FANFIC BJYX] CUỒNG NGƯỠNG - CHƯƠNG 18

Tác giả: Tịnh Kỳ - Beta: Wonnie

Phác Chính Thù chính là quản gia tâm phúc của Tiêu gia, năm đời đều sống và làm việc cho Tiêu gia, có thể nói là trung thành tuyệt đối. Lúc Tiêu gia gặp nạn, Phác Chính Thù đang đi làm nhiệm vụ cho chủ nhân, lại ngàn vạn lần không ngờ được, đó cũng là lần cuối cùng y nhận nhiệm vụ từ chủ nhân của mình. Sau khi nghe tin Tiêu gia gặp chuyện, y vội vàng ngày đêm trở về. Lúc đến nơi thì chỉ thấy một mảnh hoang tàn.


Năm đó Tiêu gia bị diệt có thể nói là một tin tức vô cùng trấn động. Không một ai có thể tin được một gia tộc với mấy đời đều có chính phủ đứng sau lại bị tiêu diệt một cách nhanh chóng và dễ dàng như vậy. Lời đồn về cái đêm khủng khiếp của Tiêu gia cũng rất nhiều. Nghe nói có một nhóm người chạy thoát được, đến ẩn náu tại một nhà thờ, thế nhưng sau đó cũng bị truy sát đến tận gốc, lần này thì thật sự không còn ai sống sót.

 

"Cha, suốt mấy năm qua con tìm người thật sự là rất vất vả."



Trong căn phòng rộng lớn nằm trong biệt thự Phương gia, Tiêu Chiến dưới thân phận nhị thiếu gia Phương gia Phương Thiên Trạch hai tay ôm chặt lấy Phác Chính Thù, người mà nhiều người vẫn biết là cánh tay đắc lực của Phương Vũ. Cách trở nhiều năm, thậm chí có lúc còn nghĩ sẽ không còn cơ hội để gặp lại bất kì người thân nào, nay ước mong nhỏ đột ngột trở thành hiện thực, Tiêu Chiến không kìm được xúc động, dụi dụi mặt vào hõm vai người cha kia của mình. Dù hai bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng Tiêu Chiến từ nhỏ vẫn luôn xem người này là người cha thứ hai. Vì vậy khi ở trước mặt cha, anh không ngần ngại mà bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của mình.



Sau khi chính thức rời khỏi trại huấn luyện, Tiêu Chiến trở về Bắc Kinh thì nhận được mệnh lệnh từ phía Vương gia, tìm cách trà trộn vào Phương gia, thu thập thông tin của Phương thị, thời cơ đến thì ra tay thủ tiêu toàn bộ người của Phương gia. Chuyện năm xưa của Tiêu gia, Phương gia cũng góp một phần không nhỏ, thử hỏi làm sao Tiêu Chiến để vuột mất cơ hội lấy mạng Phương Vũ vào tay kẻ khác, anh ngay lập tức đồng ý, tiến hành nhận nhiệm vụ.


Trở thành Phương Thiên Trạch rồi, anh vẫn đều đặn bí mật liên lạc với người của Vương gia. Cách đây gần một năm, dưới sự giúp đỡ của Tất Bồi Hâm, anh biết được thông tin người quản gia năm xưa của Tiêu gia, hiện đang ở Phương gia. Dù đó chỉ là tin đồn nhưng điều đó giúp anh có thêm động lực để thực hiện tiếp nhiệm vụ này.


Thật ra mỗi lần gặp người của Vương gia, anh đều không biết trước đối phương là ai, nên rất sợ gặp phải Vương Nhất Bác. Sau tất cả, anh vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt cậu. Nhưng thật may, người đến gặp anh đều là Hàn Canh. Cũng chính ông ta nói cho anh biết, mẹ anh là Tiêu Thịnh Hàm đang ở bên trong khu cấm địa của Vương gia. Nói ra nơi ở hiện tại của Tiêu Thịnh Hàm, bí mật của Vương gia, chính là thực hiện trao đổi trước đó của anh và Hàn Canh ở trại huấn luyện.


Tiêu Chiến có thể nói mọi chuyện cho Phác Chính Thù, chỉ trừ chuyện đáng xấu hổ kia. Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy tủi thân, vòng tay ôm người kia khẽ siết, càng rúc sâu vào cái ôm của y hơn.


Phác Chính Thù yêu thương vuốt vuốt mái đầu đang không ngừng dụi vào người y. Phác Chính Thù lúc này cũng không giấu được xúc động. Năm đó khi đưa ra quyết định kia, chính y cũng không hề tin tưởng vào quyết định của mình, nhưng mà hiện tại, nhìn tiểu thiếu gia ngày nào đã trưởng thành, y biết, y cuối cùng đã bảo vệ được tiểu thiếu gia.


"Ta cũng nhớ con nhiều lắm." – Nhớ đến khoảng thời gian cực khổ kia, y lại càng ôm Tiêu Chiến chặt hơn. Dù đã bảo vệ được tiểu thiếu gia, nhưng y vẫn không thể bảo vệ được cho lão gia và những người khác.


"Vậy tại sao người đã biết con không phải Phương Thiên Trạch, nhưng vẫn cố tình làm như không biết?" – Câu này nói ra, ngoài mấy phần trách móc, hơn một nửa là đang làm nũng, Phác Chính Thù đã biết nhưng vờ như không biết, hại anh phải vất vả tìm kiếm như vậy.


"Được rồi, Tiểu Tán ngoan. Con thừa biết lý do rồi mà. Chẳng phải cũng vì vậy mà con mới trà trộn vào Phương gia sao?"


"Phương Thiên Trạch không sao cả, nửa năm trước đã xuất ngoại sang Anh du học rồi."


"Ừm..."


"Cha, sau bao năm gặp lại nhưng người chỉ quan tâm Phương Thiên Trạch, người không quan tâm con mấy năm qua sống thế nào sao?"


"Dù chỉ hầu hạ một thời gian ngắn nhưng ta biết, Phương Thiên Trạch không có hứng thú với Phương gia, nó cũng chỉ là bị lợi dụng. Còn con, có Sở Việt bên cạnh, ta tin tưởng hai đứa có thể tự chăm sóc tốt cho nhau." – Phác Chính Thù đương nhiên không biết chuyện xảy ra trên đảo giữa anh và Bành Sở Việt nên vô tư nói ra cái tên này.


"Cha, đừng nhắc cậu ta nữa. Cậu ta không còn là Bành Sở Việt nữa rồi." - Tiêu Chiến khẽ siết tay, mấy năm qua Bành Sở Việt theo bên cạnh Vương Thiệu Huy, giúp hắn làm không ít chuyện gây khó dễ cho Vương Nhất Bác. Anh tuy biết rõ nhưng bản thân anh đang ở Phương gia, thật sự không có cách nào để giúp cậu.


Phác Chính Thù quan sát biểu tình trên gương mặt anh, vỗ vỗ tay an ủi: "Ta hiểu rồi."

 

Hai người nói chuyện đến tận khuya, cũng nói cả chuyện Phương gia không sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, nhưng lại không chịu nói rõ ai là người đứng sau. Anh cũng có ý muốn đưa y sớm rời khỏi Phương gia.


Dù Tiêu Chiến không nói, Phác Chính Thù cũng đoán được kẻ muốn tiêu diệt Phương gia là ai. Nhưng dù biết kẻ đó là ai đi nữa, thì cái mạng của Phương Vũ, nhất định phải do người của Tiêu gia lấy. Chính vì vậy, cho đến lúc tận mắt thấy Phương Vũ ngã xuống dưới chân người của Tiêu gia, y sẽ không đi đâu cả.


"Tiểu Tán, ta biết con lo cho ta, nhưng ta có thể tự lo được." – Phác Chính Thù ôn nhu nhìn Tiêu Chiến, đứa trẻ năm đó thật sự trưởng thành rồi. Lão gia và thiếu gia có thể mỉm cười rồi.


Tiêu Chiến biết Phác Chính Thù thật sự là một người cực kì cứng đầu, chuyện đã quyết chắc chắn sẽ không thay đổi, nên anh chỉ đành thỏa hiệp, nói: "Vậy thì cha phải hứa là không được để xảy ra chuyện gì. Con chỉ còn có cha ... và mẹ con."


Nói đến hai chữ cuối, Tiêu Chiến có chút ngập ngừng, anh không rõ cha có biết, mẹ anh hiện đang ở Vương gia hay không? Đang tính hỏi thử, thì bên ngoài lại ồn ào một trận. Phác Chính Thù đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới lầu, Phương Vũ cùng Phương phu nhân đã trở về rồi. Trở về sớm như vậy, xem ra là bên phía tập đoàn đã xảy ra vấn đề.


"Tiểu Tán, nếu con cần trợ giúp, cứ nói một tiếng, ta sẽ tận lực giúp con và người kia. Nhưng có điều con phải nhớ, Phương Vũ, phải do chính tay con hạ thủ."


"Dù cho bọn họ không cho phép, chính con cũng sẽ làm điều đó, cha yên tâm."


...


Kết thúc thời gian chịu phạt, Vương Nhất Bác rất đúng giờ được thả ra. Vừa mới ra tới cửa, Hàn Tư Niệm đã bổ nhào vào ôm choàng lấy cậu mà thút thít. Vương Nhất Bác phải nói một hồi, cô mới chịu buông tay, trước khi buông tay còn kiễng chân một cái, khẽ hôn cậu.


"Tư Tư, tôi nghe nói Vương Thiệu Huy ..." – Vương Nhất Bác chưa nói hết câu, nhưng nghe đến cái tên kia, Hàn Tư Niệm hiểu ngay cậu muốn hỏi gì, vì vậy vội vàng lên tiếng. Cô thật lòng không muốn hai người cứ mãi bất hòa như thế.


"Leon, lần này quả thật là anh Thiệu Huy sai, nhưng mà chẳng phải anh ấy cũng đã chịu phạt rồi sao?"


Hàn Tư Niệm đến tận bây giờ vẫn ôm cái suy nghĩ ngây thơ rằng hai anh em họ chỉ là đang bất hòa, cô muốn giúp bọn họ, thế nhưng cô không hiểu, Vương Thiệu Huy và Vương Nhất Bác, sẽ không bao giờ có thể như những anh em bình thường khác. Hàn Tư Niệm nói đỡ cho Vương Thiệu Huy, cũng không phải lần đầu, nhưng lần này câu nói của cô lại trực tiếp chọc trúng cơn giận của Vương Nhất Bác. Nhưng cậu cũng hiểu không thể trách Hàn Tư Niệm được.


"Tư Tư, con trở về phòng trước đi." – Hàn Canh xuất hiện rất đúng lúc, hiểu rõ tâm trạng của Vương Nhất Bác lúc này nên muốn nhanh chóng cho người đưa Hàn Tư Niệm đi trước.


Thấy Hàn Canh đã tới, Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, chờ câu trả lời của Hàn Canh. Lúc này chỉ có Hàn Canh mới có thể cho cậu một đáp án chính xác nhất.


"Cha!" – Hàn Tư Niệm ngoan cố không chịu đi, cứ ôm chặt một bên tay Vương Nhất Bác. Cô phải ngăn chặn cậu làm điều dại dột.


"Haiz...Vương Thiệu Huy cũng bị phạt cấm túc như con, có điều..." – Hàn Canh bỏ lửng câu trả lời. Y sợ Vương Nhất Bác nghe đến cuối, sẽ trực tiếp nổi điên mà đòi giết Vương Thiệu Huy. Mà Vương Hoàng thì tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.


"Cấm túc nửa tháng" – Nhìn biểu tình của Hàn Canh, Vương Nhất Bác dư sức hiểu được những gì trước đó bọn thủ hạ bàn tán, là thật. 

Cậu siết chặt nắm tay, cố gắng khắc chế cơn giận run người, nói tiếp: "Hắn đánh mẹ con như thế, mà chỉ bị tước quyền thừa kế, cấm túc nửa tháng? Nực cười, quả thật nực cười."


"Ông ta có phải muốn chờ đến khi hắn giết luôn mẹ con thì mới trừng phạt hắn không? Yêu? Đó là cái mà ông ta gọi là "yêu" sao? Ha...Diễn cho ai coi chứ?"


"Leon, con bình tĩnh lại chút đi. Cha con thật sự rất..."


"CHÚ IM ĐI" – Vương Nhất Bác gào lên, cắt ngang câu nói của Hàn Canh. Trước đó cậu vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống dưới, lúc này ngẩng mặt lên, người ta mới nhìn rõ biểu tình của nhị thiếu gia Vương gia. Có thể nói, cực kì khủng bố. Hai mắt đỏ lên từng tầng tia máu, trán cũng hằn lên những đường gân xanh. Hàn Canh nhìn thấy mà cũng phải cảm thán, hệt như khi Vương Hoàng lúc trẻ.


Dường như không giữ bình tĩnh được nữa, Vương Nhất Bác lao vụt đi. Lúc đầu chỉ nghĩ thằng bé muốn tìm chỗ yên tĩnh, nhưng chỉ vài giây, Hàn Canh hốt hoảng nhận ra, hướng mà Vương Nhất Bác vừa đi chẳng phải là phía nhà chính của Vương gia, nơi Vương Hoàng ở hay sao. Nhận ra cậu muốn làm gì, Hàn Canh vội vàng chạy theo, hi vọng có thể kịp thời ngăn cản.


Hàn Tư Niệm đứng một bên thấy hết vị hôn phu rồi đến cha cô đều chạy đi, dù không rõ lắm nhưng vẫn quyết định đi theo. Lúc đến nơi mới nhận ra, phía trước hình như là thư phòng của Vương Hoàng, mà cha cô, cánh tay đắc lực nhất của ông đang lo lắng không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng.


"Cha, sao cha không vào bên trong? Leon đâu?"


"Leon nó..."


Vương Hoàng dùng xong bữa sáng, vừa trở về thư phòng chưa được vài phút thì đứa con trai của ông cùng Tiêu Thịnh Hàm hùng hục xông vào, ánh mắt nhìn ông cũng đầy rẫy sự tức giận, bất mãn. Nó không cần nói, ông cũng biết nó bất mãn điều gì. Nếu đổi lại là ông, đương nhiên ông cũng sẽ bất mãn, nổi điên với sự bất công này. Thế nhưng đó là cái giá để đổi lại một cuộc sống an bình, yên ổn. Cuộc chiến tranh giành quyền lực này, càng ít người tham gia càng tốt.


"Con muốn hỏi ta, tại sao lại chỉ phạt anh con đơn giản như vậy?"


"Không" – Vương Nhất Bác dứt khoát trả lời. – "Con biết rõ lý do là gì, vì vậy, con không tới đây chỉ để hỏi một câu vô dụng như vậy."


Vương Hoàng châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Vậy con tới đây làm gì?"


"Con muốn cạnh tranh công bằng với anh ta." – Ngưng một chút, Vương Nhất Bác nói tiếp, rõ ràng, rành mạch từng chữ. – "Cạnh tranh công bằng, để ngồi vào vị trí gia chủ của Vương gia."


Nghe xong đáp án của con trai thứ hai, Vương Hoàng thật sự rơi vào trầm mặc. Rõ ràng ông đã cố gắng hết sức để đẩy đứa con này ra xa khỏi cuộc chiến này, nhưng rốt cuộc tại sao nó vẫn cứng đầu quay trở lại, đâm đầu lao vào cuộc chiến đẫm máu này chứ. Hơn nữa còn là đâm đầu vào với một thái độ cực kì cương quyết.


...


Thư phòng của Vương Hoàng hiện tại có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có hai cha con Vương Hoàng, Vương Nhất Bác mà còn có cả ông ngoại của Vương Thiệu Huy – Tống Nhạn. Nửa tháng trước sau khi nghe tin cháu trai bị tước quyền thừa kế, ông đã muốn đến Vương gia chất vấn Vương Hoàng ngay lập tức nhưng lúc đó bệnh tình không cho phép, nên đến tận bây giờ mới đến Vương gia được.


Tống Nhạn trong mắt nhiều người mà nói, quả thật là một kẻ vừa vô dụng vừa hống hách, người không vừa mắt ông ta không phải ít. Ông ta vô dụng như vậy nhưng vẫn luôn ỷ vào gia thế hiển hách mà luôn tự cho mình là ông trời mà bắt người khác phải theo ý mình. Lần này đến Vương gia cũng vậy. Tống Nhạn xuống xe, một tay chống gậy đi thẳng đến thư phòng của Vương Hoàng, lúc đến trước cửa phòng thì thấy hai cha con Hàn Canh đang lo lắng đứng trước cửa, ông trực tiếp "hừ" một tiếng coi thường, dùng thái độ cực kỳ cao ngạo bước tới mở cửa thư phòng.


Cửa vừa mở ra, Tống Nhạn vừa vặn nghe được câu Vương Nhất Bác muốn cạnh tranh công bằng với cháu trai yêu dấu của ông ta. Tống Nhạn nghe vậy lập tức nổi xung, sao có thể chứ, gia tài lớn như vậy sao có thể để mất vào tay kẻ khác, đó là chưa kể kẻ đó là con trai với ả tiện nhân kia. Tay cầm gậy dọng xuống đất một cái, không hề đóng cửa lại mà trực tiếp to tiếng làm ai cũng phải chú ý. Tống Nhạn chính là muốn ai cũng nghe được, để Vương Hoàng phải xấu hổ mà biết lùi.


"Tuyệt đối không thể!"


Vương Hoàng còn chưa kịp nổi điên với Vương Nhất Bác thì đã nghe tiếng của cha vợ vang lên. Nhìn ra ngoài cửa, Tống Nhạn đang đứng chống gậy hùng hổ, bên ngoài là hai cha con Hàn Canh, thậm chí có vài người hầu nghe ồn ào mà tới. Ông thở dài, mấy năm qua luôn cố gắng tránh mặt người cha vợ này, bởi người này có thể nói là cực kỳ phiền phức. Lúc quyết định hủy bỏ quyền thừa kế của Vương Thiệu Huy, ông cũng biết trước Tống Nhạn chắc chắn sẽ đến tìm ông chất vấn phản đối, nhưng thực tế lại phiền phức, ồn ào quá mức.


"Cha đến rồi. Cha cứ bình tĩnh, ngồi xuống trước đã."


Vương Hoàng đứng dậy tiến về phía Tống Nhạn, đưa tay ý muốn đỡ ông ngồi xuống, thế nhưng Tống Nhạn chỉ phất phất tay, tay còn lại đang cầm cây gậy chỉ thẳng mặt Vương Nhất Bác.


"Cậu đó! Tuyệt đối không được để cái đứa là con vợ bé này cạnh tranh với cháu trai của ta được. Gia thế không có, khả năng cũng không, nhìn qua là biết ngay đích thực là kẻ vô dụng ăn bám, làm sao có đủ tư cách để so sánh với Thiệu Huy."


Mấy câu này của Tống Nhạn đối với Vương Hoàng hay Vương Nhất Bác mà nói là cực kì chói tai, có biết bao nhiêu khinh người. Đối với Vương Hoàng, dù ông luôn thiên vị Vương Thiệu Huy nhưng Vương Nhất Bác là cũng con trai ông, là kết tinh của tình yêu với Tiêu Thịnh Hàm, Tống Nhạn sỉ nhục Vương Nhất Bác như vậy, khác nào đang chửi thẳng mặt Tiêu Thịnh Hàm, trực tiếp chạm vào giới hạn của ông. Mà đối với Vương Nhất Bác, cậu vốn đã quen với những lời như thế, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ sỉ nhục mẹ cậu.


"Ông..."


"Cha, chuyện này con nghĩ chúng ta bàn sau đi."


Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay muốn lên tiếng nhưng Vương Hoàng đã nhanh chóng chặn trước, ông hiểu rõ dính vào Tống Nhạn có bao nhiêu phiền phức, hơn nữa còn là bám dai đến mức khó chịu.


"Bàn sau cái gì? Cậu xem, nó vậy mà còn muốn nói chuyện với tôi? Tôn ti ở đâu? Trên dưới ở đâu?" – Tống Nhạn đương nhiên nhận ra Vương Hoàng muốn đỡ cho Vương Nhất Bác nên càng tức giận, càng không muốn bỏ qua. Hôm nay dù có thế nào ông cũng phải bắt Vương Hoàng trao lại quyền thừa kế cho cháu trai. – "Vương Hoàng, cậu đừng quên con gái tôi vì sao mà mất, nay cậu còn tước quyền thừa kế của cháu trai tôi, cậu nói, vậy mà cũng được à?"


Vương Hoàng xoa xoa mi tâm, cố gắng nhẫn nhịn: "Cha, đây là chuyện của Vương gia, cha xen vào như vậy e là không tiện, hay là người..."


"Không tiện cái gì? Chẳng lẽ cậu tính đồng ý cho nó cạnh tranh với cháu trai tôi? Cái thứ con của tiện nhân đó!" – Tống Nhạn làm sao không hiểu ý tứ của Vương Hoàng, dám nói ông không được xem vào, hừ, vậy thì ông cứ xen vào đấy, Vương gia là cái thá gì chứ, chẳng phải cũng phải nể mặt Tống gia mấy phần đó sao.


"Cha! Chuyện này con sẽ sắp xếp sau, người trở về Tống gia đi. Cũng hi vọng người đừng dùng những từ ngữ như vậy với Thịnh Hàm." – Vương Hoàng phất tay ra hiệu cho người vào đưa Tống Nhạn trở về. Thế nhưng con người Tống Nhạn sao dễ dàng chịu thua như vậy chứ.


"Im đi! Cậu lập tức khôi phục quyền thừa kế của Thiệu Huy cho tôi. Còn cái thứ nghiệt chủng này, và ả tiện nhân lăng loàng kia, ngay lập tức đưa ra khỏi đây. Nếu không thì Vương gia không yên với tôi đâu. Có nghe chưa?" – Tống Nhạn tay cầm gậy dọng xuống nền nhà, vừa cao tiếng ra lệnh cho Vương Hoàng. Hai cha con Hàn Canh và đám người hầu ở bên ngoài nghe được mà xanh mặt. Ở đâu ra cái người ngang ngược đó vậy, đây là chuyện của Vương gia, đâu đến lượt người ngoài như ông ta xen vào, lại còn lớn tiếng ra lệnh cho lão gia.


Vương Hoàng đến lúc này tay đã siết thành nắm, con ngươi đã chuyển đỏ ngầu. Ông không phải khiếp sợ uy thế của một trong những gia tộc mạnh nhất Đông Nam Á đó, mà là lời hứa với ái nhân từng đầu ấp tay gối của mình, di nguyện cuối cùng của bà là Vương Hoàng tuyệt đối phải chống lưng cho Tống Nhạn, để lại quyền thừa kế cho Thiệu Huy. Lời hứa đó chính là đã ràng buộc ông hơn mười mấy năm qua.. Bàn tay dần buông lỏng, Vương Hoàng bước đến ghế ngồi phịch xuống: "Người đâu, đưa Tống lão gia trở về Tống gia. Nhanh!"


Sau câu nói của Vương Hoàng, mấy tên thủ hạ ngay lập tức bước vào, ở hai bên Tống Nhạn, trực tiếp khóa tay, đưa người rời khỏi. Tống Nhạn thấy tình hình diễn biến không như ý mình thì cực kì sốc, sốc đến nỗi đơ người ra vài giây, để mặc cho thủ hạ của Vương Hoàng khóa tay đưa ông đi. Lúc ra tới cửa, ông ta như sực tỉnh mà giãy ra, hùng hổ tiến về phía Vương Hoàng, gào ầm lên: 


"VƯƠNG HOÀNG! Cậu mà dám đối xử như vậy với tôi? Tôi nói một lần cuối: lập tức khôi phục quyền thừa kế cho Thiệu Huy, đuổi cổ hai mẹ con ả tiện nhân kia ra khỏi Vương gia! Có nghe không hả? Mẹ kiếp! Cậu không làm đúng không? Đúng không? Vậy thì tôi làm!"


Cứ nói một câu, Tống Nhạn lại xấn đến trước mặt Vương Hoàng một bước, âm thanh cũng càng to hơn. Lúc nói đến hai mẹ con Tiêu Thịnh Hàm thì như cố tình mà nhấn mạnh hai chữ "tiện nhân", tay cầm gậy không ngừng chỉ vào Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác nãy giờ im lặng đứng một bên, đến lúc này thì thật sự không nhịn nổi nữa, một tay túm lấy cây gậy của Tống Nhạn đang không ngừng chỉ vào mặt cậu, dùng lực một tí, giật phăng cây gậy ra khỏi tay Tống Nhạn, vứt xuống đất. Loạt hành động này của Vương Nhất Bác làm Tống Nhạn trợn trừng mắt. Hay lắm! Đứa con của tiện nhân vậy mà dám vô lễ với ông!


"Mày!" - Tống Nhạn đưa tay, chỉ thẳng mặt Vương Nhất Bác, trên mặt là biểu tình hết sức hung dữ. Vương Nhất Bác cười khẩy, ông ta nghĩ bày ra cái biểu tình đó thì cậu sẽ sợ chắc, tính dọa con nít hay gì?


"Tôi làm sao? Tôi nói cho ông biết, còn sỉ nhục mẹ tôi lần nữa, tôi giết chết tên Thiệu Huy kia cho ông xem. Hắn là cái thá gì mà tôi không sánh được với hắn?"


"Mày! Mày...dám đụng đến cháu trai của ta? Ha...quả nhiên là con của tiện nhân, quả nhiên là con của tiện nhân. Đúng là mẹ nào con nấy, quen thói cướp đồ của người khác, mặt dày vô sỉ. Chỉ có con ả hạ tiện lẳng lơ đó, có thể sinh ra thứ nghiệt súc như mày. Muốn giành Vương gia với Thiệu Huy sao. Vọng tưởng mày nghĩ bản thân mày là ai? Không biết thân phận, vọng tưởng hoang đường. "


Tống Nhạn như nổi điên, giơ cao tay, muốn tát Vương Nhất Bác một cái. Thế nhưng mãi vẫn không thể xuống tay được, đến lúc nhìn lên, mới nhận ra tay mình đã bị một bàn tay khác giữ lại, là Vương Hoàng. Vương Hoàng nhăn mày, có thể nhìn ra được ông đang cố gắng kìm nén cơn giận. Hôm nay Tống Nhạn đến Vương gia làm loạn thì thôi không nói, lại còn liên tục sỉ nhục Tiêu Thịnh Hàm cùng Vương Nhất Bác, khác nào tát thẳng vào mặt Vương Hoàng trước bao nhiêu người, ông đã nhẫn nhịn đến đỉnh điểm rồi. Nếu không vì nghĩa tử là nghĩa tận, Vương Hoàng thật sự sẽ một súng bắn nát đầu Tống Nhạn.


Vương Hoàng ghét bỏ quăng Tống Nhạn cho hai tên thủ hạ, cả hai nhanh chóng hiểu ý, đỡ lấy ông ta rồi khóa chặt hai bên. Một loạt động tác thô bạo làm Tống Nhạn choáng váng, đến khi ông định thần lại, đã thấy mình bị giữ chặt hai bên, Vương Hoàng tiến đến trước mặt ông.


Là ai sao? Tống Nhạn đứng giữa thư phòng của Vương Hoàng, trước mặt mấy trăm người trong dinh thự, trước mặt Vương Hoàng hỏi Vương Nhất Bác là ai sao?


"Nó là Leon Wang con trai thứ hai của Vương Hoàng tôi. Nhị thiếu gia danh chính ngôn thuận của Vương Gia - VƯƠNG NHẤT BÁC. Ngài đã nghe kĩ chưa Tống Nhạn?"


Vương Hoàng lớn giọng dõng dạc từng chữ một, như một bản tuyên ngôn chính thức gửi đến Tống Nhạn và cả trên dưới Vương Gia. Trực tiếp đánh tan những đàm tiếu suốt bao năm qua giữa Vương Hoàng và hai con trai ông - Vương Nhất Bác chính là con trai thứ Vương Hoàng này, là đứa trẻ ông yêu thương hơn sinh mạng chính mình, là đứa trẻ ông muốn cả đời bảo bọc thật tốt, cho nó cuộc sống yên bình cả đời.


"Ngài muốn Thiệu Huy được nhận lại quyền thừa kế đúng không? Được thôi, như ý người muốn." – Nói rồi Vương Hoàng quay sang đám người đang đứng trước cửa thư phòng, nói to. – "Kể từ ngày mai, đại thiếu gia và nhị thiếu gia sẽ bắt đầu cạnh tranh để giành lấy vị trí gia chủ của Vương gia. Cạnh tranh, một cách công bằng."

 

Quay sang Tống Nhạn, ông nói tiếp: "Còn người này, đưa về Tống gia, ngay lập tức. Sức khỏe Tống lão gia không tốt, cho người canh giữ bên ngoài Tống gia, chừng nào khỏe hẳn mới cho ra ngoài. Hàn Canh, rút toàn bộ nguồn vốn của Vương gia bên Tống gia về."


Vương Hoàng nói xong, biểu tình của mọi người có thể nói là cực kì phong phú. Mà đặc sắc nhất, chính là Tống Nhạn. Hết mở to ngạc nhiên rồi đến ánh mắt không thể tin được, miệng muốn nói nhưng không phát ra tiếng nổi. Hơn sáu mươi phần trăm giá trị của Tống thị, điều là vốn của Vương Gia. Nay Vương Hoàng ra lệnh rút vốn, khác nào một đòn giết chết cả gia tộc quyền thế nhất Đông Nam Á này, mà chính bản thân ông còn bị giam lỏng.


Không để Tống Nhạn có cơ hội phản ứng, Vương Hoàng phất tay, bọn thủ hạ lập tức đưa Tống Nhạn ra khỏi thư phòng, trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có. Cửa thư phòng vẫn mở, đám người hầu cũng nhanh chóng rời đi, lúc này chỉ còn hai cha con Hàn Canh cùng Vương Hoàng và Vương Nhất Bác.


Hàn Tư Niệm vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác xem cậu có bị thương ở đâu không. Lúc nãy thấy Tống Nhạn đưa tay muốn đánh cậu, nhưng cô lại không dám xen vào nên chỉ có thể đứng nhìn. Vương Nhất Bác vẫn đứng đó nhìn cha cậu, Vương Hoàng. Đối với diễn biến này, cậu có chút bất ngờ. Ban đầu cứ nghĩ nếu muốn làm cho Vương Hoàng đồng ý với yêu cầu của cậu, sẽ tốn không ít công sức, thậm chí nguy cơ thất bại cũng khá cao. Thế nhưng sự xuất hiện của Tống Nhạn lại vô tình giúp cho cậu. Xem ra, sau này cậu phải "trả ơn" cho lão già họ Tống đó thật hậu hĩnh mới được.


"Leon ở lại, hai người ra ngoài trước." – Vương Hoàng trở lại ghế ngồi, với tay châm lại điếu thuốc lúc nãy đang hút dở dang rồi vén màn cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Bên dưới, có thể thấy Tống Nhạn đang vùng vẫy điên cuồng, miệng không ngừng gào thét mặc cho hai tên thủ hạ đang giữ chặt lấy ông ta.


Tống Nhạn của đời đều hồ đồ, nhưng chuyện hồ đồ nhất hắn đã làm chính là chọc giận Vương Hoàng. Tống thị tuy là gia tộc có tiếng ở Đông Nam Á, trước đây cũng từng nâng đỡ Vương Gia. Nhưng Vương Gia dưới sự dẫn dắt của Vương Hoàng trong 10 năm đã hoàn toàn lột xác, còn Tống thị bao năm cũng chỉ còn một cái vỏ bọc, nếu không phải Vương Hoàng giúp sức bảo vệ e rằng đã sớm tiêu tan. Tống Nhạn ở Đông Nam Á có thể xưng vua, hô mưa gọi gió. Nhưng đây là Trung Hoa, lại là Vương Gia. Hắn ở đây vương oai vuốt râu hùm chính là tự tìm đường chết. Không thể trách người khác, Tống Gia số đã tận rồi.


Hàn Tư Niệm không muốn đi nhưng Vương Hoàng đã nói rồi, cô không tiện ở lại nên đành cùng cha cô lui xuống trước. Trước khi cửa thư phòng đóng lại vẫn luôn không yên quay đầu nhìn Vương Nhất Bác bên trong. Lòng cô cứ không yên, vừa vui vừa lo. Cô vui vì cuối cùng Vương Nhất Bác cũng có cơ hội trở thành chủ nhân của Vương gia, tương lai cô sẽ là đệ nhất phu nhân của Vương gia, nhưng đồng thời cũng lo sợ tình cảm giữa hai anh em sẽ không thể nào hàn gắn được nữa.


Vương Hoàng lâm vào trầm mặc, tầm mắt ông khẽ dời lên thân ảnh Vương Nhất Bác trước mặt.


"Hiện tại đã như ý con muốn. Con có biết, ngồi vào vị trí này, có nghĩa là gì không?" – Vương Hoàng xoay ghế ra hướng cửa sổ phía sau, lại rít thêm một hơi thuốc nữa. – "Không phải chỉ là con sẽ trở thành người thừa kế của Vương gia, mà là con đang trực tiếp cướp đoạt mọi thứ của anh trai con, tàn nhẫn đẩy nó xuống tận cùng của địa ngục."


Vương Nhất Bác khẽ siết nắm tay, nói: "Con biết, nhưng cái con muốn không phải là quyền thừa kế, mà chỉ là một cơ hội được cạnh tranh công bằng để có được nó.".


Vương Hoàng thở dài, sau sự tình hôm nay, ông biết mình không thể thay đổi được gì nữa. So với kế hoạch hoàn hảo ban đầu, mọi thứ đã đi lệch khỏi quỹ đạo quá xa. Ông có lỗi với Vương Thiệu Huy và mẹ nó, chính vì vậy nên ông mới luôn sắp xếp tất cả cho sự thừa kế của nó sau này. Lần này hủy quyền thừa kế của nó, cũng chỉ là tạm thời.


Ông yêu thương Vương Thiệu Huy, nhưng cũng yêu thương Vương Nhất Bác, nó cũng là con trai ông, lại còn là kết tinh tình yêu của ông với người ông yêu. Cách ông đối xử và bảo vệ cho hai đứa con trai này tuy khác nhau, nhưng đó là vì ông hiểu rõ, con đường nào sẽ hợp với chúng nhất, và tình thương ông dành cho chúng là như nhau. Chính vì vậy, ông tuyệt đối không cho phép người ngoài sỉ nhục chúng. Vương Thiệu Huy cũng vậy mà Vương Nhất Bác cũng vậy. Hôm nay Tống Nhạn thật sự không chỉ sỉ nhục Vương Nhất Bác mà còn sỉ nhục Tiêu Thịnh Hàm, còn lớn tiếng gào thét như vậy, thật sự không coi Vương gia ra gì. Một lần hai lần ông đều có thể nhịn, nhưng đến bây giờ thì thật sự quá quắc rồi. Nếu không ra tay trừng trị Tống gia, e là tương lai, không chỉ Tống Nhạn mà cả Tống gia sẽ leo lên đầu lên cổ Vương gia mà ngồi.


"Thôi được rồi, con có thể cạnh tranh với anh trai con, nhưng ta có một điều kiện. Nếu con vi phạm điều kiện đó thì ngay lập tức, ta sẽ đuổi con ra khỏi Vương gia." – Dù rằng mọi thứ đã đi ngược lại với dự tính của ông, nhưng nếu có cơ hội để thay đổi, ông vẫn muốn thử một lần. Chỉ hi vọng lần này, có thể thành công đẩy Vương Nhất Bác ra xa khỏi cuộc chiến này, cũng có thể bảo vệ Thiệu Huy.


"Không được tổn thương đến anh trai con. Ta không quan tâm con dùng cách gì, nhưng tuyệt đối không được ra tay với anh trai con, làm được không?" – Vương Hoàng hiểu rõ tính cách đứa con trai này có bao nhiêu phần giống mình, nó đủ tàn độc để lấy mạng Vương Thiệu Huy. Vì vậy bắt buộc ông phải đưa ra điều kiện này.


Vương Nhất Bác nghe xong điều kiện, trong lòng khó tránh khỏi chút tủi thân xen lẫn ghen tị. Vốn dĩ nghĩ rằng bản thân đã quá quen với sự thiên vị của cha dành cho Vương Thiệu Huy, nhưng dường như cậu đã đánh giá chính mình quá cao.


"Được, con chấp nhận." - Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý, dẫu sao cậu cũng chỉ là muốn chứng tỏ bản thân, có một chỗ đứng để bảo vệ mẹ và những người quan trọng thật tốt. Hơn nữa Vương Nhất Bác từ tiềm thức vẫn luôn nhớ rõ ràng. Vương Thiệu Huy là anh cậu, là cốt nhục liền tâm. Chỉ cần hắn không quá đáng, Vương Nhất Bác sẽ không ép hắn vào đường cùng.


"Vậy thì, con gặp người của Phương gia rồi chứ? Nhiệm vụ đầu tiên của hai đứa, chính là xử lý Phương gia. Ai lấy được mạng của Phương gia trước, kẻ đó là người thắng cuộc trận đầu tiên. Ta đã gài người ở Phương gia sẵn rồi, người đó sẽ giúp các con." – Vương Hoàng vươn tay, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. – "Đi đi."


Vương Nhất Bác nghe đến Phương gia, thân ảnh của Phương Thiên Trạch lại bất giác hiện lên trong đầu. Xóa số Phương gia, vậy thì nhị thiếu gia đó xem ra cũng không thể sống sót.


Hết chương 18



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...