[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie


“Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe.


Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại đã không còn đủ chỗ để nhét thêm người. Hơn nữa, dù cho có chạy, với khoảng cách hiện giờ thì cũng không giãn cách được bao nhiêu.


“Chúng ta án binh, thế nào?” - Tiêu Chiến đưa ra chủ ý. Một chủ ý vô cùng nguy hiểm, nhưng thật sự anh không nghĩ ra được thêm phương án nào khác. Dựa vào đám bụi kia, chắc chắn số lượng tang thi phải hơn trăm con.


“Trùng hợp, em cũng nghĩ vậy.” - Uông Trác Thành nói rồi đóng lại nắp capo, trở về ngồi trong xe, khóa chặt các chốt cửa.


Tiêu Chiến cùng Đại Dương cũng nhanh chân vào lại xe, khóa chặt cửa, sau đó bắt đầu đeo lên mình vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.


“Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, anh có chắc đám tang thi đó không phát hiện ra chúng ta không?” - Dương Tử siết chặt súng trong tay, bởi vì sợ mà bất giác nhích đến gần Tiêu Chiến. Dù trước đó trải qua không ít chuyện, song số lượng tang thi trước mắt tuyệt không hề ít. Chưa kể trong số đó, có bao nhiêu con đã bắt đầu tiến hóa.


“Lúc chúng đến gần, đừng gây ra tiếng động là được.” - Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của Dương Tử mà chỉ dặn dò những người trong xe chú ý, bởi vì thực sự anh cũng không biết đáp án.


Bên ngoài, khoảng cách ngày càng được thu gần. Nhóm người bên kia cũng đã nhận ra trước mặt họ hai chiếc xe, mà vừa rồi hình như có người vừa từ xe bước xuống. Mặc dù rất muốn dừng lại kiểm tra, thậm chí là lập tổ đội, song tình hình phía sau tuyệt không cho phép họ dừng lại. Đám người đối phương vì cái gì đến giờ vẫn không nổ máy quay xe, bọn họ không rảnh lo lắng.


Tính mạng của bản thân mình vẫn quan trọng hơn hết.


Bọn họ đạp ga, lần nữa tăng tốc độ với mong muốn cắt đuôi tang thi.


Tiếng động cơ xe xẹt qua bên tai, nhóm người kia phóng xe vượt qua hai xe của nhóm Tiêu Chiến, đám tang thi phía sau cũng đuổi tới ngay lập tức. Cả con đường rộng lớn, có con vẫn mải miết đuổi theo con mồi không ngừng chạy trốn, nhưng cũng có con dừng lại, lượn lờ xung quanh hai chiếc xe bất động.


Ở bên ngoài tang thi truy xét, người bên trong càng không dám thở mạnh. Bọn họ cật lực cúi thấp mình hết sức có thể, càng không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nhất là bên xe của Tiêu Chiến.


Nếu để tang thi phát hiện có người sống bên trong, đừng mơ chúng sẽ bỏ đi dễ dàng. Dù rằng Tiêu Chiến có dị năng, dù rằng bọn họ không thiếu vũ khí, song nếu để đối phó với đám tang thi bên ngoài, vẫn là quá sức.


“Grừ…” 


“Ácc…”


Không biết có phải chúng đã đánh hơi được gì hay không, có một vài con không ngừng đi vòng quanh xe. Thậm chí bọn nó còn ra hiệu cho đồng loại, số lượng tang thi lượn tới bên ngoài nhiều lên trong nháy mắt. 


“Grừ…” - Một con tang thi đập mặt vào cửa kính xe, dùng đôi mắt trắng dã bị đánh gần rớt ra bên ngoài liếc ngang liếc dọc bên trong, chất nhầy nhụa không rõ là máu hay thứ gì khác từ khuôn miệng không ngừng chảy ra.


“Ư!” - Dương Tử dùng cả hai tay cật lực bịt chặt miệng. Cô vẫn không thể nào tiêu hóa nổi việc phải đối diện thứ gớm ghiếc này ở cự ly gần như vậy.


Trợ lý Từ ở bên cạnh tay siết chặt khẩu súng, đổ mồ hôi theo dõi từng ánh nhìn của tang thi. Tiêu Chiến so với mọi người có lẽ bình tĩnh hơn một chút. Có lẽ là do vừa rồi đã trải qua một màn đại không chết. Dù vậy Tiêu Chiến cũng tuyệt chẳng dám lơi là.

“Graooo” - Con tang thi vừa rồi ghé mắt vào xem sau một hồi tra xét nhưng không tra được gì thì cũng quyết định bỏ cuộc. Nó quay đi, gào một tiếng rồi tiếp tục cất bước. Mấy con còn lại trước đó vẫn luôn lởn vởn xung quanh cũng đồng loạt bỏ đi.


Tiêu Chiến nhìn theo con tang thi đó. Bọn chúng như thể hành động theo thủ lĩnh vậy, mà kẻ đứng đầu ở đây, chính là con tang thi vừa rồi. Lẽ nào, không chỉ một con tang thi họ đụng phải trước đó tiến hóa, mà còn có rất nhiều tang thi cũng tiến hóa.


Nạn xác sống xảy ra đã được gần một tháng, nếu thật sự tang thi đã tiến hóa, con người bọn họ, liệu có còn đường sống?


“Keng”


Bất chợt, âm thanh rơi rớt truyền đến từ bên xe của Uông Trác Thành. Bọn tang thi vừa rời đi chưa được mấy bước liền lập tức quay đầu, trở về bao vây lấy xe của Uông Trác Thành, liên tục dùng thân thể mình đập vào thân xe, miệng há to kêu gào. Rất nhanh, tang thi đang vất vưởng phía xa cũng bị thu hút, chúng bắt đầu kéo về phía bọn họ.


Nhận thức được tình hình, Tiêu Chiến không chút suy nghĩ, lập tức vươn tay mở chốt cửa. Song một bàn tay khác nhanh hơn ngăn lại hành động của anh.


“Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, anh định làm gì vậy?” - Dương Tử hốt hoảng chặn lại Tiêu Chiến. - “Ngoài đó nguy hiểm lắm.”


“Không sao, tôi tự biết cách đối phó.”


Nói rồi lại đẩy nhẹ Dương Tử sang một bên, song cô cũng không chịu thua mà tiếp tục ngăn cản: “Không được! Anh sao vậy? Có bị điên không? Bây giờ anh ra đó, khác nào nộp mạng?”


Trước một Dương Tử đang kích động, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, lần nữa đẩy cô sang một bên rồi nhẹ nói: “Bên đó là bạn tôi!”


Câu nói ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Dương Tử có thể cảm nhận được sự tức giận khi nói ra câu đó của Tiêu Chiến. Cô trợn mắt, bất động dõi theo thân ảnh Tiêu Chiến đang mở cửa xe bước xuống.


“Tiêu Chiến không phải kiểu ham sống sợ chết.” - Lúc này trợ lý Từ mới lên tiếng.


Dương Tử cúi đầu, song vẫn muốn phản bác: “Nhưng”


“Được rồi, chuyện này nói sau đi.” - Trợ lý Từ nói xong cũng cầm đủ loại súng ống, bước xuống xe. Lúc xuống vẫn không quên đóng cửa xe chặt lại.


Trên xe chỉ còn lại một mình Dương Tử, yên ắng.


Bên ngoài đã sớm loạn thành một mảng.


Tiêu Chiến vừa bước xuống đã rút ra thanh kiếm trước đó tìm được, không ngừng chém giết tang thi. Trợ lý Từ ở ngay bên cạnh cũng đồng dạng liên tục nổ súng. Hai người một trái một phải, cứ như vậy chém giết tang thi, tiến về phía xe Uông Trác Thành. Đám tang thi vốn đang tụ tập xung quanh xe Uông Trác Thành cào xé liền bị động tĩnh bên đây thu hút.


Con tang thi thủ lĩnh kia gào lên một tiếng, gần như toàn bộ tang thi lập tức dồn về phía Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ mà tấn công. 


“Tiêu Chiến…” - Dương Tử an toàn ở bên trong xe, ánh mắt có chút thất thần, lo lắng không ngừng dõi theo từng cử động của Tiêu Chiến. Cô cũng muốn cùng anh chiến đấu, muốn được đứng bên cạnh anh, song vẫn chưa thực sự vượt qua nỗi sợ tang thi của bản thân.


Cứ mỗi lần tang thi vươn móng muốn quào trầy Tiêu Chiến, trái tim lại một lần điên cuồng đập.


Tang thi bị Tiêu Chiến cùng trợ lý Từ thu hút, tạo khoảng trống cho nhóm Uông Trác Thành. Bọn họ vội đeo vũ khí, cũng gần như lập tức bật tung cửa xuống xe, lao vào tấn công tang thi. Chẳng mấy chốc đám tang thi bị dồn lại ở giữa, hai bên đầu một bên là Tiêu Chiến, một bên là Uông Trác Thành, không ngừng chém giết. 

Bọn họ chỉ có vài người, song chém giết một thời gian sức lực cũng không còn như ban đầu. Mà đám tang thi bởi vì nghe động tĩnh nên không ngừng kéo đến, hết tốp này đến tốp khác. 


“Hộc...hộc…” - Nhóm Uông Trác Thành sau một hồi vất vả cũng tiến đến gần được nhóm Tiêu Chiến, không ngừng thở dốc nói. - “Cứ đánh mãi như này không ổn.”


Uông Trác Thành cũng đã nhận ra.


“Có lẽ, giết con tang thi kia là được.” - Tiêu Chiến chém bay đầu một con tang thi, dừng lại nói.


Giống như lúc trước họ đối phó cùng “quái vật” đất đá do tang thi điều khiển. Chỉ cần giết được kẻ cầm đầu, cuộc chiến có lẽ sẽ dễ thở hơn.


Ý kiến được thống nhất, Tiêu Chiến lại giơ lên thanh kiếm đã dính đầy thứ dịch nhớp nháp, chuẩn bị xông đến tiếp tục giết tang thi. Ánh mắt bỗng dừng lại ở đôi tay đang cầm kiếm của mình. Sau đó ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm.


“Cẩn thận!” - Trợ lý Từ gấp gáp đẩy ngã Tiêu Chiến, giúp anh thoát khỏi móng vuốt của tang thi trong nháy mắt.


Đây không biết là lần thứ mấy trợ lý Từ cứu anh.


“Em nhìn cái gì vậy?” - Cô có chút giận dữ. Đang chiến đấu với tang thi, đây đâu phải lúc lơ đãng. Chẳng lẽ lần trước suýt chết còn chưa sợ?


“Có phải ở đằng xa có cây cối?” - Tiêu Chiến nói rồi chỉ về phía nội ô.


Trợ lý Từ vừa nghe liền biết anh muốn sử dụng dị năng, vì vậy liền lập tức trả lời: “Đúng vậy, có điều chắc không phải là cổ thụ.”


“Không sao, có là được.” - Tiêu Chiến tập trung ý nghĩ, dù phải mất một chút mới bắt đầu cảm nhận được nguồn năng lượng dịch chuyển trong cơ thể. 


“Tới rồi.” - Tuyên Lộ đứng ở bên cạnh Đại Dương, thở dốc nhìn mặt đất dưới chân.


Ngay khi cô vừa dứt lời, hai nhánh rễ cây từ phía sau Tiêu Chiến phá đất trồi lên, một phát hất tung mấy con tang thi gần đó.


“Hay lắm!” - Uông Trác Thành hưng phấn, lại lên nòng tiếp tục tàn sát tang thi.


Mọi người còn lại cũng vì vậy mà lên tinh thần, chẳng mấy chốc tang thi bao vây xung quanh đã bị giết gần hết.


“Tới đây! Đến lượt mày.” - Uông Trác Thành chạy đến bên Tiêu Chiến, mục tiêu trước mắt chính là giết con tang thi thủ lĩnh.


Tiêu Chiến lần nữa triệu tập thêm trợ thủ.


Con tang thi thủ lĩnh chỉ mới vừa rồi còn chiếm thế thượng phong, vậy mà trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, nó từ kẻ đi săn trở thành con mồi. Đứng trước kẻ thù muốn lấy mạng mình, nó lùi một hai bước, sau đó ngoác miệng, bàn tay với móng vuốt sắc bén vươn ra tóm lấy đồng loại ở gần nó nhất, không cần canh chỉnh mà một phát dùng tay xuyên thủng ngực đồng loại. Trước cái nhìn ngỡ ngàng của con người, từ trong ngực đồng loại móc ra trái tim xám xịt, không chút do dự há miệng một phát cắn xé sinh mạng của đồng loại.


“Oẹ!” - Cảnh tượng quá mức kinh dị khiến Đại Dương chịu không nổi, trực tiếp nôn ói. Cậu ta đành rằng đã đọc qua nhiều thể loại kinh dị mạt thế, song cảnh tượng này vẫn quá mức chịu đựng.


Tuyên Lộ cùng trợ lý Từ mặt mày xám xịt, nhịn không được mà đưa tay bịt miệng. 


Ngay cả hai người Tiêu Chiến cùng Uông Trác Thành cũng nhíu mày. Bọn họ đang cố ngăn cơn buồn nôn đã trào lên đến tận cổ.


Vài con tang thi còn sót lại, cũng không dám tấn công mà có dấu hiệu muốn bỏ chạy.


Tất cả đều có dự cảm không lành. 


PHẬP


Đúng lúc này, một mũi tên từ đâu xuất hiện, chuẩn xác ghim thẳng vào cổ họng tang thi đang điên cuồng cắn xé. Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt đưa mắt tìm kiếm người bắn mũi tên. Rất nhanh, bọn họ đã phát hiện người bắn là ai. Chẳng phải quá xa lạ, là con trai của Cao Chí Trung. Đám người đó sau khi thu thập xong liền đuổi theo nhóm Tiêu Chiến, vừa tới thì thấy nhóm Tiêu Chiến đang đứng đơ người, mà trước mặt họ là con tang thi đang ngấu nghiến ăn cái gì đó. 


Mai Như Ý bật cười khinh thường, liền nói con trai mau chóng kết liễu con tang thi kia.


Ả ta muốn đám người Tiêu Chiến phải mang ơn cứu nguy của nhà ả ta, cũng là để “đánh” vào mặt bọn họ vì đã bỏ đi trước. Hừ, tưởng có chút năng lực thì được phép múa may lên mặt sao?


Mai Như Ý ngồi trong xe, hài lòng nhìn ánh mắt ngỡ ngàng cùng gương mặt trắng xanh thấy rõ của nhóm Tiêu Chiến.


“Đám người này…” - Đại Dương mặt mày xanh lè nhưng vẫn không thể hiểu nổi hành động của đám người Cao Chí Trung cùng Mai Như Ý. Con tang thi kia liếc qua liền biết nó đang nổi điên, vì cớ gì cứ phải chọc cho nó điên hơn cơ chứ? Hơn nữa còn ảo tưởng chỉ một mũi tên thì có thể hạ gục được nó, mớ vũ khí hiện đại bọn họ tốn bao công sức mới thu thập chẳng phải vứt đi rồi sao?


“Ngu ngốc” - Uông Trác Thành hoàn thành nốt câu cảm thán của Đại Dương. Cậu ta không rõ sao trước đây bản thân có thể đi cùng họ.


Tang thi đang phát cuồng cắn nuốt sinh mạng của đồng loại, đột nhiên nhận lấy một mũi tên từ đâu bay tới, điều này lại càng kích thích nó nổi điên hơn nữa. Nó ra sức há miệng thật to, ngấu nghiến chút “thịt” còn sót lại rồi gào một tiếng.


Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Tiêu Chiến cảm nhận được sức mạnh của tang thi thủ lĩnh dường như đã tăng lên rất nhiều. Không chỉ sức mạnh, mà cả uy áp của kẻ đứng đầu, anh cũng cảm nhận rất rõ.


Cách đó không bao xa, một nhóm người cũng đang cẩn thận di chuyển lên xe, chuẩn bị rời đi.


Hết chương 29


4 nhận xét:

  1. Đợi bạn tác giả muốn héo mòn hiuhiuhiu

    Trả lờiXóa
  2. Ad oi, tết rồi khi nào mới có chap mới thế, thích truyện của cô lắm lun đó nha, thể loại này cũng quá ít người viết đi, đừng drop nha cô

    Trả lờiXóa
  3. Ad còn ra truyện ko ak?

    Trả lờiXóa

[FANFIC BJYX] THAT'S RIGHT, WE ARE A COUPLE - CHƯƠNG 29

Tác giả: Wonnie “Làm sao đây?” - Đại Dương hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi về ngay bên xe. Hiện tại xe bọn họ một chiếc thì hư, chiếc còn lại...