...mù mắt chó anh luôn rồi a~"


Vương Nhất Bác nhíu mày, đã say đến ngu người luôn rồi. Còn chưa kịp gỡ tay anh xuống, cậu hốt hoảng phát hiện tay anh đã trượt xuống cổ cậu, mân mê đến cả xương quai xanh. Vương Nhất Bác 15 tuổi cơ thể đang phát triển nên tùy chưa thể gọi là hoàn hảo nhưng cơ bắp đã dần hiện rõ. Thật sự quyến rũ đến chết người, càng sờ càng thích a~


Tiêu Chiến mắt lờ đờ lại nhìn đến gương mặt cậu, như thể bị hấp dẫn bởi đôi môi kia, anh chủ động vươn tay, một tay đẩy cậu kéo sát cậu xuống gần mình, một tay sờ sờ môi cậu. Thật mềm a~, nhưng mà không biết nó có vị gì? Thật muốn nếm thử. Anh nheo mắt, kệ đi, dù gì cũng chỉ là mơ, giấc mơ này anh hứa sẽ chôn sâu trong lòng, cũng đảm bảo sẽ không để tình cảm này ảnh hưởng không tốt đến cậu.


Đúng, anh yêu cậu, Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác.  Mặc kệ bọn họ có phải anh em hay không, cũng mặc kệ cậu đã có vị hôn thê. Anh sẽ không chạy trốn nữa, anh sẽ thừa nhận tình cảm này.


"Vương Nhất Bác làm sao đây, anh bất cẩn...hình như đã yêu em mất rồi "

 


"Vương Nhất Bác! Anh yêu em."


Tình cảm trong lòng như sóng cuộn, lại thêm men rượu kích thích, Tiêu Chiến kiên định nói, đồng thời dùng hai tay cố định mặt Vương Nhất Bác, dứt khoát ấn môi mình lên môi cậu.


Khoảnh khắc hai môi chạm nhau, anh cảm giác như có luồng điện cao thế chạy dọc sống lưng. Luồng điện tê người ấy làm anh không khỏi rùng mình, càng ra sức ấn môi mình vào môi cậu. Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng lúc anh ra sức ấn môi hai người lại với nhau, bản thân anh lại tham lam hơn nữa mà bắt đầu mút mát môi dưới của Vương Nhất Bác.


Đây là mùi vị của nụ hôn sao? Thật ngọt a~ nhưng mà... không đủ, rất không đủ. Tiêu Chiến theo bản năng muốn tách đôi môi đối phương ra, nhưng thủy chung người kia vẫn không chịu mở miệng để bản thân có thể tự do khám phá. Anh bực bội, hé miệng khẽ cắn môi dưới của cậu. Vương Nhất Bác ăn đau bất ngờ a một tiếng, Tiêu Chiến nắm chắc thời cơ, đưa lưỡi vào khuôn miệng cậu, bắt đầu công thành đoạt đất, đánh dấu chủ quyền.


Ban đầu Vương Nhất Bác bị hành động của anh làm đơ người hoàn toàn, cậu thật sự không biết phải phản ứng thế nào. Càng chần chừ càng lâu, Vương Nhất Bác cảm giác như cậu càng bị nụ hôn bất ngờ này quyến rũ. Cho đến lúc anh thành công vươn lưỡi vào trong khoang miệng cậu, thì lý trí của Vương Nhất Bác hoàn toàn bị chiếc lưỡi quyến rũ của Tiêu Chiến làm cho phát điên.


Vương Nhất Bác dùng lực, nhào cả người về phía Tiêu Chiến, một tay siết trên eo anh, tay còn lại ghì chặt sau gáy, thành công khóa chặt cả Tiêu Chiến vào lòng. Lưỡi Vương Nhất Bác nhanh chóng quấn lấy lưỡi Tiêu Chiến, giành lại thế chủ động, ép anh phải trở lại bên trong khoang miệng chính mình, điên cuồng khuấy đảo.


Tiêu Chiến hiện vẫn còn bị men rượu ảnh hưởng, a anh đương nhiên không chịu kém cạnh, rất nhanh cũng quấn lấy lưỡi cậu đáp trả. Cả phòng tắm giờ đây không chỉ mờ ảo bởi hơi nước, mà còn đầy ám muội bởi tiếng mút lưỡi của người, vô cùng ướt át.


Vương Nhất Bác như phát cuồng mà ra sức mút mát cánh môi trên của Tiêu Chiến. Dường như cảm thấy chưa đủ, cậu lại chuyển xuống môi dưới, tiếp tục ra sức gặm mút. Dây dưa suốt một lúc rồi bất ngờ cắn mạnh, làm Tiêu Chiến phải rùng mình "Ưm" một tiếng.


Nụ hôn nóng bỏng không vì vậy mà gián đoạn, cả hai càng ra sức ấn môi mình vào môi đối phương, cho đến khi lồng ngực bắt đầu đau nhói, phổi cũng kêu gào đòi dưỡng khí, cả hai mới luyến tiếc rời khỏi môi đối phương. Trước khi rời môi nhau, cả hai còn luyến tiếc mà nhấp nhẹ môi của đối phương.


Hết chương 14


[FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 13

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


"Được rồi, chị buông ra đi." - Ngay sau khi Tiêu Chiến xoay người rời khỏi, Vương Nhất Bác cũng lách người, thoát khỏi cái ôm của Hàn Tư Niệm.


Hàn Tư Niệm còn đang muốn hỏi cậu không nhớ cô sao thì tiếng ồn dưới lầu đã cắt ngang. Đây là tiếng dao găm va chạm, sau khi nhận định tình hình, Vương Nhất Bác không hiểu sao lại đột nhiên sốt ruột, vội vàng chạy xuống xem thử.


Vừa xuống tới nơi thì đúng lúc chứng kiến cảnh Tiêu Chiến vung tay, tung một đấm vào một bên mặt Vương Thiệu Huy. Vương Thiệu Huy ăn đau, tức điên lên xông lại đấm Tiêu Chiến. Hai người đều đã bị đối phương tước mất vũ khí, trực tiếp tấn công đối phương bằng tay không.




Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy choáng váng, tình hình sức khỏe hiện tại của anh không cho phép dây dưa lâu với Vương Thiệu Huy, phải mau chóng kết thúc trận chiến này. Tiêu Chiến đang định giải quyết Vương Thiệu Huy thì phát hiện có người xen vào từ phía sau anh. Thân ảnh đó không phải Vương Nhất Bác sao, sao lại xuất hiện ở đây?


Nhìn về phía cầu thang, Hàn Tư Niệm đang đứng đó, vừa muốn tiến tới ngăn cản hai anh em họ đánh nhau nhưng cũng vừa nơm nớp lo sợ, hai mắt thậm chí còn bắt đầu đỏ hoe.


Tiêu Chiến thở dài, nơi này quả thật con gái không nên tới đây.



"RẦM" một tiếng, âm thanh đinh tai ngay lập tức kéo Tiêu Chiến về với cuộc chiến cùng Vương Thiệu Huy. Tiếng rầm đó là Vương Nhất Bác vừa bị Vương Thiệu Huy đấm ngã vào mấy thùng đựng vũ khí trong tầng 1 của khu chỉ huy, nằm trên đất ôm người đau đớn. Suy cho cùng Vương Nhất Bác cũng chỉ mới 12 tuổi, sức lực không thể nào bằng người 18, 19 tuổi được.


Mắt thấy Vương Nhất Bác nằm ôm người đau đớn dưới đất, Vương Thiệu Huy hả hê, thong thả nhặt con dao lúc nãy bị Tiêu Chiến đánh rớt, cười đắc thắng tiến về phía Vương Nhất Bác.


Phía sau Vương Thiệu Huy, Tiêu Chiến cũng âm thầm rút dao, bất ngờ tấn công hắn từ phía sau. Vương Thiệu Huy mặc dù đang đắc ý nhưng trực giác nhạy bén được tôi rèn khi là một đứa trẻ được sinh ra trong Vương gia đã nhiều lần cứu sống hắn, lần này cũng vậy. Vương Thiệu Huy đỡ được một dao của Tiêu Chiến, hai người lại lâm vào thế giằng co, quyết phải giết cho được đối phương.


Bên kia Vương Nhất Bác sau một hồi ôm người đau đớn, cậu cắn răng gượng dậy, tiến về cây súng lúc nãy do va chạm làm rớt. Súng đã lên nòng, thế nhưng vẫn chưa nổ súng được, do hai người kia liên tục giằng co, nếu sơ suất, có thể bắn trúng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nghiến răng. Trên sàn nhà toàn máu, giọt to giọt nhỏ, vết máu cứ vậy kéo dài theo từng chuyển động của Tiêu Chiến.


Hàn Tư Niệm mắt thấy Vương Nhất Bác muốn nổ súng, cô hoảng sợ liều mạng chạy đến bên cậu can ngăn. Vương Thiệu Huy dù gì cũng là anh trai của Vương Nhất Bác, là đại thiếu gia của Vương gia, nhưng trên hết là người sẽ thừa kế vị trí gia chủ của Vương Hoàng trong tương lai, tuyệt đối không thể giết hắn được.


"Leon, không được đâu, tuyệt đối không được. Hai người là anh em mà, sao có thể tàn sát lẫn nhau như thế được?" - Hàn Tư Niệm vừa nói vừa khóc, hai anh em họ cùng cô lớn lên, cô không muốn mất ai trong hai người họ cả.


"Chị tránh ra!" - Vương Nhất Bác lớn tiếng ra lệnh, nhưng hoàn toàn không có ý đẩy Hàn Tư Niệm ra. Cậu không muốn chần chừ nữa, nhưng cũng không thể mạnh tay vung ra, sợ không khống chế được sức lực sẽ làm bị thương đến cô.


"Không được! Mấy người còn đứng đó là gì? Mau tới ngăn nhị thiếu gia lại!" - Hàn Tư Niệm vẫn rất cứng đầu, hai tay ra sức ôm chặt Vương Nhất Bác, miệng gào thét với đám lính đang đứng đó.


Khi bọn chúng chạy đến, đã thấy đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đang đánh nhau rồi. Cả hai đều là cậu chủ, không thể ra tay bừa được, đến tận lúc Hàn Tư Niệm gào thét, họ vẫn không biết nên giúp bên nào.


"Leon, con muốn làm gì?"


Từ trên cầu thang, Vương Hoàng cùng Hàn Canh nhàn hạ đi xuống. Thấy Vương Hoàng xuất hiện, Hàn Tư Niệm vội vã chạy đến gào khóc: "Chú, chú mau ngăn họ lại đi. Tên kia, tên kia, tên kia giết họ mất."


Vương Hoàng đã ra mặt, nháo thành một đoàn như vậy, dù với lý do gì đi nữa thì Vương Hoàng nhất định sẽ phạt nặng hai anh em họ, cô không thể can ngăn nên chỉ đành đổ hết tội trạng cho Tiêu Chiến, mong là Vương Hoàng sẽ nhẹ tay với họ.


"Tách bọn chúng ra. Leon, con bỏ súng xuống." - Vương Hoàng vẫn không lên tiếng, Hàn Canh đứng bên cạnh bắt đầu sốt ruột nên vội lên tiếng trước.

Đám thuộc hạ lúc này mới theo lệnh mà nhanh chóng xen vào, tách hai người Vương Thiệu Huy và Tiêu Chiến ra.


Vương Thiệu Huy bị kéo ra, hai tên thuộc giữ hai bên tay hắn, còn Tiêu Chiến thì bị khóa tay, ấn đầu xuống đất. Cả hai đều chống cự, muốn tiếp tục xông vào giải quyết đối phương.


"Vẫn còn muốn đánh?" - Vương Hoàng tiến đến phía trước Tiêu Chiến, một tay nắm tóc, buộc anh phải ngửa mặt lên, đối mặt với ông ta. - "..."


Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của Tiêu Chiến, ông thoáng giật mình. Gương mặt này, ánh mắt này, tư thái này, giống Thịnh Hàm của ông đến bảy phần. Tiêu Chiến hoàn toàn không chịu khuất phục, mắt đối mắt trực tiếp đối đầu với Vương Hoàng.


Mọi người xung quanh lặng lẽ hít một hơi sâu, số người dám trực tiếp đối mặt với Vương Hoàng có thể nói đếm trên đầu ngón tay. Hầu như ai cũng phải cúi mình trước cái nhìn của Vương Hoàng, vậy mà Tiêu Chiến có thể làm được điều đó, bọn lính xung quanh vừa nhìn vừa âm thầm thán phục trong lòng.


"Cha..."


"Tiêu Chiến, chuyện này rốt cuộc là sao?"

 

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được sát khí của cha đối với Tiêu Chiến nên muốn lên tiếng xen vào, nhưng Hàn Canh đã nhanh hơn cậu.


"Lão Vương, đây là người của chúng ta, là người mà tôi đã nói đến hôm trước." - Nghe lời giải thích của Hàn Canh, Vương Hoàng nhíu mày nhìn Tiêu Chiến thêm một lần nữa trước khi buông tay.


"Sắp xếp trực thăng, Thiệu Huy ngay lập tức trở về. Leon, đến phòng chỉ huy chờ ta. Còn tên này, tạm thời đưa về kí túc xá, cắt người trông chừng, không cho phép rời khỏi dù chỉ một bước."


Nói xong, Vương Hoàng xoay lưng bỏ về phòng chỉ huy, Vương Nhất Bác cũng bị đưa theo.


...


"Trước khi đến đây ta đã nói với con như thế nào?"


"Tuyệt đối không được gây chuyện với Thiệu Huy. Nó là anh trai con, chứ không phải người ngoài."


"Tại sao con dám quên điều đó?"


"Con cầm khẩu súng đó trong tay, là muốn bắn ai? Tên kia? Hay là chính anh trai con?"


Cứ mỗi lần hỏi một câu, Vương Hoàng lại giơ roi da lên, quất mạnh vào chính đứa con trai thứ hai của mình. Mỗi lần đều dồn sức rất nhiều, có thể nghe được cả tiếng gió mỗi lần roi quật xuống người Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không hề phản kháng, kiên định quỳ thẳng người chịu từng đòn roi đánh xuống cơ thể. Hàn Canh đứng một bên, kế bên là Hàn Tư Niệm đang khóc đến sắp ngất đi. Cô không ngừng cầu xin ba cô là Hàn Canh ra tay khuyên can, để Vương Nhất Bác không bị đánh nữa. Thế nhưng dù cô có cầu xin thế nào, ba cũng nhắm mắt làm như không nghe thấy, còn nói với cô, cái gì mà đây là chuyện riêng của Vương gia, người ngoài như chúng ta không thể xen vào.


"Có phải con nghe lời tên kia, nên mới muốn ra tay với anh trai con, đúng không?"


Trước đó bất luận như thế nào, Vương Nhất Bác chỉ cắn răng chịu đựng. Vậy mà lần này lại chủ động trả lời câu hỏi của Vương Hoàng: "Không liên quan tới anh ta."


Câu trả lời này, trực tiếp một lần nữa chọc giận Vương Hoàng. Ông xuống tay lại càng ra sức hơn. Cho đến khi Vương Nhất Bác đã không còn quỳ nổi nữa, Vương Hoàng mới dừng tay, tức giận ném luôn cả roi da xuống sàn nhà, nói: "Cho người đưa nó về phòng. "


Đợi Vương Nhất Bác được Hàn Tư Niệm cùng mấy tên thuộc hạ đưa đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại Vương Hoàng cùng Hàn Canh, y mới lên tiếng: "Sao phải xuống tay mạnh như vậy, ngài có thể dùng cách khác nữa mà, đâu phải chỉ có một cách đó."


"Nhưng lão Hàn à, chỉ có cách đó mới giúp nó nhớ kĩ được điều nó không được làm."


"Nhưng đâu phải ngài không biết, Vương Thiệu Huy cậu ấy ..."


"Thiệu Huy nó, đã chịu nhiều tổn thương rồi."


"Nhưng Leon nó cũng..."


"Được rồi. Tới đây thôi."


Hai lần Hàn Canh muốn đòi lại chút công bằng cho Vương Nhất Bác nhưng đều bị Vương Hoàng chủ động cắt ngang. Y thở dài, gật đầu theo ý Vương Hoàng. Y hiểu tâm trạng của người bạn khi phải chính tay đánh con trai mình tàn bạo như vậy, cũng hiểu rõ lý do của sự bất đắc dĩ đó, nhưng thật sự như vậy thì hơi quá đáng với Leon rồi. Vương Thiệu Huy đã 19 tuổi rồi, nhưng Leon thằng bé chỉ mới 12 tuổi.


"Điều tra giúp tôi thằng nhóc Tiêu Chiến kia."


"Đứa bé đó đã không còn rồi." - Hàn Canh thắc mắc, năm đó chính tay y đã xử lý đứa trẻ đó, nó tuyệt đối không thể sống sót được. Chính vì vậy khi Vương Hoàng nói điều tra Tiêu Chiến, y không ngần ngại khẳng định thêm một lần nữa. Hàn Canh hiểu rõ Vương Hoàng đang nghi kị điều gì.


"Tôi biết, nhưng cứ điều tra giúp tôi."


...


Vương Nhất Bác được Hàn Tư Niệm đỡ về phòng. Chỉ mới tới trước cửa phòng nhưng đã có hai thuộc hạ của Vương Hoàng đứng trước cửa canh chừng, xem chừng khoảng thời gian tới, bọn họ sẽ bị giám sát một khoảng thời gian.


Cửa phòng mở ra, trong phòng hiện tại chỉ có Tiêu Chiến cùng Bành Sở Việt, những người khác của phòng bọn họ vẫn chưa trở về, xem chừng là sau này cũng không trở về nữa. Một bên mắt của Bành Sở Việt đã bị Vương Nhất Bác đâm mù, tương lai hai người này không thể tiếp tục sống chung nữa là điều chắc chắn. Bành Sở Việt sau khi được chữa trị thì được đưa trở về phòng, hiện tại vẫn chưa tỉnh, Tiêu Chiến đang giúp hắn thay bình nước biển.


"Leon, cẩn thận một chút. " - Hàn Tư Niệm thấy Tiêu Chiến trong phòng thì trực tiếp thả một ánh mắt ghét bỏ, sau đó trực tiếp ngó lơ anh, quay sang hỏi Vương Nhất Bác. Chỉ vì hắn ta mà Leon mới ra nông nổi như thế này.


"Được rồi, chị mau trở về đi." - Vương Nhất Bác xua xua tay, trực tiếp ngã xuống giường mệt mỏi.


"Leon, cố chịu một chút. Chị rửa vết thương cho em."


Nói rồi nhận hộp thuốc từ tay một tên thuộc hạ theo sau. Mặc dù ở đây có bác sĩ, nhưng Hàn Tư Niệm vẫn muốn tự mình làm. Cô dù sao cũng học qua sơ cứu, lại có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, vẫn tốt hơn là giao Leon cho mấy bác sĩ tay chân thô kệch ở đây.


Vương Nhất Bác nằm yên lười quản, mặc cho Hàn Tư Niệm muốn làm gì thì làm. Cô nhè nhẹ tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, bước đầu giúp cậu bôi thuốc.


Hàn Tư Niệm tận lực khắc chế động tác, tránh đánh thức cậu nhưng chỉ vừa mới cởi áo ra, nhìn thấy vết thương trên người Vương Nhất Bác, cô lại cảm thấy đau lòng. Hai khoé mắt của cô trước đó do khóc quá nhiều đã sưng lên, giờ đây thấy vết thương của người trong lòng, nước mắt lại không ngăn được, tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn kia.


Trên người Vương Nhất Bác, vết roi này chồng chất lên vết roi kia, không một chỗ nào lành lặn, thậm chí có chỗ còn bầm tím, chảy máu. Hàn Tư Niệm bặm môi kìm chế, đưa ánh mắt đầy ai oán nhìn thẳng Tiêu Chiến. Chỉ vì hắn ta mà Leon mới ra nông nỗi này.


"Đừng khóc nữa." - Nghe Hàn Từ Niệm lại bắt đầu kìm nén, Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay, muốn lau nước mắt cho cô. Từ nãy đến giờ cứ khóc mãi thế này không tốt chút nào. - "Chị về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây ban đêm không an toàn."


"Leon ở đây mà, chị không sợ. Chị muốn ở đây chăm sóc em." - Hàn Tư Niệm cầm lấy tay Vương Nhất Bác đặt lên gò má mình, nũng nịu dụi vài cái. Đã nhiều tháng không gặp, cô thật sự rất nhớ cậu, muốn ở bên cạnh cậu nhiều thêm một chút, nhìn nhiều thêm một chút, vì nếu khi trở về không biết bao giờ mới được đến đây.


"Ngoan nào. Tôi muốn ngủ một chút. "


Tiêu Chiến ngồi giường bên cạnh chăm sóc cho Bành Sở Việt, ban đầu đã cố ý lờ đi đoạn đối thoại kia, xem như mắt không thấy tai không nghe. Thế nhưng bây giờ cũng kinh ngạc đến tròn mắt, không kìm được mà quay lại nhìn Vương Nhất Bác.


Hai chữ "ngoan nào" đó, bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu sủng ái. Vương Nhất Bác có thể dịu dàng đến mức nào đây, tất cả điều chỉ dành cho người con gái tên Hàn Tư Niệm đó thôi.


"Được rồi, vậy chị đi trước đây. Em ngủ ngon."


Vương Nhất Bác đã nói đến vậy, Hàn Tư Niệm cũng không dám dây dưa thêm. Lúc cô đứng dậy, lại bắt gặp ánh mắt hài lòng, khoé môi cong nhẹ như mỉm cười của cậu, Hàn Tư Niệm nhất thời bạo gan, cúi xuống chạm đến môi Vương Nhất Bác một cái. Nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước. Rồi lại đỏ mặt, xoay người nhanh chóng rời đi.


Bên này, Tiêu Chiến như thể chết trân tại chỗ, hai tay để bên dưới khẽ nắm chặt. Trước đó vô tình thấy bọn họ ôm nhau, hiện tại lại như người vô hình, một lần nữa chứng kiến cảnh tượng tình chàng ý thiếp giữa hai người họ, cảm giác khó hiểu đó lại đến một lần nữa. Đó là cảm giác chua xót, lồng ngực cực kì khó thở, lần này còn có thêm một chút ganh tỵ, nơi ngực trái cũng khẽ thắt lại. Anh đột nhiên cảm thấy tủi thân.


Tiêu Chiến im lặng không nói, thất thần hướng ánh mắt trống rỗng về phía Vương Nhất Bác. Mà bên này, vô tình Vương Nhất Bác đúng lúc nhìn qua. Bốn mắt chạm nhau, dù chỉ một thoáng thôi, Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn biểu cảm khó tả của Tiêu Chiến.


Từ khi vào phòng đến giờ, cậu vẫn luôn cảm nhận được, Tiêu Chiến vẫn hướng ánh mắt nhìn cậu với Hàn Tư Niệm, sắc mặt lại lúc trắng lúc đỏ. Đến lúc Hàn Tư Niệm hôn cậu, lại chuyển thành bàng hoàng như vậy? Biểu cảm sinh động của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đúng là lần đầu thấy qua.


Nhưng giờ cơ thể rất mệt, mí mắt đã nặng, Vương Nhất Bác cũng chẳng có tâm ý vòng vo tìm hiểu Tiêu Chiến vì sao lại thành như vậy. Cậu nhắm mắt, rất nhanh đã muốn thiếp đi. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác còn nghe bên tai ai đó đang nói: 


"Xin lỗi. Xin lỗi. Thành thật xin lỗi em, tha thứ cho anh. Sau này sẽ không để em chịu bất cứ thương tổn nào nữa..."


Tiêu Chiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác, yên lặng nhìn cậu nằm trên giường, rồi lại quan sát vết thương trên người. Tiêu Chiến không hỏi cũng biết rõ, Vương Hoàng đã xuống tay mạnh đến mức nào để trừng phạt Vương Nhất Bác. Người đàn ông đó, dù Vương Thiệu Huy và Vương Nhất Bác là anh em, nhưng ông ta lại chỉ trừng phạt mỗi Vương Nhất Bác, còn tên kia thì được nhanh chóng đưa đi. Phân biệt đối xử rõ ràng như vậy, Vương Nhất Bác ở Vương gia xem ra cũng không thoải mái gì.


Tiêu Chiến đau lòng, anh cảm thấy giận chính bản thân mình. Nếu như anh có thể bình tĩnh hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn, có lẽ cũng không làm liên lụy đến Vương Nhất Bác như vậy. Đáng tiếc, cuộc đời này không bao giờ có cái gọi là "nếu như".


...


"Ngoài tên ra, không có bất cứ thông tin được lưu trữ?"


"Vâng thưa ngài. Tiêu Chiến là đứa trẻ năm đó được chính tôi cứu trên biển."



Mười năm trước, sau khi chiếm được đảo của Tiêu gia, Vương Hoàng ra lệnh lập một trại huấn luyện đào tạo. Trong một lần tuần tra trên biển, bắt gặp hai đứa nhỏ chỉ trạc 8 9 tuổi ôm chặt phao cứu sinh trôi dạt trên biển. Không biết có phải do duyên phận, Đại Tam lại nổi hảo ý cứu hai đứa trẻ lên thuyền mang về đảo.


Khi Tiêu Chiến và Bành Sở Việt tỉnh dậy, Đại Tam đã dò hỏi. Nhưng đứa trẻ tên Tiêu Chiến kia bướng bỉnh cứng đầu, một câu cũng không nói, chỉ nghi hoặc nhìn xung quanh. Chỉ khi hắn hỏi tên, đứa trẻ cứng đầu kia mới chịu mở miệng, nói ra hai chữ: "Tiêu Chiến". Họ "Tiêu", tên chỉ một chữ "Chiến", mà thái độ của nó khi nói ra hai chữ này, rất ngạo nghễ, rất quật cường.


Không hiểu sao, Đại Tam càng lúc càng ưng ý đứa trẻ này, sau khi giải thích sơ về trại huấn luyện cũng như thân phận của hắn, hắn liền quyết định để hai đứa trẻ này lại huấn luyện. Đứa bé này quả nhiên tên cũng như người, Tiêu Chiến từ lúc tập huấn luôn dẫn đầu đám trẻ ở đây, thật sự xuất sắc đến không thể che giấu. Đại Tam vẫn nhớ lần đầu tiên thực chiến.


Lúc đó Tiêu Chiến chỉ mới 15 tuổi cùng Bành Sở Việt, nhận lệnh chỉ huy một nhóm, xung phong bao vây kẻ địch. Bắn hạ ba máy bay, còn bắt giữ được kẻ chỉ huy tổ chức đó. Tiêu Chiến 15 tuổi một thân thương tích, vẫn ngạo mạn bước ra từ khói lửa thuốc súng, đầu ngẩn cao, một tay vẫn cầm chặt súng, một tay ném tên chỉ huy kia xuống trước mặt Đại Tam. Dáng vẻ, thần thái đó, Đại Tam tin chắc cả đời mình đều không thể xoá bỏ. Tiêu Chiến quy phục ai chắc chắn đều sẽ khiến kẻ đó có cả thiên hạ.


"Được rồi, cứ cắt cử người trông chừng hắn. Về phần Leon, hạn chế nó luyện tập. Không được tham gia kiểm tra hay thực chiến nữa. Cứ mặc kệ nó."


"Đã rõ thưa ngài."


Đại Tam đi rồi, phòng chỉ huy chỉ còn lại Hàn Canh và Vương Hoàng. Vương Hoàng đóng lại tập báo cáo về Tiêu Chiến. Hoàn toàn không có thông tin, ông luôn tin tưởng Hàn Canh, đứa con trai kia của Tiêu Thịnh Hàm chắc chắn đã không còn. Nhưng gương mặt đó, ánh mắt đó vẫn đeo bám tâm trí Vương Hoàng. Năm nay 18 tuổi, lại họ Tiêu. Tiêu Chiến trước mặt ông rốt cuộc có thân phận gì.


"Chính tay tôi đã xử lý từng đứa một."


Hiểu được tâm ý Vương Hoàng, Hàn Canh chắc chắn nhấn mạnh từng câu một: "Ngoại trừ đứa trẻ đó, những đứa còn lại đều một phát súng, chết ngay lập tức."


Đúng vậy, ngọai trừ con trai của Tiêu Thịnh Hàm chịu đủ hơn mười phát súng của Hàn Canh, để chắc chắn y cũng thủ tiêu luôn những đứa còn lại. Cho dù một trong những đứa trẻ kia may mắn thoát chết hay còn chút hơi tàn, thì cũng đã thành tro trong đám lửa rồi.


"Là khẩu súng đó phải không, cái khẩu súng mà cậu dùng để kết liểu nó ấy?"


Khẩu súng mà Hàn Canh dùng để bắn đứa trẻ đó, vốn dĩ là được Vương Hoàng cho người đặc biệt chế tạo riêng tặng cho y, đạn của súng cũng là loại đặc biệt 1,8mm, dấu vết thương để lại sẽ rất khác súng thường.


"Phải."


Trong khi đó, ở bên ngoài cửa phòng chỉ huy, Vương Nhất Bác lẳng lặng quay đầu, một đường liền rời phòng chỉ huy mà đi thẳng đến khu biệt giam.


Sau vụ náo loạn khu chỉ huy, Tiêu Chiến là kẻ vi phạm, đương nhiên phải chịu phạt, và cũng là người chịu phạt nặng nhất, đến ở khu cách ly 3 tháng, trong thời gian này cũng không được phép tham gia bất kì hoạt động huấn luyện nào, cũng không được gặp bất kì ai, mỗi ngày lại phải chịu phạt 20 gậy cùng vô số cách thức phạt khác nhau.


"Tiêu Chiến đâu?" - Vương Nhất Bác đi thẳng vào dãy phòng giam, bước chân càng lúc càng gấp.


"Thưa nhị thiếu gia, là phòng số 18." - Tên lính canh âm thầm than thở, nghe nói nhị thiếu gia với tên Tiêu Chiến đó giao hảo rất tốt, không phải muốn đến cướp người chứ. Cái tên đó chỉ mới bị giam hơn 1 tháng thôi, còn chưa thả được. Thế nhưng hắn cũng không đủ can đảm để can ngăn Vương Nhất Bác.


Tiêu Chiến ngồi trên giường, một chân bị xích vào giường, đang nghĩ mông lung thì RẦM một tiếng, tâm trí anh bị tiếng đạp cửa thô bạo kéo về. Mỗi nhà giam của khu biệt giam đều hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, ngoại trừ có một lổ nhỏ dưới chân tường đề đưa đồ ăn thức uống, cùng không khí để thở thì bình thường đếu tối om, ngay cả cửa nhà giam cũng được thiết kế kín mít.


Lúc cửa được mở ra, Tiêu Chiến hơi nheo mắt thích nghi với luồng ánh sáng đột ngột. Đến khi tầm mắt vừa nhìn rõ được một tí, thân ảnh quen thuộc của Vương Nhất Bác làm anh không khỏi ngạc nhiên, trong ánh mắt lại nhịn không được mà để lộ ra một tia kinh hỉ xen lẫn kích động.


Hơn một tháng nay, không biết vì sao mỗi ngày Tiêu Chiến đều rất nhớ Vương Nhất Bác. Mỗi ngày anh vẫn luôn tự hỏi, vết thương trên người cậu đã lành chưa, ăn uống thế nào, có ai giúp cậu tập luyện không, và cả Hàn Tư Niệm, có còn đến thăm cậu không.


Thế nhưng đó không phải câu anh muốn hỏi nhất. Điều mà anh muốn biết nhất, chính là liệu rằng một tháng qua, Vương Nhất Bác, có nhớ anh không... dù chỉ là một giây thoáng qua? Khi câu hỏi này xuất hiện trong đầu, Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, anh đã quá để tâm đến Vương Nhất Bác. Để tâm nhiều đến nỗi, không giây phút nào anh ngừng không nhớ đến cậu, luôn muốn được ngắm nhìn thân ảnh của cậu.


"Nhất Bác" - Tiêu Chiến vô thức lại gọi tên Vương Nhất Bác, bao nhiêu nổi nhớ, lo lắng trong lòng đều không cách nào diễn đạt. Tất cả tâm ý Tiêu Chiến đều chỉ còn trong hai chữ "Nhất Bác" này.


Vương Nhất Bác trực tiếp lao vào trong, dùng sức dốc cả người Tiêu Chiến dậy. Tiếng xích sắt va chạm vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của khu biệt giam. Vương Nhất Bác nghiến răng, gằn từng tiếng một, vang vọng khắp khu biệt giam, như thể có ý để cả những tên lính bên ngoài cùng nghe thấy: " Phiền chết đi được. Tiêu Chiến, tôi đã nói thế nào? Nếu anh dám cản tay cản chân tôi. Tôi nhất định giết chết anh."


Miệng nói còn chưa dứt câu, tay đã vung đấm, mạnh đến nổi Tiêu Chiến văng hẳn xuống giường, chưa kịp hiểu gì đã lại bị Vương Nhất Bác nắm cổ áo, thô bạo lôi cả người dậy. Chiếc áo thun bị lôi kéo, không hiểu do vô tình hay cố ý mà đã giựt lên đáng kể, để lộ vết khâu dài còn rất mới trên bụng Tiêu Chiến, bên cạnh còn có vài vết thương khác.


"Lão gia, Hàn lão sư. " - Âm thanh bên ngoài truyền đến, Vương Nhất Bác không còn nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp rút dao, đâm thẳng vào vết sẹo trên bụng anh.


"Tưởng rằng tôi dễ dàng cho qua chuyện anh muốn giết tôi sao?"


"Tiêu Chiến, anh nhớ cho kĩ. Tôi chính là có thù tất báo, anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi. TÔI SẼ CHO ANH SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT "- Mỗi một câu nói, Vương Nhất Bác đều một nhát đâm vào, đến nhát thứ ba mới hoàn toàn rút dao ra khỏi bụng Tiêu Chiến, vứt xuống sàn. Một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến đã đi ra ngoài.



Tiêu Chiến chưa kịp hiểu, đã ăn một đấm rồi lại mấy dao nhát dao, đầu óc anh trở nên choáng váng, miệng muốn nói gì đó nhưng cậu đến nhanh đi vội như vậy, anh vẫn chưa kịp nói gì.


Hóa ra Vương Nhất Bác vẫn giận việc hôm đó anh có ý giết cậu. Hôm nay xem ra là đến trút giận. Mặc kệ đi, trút giận được là tốt rồi, thoải mái là tốt rồi. Cửa phòng giam rõ ràng vẫn mở, nhưng tầm mắt anh không nhìn rõ nữa, mọi thứ dần dần hoàn toàn tối đen. Vết thương lần trước bị trong đợt sát hạch dù đã được xử lý nhưng do không chăm sóc kĩ, lại liên tục chịu phạt 20 gậy mỗi ngày, đến nay chỉ mới đóng vảy, nay lại bồi thêm vài nhát nữa, thật sự quá sức chịu đựng của anh rồi.


Xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, Tiêu Chiến cũng không nghe được âm thanh ồn ào bên cạnh. Ngay cả bóng hình của Vương Nhất Bác cũng không thấy.


Hết chương 13


[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...