[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 14

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Quách Thừa đứng trong văn phòng Vương Nhất Bác, ngay phía trước bàn làm việc, mắt nhìn xấp tài liệu mình vừa đem tới. Được một lát, bàn tay ngập ngừng vươn lên, hướng về phía xấp tài liệu đặt trên bàn nhưng cũng chỉ được nửa đường, Quách Thừa lại rụt tay về. Lại qua thêm một lát nữa, bàn tay tiếp tục đưa lên rồi lại rụt về. Cứ như vậy, cậu ta đã đứng được hơn mười lăm phút đồng hồ.


Bên ngoài, cửa thang máy “ting” một tiếng, thân ảnh lạnh lùng quen thuộc của Vương Nhất Bác bước ra từ bên trong. Hai nữ nhân viên trực ở quầy lễ tân của tầng lầu chủ tịch thấy Vương tổng xuất hiện liền vội vã đứng dậy, cúi mình chào. 


Vương Nhất Bác không để hai nhân viên kia vào mắt, một đường đi thẳng về phía văn phòng của mình. Cửa vừa mở ra, Quách Thừa ở bên trong cũng giật mình, vừa lúng túng vừa vội vàng xoay người lại đối diện cùng Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa. 


“Có chuyện gì vậy?” - Sau khi vừa đáp chuyến bay, Vương Nhất Bác liền trực tiếp lái xe đến công ty. Thời gian qua cậu vắng mặt, rất nhiều hợp đồng cùng dự án cần duyệt đều phải tạm ngưng, tất cả đều chất thành núi, hiện tại thật sự cũng không thể trì hoãn thêm được nữa.


“Vương tổng! Ừm...ừm...tài liệu cho buổi họp, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Thông tin về sản phẩm mới...tôi cũng để trong đây luôn.” 


“Tôi biết rồi. Nếu không còn gì thì anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ một lát.” - Có lẽ vì di chuyển liên tục, cộng thêm hình ảnh về dấu hôn kia liên tục ẩn hiện trong đầu khiến Vương Nhất Bác mệt mỏi, không chú ý đến thái độ lúng túng, nửa muốn nửa không hiếm thấy của Quách Thừa.


“Hả? À vâng… vậy, cậu nghỉ ngơi đi.”


Bởi vì còn chưa biết có nên nói hay không, đại não Quách Thừa trở nên máy móc, chủ nhân nói gì liền nghe nấy. Cậu ta cứ vậy mà đi ra ngoài, không nhớ đến tập tài liệu mà mình tìm được trước đó cũng được để chung với tài liệu cho buổi họp hôm nay.



Bắc Kinh tiết trời mùa đông thật sự rất lạnh. Càng về những ngày cuối năm, cái lạnh như cắt da cắt thịt lại càng dữ dội. Bên ngoài, trời đã về chiều, những bông hoa tuyết lại bắt đầu rơi. 


Sáng hôm nay, sau khi đáp chuyến bay từ Thượng Hải tới, Vương Uyển Đình cùng Mặc Nhiễm về khách sạn cất hành lý, sau đó liền lập tức đón xe vào trung tâm thành phố, dạo chơi hết chỗ này đến chỗ khác. 


Mặc Nhiễm nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình, ngẫm lại thì thấy thật sự khá ngạc nhiên khi mà hai người họ chỉ mới nói chuyện còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ nhưng sự ngại ngùng đã biến mất không dấu vết. Trước đây, đối với những người mới tiếp xúc, anh luôn phải mất một quãng thời gian khá dài mới có thể trở nên thân thiết với họ. Đơn cử như Hoàng Húc Hi và Tống Thiến vậy. Nhưng với Vương Uyển Đình thì lại khác, có lẽ do cô là một bác sĩ tâm lý đi.


“Mặc Nhiễm ca ca, anh nhìn đằng kia kìa. Đó là khu phố ăn vặt nổi tiếng nhất Bắc Kinh đó.” - Vương Uyển Đình lắc lắc tay Mặc Nhiễm, hào hứng chỉ về phía bên kia đường.


“Woa~ là nơi này sao? Anh nghe nói ăn ở đây không cần phải trả tiền.” - Mặc Nhiễm hai mắt sáng rỡ nhìn sang bên kia đường, nơi đang tấp nập người ra vào.


“Không phải là không cần trả tiền, mà là chúng ta sẽ đổi tiền thành thẻ, sau đó dùng thẻ để lấy đồ ăn.” - Vương Uyển Đình tươi cười nhìn Mặc Nhiễm. - “Mặc Nhiễm ca ca, bây giờ vẫn còn khá sớm, chúng ta dạo thêm một vòng đi. Bụng đói sẽ ăn ngon hơn, lâu lắm rồi em chưa được ăn đồ ở đây đó, hôm nay nhất định phải ăn cho thật căng bụng mới được.”


“Em không sợ bị chê mập sao?” - Mặc Nhiễm tò mò hỏi. Bởi vì đa phần nữ nhân đều rất sợ bị chê mập nên ăn gì cũng dè chừng, ngay cả Tống Thiến cũng vậy. Thế nhưng cô gái trước mặt anh dường như lại là ngoại lệ.


Vương Uyển Đình lắc đầu: “Em không quan tâm đâu. Sao em phải bỏ thời gian ra để suy nghĩ về những người như vậy chứ?”


“Anh cũng đừng nên quá để tâm đến suy nghĩ của người ngoài, thay vào đó em nghĩ anh nên dành nhiều thời gian cho bản thân mình nhiều hơn.”


Mặc Nhiễm ngạc nhiên khi nghe Vương Uyển Đình nói, không biết có phải do hai người đã trở nên thân thiết hơn hay không, nhưng anh có thể cảm nhận được sự thật lòng lo lắng cho anh của cô gái trẻ. Điều đó khiến anh cảm động. Nói như vậy không có nghĩa là anh không cảm nhận lo lắng của Mike, Tống Thiến hay những người khác dành cho mình, chỉ là đối với Vương Uyển Đình, anh cảm nhận được tình cảm chân thật của cô. Không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng nó đem lại cho anh cảm giác rất quen thuộc, thân thiết. Như thể anh đã quen biết cô từ lâu vậy, thậm chí lâu hơn cả thời gian anh quen biết Mike, Tống Thiến hay Hoàng Húc Hi. 


Mặc Nhiễm khẽ gật đầu: “Ừ, anh sẽ cố xem sao.”


Vương Uyển Đình lo cho anh như vậy, Mặc Nhiễm cũng không thể từ chối. Mặc dù không biết phải dành thời gian cho chính mình như thế nào, nhưng anh nghĩ mình cũng nên thử một lần.


Mặt trời vào mùa đông lúc nào cũng lặn rất nhanh. Chỉ mới vừa rồi còn cảm nhận được chút ấm áp từ tia nắng vàng nhưng giờ đây trời đã hoàn toàn chuyển tối, khắp nơi trong thành phố cũng đều đã lên đèn. 


Lúc này, những âm thanh quen thuộc mỗi mùa Giáng Sinh len lỏi trong không gian. Mặc Nhiễm mới chợt nhận ra, đúng rồi, chỉ còn vài ngày nữa là đến Giáng Sinh, sau đó thêm vài ngày ngắn ngủi là một năm mới lại đến. 


Một năm này, trôi qua thật nhanh làm sao.


Mặc Nhiễm không có quá nhiều mong ước, cũng không mong giàu sang gì. Anh chỉ hy vọng, mọi người xung quanh đều có thể hạnh phúc, bình an, không ai phải trải qua một mùa đông lạnh giá đầy cô đơn.


Mặc Nhiễm ánh mắt mê man ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, không kìm được mà khẽ thốt ra: “Đẹp thật…”


Vương Uyển Đình ở bên cạnh nghe anh nói vậy, cô cũng theo ánh mắt anh nhìn về phía xa. Ở cách họ không xa, ánh sáng từ nhà hát thành phố đang góp phần tô điểm thêm cho bức tranh đầy màu sắc này.


“Mặc Nhiễm ca ca, không biết Giáng Sinh tới em có thể gặp anh được hay không, nên là em chúc mừng anh trước nhé. Ca, Giáng Sinh vui vẻ.”


“Em cũng vậy nhé.”


“Chúng ta chụp một tấm hình kỉ niệm đi. Tính ra chúng ta quen biết đã lâu nhưng lại chưa có tấm hình nào cả.” - Vương Uyển Đình hào hứng lấy điện thoại, xoay tới xoay lui để tìm góc đẹp. Có điều khắp nơi đều quá rực rỡ, mãi một lúc cô vẫn chưa chọn được góc nào ưng ý.


“Đằng kia thế nào? Anh thấy nơi đó là ổn nhất đấy.” - Mặc Nhiễm vươn tay, chỉ về hướng một tòa nhà cách bọn họ không xa.


Vương Uyển Đình nhìn theo hướng Mặc Nhiễm chỉ, không thể không hài lòng hơn, vui vẻ kéo tay anh chạy đến đó bắt đầu chụp hình. Mặc Nhiễm ngại người lạ, đối với việc chụp hình “tự sướng” cùng người khác đương nhiên không chút kinh nghiệm, vậy nên hai người loay hoay mãi một lúc mới chụp được vài tấm ưng ý. Cả hai chụm đầu vào nhau, cắm cúi xem chỗ hình vừa chụp. Người qua đường không biết liền cho rằng họ chính là đôi tình nhân yêu đương nồng nhiệt. Trong một vài giây ngắn ngủi, ánh mắt Mặc Nhiễm rời khỏi màn hình điện thoại, lơ đãng nhìn xung quanh. Tòa nhà mà bọn họ đang đứng ngay phía dưới để chụp hình lần thứ hai thu hút sự chú ý của Mặc Nhiễm.


Anh cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới tòa nhà, trong lòng không ngừng cảm thán tài năng của người đã thiết kế ra nó, đồng thời yêu thích ngắm nhìn không rời mắt. Trong vô thức, Mặc Nhiễm tiến đến gần hơn để thỏa thích ngắm nhìn thật rõ. Đúng lúc này, hệ thống cửa tự động của tòa nhà rộng mở, thân ảnh quen thuộc của Vương Nhất Bác xuất hiện từ bên trong tiến ra.


Mặc Nhiễm cả kinh. Trong phút chốc nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh quên luôn cả việc mình đang làm, không gian ồn ào náo nhiệt xung quanh cũng trở nên yên ắng, mà biểu cảm thiếu kiên nhẫn cùng giọng nói lạnh như băng ngày hôm qua của cậu lại hiện về một cách rõ rệt.


“Bỏ đi.”


“Chúng ta từ nay về sau không cần thiết phải gặp mặt nữa.”


Mặc Nhiễm ngắc ngứ cả người, khuôn miệng muốn nói nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe lời anh, tất cả cứ cứng đờ cả ra. Anh muốn chạy đến bên cạnh cậu, nói cậu đừng giận, cũng đừng không muốn gặp anh, đừng vờ như không quen biết anh. Vương Nhất Bác đi rất nhanh, cũng không hề dừng lại, đi theo phía sau cậu là hai hàng người đồng loạt diện vest đen, ai nấy biểu tình nghiêm túc, cẩn trọng. Cậu một đường đi thẳng từ bên trong ra rồi lên xe, nhưng Mặc Nhiễm vẫn chẳng thể nhấc nổi đôi chân mình lên, cơ miệng cũng không mở nổi.


“Nhất…” 


“Bác…”


Cuối cùng, khi chiếc xe chở Vương Nhất Bác lăn bánh rời đi, Mặc Nhiễm mới yếu ớt thốt ra hai tiếng “Nhất Bác”. Âm thanh ấy rất nhẹ, hòa vào cơn gió lạnh buốt vừa vụt thổi qua, sau đó biến mất không chút dấu vết. Nhưng giờ có nói gì đi nữa thì có còn tác dụng gì?


Bên này, Vương Uyển Đình sau một hồi chăm chú xem hình thì cũng để ý người bên cạnh mình đã biến đi đâu từ lúc nào. Cô hoảng hốt, thần kinh lập tức căng cứng, vội vàng nhìn xung quanh thì phát hiện anh đang đứng ở gần ngay lối ra vào của tòa nhà trước mặt. Vương Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm, trái tim bị giật tít trên cao cũng được hạ xuống. Cô rất sợ chuyện của năm năm trước sẽ lại tái diễn.


“Mặc Nhiễm ca ca!” - Vương Uyển Đình gọi to tên anh chạy đến bên cạnh, cô cảm thấy có gì đó rất quen nhưng nhất thời không để ý. - “Mặc Nhiễm ca ca, anh chạy ra đây làm gì vậy? Sao không nói tiếng nào với em hết.”


Mặc Nhiễm vẫn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn xa xăm. Một lát sau, anh mới mỉm cười, nhè nhẹ lên tiếng nhưng nụ cười đã không còn tự nhiên như lúc nãy: “Không có gì đâu. Em chọn được tấm nào chưa? Có cần phải chụp lại không?”


“Em chọn được rồi, nhưng sao anh lại đột nhiên chạy ra đây vậy?” - Vương Uyển Đình cất điện thoại vào túi xách, âm thầm quan sát từng biểu hiện của anh. Thật may, hoàn toàn không có gì bất thường cả.


Vương Uyển Đình là một bác sĩ tâm lý giỏi, tuy nhiên cô lại chưa thực sự có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa bệnh tình của Mặc Nhiễm hoàn toàn không phải một ca bệnh có thể dễ dàng chữa khỏi. Nếu không thì bọn họ cũng không cần phải nhờ đến thầy của Vương Uyển Đình, giáo sư Chung, người đang làm việc ở nước ngoài và đều đặn mỗi sáu tháng Mike sẽ đưa Mặc Nhiễm đến gặp ông để tiến hành các cuộc kiểm tra định kỳ.


“Chúng ta đi ăn đi, sau đó thì về khách sạn. Ngày mai anh phải ra sân bay sớm mà.” - Sau khi âm thầm xác nhận Mặc Nhiễm vẫn ổn, Vương Uyển Đình cuối cùng cũng có thể thả lỏng, kéo tay anh đi về phía khu ăn uống khi nãy. - “Tiếc thật. Dù gì anh cũng đã cất công đến Bắc Kinh này rồi, sao không ở lại thêm vài ngày nữa?”


Mặc dù Mặc Nhiễm đồng ý đi Bắc Kinh cùng Vương Uyển Đình nhưng anh chỉ đi duy nhất một ngày là hôm nay, ngay ngày mai sẽ lên đường trở về Thượng Hải. 


“Xin lỗi, sau này có cơ hội anh nhất định sẽ đi cùng em lâu hơn.”


“Ấy, sao anh lại xin lỗi? Em chỉ hơi tiếc một chút thôi chứ cũng không phải trách móc gì anh, anh đừng cảm thấy có lỗi.” - Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã quay trở về khu ăn uống ban nãy. - “Anh đi đổi vé nhé.”


Mặc Nhiễm gật đầu, nhanh chóng tiến đến quầy để đổi vé. Vương Uyển Đình không đi theo anh mà đứng chờ ở bên ngoài, quan sát thân ảnh Mặc Nhiễm đang xếp hàng trước quầy vé. Đột nhiên, Vương Uyển Đình bất chợt mở to hai mắt đầy ngạc nhiên, chuyển hướng tầm mắt về phía bọn họ vừa chụp hình cách đó chỉ tầm năm phút đi bộ. 


Tòa nhà kia, nơi bọn họ vừa chụp hình ngay bên dưới, chẳng phải là trụ sở chính của Vương thị sao? 


Nhịp tim chỉ mới vừa trở về bình thường không được bao lâu của Vương Uyển Đình nay lại đập dồn dập. Chẳng trách vừa rồi cô cứ cảm thấy có gì đó rất quen, nhưng do tâm tình lo cho Mặc Nhiễm nên đã không chú ý đến chi tiết này. Sao cô lại quên mất trụ sở chính của Vương thị ở Bắc Kinh chứ? Không chỉ hoàn toàn quên mất điều đó, mà cô cùng Mặc Nhiễm còn vô tình tới ngay khu vực này dạo phố. 


Chuyển tầm mắt về lại thân ảnh của Mặc Nhiễm phía bên kia, Vương Uyển Đình cười khổ. Ông trời quả thật rất biết cách đẩy đưa. Anh ấy đã tới ngay trước Vương thị, mà anh họ của cô, lại đang ở ngay bên trong tòa nhà đó. Nếu như...nếu như… trong một khoảnh khắc nào đó, bọn họ gặp lại nhau...thì sẽ như thế nào?


Vương Nhất Bác cùng Mặc Nhiễm, không, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến...


Nếu như bọn họ gặp lại nhau, thì sẽ như thế nào đây?


Lời dặn của Mike khi cô nói muốn đưa Mặc Nhiễm đến Bắc Kinh dạo chơi như cơn gió thổi qua tai, nhắc cho cô nhớ mình về khoảng thời gian khủng khiếp kia của Mặc Nhiễm. Nhưng Vương Uyển Đình cũng không thể làm ngơ hay quên đi được tình cảm của anh họ mình, nhất là khoảng thời gian anh ấy vừa mới tỉnh dậy cũng như sự giằng co đến ngươi chết ta sống của hai người Mike và Vương Nhất Bác.


Là người đồng thời tận mắt chứng kiến khoảng thời gian khó khăn nhất của hai người họ, trong giờ phút này, dưới sự đẩy đưa của định mệnh, cô thật sự không biết nên làm như thế nào?


Trong lúc Vương Uyển Đình vẫn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ của bản thân thì bên Mặc Nhiễm, anh nhận được cuộc gọi từ Mike.


“Tiểu Nhiễm, ngày mai em đừng ra sân bay vội. Anh có bất ngờ này muốn dành cho em.”


“Bất ngờ?”


“Ừ. Tóm lại ngày mai em đừng ra sân bay, cứ ở khách sạn chờ điện thoại của anh.”


“Em biết rồi.”


Mặc Nhiễm cúp điện thoại mà thắc mắc trùng trùng, rốt cuộc thì Mike muốn làm gì bất ngờ cho anh khi mà y đang ở Thượng Hải, còn anh thì ở Bắc Kinh?


Hết chương 14


7 nhận xét:

  1. Cứ như 2 người xa lạ lại 1 lần bỏ qua nhau.đau âm ỉ cô ah.

    Trả lờiXóa
  2. Tác giả ơi, tôi theo bạn từ lâu rồi. Tôi là ng mà ko dám đọc chap cuối cuong ngưỡng, xong lại lao vào đọc mà mất ăn mất ngủ. Câu hỏi hơi gây mất hứng, là lần này liệu có được HE ko?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tác giả đang tự vấn lương tâm chính mình 🙂

      Xóa
    2. Kiểu như châp niệm vậy. Bạn viết ngược rất hay, kiểu mà ko ghét ai được ấy, chỉ thấy đau lòng thôi. Nhưng mà HE bạn nhé. Bạn nhá

      Xóa
  3. Au ơi đã chập 14 rồi đấy, khi nào cô mới cho 1 trong 2 người họ nhận ra nhau vậy. T thương 2ng họ quá rồi.😔

    Trả lờiXóa
  4. Tác giả ơi, không biết tác giả có thể đẩy nhanh mạch truyện 1 tí không ạ , mặc dù độ dài chap cũng dài đấy nhưng hầu như không có nhiều chuyển biến cũng như tình tiết gì mới mặc dù đã tới chap 14 rồi. Đấy là ý kiến cá nhân của mình , mình rất thích fic này của bạn. Nếu như có câu chữ nào k thích hợp mong bạn bỏ qua nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn, bọn mình rất cảm ơn vì những góp ý của bạn. Thật sự bọn mình luôn mong có những cmt như thế này để hoàn thiện hơn nữa. Bọn mình sẽ tiếp thu ý kiến của bạn, rất mong bạn có thể ủng hộ bọn mình đến cuối nhé.

      Xóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...