Sáng hôm sau, Mặc Nhiễm vẫn còn ngái ngủ thì cửa phòng anh có người gõ cửa liên hồi.
“Vẫn chưa dậy sao? Tiểu Nhiễm vậy mà hiếm khi dậy trễ như vậy đó.” - Cửa vừa mở ra, thân ảnh to lớn của Mike xuất hiện ngay phía sau khiến Mặc Nhiễm hoàn toàn bị đánh thức khỏi cơn ngái ngủ.
“Mike...Sao anh lại tới đây?”
“Tới để cho em sự bất ngờ.” - Mike ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nhìn đến người yêu mình vẫn còn đang trong bộ dạng lộn xộn vì vừa mới rời giường, y khẽ bật cười. - “Em thay đồ đi, anh chờ.”
“Nhưng anh tính đi đâu?” - Mặc Nhiễm vẫn chưa thể đoán được Mike muốn làm gì.
Trái với sự hoang mang của Mặc Nhiễm, Mike vẫn rất thoải mái: “Chúng ta đang là gì nào?”
Mặc Nhiễm nghe xong câu này của Mike, những ký ức cùng hành động nóng bỏng buổi trước như sóng vỗ ùa về, trong nháy mắt khiến anh mặt đỏ đến tận mang tai. Sự xấu hổ cùng lúng túng nhanh chóng tràn ngập khi anh chợt nhận ra rằng, trong phòng hiện tại cũng chỉ có hai người họ.
“Sao vậy? Sao lại đột nhiên xấu hổ rồi?” - Mike đương nhiên nhận ra Mặc Nhiễm đang xấu hổ. Nhìn bộ dáng xấu hổ lúng túng của anh, y cảm thấy người trước mặt lại càng đáng yêu hơn. - “Được rồi, không trêu em nữa. Mau đi thay đồ đi. Hôm nay chúng ta hẹn hò.”
...
Vương Nhất Bác hai chân bắt chéo, bàn tay vô vị lật từng trang kế hoạch của dự án mới, phía bên trên vị trưởng phòng kia nói gì cậu cũng gần như không có tâm trạng để nghe. Công việc kinh doanh rồi điều hành công ty chưa bao giờ là hứng thú của cậu. Dù cho là có liên quan đến những sở thích của bản thân nhưng vẫn không phải là chuyện cậu thực sự muốn làm. Chuyện duy nhất Vương Nhất Bác muốn làm ở kiếp này chính là tìm lại anh trai mình - Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác là kẻ lụy tình, không sai. Một kẻ không còn người thân, không có người yêu thương, không có ước mơ hoài bão, nếu không vì chấp niệm một người làm sao có thể đấu tranh nghịch kiếp. Tiêu Chiến chính là chấp niệm trong kiếp này của cậu.
Bàn tay nhàm chán lật rồi lại lật từng trang tài liệu, ngay cả sự nhàm chán cùng thiếu kiên nhẫn trong ánh mắt cũng không hề giấu giếm. Vị trưởng phòng bắt đầu đổ mồ hôi hột, sự tự tin ban đầu đối với dự án này dần biến mất.
Bỗng nhiên, bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác khựng lại, không khống chế được lực đạo mà thô bạo lật lại trang vừa rồi.
“Hồ sơ bệnh án - Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác lập tức siết chặt nắm tay, đồng tử mở to. Cậu không dám tin vào thứ mình đang đọc trước mắt.
Không phải là Mặc Nhiễm, mà là Tiêu Chiến.
Là về người anh trai mà cậu vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm. Là người mà cậu luôn thèm khát hơi ấm cùng tình yêu suốt năm năm qua.
Tiêu Chiến của cậu...
Hồ sơ bệnh án này bị lẫn vào trong xấp tài liệu hôm nay, vậy đây cũng là lời lý giải cho bộ dáng lúng túng của Quách Thừa khi nãy?
Tâm tình dễ dàng bị dao động đến mức không cách nào khống chế, thậm chí còn dữ dội hơn so với lúc nhận được tấm hình đầu tiên của Mặc Nhiễm. Vương Nhất Bác căn bản không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Bàn tay khẽ run rẩy lật từng trang giấy, dù đã cố khắc chế bắt bản thân phải giữ bình tĩnh. Cậu hoàn toàn bỏ mặc bài thuyết trình của cấp dưới, tâm trí lẫn trái tim đều đặt hết vào từng dòng từng chữ trong hồ sơ bệnh án.
Mỗi một trang giấy được lật sang trang, hai hàng lông mày dần nhíu chặt lại, hơi thở cũng phập phồng khó khăn, biểu hiện chủ nhân đang cố hết sức để kìm nén.
Càng đọc, Vương Nhất Bác càng cho rằng thị lực của mình đã xảy ra vấn đề. Từng con chữ vẫn còn đó, nhưng trong mắt cậu lại lúc rõ lúc mờ, nhảy múa loạn xạ.
Dương Tử Hà lần này là người đại diện của bên đối tác cử đến, được sắp xếp ngồi ở ngay bên phải, gần với vị trí của Vương tổng nhất. Chỉ trong vòng một khoảng thời gian chưa tới một tháng ngắn ngủi, cô ta đã từ vị trí thư ký giám đốc trở thành người đại diện của Lý thị trong dự án mới, khả năng thật sự không phải tầm thường.
Bởi vì mang tâm tư riêng, dù mang thân phận là người đại diện của Lý thị, nhưng toàn bộ tâm trí Dương Tử Hà đều đặt ở trên người Vương tổng. Vậy nên khi sắc mặt của Vương Nhất Bác nháy mắt biến sắc, cô ta là một trong những người đầu tiên nhận ra.
“Vương tổng, Vương tổng, ngài không sao...chứ?”
RẦM
Mọi người trong phòng họp đều đang tập trung cho phần thuyết trình về dự án mới của trưởng phòng, Vương Nhất Bác bất ngờ bật bàn đứng dậy “RẦM” một tiếng khiến ai nấy đều giật mình, ánh mắt lo sợ nhìn Vương tổng.
Vương Nhất Bác nào có quan tâm đến chuyện mọi ánh mắt trong phòng họp đều đang dồn về phía mình. Hai chân cậu như mất hết toàn bộ sức lực, đứng không vững mà phải chống hai tay xuống bàn, há miệng liên tục thở dốc. Bên tai không tài nào nghe rõ được người xung quanh nói gì mà chỉ ngập tràn âm thanh lùng bùng ồn ào không rõ.
“Vương tổng, ngài làm sao vậy? Tôi đưa ngài đến bệnh viện nhé.”
Dương Tử Hà ở bên cạnh ra liên tục ra sức hỏi thăm nhưng Vương Nhất Bác một chữ cũng không nghe được.
Cậu nhắm mắt, hai tay siết chặt lại, cố gắng tập trung tinh thần. Trong đại não không ngừng kêu gào bản thân nhất định phải bình tĩnh. Thế nhưng tất cả đều vô dụng, cứ hễ cậu mở mắt ra là dòng chữ đó lại hiện rõ ngay trước mắt, bức cậu đến phát điên.
“Vương tổng, ngài…”
“Im miệng!” - Hai chữ này nói ra, mang theo sắc bén cùng sát khí của kẻ đứng đầu Vương gia bị che giấu đã lâu, đến nỗi dường như có thể ngay lập tức giết chết Dương Tử Hà đang không ngừng bày ra bộ dáng quan tâm bên cạnh.
Dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, Dương Tử Hà cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể xấu hổ cùng uất ức ngập miệng. Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác khiến cô nhục nhã và mất mặt. Nhưng đó có là gì so với khối tài sản khổng lồ của anh ta. Cô đã trải qua rất nhiều chuyện còn nhục nhã hơn gấp hàng chục lần, nếu chỉ một chút chướng ngại này mà cô cũng không thể vượt qua thì tốt nhất không nên mơ tưởng đến chuyện trở thành phu nhân của Vương thị.
Vương Nhất Bác loạng choạng bước ra khỏi phòng họp trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Quách Thừa từ sau khi nộp chỗ tài liệu thì không ngừng căng thẳng. Suốt một ngày một đêm, cậu ta cùng Trịnh Phồn Tinh vẫn luôn phân vân, không biết có nên bí mật lấy lại chỗ bệnh án kia hay là tiếp tục để Vương Nhất Bác nhìn thấy nó. Thế nhưng không để cả hai phải sốt ruột quá lâu. Ngay khi bọn họ vừa tiến vào phòng họp chưa được bao lâu, sắc mặt chủ nhân vẫn nhàm chán xem tài liệu bỗng dưng biến sắc thì cả hai liền hiểu, đã không còn cơ hội để lấy lại tập bệnh án kia nữa rồi.
“Mọi người, thành thật xin lỗi. Cuộc họp hôm nay tạm thời dừng ở đây. Vương tổng do lao lực quá độ nên sức khỏe ảnh hưởng nghiêm trọng, cuộc họp sẽ được tiếp tục vào thời gian sau.” - Trịnh Phồn Tinh lên tiếng, chủ động sắp xếp công việc.
Nhân viên của Vương thị thấy Trịnh Phồn Tinh đã ra mặt thì liền hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Đợi nhân viên đã rời đi hết, Trịnh Phồn Tinh đẩy xe lăn đến trước Dương Tử Hà, trịnh trọng nói: “Đại diện Dương, hôm nay thành thật xin lỗi.”
“Vương tổng...anh ấy rốt cuộc có sao không? Có cần tôi giúp gì không? Tôi, tôi có quen một bác sĩ rất giỏi ở bệnh viện lớn, có thể nhờ người đó khám giúp cho Vương tổng.”
“Cảm ơn, nhưng Vương tổng chúng tôi không có bệnh, không cần phải đến gặp bác sĩ. Đại diện Dương, để tôi tiễn cô ra về.” - Trịnh Phồn Tinh từ lâu đã không còn lạ với tính toán của những kẻ như Dương Tử Hà. Vì vậy, thái độ của Trịnh Phồn Tinh vô cùng dứt khoát, thẳng thắn tiễn cô ta ra xe.
Dương Tử Hà tức tối nhìn Trịnh Phồn Tinh. Chỉ dựa vào một thằng nhóc tàn phế như nó mà cũng đòi nói chuyện ngang hàng với cô? Nực cười. Trịnh Phồn Tinh, cô sẽ nhớ kỹ cái tên này.
Trịnh Phồn Tinh phụ trách tiễn khách, Quách Thừa theo sau Vương Nhất Bác. Lúc này chủ nhân đang chìm ngập trong đau thương cùng kích động, tuyệt đối không thể để cậu ấy rời đi một mình như vậy.
Ở phía trước, Vương Nhất Bác bước từng bước không vững. Quách Thừa muốn tiến đến an ủi nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Khuyên chủ nhân đừng đau lòng sao, ấu trĩ, nực cười. Lý do duy nhất để cậu ấy duy trì cuộc sống này đến tận bây giờ đã không còn, làm sao có thể nói cậu ấy đừng đau lòng? Nếu đặt trường hợp là cậu ta và Trịnh Phồn Tinh, bản thân cậu ta khẳng định cũng không thể sống tiếp, huống hồ tình cảm của hai người họ đã điên cuồng đến như vậy.
Bởi vì không biết phải nói như thế nào, nên chỉ có thể yên lặng đứng phía sau canh chừng.
Đột nhiên, như thể đã đến cực hạn cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng không thể chống chịu được nữa mà bất ngờ ngã khụy xuống. Quách Thừa vội vàng tiến đến đỡ lấy cậu.
“Bệnh viện đó...ở đâu?” - Âm thanh trầm thấp bình ổn ngày thường đã biến mất, thay vào đó là sự run rẩy khó che giấu.
“Thiếu gia…” - Quách Thừa thốt ra danh xưng đã lâu không dùng.
“Tôi hỏi… BỆNH VIỆN ĐÓ Ở ĐÂU???” - Vương Nhất Bác đã có chút mất bình tĩnh, không khống chế được tâm tình mà lớn giọng, hai mắt hằn rõ từng tia máu đỏ. Cậu không muốn nghe bất kỳ ai nói gì thêm nữa, chỉ muốn tự chính mình phải xác nhận chuyện này.
“Thiếu gia, cậu bình tĩnh lại đi. Ở lại đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe.”
Quách Thừa nhìn chủ nhân của mình dường như sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa, chỉ có thể đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế gần đó, sau đó vội vã chạy đi lấy xe. Cậu ta đã quyết định rồi, trước sau gì chủ nhân cũng phải đối mặt với chuyện Tiêu Chiến của cậu ấy thực sự đã không còn trên cõi đời này. Sớm muộn gì cũng phải đau, chi bằng đau sớm một chút, có lẽ vết thương lòng cũng sẽ lành sớm hơn một chút. Chỉ có điều vết thương đó có lành được hay không, và khi nào thì lành, không một ai biết được.
Vương Nhất Bác sau khi nghe Quách Thừa đã đi lấy xe, cậu vừa mệt mỏi vừa đau đớn dựa đầu vào tường, lần thứ hai cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tài liệu hay bệnh án cái gì cũng đều có thể làm giả, cậu sẽ không tin bất cứ thứ gì, cũng không cần ai xác minh giúp. Chính bản thân cậu, chính Vương Nhất Bác này sẽ tự điều tra.
Tiêu Chiến của cậu… anh trai của cậu… người thân duy nhất của cậu… anh tuyệt đối vẫn chưa chết.
Đúng, ngay tại dòng cuối cùng của bệnh án đó ghi rõ dòng chữ, Tiêu Chiến đã chết.
Sau khi được cứu từ vực sâu, anh bị thương nặng. Mặc cho những nỗ lực của bác sĩ cùng người nhà, chính là Tiêu Thịnh Hàm cùng Mike D Angelo, thì vào một đêm nọ, cuối cùng anh cũng trút hơi thở cuối cùng.
Cậu không tin. Nhưng nội tâm vẫn không chịu được kích động cùng sợ hãi tột độ.
Bởi vì trong bệnh án đó có ghi rõ người nhà là Tiêu Thịnh Hàm. Tính đến thời điểm hiện tại, số người biết được cái tên Tiêu Thịnh Hàm này chỉ còn có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu như nói chuyện sụp đổ của Vương gia là chuyện xưa, thì chuyện của Tiêu gia chắc cũng có thể trở thành cái gọi là cổ tích, huyền thoại.
Vì có sự hiện diện của cái tên Tiêu Thịnh Hàm, khả năng là bệnh án giả rất khó. Đó là chưa kể đến cái tên Mike D Angelo kia. Chính vì những thứ đó, cho nên cậu mới kích động, mới run sợ.
Dù vậy, cậu vẫn sẽ lựa chọn không bất cứ thứ gì người khác đưa tới. Chính cậu, sẽ là người tự xác nhận chuyện này.
Vương Nhất Bác mở mắt, cũng vừa đúng lúc Quách Thừa chạy xe tới. Cậu hít sâu một, chỉnh tề lại y phục rồi bước lên xe. Chiếc xe đen nhanh chóng lăn bánh, tiến về hướng bệnh viện B.
Hết chương 15
Hic hic.cố lên e trai.nhưng tôi thắc mắc là NB từng điều tra Mặc Nhiễm thì nhất định phải biết được Mike hiện tại vẫn luôn bên cạnh MN chứ nhỉ
Trả lờiXóaMình đang hi vọng, Bo sẽ yêu anh một lần nữa với thân phận là MN chứ không phải TC, càng không phải người thay thế, còn anh cũng sẽ yêu cậu dù không nhớ ra. Hai người họ sẽ một lần nữa tìm đến nhau trong một biển người xa lạ
Trả lờiXóaNhư vậy TC sẽ ko còn mặc cảm về huyết thống cùng Bo nữa. Còn đối với Bo chuyện đó ko quan trọng
XóaSao t cứ có niềm tin là Nhất Bác mà gặp Mike cùng chỗ với Mặc Nhiễm là sẽ hiểu hết mọi chn nhỉ. Mong ngày đó ko còn xa 🙏
Trả lờiXóa