[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 27

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Vương Uyển Đình ở cửa sau khu chung cư nhận đồ ăn mất một lúc khá lâu bởi vì xe của người giao hàng chạy gần đến thì bị hư, loay hoay mãi một hồi vẫn không có cách khiến cho nó nổ máy trở lại được. Cuối cùng, nhân viên giao hàng chỉ có thể dắt bộ quãng đường còn lại tới giao đồ ăn cho Vương Uyển Đình. 


Vương Uyển Đình nghe nhân viên giao hàng giải thích, nhìn bộ dáng chật vật của anh ta khi giao đồ cũng không làm khó. Nhận đồ ăn xong, cô cũng không nấn ná gì thêm, trực tiếp xoay người trở về. Chỉ là Vương Uyển Đình không ngờ, lúc cô trở lại, Mặc Nhiễm đã biến mất không tung tích, cả căn nhà không khác một bãi chiến trường, giống như một cơn bão lớn quét qua, đổ nát.


Vương Uyển Đình đi một vòng khắp nhà, không bỏ sót một ngõ ngách nào nhưng đều không tìm thấy Mặc Nhiễm. Cô khẽ siết điện thoại trong tay, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang cùng lo sợ. Những ký ức của năm năm trước lại ùa về.


Cô muốn đưa Tiêu Chiến đến gặp Vương Nhất Bác…


Rốt cuộc lại thành tạo điều kiện cho Vương Thiệu Huy ra tay…


Vương Uyển Đình dù cho có phải bán mạng cũng không muốn quá khứ lặp lại. Hành động của cô, nhưng hậu quả lại giáng xuống trên người mà cô xem như anh trai thân thiết nhất.


Nhưng giờ, Mặc Nhiễm lại lần nữa mất tích khi ở cùng với cô. Nếu anh ấy lại xảy ra chuyện gì, lương tâm cô sẽ cắn rứt đến chết.


Vương Uyển Đình hai chân đều run rẩy, hít một hơi thật sâu tự trấn an chính mình, sau đó mở cửa, không bỏ cuộc mà lần nữa tìm khắp cả khu chung cư. Thế nhưng cô tìm rất kỹ, cổ họng cũng bắt đầu đau rát, kết quả vẫn là còn số không tròn trĩnh.


Trời bắt đầu sập tối, Vương Uyển Đình vẫn mải miết chạy hết chỗ này đến chỗ khác quanh khu chung cư. Ngay cả nhà anh, cô cũng chạy tới xem thử nhưng vẫn không thu hoạch được gì. 


Trong lúc gần như đã vào đường cùng, ánh mắt Vương Uyển Đình trong một giây ngước lên chạm phải chiếc camera được trang bị ở khu chung cư. Trong tíc tắc, cô liền biết mình phải làm gì.


Vương Uyển Đình chạy như điên hướng về phía khu bảo vệ của chung cư.


“Xin...xin lỗi” - Bởi vì gấp gáp chạy tới nên Vương Uyển Đình nhịn không được mà thở dốc. - “Cháu...cháu làm rơi mất chìa khóa, nhưng không rõ là rơi ở đâu. Có thể giúp cháu kiểm tra camera một chút được không ạ?”


“Rơi mất chìa khóa?” - Bảo vệ trực ca của khu chung cư là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, trên đầu đã là hai thứ tóc. Đứng trước  một Vương Uyển Đình xinh đẹp lại bày ra dáng vẻ lễ phép ngoan ngoãn, người bảo vệ dù ban đầu có đề phòng nhưng rất nhanh đã thoải mái hơn. - “Con ở tầng mấy?”


Vừa ra hiệu cho Vương Uyển Đình đi theo mình tiến vào phòng máy, vừa thân thiện hỏi chuyện.


“Làm thế nào mà lại để rơi mất vậy?”


Vương Uyển Đình ở phía sau đi theo, như cũ lễ phép đáp lời: “Con chạy vội xuống để nhận đồ, không chú ý đã rơi mất.”


Cô vừa nói hết câu, cửa phòng máy cũng mở ra. Trước mặt cô là hàng loạt màn hình lớn nhỏ, trên mỗi màn hình lại chia ra thêm nhiều khung nhỏ, mỗi khung là một camera đang hiển  thị. Trưởng thành trong môi trường của Vương gia, Vương Uyển Đình không đến mười giây đã xác định được camera của tầng có căn hộ của Mike.


“Con ở tầng mấy?” - Người bảo vệ ngồi xuống ghế trước màn hình, bắt đầu giúp Vương Uyển Đình kiểm tra.


“Tầng mười” - Vương Uyển Đình lễ phép trả lời, song ánh mắt đã dán chặt vào khung hình ở góc trên cùng bên trái.


“Để xem nào, tầng mười…” - Có lẽ bởi vì cũng đã có tuổi, thao tác của người bảo vệ trên máy tính tương đối chậm chạp, thậm chí đôi khi còn phải khẽ nheo mắt lại để nhìn rõ màn hình.


Sau một hồi mày mò, rốt cuộc bảo vệ cũng đã tìm ra được camera của tầng mười: “Đây rồi, camera của tầng mười.”


“Tìm ra rồi ạ?” - Vương Uyển Đình vờ như vui mừng tiến lại gần màn hình và người bảo vệ kia. 


Reng~


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại từ bên ngoài truyền đến. Bảo vệ ban đầu dường như không có ý định nhấc máy mà muốn làm cho xong việc đang dang dở, song người đầu dây bên kia cũng rất kiên trì, ngay lập tức gọi lại khiến điện thoại reo không ngừng.


“Cháu đến tìm xem cái nào quay được phòng mình nhé. Chú đi nghe điện thoại một chút.” - Nói rồi đẩy ghế đứng lên, một mạch hướng ra văn phòng nghe điện thoại.


Sau khi chắc chắn bảo vệ đã hoàn toàn bị phân tâm vì cuộc điện thoại, Vương Uyển Đình ngay lập tức click vào phần màn hình hiển thị khung cảnh ngoài hành lang của một loạt căn hộ ở tầng mười. Trong đó, căn hộ thứ hai chính là căn hộ của Mike.


Vương Uyển Đình tập trung tinh thần, nhanh tay thực hiện mấy thao tác, rất nhanh đã tua đến khoảng thời gian mà cô xuống dưới lấy đồ ăn trước đó.


Màn hình thể hiện hành lang hoàn toàn vắng người, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Vương Uyển Đình không dám nghi ngờ bậy bạ, nhưng vào khoảnh khắc người kia xoay người, dừng lại ngay trước cửa căn hộ của Mike rồi không ngừng bấm chuông cửa, cô đã không còn gì để thanh minh.


Thật sự là anh họ. Thật sự là Vương Nhất Bác.


Anh họ, là người đã đưa Mặc Nhiễm đi.


Nhưng tại sao? Chẳng phải anh ấy đã xác minh Mặc Nhiễm không phải là Tiêu Chiến rồi sao? Vì sao anh ấy còn làm ra hành động kia?


Nếu như Mike biết được, hai người họ...sẽ lại như năm năm trước. Tranh nhau đến ngươi sống ta chết, mà người tổn thương thật sự và nặng nề nhất, chính là Mặc Nhiễm.


Vương Uyển Đình cả người không sức lực ngồi thất thần trên ghế, khẽ cúi đầu.


Đôi khi cô cảm thấy, chỉ có cái chết, mới có thể giúp Mặc Nhiễm, không, Tiêu Chiến tránh xa những đau khổ dằn vặt. Cứ tưởng anh ấy đã có thể bình yên sống nốt quãng đời còn lại, chẳng ngờ lại một lần nữa, bị kéo trở lại vòng xoáy dây dưa mãi không dứt kia.


Ngay cả anh họ, những tưởng thời gian có thể giúp anh ấy dần buông bỏ, nhưng ngày qua ngày, hết năm này qua năm khác, thực tế đã chứng minh cho Vương Uyển Đình thấy, cô đã đánh giá thấp sự cứng đầu và tình cảm của anh họ.

Anh ấy đã chẳng quan tâm cái gọi là “loạn luân”, vậy thì cũng không có lý do gì để anh ấy dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm kia.


Vương Nhất Bác đã không từ bỏ, vậy thì Mike D Angelo càng nắm chặt.


Ba người họ, phải đến bao giờ mới kết thúc đây?


“Vâng, vâng, tôi rõ rồi.” - Đương lúc cô còn đang không biết phải làm sao, âm thanh của bảo vệ như hồi chuông đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ.


Vương Uyển Đình ngẩng đầu, lần nữa nhìn trên màn hình. Tay phải đưa lên cầm chuột, sau đó trong phòng truyền đến một loạt tiếng lách cách gõ bàn phím và click chuột. Ở bên ngoài, bảo vệ vẫn tập trung vào cuộc điện thoại kia. Thao tác trên tay Vương Uyển Đình không ngừng nghỉ, ánh mắt cứ mỗi một phút lại hướng ra ngoài canh chừng. 


Mặc dù bên ngoài không biểu hiện quá rõ, nhưng chỉ có bản thân Vương Uyển Đình mới biết, tim cô đang đập nhanh như trống hội. Cô không phải sợ người bảo vệ kia phát hiện, mà là sợ… Mike D Angelo.


Nếu y biết hành động cô đang làm, việc trước tiên y sẽ thực hiện, có lẽ chính là… giết chết cô?


Trên màn hình, đoạn camera ghi lại hình ảnh Vương Nhất Bác xuất hiện và tiến vào căn hộ của Mike đang dần biến mất. 


“Cạch... cạch...”


“Vâng, vậy tôi cúp máy đây.” - Bảo vệ nói rồi cúp máy, xoay người hướng trở lại phòng quan sát camera.


Vương Uyển Đình vẫn đang hoàn tất những bước cuối cùng. 


Hai bàn tay cô đã bắt đầu run run, thậm chí trán còn đổ mồ hôi. Trái tim càng đập dữ dội.


Âm thanh của đế giày va chạm cùng nền đất càng khiến cô căng thẳng hơn. Mặc dù là một bác sĩ tâm lý, thế nhưng hiện tại cô lại khó mà bình tĩnh chính bản thân mình.


Chỉ còn vài cú click chuột cuối cùng.


“Cộp...cộp…”


“Này…”


“Vâng?” - Vương Uyển Đình xoay người, đối diện cùng bảo vệ. 


Bảo vệ từ ngoài cửa tiến tới ngồi xuống trở lại chiếc ghế trước màn hình máy tính: “Cháu tìm được chưa?” 


Trong phòng lại vang lên tiếng nhấp chuột “cạch cạch”. Vương Uyển Đình nhìn màn hình, đáp: “Thật...thật ngại quá. Đã làm phiền chú rồi. Cháu vừa lục tìm lại trong túi áo, hóa ra chìa khóa vẫn luôn ở đây.”


Vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa từ dùng để mở cửa căn hộ.


Bảo vệ nhìn Vương Uyển Đình, khẽ bật cười: “Mới có bao nhiêu tuổi đâu, sao đã đãng trí như vậy rồi?”


“Cháu xin lỗi, thành thật xin lỗi.” - Nói rồi cúi đầu thật sâu.


Bảo vệ cũng có một cô con gái trạc tuổi Vương Uyển Đình, lại vì công việc mà không thể thường xuyên ở nhà nên dù Vương Uyển Đình hậu đậu cũng không trách cứ.


“Được rồi, cũng may là không có mất. Nếu mất thật sự thì rắc rối lắm.” - Chìa khóa không bị mất, việc kiểm tra camera hiển nhiên không còn cần thiết nữa. 

Bảo vệ cùng Vương Uyển Đình nhanh chóng di chuyển khỏi phòng quan sát camera. Sau khi nói thêm vài câu nữa cùng bảo vệ thì cô cũng nhanh chóng rời đi.


Vương Uyển Đình một mạch đi thẳng ra khỏi khu nhà của bảo vệ khu chung cư mà không hề quay đầu. Mãi đến khi đã đi xa rồi, cô mới thả chậm cước bộ, sau đó là ngồi sụp xuống.


Nhớ lại những chuyện cô vừa làm, chính cô cũng không biết mình có đang làm đúng hay không? Cô sợ hãi Mike, nhưng cũng không nỡ nhìn anh họ của mình lần nữa rơi vào nguy hiểm. Hiện tại anh ấy đã không còn là nhị thiếu gia của Vương gia mà chỉ là một người bình thường.


Vương Uyển Đình rải từng bước thật nặng nề tiến về phía trước mà không hề chú ý khi còn cách tòa chung cư không bao xa, xe của Mike vừa lướt qua cô.


Y cho dừng xe ở trước chung cư nhưng không xuống ngay mà ngồi ở trong, thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt khẽ híp lại, nhìn bộ dáng không sức sống của Vương Uyển Đình phía sau. Đợi cô tới gần, y mới mở cửa xuống, đứng dựa vào xe. 


Bộ dáng cùng thần thái chỉ xuất hiện ở  những kẻ đứng đầu lộ rõ. 


Vương Uyển Đình tâm trí vừa rối bời vừa mệt mỏi, hiển nhiên không nhận ra Mike đang ở ngay phía trước mình. Cô cứ thế mà thất thiểu bước tới, lướt qua y. Mike nhíu mày, hít một hơi sâu, nói: “Cô bày ra bộ dáng thất thiểu như vậy, thật khiến tôi không thể không nghi ngờ.”


Nghe giọng nói quen thuộc của Mike vang lên, Vương Uyển Đình giật mình, định thần lại mới thấy Mike đang đứng dựa vào xe nhìn cô. Cái nhìn âm trầm, lạnh lẽo, thậm chí là sự kiên nhẫn đang đạt đến giới hạn cũng lộ rõ. Mike vốn thông minh, chỉ cần một biểu hiện khác lạ, y cũng có thể đoán được sự tình.


“Chúng tôi đặt đồ ăn, tôi xuống lấy. Nhưng vì người giao bị hư xe nên khá lâu...lúc tôi trở lại, anh ấy...anh ấy…” - Đối với vấn đề Mặc Nhiễm mất tích, đó là chuyện không thể che giấu. Chỉ có điều, cô không nghĩ nhanh như vậy mà cô đã phải chính miệng nói với y.


Rầm


Trong nháy mắt, Vương Uyển Đình cảm thấy một bàn tay bóp lấy cổ mình, cơ thể cũng bị quăng vào thân xe. Cô đau đến mức hoa mắt nhưng Mike căn bản không cho Vương Uyển Đình thời gian, trực tiếp gia tăng lực đạo trên tay, cũng không quan tâm bàn tán xung quanh mà ghé sát lại gần cô, nghiến răng nói từng chữ: “Chẳng phải giao cho cô trông chừng em ấy sao?”


“Có mỗi một việc mà cô làm cũng không xong, vậy thì làm sao cô chứng minh được mình không tiếp tay cho thằng nhãi kia?”


“T...Tôi… kh...không có.” - Vương Uyển Đình bị siết cổ, cơn đau do bị quăng mạnh vào thân xe vẫn chưa tan hết nhưng vẫn cố nói hết câu. 


“Không có? Cô nói làm sao tôi tin đây?” - Mike cười khẩy. - “Lần trước có Tiểu Nhiễm đúng lúc cứu cô, vậy nên tôi mới miễn cưỡng bỏ qua, và cũng là để cho cô một cơ hội. Nhưng cô xem, cô đã phung phí cơ hội đó như thế nào?”


“Hình như chính anh cũng có vấn đề mà. Về việc nghe hiểu ấy. Để tôi lặp lại một lần nữa, tôi, không hề hé răng nửa lời với anh ấy.”


Mike nhìn thẳng vào mắt Vương Uyển Đình, mà cô cũng dùng ánh mắt cứng rắn đáp lại y. Người ngoài nhìn vào, thoạt như một cặp yêu nhau tình chàng ý thiếp, chỉ là thực tế không như họ nghĩ. 


Mike buông tay khỏi cổ Vương Uyển Đình, đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Y xoay người, muốn trở vào chung cư. Trước khi bước đi, y nói: “Cút đi. Nếu tôi không tìm thấy em ấy, hai anh em các người nhất định sẽ chôn cùng.”



Mike chạy như điên lên lầu, vội vàng mở cửa. Trước mắt là một đống tàn tích. Y chỉ kịp phát ra một tiếng chửi thề. Dù đã biết xảy ra chuyện, nhưng khi chính mắt nhìn đống lộn xộn trước mắt, y vẫn không kìm được cơn giận. Mike điên tiết giơ chân đạp kệ giày vốn đã không còn nguyên vẹn bên cạnh, đồng thời hét một tiếng “M* kiếp!” rồi rút điện thoại, hổn hển xoay người muốn nhanh chóng hành động.


“Lucas” - Mike giơ điện thoại lên, bấm vào cái tên cùng dãy số quen thuộc của Hoàng Húc Hi. - “Cậu cho người kiểm tra camera toàn bộ khu vực xung quanh khu chung cư của tôi.”


Hoàng Húc Hi nghe vậy liền biết đã xảy ra chuyện: “Đã xảy ra chuyện gì?”


“Một lát nữa rồi nói. Giờ tôi qua chỗ cậu.” 


“Được”



Trong căn phòng với tông màu chủ đạo là trắng, đồ đạc bày trí trong phòng lại không quá nhiều khiến căn phòng lại càng đơn giản hơn bao giờ hết.


Mặc Nhiễm mệt mỏi khẽ động thân mình, mi mắt cũng khẽ hé mở. Bởi vì tiếp xúc đột ngột với ánh sáng nên anh bất giác nheo mắt, thậm chí phải dùng tay che bớt đi nguồn sáng trong mắt mình. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tắc của đồng hồ trên tường vang vọng. Sau một hồi định thần, trái tim Mặc Nhiễm đánh thịch một cái, ngay cả cơ thể sau đó cũng bắt đầu run rẩy. 


Anh ghét màu trắng.


Chỉ cần là không gian có nhiều màu trắng, cả cơ thể lẫn thần kinh đều sinh ra phản ứng chán ghét, gần như ngay lập tức. Nói chính xác hơn, là anh cảm thấy sợ và phát hoảng khi phải nhìn thấy quá nhiều màu trắng. Không biết rõ lý do tại sao anh lại có phản ứng như vậy, cũng không hiểu nó có phải một loại bệnh hay không.


“Tỉnh rồi?” 


Hết chương 27


3 nhận xét:

  1. Thương lấm au ơi.đến nước này thì Uyển Đình mau nói cho Nhất Bác biết sự thật đi.huhu

    Trả lờiXóa
  2. huhu, Vương Nhất Bác tỉnh táo lại đi mà ������

    Trả lờiXóa
  3. Uyển Đình nói cho Bác bít sự thật đi mà. Nếu ko nói ko cứu vãn đc nữa đâu😥😥😥

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...