[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 29

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


“Mike!” - Hoàng Húc Hi lại lên tiếng, song đáp lại cậu ta là cái trừng mắt của Mike.


Khí tức của hơn năm năm trước, thoáng chốc ùa về khiến Hoàng Húc Hi khẽ khựng lại.


“Được, tôi biết rồi.” - Vương Uyển Đình nói xong liền cúp máy. 


“Đừng lôi Vương Uyển Đình vào chuyện này nữa.” - Điện thoại vừa cúp, Hoàng Húc Hi lập tức nói.


“Làm sao? Đừng nói cậu có tình cảm với cô ta?” 


“Không có, nhưng năm năm trước cậu lựa chọn con đường này, cũng nên lườn trước những chuyện như thế này rồi chứ?”


“Đúng. Nhưng trong kế hoạch của tôi, tuyệt không có sự xuất hiện của Vương Nhất Bác.” - Mike vừa nói, hai mắt y cũng đỏ lên vì kiềm chế. - “Trong kế hoạch của tôi, tôi và Mặc Nhiễm sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc. Nhưng mà cô ta…”


Y kéo lấy cổ áo Hoàng Húc Hi, gằn từng tiếng: “Cô ta vi phạm lời thề. Cô ta tạo điều kiện cho thằng khốn đó tiếp cận em ấy, thậm chí là bây giờ, đưa em ra khỏi vòng tay của tôi.”


“Cậu nghĩ tôi muốn tính toán với cô ta lắm sao? Chỉ cần cô ta im miệng, biết thân biết phận, tôi cũng chẳng buồn đụng đến một sợi tóc của cô ta.”


“Tất cả những gì tôi muốn chỉ đơn giản như vậy thôi!” - Mike nói xong liền cúi đầu, thở gấp. 


“Tôi chỉ muốn em ấy cũng yêu tôi, cùng tôi sống hạnh phúc. Chỉ có vậy thôi.” - Lúc y nói ra câu này, Hoàng Húc Hi không nhìn được biểu cảm của y. Nhưng qua giọng điệu, có thể thấy Mike vừa trải qua cơn kích động.


Hoàng Húc Hi thở dài. Cậu ta làm sao không biết điều đó. Để có được ngày hôm nay, Mike đã từ bỏ và hy sinh rất nhiều thứ. Chỉ có điều…


“Được rồi.” - Cậu ta đặt tay lên vai Mike, vỗ nhẹ. - “Tôi chỉ muốn nhắc anh, hiện tại anh đã không còn là thành viên của cảnh sát quốc tế nữa. Hơn nữa…”


“Hơn nữa, trên đời này, có rất nhiều việc con người ta không thể kiểm soát hết được.”


“...”


Mike im lặng, nhưng rất nhanh y đã ngẩng đầu, tay cũng thôi không nắm lấy cổ áo Hoàng Húc Hi nữa. 


“Được rồi. Tôi đi đây.” - Nói xong liền xoay người muốn bỏ đi.


Lần này Hoàng Húc Hi không cản y nữa, mà chỉ đơn giản nói một câu: “Mike, đừng đi quá giới hạn.”


Bước chân của Mike khựng lại, sau vài giây thì thấy y gật nhẹ: “Tôi biết rồi. Chuyện vừa rồi, tôi xin lỗi.”


Hoàng Húc Hi thoáng ngây ngẩn. Đợi đến lúc cậu ta ý thức lại, bóng người cao lớn trước mặt đã không còn thấy đâu.



Ngoài trời mây đen lũ lượt kéo đến, rõ ràng chỉ mới đầu giờ trưa nhưng cả thành phố đã tối mịt.


Các nhân viên của Vương thị lúc này cũng đang kéo nhau đi ăn, tầng làm việc của Vương tổng ngày thường vốn đã vắng, nay càng vắng vẻ hơn.


“Tiểu thư” - Trịnh Phồn Tinh ngồi trên xe lăn, dừng ở trước thang máy. Cửa thang vừa mở ra, cậu liền lên tiếng.


“Ầy, tôi đã nói đừng gọi là tiểu thư nữa cơ mà. Chân anh có tiến triển gì không?” - Vương Uyển Đình dừng bước, đưa tay chạm vào đầu gối Trịnh Phồn Tinh xem xét.


“Cảm ơn cô, đã khá hơn trước rất nhiều rồi. Dạo gần đây tôi cũng có thử đứng lên, nhưng mà xem ra vẫn chưa được.” 


“Đừng gấp. Tôi đang liên hệ với một đồng nghiệp ở Anh, nhờ cậu ấy qua xem giúp anh một chút. Chuyện gì cũng từ từ, chúng ta có thời gian mà.”


Trịnh Phồn Tinh nghe vậy không giấu nổi sự phấn khích trên gương mặt. Chỉ cần có thể đứng dậy, cậu nguyện ý dồn hết sức để thử.


“Vâng”


Trịnh Phồn Tinh mỉm cười đáp một tiếng, cả hai cũng vừa vặn đi đến trước cửa phòng làm việc của Vương Nhất Bác.


“Hợp đồng với bên giám đốc Lý đã ký kết rồi. Lát nữa đem cho tôi kế hoạch phát triển sản phẩm hợp tác với bên đó.”


“Vâng”


“...”


“Còn vấn đề gì nữa sao?” - Nhận thấy Quách Thừa còn có điều muốn nói, Vương Nhất Bác chủ động hỏi.


“Thưa, tôi có nhận được tin tức về Mặc Nhiễm. Nghe nói anh ta…”


“Không cần nói nữa.” - Vương Nhất Bác không có lấy một chút phản ứng gọi là rung động, bình thản ngắt lời Quách Thừa.


“Tôi không cần nghe nữa. Anh tự xử lý đi.” - Vương Nhất Bác phất tay, ra hiệu cho Quách Thừa nếu không còn vấn đề gì thì lui ra ngoài. Văn kiện, hợp đồng cần phải xem xét và phê duyệt rất nhiều, cậu muốn tranh thủ làm nhanh một chút, sau đó dành thời gian cùng “anh”. Một tuần qua liên tục bận rộn, cậu ngay cả thời gian ngủ cũng không có.


Quách Thừa nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác, cảm giác có gì không đúng lắm nhưng lại không rõ, vì vậy cậu ta chỉ đành “Vâng” một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.


Cửa vừa mở, vừa vặn hai người Vương Uyển Đình cùng Trịnh Phồn Tinh đang giơ tay gõ cửa.


“Vương tổng, tiểu thư Uyển Đình đến tìm.”


“Anh họ” 


“Ngồi đi. Về nước sao không báo một tiếng?”  - Vương Nhất Bác nới lỏng cà vạt, cũng không có ý định rời khỏi bàn làm việc lấy nước cho cô em họ đã lâu không gặp mà để cô tự thân vận động.


Vương Uyển Đình bước tới ghế sofa ngồi, hai người Quách Thừa cùng Trịnh Phồn Tinh khẽ cúi đầu rồi đóng cửa.


“Lần này em về có chút gấp, không kịp báo cho anh.”


“Cô chú vẫn khỏe chứ?” 


“Vâng.” - Vương Uyển Đình nhìn anh họ của mình, ngập ngừng mãi mới nói ra được. - “Anh họ, em nghe nói...nghe nói anh gặp được một người rất giống anh ấy?”


Phản ứng so với vừa rồi không khác là bao.


“Ừ…” - Chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, hôm nay...trời lại mưa nữa rồi. 


Giống như hôm đầu cậu gặp Mặc Nhiễm. 


Chỉ là vô tình nhớ đến một mảnh ký ức lần đầu gặp gỡ, thế nhưng sau đó những mảnh ký ức cứ như hàng loạt quân cờ domino bị xô đổ, ào ào ùa về. 


Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay.


“Ngoại trừ gương mặt giống đến tám phần ra, cũng chẳng có gì.”


Vương Uyển Đình ngồi trên ghế, kín đáo quan sát từng biểu tình trên gương mặt của anh họ mình. Quách Thừa hay Trịnh Phồn Tinh không hiểu, nhưng cô thì khác. 


Cô biết anh họ đang giam giữ Mặc Nhiễm, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Nói với anh họ, em đã biết anh đang giam giữ Mặc Nhiễm, anh mau trả anh ấy về với Mike đi? 


Ngay cả bản thân cô cũng không tài nào thốt ra những lời như vậy. Bởi vì cô hiểu rất rõ, Mặc Nhiễm là ai.


Mặc Nhiễm là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến là Mặc Nhiễm. Hai cái tên đó, vốn dĩ là chỉ một người. Người đó là thiếu gia của Tiêu gia, là con trai của Tiêu Thịnh Hàm và Tiêu Nhạc Huân, là… anh trai của Vương Nhất Bác. Cô, lấy tư cách gì để hỏi? Ngay cả Mike D Angelo cũng không có tư cách gì. Người chăm sóc cho Mặc Nhiễm suốt năm năm nay thì sao chứ? 


Vương Nhất Bác trước mặt cô đây mới là người thân của Mặc Nhiễm. Là người thân mang cùng dòng máu với anh ấy.

 

“Chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Anh ấy, đã trở về rồi.” 


Vương Uyển Đình không hiểu.


“Mike D Angelo, tên khốn kiếp đó đã trả lại tro cốt của anh ấy. Ngay cả tro cốt của mẹ, hắn ta cũng trả lại.”


Vương Uyển Đình siết chặt nắm tay. Anh họ...đang nói gì vậy?


Không, không phải vậy đâu. Tro cốt của bác gái là thật, nhưng làm gì có cái gọi là “tro cốt của Tiêu Chiến” trong khi anh ấy vẫn còn sống cơ chứ? Xem ra Mike đúng là một con cáo già, mỗi thứ liên qua đến Tiêu Chiến đều được y sắp xếp đến không kẻ hở.


“Anh họ, thực ra, thực ra…”


Vương Uyển Đình ngắc ngứ. Đúng lúc này, màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ Mike khiến cô không thể không ngừng lại.


“Em ra ngoài nghe điện thoại một lát.” 


Vương Nhất Bác không đáp. Vào một khắc thân ảnh Vương Uyển Đình vừa biến mất sau cánh cửa, hai hàng lông mày của cậu nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén như sư tử rình mồi.


Vương Uyển Đình, hình như có chuyện giấu cậu.



Ầm


Leng keng


“Xin lỗi, nhưng quán chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ.” - Ở bên trong, Tống Thiến đã choàng lên mình chiếc áo khoác dày, trên tay cầm theo chiếc ô trắng chuẩn bị ra về.


Vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô thở dài rồi quay ra nói với vị khách vừa bước vào.


“Anh có hẹn ở đây, em cứ về trước đi.” - Mike không để tâm ánh mắt ngạc nhiên của Tống Thiến mà đi một mạch vào trong quầy, tự rót cho mình một ly nước ấm. 


“Nhưng mà...anh có biết “anh” chủ đã đi đâu không? Một tuần nay không thấy chút tin tức nào của…” - Sau một vài phút ngạc nhiên, Tống Thiến cũng trở lại bình thường.


“Anh sẽ đưa anh ấy trở về sớm nhất có thể.” - Tống Thiến còn chưa nói xong đã bị Mike ngắt lời. Cô có chút ngạc nhiên nhưng rồi khi nhìn đến thân ảnh của y, cô liền quyết định không nói gì thêm nữa.


“Được, vậy anh mau chóng đưa anh ấy về nhé.” - Người lo lắng nhất, chính là người đang đứng trước mặt cô đây. - “Vậy, lát nữa xong việc anh nhớ khóa cửa giúp em.” 


Nói rồi bung dù đẩy cửa bước ra.


Trong tiệm hiện tại chỉ còn duy nhất một mình Mike. Y nốc cạn ly nước ấm vừa rót, lại tự pha thêm cho mình một ly trà xanh, sau đó mở tủ, lấy ra một miếng bánh kem. Là hương vị của Mặc Nhiễm. Xong xuôi, y đặt tất cả lên khay, mang lên lầu trên. Lầu trên của Không Tên là khu vực dành cho nhân viên nghỉ ngơi và để dụng cụ cùng nguyên liệu nên cũng ít khi y lên đây.


Mike đặt khay đồ uống và bánh xuống, thong thả ngồi trên ghế, nhấm nháp chiếc bánh và ly trà xanh. Lúc nãy vốn định nhờ Hoàng Húc Hi đánh lạc hướng mấy tên giám sát, không ngờ cả hai lại xảy ra tranh cãi, vậy nên y quyết định sẽ hành động một mình. Chỉ là mấy tên cảnh sát bình thường, nhưng không ngờ y cũng phải khá khó khăn mới hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của họ.


Mike suy nghĩ, lẽ nào...cảnh sát quốc tế phái người tới giám sát y?


Y ngồi chưa được bao lâu thì dưới lầu vang lên tiếng chuông leng keng mỗi khi có khách bước vào. Mike không hề nâng mí mắt. Y  thong thả đứng dậy, rồi lại thong thả hướng về phía cầu thang đi xuống tầng trệt.


“À, em suýt nữa là quên mất. Sáng nay có một bưu phẩm được gởi đến đây.” - Tống Thiến hình như đã rất vội vã quay lại, vì y phát hiện cô không chỉ thở gấp, mà giày cũng bị nước mưa dính khá nhiều. - “Người này rất lạ, chỉ để lại bưu phẩm nói là đưa cho “anh” chủ. Sau đó lại rời đi. Rất vội vã, em cũng không kịp hỏi nhiều.” 


Tống Thiến lấy từ trong tủ ra một bưu phẩm đưa cho Mike. Cô ngần ngại chờ đợi, lại không thấy Mike có động tĩnh gì, biết mình không nên ở lại, liền qua loa tạm biệt rồi lại rời đi. 


Trên bưu phầm không có ghi tên, ở bên trong là một cái thẻ nhớ. Mike không phải đồ ngốc, những chuyện thẻ nhớ chứa viruss này nọ hắn đã gặp qua vô số lần, đang định vứt đi thì linh cảm đột nhiên bắt y dừng lại, suy nghĩ một lúc liền lấy ra một chiếc thoại lắp thẻ nhớ vào.


Vương Uyển Đình sau khi gặp Vương Nhất Bác liền ra sân bay để bay đến đây, vừa xuống sân bay lại lập tức lên xe đến điểm hẹn, không một phút nghỉ ngơi. Cô từ ngoài cửa đi vào đã nhìn thấy Mike đang ngồi bên trong, gương mặt hắn lúc trắng, lúc xanh, tầm mắt gần như bị khóa chặt vào màn hình điện thoại trước mặt. Cô hít một hơi, đẩy cửa bước vào.


Cửa vừa mở, một loạt âm thanh quen thuộc thoát ra khiến mọi cử động của cô đều đình trệ.


“Giúp tôi với.”


“Làm ơn, ở đây ồn quá.”


“Tôi sợ lắm…”


Vương Uyển Đình cảm giác trời đất quay cuồng, màng nhĩ bị âm thanh đó đấm đến mức vỡ nát. Cô gần như không còn sức lực, gắng gượng lắm mới có thể tiến lên vài ba bước tới gần hơn rồi quỵ xuống.


“Không thể như vậy… không thể.”  - Vương Uyển Đình dùng tay bịt kín miệng mình, cật lực lắc đầu chối bỏ hiện tại. Không thể như vậy, Mặc Nhiễm là đang ở chỗ Vương Nhất Bác.


Anh họ nhất định sẽ không đối xử với anh ấy như vậy!


Chiếc điện thoại như vẫn đang được phát, lúc im lặng lúc lại vang lên những âm thanh chát chúa, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng như con sóng cuốn theo kí ức bi thương năm đó trở về rõ ràng nhất.


Mike lúc này lặng lẽ đi đến phía sau Vương Uyển Đình rồi bất ngờ nắm lấy tóc cô, thô bạo kéo lên lầu.


“Ư…” 


Hành động thô bạo của Mike chẳng đơn giản dừng lại ở đó. Y lôi cô lên lầu, ép Vương Uyển Đình phải khuất phục đau đớn dưới chân mình, rồi lại dùng sức ấn đầu cô vào sát chiếc điện thoại đang không ngừng lặp đi lặp những hình ảnh kia.


Mặc Nhiễm khi thì nằm yên như cái xác không còn sức sống, lúc lại điên cuồng gào thét. 


Trắng xóa, tan hoang, gào thét, tuyệt vọng… Tiêu Chiến.


“Cô nhìn đi, nhìn cho kĩ. Tôi bảo cô nhìn! Con m* nó! Tôi bảo cô nhìn!” - Mike như mất đi ý thức mà rống lên. Y hất văng điện thoại, hai tay chuyển sang siết lấy cổ Vương Uyển Đình, không chút lưu tình mà ra sức bóp chặt.


Trong mắt Vương Uyển Đình đã ngập nước, tia máu hằn lên rõ ràng, nhưng không có sợ hãi, chỉ có bi thương, chỉ có nghi hoặc.


“Không… không...thể…. nào…” - Chuyện này không thể nào như vậy được.


“Vương Uyển Đình, cô có nghe thấy không? Có nghe thấy em ấy tuyệt vọng đến mức nào không?” 


Hết chương 29


3 nhận xét:

  1. T thực sự ko hiểu được suy nghĩ của Uyển Đình.tại sao ko nói sự thật.nghe đc MN kêu cứu thì sao? Giúp MN về chỗ Mike sao? Tại sao ko ủng hộ 2 anh em trong khi là người biết tất cả

    Trả lờiXóa
  2. Uyển Đình tại sao vẫn ko chịu nói cho Bác bít zay. Tức ghê á. Đừng để chuyện xưa lặp lại lần nữa

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...