[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 17

 Tác giả: Wonnie


“Trác Thành, Tuyên Lộ!”


Tiêu Chiến hoàn toàn lơ đi một nhà Cao Chí Trung, một mạch thẳng tiến bước đến bên cạnh Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ. Anh cứ ngỡ sẽ phải mất một thời gian mới tìm được hai người họ, ai ngờ lại cứ như thế này mà gặp được. 


Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ vui mừng không kém. Sau cuộc điện thoại mấy ngày trước, bọn họ cứ như vậy mà mất liên lạc với Tiêu Chiến, dù nhiều thứ còn thắc mắc nhưng vẫn theo lời anh dự trữ lương thực cùng nước uống. Thẳng cho đến hai hôm trước, cả hai đang ngủ liền bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức. Ban đầu còn chưa định hình được, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng tang thi xé xác một người đàn ông đang hoảng sợ gào thét, rồi cả con đường đầy người, hết người này tới người khác bị kéo về, người thì thân xác không còn nguyên vẹn, người thì một lát sau lại vặn vẹo đứng lên, Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ liền hiểu, thế giới này đã không còn như xưa nữa rồi.


Chỗ bọn họ là tỉnh F, dù giáp ranh với tỉnh V nhưng không chịu ảnh hưởng quá nặng nề từ vụ va chạm với mảnh vỡ thiên thạch, bằng chứng là chỗ họ chỉ mất điện khoảng sáu tiếng, sau đó đã có điện trở lại. Bởi vì có điện, nên bọn họ rất nhanh ý thức được tình hình tồi tệ đang diễn ra như thế nào.


Không chỉ nước T bọn họ, mà cả thế giới đều bị thứ xác sống đó xâm chiếm. Chính phủ hay quân đội, cái gì cũng không kịp làm, chỉ nhẹ nhàng quăng lại một câu ngắn gọn cảnh báo về thứ gọi là tang thi trên truyền hình, sau đó chính thức sụp đổ. 


Bởi vì không được cảnh báo trước, lại sợ hãi tang thi, vậy nên rất nhiều gia đình đã sớm không trụ được mà liều mạng tay không chạy ra ngoài. Kết quả như thế nào, ai cũng đã rõ. 


Gia đình nhà Cao Chí Trung cũng tương tự. Bọn họ sớm đã không chịu nổi chạy ra ngoài, may thay có con trai bắn cung rất giỏi hỗ trợ nhưng lúc xuống đến trước phòng của Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ thì cũng thất thủ. Cả hai ở bên trong không nỡ giương mắt thấy chết không cứu nên đã mở cửa, kéo cả nhà năm người vào phòng.


Căn phòng thuê tạm chỉ dành cho hai người, nháy mắt đã lên đến bảy người, mà số lương thực cả hai thu thập trước đó cũng hết trong nháy mắt. Bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm lương thực, mà Uông Trác Thành cùng Tuyên Lộ cũng đồng ý đồng hành cùng năm người nhà họ Cao. Qua mấy phen đối diện với cửa tử, bảy người thành công xuống tới bãi đậu xe bên dưới, lên đường chạy đến khu doanh trại quân đội. Cũng như nhóm Tiêu Chiến, trên đường đi cũng thu thập không ít lương thực, cũng đồng thời chứng kiến vô số cảnh tang thi nhồm nhoàm nhai thịt tươi máu sống.


“Lúc nãy chưa xuống xe là vì phải xem lại một lượt trên người Trác Thành. Cũng may, vẫn chưa có bị cào trúng.” - Tuyên Lộ hai mắt đã hơi đỏ. Lúc đầu đi ra, cô không dám ôm hy vọng còn có thể tìm được Tiêu Chiến hay thậm chí là sống sót, sau đó trải qua việc Uông Trác Thành suýt chết trong gang tấc, hy vọng sống sót trong cô lại càng mỏng manh. Đến khi thấy Tiêu Chiến một thân khỏe mạnh, Uông Trác Thành cũng bình an, bao nhiêu gánh nặng trong cô bỗng chốc đều được giải tỏa khiến Tuyên Lộ không khỏi đỏ mắt.


Tiêu Chiến nghe hai người họ nói liền hiểu những gì cả hai đã phải trải qua trong mấy ngày qua tuyệt không dễ dàng gì. Ngay cả anh, nhiều lúc cũng không thể rõ mình có thể sống đến khi nào.


Chỉ hy vọng, trước khi chết, anh có thể gặp lại Vương Nhất Bác một lần.


“Trác Thành bị cào trúng?”


Tuyên Lộ liếc thấy mấy người nhà họ Cao, ngoại trừ cô gái vừa nãy nhận ra Tiêu Chiến cùng Dương Tử, đều đang kín đáo quan sát bọn họ.


“Để sau hãy nói.” - Ngay cả Uông Trác Thành cũng chú ý tới, chủ động lên tiếng.


“Được.” - Đã nói chuyện với hai vợ chồng Cao Chí Trung, Tiêu Chiến làm sao không biết mấy người nhà họ Cao đam mê diễn xuất như thế nào.


Ba người vừa nói xong, Cao Chí Trung cũng đi tới: “Hóa ra đều là người quen cả. Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”


Trước đó còn nghĩ phải tốn rất nhiều công sức để thuyết phục mấy người Tiêu Chiến, không ngờ tất cả lại là người quen, thật sự là đỡ biết bao.


“Đúng vậy, dù sao cũng đều là người quen. Chúng ta đi cùng nhau, thực sự sẽ tốt hơn nhiều.” - Mai Như Ý không nhanh không chậm nói thêm vào.


“Việc này...tôi không thể tự mình quyết định được.” - Ngay từ đầu anh đã nói rõ, anh không ép bất cứ ai phải đi cùng mình, mỗi người đều có quyết định riêng.


“Chúng tôi đều theo anh mà.” - Đại Dương lên tiếng, hai người còn lại là trợ lý Từ và Dương Tử cũng đồng thuận.


Chứng kiến mọi người ai cũng tin tưởng mình, Tiêu Chiến vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.


Vì vậy, hai nhóm người cứ như vậy mà sát nhập thành một tổ đội, nháy mắt lên đến hơn mười người. Có điều tương lai số người này tăng lên hay giảm xuống, vẫn không thể biết trước được.


.


Cùng lúc đó, hai chiếc xe địa hình kiên cố đã bắt đầu lăn bánh rời khỏi tỉnh C, đi ngược lại với tất cả mọi người mà thẳng tiến về khu vực tâm dịch của quốc gia.


Đã hơn năm ngày kể từ khi vị trí chủ nhân của địa cầu thay đổi, những người may mắn còn sống sót không biết còn lại bao nhiêu. Dù là may mắn sống sót dưới bất kỳ tình huống nào, tình hình ai nấy cũng đều vô cùng chật vật. Ai cũng không tình không nguyện từ bỏ nơi an toàn để chạy ra ngoài. Mọi người đều sống chết tránh xa khu vực xung quanh thành phố H mà hướng về phía thủ đô B hoặc tỉnh C là những nơi được cho là đang thiết lập lại trật tự, đồng thời xây dựng bức tường thành chống tang thi xung quanh thành phố. Hơn nữa, ở những nơi đó đều có quân đội, sự an toàn cũng được nâng cao hơn, tình hình bộc phát tang thi cũng không quá nghiêm trọng như khu vực xung quanh thành phố H.


Dù là vậy đi chăng nữa thì những vấn đề như thiết lập lại trật tự hay xây dựng tường thành cho đến hiện tại chỉ là nghe nói. Biết rõ chỉ là nghe nói, nhưng phần lớn mọi người đều lựa chọn tin tưởng.


Không chỉ riêng tỉnh C hay thủ đô B, một vài thành phố trên thế giới cũng đã bắt đầu hình thành căn cứ chống tang thi. Nhưng sự bành trướng của tang thi vẫn là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.


Vì vậy, hai chiếc xe vượt địa hình cùng tổ đội năm người do Vương Nhất Bác dẫn đầu vọt ra khỏi tỉnh C dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả những người may mắn sống sót đang tiến về chính nơi họ đang hướng tới.


Bọn họ đều cho rằng, mấy người này xem ra là đang rất chán đời nên mới hành động ngu ngốc như vậy. Tuy nhiên, họ cũng chỉ cảm thán một tiếng, sau đó tiếp tục cho xe tiến vào địa phận của tỉnh C mà không biết rằng, nơi này cũng sắp trở thành kho thức ăn dồi dào cho tang thi.


Sau khi giúp con trai độc nhất thu xếp xong hành lý, nhị vị phụ huynh nhà họ Vương đã cùng một vài cấp dưới trong quân đội lên đường di chuyển đến vùng núi phía Tây Bắc của lục địa.


Ban đầu khi đưa ra ý tưởng này, bọn họ đều bị cho là làm chuyện vô ích, lão Vương cũng không muốn tốn thời gian đi thuyết phục người ngoài. Dù sao thì chính phủ cũng đã sụp đổ, thứ quan trọng nhất là còn có thể sống sót, vì vậy ông liền cùng vợ cởi bỏ quân hàm, một đường gấp rút chạy đến tỉnh C tìm con trai.


“Cậu Vương, chúng ta đã ra khỏi địa phận của tỉnh C rồi, hiện tại đang tiến vào tỉnh Q.”


“Tôi biết rồi.” - Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau, ánh mắt chốc chốc lại nhìn xuống chiếc điện thoại đã tối đen như mực từ lúc nào. - “Mọi người cứ gọi thẳng tên tôi là được, không cần phải câu nệ.”


Chỉ một câu nói nhưng hai người còn lại trên xe ngạc nhiên. Bọn họ theo trung tướng đã lâu, cũng từng gặp qua Vương Nhất Bác vài lần khi cậu còn nhỏ, chỉ là sau khi cậu gia nhập giới giải trí thì không còn gặp nữa. Tất cả đều cho rằng ai vào giới này phức tạp đều sẽ thay đổi, không ngờ Vương Nhất Bác trước mặt so với Vương Nhất Bác lúc trước hoàn toàn không khác biệt mấy.


Thứ khác biệt duy nhất, có lẽ là cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Khí chất của bậc vương giả, kẻ đứng đầu cũng dần bộc lộ.


“Vậy, Nhất Bác, có thể nói cho mấy anh biết người kia của em có gì đặc biệt không?” - Trong tình huống này mà có thể khiến Vương Nhất Bác sẵn sàng từ bỏ an toàn, chạy đến nơi nguy hiểm nhất, chứng tỏ người kia phải có gì đó rất đặc biệt.


Vương Nhất Bác lúc này mới thôi không nhìn điện thoại nữa, chuyển tầm mắt về phía trước: “Bởi vì anh ấy là độc nhất, là tình cảm mà tôi không tài nào buông xuống được.”


“???”


“Đằng trước có biến.” - Không đợi hai người kia hiểu hết, Vương Nhất Bác dùng một câu dời đi sự chú ý của họ. 


Phía trước, cách xe họ chưa tới một trăm mét, một nam một nữ đứng bên chiếc xe bị hư vẫy tay kịch liệt, đoán chừng là muốn đi nhờ xe bọn họ.


Từ lúc khởi hành đến nay, xe bọn họ đã đi qua không ít những khu vực tang thi tập trung đông đúc. Bọn chúng gần như ngay lập tức bị thu hút bởi tiếng ồn của động cơ xe, nhanh chóng thay đổi mục tiêu, ào ào đuổi theo xe của họ. Tuy nhiên, Vương Nhất Bác và bốn người kia đều hiểu rõ, họ không cần phải tốn sức lẫn thời gian để xuống giải quyết đám tang thi đang gào lên đu bám lấy. Trái lại, rất dứt khoát cho xe trực tiếp thẳng tiến về phía trước, nếu gặp cản đường liền tông thẳng.


Hiện tại đứng mũi xe của họ không phải là tang thi, mà là con người. Vì vậy, dù cảm thấy sẽ rất phiền phức, nhưng cũng không thể ngó lơ họ được.


“Alo! Phía trước có người ra hiệu cầu cứu, chúng ta xử lý thế nào?” - Từ trong bộ đàm, hai người bên xe kia liên lạc qua.


Cả bốn người đi cùng Vương Nhất Bác đều từng là quân nhân, hiện tại dù chính phủ hay quân đội đều đã không còn nhưng lương tâm của một người lính khiến họ không thể bỏ mặc người dân, thấy chết không cứu.


Tuy nhiên, không để Vương Nhất Bác kịp lên tiếng, đôi nam nữ kia đã chủ động chạy về phía xe của bọn họ, vừa mừng rỡ vừa điên cuồng đập cửa.


“Làm ơn cứu chúng tôi với, làm ơn!”


“Cho chúng tôi đi cùng mọi người với, xe chúng tôi đã hư rồi, làm cách nào cũng không nổ máy được nữa.”


“Làm ơn, cầu xin các vị cứu chúng tôi với.”


Một cặp nam nữ cứ như vậy hết người này đến người khác tranh nhau nói, lại còn không ngừng đập cửa xe, chạy từ chiếc kia sang chiếc Vương Nhất Bác đang ngồi.


“Cầu xin các vị, chúng tôi hứa sẽ không làm cản trở các vị đâu. Làm ơn mà~” 


Vốn dĩ định mở cửa xe cho họ nhưng tầm mắt lại chạm chiếc xe trắng đang đậu ven đường của hai người họ, Vương Nhất Bác âm thầm nhíu mày.


“Anh nghĩ cho họ lên xe, chắc là cũng không sao.” - Hà Cảnh Sâm thấy Vương Nhất Bác vẫn không nói gì bèn lên tiếng giúp.


“Được rồi, nhưng để họ ngồi xe kia. Mọi người phải chú ý động tĩnh của họ.”  


Đương nhiên, với kinh nghiệm vô số lần vào sinh ra tử của mình, bốn người quân nhân cũng đã phát hiện sự bất thường từ xe của hai người kia, chỉ là không ngờ, một người trong giới giải trí như Vương Nhất Bác cũng chú ý đến điểm này.


Cửa xe mở ra, đôi nam nữ vừa cảm ơn rối rít vừa luống cuống lên xe. Hai chiếc xe tiếp tục lăn bánh, hướng về tỉnh V.


Hết chương 17


2 nhận xét:

  1. hấp dẫn quá... không biết khi nào 2 trẻ mới kiếm được nhau!!! Cố lên nha tác giả ới ❤️❤️❤️

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...