[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 28

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


“Tỉnh rồi?”


Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một cốc nước, chậm rãi bước đến bên giường.


Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nhìn thấy Vương Nhất Bác, trong lòng Mặc Nhiễm liền dâng lên cảm giác sợ hãi. 


Anh sợ hãi sự tàn bạo, điên cuồng của cậu. Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh đã không còn là một chàng trai trầm tĩnh ít nói nhưng luôn khiến anh có cảm giác thân thuộc, dịu dàng nữa. Không còn là chàng trai có nụ cười dương quang, ấm áp như ban đầu gặp gỡ nữa. Vương Nhất Bác của hiện tại chỉ có bạo lực. Thứ mà anh nhớ đến, chỉ là những màn tra tấn từ thể xác đến tinh thần cùng sự điên cuồng không điểm dừng.


Cậu càng bước đến gần, anh càng theo bản năng rút người vào chăn, ánh mắt lúc thì chằm chằm nhìn cậu vừa dè chừng vừa run rẩy, lúc thì rụt rè lo sợ ngó nhìn xung quanh.


“Cậu…” - Đến tận khi Vương Nhất Bác thong thả ngồi xuống mép giường, Mặc Nhiễm vẫn không thu lại ánh mắt dè chừng của mình, lắp bắp hỏi. - “Đây là đâu? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”


“Tầng hầm nhà tôi.” - Vương Nhất Bác đưa anh cốc nước. Mặc Nhiễm lại ngoan ngoãn nhận lấy, ánh mắt từ khi cậu bước vào gần như thủy chung không thay đổi, dán chặt trên người cậu. 


“Ti tiện!”


Đó là hai từ mà Vương Nhất Bác dành cho Mặc Nhiễm lúc này. Dù không nói ra, nhưng ánh mắt cũng không hề che giấu sự khinh thường.


“Nhà tôi chỉ có một phòng, nên anh sẽ ở đây.”


Không biết nên nói anh quá đơn giản hay thật sự ngu ngốc. Trước đó anh bị đối xử thế nào, nhưng dường như Mặc Nhiễm vẫn không hề đề phòng. Sự dè chừng trước đó, chỉ đơn giản bởi vì anh đang cố trấn an chính mình trong cái không gian gần như chỉ toàn màu trắng này. 


Ngay cả việc gan lỳ nhìn chằm chằm vào thân người Vương Nhất Bác, cũng chỉ vì trên người cậu là nơi duy nhất không có thứ màu trắng đáng sợ kia. Như vậy sẽ giúp anh níu kéo chút bình tĩnh còn sót lại.


Vì vậy, khi Mặc Nhiễm lại bất giác nhận lấy rồi uống một ngụm, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không nhận ra bản thân đối với Vương Nhất Bác từ sâu trong tiềm thức không hề có chút phòng bị, nghi ngờ.


Đến tận lúc nghe được câu nói đó, Mặc Nhiễm mới ngơ ngác ngẩng đầu. Như vậy có nghĩa là gì? Nhà cậu chỉ có một phòng? Anh sẽ ở đây? Nhưng tại sao? Chẳng phải mới hôm qua còn muốn siết cổ anh đến chết sao? Vậy mà con người hung tợn hay mắt hằm tơ máu kia bây giờ đột nhiên lại nhìn anh với anh mắt ẩn nhẫn như những ngày đầu. Thậm chí còn giữ anh ở lại nhà cậu.


“Cậu… cậu muốn làm gì? Muốn...muốn bắt cóc tôi?” - Giam lỏng anh ở nơi nhà riêng như thế này, Mặc Nhiễm chỉ có thể nghĩ ra được lý do duy nhất là Vương Nhất Bác muốn bắt cóc anh. 


Giống như tình tiết trong bộ phim truyền hình mà anh đã xem cách đây không lâu.


Thế nhưng Mặc Nhiễm ngốc nghếch, làm gì có con tin nào lại đi hỏi câu như vậy chứ.


Thấy Vương Nhất Bác ngạc nhiên vì câu hỏi của mình nhưng lại không có tín hiệu cho thấy cậu ta sẽ trả lời, anh lại ngập ngừng hỏi tiếp: “Không phải... không phải muốn... giết tôi à?” 


“Anh hỏi như vậy là sao? Muốn tôi giết anh lắm?” - Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày nhìn anh, con người này thật khiến người khác đau đầu - “Anh là không sợ chết, hay không sợ tôi?”


“Đều sợ” - Mặc Nhiễm lí nhí. Không chỉ sợ Vương Nhất Bác, sợ chết mà anh còn sợ luôn cả màu trắng của căn phòng.  - “Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền?”


Mike luôn nói anh phải cẩn thận với những người xung quanh, trên thế giới này chỉ có y mới yêu anh vô điều kiện, nhưng mà…


“Tôi không cần tiền, và tôi cũng không thiếu tiền.” - Vương Nhất Bác lại cười khẩy. 


Con người này, rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc cơ chứ? Cậu trông rất giống kẻ thiếu tiền phải đi moi tiền từ một kẻ không có mấy đồng bạc như Mike D Angelo? Nực cười!


“Tôi chỉ muốn hắn đau đớn, trả cho hắn gấp trăm ngàn lần những gì tôi trải qua.” - Vương Nhất Bác chuyên chú nhìn anh đánh giá một lượt. - “Xem ra hắn cũng rất dụng tâm, làm rất giống.”


“Nhưng anh nói xem, nếu như hắn ta biết tôi bắt anh đi, biết cơ thể anh đã bị tôi chạm qua, hắn sẽ phản ứng thế nào? Tìm anh về, hay sẽ lại tạo ra một con búp bê khác? Tôi rất mong chờ.” - Vừa nói xong, Vương Nhất Bác cũng đứng dậy khỏi giường, hai tay thong thả đút túi muốn xoay người rời đi.


“Kho...an…”


Cậu vô cùng thong thả, vô cùng sảng khoái khi nghĩ đến bộ dáng thống khổ của Mike. Càng nghĩ, sự nôn nóng muốn được nhìn thấy hình ảnh đó càng dâng cao, “dục vọng” biến nó thành hiện thực cũng càng sục sôi. 


Vương Nhất Bác chìm đắm trong niềm sung sướng khi trả thù được Mike, hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện như diều sắp đứt dây của Mặc Nhiễm trên giường. Cậu cứ thế mà dứt khoát tiến ra ngoài, đóng sập cửa, khóa trái. 


Một chút cũng không quay đầu nhìn lại.


Tiếng cửa đóng sầm khô khốc vang lên, sợi dây hy vọng duy nhất của Mặc Nhiễm cũng đứt phựt.


“ĐỪNG ĐI!”


“Ha...ha...ha…”


Mặc Nhiễm với phần thân trên ướt đẫm mồ hôi từ trên giường bật dậy, hai mắt mở to tràn ngập kinh hãi. Con người xinh đẹp ngập nước nhìn về phía cửa, có điều nó vẫn đóng chặt như một tuần trước.


Mặc Nhiễm ở nơi này đã được một tuần.


Nói chính xác hơn, hôm nay là tròn một tuần kể từ khi anh tỉnh lại từ trong căn phòng này và gặp Vương Nhất Bác.


Mặc dù đúng giờ thức ăn đều đặn được đưa tới, nước uống cũng không thiếu, nhưng kể từ hôm đó, Vương Nhất Bác cũng không xuất hiện nữa.


“Ư…” - Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng còn chưa được bao lâu, thứ âm thanh đó lại chực chờ vang vọng bên tai.


Không rõ là phát ra từ đâu, nhưng chói tai vô cùng. Mặc cho anh có cố đến thế nào để tìm, cũng không thể xác định nó phát ra từ đâu để tắt đi. Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, cố sức bấu víu lấy tấm chăn, dùng nó để che chắn cả thân mình rồi nhắm chặt hai mắt để chìm vào giấc ngủ.


Không cần biết tấm chăn kia có thể che chắn được bao nhiêu, chỉ cần có thể giúp anh bớt phải nhìn thấy thứ màu trắng chói mắt đó là được. 


Liên tục cả một tuần nay đều như vậy.


Chỉ cần nhìn thấy thứ màu trắng đó thì chẳng bao lâu sau, âm thanh chói tai sẽ vang lên. Hai thứ ấy đã liên tục tra tấn anh suốt bảy ngày qua. Anh căn bản chẳng thể làm gì, chỉ có thể cố ngủ để trốn tránh.


Bởi vì là tầng hầm, nên xung quanh hoàn toàn kín mít. Nơi duy nhất có thể đi ra, chính là cánh cửa vẫn đóng chặt kia. Ngay cả hệ thống thông khí cũng được làm chìm trong tường. Hoàn toàn không có con đường thoát thứ hai.


Mặc dù ngủ có thể giúp anh tránh bị làm phiền, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời. Hai ngày nay, bởi vì trước đó ngủ quá nhiều mà anh không còn dễ dàng chìm vào giấc ngủ được nữa. Không ngủ được, Mặc Nhiễm chỉ có thể cố đấm ăn xôi nhắm chặt hai mắt, giấu kín mình trong chăn.


Nhưng hình như cũng sắp không được rồi. Bởi vì chỉ kế sách này của anh dần không còn tác dụng.


Mặc Nhiễm sắp phát điên rồi.


Bứt rứt đến phát điên.


“Ưm...sẽ ổn thôi...sẽ ổn thôi…”


“Mặc Nhiễm...ngủ đi, ngủ đi. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu,...”


“Không có gì cả…Ư!!!”


Căn biệt thự của Vương Nhất Bác không phải nằm ở ngoại ô như Vương gia năm xưa nhưng vẫn ở khu dân cư yên tĩnh, ít người qua lại. Vậy nên chuyện mong có chút tiếng ồn nhằm phân tán suy nghĩ của Mặc Nhiễm trở thành thứ gì đó khá xa vời.


“Cạch, cạch”


Mặc Nhiễm dùng hai tay bịt chặt hai bên tai, vừa nghe được tiếng mở khóa từ bên ngoài, anh vội vàng lật tung chăn, chân còn chưa chạm đất đã rướn người, kết quả là đập cả người xuống đất. Song anh không hề quan tâm cái đau từ cú ngã truyền tới mà vẫn đứng lên, lao người về phía cửa.


“RẦM, RẦM, RẦM”


“Làm ơn, làm ơn… cho tôi ra khỏi đây. Làm ơn, xin hãy giúp tôi.” - Mặc Nhiễm gấp gáp nói, hai tay không ngừng đập cửa.


Thế nhưng bên ngoài chỉ yên lặng. Mặc Nhiễm không biết hết hy vọng là gì, tay vẫn đập không ngừng, miệng vẫn cầu xin liên tục.


Ở bên ngoài, hôm nay người phụ trách dọn dẹp và đưa thức ăn đến là một cô gái tầm đôi mươi. Lúc cô vừa mở khóa cửa nhỏ để đưa thức ăn vào thì bên trong bất ngờ Rầm một cái, ngay sau đó là âm thanh đập cửa và cầu xin liên tục vang lên. Cô không biết tại sao Vương tổng lại bắt nhốt người này, nhưng đó là chuyện của chủ nhân, cô không ngu mà xen vào. Hơn nữa, chắc chắn người bên trong đã đắc tội với Vương tổng nên mới thành ra như vậy.


Tiểu Hoa chẹp môi, định bụng đưa đồ ăn vào trong rồi sẽ đi ngay, ai dè cô vừa đẩy khay đồ ăn vào, người bên trong vậy mà đã chụp được tay cô, nắm chặt không buông.


“Làm ơn, làm ơn giúp tôi với. Tôi...tôi sắp chịu không nổi nữa rồi. Trong này ồn lắm, làm ơn...làm ơn giúp tôi với.”


Bất ngờ bị nắm chặt lấy, Tiểu Hoa giật mình hoảng hốt, theo quán tính lập tức rút tay lại những người bên trong dường như đang dùng tất cả sức lực mà nắm lấy tay cô khiến Tiểu Hoa nhất thời không thể như ý muốn.


“Làm ơn...xin hãy giúp tôi. Hoặc chí ý hãy cho tôi gặp Vương Nhất Bác, làm ơn.”


“Buông ra, buông ra!”


Tiểu Hoa ra sức rút tay lại, Mặc Nhiễm ở bên trong cũng càng ra sức nắm chặt. Hai người tạo thành thế giằng co nhưng cũng không được bao lâu, Mặc Nhiễm đã cạn sức sau ngày chống chọi với hai thứ kia. 


Tiểu Hoa cũng nhận ra điều đó. Cô lại dồn sức, giật một cái thật mạnh, thành công rút tay mình lại. Mặc Nhiễm bên trong tuyệt vọng dựa vào cửa, vừa yếu ớt vừa tuyệt vọng cầu xin.


“Làm ơn…”


“Im đi, tên thần kinh! Có gan đắc tội Vương tổng thì có gan mà chịu. Ở đó mà tỏ vẻ nạn nhân.” - Tiểu Hoa đứng lên, bực bội xoa xoa cổ tay bị anh nắm đến đỏ. - “Hừ, ê chết đi được. Tối nay đừng có hòng ăn uống gì.”


Nói rồi xoay người, dứt khoát bỏ đi.


Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, Mặc Nhiễm cũng không thiết cầu xin nữa, chỉ yên lặng nhìn khay đồ ăn phía chân cửa. 


Hôm nay không phải lần đầu anh làm như vậy. Nhưng lần nào cũng vô dụng.


Anh đắc tội Vương Nhất Bác? Đắc tội gì?


Bởi vì vô tình có gương mặt giống anh trai cậu ta sao?


Tiêu Chiến…


Mặc Nhiễm thất thần đi đến trước gương đặt trong phòng, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó. 


Chỉ vì gương mặt này…


Xoảng…



“Vẫn chưa tìm được?” - Trong căn hộ của Hoàng Húc Hi, Mike sốt ruột không ngừng đi lại trong phòng. 


Bởi vì lần rút súng náo loạn ở sân bay lần trước, dù được phía cảnh sát quốc tế bảo lãnh nhưng vì đã không còn là người của tổ chức, dù cho lãnh đạo có ưu ái Mike như thế nào thì bọn họ cũng không thể dung túng y hết lần đến lần khác. Hơn nữa còn lộ liễu giữa nơi công cộng như vậy, khó mà ăn nói với các lãnh đạo quốc gia. Vì vậy, sau hôm gây náo loạn đó, Mike tất nhiên đã nhận được điện thoại từ lãnh đạo cấp cao của cảnh sát quốc tế. Ông ta nói chỉ có thể giúp y lần này, nếu còn lần sau, y chỉ có thể tra tay vào còng số 8 và ngồi ở sở cảnh sát.


Mặc dù ông ấy giúp y không bị cảnh sát hỏi thăm, thế nhưng y vẫn phải chịu giám sát từ người của sở cảnh sát trong vòng một tháng. Đó là điều kiện đổi lại để y không bị truy cứu.


Cũng bởi vì nguyên nhân này, hành động của Mike bị hạn chế rất nhiều. Ngay cả Hoàng Húc Hi bởi vì thân cận cùng y mà cũng bị cấp trên gọi lên cảnh cáo, đồng thời tịch thu súng của cậu ta trong một tháng.


Không còn bất kỳ sự hỗ trợ nào, Mike như rơi vào thế hạ phong hoàn toàn. Suốt một tuần nay, chịu sự giám sát của sở cảnh sát, y không tìm được chút thông tin nào của Mặc Nhiễm. Người quan trọng nhất của y, cứ như vậy mà biến mất không chút tung tích. Còn y cái gì cũng không làm được. Một chút cũng không làm gì được.


Mãi cho đến tận hôm nay, sau một tuần chịu chùn bước, y mới được nới lỏng giám sát. Mike vội vàng chạy đến gặp Hoàng Húc Hi, nhờ cậu ta dò tìm thử.


“Anh ráng chờ thêm một chút.” - Hoàng Húc Hi thở dài, nhìn chiếc bàn làm việc vốn chất đầy máy tính đặc biệt nay đã trống không.


Không chỉ tịch thu súng, mà máy tính có chứa con chip đặc biệt của cảnh sát quốc tế cũng bị đưa đi.


Nếu không có con chip đó, cậu ta không thể tìm kiếm thông tin một cách nhanh chóng được. Thậm chí là không thể làm bất cứ thứ gì.


“M* ki*p!” - Mike bực bội, nhịn không được mà chửi thề một tiếng. 


Y bước đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống liền thấy một nhóm năm người đang dạo quanh phía dưới tòa chung cư. Người ngoài không biết, nhưng với y hay Hoàng Húc Hi, chỉ cần liếc mắt cũng biết mấy người đó chính là cảnh sát đang chịu trách nhiệm giám sát y.


Một tuần qua, sở dĩ Mike không làm liều hay kháng cự trước sự kiểm soát của cảnh sát là vì y hiểu, y thật sự sẽ phải tra tay vào còng số 8. Một khi đã như vậy, cơ hội để y tự do hành động sẽ là con số 0. Mike không phải kẻ ngốc, y lựa chọn lùi một bước. Nhưng trời tính không bằng trời tính. Y không ngờ Hoàng Húc Hi cũng bị ảnh hưởng, cũng nhận ra từ trước đến nay, y đã quá phụ thuộc vào tổ chức.


Rời khỏi cương vị cảnh sát quốc tế, y chẳng còn được như trước. 


Dù đáng ghét, nhưng Mike không thể không thừa nhận điều đó.


“Bên kia có động tĩnh gì không?” - Mắt vẫn nhìn xuống phía dưới, Mike hỏi Hoàng Húc Hi.


“Tôi cũng không quá rõ.” - Hoàng Húc Hi hiểu Mike đang nóng lòng, nhưng vẫn lựa chọn nói sự thật.


Mike nghe câu trả lời mà lòng lại càng ngứa ngáy khó chịu thêm. Biết chắc kẻ đã đưa Mặc Nhiễm đi là ai, thế nhưng y giờ đây vậy mà cái gì cũng không làm được. Thật sự là bức y đến phát điên.


Lẽ nào… lần này y thật sự phải chùn bước? Phải “trả” lại Mặc Nhiễm cho tên khốn kia?


Mất biết bao công sức và thời gian như vậy…


Mike lấy ra điện thoại, lục tìm trong danh bạ rồi bấm số, rất nhanh đã có người bắt máy.


“Vương Uyển Đình…” - Cái tên quen thuộc thoát ra khỏi miệng Mike, nhưng lúc này nó lại tuyệt không thân thiện như mọi ngày. Ngược lại, sự thiếu kiên nhẫn và ẩn nhẫn hiện rõ. 


Sự khác biệt này, Hoàng Húc Hi cũng ngay lập tức nhận ra.


“Mike, anh định làm gì?”


Cậu ta tiến đến bên cạnh, nhanh chóng muốn hỏi rõ nhưng lại bị Mike ra hiệu ngăn lại.


“Tôi đây…”  - Bên kia, Vương Uyển Đình cũng đoán được tình hình. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp.


“Mười giờ tối nay, gặp tôi ở Không Tên.”


Hết chương 28


3 nhận xét:

  1. Mừng cô trở lại.tôi xót 2 anh em lắm rồi.mong cô nhẹ tay sớm cho họ nhận ra nhau.họ quá đau thương rồi

    Trả lờiXóa
  2. Uyển Đình biết NB mang MN đi thì làm ơn nói sự thật cho cậu ấy biết đi.Làm ơn,cô ý đang nghĩ gì vậy

    Trả lờiXóa
  3. Chời ơi đợi quá đợi cuối cùng có chuong mới rồi

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...