[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 25

Tác giả: Wonnie


Hà Cảnh Sâm không nhớ rõ toàn bộ quá trình đó như thế nào. Y chỉ mơ hồ nhớ vào lúc bản thân đang bị cái nóng thiêu đốt thì ngất đi, đợi đến khi y lần nữa tỉnh lại, chính là tình cảnh hiện tại. Cả căn phòng bừa bộn, đầy rẫy những vết cào, Vương Nhất Bác ngồi gục đầu bất động một chỗ, còn y thì nằm bất tỉnh ở góc phòng.


“Vương Nhất Bác?” - Hà Cảnh Sâm khẽ gọi thử, tình trạng lúc này của cậu có thể nói cũng tương tự những gì y đã trải qua. Y mơ hồ nghĩ, chỉ cần vượt qua được trạng thái này, có phải đã xem như bọn họ đã có trong mình vắc-xin chống lại vết cào cắn của tang thi?


Càng nghĩ, Hà Cảnh Sâm lại càng cảm thấy tình trạng cơ thể mình dường như đang trở nên tốt hơn. Hoàn toàn không còn sự khó chịu như ban nãy, trái lại như thể có một luồng sinh lực dồi dào đang chảy bên trong.


Hà Cảnh Sâm mạnh mẽ cảm nhận sự thay đổi bên trong, lại nhìn Vương Nhất Bác dù đang bất động nhưng toàn thân vẫn nóng như lửa, y càng chắc chắn với suy đoán của mình.


“Vương Nhất Bác! Có nghe tôi nói gì không?” - Hà Cảnh Sâm khẽ lay cậu. - “Vương Nhất Bác, nhất định phải vượt qua, tuyệt đối đừng bỏ cuộc. Chỉ cần vượt qua được, chúng ta có thể... sẽ miễn nhiễm với tang thi. Có nghe được tôi nói không?”


Vương Nhất Bác vẫn không có động tĩnh.


Hà Cảnh Sâm lúc này mới dần bình tĩnh lại. Y không nói nữa, cũng không đụng đến Vương Nhất Bác mà trở về ngồi dựa lưng vào cửa.


“Có ai ngoài đó không?” 


Y vừa lên tiếng, bên ngoài rất nha đã có người đáp lại: “Anh Hà, có tôi đây.”


“Đội trưởng!” - Cùng với Lâm Phi Tuyết là một trong số ba người cấp dưới của Hà Cảnh Sâm đáp lại.


Hà Cảnh Sâm cũng nhận thấy bên ngoài dường như đã ít người hơn so với ban nãy, vì vậy liền hỏi: “Mấy người kia đâu rồi?”


“Vừa rồi ở phía cửa mật đạo có tiếng động, hai người họ đi xem thử rồi.” - Nói rồi lại hỏi. - “Đội trưởng, anh không sao chứ?”


“Ừ” - Hà Cảnh Sâm nhìn Vương Nhất Bác, lại nói. - “Có gì để ăn không, quăng vào cho tôi với.”


Trải qua gần một ngày vật lộn, y đã sớm kiệt sức.


“Có đây, có đây.” - Lâm Phi Tuyết vội vàng lấy từ trong balo ra hai chiếc bánh bao cùng hai chai nước, qua khe cửa mà Hà Cảnh Sâm hé ra đưa đồ ăn vào bên trong. 


“Đội trưởng, nếu anh không sao rồi thì hay là ra ngoài trước đi.” - Trong khoảnh khắc cửa phòng hé mở, người cấp dưới có thể thấy được khung cảnh lộn xộn bên trong. Thậm chí anh ta còn thấp thoáng thấy được Vương Nhất Bác đang ngồi gục đầu bất động.


“Không cần.” - Nhận được đồ ăn tiếp tế, Hà Cảnh Sâm xé mở bao bì, cắn một miếng bánh bao. - “Cũng chưa chắc tôi đã không sao, vẫn là ở lại thêm một chút thì hơn.”


“Đội trưởng…” 


Y đã nói vậy, cấp dưới cũng hiểu dù cho có nói thêm cũng không thể thuyết phục được, vì vậy, cậu ta chỉ đành im lặng.


Lâm Phi Tuyết cũng không tiện nói ra điều cô đang muốn biết.


Không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh như lúc Hà Cảnh Sâm vẫn hôn mê. Tuy nhiên, sự yên tĩnh này không kéo dài được quá lâu. Từ phía cửa ra vào mật đạo truyền đến âm thanh “Rầm” một tiếng, theo sau đó là tiếng gào của tang thi cũng thấp thoáng lọt vào bên tai. 


Lâm Phi Tuyết giật mình, khẽ đưa mắt quan sát người còn lại là cấp dưới của Hà Cảnh Sâm và bạn trai Thái Vũ. Ánh mắt của họ đều đang hướng về phía đầu mật đạo, hiển nhiên cho thấy cả hai người họ cũng đã nghe được thứ âm thanh cô vừa nghe.


Rõ ràng đang yên ắng, vì cái gì đột nhiên mật đạo lại truyền đến âm thanh của tang thi?


“Tôi đi xem thử rồi hỗ trợ bọn họ.” - Người cấp dưới còn lại nói rồi cũng cầm súng chạy về phía cửa mật đạo.


Nơi này chỉ còn Lâm Phi Tuyết cùng bạn trai Thái Vũ và hai người đang ở trong phòng kín.


Bởi vì cơ thể đã xảy ra biến hóa, dù Hà Cảnh Sâm ở trong phòng kín, y cũng mơ hồ nghe được loạt âm thanh đó. 


Dù nghe được, nhưng y cũng như Lâm Phi Tuyết, không chắc chắn cho lắm. Vì vậy, y liền hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tôi nghe được âm thanh của tang thi ngoài đó.”


“Anh cũng nghe thấy?” - Lâm Phi Tuyết lập tức hỏi lại, trong mắt càng xuất hiện sự lo lắng.


“Nói cho tôi tình hình ngoài đó.” - Nghe giọng điệu của Lâm Phi Tuyết, Hà Cảnh Sâm cũng không cần hỏi thêm mà trực tiếp hỏi.


“Hai người cấp dưới của anh đã đi xem rồi. Người còn lại cũng vừa mới chạy đi.” - Lâm Phi Tuyết biết giờ không phải lúc để dài dòng nên nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Hà Cảnh Sâm.


Bên cạnh, Thái Vũ từ lúc nào đã tự thu dọn đồ đạc đến gần chỗ cô.


Lâm Phi Tuyết vừa dứt lời, từ phía cửa ra vào mật đạo lại truyền đến âm thanh của tang thi gào thét. Lần này họ còn nghe thêm được tiếng súng nổ không ngừng.


Đến lúc này, dù không muốn nhưng Lâm Phi Tuyết không thể không thừa nhận, nhất định đã có chuyện xảy ra ở phía cửa mật đạo rồi. Nói thẳng ra chính là, có thể tang thi đã tìm được cách mở cửa mật đạo, còn mấy người kia đang kịch liệt chiến đấu để ngăn lại bước tiến của chúng.


Nhưng tại sao?


Dù rằng trước đó bọn chúng đã có sự tiến hóa và thay đổi, nhưng cũng không thể nhanh đến mức như vậy. Bọn họ chỉ mới tiến vào mật đạo chưa được hai ngày, mà nạn xác sống bùng nổ cũng mới được hơn một tuần.


Tang thi tiến hóa nhanh như vậy, ông trời thật sự là muốn diệt tận đường sống của con người sao?


Lâm Phi Tuyết thoáng chốc rơi vào tuyệt vọng, mà bạn trai cô là Thái Vũ đã xoắn quýt từ lâu. Hắn ôm balo đồ sẵn trên tay, như thể đã sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào. Hắn không giống bạn gái, sẽ không vì cái gọi là tình nghĩa với mấy người chỉ vừa mới quen biết mà đặt mình vào tình huống nguy hiểm.


Trong suy nghĩ của Thái Vũ, mấy người Hà Cảnh Sâm chính là đang cản đường sống của hắn, đồng thời hoàn toàn gạt bỏ đoạn ký ức bản thân ra sức cầu xin bọn họ cho đi nhờ xe lúc đầu. Ngay cả cô bạn gái là Lâm Phi Tuyết, hắn cũng đã không màng quan tâm. Cô ta đã nhanh chóng thân thiết với đám đàn ông đó, thì hắn cũng toại nguyện cho cô ả.


Bên trong, Hà Cảnh Sâm cũng nghe rõ tiếng súng cùng âm thanh của tang thi đan xen. Y biết chắc bên ngoài đã xảy ra chuyện và đồng đội của mình đang chiến đấu kịch liệt ngoài kia. Bàn tay không chút suy nghĩ và chần chừ mà vươn ra muốn mở cửa, thế nhưng khi chỉ còn thiếu một cái đẩy nhẹ, động tác của Hà Cảnh Sâm lại dừng lại. Y xoay đầu, nhìn đến một Vương Nhất Bác chưa rõ sống chết thế nào, bên ngoài lại thêm hai người thường không biết sử dụng vũ khí. Làm sao y có thể bỏ mặc họ? Mà y cũng không thể bỏ mặc đồng đội ngoài kia. 


Âm thanh của tang thi lúc này lại truyền đến, thế nhưng chỉ duy có tiếng súng là đã không còn dồn dập và liên tục như vừa rồi. Hà Cảnh Sâm lại càng khó nghĩ.


“Hừm…” - Từ phía sau y, Vương Nhất Bác không biết đã tỉnh từ lúc nào, từ cổ họng phát ra một tiếng “Hừm” nhưng cũng không có động đậy.


Hà Cảnh Sâm lập tức xoay người, chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Trên gương mặt không giấu nổi sự nhẹ nhõm khi cậu đã tỉnh, đồng thời gấp gáp hỏi: “Có sao không?”


“Đi đi.” - Vương Nhất Bác vẫn không động đậy, hai mắt thậm chí vẫn nhắm chặt, nhưng còn không đợi Hà Cảnh Sâm nói hết đã trực tiếp kêu y mau đi hỗ trợ mấy người kia.


Hà Cảnh Sâm nghe vậy, tảng đá trong lòng thoáng chốc được gỡ bỏ.


“Cậu tự lo được chứ?” - Dù vậy nhưng y cũng không rời đi ngay lập tức mà phải xác nhận Vương Nhất Bác thật sự đã ổn.


“Không chết được.” - Chỉ cần lúc này không phải đối diện với tang thi, cậu vẫn có thể miễn cưỡng đứng dậy được. - “Anh đi mau đi.”


Mặc dù không quá rõ ràng như Hà Cảnh Sâm, nhưng vừa rồi cậu vẫn có thể nghe được hai thứ âm thanh kia thoang thoảng bên tai. Lại thêm giọng điệu gấp gáp và lo lắng thấy rõ của Hà Cảnh Sâm, cậu càng thêm chắc nhận định của mình.


“Vậy… tôi sẽ nhanh chóng trở lại, cậu cứ ngồi ở trong này nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” - Nói xong cũng không chần chừ nữa, liền trực tiếp đứng lên, dứt khoát mở ra cánh cửa đóng kín.


Ở bên ngoài, Thái Vũ đã sắp co giò chạy mất, Lâm Phi Tuyết thân nữ nhi đang không biết làm sao thì cửa phòng kín bất ngờ mở ra. Hà Cảnh Sâm xuất hiện ngay sau đó, mà trong khoảnh khắc cửa mở ra, cô đã thấy được thân ảnh vẫn luôn khiến mình lo lắng ngồi ở bên trong. Lâm Phi Tuyết vừa vui mừng lại vừa lo, nhưng cô không dám thẳng thắn bộc lộ.


“Anh Hà! Anh...anh sao lại ra đây?” - Lâm Phi Tuyết hỏi Hà Cảnh Sâm nhưng ánh mắt lại kín đáo liếc nhìn về Vương Nhất Bác đang ngồi ở bên trong, khi mà cửa phòng vẫn chưa hoàn toàn khép lại.


Cô thực lòng lo lắng cho Vương Nhất Bác, và muốn được chăm sóc cho cậu.


“Nhờ cô trông chừng Vương Nhất Bác giúp tôi.” - Hà Cảnh Sâm không trả lời câu hỏi của Lâm Phi Tuyết mà chỉ gọn lẹ bỏ lại một câu, ngay sau đó cầm lấy mấy cây súng đang đặt dưới đất mà vọt đi mất.


Nơi này chỉ còn lại ba người, mà điều Hà Cảnh Sâm vừa căn dặn chính là điều Lâm Phi Tuyết muốn.


Cô xoay người, nhìn Vương Nhất Bác vẫn ngồi bất động một chỗ, trái tim bất giác đánh “thịch” một cái, gương mặt cũng vì vậy mà khẽ đỏ.


Nhan sắc Lâm Phi Tuyết không phải dạng trung bình nhưng cũng không đến mức đủ để khuynh nước khuynh thành, chỉ là so với những nữ nhân khác, cô vẫn dễ dàng nổi bật và thu hút ánh mắt của nam giới xung quanh. Lúc này Lâm Phi Tuyết lại đỏ mặt ngượng ngùng, sự thu hút và quyến rũ lại tăng lên không ít.


Người ngoài vừa nhìn vào đã biết Lâm Phi Tuyết có tình cảm với Vương Nhất Bác. 


Là bạn trai chính thức của Lâm Phi Tuyết, Thái Vũ lại không có phản ứng gì khi mà hắn tận mắt chứng kiến bạn gái mập mờ không rõ với nam nhân khác.


Ngược lại, một suy nghĩ hay ho lại đang hình thành trong não hắn.


Lâm Phi Tuyết cũng nhận ra mình có chút kích động, vì vậy sau một lúc bình tĩnh lại tâm tình, cô mới vươn tay, đẩy cửa bước vào.


Dù có cảm tình với Vương Nhất Bác, nhưng trước đó cô bị cậu thẳng thừng cảnh cáo, hơn nữa Lâm Phi Tuyết cũng chưa quên mình vẫn đang là bạn gái chính thức của Thái Vũ, vì vậy khi bước đến bên cạnh cậu, cô một mực khắc chế hành động, cửa phòng cũng không đóng lại, bày ra một bộ dáng đang làm theo căn dặn của Hà Cảnh Sâm.


“Ừm...cậu, cậu có muốn ăn uống gì không?”


“...” 


Vương Nhất Bác không đáp. Lâm Phi Tuyết nhìn đến vết thương trên người cậu, lại nói tiếp: “Tôi giúp cậu băng bó vết thương, nếu không nhiễm trùng thì khổ.”


Nói rồi xoay người chạy ra, rất nhanh đã trở lại với túi lớn túi nhỏ trên vai. Một túi là đồ ăn thức uống, một túi là bông băng cùng thuốc sát trùng. 


Âm thanh của tang thi lại truyền đến, lần này dường như đã rõ ràng hơn rất nhiều so với những lần trước. Lâm Phi Tuyết khẽ nuốt nước miếng, giả sử như tang thi ập tới, cô...cô sẽ bảo vệ tốt cho Vương Nhất Bác. Về phía Thái Vũ, chắc chắn không thể nhờ vả được gì từ hắn.


Lâm Phi Tuyết chuyển tầm nhìn cùng sự tập trung về lại bên cạnh Vương Nhất Bác. Cô vươn tay, muốn cởi ra áo sơ mi đã bị tang thi cào rách để tiện bề xử lý vết thương. Nào ngờ, lúc mấy ngón tay thon dài của Lâm Phi Tuyết còn cách vạt áo chỉ vài cm, Vương Nhất Bác bất ngờ mở mắt, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Không cần.”


Cậu bất ngờ lên tiếng khiến Lâm Phi Tuyết nhịn không được mà giật mình khẽ thu tay, rất nhanh giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cậu xử lý vết thương thôi.”


“Chị cũng đừng hiểu lầm, tôi nói không cần thì chính là không cần.” - Dù là lúc bình thường hay là lúc bị thương nhưng Vương Nhất Bác vẫn bày ra thái độ cứng rắn đanh thép đối với Lâm Phi Tuyết. Điều này khiến cô lần thứ hai chịu đả kích. Dù cô đã tận lực biểu hiện bình thường hết sức có thể, nhưng Vương Nhất Bác trước sau như một đều cự tuyệt. Thậm chí là ghét bỏ sự tồn tại của cô trong nhóm bọn họ.


Lâm Phi Tuyết nuốt xuống sự kích động, bình tĩnh nói: “Cậu cũng vậy, tôi nói muốn giúp cậu xử lý vết thương thì chính là xử lý vết thương.”


Cô dùng chính câu nói của Vương Nhất Bác cùng biểu tình cứng rắn để đáp lại cậu. 


Vương Nhất Bác im lặng nhìn cô, không nói. Lúc này Thái Vũ vốn đã sẵn sàng để bỏ chạy lại bước vào tiếp lời: “Đúng vậy, cô ấy nói muốn giúp cậu là có ý tốt, cậu đừng nên nghi ngờ lung tung.”


“Chẳng phải giờ là lúc chúng ta phải đoàn kết với nhau sao? Trong thời thế này mà con người với con người lại nỡ nghi ngờ lẫn nhau, không phải là quá mức tàn nhẫn rồi đó chứ? Huống hồ cô ấy là được Hà Cảnh Sâm nhờ vả.”


Động thái này của hắn khiến Lâm Phi Tuyết có chút ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng thuận thế đẩy thuyền, im lặng để Thái Vũ nói giúp mình. 


Vương Nhất Bác chuyển tầm mắt sang nhìn Thái Vũ đang ngạo nghễ đứng ngay cửa ra vào, sau đó xoay đầu, nói: “Tùy các người.”


Hoàn toàn là một bộ dáng không để hai người kia vào mắt. 

Bọn họ đã nói đến như vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn không lựa chọn thay đổi thái độ, trực tiếp phớt lờ mà ngồi nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Chứng kiến sự cứng đầu đó, cả hai người Lâm Phi Tuyết cùng Thái Vũ cảm nhận rõ sự khinh thường của cậu dành cho bọn họ. 


Thái Vũ đã nhịn không được, muốn xấn đến dạy dỗ cho cậu một bài học. Ai đời một thằng oắt con mới vào đời chưa được bao lâu khinh thường ra mặt như vậy? Dù nơi này chỉ có Lâm Phi Tuyết nhưng cô cũng là bạn gái hắn, và điều này là một sự sỉ nhục đối với một thiếu gia có tiếng như Thái Vũ.


Nhận thấy bạn trai đang nổi xung, Lâm Phi Tuyết vội vàng gạt bỏ mất mác trong lòng, đứng trước mặt Vương Nhất Bác che cho cậu.


“Thái Vũ, chẳng phải anh đã nói giờ không phải là lúc đánh nhau sao?”


“Tránh ra, nó khinh thường tôi như vậy, hôm nay tôi không dạy cho nó một bài học, sau này còn như thế nào nữa?”


“Thái Vũ!” - Mặc cho Lâm Phi Tuyết tận lực ngăn lại, Thái Vũ vẫn cứ xồng xộc muốn xông tới. - “Anh bình tĩnh lại đã!”


“Tránh ra!”


Hai người cứ như vậy giằng co, Vương Nhất Bác vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng cậu không phải thần thánh, ồn ào ngay bên cạnh, lại còn đang hướng về mình, chưa kể thân thể vẫn tồn tại cảm giác khó chịu khó diễn tả thành lời khiến Vương Nhất Bác nhíu chặt cặp chân mày. 


Cậu hít một hơi, mở mắt nhìn Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết: “Tôi như thế nào không đến lượt anh phải dạy.”


Nói rồi vận sức, dựa vào tường muốn đứng lên đi sang chỗ khác yên tĩnh hơn.


“Sau khi ra khỏi nơi này tôi giúp hai người kiếm một chiếc xe, sau đó tự tìm cho mình một chỗ đi.”


Một câu này của Vương Nhất Bác như chiếc búa ngàn tấn, nặng nề giáng xuống bên tai Lâm Phi Tuyết cùng Thái Vũ, vô cùng dễ dàng khiến cả hai đình trệ mọi động tác.


Không chỉ là bắt buộc bọn họ phải rời đi, mà còn nhắc cho họ nhớ, là hai người họ đã nài nỉ để đi theo nhóm của Vương Nhất Bác. Cũng vì bảo vệ họ, Hà Cảnh Sâm mới bị thương.


Lâm Phi Tuyết buông thõng động tác trên tay, đứng một chỗ nhìn Vương Nhất Bác. Ánh mắt hiện rõ sự bàng hoàng không thể tin nổi cùng ấm ức. Còn Thái Vũ sau gần một phút yên tĩnh thì hai hàng lông mày của hắn lại lần nữa nhăn lại, trên mặt hiện rõ phẫn nộ.


Hắn vung tay, thô bạo gạt phắt Lâm Phi Tuyết sang một bên khiến một bên cánh tay cô va chạm mạnh với bức tường, đau đớn. Thái Vũ trước đó đã không buồn quan tâm đến cô thì hiện tại bạn gái bị đau sao có thể khiến hắn chú ý. Lần này hắn không ầm ĩ nữa mà nhẹ chân nhẹ tay tiến đến gần Vương Nhất Bác, một tay cầm lên khẩu AK đặt trong balo hành lý của mấy người Hà Cảnh Sâm. 


Lâm Phi Tuyết vẫn còn chìm trong đau đớn thể xác lẫn cú sốc về tinh thần, hiển nhiên không chú ý đến hành động của bạn trai. Không, nói một cách chính xác, cô giờ đây không muốn ngăn cản Thái Vũ.


Không có ai cản đường, Thái Vũ âm thầm càng tiến đến gần Vương Nhất Bác. Cậu bởi vì quay lưng ngược lại, cộng thêm sự khó chịu càng ngày càng trào dâng khiến Vương Nhất Bác gần như mất cảnh giác với mọi thứ xung quanh. 


Lúc Thái Vũ chỉ còn cách Vương Nhất Bác chưa đầy ba bước chân, hắn giơ cao khẩu súng trong tay, nhắm thẳng vào phần đầu của cậu. Chỉ cần một đập này, Vương Nhất Bác sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn, mặc hắn chà đạp. 


Cơn tức và nỗi nhục nhã này, hắn sẽ trả lại cho cậu gấp đôi.


Hết chương 25


2 nhận xét:

  1. Ê anh trai Thái Vũ, tặng anh vài viên kẹo bạc bây giờ :)) chơi cái trò gì kỳ nhà, muốn gài chị kia cho Bo nữa hả, chị cũng ko xấu nhưng tự trọng nhà chị ơi!!!

    Trả lờiXóa
  2. Ủng hộ bạn tác giả nhiều!!!
    Cơ mà mình chờ 2 người gặp nhau vã lắm luôn rồi huhu😂😂😂

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...