Tác giả: Wonnie
Tang thi thấy con mồi đã bị thương, trong nháy mắt chúng như được tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục dồn lên tấn công. Hà Cảnh Sâm bị thương, hiện tại chỉ có thể ôm chặt cánh tay đang chảy máu, hoàn toàn trở nên bị động.
Liếc mắt thấy Hà Cảnh Sâm đã bị tang thi quào trúng, ba người cấp dưới cả kinh, hét to một tiếng rồi tìm cách di chuyển đến gần hơn với y nhưng ngay một giây sau, bọn họ lại bị dọa sợ khi mà từ phía sau lưng y, một con tang thi đang vươn móng vuốt tới. Khoảng cách không quá xa, nhưng cũng không đủ để bọn họ tới cứu kịp.
“Đội trưởng!”
Cả ba kêu to, Hà Cảnh Sâm cũng vì vậy mà xoay người lại, nhưng lại thấy trước mắt xoẹt một cái, cánh tay với móng vuốt sắc nhọn của tang thi rơi xuống, mà nó cũng bị bắn ngay đầu, huyết nhục từ bên trong văng ra tung tóe, dính cả lên mặt của Hà Cảnh Sâm.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng! Anh...anh có sao không?”
“Anh...anh bị thương rồi.” - Lâm Phi Tuyết nhìn vết thương trên tay Hà Cảnh Sâm, run run nói.
Hà Cảnh Sâm có chút ngơ ngác nhìn tang thi vừa định tấn công mình gục xuống, từ phía sau nó là Vương Nhất Bác vẫn đang chém giết tang thi không ngừng nghỉ.
“Tôi không sao…” - Y nói nhưng ánh nhìn vẫn hướng về Vương Nhất Bác.
Có lẽ y đã đánh giá thấp con trai của trung tướng Vương rồi. Ban đầu nhận nhiệm vụ hay cho đến lúc tiếp xúc cùng Vương Nhất Bác, y vẫn cho rằng người này chỉ đơn giản là một người trong giới giải trí, mà người trong giới giải trí trong suy nghĩ của quân nhân như y mà nói, thật sự là thị phi bủa vây, là những người đã quen sống trong ánh hào quang và sự xa hoa không kể hết.
Đến lúc bọn họ tiến xuống diệt gọn tang thi vào tối qua, suy nghĩ cùng đánh giá của y dành cho Vương Nhất Bác bắt đầu lung lay. Cậu ta vậy mà lại có thể sử dụng vũ khí, so với quân nhân bọn họ cũng thuần thục không kém là bao. Hà Cảnh Sâm một bụng đầy nghi vấn nhưng vẫn nhịn không hỏi đến. Hiện tại thì đánh giá của y về người này đã hoàn toàn thay đổi, cậu ta vừa cứu y trong gang tấc.
“Đội trưởng, vết thương...phải làm sao bây giờ?” - Một trong ba người cấp dưới lên tiếng. Bị tang thi quào trúng, sớm muộn cũng sẽ biến thành một trong số chúng.
Hà Cảnh Sâm nhìn xuống vết thương của mình, lại nhìn đến Vương Nhất Bác đang một mình chém giết tang thi, mà số lượng tang thi ùa vào vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
“Tạm thời đừng quan tâm tôi, mau phụ cậu ta một tay đi.” - Y được trung tướng Vương nhờ bảo hộ Vương Nhất Bác, vậy mà giờ đây lại để con trai của ông ấy ngược lại bảo hộ cho mình.
“Nhưng anh đang bị thương…”
“Nghe lệnh!” - Biết rằng quân đội hay chính phủ đều đã không còn, nhưng Hà Cảnh Sâm vẫn nói ra.
Ba người cấp dưới lúc này mới chịu đứng lên, tiến về phía Vương Nhất Bác phụ cậu giết tang thi.
Nhận được sự trợ giúp, Vương Nhất Bác vừa giết tang thi vừa di chuyển, trở lại gần với vị trí chiếc thùng gỗ kia. Một người chú ý thấy cậu vẫn lưu luyến mãi thùng giấy kia mà tức giận. Tuy nhiên, anh ta chưa kịp lên tiếng thì lại thấy Vương Nhất Bác ngay tại vị trí chiếc thùng giấy ngồi khụy xuống, vươn tay vào bên trong, phía sau mấy thùng giấy cùng đồ đạc ở ngăn cuối cùng của chiếc kệ, gạt phăng tất cả đi, để lộ một chiếc công tắc.
Vừa nhìn đã biết đây chỉ là một công tắc điện bình thường, bởi vì kế bên nó còn được đặt thêm một ổ cắm. Nhưng không ngờ, Vương Nhất Bác dứt khoát ấn vào chiếc công tắc đó, vậy mà bức tường phía sau lại khẽ rục rịch, chầm chậm mở ra một lối vào nhỏ, vừa đủ cho một người trưởng thành khom người tiến vào.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi. Căn phòng làm nhà kho này vậy mà lại có mật thất. Càng cả kinh hơn nữa là Vương Nhất Bác lại biết điều đó và tìm ra công tắc mở cửa đi vào.
“Mau tiến vào!” - Sáu người đồng loạt thanh tỉnh. Tang thi nghe động tĩnh mà tiến đến đây càng lúc càng nhiều, còn cố thủ ở đây, bọn họ nắm trong tay cái chết là chắc chắn.
Ba người Hà Cảnh Sâm, Thái Vũ cùng Lâm Phi Tuyết dưới sự hỗ trợ của bốn người còn lại nhanh chóng di chuyển vào trong mật đạo. Hà Cảnh Sâm vì đang bị thương nên được vào trước, không ngờ y vừa bước được vài bước trong mật đạo, chất độc từ vết thương lan tỏa khiến y điếng người, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hà Cảnh Sâm không tiến lên, mấy người ở phía sau không thể tiếp tục tiến vào, chỉ có thể ở bên ngoài tiếp tục giết tang thi.
“Hà Cảnh Sâm, anh cố gắng lên. Anh không đi, mấy người ở phía sau không vào được.” - Lâm Phi Tuyết lách mình đến sau lưng Hà Cảnh Sâm nói.
“Trời ạ, lúc nào không lựa, lại lựa ngay chính lúc này. Có mau lên không hả?” - Thái Vũ là người vào thứ ba. Hắn chỉ vừa mới bước vào mật đạo được một bước thì đã bị kẹt lại. Tang thi bên ngoài cũng chỉ cần với tay một cái là đã có thể cào trúng, vì vậy hắn lại càng gấp hơn nữa.
“Đội, đội trưởng Hà…” - Lâm Phi Tuyết thấy bạn trai lại nổi nóng, lo lắng gọi Hà Cảnh Sâm đang mồ hôi đầm đìa, một tay nắm chặt lấy tay bị thương đứng bất động.
“Tôi biết rồi. Có điều... mọi người giữ khoách cách với tôi một chút.” - Hà Cảnh Sâm mở mắt, cắn răng nói ra từng từ.
Lâm Phi Tuyết rất nhanh gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó đứng nhìn Hà Cảnh Sâm bước từng bước về phía trước.
Thái Vũ ở phía sau thấy Hà Cảnh Sâm đã đi tiếp rồi nhưng Lâm Phi Tuyết vẫn chưa chịu nhấc chân, hắn lại nổi đóa: “Sao em còn chưa đi tiếp đi?”
“Anh đừng có hở chút là nổi nóng như thế.” - Lâm Phi Tuyết giờ cũng phát mệt với bạn trai của mình, rõ ràng trước kia đâu có vậy. - “Anh ấy bị tang thi cào trúng rồi, không biết lúc nào sẽ biến thành tang thi đây.”
Thái Vũ nghe vậy mới chợt ngẩn ra, trước khi im lặng còn nói một câu: “Vậy cách xa hắn một chút.”
Lâm Phi Tuyết thở dài, đợi Hà Cảnh Sâm đi cách họ một đoạn rồi mới bắt đầu tiến lên. Lối đi được thông thoáng, mấy người ở bên ngoài mật đạo mới có thể tiến vào bên trong. Nhưng Lâm Phi Tuyết đi được một chút lại âm thầm thụt lùi về phía sau, không biết là vô tình hay cố ý.
Bốn người ở phía sau vừa đánh lui, Vương Nhất Bác cũng là người cuối cùng đặt chân vào mật đạo. Tuy nhiên, đám tang thi bên ngoài đã không còn ngu ngốc như trước. Ngay khi Vương Nhất Bác vừa đặt một chân vào trong, chúng đã nhận ra con mồi đang muốn chạy trốn, vì vậy liền đồng loạt gào lên một tiếng, dồn sự tấn công về phía Vương Nhất Bác.
Dưới sự tấn công dồn dập của tang thi, lại thêm lối vào mật đạo bắt buộc phải cúi người xuống mới có thể tiến vào, cậu không thể tiếp tục tiến vào mà buộc phải trở lại giết tang thi, nếu không muốn bị chúng cào trúng
Ngoại trừ Hà Cảnh Sâm chậm chạp đi trước để đảm bảo an toàn cho những người còn lại cùng Thái Vũ ham sống sợ chết, mấy người còn lại đều đang chờ Vương Nhất Bác tiến vào. Nhận thấy cậu bị tang thi ép phải trở ra, ba người cấp dưới của Hà Cảnh Sâm liền bàn bạc kế sách tấn công từ bên trong, tạo cơ hội cho Vương Nhất Bác tiến vào.
“Được, quyết định như vậy đi.” - Kế sách rất nhanh đã được bàn xong, cả ba ngay lập tức giương súng về phía lối vào, nói to với Vương Nhất Bác bên ngoài. - “Chúng tôi cầm chân bọn chúng, cậu mau chóng tiến vào!”
Bọn họ dự định sẽ ở bên trong mật đạo chĩa súng về phía tang thi, đồng thời ngay lối vào chừa ra một nửa khoảng trống, đủ để cho Vương Nhất Bác tiến vào.
Vương Nhất Bác ở bên ngoài vẫn luôn giết tang thi, sức lực đã suy giảm thấy rõ. Ngay khi tiếng súng từ bên trong mật đạo liên tục vang lên, cậu liền lập tức xoay người, nhắm thẳng lối vào đã được chừa sẵn mà lao tới. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính. Vào khoảnh khắc Vương Nhất Bác xoay người lại để một con tang thi không biết từ lúc nào đã sáp lại gần kéo áo lại.
Mấy người trong mật đạo liền đồng loạt chấn kinh, đại não hô to “Không xong!”.
Vương Nhất Bác đương nhiên cũng cả kinh nhưng bản thân không cho phép chính mình mất bình tĩnh vào lúc này.
Cậu nhanh chóng co chân, dồn hết lực đạp thẳng vào người tang thi. Con tang thi bởi vì trúng một đạp của Vương Nhất Bác liền văng ra, nhưng trong một giây ngắn ngủi trượt tay khỏi con mồi, móng vuốt của nó vẫn kịp quào trầy cậu.
Phần áo trước ngực bị cào rách, để lộ bên trong là năm đường cào đỏ tươi.
.
Cùng lúc đó, cách hơn hai trăm kilomet về phía tây, nơi ngực trái của Tiêu Chiến đánh thịch một cái, cả cơ thể như bị một thế lực vô hình rút hết sức lực mà buông thõng, can xăng trên tay theo lực hút trái đất mà rớt xuống, xăng bên trong nhanh chóng tràn lan khắp nơi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đổ hết xăng rồi, uổng quá. Hừ, tay chân cẩn thật một chút.”
Thấy Tiêu Chiến làm đổ cả một can xăng, Mai Như Ý tặc lưỡi, không hài lòng nhắc nhở.
Trợ lý đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Tiêu Chiến, em không sao chứ?”
Tiêu Chiến vẫn không đáp, ánh mắt không che giấu được sự thất thần. Mãi đến một lúc sau, anh mới nhẹ thở ra.
“Em không sao, nhưng mà...hình như có chuyện gì đó rất...kinh khủng vừa xảy ra thì phải.”
Trợ lý Từ không hiểu nhưng vẫn nói: “Hay em vào xe nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không sao, em ổn mà.”
Nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến, trợ lý Từ hiểu không thể miễn cưỡng anh, chỉ gật đầu rồi tiếp tục lấy xăng chiết vào can.
Tiêu Chiến còn lại một mình, anh vẫn đứng tại chỗ thêm một chút. Vừa rồi, không chỉ nhịp tim bất chợt gia tốc mà hình ảnh Vương Nhất Bác cũng xoẹt qua trong đầu. Anh nhịn không được mà lo lắng và sốt ruột, nhưng cũng không thể để lộ ra bên ngoài. Vì vậy chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại chính mình.
Hy vọng rằng, anh đã nghĩ quá nhiều…
.
Da thịt bị quào trầy, máu tươi nóng hổi từ bên trong nhanh chóng tuôn ra. Vương Nhất Bác giương súng, bắn một phát ngay giữa đầu con tang thi. Ba người kia cũng chĩa súng sang bên này, tang thi lập tức bị bắn đến không vẹn toàn. Cậu nhanh chóng lần nữa xoay người, bò vào trong mật đạo, trước khi vào không quên vươn tay, lần nữa ấn nút để khép lại lối vào.
Bức tường là cửa vào của mật đạo dần khép lại nhưng tang thi bên ngoài vẫn không can tâm từ bỏ con mồi. Chúng nháo nhào lao thân vào lối vào ngày càng nhỏ lại, dù cho bị con mồi bên trong liên tục nổ súng bắn chết hay cơ thể bị kẹp nát mà điên cuồng vươn tới.
ĐOÀNG
Tiếng súng vang lên liên tiếp, bắn cho những con kịp vươn đầu vào mật đạo đến nát bét, bất động. Đến khi tiếng súng dừng lại, tất cả mọi người mới có thể thật sự thở phào.
“Hộc…hộc…” - Vương Nhất Bác ngồi bệt trong mật đạo, ra sức thở. Máu tươi từ năm vết cào đã thấm đỏ cả thân trên.
“Cậu...có sao không?” - Một trong ba người cấp dưới của Hà Cảnh Sâm lên tiếng, nhóm bọn họ có bảy người, nhưng hiện tại hai trong số đó đều đã bị tang thi cào trúng, chẳng lẽ họ thực sự phải bỏ lại hai người họ.
Một người là đội trưởng, một người là con trai của trung tướng Vương, là người mà ông ấy giao phó và gửi gắm cho họ bảo vệ. Thử hỏi họ phải nói làm sao đây?
“Chưa đến mức nào…” - Vương Nhất Bác khẽ nheo mắt. Mặc dù nhìn qua vết thương rất nghiêm trọng, nhưng thực tế cậu vẫn chịu được. Không biết lúc sau thế nào, nhưng hiện tại nó chỉ hơi rát, cộng thêm miệng vết thương có chút nóng.
Trước đó cậu đã biết con người bị tang thi quào trúng, không nhanh thì chậm, nhưng tất cả đều sẽ biến thành tang thi. Những biểu hiện này, đều là triệu chứng của việc cậu sắp biến đổi sao?
Biến thành tang thi rồi...liệu có thể nhìn anh ấy một lần nữa không?
Liệu anh ấy, có nhận ra mình trong bộ dáng của một con tang thi không?
Hết chương 20
Huhu,sao NB lại bị thương như thế,hy vọng có 1 phép màu sẽ xảy ra
Trả lờiXóa