[FANFIC BJYX] ONE MORE TIME - CHƯƠNG 13

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie


Sau khi nhóm khách rời khỏi, Mặc Nhiễm mới có thể uống một ngụm nước. Vừa rồi liên tục tư vấn rồi chọn bánh cho khách, hết người này đến người kia khiến cổ họng anh thật sự rất khô. Tu một hơi hết gần cả chai nước, ánh mắt anh lơ đãng nhìn về phía Mike đang ngồi, vậy mà  nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy thân ảnh của y đâu.


“Hai người đó ngồi được một lát thì rời đi rồi.” - Như thể biết Mặc Nhiễm đang nghĩ gì, Tống Thiến đến bên cạnh anh nói.


Mặc Nhiễm thân thuộc Tống Thiến như em gái, mà nên hành động ghé vào tai anh nói nhỏ vừa rồi của cô, anh hoàn toàn không bất ngờ hay chán ghét. Nhưng anh lại kinh ngạc rồi khẽ đỏ mặt, bối rối vì câu nói như nhìn thấu suy nghĩ anh của cô.


“Ai nói em anh muốn tìm Mike?”


“...” - Tống Thiến nhún vai, không lẽ cô phải nói thẳng ra là, hành động dòm ngó cùng ánh mắt của anh còn rõ hơn ban ngày, ai mà không biết cơ chứ. Tai anh còn đang đỏ hết lên rồi kìa. 


“Hai người họ ngồi nói chuyện được một lát thì cùng rời đi rồi.”


“Đã nói anh không có mà!”


Mặc Nhiễm vừa dứt câu, tiếng chuông cửa lại vang lên. Khách vừa tới chẳng phải ai, chính là Vương Nhất Bác. Cậu vừa bước vào đã phát hiện ngay người mình cần tìm nên không vòng vo, cũng không quan tâm sự hiện diện của hai người Tống Thiến cùng Nichkhun, trực tiếp tiến thẳng đến trước mặt anh. Vừa rồi lúc vừa mới đến trước cửa, cậu có nghe được mấy cô gái đi ra liên tục bàn tán với nhau, nội dung đương nhiên là xoắn quýt vì nhan sắc của anh chủ cửa tiệm “Không Tên”, rồi nếu có thể thì mong được hẹn hò cùng anh một lần. 


Vương Nhất Bác cười khẩy. Mấy người cứ ở đó mà ảo tưởng, chứ đừng mong động vào dù chỉ là một sợi lông chân của anh.


Dù đã bắt đầu quen với “sở thích” đột ngột xuất hiện của Vương Nhất Bác nhưng Mặc Nhiễm vẫn ngẩn ngây. Không thể phủ nhận từ dáng người cho đến gương mặt đều rất đẹp. Ngay từ lần đầu tiên gặp, anh đã phải cảm thán về nhan sắc của Vương Nhất Bác, nhưng đến tận hôm nay, sự choáng ngợp chưa giảm bớt được bao nhiêu. Đôi khi anh còn nghĩ, so với Mike thì anh cảm thấy thích nhan sắc của Vương Nhất Bác hơn.


“Chào cậu, lại gặp nhau rồi.” - Mặc Nhiễm vui vẻ chủ động mở lời. - “Đúng rồi, cậu ngồi đi, tôi mời nước.”


“Không cần đâu, hôm nay tôi phải đi gấp.” - Vương Nhất Bác vừa nói vừa rút điện thoại từ trong túi quần ra, dường như là có cuộc gọi tới. - “Nhưng nếu anh muốn mời nước tôi, thì tôi cũng không phiền bớt chút thời gian đâu.”


Vương Nhất Bác trượt tay vài cái trên màn hình rồi đút điện thoại vào túi, đưa mắt nhìn bảng menu được treo phía trên: “Lấy cho tôi một ly Raspberry black currant blended juice đi.”


“Được, vậy...cậu ra bàn ngồi chờ tôi một chút nhé. Pha xong tôi đem ra cho cậu.” 


Tống Thiến đứng một bên ngạc nhiên, sau vị khách đầu tiên gọi thức uống kia thì không có ai gọi nó nữa, hôm nay vậy mà lại được gọi những hai lần, hơn nữa đều là người quen của anh chủ.


Bên này, Mặc Nhiễm chăm chú pha chế món thức uống ưa thích của chính mình. Vì là món ưa thích, nên mỗi lần pha chế nó, anh đều làm rất phấn khởi, thậm chí đôi lúc còn muốn tự pha thêm cho mình một ly. Anh tiến vào trong bếp, mở tủ bánh bên trong lấy ra một phần bánh ngọt, ngay ngắn đặt nó lên một chiếc dĩa nhỏ, sau đó để lên khay cùng ly Raspberry black currant blended juice, đem ra cho Vương Nhất Bác.


“Tôi đâu có gọi bánh?” - Vương Nhất Bác đặt điện thoại sang một bên, thấy trong khay Mặc Nhiễm đem ra nhiều thêm một phần bánh ngọt, liền nhìn anh thắc mắc.


“Là tôi muốn mời cậu mà.”


Mặc Nhiễm đặt nước cùng bánh xuống bàn, bản thân cũng ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác. So với những người mà anh cũng quen biết khác, Vương Nhất Bác được xem là thân thiết hơn một chút dù số lần cả hai gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, anh thực sự quý trọng cậu, cũng muốn cậu có thêm bạn bè để cùng chia sẻ.


Vương Nhất Bác hài lòng nhìn những thứ Mặc Nhiễm chuẩn bị cho mình trên bàn, vui vẻ dùng thử một muỗng bánh: “Bánh rất vừa miệng.”


“Thật sao?” - Trước giờ mỗi chiếc bánh anh làm ra, những người xung quanh đều khen rất ngon nhưng Mặc Nhiễm không mấy tin tưởng. Đối với lời tán thưởng của Vương Nhất Bác lại khác. Anh vui khi nhận được sự khen thưởng từ cậu. - “Tôi còn sợ cậu không thích. Hôm nay cậu tới có chuyện gì vậy?”


Vương Nhất Bác không trả lời vội mà tiếp tục thưởng thức thêm vài muỗng bánh. Lúc ăn gần hết mới ngẩng đầu lên nói: “Tôi tới là muốn nhờ anh một việc…”


Vương Nhất Bác bỏ dở câu nói. Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt bỗng chốc trở nên âm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Mặc Nhiễm. Thần sắc vui vẻ vừa rồi biến mất không dấu vết. Mặc Nhiễm là đối tượng bị ánh mắt bỗng chốc trở nên thâm trầm nhìn chằm chằm vào, lại là người duy nhất và đang ngồi ngay trước mặt cậu, dù cho có ngốc cũng nhanh chóng nhận ra sự khó chịu của Vương Nhất Bác hiện tại. Bầu không khí giữa cả hai đột ngột thay đổi khiến anh lúng túng. 


“Có chuyện...gì sao?” - Mặc Nhiễm ngập ngừng hỏi. Mặc dù biết Vương Nhất Bác thuộc dạng ít nói, biểu cảm trên gương mặt cũng ít đến đáng thương nhưng như hiện tại thì thật sự...cũng quá đáng sợ rồi.


“Hôm qua anh đã làm gì?” 


Biểu cảm thay đổi, giọng nói cũng thay đổi. Mặc dù vẫn là âm giọng trầm thấp đó nhưng lại chứa thêm tám phần nguy hiểm.


“Hả? Hôm qua?” - Mặc Nhiễm nghe câu hỏi lại càng lúng túng. Anh thậm chí không còn dám nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác. - “Thì...chẳng phải là...cùng cậu, Tống Thiến cùng Nichkhun...nấu ăn sao?”


Nhìn bộ dáng lúng túng lại không dám nhìn thẳng của anh lại càng khiến Vương Nhất Bác nổi giận: “Tôi không hỏi chuyện đó.”


Ý cậu chính là, hôm qua sau khi cậu đưa anh về thì anh đã làm gì. Đã làm gì, đã gặp ai mà trên cổ anh, vậy mà lại xuất hiện thêm một dấu hôn!


“Hả?” 


Mặc Nhiễm ngốc nghếch không hiểu được ý của Vương Nhất Bác, mà thái độ của anh trong mắt cậu chính là không muốn nói cho cậu biết. Vì vậy, cơn giận của Vương Nhất Bác lại càng tăng.


Vào lúc Mặc Nhiễm ngơ ngác nhìn cậu, như nhận ra điều gì đó mà khẽ “A” một tiếng thì lại nghe người đối diện nói: “Bỏ đi.”


“Đây là tiền cho bánh và nước, không cần thối lại.” - Vừa nói vừa đứng lên, một mạch đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Mặc Nhiễm vẫn còn ngơ ngác chưa tiếp thu kịp.

 

Vương Nhất Bác lên xe, quăng chiếc thẻ khóa căn hộ của mình lên ghế phụ, không kìm được tức giận mà thô bạo đóng sầm cửa lại. Cậu không chút chần chừ, ngay lập tức lái xe thẳng tiến về sân bay. Hôm qua, đột nhiên Mặc Nhiễm gọi cậu là “Nhất Bác”.  Đã rất lâu, à không đúng, mà là trước nay, ngoài trừ Tiêu Chiến ra, chưa từng có ai gọi cậu như vậy, mà bản thân Vương Nhất Bác cũng không cho phép họ gọi. Hai chữ “Nhất Bác” làm cậu cả một đêm không cách nào ngủ được. Cũng có thể cả đêm mất ngủ, thần trí không minh mẫn nên mới đột nhiên đến đây chỉ để nhìn thêm một lần. Mọi thứ đều rất tốt, nhưng chỉ khi đến lúc cậu phát hiện dấu hôn trên cổ Mặc Nhiễm.


Dù là anh mất trí nhớ…


Dù là trước đây từng xảy ra vấn đề đó…


Nhưng cậu tin anh.


Nếu Mặc Nhiễm là Tiêu Chiến, thì anh sẽ tuyệt đối không để cho kẻ khác có cơ hội xằng bậy. Nhưng người có khuôn mặt giống anh đến tám phần tên Mặc Nhiễm kia lại không như vậy. Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ để chứng minh anh ta không phải Tiêu Chiến của cậu. Và nếu không phải Tiêu Chiến, thì việc dây dưa giữa hai người họ cũng không cần thiết nữa. 


Từ nay về sau, Mặc Nhiễm cùng Vương Nhất Bác chính là hai người xa lạ, không quen biết.



Bên ngoài, ngay trước cửa tiệm “Không Tên”, chiếc xe màu trắng quen thuộc của Mike tiến tới đậu lại, nhưng năm phút trôi qua mà vẫn không thấy ai xuống xe.


“Tôi đồng ý, nhưng tôi cũng có một điều kiện nhỏ.” - Mike nhìn kính chiếu hậu, quan sát người đang ngồi ở ghế sau. - “Tuyệt đối không được đưa em ấy đến nơi đó.”


Cô gái đang ngồi ở ghế sau, Vương Uyển Đình, không tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng rồi cô khẽ bật cười, hạ mi mắt xuống: “Anh yên tâm. Tôi… cũng không muốn anh ấy lại phải trải quãng thời gian kinh khủng kia nữa. Một lần, là quá đủ rồi.”


Nghe được câu trả lời của Vương Uyển Đình, Mike vươn tay mở khóa: “Xuống đi. Tôi giúp cô lấy hành lý.”


“Cảm ơn” 


Trước khi xuống xe, Vương Uyển Đình khẽ nói. Cho đến tận bây giờ, rất nhiều đêm cô vẫn chưa rõ điều mình đang làm có phải là đúng hay không. Nhưng xuyên qua lớp cửa kính, nhìn thấy thân ảnh của Mặc Nhiễm đang ngồi bên trong, Vương Uyển Đình chỉ có thể thở dài.


“Cô hối hận?” - Mike một tay đẩy hành lý, tiến đến đứng bên cạnh Vương Uyển Đình hỏi.


Lần này cô không trả lời ngay như vừa rồi mà tiếp tục nhìn thân ảnh của Mặc Nhiễm bên trong một lúc lâu. Cuối cùng, trước khi bước tiếp, cô mới nói: “Hối hận thì cũng đâu quay trở về quá khứ được. Huống hồ...cũng nhờ có quyết định đó của anh mà anh ấy mới có thể sống bình thường như bây giờ.”


Vương Uyển Đình vừa đẩy cửa bước vào, bên trong đã vang lên câu chào quen thuộc của Tống Thiến. Cô mỉm cười, khẽ cúi chào Tống Thiến rồi đi thẳng đến chỗ Mặc Nhiễm đang ngồi.


Vương Nhất Bác đã rời đi rất lâu, nhưng anh vẫn ngơ ngác nhìn vào vị trí cậu vừa ngồi, mơ màng về những gì vừa xảy ra cùng cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực. Mặc Nhiễm khẽ nhắm mắt. Chẳng phải hai người bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ sao, vì sao đột nhiên Vương Nhất Bác lại đùng đùng nổi giận? Mặc Nhiễm không hiểu, anh thực sự không hiểu. Nhưng anh có thể chắc chắn lỗi là do mình. Dù vậy, nhưng nghĩ đến nát óc, Mặc Nhiễm vẫn không thể nghĩ ra được là sai ở đâu.


Đại não anh trống rỗng, hình ảnh lạnh lùng xa cách vừa rồi của Vương Nhất Bác lại hiện lên, cùng với một “Bỏ đi”. Chỉ có hai chữ ngắn gọn thôi, nhưng hệt như cậu đang đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của cả hai vậy.


Từ nay về sau, giữa tôi và anh không còn bất cứ quan hệ gì. Cũng không cần phải gặp nhau làm gì nữa.


Mãi mãi...không gặp lại.


Cảm giác này... là gì? 


Mất mát…


Đau lòng…


Mặc Nhiễm không rõ. Nhưng anh không muốn không được gặp lại Vương Nhất Bác nữa. Thật sự không muốn…


Mặc Nhiễm hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng anh, hoàn toàn không phát hiện có người đang tiến đến gần mình. Mãi cho đến khi giọng nói của Vương Uyển Đình vang lên ngay sát bên cạnh, thành công kéo anh trở về trong nháy mắt.


“Mặc Nhiễm ca ca!” - Đối với biểu hiện thân mật cùng đầy bất ngờ của Vương Uyển Đình, Mặc Nhiễm khẽ giật mình, hai mắt mở to nhìn cô.


Vương Uyển Đình trước giờ vẫn luôn ồn ào như vậy, không cần biết cô ở bên ngoài thành tựu xuất sắc đến đâu, trầm tĩnh ít nói thế nào, chỉ cần là ở bên cạnh anh lại như được trở về với chính mình, là một cô em gái trẻ con suốt ngày ôm chân anh trai làm nũng.


“Vừa nãy thấy em bận nên mới không nói với em, anh đi đón cô ấy, Vương Uyển Đình.” - Đương lúc vẫn chưa hiểu cô gái này từ đâu tới, vì sao lại biết anh, thân ảnh của Mike cũng xuất hiện nơi cửa, kịp thời giải thích cho anh.


“Uyển Đình?” - Mặc Nhiễm có chút bối rối nhìn cô gái xinh đẹp lại vô cùng thân thiết đang ngồi trước mặt mình, ngay tại vị trí của Vương Nhất Bác. Cái tên “Uyển Đình” nghe rất quen, dường như Mike đã từng nhắc đến cái tên này cách đây không lâu thì phải. - “Vương…Uyển Đình?”


Là người trực tiếp tham gia điều trị cho anh, Vương Uyển Đình đối với biểu hiện ngờ nghệch này của anh cũng không ngạc nhiên. Ngược lại, cô cực kỳ thân thiện nở nụ cười thật tươi, kiên nhẫn tự giới thiệu lại bản thân.


“Ừm, em là Vương Uyển Đình, là bác sĩ điều trị tâm lý cho anh lúc anh mới tỉnh lại đó.” 


“Vậy sao? Xin...xin lỗi, nhưng tôi không nhớ rõ...cho lắm.”


“Không sao, em hiểu mà. Anh không cần phải cảm thấy có lỗi gì đâu.” - Vương Uyển Đình nhẹ nhàng quan sát biểu hiện của anh. Trong lòng âm thầm cảm thán, nếu đem bộ dáng hiện tại của anh ấy so với trước kia, thật sự rất khó có thể tin đây là cùng một người. Thật sự, đã thay đổi rất nhiều. Cô bày ra bộ dáng nũng nịu. - “Nếu anh vẫn cảm thấy có lỗi, vậy ngày mai anh đi chơi với em nhé. Lâu rồi em mới về nước, bạn bè lại chẳng có ai chịu đi với em.”


Mặc Nhiễm bối rối, ánh mắt đưa về phía Mike như cầu cứu. Nhưng y lại nói: “Uyển Đình đã nói với anh rồi. Em cứ đi với em ấy đi. Nếu em lo cửa tiệm không có người thì anh sẽ sang phụ một tay.”


“Nhưng mà...đi đâu...mới được chứ?”


“Bắc Kinh. Chắc anh chưa đến đó lần nào phải không? Em sẽ làm hướng dẫn viên cho anh, đảm bảo không khiến anh phải thất vọng đâu.”


Hết chương 13


7 nhận xét:

  1. Ôi mong chờ Chiến sẽ nhớ lại chút gì đó trong lần đi BK này.mong BK lại tạo thêm nhiều cơ hội để 2 anh em về gần bên nhau...

    Trả lờiXóa
  2. Mà cô ơi phần 2 này dự định khoảng bnh chương thế

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không dự định trước được bao nhiêu chương đâu cô, cứ vậy mà hoàn thành hết những diễn biến trong fic thôi ^^

      Xóa
    2. Uh cô.bnh cũng được.mong thật nhiều ngọt để bù đắp lại cho 2 anh em.hì hì.

      Xóa
    3. Nhưng tác giả là team ngược văn 😌😌😌

      Xóa
    4. Lại đau lòng chết tôi rồi.hic.

      Xóa
  3. Không biết chuyến đi này có phát sinh gì không, hồi hộp quá

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...